''Một tháng không thấy, Thanh Hạm càng khiến người yêu mến hơn, cậu lớn
cũng không uổng công thương cháu.'' Nghe những lời này, Ngôn Thanh Hạm
ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn mình.
Hắn là anh trai Mạc Vân, cũng là con trai trưởng của Mạc Lâm, Mạc Sâm.
Nói đến người đàn ông này, ấn tượng của Ngôn Thanh Hạm đối với hắn là không ngừng thay đổi. Nhớ khi còn nhỏ, người đàn ông này rất thích đem mình
ôm trong ngực, nói cho cô biết một ít kiến thức liên quan đến đạo lý
cuộc đời. Ngôn Thanh Hạm bề ngoài cũng không để lộ bất kỳ cảm giác thân
mật nào, nhưng trong lòng cũng coi Mạc Sâm ngoại trừ cha và ông ngoại ra cũng là trưởng bối đối tốt với cô nhất.
Chỉ là khi tuổi tác lớn
dần, Ngôn Thanh Hạm cũng phát hiện thấy Mạc gia càng lúc càng kỳ quái,
thái độ Mạc Sâm đối với mình cũng thay đổi rất lớn. Thân là người nhà
gia thế làm quan, Mạc gia vẫn luôn là gia tộc xưng bá nhất phương trong
thành phố X này, cũng nổi danh như Lê gia của chính giới và Quý gia của
hắc đạo. Từ đời Mạc Lâm đã bắt đầu, phạm vị thế lực trong giới thương
trường của bọn cũng rất phát triển. Đây cũng là việc các gia tộc thường
làm trong thương trường, cũng như Quý gia thì có Quý thị, Lê gia có Lê
thị.
Người Mạc gia rất đông, thân thích đếm cũng không hết. Nhưng mà
đúng người của Mạc gia cũng chỉ có Mạc Lâm và ba đứa con, con trai
trưởng là Mạc Sâm, con trai thứ là Mạc Lôi, cùng con gái út Mạc Vân là
ba người tất cả. Mạc Sâm và vợ hắn có một đứa con trai, hiện tại đang
đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc. Mà con trai Mạc Lôi lại là một công tử điển hình, tuổi cũng đã hơn ba mươi nhưng chưa bao giờ chịu làm việc nghiêm túc, vẫn là đứa con khiến Mạc Lâm ghét nhất.
Mạc Vân từ
trước đến giờ luôn là đứa con gái út mà Mạc Lâm sủng ái nhất, cho nên
khi Ngôn Thanh Hạm được sinh ra thì được chăm sóc chú ý nhiều hơn, hơn
nữa cô thiên tư thông minh, làm gì cũng rất ưu tú, khiến người khác
không thể tìm được lý do ghét bỏ hay trách cứ cô được, tất nhiên cũng là được lão gia tử sủng ái. Đối với đứa cháu gái ngoại này, Mạc Lâm yêu
thương đến vô pháp vô thiên, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, muôn vàn
sủng ái chỉ dành cho một mình cô tuyệt không thiếu gì.
Thường thì
người ta hay nói, những cô gái có xuất thân như Ngôn Thanh Hạm cũng chỉ
có hai lựa chọn. Một là tìm một người đàn ông có cùng địa vị rồi sớm kết hôn. Hai là tiếp quản công ty, trở thành một nữ cường nhân trên thương
trường. Nhưng thực tế Ngôn Thanh Hạm lại không hề thuộc về cái nào trong hai loại này. Sau khi trải qua cuộc hôn nhân thất bại kia, người Mạc
gia cũng không phải là không có giới thiệu cho cô thêm vài người đàn ông ưu tú nào, mọi thứ đều bị Mạc Lâm cản lại, chỉ sợ cháu gái mình gặp
phải kẻ cặn bã.
Ngoại trừ vấn đề hôn nhân ra, Mạc Lâm đối với
phương diện làm việc của Ngôn Thanh Hạm cũng không hề quản thúc nhiều,
điểm này là giống như Mạc Vân và Ngôn Luật. Họ luôn hy vọng con gái mình có thể làm những điều mà con gái thích, Ngôn Thanh Hạm yêu thích nghệ
thuật, bọn họ cho cô đi học nghệ thuật. Vậy công ty không người thừa kế
sẽ ra sao? Ngôn Luật cũng không để bụng, ông chỉ hy vọng con gái mình có thể chọn được con đường mà con yêu thích.
Ngôn Thanh Hạm cũng biết
cha mẹ và Mạc Lâm luôn lo lắng và yêu thương mình, hiểu chuyện như cô
cũng không muốn vì nguyên nhân là mình mà khiến cho công ty Ngôn Luật cả đời gầy dựng phải đổi chủ. Cho nên trong lúc học nghê thuật cô cũng có
học thêm kiến thức về cả tài chính cùng quản lý kinh doanh.
Sau
khi về nước, Ngôn Thanh Hạm cũng cảm thấy rõ ràng địch ý mà Mạc Sâm và
Mạc Lôi đối với mình. Công không hiểu câu lón luôn thương yêu mình tại
sao lại đột nhiên hời hợt với mình, cũng không hiểu hổi vì sao cậu hai
khuôn mặt luôn vui vẻ lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, Tất cả mọi
thứ này Ngôn Thanh Hạm lúc đầu cũng không hiểu, cho đến sau này cô mới
biết cái gì là thân tình thay đổi.
Ngôn Thanh Hạm vẫn nhớ sau khì mình về nước được vài tháng, thành phố X qua vài năm cũng đã thay đổi
nhiều, khiến cô có cảm giác xa lạ. Hôm đó cô cùng Tạ Sương Sương đi dạo
phố, đến 8h tối chuẩn bị về nhà. Lúc này Ngôn Thanh Hạm chú ý thấy có
một người đàn ông đang lấp lấp ló ló đi theo sau mình. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, đội mũ đen, chỉ để lộ đôi mắt khác người.
Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, nhất là nữ sinh, phần lớn sẽ hoảng sợ không
biết làm gì, sau đó vội vàng chạy trốn. Nhưng Ngôn Thanh Hạm lại cố ý đi chậm lại, nghiêm túc quan sát cử động của người đàn ông kia. Cô cố ý
đến một chỗ vắng vẻ, nếu đối phương muốn hạ thủ mình, thì đây đúng là cơ hội rất tốt, nhưng người đàn ông vẫn chỉ lén lút đi theo sau lưng mình.
Phát hiện như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm cũng nhẹ nhõm đi, vì thông qua lần
thử này cô cũng biết đối phương không có ý gây nguy hiểm cho mình, mà
chỉ đang theo dõi mình. Giải quyết xong vấn đề khó hiểu nhất, cô bắt đầu ngẫm lại gần đây có phải là mình chọc đến ai hay không, mà lại bị theo
dõi như vậy. Nhưng sau khi suy xét lại mọi chuyện, cô vẫn không tìm được câu trả lời.
Chuyện này cũng là tiếng chuông cảnh báo Ngôn Thanh Hạm, cô bắt đầu thuê vài người vệ sĩ cho mình, đồng thời cũng điều tra
xem là ai theo dõi mình. 1 tháng, 2 tháng trôi qua, kết quả nghe được
khiến Ngôn Thanh Hạm cũng không ngờ được, lớn hơn chính là không tin
nổi. Bởi vì kẻ đang cho người theo dõi mình kia, chính là cậu lớn nhà
cô, Mạc Sâm.
Biết được chân tướng sự việc, Ngôn Thanh Hạm cũng khôn
hề hỏi Mạc Sâm sao lại làm như vậy với mình, chỉ là không giống như
trước không cùng hắn quá mức thân cận. Từ đó trở đi quan hệ hai người
vốn đã ít lại trở nên cứng ngắc. Ngôn Thanh Hạm vờ như không biết Mạc
Sâm ở trong Mạc thị động tay chân, Mạc Sâm cũng tránh gặp Ngôn Thanh Hạm mọi lúc.
"Ba, xin lỗi con đến trễ, do có khách hàng quan trọng, cho nên con…"
"Quan trọng? không lẽ khách hàng so với ba mày còn quan trọng hơn sao? có thể so với những người trong nhà còn quan trọng hơn sao?"
"Ba, thật
xin lỗi, lần này là do con sai." Mạc Sâm cúi người đầy áy náy nói, chỉ
là Mạc Lâm cũng không hề để ý đến lời hắn nói, vẫn tự mình ăn đồ ăn
trước mặt.
"Ông nội, người tha thứ cho ba con đi, ba con cũng vì
Mạc thị mà." lúc này không hề nói tiếng nào, Mạc Kỳ đột nhiên mở miệng,
hắn là con trai Mạc Sâm, anh họ của Ngôn Thanh Hạm. Vốn dĩ con đau cha,
cũng không có gì sai, nhưng hắn lại sai cái là lôi Mạc thị ra mà nói.
Thấy sắc mặt Mạc Lâm càng âm trầm, trong lòng Mạc Kỳ cũng thầm kêu không ổn.
"Được! Hay cho câu vì Mạc thi! Ta nói cho người các ngươi biết,
ta còn chưa chết! Cho dù chết, Mạc thị cũng không phải là của các ngươi! Ngôn Ngôn, đỡ ta lên lầu, bữa cơm này không ăn cũng được!" Mạc Lâm vừa
nói vừa đứng dậy đi lên lầu, Ngôn Thanh Hạm cũng chỉ liếc mắt nhìn Mạc
Kỳ kinh hoảng cùng thất thố rồi đi lên theo ông.
Vào thư phòng,
lầu hai Ngôn Thanh Hạm lo lắng Mạc Lâm vì tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng. Cô cũng biết ông lớn tuổi, nổi giận như vậy thì cũng không tốt cho thân thể. Nhưng do chuyện liên quan đến Mạc Sâm, cho dù cô có nhúng tay vào
cũng không có đủ năng lực.
"Ngôn Ngôn, con nói ông biết có phải
con đã sớm biết cậu lớn con đã sớm động chân tay ở Mạc thị?" Mạc Lâm
thấp giọng hỏi, đôi mắt ưng nhìn khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm, chỉ có nghiêm túc cùng tức giận: "Ông ngoại, thật xin lỗi. Chuyện liên quan đến cậu
lớn, con cũng đã biết từ sớm. Sở dĩ không nói với ông, là vì không muốn
làm rạn nứt tình cảm giữa hai người."
"Hoang đường!" nghe Ngôn Thanh
Hạm nói, Mạc Lâm tức giận trách cứ. Tầm mắt hắn nhìn đến cháu gái đang
đứng trước mặt mình, không ngờ đến người hắn hiểu rõ như vậy cũng sẽ có
lúc gạt mình. Trong lòng cũng khó chịu đồng thời, không thể không tán
dương Ngôn Thanh Hạm thông minh biết tiến lui có chừng mực. Thật ra hắn
cũng đã sớm biết Mạc thị từ lâu đã có vấn đề, thu chi mỗi tháng dường
như đã có người động tay chân, mà số ít công nhân viên lâu năm cũng bị
giảm bớt từ từ, dần đổi thành người của Mạc Sâm an bài.
Những
chuyện này Mạc Lâm đều biết nhưng không có truy cứu, chỉ mở một mắt nhắm một mắt, vì hắn tin Mạc Sâm sẽ không làm chuyện có hại cho Mạc gia.
Nhưng mà hôm nay Mạc Sâm lại đến trễ, cùng thái độ hắn đối với Ngôn
Thanh Hạm, khiến Mạc Lâm không nhịn được mà nổi giận đùng đùng. Hắn cũng không quan tâm đến hành động của Mạc Sâm ở trong Mạc thị, nhưng không
cho phép hắn đem Mạc gia thành chiến trường tranh đoạt quyền lực.
"Thanh Hạm tự biết sai, xin ông ngoại trách phạt." Ngôn Thanh Hạm thấp giọng
nói, trong lời nói đầy áy náy, sống lưng vẫn thẳng tắp, không thấy
nghiêng đi chút nào. Nhìn Ngôn Thanh Hạm như vậy, Mạc Lâm đột nhiên bật
cười. Hắn sao lại quên mất, cháu gái có tính cố chấp giống như hắn, đã
quyết định rồi thì sẽ không thay đổi chứ?
"Tốt lắm, Ngôn Ngôn.
Ông biết con sợ ông trách phạt cậu lớn nên mới gạt ông, cũng biết con
không nói chuyện này với ông cũng là có ý của mình, Con không có lòng dạ tranh đoạt ông gia sắp vào quan tài như ông, ông biết, nhưng cậu lớn và cậu hai con thì lại không hiểu được. Chuyện lần này con làm rất đúng,
cũng không quá thập toàn thập mỹ. Ông có thể tha thứ cho con, nhưng ông
không cho phép con gạt ông bất kỳ chuyện nào nữa."
"Dạ, Thanh Hạm biết."
"Ừ, tốt lắm, chuyện này cho qua đi. Hôm nay ông gọi con đến, có chuyện khác muốn nói với con. Cha mẹ con mấy năm nay luôn ở nước ngoài phát triển
sự nghiệp, ít khi về nước. Bọn họ cũng quyết định đem công ty chính Ngôn thị chuyển ra nước ngoài, nhưng Trung Quốc cũng có một phần năng lực
không thể khinh thường được. Cho nên ba mẹ con muốn để con tiếp quản
Ngôn thị một thời gian, chờ bọn họ phá vỡ nền móng căn cơ ở nước ngoài
thì sẽ quay về nước. Di nhiên nếu con không muốn, ta có thể tìm những
người khác…"
"Ông ngoại, Thanh Hạm cũng không phải người tùy
hứng, cũng biết khổ tâm của mọi người. Ông nhắn với ba mẹ dùm con, con
sẽ thay bọn họ quản lý tốt Ngôn thị, tuyệt đối sẽ không để bọn họ thất
vọng. "Ngôn Thanh Hạm chân thành nói, những lời này cũng không phải do
tiếp xúc với những người kinh doanh mà nói ra, mà là một sự cam kết đảm
bảo thật sự. Mạc Lâm thấy cô hai mắt tràn đầy tự tin, tán thưởng gật đầu một cái.
"Ừ, Ngôn Ngôn, còn có…"
"Rè ~~~ rè ~~~"
Mạc
Lâm còn chưa nói xong, điện thoại Ngôn Thanh Hạm vang lên. Nhìn thấy
dòng số lạ, cô hơi nhíu mày. Vậy mà còn nói, số điện thoại không có tên
cô sẽ không nhận. Nhưng mà lần này cô cảm thấy nếu như không nhận sẽ bỏ
qua cái gì đó.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Ngôn Thanh Hạm sững sốt một chút, tiếp đó
không tự chủ cười lên. Cô không ngờ Lam Khiên Mạch nhanh như vậy đã chủ
động liên lạc với mình, nghe thấy âm thanh của nàng phá lệ êm ái. Ngôn
Thanh Hạm không dám thừa nhận khi nghe đối phương gọi mình là Thanh Hạm
thì trong lòng cô thấy cô cùng ấm áp và thoải mái.
"Đang ở Mạc gia ăn cơm."
"Ha? vậy thật đáng tiếc, hình như tôi lại bỏ lỡ cơ hội đi ăn tối với mỹ nhân rồi."
"Không sao, tôi vẫn chưa ăn, có thể bồi cô."
"Nói thật không đó?"
Nghe giọng nói Lam Khiên Mạch hết sức đè nén hưng phấn cùng nghi ngờ, Ngôn
Thanh Hạm gật đầu cười, tiếp đó mới nhớ ra hai người các cô đang nói
chuyện qua điện thoại, đối phương căn bản không thể thấy mình được.
"Ừ, là thật."
"Được, mấy giờ cô đến? tôi xuống lầu đón cô."
"Ừ… đại khái thì cũng hơn 1h chiều."
"Được rồi, gặp lại sau."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Ngôn Thanh Hạm nhìn Mạc Lâm đang ngồi bên bàn uống trà.
"Ông ngoại."
"Con có hẹn?"
"Dạ!"
"Bạn trai?"
"Không phải, chỉ là một người bạn thội ạ!"
"Ừ, đi đi, ngoài ra con xuống đó nói với tiểu tử Lăng gia một tiếng, lão
gia tử ta hôm nay thật xin lỗi, nói là lần sau mời hắn đến sẽ chiêu đãi
thật tốt. Còn nữa ông hy vọng con có thể kết giao với hắn một chút. Ông
biết chuyện hôn nhân lần trước cũng ảnh hưởng nhiều đến con, nhưng quen
thêm vài người bạn tốt thì đối với con cũng không phải chuyện xấu gì." (Editor: tui nói chứ, bạn mà còn phải sắp đặt cho quen và không nên quen thế này,
thì cảm giác như mình là con rô-bốt á, nói sao nghe vậy, cháu hay là
rô-bốt vậy trời ==')
"Dạ, Thanh Hạm biết." Ngôn Thanh Hạm nói xong liền xoay người ra khỏi thư phòng. Nhìn bóng lưng cô, Mạc Lâm liền mở điện thoại.
"Lão gia."
"Giúp ta tra xem, gần đây Ngôn Ngôn đang quen với người nào."