Sương mù giăng khắp núi rừng, gần như ngưng tụ thành thực thể, dày đặc
tới mức không thể xua tan. Hà Nguy đã sớm đoán được điều này, thản nhiên rút đèn pin ra, bây giờ đối diện với sương mù anh đã không còn hốt
hoảng, ngược lại rất vững tin. Chính vì biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì cho
nên trong lòng chẳng hề sợ hãi, cứ để mưa bão tới mạnh mẽ hơn đi.
Trình Quyến Thanh lắc đầu, nếu có thì anh ta còn đứng nổi ở đây không, hay là nằm bẹp từ lâu rồi? Bỏ qua đống côn trùng, kiến, chuột trong hố thì cái hố này cũng được coi như khá sạch sẽ, ít nhất cũng không có xác động
vật.
Trong sương mù không cảm nhận được dòng chảy thời gian. Hà
Nguy không biết bây giờ là mấy giờ, còn bao lâu nữa mới tới thời gian
xảy ra vụ án, nhưng anh biết rõ vụ án còn chưa bắt đầu. Dựa vào tuyến
đường vạch sẵn kế hoạch, đi ra khỏi nơi đây cũng chưa tới ba giờ.
Vì thế bọn họ luôn cảm thấy thời gian ngừng trôi ngay khoảnh khắc này, có
lẽ bởi vì tốc độ thời gian trôi ở đây chậm tới mức bọn họ không cảm nhân được. Chủ yếu do vừa rồi Hà Nguy cảm thấy bản thân mình đã đi ít nhất
bốn năm tiếng đồng hồ. Nhưng khi tìm được Trình Quyến Thanh, thời gian
lại quay ngược từ 2 giờ 50 đến 2 giờ đúng.
Đèn pin chiếu vào
trong sương dày cũng không có tác dụng gì nhiều, không thể xuyên qua
sương để tới nơi xa hơn, chẳng qua cũng đủ để Hà Nguy nhìn rõ con đường
trước mặt. Địa hình của núi Phục Long rất phức tạp, chỉ có mỗi một con
đường thành hình, Hà Nguy đang men theo con đường lớn lên núi, chỉ cần
tiếp tục tiến về phía trước là có thể đến dinh thự.
Sương mù đã hoàn toàn tan đi, hai người đứng dưới gốc cây bên cạnh dinh thự. Trình Quyến Thanh bẻ khớp tay:
– Bất ngờ chứ gì? – Hà Nguy cười nói – Đây chính là thứ tôi muốn.
– Theo như lời cậu nói, bây giờ tôi đang ở thế giới của mình, vậy có thể chứng minh tôi có thể sống lại ở đây đúng không?
Nhưng chuyện không như Hà Nguy mong muốn, con đường dưới chân anh dần thay
đổi, “rắc” một tiếng, anh cúi đầu, hóa ra vừa giẫm lên chiếc lon.
– Đệt, trên người cậu có thứ này khi nào đấy? Hay là nhặt được trên núi.
Hà Nguy nhặt chiếc lon lên, là một lon Pepsi đã hết, kí hiệu Pepsi bị vẽ
thành gương mặt cười. Mặt đất còn khiến người ta chú ý hơn, không còn là đường nữa mà biến thành khoảng bùn đất và lá cây khô. Anh đã đi lệch
khỏi đường bình thường, không biết tới góc nào trong núi sâu rồi.
Anh soi đèn pin quan sát thật cẩn thận, chắc chắn bản thân mình không nhầm
lẫn. Nhìn con đường xung quanh, nhất thời anh không biết nên đi về phía
nào.
Hà Nguy phía trước đi lòng vòng quanh một phạm vi cố định,
cắn chặt môi, hoàn toàn không biết hành vi hiện tại của bản thân quái dị cỡ nào. Tầm nhìn của Hà Nguy phía sau di chuyển lên gương mặt của người kia, phát hiện sắc mặt anh trắng bệch, đồng tử mất đi tiêu cự, trên
trán và đầu mũi lấm tấm mồ hôi, dường như đang chìm trong cơn ác mộng.
Kỳ lạ thật. Hà Nguy quăng chiếc lon đi, chỉ có thể nghĩ tới từ hình dung
này. Anh mở đèn pin soi mà còn lạc đường được, chuyện này còn khó hiểu
hơn cả ma đưa.
“Trình Quyến Thanh, anh có nghe thấy gì không?!”
Trình Quyến Thanh ra vẻ nghi ngờ, quan sát biểu cảm của anh, chợt chú ý tới
quần áo Hà Nguy đang mặc trên người. Áo sơ mi, quần và giày đều có những chi tiết nhỏ khác với bộ đồ anh mặc lúc trước. Trình Quyến Thanh nháy
mắt trở nên cảnh giác, lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách với Hà
Nguy:
Anh ngẩng đầu lên, sương mù giăng kín đỉnh đầu, không nhìn
thấy cả đầu ngọn cây. Hà Nguy không tìm được phương hướng, chỉ có thể đi loanh quanh kiếm lối ra. Anh vạch lùm cỏ cao bằng nửa người, chợt thấy
một bóng người thơ thẩn như mất hồn cách đó không xa.
– Tôi tìm anh mãi đấy, không ngờ anh lại nghỉ ngơi ở đây.
Nghỉ ngơi một lát xong, Hà Nguy đứng dậy, mở đèn pin tiếp tục đi về phía
trước, đồng thời cũng không ngại phiền phức gọi tên Trình Quyến Thanh.
Chắc chắn Trình Quyến Thanh vẫn còn tồn tại ở khoảng thời gian này, hơn
nữa có lẽ hiện tại anh đã đi xa khỏi dinh thự và nằm trong phạm vi có
thể tiếp xúc với Trình Quyến Thanh, anh tin tưởng chỉ cần mình vững tin
là có thể tìm được anh ta.
Trình Quyến Thanh sững người:
Càng tới gần, Hà Nguy mới nhìn rõ hơn, người đàn ông đang đi loanh quanh này không phải là anh sao?
Người leo núi ở đây thích uống Pepsi lắm hả?
Hà Nguy phía trước đi lòng vòng quanh một phạm vi cố định, cắn chặt môi,
hoàn toàn không biết hành vi hiện tại của bản thân quái dị cỡ nào. Tầm
nhìn của Hà Nguy phía sau di chuyển lên gương mặt của người kia, phát
hiện sắc mặt anh trắng bệch, đồng tử mất đi tiêu cự, trên trán và đầu
mũi lấm tấm mồ hôi, dường như đang chìm trong cơn ác mộng.
– Chỗ này nhỏ như vậy thì chỉ đủ cho mình anh thôi.
Anh ngẩng đầu lên, sương mù giăng kín đỉnh đầu, không nhìn thấy cả đầu ngọn cây. Hà Nguy không tìm được phương hướng, chỉ có thể đi loanh quanh
kiếm lối ra. Anh vạch lùm cỏ cao bằng nửa người, chợt thấy một bóng
người thơ thẩn như mất hồn cách đó không xa.
Quả thực là cơn ác
mộng. Hà Nguy đã từng trải nghiệm điều này, cho nên càng thêm đồng cảm.
Anh đi tới đó, lấy khẩu súng 92 trong túi mình ra, đưa cho Hà Nguy ở
vòng tuần hoàn trước:
– Anh sẽ giúp tôi giết chết anh ta, hoặc bọn họ.
– Súng của anh ở đây.
– Tôi thấy anh vui lắm đấy nhỉ?
Câu nói ấy đã đánh thức người trong mơ. Người kia cầm lấy súng, ánh mắt dần dần tập trung lại, cẩn thận hỏi:
Chừng hai tiếng đồng hồ sau.
Bàn tay anh chạm vào sợi dây thừng dắt ở hông, hồi tưởng lại vòng tuần
hoàn, khi anh bị báng súng đánh ngất đã nhìn thấy có người thắt cổ người áo đen từ phía sau, nhất định cũng chính là bản thân anh khi đi tới
cuối vòng tuần hoàn đã giết chết Hà Nguy bắn súng, bởi vậy bên phía
Trình Trạch Sinh mới xuất hiện án mạng.
– Anh là ai?
– Sao cậu biết?
– Đi đi, anh biết bản thân mình nên làm gì mà.
“Trình…”
Nếu còn đi tiếp, không biết sẽ phải lãng phí bao nhiêu thời gian. Hà Nguy
cảm thấy cổ họng khô khốc, cầm đèn pin soi trái phải để lựa chọn, cuối
cùng quyết định tiếp tục đi về phía trước, nhìn xem rốt cuộc thời gian
có thể quay về thời điểm nào.
Hà Nguy vươn tay đẩy vào lưng người kia, người kia lảo đảo, cuối cùng bóng dáng biến mất trong sương mù.
Cách đó không xa, đường nét của một tòa kiến trúc chóp nhọn như ẩn hiện
trong sương mù. Hà Nguy vô thức nín thở: Sắp tới dinh thự rồi.
Kết quả cuối cùng vẫn là bản thân anh làm tất cả. Hà Nguy nhìn chằm chằm
vào vị trí người kia vừa biến mất, suy đoán về cảnh tượng trong dinh
thự: Bây giờ ở đây có hai Hà Nguy, cộng thêm cả bản thân anh nữa thì ba
người đồng thời tồn tại.
Kết quả cuối cùng vẫn là bản thân anh
làm tất cả. Hà Nguy nhìn chằm chằm vào vị trí người kia vừa biến mất,
suy đoán về cảnh tượng trong dinh thự: Bây giờ ở đây có hai Hà Nguy,
cộng thêm cả bản thân anh nữa thì ba người đồng thời tồn tại.
– Đi đi, anh biết bản thân mình nên làm gì mà.
Bàn tay anh chạm vào sợi dây thừng dắt ở hông, hồi tưởng lại vòng tuần
hoàn, khi anh bị báng súng đánh ngất đã nhìn thấy có người thắt cổ người áo đen từ phía sau, nhất định cũng chính là bản thân anh khi đi tới
cuối vòng tuần hoàn đã giết chết Hà Nguy bắn súng, bởi vậy bên phía
Trình Trạch Sinh mới xuất hiện án mạng.
Nghênh đón vận mệnh cuối cùng của họ nào.
Nhưng làm vậy sẽ không thể cắt đứt được vòng tuần hoàn, nếu bây giờ anh đi
qua đó thì chỉ lặp lại những hành vi lúc trước mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì lớn hết.
Hết chương 95
Nghĩ đến đây, Hà Nguy không vội tới dinh thự, thời gian ngừng trôi khi anh lạc trong sương mù, căn cứ
vào kinh nghiệm của anh, cho dù lãng phí bao nhiêu thời gian, khi ra
khỏi sương mù và tới dinh thự, thời gian cũng sẽ vẫn là 2 giờ 50 phút.
Trình Quyến Thanh không rõ trong khoảng thời gian anh ta bị nhốt ở nơi đây,
Hà Nguy đã trải qua những chuyện gì. Hà Nguy cũng đã không còn là Hà
Nguy đi lạc khỏi anh ta nữa. Thời gian bên ngoài núi trôi nhanh như
chớp, còn trong sương mù trên núi, tất cả mọi thứ đều giữ nguyên trạng
thái của vòng tuần hoàn trước.
Hà Nguy xoay người, cầm đèn pin đi về hướng ngược lại.
– Đương nhiên, anh nhìn xem quanh đây làm gì có ai, tôi tìm anh cũng mất bao nhiêu thời gian.
“Trình Quyến Thanh!”
Hà Nguy mỉm cười, nhớ tới một câu thơ… Nhớ bạn cũ đã mất, ngâm suông bài
Văn địch phú. Về quê xưa thấy giống kẻ cầm cán rìu mục nát trong tích
cũ.
Rõ ràng đây là lon nước mà lúc trước anh giẫm phải, bây giờ
nó lại xuất hiện ngay chỗ này mà không tổn hại gì, lẽ nào anh đi ngược
về cũng đồng nghĩa với việc quay ngược thời gian?
Trình Quyến Thanh!”
Kỳ lạ thật. Hà Nguy quăng chiếc lon đi, chỉ có thể nghĩ tới từ hình dung
này. Anh mở đèn pin soi mà còn lạc đường được, chuyện này còn khó hiểu
hơn cả ma đưa.
Hà Nguy gật đầu:
Trình Quyến Thanh!”
– … Đại khái như vậy đấy. Tôi cũng không biết như vậy có được coi là trở
về quá khứ không nữa, dù sao tôi không tìm được anh ở thế giới ban đầu,
có lẽ anh không thể tiếp cận hiện trường gây án bởi vì anh luôn lòng
vòng quanh núi Phục Long ở thế giới này.
– Theo như cậu nói, nếu
cậu tới thẳng đây thì cậu sẽ siết cổ giết chết bản thân đã nổ súng bắn
Trình Trạch Sinh, khiến chuyện đó biến thành án mạng của thế giới này? – Trình Quyến Thanh bừng tỉnh – Vậy thì lần này thay đổi quá nhiều rồi,
ít nhất thì tôi sẽ không để cậu làm vậy, hoặc…
Anh vừa đi vừa
gọi, gọi vô số tiếng nhưng tiếc rằng không ai trả lời. Đi mệt rồi, Hà
Nguy ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi, chưa tìm thấy Trình Quyến Thanh
thì chưa bỏ cuộc.
– Thấy tôi chuẩn bị chu toàn chưa?
Nếu
như nói Hà Nguy là chìa khóa mấu chốt của mê cung, vậy thì Trình Quyến
Thanh giống như bản đồ mê cung, có thể chỉ hướng cho Hà Nguy. Mặc dù có
lẽ anh ta chưa từng trải qua cục diện hiện tại, nhưng chưa biết chừng có thể cung cấp một vài ý tưởng giúp Hà Nguy tìm được cách phá vỡ vòng
tuần hoàn thì sao.
Nghỉ ngơi một lát xong, Hà Nguy đứng dậy, mở
đèn pin tiếp tục đi về phía trước, đồng thời cũng không ngại phiền phức
gọi tên Trình Quyến Thanh. Chắc chắn Trình Quyến Thanh vẫn còn tồn tại ở khoảng thời gian này, hơn nữa có lẽ hiện tại anh đã đi xa khỏi dinh thự và nằm trong phạm vi có thể tiếp xúc với Trình Quyến Thanh, anh tin
tưởng chỉ cần mình vững tin là có thể tìm được anh ta.
Không biết đi bao lâu, ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ, Hà Nguy đá vào một thứ gì đó, soi đèn xuống dưới, anh lại nhìn thấy một vỏ lon xanh trắng.
Người leo núi ở đây thích uống Pepsi lắm hả?
Sương mù giăng khắp núi rừng, gần như ngưng tụ thành thực thể, dày đặc tới
mức không thể xua tan. Hà Nguy đã sớm đoán được điều này, thản nhiên rút đèn pin ra, bây giờ đối diện với sương mù anh đã không còn hốt hoảng,
ngược lại rất vững tin. Chính vì biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì cho nên
trong lòng chẳng hề sợ hãi, cứ để mưa bão tới mạnh mẽ hơn đi.
Hà Nguy nhặt vỏ lon lên, nhận thấy bên trên có gương mặt cười vẽ bằng bút mực đen thì không khỏi sững người.
Anh soi đèn pin quan sát thật cẩn thận, chắc chắn bản thân mình không nhầm
lẫn. Nhìn con đường xung quanh, nhất thời anh không biết nên đi về phía
nào.
***
Rõ ràng đây là lon nước mà lúc trước anh giẫm
phải, bây giờ nó lại xuất hiện ngay chỗ này mà không tổn hại gì, lẽ nào
anh đi ngược về cũng đồng nghĩa với việc quay ngược thời gian?
– Không rõ nữa, tôi vẫn chưa tới đó, chẳng phải tôi vẫn đi tìm anh đây sao?
Hà Nguy bất giác cau mày, vô thức sờ sờ khẩu súng trong túi. Quả thực súng đã không còn trên người anh. Nếu như anh đi tiếp, có khi nào sẽ gặp
được bản thân của vòng tuần hoàn trước không?
– Phía dinh thự sao rồi?
Nếu còn đi tiếp, không biết sẽ phải lãng phí bao nhiêu thời gian. Hà Nguy
cảm thấy cổ họng khô khốc, cầm đèn pin soi trái phải để lựa chọn, cuối
cùng quyết định tiếp tục đi về phía trước, nhìn xem rốt cuộc thời gian
có thể quay về thời điểm nào.
– Không sao, tôi đứng nép vào một chút, chắc chắn đủ cho hai chúng ta.
Chừng hai tiếng đồng hồ sau.
Trình Quyến Thanh rút điện thoại ra, quả nhiên, bây giờ là hai giờ, từ lúc
anh ta và Hà Nguy lạc nhau tới giờ, thời gian chưa từng trôi. Hà Nguy
hồi tưởng về khoảng thời gian lạc khỏi Trình Quyến Thanh của vòng tuần
hoàn trước, hình như cũng vào thời điểm tương tự. Nói như vậy thì khoảng sương mù này chẳng khác nào trục tọa độ thời gian nằm ngang, nếu anh đi theo hướng ngược lại, vậy thì thời gian không ngừng quay về quá khứ.
Trình Quyến Thanh vội vàng kiềm chế biểu cảm kích động, anh ta vỗ vai Hà Nguy:
“Trình Quyến Thanh!”
– Cậu không phải cậu ta. Cậu là ai?
– Là tôi, cậu cẩn thận một chút, ở đây có một cái hố!
“Trình Quyến Thanh, anh có nghe thấy gì không?!”
Trình Quyến Thanh kinh ngạc:
Nhưng chuyện không như Hà Nguy mong muốn, con đường dưới chân anh dần thay
đổi, “rắc” một tiếng, anh cúi đầu, hóa ra vừa giẫm lên chiếc lon.
“Trình…”
“Hà Nguy!”
Hà Nguy giật mình quay đầu lại, chạy về phía phát ra âm thanh. Anh cầm đèn pin, vừa chạy vừa hỏi:
Trình Quyến Thanh cũng căng thẳng hơn, cúi đầu nói:
– Trình Quyến Thanh, là anh phải không! Anh nói gì đi!
– Là tôi, cậu cẩn thận một chút, ở đây có một cái hố!
– Tôi đã từng trải qua mà.
Hà Nguy giảm tốc độ, bước chân cũng trở nên dè dặt hơn. Đèn pin soi về
phía trước, đột ngột chiếu tới một mảnh đất đen kịt. Hà Nguy ngồi xổm
rọi đèn xuống, nháy mắt thở phào một hơi, cuối cùng cũng tìm thấy người
rồi.
– Tôi tìm anh mãi đấy, không ngờ anh lại nghỉ ngơi ở đây.
– Anh là ai?
– Đệt! Như thế này mà bảo là nghỉ ngơi à?! – Trình Quyến Thanh đứng trong một hố đất, trên đầy tro bụi. Hố này sâu chưa tới ba mét, bề mặt trải
một lớp cỏ. Trình Quyến Thanh không chú ý nên ngã xuống đây, muốn trèo
lên nhưng không tìm được điểm tựa đặt chân, cộng thêm sương mù quá dày,
mở mắt đứng trong hố mà không khác nào bị mù, không thể sử dụng kỹ năng
của mình được.
– Chắc là hố săn của thợ săn trên núi này nhỉ? – Hà Nguy hỏi – Có bẫy thú không?
Hà Nguy tập trung nhìn vào dinh thự, có lẽ lúc trước anh chưa từng nghĩ
cách kéo theo Trình Quyến Thanh cùng đến đây, song lần này lại phá lệ.
Không biết dải Mobius này đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận đòn đánh không
theo quy luật bình thường của anh hay chưa?
Trình Quyến Thanh lắc đầu, nếu có thì anh ta còn đứng nổi ở đây không, hay là nằm bẹp từ lâu
rồi? Bỏ qua đống côn trùng, kiến, chuột trong hố thì cái hố này cũng
được coi như khá sạch sẽ, ít nhất cũng không có xác động vật.
Nhưng làm vậy sẽ không thể cắt đứt được vòng tuần hoàn, nếu bây giờ anh đi
qua đó thì chỉ lặp lại những hành vi lúc trước mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì lớn hết.
– Tôi thấy anh vui lắm đấy nhỉ?
– Cậu cho rằng vui thì cậu xuống đây.
– Chỗ này nhỏ như vậy thì chỉ đủ cho mình anh thôi.
Nghĩ đến đây, Hà Nguy không vội tới dinh thự, thời gian ngừng trôi khi anh
lạc trong sương mù, căn cứ vào kinh nghiệm của anh, cho dù lãng phí bao
nhiêu thời gian, khi ra khỏi sương mù và tới dinh thự, thời gian cũng sẽ vẫn là 2 giờ 50 phút.
– Không sao, tôi đứng nép vào một chút, chắc chắn đủ cho hai chúng ta.
Một người đứng trên một người đứng dưới đấu võ mồm với nhau, Hà Nguy đùa đủ rồi, lấy dây thừng ra đong đưa trước mặt anh ta:
Nếu như nói Hà Nguy là chìa khóa mấu chốt của mê cung, vậy thì Trình Quyến
Thanh giống như bản đồ mê cung, có thể chỉ hướng cho Hà Nguy. Mặc dù có
lẽ anh ta chưa từng trải qua cục diện hiện tại, nhưng chưa biết chừng có thể cung cấp một vài ý tưởng giúp Hà Nguy tìm được cách phá vỡ vòng
tuần hoàn thì sao.
– Thấy tôi chuẩn bị chu toàn chưa?
Hà Nguy giật mình quay đầu lại, chạy về phía phát ra âm thanh. Anh cầm đèn pin, vừa chạy vừa hỏi:
Trình Quyến Thanh kinh ngạc:
Hà Nguy lắc đầu:
– Đệt, trên người cậu có thứ này khi nào đấy? Hay là nhặt được trên núi.
– Súng của anh ở đây.
Hà Nguy mỉm cười, nhớ tới một câu thơ… Nhớ bạn cũ đã mất, ngâm suông bài
Văn địch phú. Về quê xưa thấy giống kẻ cầm cán rìu mục nát trong tích
cũ.
“Hà Nguy!”
(Trích trong bài thơ Viết tặng Lạc Thiên trong cuộc gặp ngắn tại Dương Châu của Lưu Vũ Tích)
Trình Quyến Thanh không rõ trong khoảng thời gian anh ta bị nhốt ở nơi đây,
Hà Nguy đã trải qua những chuyện gì. Hà Nguy cũng đã không còn là Hà
Nguy đi lạc khỏi anh ta nữa. Thời gian bên ngoài núi trôi nhanh như
chớp, còn trong sương mù trên núi, tất cả mọi thứ đều giữ nguyên trạng
thái của vòng tuần hoàn trước.
Hà Nguy không ngờ sợi dây thừng
Liên Cảnh Uyên đưa cho lại có tác dụng thế này, coi như vô tình cắm
liễu, liễu thành cây. Kéo Trình Quyến Thanh lên rồi, hai người đều mệt
vã mồ hôi. Trình Quyến Thanh lắc đầu:
– Cuối cùng cũng ra được! Nếu cậu không tới, tôi có ở đây gào rát họng cũng chẳng ai quan tâm.
– Đương nhiên, anh nhìn xem quanh đây làm gì có ai, tôi tìm anh cũng mất bao nhiêu thời gian.
– Đệt! Như thế này mà bảo là nghỉ ngơi à?! – Trình Quyến Thanh đứng trong một hố đất, trên đầy tro bụi. Hố này sâu chưa tới ba mét, bề mặt trải
một lớp cỏ. Trình Quyến Thanh không chú ý nên ngã xuống đây, muốn trèo
lên nhưng không tìm được điểm tựa đặt chân, cộng thêm sương mù quá dày,
mở mắt đứng trong hố mà không khác nào bị mù, không thể sử dụng kỹ năng
của mình được.
Trình Quyến Thanh rút điện thoại ra, quả nhiên,
bây giờ là hai giờ, từ lúc anh ta và Hà Nguy lạc nhau tới giờ, thời gian chưa từng trôi. Hà Nguy hồi tưởng về khoảng thời gian lạc khỏi Trình
Quyến Thanh của vòng tuần hoàn trước, hình như cũng vào thời điểm tương
tự. Nói như vậy thì khoảng sương mù này chẳng khác nào trục tọa độ thời
gian nằm ngang, nếu anh đi theo hướng ngược lại, vậy thì thời gian không ngừng quay về quá khứ.
Vì thế bọn họ luôn cảm thấy thời gian
ngừng trôi ngay khoảnh khắc này, có lẽ bởi vì tốc độ thời gian trôi ở
đây chậm tới mức bọn họ không cảm nhân được. Chủ yếu do vừa rồi Hà Nguy
cảm thấy bản thân mình đã đi ít nhất bốn năm tiếng đồng hồ. Nhưng khi
tìm được Trình Quyến Thanh, thời gian lại quay ngược từ 2 giờ 50 đến 2
giờ đúng.
– Phía dinh thự sao rồi?
Hà Nguy lắc đầu:
– Tới thôi.
– Không rõ nữa, tôi vẫn chưa tới đó, chẳng phải tôi vẫn đi tìm anh đây sao?
Trình Quyến Thanh là người từng trải, chẳng chuyện gì khiến anh ta sợ hãi,
bấy giờ thế giới quan tan thành mảnh nhỏ rồi bị ép tổ hợp lại. Anh ta
đắn đo suy nghĩ:
Trình Quyến Thanh nóng ruột, tìm anh ta làm gì,
phải cứu Trình Trạch Sinh trước chứ! Lỡ như em trai của anh ta chết thì
chẳng phải sẽ tốn công vô ích sao?
Hà Nguy bảo anh ta bình tĩnh:
Hà Nguy bảo anh ta bình tĩnh:
– Yên tâm đi, thời gian trong sương và ngoài sương đều ngừng chảy. Chúng
ta đi tới đó chắc chắn vẫn là 2 giờ 50 phút. Có dừng ở đây bao lâu thì
bên ngoài kia vẫn là 2 giờ 50 phút.
Trình Quyến Thanh!”
Trình Quyến Thanh sững người:
Hà Nguy nhặt chiếc lon lên, là một lon Pepsi đã hết, kí hiệu Pepsi bị vẽ
thành gương mặt cười. Mặt đất còn khiến người ta chú ý hơn, không còn là đường nữa mà biến thành khoảng bùn đất và lá cây khô. Anh đã đi lệch
khỏi đường bình thường, không biết tới góc nào trong núi sâu rồi.
Trình Quyến Thanh!”
“Trình Quyến Thanh!”
– Sao cậu biết?
(Trích trong bài thơ Viết tặng Lạc Thiên trong cuộc gặp ngắn tại Dương Châu của Lưu Vũ Tích)
Hà Nguy cười thản nhiên:
Càng tới gần, Hà Nguy mới nhìn rõ hơn, người đàn ông đang đi loanh quanh này không phải là anh sao?
– Tôi đã từng trải qua mà.
Lần này thời gian di chuyển cũng dài đằng đẵng, nhưng Trình Quyến Thanh
không lạc khỏi Hà Nguy, hai người sóng vai nhau, túm chặt lấy cánh tay
đối phương cùng tiến về phía trước. Dần dần, sương mù bắt đầu mỏng hơn,
mây đen trên đỉnh đầu cũng tan đi, vầng trăng sáng cũng từ từ lộ mặt.
Anh vừa đi vừa gọi, gọi vô số tiếng nhưng tiếc rằng không ai trả lời. Đi
mệt rồi, Hà Nguy ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi, chưa tìm thấy Trình
Quyến Thanh thì chưa bỏ cuộc.
Trình Quyến Thanh ra vẻ nghi ngờ,
quan sát biểu cảm của anh, chợt chú ý tới quần áo Hà Nguy đang mặc trên
người. Áo sơ mi, quần và giày đều có những chi tiết nhỏ khác với bộ đồ
anh mặc lúc trước. Trình Quyến Thanh nháy mắt trở nên cảnh giác, lùi về
sau một bước kéo dài khoảng cách với Hà Nguy:
Câu nói ấy đã đánh thức người trong mơ. Người kia cầm lấy súng, ánh mắt dần dần tập trung lại, cẩn thận hỏi:
– Cậu không phải cậu ta. Cậu là ai?
Hà Nguy cũng không rõ nữa, nhưng anh cảm thấy chuyện này chẳng hề đơn giản như vậy. Ở nơi đây, Trình Quyến Thanh đã chết, nếu sống lại chẳng phải
sẽ khiến mấy người ở đây khiếp vía hay sao? Trừ phi thời gian có thể
quay ngược về ba năm về trước, giúp anh ta có cơ hội sống sót, bằng
không chuyện mượn xác hoàn hồn chỉ có thể giải thích được trong thế giới của Hà Nguy mà thôi.
Hà Nguy dở khóc dở cười, vẫy tay gọi anh ta tới đây. Trình Quyến Thanh lạnh mặt, bàn tay đặt trong túi sờ soạng một phen, cuối cùng hối hận vì không mang vũ khí phòng thân theo cùng. Sau
đó anh ta nhặt một viên đá từ dưới đất lên:
Đèn pin chiếu vào
trong sương dày cũng không có tác dụng gì nhiều, không thể xuyên qua
sương để tới nơi xa hơn, chẳng qua cũng đủ để Hà Nguy nhìn rõ con đường
trước mặt. Địa hình của núi Phục Long rất phức tạp, chỉ có mỗi một con
đường thành hình, Hà Nguy đang men theo con đường lớn lên núi, chỉ cần
tiếp tục tiến về phía trước là có thể đến dinh thự.
– Yên tâm đi, thời gian trong sương và ngoài sương đều ngừng chảy. Chúng ta đi tới đó chắc chắn vẫn là 2 giờ 50 phút. Có dừng ở đây bao lâu thì bên ngoài kia vẫn là 2 giờ 50 phút.
– Hà Nguy kia đâu rồi? Rốt cuộc cậu là Hà Nguy nào?
Hà Nguy nhìn viên đá trong tay anh ta, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng nói cho anh ta biết sự thực.
– … Đại khái như vậy đấy. Tôi cũng không biết như vậy có được coi là trở
về quá khứ không nữa, dù sao tôi không tìm được anh ở thế giới ban đầu,
có lẽ anh không thể tiếp cận hiện trường gây án bởi vì anh luôn lòng
vòng quanh núi Phục Long ở thế giới này.
Trình Quyến Thanh là
người từng trải, chẳng chuyện gì khiến anh ta sợ hãi, bấy giờ thế giới
quan tan thành mảnh nhỏ rồi bị ép tổ hợp lại. Anh ta đắn đo suy nghĩ:
– Theo như lời cậu nói, bây giờ tôi đang ở thế giới của mình, vậy có thể chứng minh tôi có thể sống lại ở đây đúng không?
– Trình Quyến Thanh, là anh phải không! Anh nói gì đi!
Hà Nguy cũng không rõ nữa, nhưng anh cảm thấy chuyện này chẳng hề đơn giản như vậy. Ở nơi đây, Trình Quyến Thanh đã chết, nếu sống lại chẳng phải
sẽ khiến mấy người ở đây khiếp vía hay sao? Trừ phi thời gian có thể
quay ngược về ba năm về trước, giúp anh ta có cơ hội sống sót, bằng
không chuyện mượn xác hoàn hồn chỉ có thể giải thích được trong thế giới của Hà Nguy mà thôi.
Trình Quyến Thanh nóng ruột, tìm anh ta làm gì, phải cứu Trình Trạch Sinh trước chứ! Lỡ như em trai của anh ta chết thì chẳng phải sẽ tốn công vô ích sao?
Trình Quyến Thanh vội vàng kiềm chế biểu cảm kích động, anh ta vỗ vai Hà Nguy:
– Đi thôi, cho dù nói thế nào cũng phải đi cứu em trai tôi trước đã. Có tôi hay không cũng không quan trọng.
Hai người lại đi về hướng thời gian trôi bình thường. Không biết tại sao,
Hà Nguy chợt cảm thấy tốc độ chuyển động của sương mù bên cạnh mình hơi
nhanh hơn một chút, không giống như lúc đi ngược, cảm giác như từng màn
sương có thực thể đang ngăn cản không cho anh bước về phía trước. Lẽ nào thời gian cũng giống như dòng nước, đi ngược dòng sẽ phải chịu lực cản
cực lớn?
Hà Nguy giảm tốc độ, bước chân cũng trở nên dè dặt hơn.
Đèn pin soi về phía trước, đột ngột chiếu tới một mảnh đất đen kịt. Hà
Nguy ngồi xổm rọi đèn xuống, nháy mắt thở phào một hơi, cuối cùng cũng
tìm thấy người rồi.
– Cậu cho rằng vui thì cậu xuống đây.
Lần này thời gian di chuyển cũng dài đằng đẵng, nhưng Trình Quyến Thanh
không lạc khỏi Hà Nguy, hai người sóng vai nhau, túm chặt lấy cánh tay
đối phương cùng tiến về phía trước. Dần dần, sương mù bắt đầu mỏng hơn,
mây đen trên đỉnh đầu cũng tan đi, vầng trăng sáng cũng từ từ lộ mặt.
Cách đó không xa, đường nét của một tòa kiến trúc chóp nhọn như ẩn hiện
trong sương mù. Hà Nguy vô thức nín thở: Sắp tới dinh thự rồi.
Trình Quyến Thanh cũng căng thẳng hơn, cúi đầu nói:
– Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu vòng tuần hoàn qua tôi có thể tới dinh thự cùng cậu.
– Bất ngờ chứ gì? – Hà Nguy cười nói – Đây chính là thứ tôi muốn.
– Theo như cậu nói, nếu cậu tới thẳng đây thì cậu sẽ siết cổ giết chết
bản thân đã nổ súng bắn Trình Trạch Sinh, khiến chuyện đó biến thành án
mạng của thế giới này? – Trình Quyến Thanh bừng tỉnh – Vậy thì lần này
thay đổi quá nhiều rồi, ít nhất thì tôi sẽ không để cậu làm vậy, hoặc…
– Anh sẽ giúp tôi giết chết anh ta, hoặc bọn họ.
Hết chương 95
Hà Nguy tập trung nhìn vào dinh thự, có lẽ lúc trước anh chưa từng nghĩ
cách kéo theo Trình Quyến Thanh cùng đến đây, song lần này lại phá lệ.
Không biết dải Mobius này đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận đòn đánh không
theo quy luật bình thường của anh hay chưa?
Sương mù đã hoàn toàn tan đi, hai người đứng dưới gốc cây bên cạnh dinh thự. Trình Quyến Thanh bẻ khớp tay:
Hà Nguy nhìn viên đá trong tay anh ta, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng nói cho anh ta biết sự thực.
– Tới thôi.
– Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu vòng tuần hoàn qua tôi có thể tới dinh thự cùng cậu.
Hà Nguy gật đầu:
– Tới thôi.
– Cuối cùng cũng ra được! Nếu cậu không tới, tôi có ở đây gào rát họng cũng chẳng ai quan tâm.