Tay nghề nấu ăn của Lam Khiên Mạch không tệ, cà chua xào trứng, cà tím
kho tàu, rau trộn măng tre, bò sốt tiêu đen, còn có một món cá hấp. Mấy
món này đều là món ăn gia đình thường ngày, nhưng khiến Ngôn Thanh Hạm
cảm thấy còn ngon hơn thức ăn đầu bếp làm. Ngẩng đầu nhìn Lam Khiên Mạch đang ngắm mình, Ngôn Thanh Hạm có chút ngượng ngùng, tay gắp thức ăn
cũng dừng lại.
"Trên mặt tôi có dính gì sao?" Ngôn Thanh Hạm hỏi
thử rồi đưa tay sờ mặt mình, thấy không có dính thứ gì. "Mặt Thanh Hạm
vẫn rất sạch sẽ, cái gì cũng không có. Chỉ là nhìn dáng vẻ cô ăn cơm
trông thật đáng yêu thôi, tôi nhìn cô một hồi quên mất nhìn chỗ khác."
"Nếu cô không ăn mấy món này, vậy mấy cái này sẽ bị tôi ăn hết đó."
"Nếu Thanh Hạm thích, ăn hết cũng không sao, ngày mai tôi sẽ làm cho cô ăn nữa."
"Ha ha, có lẽ ngày mai tôi sẽ không có thời gian đến đây ăn cơm đâu."
"Không đâu, có tôi ở đây nhất định Thanh Hạm sẽ đến."
"Lam Khiên Mạch, sao cô lại tự tin nói ra như vậy?"
Ngôn Thanh Hạm buông chén đũa xuống, nghi ngờ hỏi ngược lại. Cô cảm thấy
thái độ mình đối với Lam Khiên Mạch có gì khác với những người bình
thường, cũng không muốn đối phương phải giảo hoạt giải thích, giống như
mình đang ăn nàng gắt gao. "Thanh Hạm đúng là thích cãi nhau, nếu cô
không hứng thú với tôi, thì ngày hôm đó ở Tiêu Tương Các cũng sẽ không
để mặc tôi đối với cô như vậy. Nếu như cô không vui vẻ vì tôi, thì cũng
sẽ không để cho tôi buông thả đến mức như vậy."
"Lam Khiên Mạch,
cô là một cô gái thông minh, tôi cũng thừa nhận tôi không ghét cô. Nhưng cô nên biết, không ghét thì cũng không khác không gì thích."
"Thanh Hạm ý cô là, cô không thích tôi?"
"Không sai."
"Ha ha, đúng là thật dễ làm." nghe Ngôn Thanh Hạm không để đường sống mà từ chối, Lam Khiên Mạch cười nhẹ, tiếp đó đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngôn
Thanh Hạm. Người kia còn tưởng nàng làm chuyện kỳ quặc gì, lại không ngờ Lam Khiên Mạch đột nhiên đứng trước mặt mình, dùng má cọ lên hai chân
đang khép lại của mình.
Đùi non lộ ra ngoài tiếp xúc cùng da mặt
mềm mịn, người Ngôn Thanh Hạm run lên, nhưng không hề bỏ đi ý định, tùy
để cho Lam Khiên Mạch sa sát trên đó. Nàng lúc này giống như con mèo nhỏ muốn thân mật với chủ nhân, nàng nũng nịu, chơi xấu, lấy lòng, khôn
khéo khiến cho người ta không đành lòng đẩy ra.
Nghĩ như vậy Ngôn Thanh Hạm theo quán tính đưa tay ra sờ đầu Lam Khiên Mạch. Ngón tay
lướt qua những lọn tóc xuyên vào trong, khiêu khích nổi dậy rất nhanh
hương thơm mát mẻ bao phủ xung quanh. Ngôn Thanh Hạm biết đó là hương vị khi tắm, trong đó còn có mùi vị đặc thù trên người Lam Khiên Mạch.
Có lẽ giống như trò chơi trốn tìm, Ngôn Thanh Hạm làm rối cả mái tóc của
Lam Khiên Mạch, sau đó lại chỉnh trang lại. Người trong cuộc dường như
không để ý đến mái tóc mình bị nghịch thành như vậy, ngược lại nhắm mắt
hưởng thụ, tham lam tiếp nhận thời khắc yên lặng này.
"Ngôn Thanh Hạm nếu tôi nói, tôi thích cô, cô sẽ làm gì? Sẽ cự tuyệt? Hay sẽ tiếp
nhận?" bầu không khí yên yên tĩnh bị Lam Khiên Mạch phá vỡ, giống như
món đồ thủy tinh hoàn hảo bị gạch ném trúng, tan nát không thể khôi phục nguyên dạng. Nghe Những lời này, ánh mắt Ngôn Thanh Hạm lóe lên sự do
dự, lập tức nàng cũng để cho nàng nhìn thấy.
"Nếu như cô thật
thích tôi, đó cũng là vinh hạnh cho tôi. Nhưng tôi sẽ không tiếp nhận
cô, càng không thể để cô tiếp tục ở lại thành phố X này, nhiễu loạn cuộc sống của tôi sau này."
"Ha ha, Thanh Hạm thật đúng là vô tình, ngay cả tôi lén thích cô cũng không thể được sao?"
Từ đầu đến cuối, Lam Khiên Mạch không hề mở mắt đã khép lại, chỉ nằm cọ
lên đùi Ngôn Thanh Hạm, lười biếng không muốn đi. "Lam Khiên Mạch, từ
khi tôi tiếp nhận chính mình thì sẽ không cách nào khống chế người hay
vật được. Cô xuất hiện cơ hồ đã làm rối loạn cuộc sống yên tĩnh vốn có
của tôi, nếu như tôi thật vô tình, thì cô bây giờ căn bản cũng không còn ở trong thành phố X này."
"Tôi biết, Thanh Hạm là người tốt, một cô gái tốt, muốn uống chút rượu không?" Lam Khiên Mạch đứng dậy khỏi
người Ngôn Thanh Hạm, trên mặt nàng vẫn là nụ cười tươi sáng, căn bản
không giống người tỏ tình vừa bị từ chối, chỉ là nhìn vào đôi mắt khiến
Ngôn Thanh Hạm không cách nào hiểu được tình cảm bên trong. Mọi cảm xúc
khi bị mình dò xét đều không còn, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt Lam Khiên
Mạch chỉ còn thâm trầm bên trong.
"Không cần phải phiền, cũng đến lúc tôi phải đi rồi." Ngôn Thanh Hạm đứng dậy chỉnh trang lại y phục của
mình. Lam Khiên Mạch cũng không có cản cô, mà dựa bàn, khui bình rượu
Lăng Vi đem đến, trực tiếp đem lên miệng nốc. Thật giống như thứ nàng
uống không phải là rượu là là nước sôi.
"Lam tiểu thư, cám ơn cô
hôm nay đã chiêu đãi." Đứng trước cửa Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói với
Lam Khiên Mạch. Một câu Lam tiểu thư, mặc dù gọi vô cùng lịch sự, nhưng
cũng dễ như trở bàn tay kéo khoảng cách giữa hai người vất vả lắm mới
gần được lại cách xa thêm.
Thấy đối phương không để ý đến mình,
mà tự mình nốc rượu, Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày, nắm chốt cửa đi khỏi.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộn xộn sau lưng, Ngôn
Thanh Hạm xoay người lại liền cảm giác trước mắt quay cuồng. Khi cô lấy
lại bình tĩnh thì thân thể đã bị áp trên cửa không thể nhúc nhích được.
"Lam Khiên Mạch, cô đừng tưởng cô dễ dàng tha thứ cho cô lần thứ nhất lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba."
"Ngôn tiểu thư, hy vọng cô không nên hiểu lầm, tôi chỉ muốn cùng cô tính cho
hết lần này thôi. Mặc dù phí phục vụ ở Tiêu Tương Các đắt thật, nhưng
cũng không đến 100 ngàn trên trời. Số tiền lần trước cô trả cho tôi, còn có thể hưởng thêm nhiều lần phục vụ nữa. Không lẽ cô không cảm thấy kết thúc như vậy mình sẽ bị thiệt sao?" vì do mới uống rượu khuôn mặt Lam
Khiên Mạch mang theo vài phần mơ hồ cùng đỏ ửng, nhưng ánh mắt của cô
còn tỉnh táo nhìn qua cũng biết nàng không hề say.
"Tôi đã nói từ trước rồi, chúng ta từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."
"Nhưng mà, đêm hôm trước cô cũng không có từ chối tôi, không phải sao? Ngôn
Thanh Hạm, trưởng nữ Ngôn gia, cháu gái Mạc Lâm. Tôi cũng không hy vọng
nhìn thấy tin tức của cô trên báo nói là cô mắc chứng lãnh đạm, hay là
cô muốn để mọi người biết cô là một người khi nhìn thấy đàn ông lõa thể
sẽ cảm giác buồn nôn?"
"Cô đang uy hiếp tôi?" lời nói vừa dứt, biểu
tình trên mặt Ngôn Thanh Hạm cũng không còn ôn nhã dửng dưng như trước.
Cô ngưng mắt nhìn Lam Khiên Mạch, muốn nhìn ra ý tứ đùa giỡn trên mặt
nàng.
"Uy hiếp? tôi sao có thể uy hiếp Ngôn đại tiểu thư được?
Tôi chỉ muốn làm một cái giao dịch nhỏ với cô mà thôi. Từ hôm nay trở đi tôi sẽ là □ sư, còn cô chính là khách của tôi. Tôi sẽ tìm thời gian
thích hợp tìm cô, giúp thân thể cô thay đổi một chút. Một ngày nào đó,
tôi sẽ để cô biến thành một cô gái bình thường. Có du͙ƈ vọиɠ, có □, thấy thân thể của đàn ông cũng sẽ không ói đến say xẩm mặt mũi nữa, thế
nào?"
"Lam Khiên Mạch, cô bây giờ đang dùng bao nhiêu tiền đặt
cuộc ra điều kiện với tôi? chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì tối
nay cô đừng mong mình được bình an vô sự. Cô nên hiểu, không ai có thể
ép Ngôn Thanh Hạm chuyện mà tôi không muốn làm."
"Ha ha, nếu Thanh
Hạm nói vậy, thì cũng hết cách rồi. Tôi không thể làm gì khác hơn là nói cho mọi người biết cô là một người phụ nữ như thế nào?"
"Nếu cô
dám, vậy thì để xem coi." bầu không khí chỉ vì một câu nói của Ngôn
Thanh Hạm mà bị đóng băng đến cực điểm, nhìn khuôn mặt Lam Khiên Mạch nở nụ cười, cô đột nhiên cảm giác mình nhìn lầm cô gái này rồi. Sao cô lại không cảm thấy bề ngoài của nàng lại tồi tệ như vậy chứ? Sao lại nghĩ
đến chuyện để mặc nàng tùy ý đến gần mình? Dưỡng hổ vi hoạn, kết cục
thảm hại chỉ có thể là trên người mình. Chỉ là hồi báo này, có phải đến
quá sớm không.
"Thanh Hạm, không nên nói cứng như vậy, bởi vì
không có phát sinh, thì vĩnh viễn một khắc sau cô cũng sẽ không biết
được sẽ xuất hiện biến cố gì. Sao, bây giờ cô có muốn uống rượu không?"
"Lam tiểu thư, tôi và cô không còn gì để tiếp dục dây dưa nữa, nếu như cô
còn muốn coi Ngôn gia Mạc gia tôi là địch, vậy tôi cũng chỉ có thể… Ưm!"
Lời chưa kịp nói ra đã bị đánh gãy, cảm giác được chất lỏng lạnh như băng
còn cay nồng đang chảy trong miệng mình, Ngôn Thanh Hạm mở to hai mắt
nhìn Lam Khiên Mạch trước mặt, thân bất do kỷ đem ngụm rượu kia nuốt
vào. Thân là đại tiểu thư Ngôn gia, còn là nhà giám định đồ cổ, Ngôn
Thanh Hạm cũng không thể tránh được những bữa tiệc có rượu. Dù vậy cô
vẫn luôn cho là uống rượu sẽ tổn hại đến sức khỏe, cho nên cô cũng chỉ
có chừng mực thì liền dừng. Mỗi lần uống rượu thì sẽ không vượt quá một
ly, thậm chí còn ít hơn thế.
Thói quen như vậy tất nhiên rất tốt, nhưng khiến cho tửu lượng Ngôn Thanh Hạm rất kém. Chỉ cần là loại rượu
trên 50 độ, cô uống một ly nhỏ thôi thì đầu óc đã thấy choáng váng. Mà
chai rượu trên tay Lam Khiên Mạch chính là rượu quý mà Lăng Vi cất dấu ở nhà mình, John Crow Batty Rum, độ tinh khiết của rượu lên đến 70%.
Mặc dù chỉ nuốt có một ít, nhưng uy lực không thể khinh thường. Ngôn Thanh
Hạm khép nửa đôi mắt, mặc cho cái lưỡi Lam Khiên Mạch quạt gió thổi lửa
trong miệng mình. Cảm giác tê dại quấy lấy răng môi tràn khắp người,
khiến thân thể Ngôn Thanh Hạm vô lực, xìu xuống không chịu nổi.
"Thanh Hạm đừng đi, đừng cự tuyệt đến gần tôi, cũng đừng nghĩ đem tôi đuổi khỏi thế giới của cô."
"Cô… nói gì? " âm thanh của Lam Khiên Mạch rất nhỏ, khiến Ngôn Thanh Hạm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cũng không được lời nàng nói.
"Không có gì, đến tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi."
Lam Khiên Mạch tốn chút sức đỡ Ngôn Thanh Hạm, hai người nghiêng ngả lảo
đảo đi vào phòng. Đúng như phong cách bên ngoài, phòng ngủ Lam Khiên
Mạch bố trí cũng rất đơn giản. Tường giấy màu xanh phủ kín khắp nhà,
trên giường còn có ga trải cùng gối màu trắng, bên cạnh là cái tủ để
cạnh đầu giường trên đó cũng không để bất kì thứ gì.
Ngôn Thanh Hạm
rất tò mò, một cô gái yêu mị như là Lam Khiên Mạch sao loại biết được
phong cách này, nhưng mà cô cũng không kịp nghĩ nhiều, đầu óc choáng
váng khiến cô không nhịn được mà ngã xuống giường. "Thanh Hạm, khó chịu
lắm sao? Xin lỗi, tôi không biết tửu lượng của cô lại kém như vậy."
Nghe từ trên đầu truyền đến am thanh, Ngôn Thanh Hạm có chút khó chịu nhắm
mắt lại. Thân thể vì mới vừa vận động có ra chút mồ hôi, cái này khiến
cho cô luôn là người thích sạch sẽ khó mà chịu nổi, chỉ muốn về nhà bây
giờ để tắm, rồi ngủ một giấc. "Lam Khiên Mạch để tôi về." Ngôn Thanh Hạm nhỏ giọng nói, mặc dù thân thể có chút vô lực, nhưng đầu óc vẫn còn
tỉnh táo.
"Thanh Hạm, cô say rồi, ở lại đêm nay được không?" nếu
như không phài nuốt ngụm rượu khi nãy, Ngôn Thanh Hạm nhất định không
chút do dự từ chối mà chấp nhận lời thỉnh cầu này. Nhưng lúc này cô nhìn thấy Lam Khiên Mạch chân thành như vậy còn có ánh mắt khẩn cầu, tim như được nhét thêm bông vải, không tự chủ được mềm xuống.
Ngôn Thanh Hạm biết tình trạng của mình lúc này cũng không có cách nào lái xe được,
nếu như muốn đi thì chỉ có thể Lam Khiên Mạch đưa mình đi còn không thì
phải gọi người đến đưa cô đi. Không chờ cho cô chọn cách gì, dường như
phải có được sự đồng ý của Lam Khiên Mạch. Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm cũng
bỏ đi ý nghĩ muốn rời đi. Chẳng qua chỉ ở một đêm mà thôi, tựa hồ cũng
không có liên quan gì, cô tự an ủi mình.
"Lam Khiên Mạch, tôi muốn tắm."
"Ừ, tôi đỡ cô đi đến phòng tắm."
Nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch cũng hiểu được đối phương đã thỏa
hiệp. Nàng lần nữa đem người đỡ dậy, đem cô vào phòng tắm trong phòng
ngủ. So với phòng tắm sang trọng của Ngôn gia và Mạc gia thì phòng tắm
của Lam Khiên Mạch ở đây nhỏ đến đáng thương, nhưng cũng không thể giảm
đi du͙ƈ vọиɠ muốn tắm rửa của Ngôn Thanh Hạm.
Cô quan sát bồn tắm
chỉnh tề màu trắng, Ngôn Thanh Hạm có tính khiết phích, khi ở khách sạn
cũng sẽ chọn kiểu tắm rải hoa. Nhưng ở chỗ Lam Khiên Mạch thì cô hoàn
toàn không có chút gì là không được tự nhiên. Liếc nhìn áo tắm được xếp
để trên kệ, Ngôn Thanh Hạm cởi váy xướng, tiếp đó ngồi vào bồn tắm đã xả nước xong. Khi thân thể vào nước nóng tiếp xúc với nhau, cô nhắm mắt
tựa đầu lên thành bồn tắm, hưởng chút yên tĩnh không dễ có, đồng thời
suy nghĩ đến chuyện phát sinh tối nay.
Nếu không tính đến cuộc
trò chuyện kỳ quái khi nãy, Ngôn Thanh Hạm tin là tối nay chỉ là bữa cơm ăn bình thường mà thôi. Chỉ là nhớ lại những lời Lam Khiên Mạch đã nói
với mình, cô không biết tột cùng những lời nói đó là nàng đang dọa mình
hay chỉ là tiện miệng mà nói giỡn, hay là đã có kế hoạch âm mưu từ lâu.
Nếu là cái trước, cô có thể không nói đến chuyện cũ, cùng Lam Khiên Mạch
dây dưa tiếp tục như vậy không mặn không nhạt. Nếu là cái sau vậy thì cô cũng không thể thoải mái tiếp tục được, để mặc cho cô gái này có lí do
uy hiếp mình còn ở lại trong thành phố X. Nhưng mà nàng thật sự đối với
mình như vậy sao? nghĩ đến chuyện này Ngôn Thanh Hạm lắc đầu một cái.
Cho dù cô và Lam Khiên Mạch không quen biết, nhưng từ những cuộc trò chuyện khi hai người ở chung thì cũng có thể nhìn ra nàng không phải là loại
người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Hơn nữa, nàng uy
hiếp mình vì cái gì? tiền? danh tiếng? hay là những thứ khác? Ngôn Thanh Hạm cũng không có nghĩ ra, đầu cũng có chút nhức khiến cô không muốn
duy nghĩ nữa. Đang lúc cô đưa tay muốn xoa bóp huyệt thái dương phát
đau, thì có đôi tay lạnh đưa đến ấn trước.
Ngôn Thanh Hạm liếc mắt
liền nhìn thấy Lam Khiên Mạch xícɦ ɭõa đứng bên cạnh, nàng khom xuống
nửa người, giúp mình mát-xa da đầu đau nhức. Ngay sau đó nàng nhấc chân
bước vào bồn tắm, tách hai chân ra ngồi lên chân mình. Động tác quan tâm chăm sóc thay nhau kéo đến, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy bụng dưới có
một cổ khí nóng phóng lên, da thịt cũng như là bị lửa thiêu đốt.