– Cửa sổ vẫn còn nguyên, không có dấu vết của vụ ẩu đả, có vẻ như người quen gây án.
– Đúng, trà được pha trong chiếc chén này còn là loại trà Bích Loa Xuân
thượng đẳng, còn trà trong chén của người bị hại chỉ là loại trà bình
thường, xem ra hung thủ là khách quý.
– Có lẽ là cấp trên của anh ta? Chi đội phó Trình, anh nghĩ thế nào?
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía Trình Trạch Sinh, nửa phút trôi qua,
chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào vết máu lớn bắn trên tường, ánh mắt mờ
mịt không tập trung vào một điểm. Hướng Dương kéo tay áo hắn:
– Chi đội phó Trình, anh sao thế?
– Hả? – Trình Trạch Sinh giật mình định thần, quay đầu nhìn những gương
mặt quen thuộc cùng với phòng khách xa lạ. Tại sao hắn lại ở đây?
– Ông sao vậy? Hơi mất tập trung đấy nhé. – Nhạc Chính Khải đẩy vai hắn – Bọn tôi biết ông đang trên đường hẹn hò mà gọi ông tới đây là không
tốt. Nhưng chúng tôi cũng đâu còn cách nào, tự dưng xảy ra vụ án, thông
cảm chút đi.
– … Tôi hẹn hò với ai.
– Thì thanh mai trúc mã của ông chứ ai, Tạ Văn Hề ấy.
Trình Trạch Sinh vô thức phủ nhận, không thể nào, cùng lắm là bị ép đi lao
động khổ sai thôi, nói thành “hẹn hò” thì hơi quá. Hắn cẩn thận đi tới
bên tường đề phòng giẫm phải vết máu dưới đất, dùng ngón tay đo độ dài
của vết máu bắn, trước mắt chỉ còn mảng máu tươi đặc sệt, tiếng súng nổ
tung trong đầu.
“Đoàng!”
Hai bóng người quấn lấy nhau dần
dần lặng yên không cử động. Máu tươi lan rộng từ bên dưới cơ thể, trải
thành tấm thảm máu, không ngừng giương nanh múa vuốt lao tới bên chân
Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh vô thức lùi về sau một bước, bị ai đó nhắc nhở:
– Này! Chi đội phó Trình, anh cẩn thận! Phía sau có tủ.
Trình Trạch Sinh hốt hoảng, phát hiện nơi đây vẫn là hiện trường vụ án ban
nãy, nào có bóng người quấn lấy nhau. Hay gần đây hắn mệt quá nhỉ? Cho
nên ra ngoài phá án cũng xuất hiện ảo giác thế này?
Kết thúc thu
thập chứng cứ ở hiện trường, thi thể cũng được mang về Cục xử lý, cảnh
sát thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi. Nhạc Chính Khải tháo găng tay dính máu quăng vào trong thùng rác, hỏi:
– Hôm nay ông bị làm sao thế, tinh thần hốt hoảng, không tập trung vào việc chút nào.
– Không sao, có lẽ gần đây mệt quá. – Trình Trạch Sinh bóp trán – Đầu óc mơ hồ, cứ cảm thấy buồn ngủ thế nào ấy.
Nhạc Chính Khải khoác vai hắn:
– Cũng phải, đã lâu lắm rồi ông không nghỉ, vậy thì xin chú Hoàng cho nghỉ đi du lịch thư giãn thôi.
Trình Trạch Sinh bảo anh ta thôi đi, chú Nghiêm còn đang nằm viện, hắn nghỉ rồi thì vụ án phải đẩy cho ai?
Ngồi vào xe, Trình Trạch Sinh nhắm mắt nghỉ ngơi, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước khi tới hiện trường. Sáng nay hắn bị Tạ Văn Hề kéo đi dạo
phố, sau đó nhận được điện thoại từ Cục báo phải tới hiện trường điều
tra một vụ án giết người trong phòng.
Rõ ràng những ký ức kia tồn tại trong đầu hắn, nhưng chẳng biết tại sao Trình Trạch Sinh luôn có
cảm giác xa lạ, dường như chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi. Ngay cả
chuyện sáng nay Tạ Văn Hề mặc quần áo thế nào hắn cũng không nhớ rõ.
Bao gồm cả lúc ở hiện trường, giây phút hắn hốt hoảng định thần lại, dường
như hắn đang nằm mơ một giấc mơ dài và xa xăm thì bị gọi tỉnh. Hắn không rõ mình đang ở đâu, cũng không biết đây là mơ hay thực.
Từng
mảnh vụn ký ức từ từ ùa vào đầu, luôn có một bóng người mờ ảo, toàn thân chìm trong sương mù tối tăm, không nhìn rõ gương mặt, dựa vào vóc dáng
cao ráo có thể nhận ra là một người đàn ông. Hắn luôn cảm thấy người này rất quen thuộc, cái tên của người kia quay vòng trong miệng, nhưng
không thể nào nói được ra.
Là ai không biết?
Về đến nhà,
Đinh Hương đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú. Trình Trạch Sinh vào nhà thì đi thắp hương cho anh trai mình trước, sau đó rửa tay ăn cơm. Bố
hắn vẫn kiệm lời ít cười như trước, Trình Trạch Sinh cũng quen rồi, hắn
ăn thì mặc hắn, làm như không nhìn thấy sắc mặt của bố.
– Con trình đơn cho Lão Hoàng xin dọn vào ký túc à? – Ông Trình hỏi.
Trình Trạch Sinh trả lời không chút cảm xúc:
– Vâng, con đã trình từ sớm rồi.
Đinh Hương nói với vẻ mặt u sầu:
– Trạch Sinh, tại sao con lại muốn chuyển ra ngoài? Quyến Thanh đã mất rồi, trong nhà chỉ còn mỗi con và bố…
– Khụ! Khụ! – Ông Trình ho mạnh hai tiếng, trừng mắt nhìn Trình Trạch
Sinh – Nó đủ lông đủ cánh rồi muốn ra ngoài ở một mình thì để nó đi.
Trình Trạch Sinh không những không giận mà còn cười giả lả đáp lại một câu:
– Cảm ơn bố.
Trong đêm, Trình Trạch Sinh nằm mơ một giấc mơ vừa đẹp vừa quái dị.
Hắn mơ thấy một căn nhà cũ kỹ rách nát, nhìn thấy mình nằm dưới đất, ngực
trúng đạn, máu thịt lẫn lộn. Còn một người đàn ông khác quỳ bên cạnh
hắn, chính là người đàn ông có gương mặt mơ hồ không rõ kia. Anh nắm lấy tay mình áp lên mặt, nhỏ giọng thì thầm.
“Xin lỗi.”
Tại
sao phải xin lỗi? Anh đã giết tôi hả? Trình Trạch Sinh vừa nghi ngờ vừa
tò mò, nhìn qua thi thể của mình, nhưng không có xúc động gì nhiều. Đây
không phải lần đầu tiên hắn nằm mơ thấy mình chết, vì tính nguy hiểm của nghề nghiệp, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ hi sinh, bây giờ
cũng biết rõ mình chỉ đang nằm mơ, chẳng có gì đáng sợ.
Người đàn ông kia mang theo co thể đầy máu rời khỏi đây. Trình Trạch Sinh đi theo sau anh, cùng anh xuống núi, tới một trường đại học, nhìn thấy một
người đàn ông khác có gương mặt quen thuộc. Trình Trạch Sinh hồi tưởng
xem người này là ai, nghĩ ngợi một hồi lâu mới nhớ ra đây là ông chủ của quán bar Avenoir, Liên Cảnh Uyên.
Người đàn ông kia nói chuyện
với Liên Cảnh Uyên, nói cái gì mà sao băng với sao siêu mới. Trình Trạch Sinh chỉ nghe qua loa. Người đàn ông kia về nhà Liên Cảnh Uyên, hắn
cũng theo phía sau, nhìn thấy anh thay một bộ quần áo rồi ra ngoài.
Cô gái ở cửa hàng hoa chặn người đàn ông lại, anh ta hỏi:
“Có hồng Champagne không?”
Cô gái lắc đầu, người đàn ông bước đi, sau khi tới quán cà phê internet một chuyến thì lại quay về trên núi.
Trình Trạch Sinh nhìn người đàn ông đang xử lý hiện trường, cuối cùng còn quỳ xuống bên cạnh hắn, nắm chặt tay của hắn.
“Cậu đợi tôi.”
“Tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu cậu.”
Trình Trạch Sinh đi qua, ngồi xuống bên cạnh thi thể của chính mình, muốn nhìn rõ gương mặt anh.
Gương mặt của người đàn ông vẫn bị che bởi một màn sương đen, nhưng có giọt
nước mắt lấp lánh trong suốt chảy dọc xuống gò má anh.
Trình
Trạch Sinh vươn tay, giọt nước mắt ấy rơi xuống lòng bàn tay hắn, nóng
bỏng nhói đau, ngay cả trái tim hắn cũng như bị thiêu cháy.
Tại sao anh lại đau lòng đến vậy?
Trình Trạch Sinh mở mắt ra, ngồi dậy với gương mặt mỏi mệt, huyệt thái dương nhức mỏi, dây thần kinh đập thình thích phát đau.
Bên ngoài cửa sổ đã sáng trời, hiếm có cuối tuần hắn không cần phải tăng
ca, trong mơ hắn còn chạy đôn chạy đáo, còn mệt hơn ra ngoài làm việc.
Hắn không nhớ cụ thể chi tiết trong mơ nữa rồi, nhưng cảm giác giọt nước
mưa rơi vào lòng bàn tay hắn chân thực tới mức khó mà xóa nhòa, nó bao
gồm bi thương và bất đắc dĩ, vô số cảm giác chua xót hội tụ mới có đực
năng lượng nóng đến vậy.
Hắn không biết người đàn ông là ai, thậm chí còn không nhìn thấy cả gương mặt của anh.
Nội tâm chợt thấy trống rỗng, Trình Trạch Sinh nắm chặt tay rồi mở ra, luôn cảm thấy bản thân đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
***
Vụ án vào phòng giết người đang trong quá trình điều tra và giải quyết,
mặc dù Trình Trạch Sinh vẫn sắp xếp nhiệm vụ và điều tra bên ngoài như
hằng ngày, song mắt thường có thể nhận thấy trạng thái của hắn không ổn.
Ví dụ như linh hồn hắn thường xuyên du đãng đâu đâu, nhìn chằm chằm một
thứ gì đó tới xuất thần, mặt co mày cáu không thoải mái, còn nhớ nhầm
vật chứng và lời khai. Trình Trạch Sinh liên tiếp gặp sai lầm, chuyện
này chưa từng xảy ra trong cuộc đời phá án của hắn. Hỏi hắn có chuyện gì không hắn đều nói không có chuyện gì, nhưng những đồng nghiệp sớm chiều ở chung đều rõ, với trạng thái hiện tại của Chi đội phó Trình, chắc
chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
– Ông thật sự không cần nghỉ ngơi sao?
Trong thời gian nghỉ trưa, Nhạc Chính Khải đưa cho hắn một lon Coca:
– Nhìn sắc mặt của ông khó coi quá, đừng để bản thân gục đấy.
Trình Trạch Sinh lắc đầu, việc hắn không ngủ ngon là thật, gần như mỗi đêm
hắn đều mơ thấy người đàn ông kia, còn theo anh chạy khắp nơi, thậm chí
còn mơ thấy người anh trai đã chết của mình.
Trong mơ, quan hệ
của người đàn ông và anh trai rất kỳ lạ, nói là bạn song cảm giác không
thân mật. Dẫu vậy, bọn bọn có thể nói hết tất cả với nhau, bọn họ ngồi
cùng nhau trong căn hầm mờ tối, nâng ly trò chuyện. Trình Trạch Sinh
không thể hiểu bọn họ đang nói tới vấn đề gì, thay vì nói không hiểu,
không bằng nói hắn chỉ nghe thấy một phần không phải toàn diện, giống
như cách một lớp sương mù, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng một vài nội dung không liên quan, thiếu đi một mắt xích quan trọng nào đó sẽ không
thể kết nối được nội dung trước và sau.
Bởi vậy, vào ban ngày,
Trình Trạch Sinh thường nhớ tới những giấc mộng mà mình đã nằm mơ. Dường như người đàn ông kia đã trở thành nút thắt trong lòng hắn. Hắn luôn
theo bên cạnh người đàn ông, ngay cả khi người đàn ông nằm ngủ hắn vẫn
đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ngắm anh và chờ đợi trời sáng.
Thời
gian trong giấc mơ không hề đồng bộ với hiện thực. Trong mơ, hắn luôn
cảm thấy đã qua rất nhiều ngày, vậy mà khi giật mình tỉnh giấc mới chỉ
vừa qua mấy tiếng đồng hồ mà thôi.
Đã rất nhiều ngày trôi qua,
nhưng từ đầu tới cuối hắn không biết người đàn ông kia tên là gì, cũng
không nhìn rõ gương mặt người ấy.
Tính ra thì Trình Trạch Sinh
của ban ngày và ban đêm dường như chia thành hai thế giới. Trong cơn mơ
anh trải qua đêm dài dẫn tới ban ngày anh sẽ quên đi một số nội dung và
vụ án trong thế giới hiện thực. Đêm đến không được nghỉ ngơi cẩn thận,
ban ngày còn phải tập trung tinh thần làm việc, chỉ trong mấy ngày ngắn
ngủi, Trình Trạch Sinh đã cảm thấy trạng thái tinh thần của mình không
ổn chút nào, thậm chí đôi khi vào ban ngày cũng xuất hiện huyễn thính.
“Cậu đợi tôi, cậu phải đợi tôi.”
Trình Trạch Sinh không hiểu mình phải đợi gì, cũng không hiểu nguyên nhân chờ đợi vì sao?
Nhạc Chính Khải khoác vai Trình Trạch Sinh:
– Tối qua tôi đã nói với Cục trưởng Hoàng rồi, có lẽ chú ấy sẽ sắp xếp
cho ông nghỉ ngơi mấy ngày, chẳng phải ông muốn chuyển nhà hay sao?
Trình Trạch Sinh day huyệt thái dương:
– Ờ, không nói thì tôi cũng quên mất chuyện này đấy, còn phải tìm chú Hoàng để lĩnh chìa khóa nữa.
Quả thật, tới chiều Hoàng Chiêm Vỹ tới tìm hắn, cho hắn nghỉ ba ngày, đúng
lúc chuyển nhà, thuận tiện nghỉ ngơi mấy bữa. Trình Trạch Sinh cũng tự
cảm thấy trạng thái của mình không ổn, ở lại làm việc cũng chỉ làm giảm
hiệu quả mà thôi, hiếm khi hắn mới không bướng bỉnh phản đối mà đồng ý
luôn thế này.
Trình Trạch Sinh chuyển tới phòng 403 khu Tương
Lai, là căn phòng cuối cùng cuối hành lang. Hắn đứng trước cửa, nhìn mặt tường trắng lạnh lẽo, cứ cảm thấy diện tích trống của nơi này quá lớn.
Rõ ràng còn có thể xây một gian phòng khác, tại sao lại để trống? Chẳng
phải mấy nhà chung cư thường không lãng phí một mét vuông nào hay sao?
Trình Trạch Sinh không nghĩ nhiều, chuyển nhà xong, cơ thể hắn như bị đào
rỗng sức lực. Hắn nằm trên sofa, bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không
hay.
Lần này hắn không còn nằm mơ thấy người đàn ông kia mà nằm
mơ thấy một khúc dương cầm không ngừng lặp đi lặp lại bên tai hắn, gần
như mài chai cả màng nhĩ của hắn. Khúc nhạc dương cầm kia tựa một lời
nguyền rủa, khiến đầu hắn ong ong.
Trình Trạch Sinh tỉnh dậy, cầm điện thoại lên xem giờ, đã mười hai giờ khuya rồi.
Hắn bò dậy, đầu óc mơ màng, dường như còn nghe thấy loáng thoáng tiếng
dương cầm. Hắn cảm thấy bực dọc, cúi đầu lắc mấy cái, xua đuổi khúc
dương cầm phiền toái kia đi, nhưng nó vẫn cứ vang lên, vừa xa xôi mờ ảo, vừa trống rỗng tĩnh mịch.
Không đúng. Trình Trạch Sinh đứng dậy, lắng nghe kỹ càng, dường như hắn thực sự nghe thấy tiếng dương cầm.
Hắn cẩn thận nhận biết phương hướng của âm thanh, chậm rãi quay người lại, phát hiện âm thanh phát ra từ bức tường kín sau lưng.
Trình Trạch Sinh đi qua đó, áp tai lên tường, loáng thoáng nghe thấy tiếng
dương cầm âm vang réo rắt, tựa tiếng chuông báo thức, không ai tắt nó đi nó sẽ chẳng chịu ngừng.
Nhưng đối diện là một bức tường kín, bên cạnh phòng hắn không có hàng xóm.
Trình Trạch Sinh bước ra khỏi căn hộ của mình, đứng trước mặt tường kín kia, vươn tay khẽ chạm vào.
Bỗng, vách tường rung lên một cơn thật khẽ, dường như có lực nào đó tác động
từ bên ngoài lên trên. Trình Trạch Sinh nhìn xung quanh, cả hành lang
chỉ còn mình hắn, vậy thì ai đã khiến cho bức tường sinh ra hiện tượng
thế này.
***
Hà Nguy cắn môi, lại nện một đấm lên tường, cảm giác tan vỡ và bất lực bao trùm cơ thể anh.
Trình Trạch Sinh.
Hà Nguy nhắm mắt, thầm gọi tên hắn.
Trình Trạch Sinh chậm chạp rụt tay về. Nhìn chằm chằm bức tường kia mấy giây, cuối cùng quay vào phòng.