"Cô nói gì?" lời Lam Khiên Mạch nói khiến Ngôn Thanh Hạm có chút không
hiểu nổi. Cô không hiểu vì sao đối phương lại muốn trừng phạt mình, cũng không biết nàng trừng phạt mình thế nào. "Thanh Hạm, Cát Cát mặc dù chỉ là con mèo cái nhỏ, nhưng tôi không muốn chia sẻ cô với bất kỳ ai, cho
dù Cát Cát cũng không được. Cô tùy tiện để cho nó nhìn cô, cô cảm thấy
tôi không được phạt cô hay sao?"
Mỗi một câu Lam Khiên Mạch nói
thì càng xích lại gần mình hơn, nhìn người đang lấn mình đến gần, Ngôn
Thanh Hạm cũng không có phản ứng gì tùy để nàng ôm lấy mình. "Chuyện như vậy không phải tôi tự nguyện, nếu phạt tôi, ngược lại cô nên phạt mình
trước đi. Là do cô không dạy mèo của mình tốt trước, mới có thể để nó
lầm đường lạc bước đến mức này."
"Ha ha!" nghe Ngôn Thanh Hạm
giải thích, Lam Khiên Mạch phì cười. Thanh Hạm nhà nàng thật khả ái,
ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng nói rất chi là nghiêm túc. Cô ấy không
lẽ không nhìn ra mình đang đùa với cô ấy hay sao? "Cô cười cái gì?" thấy Lam Khiên Mạch cười rạng rỡ như vậy, Ngôn Thanh Hạm hỏi.
"Đương nhiên là tôi đang cười Tiểu Thanh Hạm ngốc rồi."
"Tôi cảm thấy mình không có làm chuyện gì buồn cười cả." Ngôn Thanh Hạm cúi
đầu, tránh chạm phải tầm mắt Lam Khiên Mạch. Cô cảm thấy trong đôi mắt
đỏ sậm kia ẩn dấu quá nhiều tình cảm, thương tiếc, sủng ái, còn có sự
chăm chú bền vững không thể đứt. Ánh mắt ấy rất đẹp, cũng dễ dàng khiến
người ta sa vào. Giống như hai cái động đen không đáy, có thể hút mình
vào trong dễ như trở bàn tay, ẩn sâu vào bên trong.
"Thanh Hạm làm gì cũng đều khải ái hết, bởi vì trong mắt tôi cô luôn là người hoàn mỹ nhất."
"Đây chính là cách gọi tình nhân trong mắt đều là Tây Thi thì phải?"
"Hả? Thanh Hạm nói gì cơ? Sao tôi nghe không hiểu vậy? tình nhân trong mắt?"
"Nghe không hiểu thì đừng hiểu."
Ngôn Thanh Hạm nói xong, không tiếng nào xoay người, không thèm để ý đến Lam Khiên Mạch còn ngồi bên cạnh giường nữa. Đụng phải đại tiểu thư kiêu
ngạo khó gặp, Lam Khiên Mạch tất nhiên sẽ không để cô tiếp tục giận dỗi
được, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn đi dỗ người ta. "Thanh Hạm
giận rồi hả?" trong phòng yên tĩnh không có chút âm thanh. "Thanh Hạm,
xin lỗi mà, người ta sai rồi." Lam Khiên Mạch làm nũng nói, nhưng vẫn
không thấy trả lời gì.
"Thanh Hạm, kiêu ngạo như vậy là không nên
nha. Nếu cô còn tiếp tục nữa, tôi sẽ phạt cô nga." Lam Khiên Mạch nói
xong, thấy đối phương cũng không thèm cãi với mình. Nàng lén đưa hai tay thò vào trong chăn, thọt lét cái eo Ngôn Thanh Hạm. Cảm thấy thân thể
người kia khẽ run lên, bắt đầu dùng sức muốn đẩy mình ra. Lam Khiên Mạch liền nhào lên người Ngôn Thanh Hạm, càng ra sức chọt lét làm nhột người kia.
"Lam Khiên Mạch, đừng quậy." giọng ra lệnh rõ ràng, nhưng
vì lời nói còn có chút run rẩy mà uy lực hoàn toàn không còn. Hai người
đã có ba lần tiếp xúc thân mật, ngoại trừ Lam Khiên Mạch biết những chỗ
nhạy cảm của Ngôn Thanh Hạm ra, tất nhiên cũng sẽ biết cô rất sợ nhột ở
bên hông. Nhìn thấy sắc mặt cô càng lúc càng đỏ, ngay cả trán cũng toát
một lớp mồ hôi mỏng, Lam Khiên Mạch lúc này mới dừng động tác lại, cực
kỳ dịu dàng ôm Ngôn Thanh Hạm vào ngực, đưa tay vuốt lưng giúp cô nhuận
khí.
"Cô rất ngây thơ." nghe giọng Ngôn Thanh Hạm bực bội, Lam Khiên
Mạch bật cười. Tựa hồ khi ở chung với người này, nàng sẽ làm những
chuyện vui vẻ mà người khác ít khi làm. Dường như cũng nhỏ đi vài tuổi,
trở lại cuộc sống đã từng điên cuồng vui vẻ. Qủa nhiên có Ngôn Thanh Hạm bầu bạn, mình cũng có thể phấn khởi thêm lần nữa.
"Thanh Hạm, đứng lên đi, có thể ăn sáng rồi."
"Ừ." Ngôn Thanh Hạm xoa cái eo có chút đau nhức ngồi dậy, vốn cô cũng không
thấy mệt, nhưng vừa trải qua cuộc đùa giỡn khi nãy, bây giờ lại có chút
mệt.
"Thanh Hạm mệt sao? đã như vậy…"
Lam Khiên Mạch vừa
nói, tìm trong ngăn kéo của mình lấy ra một bộ đồ cùng nội y sạch sẽ.
Nhìn nàng cầm cái qυầи ɭóŧ màu đen nhìn mình chằm chằm, Ngôn Thanh Hạm
cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, dường như sắp có chuyện không tốt xảy ra.
"Thanh Hạm vừa nói là tôi dạy hư Cát Cát, cho nên muốn phạt tôi, vậy
không bằng để tôi tự phạt giúp cô mặc quần áo thì sao?"
"Không cần… tôi…"
"Không sao đâu, cứ để tôi hầu hạ Thanh Hạm mặc quần áo." cảm giác được bàn tay để trên vai mình, Ngôn Thanh Hạm cũng không cự tuyệt nữa, vì cô biết đã cưỡi hổ thì khó xuống, có phản kháng thế nào cũng vô ích, để cho Lam
Khiên Mạch tùy ý điều khiển cơ thể mình vậy.
Hai tay bị nâng lên, dật nịt ngực an toàn trượt xuống vai, vải mềm mại chạm vào da không
biến tướng chất lượng nhất định không tệ. Lúc này nút thắt sau lưng được gài lại, trước ngực cũng không còn trống nữa, mà có thêm cảm giác sự
trói buộc. Nhìn qυầи ɭóŧ cùng màu đen với áo ngực, ngoại trừ thiết kế
ren, thì hai bên hông đều trống toác. Luôn bảo thủ nội liễm như Ngôn
Thanh Hạm cũng đã mặc nội y phong cách như vậy, nhưng không giống như
Lam Khiên Mạch thích táo bạo mà chọn màu đen.
Lúc này bàn tay hơi
lạnh tiến vào khe hở giữa áo ngực và đỉnh ngực. Cảm xúc bất ngờ khiến
Ngôn Thanh Hạm run lên, ngay sau đó liền biết Lam Khiên Mạch đang giúp
mình chỉnh áo. Nàng nhẹ nhàng nắm ngực mình, đem nó từ từ dồn lại vào
chính giữa. Động tác rõ ràng không mang theo chút du͙ƈ vọиɠ nào, nhưng
lại khiến thân thể Ngôn Thanh Hạm như muốn mềm ra, chóp đỉnh trước ngực
dường như cũng có khuynh hướng cứng lên.
Ngôn Thanh Hạm cúi thấp
đầu không muốn để Lam Khiên Mạch biết thân thể mình có thay đổi. Nhưng
mà người nào đó bản chất khôn léo như hồ ly sao lại không biết được sự
khác lạ của cô? Thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm mắc cỡ, nàng lại xấu tính
dùng bàn tay đè nén lên nhụy hoa đã dựng thẳng của đối phương, hạt đậu
nhỏ rất nhanh trở nên cứng như đá.
''Lam Khiên Mạch, không nên
làm chuyện cô không cần làm.'' Lúc này, Ngôn Thanh Hạm lên tiếng cảnh
cáo nói, cô hiện tại rất chắc chắn người nào đó đang cố ý làm chuyện
xấu. ''Tôi cũng không muốn như vậy, chỉ do thân thể Thanh Hạm rất đẹp,
khiến tôi bất tri bất giác muốn thân cận cô, chạm vào cô. Thanh Hạm, cô
biết cảm giác này không?''
''Tôi không biết, nhưng mà…''
''Thanh Hạm, chân chính thích một người, có lẽ chỉ cần một cái hôn của nàng
cũng khiến cho cô nổi lên ¤¤.'' Lam Khiên Mạch vừa nói vừa chỉnh lại áo
ngực cho Ngôn Thanh Hạm, quyến luyến không thôi luôn vuốt ve xương xanh
quai cùng vai nàng.
''Cô muốn nói gì?''
''Ha ha, Thanh Hạm không cần phải khẩn trương như vậy, ý tôi là, tôi rất thích Thanh Hạm nha.''
Lam Khiên Mạch nói xong cũng không nói nữa, mà là nghiêm túc mặc quần áo
cho Ngôn Thanh Hạm. Mặc xong nội y bên trên, lúc đến nửa người dưới Ngôn Thanh Hạm muốn đoạt lấy qυầи ɭóŧ trên tay Lam Khiên Mạch, lập tức bị
đối phương tránh thoát được. ''Thanh Hạm, để tôi nhận phạt không tốt hơn sao? Cô chỉ cần nghỉ ngơi thì tốt rồi, những chuyện khác cứ giao cho
tôi.''
Dứt lời, Lam Khiên Mạch ngồi qùy dưới giường. Nàng đưa tay
nhấc chân Ngôn Thanh Hạm lên, tiếp đó đem qυầи ɭóŧ lớn vừa bàn tay xỏ
vào chân. Thỉnh thoảng ngón tay sẽ chạm phải chút da thịt bóng loáng săn chắc trên đùi dù chỉ là tiếp xúc chỉ mới đơn giản như vậy nhưng lại
khiến Lam Khiên Mạch lưu luyến không muốn buông.
Nàng rất muốn
dùng đôi môi của mình hôn lên cặp chân thon dài xinh đẹp này, càng muốn
nếm thánh địa thần bí giữa hai chân kia. Nhưng nàng biết lúc này mình
không thể muốn Ngôn Thanh Hạm được, làm như vậy chỉ có thể khiến cho
quan hệ các nàng vừa có tiến triển lại bị đình trệ không tiến được, nói
không chừng hù người này chạy mất.
"Chân Thanh Hạm thật đẹp, một
chút thịt dư cũng không có, ngay cả da cũng mềm mại như là vải cao cấp
vậy." Lam Khiên Mạch tán dương từ trong tâm, bàn tay vuốt ve lên xuống
bắp đùi, khiến Ngôn Thanh Hạm có chút không được tự nhiên. "Lam Khiên
Mạch, mau giúp tôi mặc cho xong, tôi đói." cuối cùng không chịu nổi quấy rầy như vậy nữa, Ngôn Thanh Hạm cũng lên tiếng nói. Nghe thấy những lời này, cho dù biết không phải thật, nhưng Lam Khiên Mạch cũng phải tăng
tốc độ, sợ Ngôn Thanh Hạm đói bụng.
Vóc dáng hai người cao chênh lệch nhau cũng không quá nhiều, coi như Lam Khiên Mạch thấp hơn 2cm, thì
Ngôn Thanh Hạm vẫn có thể mặc vừa quần áo của của nàng. Đứng trước gương nhìn chiếc áo lam nhạt bó eo cũng quần dài màu kem, Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ liếc mắt nhìn Lam Khiên Mạch đứng bên cạnh.
Cô vẫn luôn cho
là tính cách Lam Khiên Mạch tương đối nghiêng về phong cách phóng
khoáng, mặc đồ cũng sẽ chú trọng đến độ sεメy hấp dẫn lộ ra ngoài, sợ là
không phải chỉ có những chiếc quần đùi váy ngắn cùng những thứ đồ màu
nổi bật làm chính. Chỉ là khi nãy có lật tủ quần áo xem qua Ngôn Thanh
Hạm cũng có chú ý đến, quần áo Lam Khiên Mạch để trong tủ đa phần đều là những kiểu đơn giản cùng những màu nhạt.
Nghĩ đến lúc Lam Khiên
Mạch ở Tiêu Tương Các mặc chiếc sườn xám rực rỡ cùng lớp trang điểm đậm, lại nghĩ đến cách ăn mặc lão luyện của đối phương qua hai lần gặp mặt.
Sự tương phản như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm càng tò mò Lam Khiên Mạch
nhiều hơn, cô rất muốn biết mặt thật của cô gái này thật ra là như thế
nào? Có thật sự giống như bề ngoài yêu nhiêu gợi cảm phóng đãng không
chịu nổi như vậy không? hay là còn có một mặt khác nữa?
Bởi vì nhà
Lam Khiên Mạch không có chuẩn bị thêm quần áo mới, nên Ngôn Thanh Hạm
mặc trên người cũng chỉ là đồ đã được giặt sạch. Nghe được khí tức vây
quanh mình, trong đó còn có hương thơm của bột giặt quần áo, còn có sự
thanh thuần của Lam Khiên Mạch. Ngôn Thanh Hạm cũng không ngại mặc quần
áo đã từng bị nàng mặc qua, ngược lại còn dùng sức ngửi mùi vị trên y
phục, trong lòng sinh ra cảm giác không muốn cởi ra.
"Thanh Hạm đang nghĩ gì vậy? Bộ dạng thật là ngốc nghếch."
"Không có gì, đi ăn cơm thôi." vì đề phòng tâm sự bị nhìn thấu, Ngôn Thanh Hạm tùy tiện nói rồi xoay người đi ra phòng khách. Ra khỏi cửa cái đầu tiên cô nhìn thấy là Cát Cát đang làm ổ trên sofa nhìn chằm chằm cái tivi,
cô luôn cảm thấy con mèo kia thông minh hơi quá đáng, mọi cử động cũng
có chút giống con người. Hơn nữa, mới vừa rồi hẳn là nó đang xem tivi
thì phải?
"Tôi không biết buổi sáng cô có thói quen ăn gì, cho nên
mỗi thứ làm một ít cô nhìn thử xem." lúc này Lam Khiên Mạch mang điểm
tâm từ dưới bếp lên. Nhìn bữa sáng bày trên bàn, trong đó có món bánh mì nướng kẹp thịt xông khói cũng sữa tươi theo kiểu tây, còn có bánh quẩy
sữa đậu nành của Trung Hoa, ngay cả bánh ngọt tinh xảo cũng được đặt
ngay ngắn trên dĩa, liếc mắt thôi cũng khiến cơn thèm ăn của người ta
tăng lên nhiều hơn.
Thật ra bữa sáng như vậy luôn thường gặp,
nhưng lại khiến Ngôn Thanh Hạm thấy vô cùng ấm áp. Từ nhỏ cho đến lớn,
cô chưa được ăn đồ ăn do chính tay người nhà tự nấu cho mình. Ngoài trừ
ra nhà hàng ăn thì cũng đều là do đầu bếp trong nhà nấu, cho dù bề ngoài Ngôn Thanh Hạm không có dị nghị chuyện gì. Nhưng trong lòng nàng, vẫn
luôn hy vọng có một người có thể chăm chỉ vì cô làm một bữa cơm.
"Những thứ này đều là cô làm?" dùng đũa gắp lên một miếng bánh điểm tâm, Ngôn Thanh Hạm hỏi nhỏ.
"Ừ, nếm tử một chút xem mùi vị thế nào?" Lam Khiên Mạch cười trả lời, đôi
mắt mơ hồ hiện lên vài điểm tinh quang. Trên đời này hạnh phúc nhất
chính là chuyện mình cố gằng làm mà được trả công bằng sự tán thưởng,
thấy Ngôn Thanh Hạm ăn vui vẻ, Lam Khiên Mạch cảm thấy so với chính mình được ăn còn thấy hạnh phúc hơn.
"Cách cô nấu ăn rất thành thạo,
nhìn qua căn bản không giống một người tay mơ, đừng nói với tôi là cả đồ ăn tây cô cũng làm được nha."
"Hả? Thanh Hạm đang hoài nghi tài
nấu nướng của tôi sao? vậy thật đáng tiếc, đồ ăn tây chính là một trong
những sở trường nhỏ của tôi. Nếu cô muốn ăn, tối nay tôi làm cho cô ăn
được không?"
Nghe Lam Khiên Mạch đề nghị, Ngôn Thanh Hạm khẽ mỉm
cười, nhưng cũng không có trả lời. Cô cúi đầu chuyên tâm ăn bữa sáng,
đối phương cũng không có không biết điều tiếp tục hỏi, bầu khí lại lần
nữa có chút lúng túng. Lúc này, Ngôn Thanh Hạm lại cảm thấy dưới chân có cục lông đang làm loạn, cô cúi đầu nhìn thấy Cát cát đang nằm ở đó.
''Lam Khiên Mạch, mèo cô.'' Ngôn Thanh Hạm tốt bụng nhắc nhở Lam Khiên Mạch,
người cũng không động đậy. Cô vốn là người không quen giao tiếp với động vật, ba lần bốn lượt bị Cát Cát người lớn hù dọa. Lúc này cảm giác được con mèo nhỏ đang cọ tới cọ lui dưới chân mình, nhất thời không dám động đậy.
''Cát Cát không được quậy nha, đến đây với mẹ.'' Lam Khiên
Mạch cong người cúi xuống gọi Cát Cát, ai ngờ con mèo nhỏ luôn nghe lời
cuối cùng chỉ bám lấy chân Ngôn Thanh Hạm không chịu ra, còn dùng cái
đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên chân cô. Cảm giác được ngoại trừ bộ lông mèo
mềm mại còn có thứ gì đó như là cao su đang chà lên chân mình, Ngôn
Thanh Hạm khó chịu thụt chân về, cúi đầu nhìn xuống.
Không nhìn
thấy còn tốt hơn, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy hai má như bị lửa đốt vậy, cô lúng túng ho khan vài tiếng, tỏ ý muốn Lam Khiên Mạch nhanh đem Cát
Cát đi. ''Cát Cát, nhanh tới đây.'' Lam Khiên Mạch bò cả nửa người xuống bàn, muốn bắt Cát Cát lại. Khi nàng mò được vật thể bằng cao su kia đầu tiên có chút sững sốt, sau đó cũng y như Ngôn Thanh Hạm liền đỏ mặt.
Đồ vật ngậm trong miệng Cát Cát, đó không phải đồ chơi dành cho mèo, cũng
không phải đồ ăn vặt cho mèo, bất ngờ đó chính là món đồ chơi tối hôm
qua Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm đã sử dụng ở trên giường.
''Cát Cát! Tên tiểu tặc ngươi! Ta muốn đánh mông ngươi!'' Lam Khiên Mạch đỏ
mặt đi tóm Cát Cát, ai ngờ nàng càng bắt con mèo nhỏ lại càng tránh.
Nhìn thấy một người một mèo dưới bàn đánh nhau. Ngôn Thanh Hạm thức thời cũng lùi về sau, nhưng không cẩn thận đạp phải cái đuôi mèo.
''Meow!'' Chỉ nghe thấy Cát Cát hét lên một tiếng thảm thiết, vội vàng nhảy tót
lên trên. Lam Khiên Mạch vì tránh nó, liền nâng đầu lên, không chú ý
liền đụng phải ván bàn. Chỉ nghe được hai tiếng cốp cốp, Ngôn Thanh Hạm
lấy lại tinh thần nhìn thấy Cát Cát đang ngồi trên sofa liếm đuôi mình.
Còn Lam Khiên Mạch thì cầm món đồ chơi người lớn dấu đi, trên trán hiện
lên một mảng đỏ lớn do đụng mạnh.
Thấy một màn buồn cười như vậy,
Ngôn Thanh Hạm không nhịn được mà bật cười. ''Cô có sao không?'' Cô đến
bên cạnh Lam Khiên Mạch sờ đầu nàng hỏi nhỏ. Ai ngờ người kia vì xấu hổ
mà đưa hai tay lên che đầu mình, bộ dạng tiểu đà điểu.
Nhìn thấy
hai tai Lam Khiên Mạch đều đỏ thấu, Ngôn Thanh Hạm sẽ không biết được
lúc này đôi mắt mình có bao nhiêu ôn nhu. Cô chỉ cảm thấy lúc này Lam
Khiên Mạch rất là khả ái, khiến người ta nhịn không được muốn khi dễ,
trêu chọc, càng muốn nhìn bộ dạng nàng xấu hổ không biết làm sao.
Thật ra thì… Cô nàng nay lúc xấu hổ cũng rất đáng yêu đó.