Nếu như muốn Ngôn Thanh Hạm nói chuyện xấu hổ nhất đời này là khi nào
thì cô nhất định sẽ không chút do dự mà nói ra ngay đó chính là giờ này
phút này giây này khắc này. Cô không bao giờ nghĩ đến mình làm ra chuyện manh động ngây thơ như vậy, cảm giác được hương vị ngọt ngào của ô mai
tràn đầy trong miệng, Ngôn Thanh Hạm ngơ ngác ngậm cái cây kẹo ô mai
kia, quên mất nếm nó, cứ vậy ngậm trong miệng quên luôn lấy cây ra.
"Thanh Hạm thật đáng yêu." hơi thở nóng hổi phất qua tai, mang đến từng đợt
nóng bỏng thoang thoảng. Ngôn Thanh Hạm siết chặt nắm đấm, muốn để mình
tỉnh táo lại, nghĩ xem làm sao thoát khỏi tình cảnh quẫn bách như vậy,
nhưng hành động tiếp theo của Lam Khiến Mạch khiến cô không biết nên làm gì. "Nếm thử đi, ăn ngon lắm." cái cằm khiêu khích, Ngôn Thanh Hạm nhìn xuống Lam Khiên Mạch vì đi dép lào mà lùn hơn mình nửa cái đầu.
Cho
dù chiều cao thân thể có trở ngại, thì áp lực nàng mang cho mình cũng
không giảm đi được. Đôi con ngươi màu đỏ sậm vẫn chăm chú nhìn mình,
trong đó còn có khát vọng xen lẫn du͙ƈ vọиɠ đang cuộn trào mãnh liệt,
trôi lơ lửng. Hiện tại Lam Khiên Mạch giống như là mãnh thú vừa phát
hiện ra mục tiêu, chờ cơ hội lao đến xé nát con mồi là mình.
Đột
nhiên, trên mặt có bàn tay mềm mại chạm vào. Nhiệt độ đó không hề ấm áp, thậm chí có thể nói là lạnh như sương, lực đạo vô cùng êm ái. Đãi ngộ
như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm quên mất khi nãy Lam Khiên Mạch còn chèn ép mình, ngược lại cảm thấy mình trong tay nàng như là món đồ quý giá dễ
vỡ, cho dù ngón tay chỉ bóp nhẹ cũng sẽ vỡ tan.
Từ khi còn nhỏ
Ngôn Thanh Hạm đã là một thiên kim đại tiểu thư được nhiều người cưng
chiều, Mạc Lâm cùng Ngôn ba và Ngôn mẹ lại càng không hề trách móc. Cô
sống qua 28 năm, nhưng chưa gặp qua người nào giống như là Lam Khiên
Mạch ôn nhu vuốt ve mình.
Cảm giác như vậy rất tốt, rất vi diệu khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy như lúc này mình là trưởng nữ Ngôn gia, không
phải cháu gái Mạc Lâm, càng không phải một nhà giám định đang tỉ mỉ xem
xét đồ mỹ nghệ, mà là một người phụ nữ, cần được yêu thương cần được
quan tâm. Cô vốn nghĩ rằng cảm giác như vậy thì chỉ có người yêu mới
dành đủ cô, nhưng hiện tại, đó lại là Lam Khiên Mạch, cô gái chỉ mới gặp qua ba lần đem đến cho cô.
"Chúng ta về thôi." nhìn thấy ánh
mắt người trước mặt phát ra mê ly, Ngôn Thanh Hạm lui về phía sau một
bước, hốt hoảng xoay người đi, vô tình tim cũng đập rối loạn không đúng
nhịp. "Thanh Hạm chờ tôi với." Lam Khiên Mạch nhao nhao đuổi theo Ngôn
Thanh Hạm, cười với cô vui vẻ, tiếp tục ăn kẹo mút ô mai cầm trong tay
mình.
Nhìn nàng ăn vui vẻ như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng đem nửa
còn dư lại bỏ vào miệng, từ từ thưởng thức. Từ ý nghĩ nào đó mà nói, thì đây là lần đầu tiên cô ăn quà vặt. Vì Mạc Lâm luôn chú ý đến phương
diện vệ sinh sức khỏe, cho nên từ khi còn nhỏ Ngôn Thanh Hạm đã bị cấm
ăn quà vặt ven đường. Cho dù là đầu bếp Mạc gia làm đồ ăn thì cực ký chú trọng đến khâu phối hợp nguyên liệu.
Đồ ăn mặn và thịt thì không thể quá nhiều, không được nấu quá lửa, ăn cay cũng không được quá nhiều.
Ngôn Thanh Hạm được Mạc Lâm dạy dỗ từ khi còn cho đến lớn, ngay cả thói
quen ăn uống cũng giống như vậy. Mỗi khi nhìn thấy Tạ Sương Sương ôm một đống quà vặt đứng trước mặt mình đắc ý khoe khoang, cho dù trong lòng
có hiếu kỳ mấy cùng khát vọng thì cô cũng không dám vi phạm lời Mạc Lâm
dạy.
Khi lớn lên, Ngôn Thanh Hạm cũng được tự do ăn món mà mình
thích, nhưng cô cũng đã biết được những món quà vặt kia cũng có hại, bỏ
đi ý muốn thử một lần. Hiện tại đang ăn cây kẹo ô mai đơn giản, Ngôn
Thanh Hạm cảm thấy mình bây giờ rất ngây thơ, rất buồn cười, lớn như vậy rồi còn ăn vặt. Nhưng mà…. có mấy người hình như còn thích ăn hơn cả cô mà.
Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm quay đầu nhìn Lam Khiên Mạch, lúc
này mới phát hiện người kia đã ăn gần hết một hộp. Mặc dù loại kẹo này
chiếm cứ không qian bên trong hộp không bao nhiêu, nhưng ăn vặt nhiều đồ ngọt như vậy đối với thân thể cũng không tốt lắm. "Cô ăn quà vặt nhiều
như vậy, không sợ chút nữa ăn cơm không được sao?" Ngôn Thanh Hạm cảm
thấy Lam Khiên Mạch lúc này như đứa bé không hiểu chuyện.
"Sao mà
biết được? Cả ngày rồi tôi cũng chưa ăn gì, lúc này đang đói bụng, còn
hai hộp nữa mà, ăn xong rồi ăn cơm cũng không có gì hết. Thanh Hạm cô có muốn ăn không?" lúc này Lam Khiên Mạch phát hiện Ngôn Thanh Hạm đang
nhìn chằm chằm hộp kẹo mút ô mai trong túi đồ, nàng cười cầm lên đưa cho cô.
"A… tôi…" Ngôn Thanh Hạm bối rối không biết làm gì đứng ngây ra, không biết có nên nhận hay không, nếu nhận thì có vẻ như mình thật
sự rất muốn ăn. Nếu không nhận cô lại sợ Lam Khiên Mạch ăn quá nhiều sẽ
không tốt cho thân thể. Cân nhắc lọi và hại xong Ngôn Thanh Hạm đưa tay
nhận lấy.
Dù sao cô ít khi ăn mấy thứ này, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không có gì nguy hiểm.
Chỉ như vậy, hai người vừa đi vừa ăn kẹo mút ô mai. Đến trước cửa nhà nàng, nhìn lại hộp kẹo mút ô mai vô tình đã bị Ngôn Thanh Hạm cô ăn hết sạch. Nhìn cái hộp rỗng, cô ngượng ngùng len lén đem nó vứt vào thùng rác, đi theo Lam Khiên Mạch lên lầu.
Lâm Khiên Mạch ở trên lầu ba, hai người rất ăn ý chọn thang bộ mà đi, chứ không phải đi thang máy. Nhìn nàng đi phía trước rộp rộp cắn kẹo mút ô mai, đôi chân nhỏ thon dài trắng nõn
như ẩn như hiện trước mắt mình. Không biết vì sao Ngôn Thanh Hạm lại nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, cảnh tưởng Lam Khiên Mạch đứng
trước mặt mình nói đến chuyện đó.
Khi đó cô gái này đem địa
phương bí ẩn của nàng triển lộ trước mặt mình không hề giữ lại. Màu sắc
chỗ đó rất đẹp, màu hồng rực xen lần hồng đào nhàn nhạt, vì có dịch mật
hòa lên phá lệ trở nên bóng loáng. Mỗi lần ngón tay phất qua, khuôn mặt
Lam Khiên Mạch lại lộ ra vẻ hưởng thụ vô cùng mê người.
Ngôn
Thanh Hạm luôn cho là cô gái quá mức yêu diễm như vậy không hề đứng đắn, thậm chí còn làm tổn hại đến không khí. Nhưng mà khi Lam Khiên Mạch đắm chìm trong □ □, cô không hiểu vì sao nhìn nàng rất là mê người khiến
người ta muốn đến gần, chạm vào có được và lấy đi. Ngôn Thanh Hạm cũng
muốn, ngay cả bản thân là nữ nhân mà mình còn bị Lam Khiên Mạch tùy ý
câu dậy du͙ƈ vọиɠ không nên tồn tại đó, chắc hẳn sẽ không có người đàn
ông nào có thể cự tuyệt được cô gái này.
"Thanh Hạm đang nghĩ chuyện
xấu gì vậy? Mặt đỏ hết rồi kìa." nghe tiếng Lam Khiên Mạch nói, Ngôn
Thanh Hạm liền thoát khỏi suy nghĩ quay lại thực tế. Cô ngẩng đầu nhìn
người nào đó đang nghiền ngẫm cười mình, cảm thấy nụ cười đó luôn kì
quái, mập mờ, giống như mọi suy nghĩ khi nãy của mình đã bị đối phương
nhìn thấy hết vậy.
"Không có gì, mở cửa đi."
"Ừ, nhưng kẹo ô mai còn chưa ăn hết."
"Vậy cô tự ăn đi."
"Tôi muốn ăn chung với Thanh Hạm cây này."
Nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm nhìn cây kẹo mút Lam Khiên Mạch còn
cầm trong tay, nghĩ là người này sẽ chia cho mình một nửa, cô tính nói
không cần, thì cây kẹo ô mai đã được nhét vào miệng mình rồi. "Thanh
Hạm, chúng ta cùng… ăn hết nó đi." Lam Khiên Mạch vừa nói, lấn người
tiến lên, ôm lấy eo Ngôn Thanh Hạm, đồng thời há miệng cắn lên miếng kẹo ô mai.
Miếng thứ nhất, hai người cách nhau bất quá chỉ 5 li, trong
miệng đầy vị ngọt kẹo ô mai. Nhìn khoảng cách Lam Khiên Mạch gần sát
trước mặt mình Ngôn Thanh Hạm nhất thời cũng quên luôn phản ứng. Miếng
thứ hai, chóp mũi chạm nhau, ngoại trừ vị ngọt ngào còn có hương thơm từ trên người Lam Khiên Mạch. Ngọt thơm chạm nhau, nhiều quá thì sẽ rất
ngọt, ít quá thì sẽ rất nhạt, nhưng không nhiều không ít dung hợp lại
với nhau, trở thành mùi vị mà Ngôn Thanh Hạm đang nghĩ đến.
Miếng cuối cùng, kẹo ô mai đã biến mắt trước miệng hai người khi chạm môi
nhau. Hai cái lưỡi quấn lấy nhau, răng môi dính chặt, vài sợi tóc lướt
qua gò má, đem đến xúc cảm ngứa ngáy. Lam Khiên Mạch không kiềm được đưa tay vén lên những sợi tóc đó cho Ngôn Thanh Hạm, tiếp đó giữ lấy đầu
cô, nụ hôn càng sâu hơn.
Từ đầu đến cuối Ngôn Thanh Hạm cũng không hề nhắm mắt lại, cô ngưng mắt nhìn Lam Khiên Mạch hôn mình, ý nghĩ truyền
thống luôn cố thủ trong lòng mọi băn khoăn đều nói với mình nên đẩy nàng ra, nhưng hai tay lại không tự chủ được mà vòng ra sau lưng đối phương, đầu lưỡi giật giật bị mút vào đến tê dại.
Ngôn Thanh Hạm đáp lại không nghi ngờ gì càng tạo thêm khích lệ cho Lam Khiên Mạch, nàng ôm
chặt cô, hận không thể đem hai người thâ thể dùng hòa thành một. Nghe
tiếng Ngôn Thanh Hạm vì thở không được mà phát ra giọng mũi, Lam Khiên
Mạch thở nhẹ, đem hai tay ôm eo cô đổi thành vuốt ve từ sau lưng an ủi
cô, một lần rồi lại một lần kéo dài ra.
"Lam, không ngờ em lại
dấu chị tìm phụ nữ mới. Chị nhớ đã từng nói với em rồi, nếu em muốn hiến thân, thì có thể đến tìm chị." nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, Lam
Khiên Mạch thả Ngôn Thanh Hạm bị mình hôn đến vộ lực ra, đưa cô đứng ra
sau lưng mình. Nàng làm như vậy cũng không phải do sợ người kia làm hành động quá khích gì, mà sợ là tin tức bị truyền ra ảnh hưởng đến Ngôn
Thanh Hạm thì không tốt được.
"Lão bản, trễ như vậy rồi chị đến đây tìm em có chuyện gì không?"
"Thật ra cũng không có chuyện gì, chị chỉ muốn tìm em uống rượu thôi, nhưng
mà…. hình như đến không đúng lúc thì phải." không sai người kia chính là Lăng Vi. Thật ra cô ấy cùng chỉ nhàn rỗi đến chán mà nhớ đến tìm Lam
Khiên Mạch uống rượu, thuận tiện nói chuyện liên quan đến Tả Tĩnh Nhan,
nhưng lại không ngờ được nhìn thấy một màn nóng bỏng như vậy.
Lăng Vi dời tấm mắt nhìn cô gái đứng sau lưng Lam Khiên Mạch, nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm lần đầu tiên, cô đã biết được người phụ nữ này không phải chỉ là một người bình thường. Bất luận là có phần khí tràng kia hay không
nhưng khí chất cao quý ưu nhã của một cô gái nhà giàu thì lại có. Lăng
Vi không biết từ khi nào Lam Khiên Mạch lại quen được một người phụ nữ
như vậy, nhưng mà…
Nghĩ đến đây liền dừng lại, Lăng Vi cười đi đến
chỗ hai người, tiếp đó kéo Lam Khiên Mạch và ngực mình, làm ra vẻ ôn như đưa tay rờ trán nàng." Bảo bối, em bị sốt mới hạ, sao lại tùy tiện đi
ra ngoài như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì thì chị phải làm sao đây?"
Thấy Lam Khiên Mạch và Lăng Vi hành động thân mật như vậy, Ngôn Thanh Hạm nheo mắt lại tỉnh bơ đánh giá các nàng.
Tác giả có lời muốn nói
Ha ha! Tiểu Lam Lam ngươi vụиɠ ŧяộʍ bị bắt quả tang rồi sao? Bây giờ lão
bản và bạn gái người ở chung một chỗ, xem ngươi làm sao thoát khỏi lòng
tay hai đại nữ vương đây? Thật ra tui luôn tưởng tượng đến cảnh Lăng Vi
và Ngôn Ngôn pk nhau, hai người đều là nữ vương khí tràng nhân vật cấp
lớn, bây giờ mà có thêm Nhị Hóa và Tả Tĩnh Nhan nữa thì càng vui rồi! Dù sao thì Tạ Sương Sương và Lăng Vi cũng từng là tình cũ, sau đó Lăng Vi
lại ở chung với Tả Tĩnh Nhan, Tạ Sương Sương thành người yêu cũ!
Hí hí! tui đúng là ít xấu xa mà! Túm quần là, muốn nhìn thấy cảnh ngũ nữ
tề tụ a! Nhưng mà, hình như Lăng Vi người xuất hiện không đúng a? Cái
tên dở hơi ngươi, phá hoại kế hoạch Lam Lam đẩy ngã Ngôn Ngôn, mà cũng
rất là xấu xa a!
Ps: Vậy thì, chương
sau xem Ngôn Ngôn vs Lăng đại lão bản! Cái gọi là chiến tranh hai bà cô
cướp một em gái! Đây đúng là giống như anh trai đi tiễn em gái a… ngoài
ra nói luôn với mấy người cách làm của Tiểu Lam Lam không phải là do mê
gái hay tùy ý gì đâu, tóm lại là nàng chỉ làm theo cảm giác của bản thân thôi, cái này so với tính cách trước kia của nàng hoàn toàn khác nhau,
nguyên nhân khiến nàng như vậy cũng là do việc nàng đã từng trải có liên quan đến nhau. Mặc dù quan hệ giữa nàng và Lăng Vi mập mờ, nhưng hai
người tuyệt đối là thuần khiết + thêm quan hệ nữ nữ có chút gian tình.
Nếu Tiểu Lam Lam là người hoa tâm như vậy thì đã sớm cùng Lăng Vi làm ấy ấy khụ khụ….
So… chuyện liên quan trước kia trong truyện
vẫn chưa đến lúc mở ra. Còn có bao tay của Lam Lam, đúng là nàng luôn
mang theo trên tay, điểm này không thể nghi ngờ. Mặc dù sẽ gây nhiều chú ý nhưng tay trái kia có gì cũng không ai biết được. Bao tay vẫn luôn
dày như vậy, tình cảnh mỗi lần đeo nó theo sẽ khác nhau, chỉ là tui
không viết ra mà thôi, nếu mỗi lần Lam Lam ra sân tui lại cứ giới thiệu
về cái bao tay, cảm giác cũng kỳ a! Bất quá, tay Lam Lam cần phải giải
quyết như thế nào đây? Nếu thế mấy người thấy vậy được không? sau đại
ngược tui tìm cơ hội cho Lam Lam bị chém đứt cả tay luôn, vậy thì mọi
người sẽ không nhìn thấy nàng đeo bao tay nữa rồi! Không biết mọi người
thấy cách này được không?