Vân Hiểu Hiểu đi mua quần áo với Kiều Nhược Phi xong thì cùng về khách
sạn. Mặc dù cô không hiểu tại sao đội trưởng nghi ngờ một cô gái xinh
đẹp, sạch sẽ lại si tình này, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời giữ chân
Kiều Nhược Phi. Mấy ngày này đều đi giải khuây cùng cô ta.
– Thực ra Triệu Thâm không giết người, đều là cô làm có đúng không?
– Anh ta thật ngốc, ngốc tới mức khiến tôi chẳng biết phải nói gì. Tôi
đưa cho anh ta một viên mặt nạ, anh ta chẳng nghĩ ngợi gì đã bóc ra ăn
luôn, còn hỏi tôi tại sao kẹo lại cứng như vậy… – Kiều Nhược Phi lắc đầu bất đắc dĩ – Tôi thực sự chưa từng gặp kiểu đàn ông nào như vậy, anh ta chẳng hề phòng bị với kẻ giết người như tôi. Bao gồm cả phút cuối tôi
tiêm Diazepam cho anh ta, anh ta còn tưởng tôi tiêm ma túy, còn muốn
giúp tôi cai nghiện, đúng là ngốc.
Trước mặt Kiều Nhược Phi, cô
cố gắng không nhắc tới vụ án của Triệu Thâm, sợ cô ta sẽ buồn. Song,
thoạt nhìn Kiều Nhược Phi đã nghĩ thông suốt rồi, chẳng còn vẻ tiều tụy
tái nhợt của ngày trước, còn chủ động nói với Vân Hiểu Hiểu mình sẽ làm
lại từ đầu, có một cuộc sống mới.
… Vân Hiểu Hiểu giả vờ mỏi mệt, để mặc Kiều Nhược Phi đỡ cô lên giường. Cô híp mắt, cất giọng yếu ớt:
– Hiểu Hiểu, cô ngồi đây trước nhé, tôi đi thử chiếc váy mới mua. – Kiều Nhược Phi cầm váy đi vào trong phòng tắm.
Thời gian chụp ảnh hiển thị bên dưới, là ngày 8 tháng 4. Hôm ấy Hà Nguy còn
nhớ rõ, anh đang xử lý vụ án bên ngoài, không ở thành phố Thăng Châu.
Vân Hiểu Hiểu ngồi trong phòng, phát hiện Kiều Nhược Phi đã thu dọn hành lý xong rồi, dựng vali bên giường. Trên bàn đặt một cái gói, cô ló đầu
nhìn, bên trong là đồ trang điểm ngày thường Kiều Nhược Phi hay dùng.
– Không thể nói như vậy, thực ra xét theo giới tính sinh học của tôi, tôi thích nữ mới là chuyện bình thường. – Kiều Nhược Phi ngồi bên giường
vuốt mái tóc dài – Cô yên tâm, tôi sẽ không khiến cô phải đau đớn đâu,
cô sẽ ngủ say trong yên lặng giống như anh ấy.
Vân Hiểu Hiểu đi
mua quần áo với Kiều Nhược Phi xong thì cùng về khách sạn. Mặc dù cô
không hiểu tại sao đội trưởng nghi ngờ một cô gái xinh đẹp, sạch sẽ lại
si tình này, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời giữ chân Kiều Nhược Phi. Mấy ngày này đều đi giải khuây cùng cô ta.
– Bởi vì đố kỵ và lo lắng đúng không? Bọn họ xin cách thức liên hệ với Triệu Thâm. Mặc dù cô xinh đẹp động lòng người, nhưng là một người bạn gái, cô có bí mật sợ hãi bị anh ta biết được. Cho nên cô mới giết bọn họ. Sau này giết Triệu Thâm
không phải vì sợ anh ta sẽ khai ra cô, mà vì cảm thấy chỉ có vậy anh ta
mới thuộc về cô. Cô ra tay với Hiểu Hiểu chỉ là thuận tay, có thành công hay thất bại đều không sao hết.
Một gói màu xanh thu hút sự chú ý của Vân Hiểu Hiểu. Cô kéo nó ra được một nửa, mí mắt chợt giật giật,
đây chính là gói mặt nạ nén của hãng Emma, bên trong chỉ còn lại mấy
viên mặt nạ. Vân Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn phòng tắm, đặt mặt nạ về chỗ
cũ.
– … Tình yêu của cô thực sự nặng nề tới mức người ta chẳng
thể chấp nhận. – Hà Nguy cũng cạn lời – Triệu Thâm biết không? Anh ta có tham gia vào quá trình giết người cùng cô không?
– Cậu đã mở phong thư kia ra chưa?
Mặt nạ trong bụng Triệu Thâm, gói mặt nạ dùng dở của Kiều Nhược Phi. Vân
Hiểu Hiểu cũng làm cảnh sát được mấy năm rồi, trực giác của cô cho rằng
đây không phải chuyện trùng hợp. Kiều Nhược Phi thay váy ra ngoài, cười
hỏi trông thế nào. Vân Hiểu Hiểu khen ngợi:
– Ừ.
– Đẹp lắm.
– Đó là vì bọn họ không hiểu. đàn ông không thể nào hiểu được suy nghĩ
của phụ nữ. Tôi thì khác, tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô. – Kiều Nhược Phi rút một chiếc váy khác từ trong túi ra – Thử xem? Cô mặc lên chắc sẽ đẹp lắm.
– Nhưng giờ những chuyện này đã chẳng còn
quan trọng nữa rồi. Bất cứ nguyên nhân nào đều không thể trở thành lý do phạm tội. Việc cân nhắc khung hình phạt nào cứ giao cho pháp luật xử lý vậy.
– Tôi cảm thấy cô mặc màu này sẽ càng đẹp hơn. – Kiều Nhược Phi đưa chai nước suối cho cô – Gương mặt cô xinh như vậy còn có phong
thái, nên mặc váy nhiều hơn.
Cuối cùng vụ án giết người liên hoàn của Hải Tĩnh cũng được phá. Trâu Bân và Hạ Lương miêu tả hành động của
Vân Hiểu Hiểu như thần thánh vô địch, giơ bình hoa lên giống như Mục Quế Anh tại thế, không thua kém gì các đấng mày râu. Vân Hiểu Hiểu đỏ mặt,
cường điệu thêm lần nữa, bình thường cô rất thục nữ, còn tuyên truyền
nữa cô sợ không lấy được chồng.
Hết chương 57
Trình Quyến Thanh dựa vào lan can. Anh ta nhíu mày, một lát sau mới nói:
Vân Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn áo phông quần jean của mình:
– Tôi quen rồi, có đôi khi nghỉ ngơi cũng phải làm nhiệm vụ, mặc váy không tiện.
– Tại sao lại giết hai cô gái kia? – Lâm Hác Dư hỏi – Bọn họ có thù gì với cô?
Mặt nạ trong bụng Triệu Thâm, gói mặt nạ dùng dở của Kiều Nhược Phi. Vân
Hiểu Hiểu cũng làm cảnh sát được mấy năm rồi, trực giác của cô cho rằng
đây không phải chuyện trùng hợp. Kiều Nhược Phi thay váy ra ngoài, cười
hỏi trông thế nào. Vân Hiểu Hiểu khen ngợi:
– Ồ… được, vậy em sẽ không coi nó là thật.
– Làm cảnh sát khổ thật đấy. – Kiều Nhược Phi khoát tay lên mu bàn tay cô – Khoảng thời gian này may có cô ở cạnh tôi, bằng không tôi cũng không
biết phải làm thế nào để thoát khỏi chuyện ấy nữa. Ban nãy cô bảo khát
mà, tại sao không uống nước?
Vân Hiểu Hiểu nổi hết cả da gà, bàn
tay kia di chuyển xuống mặt, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào gò má, động tác vừa chậm vừa ái muội triền miên. Vân Hiểu Hiểu không nhịn được
nghiêng đầu né tránh:
Vân Hiểu Hiểu mở nắp chai, giả vờ uống một
ngụm, nhưng căn bản không để nước suối vào miệng. Ánh mắt Kiều Nhược Phi vô cùng dịu dàng, ngón tay trắng nõn xoa tóc Vân Hiểu Hiểu:
– Không hề.
– Không phải hóng hớt mà là quan tâm.
– Hiểu Hiểu, cô thực sự rất xinh đẹp, là loại hình rất dễ khiến người ta rung động. Nếu như ai yêu cô, chắc sẽ hạnh phúc lắm.
– Tôi cảm thấy cô mặc màu này sẽ càng đẹp hơn. – Kiều Nhược Phi đưa chai
nước suối cho cô – Gương mặt cô xinh như vậy còn có phong thái, nên mặc
váy nhiều hơn.
Vân Hiểu Hiểu nổi hết cả da gà, bàn tay kia di
chuyển xuống mặt, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào gò má, động tác vừa
chậm vừa ái muội triền miên. Vân Hiểu Hiểu không nhịn được nghiêng đầu
né tránh:
Trình Quyến Thanh cau mày, lại hỏi:
– Không giết được Hiểu Hiểu có hơi tiếc, tôi thực sự rất thích cô ấy.
– Rảnh thì lại ghé chơi.
– Cảm ơn cô đã khen ngợi, tiếc rằng bây giờ tôi chưa có bạn trai, chưa gặp được người nào tán thưởng tôi như cô cả.
(Diazepam là một thuốc hướng thần thuộc nhóm benzodiazepin có tác dụng kéo dài.
Có tác dụng an thần làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu và gây ngủ.)
– Hiểu Hiểu, bọn họ nói linh tinh, em đừng tưởng thật!
Trình Quyến Thanh ngồi trong trại tạm giam đếm giờ, câu mà anh ta hỏi cai
ngục nhiều nhất chính là “Hôm nay ngày bao nhiêu”. May sao quản ngục là
cậu bạn cảnh sát mặt non choẹt, mới đi làm chưa bao lâu, cũng ngại không dám quát tháo phạm nhân. Trình Quyến Thanh hỏi câu nào cậu ta có thể
trả lời, cậu ta đều ngoan ngoãn trả lời.
– Đó là vì bọn họ không
hiểu. đàn ông không thể nào hiểu được suy nghĩ của phụ nữ. Tôi thì khác, tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô. – Kiều Nhược Phi rút một
chiếc váy khác từ trong túi ra – Thử xem? Cô mặc lên chắc sẽ đẹp lắm.
(Diazepam là một thuốc hướng thần thuộc nhóm benzodiazepin có tác dụng kéo dài.
Có tác dụng an thần làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu và gây ngủ.)
Vân Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn áo phông quần jean của mình:
Vân Hiểu Hiểu lúng túng lắc đầu:
– Đẹp lắm.
Lấy xong lời khai, Hà Nguy in một bản đưa cho cô ta ký tên. Trạng thái tinh thần của Kiều Nhược Phi rất thoải mái, cô ta ngẩng đầu khẽ cười:
Hà Nguy cằn nhằn:
– Không cần đâu, đồ cô mua, tôi mặc không thích hợp…
Trịnh Ấu Thanh đứng bên cạnh che mặt cười trộm. Vân Hiểu Hiểu khoác cánh tay cô:
– … Không có gì, em nói sau vậy. – Hạ Lương lắc đầu thở dài, tự an ủi bản thân – Sau này còn nhiều cơ hội.
Kiều Nhược Phi túm lấy cổ tay cô, thái độ như ép buộc:
(Diazepam là một thuốc hướng thần thuộc nhóm benzodiazepin có tác dụng kéo dài.
Có tác dụng an thần làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu và gây ngủ.)
– Thử đi, cái này tôi mua cho cô.
Vân Hiểu Hiểu ngồi trong phòng, phát hiện Kiều Nhược Phi đã thu dọn hành lý xong rồi, dựng vali bên giường. Trên bàn đặt một cái gói, cô ló đầu
nhìn, bên trong là đồ trang điểm ngày thường Kiều Nhược Phi hay dùng.
Vân Hiểu Hiểu còn muốn từ chối, Kiều Nhược Phi mỉm cười:
– Đồng chí cảnh sát, cậu có thể liên hệ với cảnh sát Hà giúp tôi được không? Tôi có chuyện gấp muốn tìm cậu ta.
– Chắc cô cảm thấy mệt rồi nhỉ? Tôi đã cho Diazepam vừa đủ… nếu như cô đã không chịu thay, vậy thì để tôi giúp cô?
– Hiểu Hiểu!
Dù là gì đi chăng nữa thì Hà Nguy cũng sẽ không nói cho anh ta biết tiến
triển của mình và Trình Trạch Sinh. Trâu Bân và Văn Hoa Bắc áp giải Kiều Nhược Phi lên xe, Hà Nguy nhìn chằm chằm Kiều Nhược Phi, bất giác nói:– Cô… cô là đồng tính à?(Diazepam là một thuốc hướng thần thuộc nhóm
benzodiazepin có tác dụng kéo dài. Có tác dụng an thần làm giảm căng
thẳng, kích động, lo âu và gây ngủ.)
Vân Hiểu Hiểu còn muốn từ chối, Kiều Nhược Phi mỉm cười:
Vụ án giết người liên hoàn phải chuyển về Hải Tĩnh thụ lý, Lâm Hác Dư tạm
biệt Hà Nguy, ở đây hơn tháng cuối cùng cũng có thể trở về rồi. Hà Nguy
khách sáo một câu:
… Vân Hiểu Hiểu giả vờ mỏi mệt, để mặc Kiều Nhược Phi đỡ cô lên giường. Cô híp mắt, cất giọng yếu ớt:
Kiều Nhược Phi thừa nhận đã làm thẻ căn cước giả và theo chân Triệu Thâm đến Thăng Châu. Cô ta lắp thiết bị định vị trong điện thoại của Triệu Thâm, cho dù có đổi số cô ta vẫn biết Triệu Thâm đang ở đâu. Triệu Thâm đợi
Triệu Dương bên bờ hồ Đãng Thủy, không ngờ lại đợi được bạn gái mình,
vừa kích động vừa mừng rỡ, nhưng chẳng ngờ đó là lần cuối bọn họ gặp
nhau.
– Lại nữa à? Anh còn manh mối nào chưa cung cấp ư?
– Cô… cô là đồng tính à?
Lâm Hác Dư đánh chữ lạch cạch, ghi chép toàn bộ lời cô ta nói. Anh hỏi:
– Không thể nói như vậy, thực ra xét theo giới tính sinh học của tôi, tôi thích nữ mới là chuyện bình thường. – Kiều Nhược Phi ngồi bên giường
vuốt mái tóc dài – Cô yên tâm, tôi sẽ không khiến cô phải đau đớn đâu,
cô sẽ ngủ say trong yên lặng giống như anh ấy.
Vân Hiểu Hiểu giật mình, quả nhiên Triệu Thâm bị chính tay cô ta giết! Nhớ lại hôm vớt thi thể, cách xa như vậy nhưng chỉ cần nhìn qua một cái là cô ta đã bắt đầu khóc rồi, còn nói nhớ anh ta mặc bộ đồ nào. Rõ ràng trước khi đến thôn
Đãng Thủy anh ta đã thay một bộ quần áo khác. Kiều Nhược Phi nói ra lời
này mà không cần phải suy nghĩ, chứng minh lúc trước cô ta đã gặp mặt
Triệu Thâm.
– Tại sao cô lại giết anh ta? – Vân Hiểu Hiểu hỏi.
Kiều Nhược Phi rút kim tiêm trong túi ra, cười dịu dàng:
– Anh ta biết quá nhiều.
Trong phòng thẩm vấn, Kiều Nhược Phi đã chẳng còn mang dáng vẻ yếu ớt ngày
thường, cô ta bình tĩnh đối mặt với Hà Nguy và Lâm Hác Dư. Hà Nguy nhìn
báo cáo trong tay mình, nói:
– Thực ra Triệu Thâm không giết người, đều là cô làm có đúng không?
– Trước năm mười tám tuổi tôi đã biết mình mang nhiễm sắc thể giới tính
XY, không có tử cung và buồng trứng, cũng không có cơ quan sinh dục của
nam, bất nam, bất nữ, giống một con quái vật.
Khóe môi Kiều Nhược Phi nhếch lên, nở nụ cười tự tin đắc ý:
Cô ta không ngờ cảnh sát sẽ phát hiện Triệu Thâm ở dưới hồ nhanh như vậy.
Theo như suy đoán của cô ta, ít nhất cảnh sát cũng phải rối óc vì hành
tung bất thường của Triệu Thâm trong một khoảng thời gian dài mới đúng.
Cô ta thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, cũng nói rõ quá
trình gây án, hơn thế nữa không hỏi có thể giảm nhẹ tội hay không, dường như vô cùng thờ ơ với phán quyết sắp tới.
Vân Hiểu Hiểu lúng túng lắc đầu:
– Ấu Thanh này, hay là hai chúng ta nương tựa vào nhau đi. Có chị em tốt cả đời, đàn ông ấy à, chậc, … nói chuyện khác đi.
– Đúng.
Khóe môi Kiều Nhược Phi nhếch lên, nở nụ cười tự tin đắc ý:
***
Trong phòng thẩm vấn, Kiều Nhược Phi đã chẳng còn mang dáng vẻ yếu ớt ngày
thường, cô ta bình tĩnh đối mặt với Hà Nguy và Lâm Hác Dư. Hà Nguy nhìn
báo cáo trong tay mình, nói:
– Không cần đâu, đồ cô mua, tôi mặc không thích hợp…
– Bất ngờ thật đấy, hóa ra cô là người liên tính.
– Hôm nay là ngày 12.
– Trước năm mười tám tuổi tôi đã biết mình mang nhiễm sắc thể giới tính
XY, không có tử cung và buồng trứng, cũng không có cơ quan sinh dục của
nam, bất nam, bất nữ, giống một con quái vật.
– Anh ta biết quá nhiều.
– Tại sao lại giết hai cô gái kia? – Lâm Hác Dư hỏi – Bọn họ có thù gì với cô?
Tấm đầu tiên là ảnh Trình Trạch Sinh với bối cảnh đường phố. Hắn đeo khẩu
trang và đội mũ, dường như đang chọn tạp chí. Những ảnh phía sau có ảnh
cầm đồ uống nghỉ chân bên đường, có ảnh ngẩng đầu nhìn tủ kính, có ảnh
quay đầu nói chuyện với fan. Nhìn góc độ rất giống với ảnh chụp của
sasaeng fan. Hà Nguy xem mười mấy tấm, trong lòng càng ngày càng nghi
ngờ, đây đều là ảnh sinh hoạt của Trình Trạch Sinh, có gì không thể xem?
– Thực ra cũng không có gì, tôi rất thích bọn họ. – Kiều Nhược Phi mỉm
cười – Một người mắt to, một người cười lên có lúm đồng tiền. Bọn họ
thường xuyên tới KTV, còn thêm Wechat của Triệu Thâm. Rất nhiều lúc tôi
dùng tài khoản của Triệu Thâm nói chuyện với bọn họ, lâu dần, tự dưng
nảy sinh tình cảm.
Trước một máy bán nước tự động, Trình Trạch
Sinh kéo tay anh, vẫy tay chào tạm biệt hai fan nữ. Góc nghiêng gương
mặt quen thuộc rõ nét, khóe mắt không có nốt ruồi lệ, không phải Hà Lục.
– Nhưng người liên tính bất nam bất nữ như tôi chẳng thể ở bên bọn họ
được, cuối cùng còn không thể làm nổi bạn bè. Chỉ đành giết bọn họ rồi
dùng đạo cụ dâm loạn. Tôi có tình cảm với bọn họ, cho nên mới để lại chữ viết, thể hiện tình cảm của tôi.
– Cảm ơn cô đã khen ngợi, tiếc rằng bây giờ tôi chưa có bạn trai, chưa gặp được người nào tán thưởng tôi như cô cả.
Hà Nguy nhướng mày:
– Thực ra cũng không có gì, tôi rất thích bọn họ. – Kiều Nhược Phi mỉm
cười – Một người mắt to, một người cười lên có lúm đồng tiền. Bọn họ
thường xuyên tới KTV, còn thêm Wechat của Triệu Thâm. Rất nhiều lúc tôi
dùng tài khoản của Triệu Thâm nói chuyện với bọn họ, lâu dần, tự dưng
nảy sinh tình cảm.
– … Tình yêu của cô thực sự nặng nề tới mức
người ta chẳng thể chấp nhận. – Hà Nguy cũng cạn lời – Triệu Thâm biết
không? Anh ta có tham gia vào quá trình giết người cùng cô không?
– Không hề, anh ta chẳng biết gì hết. Tôi không rõ vì anh ta si tình hay
vì anh ta quá ngốc. Sau khi phát hiện ra tôi giết người, phản ứng đầu
tiên không phải báo cảnh sát hay khuyên tôi đi tự thú mà giúp tôi che
giấu. – Kiều Nhược Phi lắc đầu cười – Đúng là ngốc, vì giúp tôi thoát
khỏi hiềm nghi mà anh ta chủ động để lại tinh dịch, còn chạy tới thành
phố Thăng Châu, giả vờ như chạy trốn vì sợ tội.
– Tôi biết anh ta đang tranh thủ thời gian cho tôi. Cho dù bị cảnh sát bắt giữ, có lẽ anh ta cũng nhận hết về mình. Nhưng tôi không tin, trên thế giới này tôi
chỉ tin tưởng bản thân mình.
Kiều Nhược Phi sững sờ mất mấy giây, sau đó lập tức phủ nhận:
Lâm Hác Dư đánh chữ lạch cạch, ghi chép toàn bộ lời cô ta nói. Anh hỏi:
***
– Cô sợ Triệu Thâm sẽ khai ra cô cho nên giết anh ta hả?
– Ừ.
– Bất ngờ thật đấy, hóa ra cô là người liên tính.
– Chúng tôi đã điều tra nhật ký hành khách đi tàu cao tốc. Sau khi Triệu
Thâm chết mới có tin cô đi cao tốc từ Thăng Châu tới đây, lẽ nào trước
đây cô dùng thẻ căn cước giả?
Kiều Nhược Phi thừa nhận đã làm thẻ căn cước giả và theo chân Triệu Thâm đến Thăng Châu. Cô ta lắp thiết bị định vị trong điện thoại của Triệu Thâm, cho dù có đổi số cô ta vẫn
biết Triệu Thâm đang ở đâu. Triệu Thâm đợi Triệu Dương bên bờ hồ Đãng
Thủy, không ngờ lại đợi được bạn gái mình, vừa kích động vừa mừng rỡ,
nhưng chẳng ngờ đó là lần cuối bọn họ gặp nhau.
– Anh…
–
Anh ta thật ngốc, ngốc tới mức khiến tôi chẳng biết phải nói gì. Tôi đưa cho anh ta một viên mặt nạ, anh ta chẳng nghĩ ngợi gì đã bóc ra ăn
luôn, còn hỏi tôi tại sao kẹo lại cứng như vậy… – Kiều Nhược Phi lắc đầu bất đắc dĩ – Tôi thực sự chưa từng gặp kiểu đàn ông nào như vậy, anh ta chẳng hề phòng bị với kẻ giết người như tôi. Bao gồm cả phút cuối tôi
tiêm Diazepam cho anh ta, anh ta còn tưởng tôi tiêm ma túy, còn muốn
giúp tôi cai nghiện, đúng là ngốc.
– Yên tâm, Hiểu Hiểu không cần. – Hà Nguy liếc nhìn cô ta – Có rất nhiều người thích cô ấy, không thiếu một cô.
Những chuyện diễn ra sau đó giống với phỏng đoán của cảnh sát. Trong lúc
Triệu Thâm rơi vào hôn mê, Kiều Nhược Phi trói chặt tay chân anh ta vào
túi du lịch, đẩy xuống hồ. Đợi anh ta chết rồi, cô ta mới về ngay trong
đêm ấy, mấy ngày sau lại tới Thăng Châu giả vờ tìm bạn trai. Ở chung với Triệu Dương chỉ để giảm bớt nghi ngờ cho bản thân, biến bản thân thành
hình tượng cô gái si tình, ngu ngốc, yếu ớt và bất lực. Sau nó cô ta
thường xuyên tới thôn Đãng Thủy cũng chỉ vì chú ý xem thi thể Triệu Thâm đã bị phát hiện hay chưa.
Cô ta không ngờ cảnh sát sẽ phát hiện
Triệu Thâm ở dưới hồ nhanh như vậy. Theo như suy đoán của cô ta, ít nhất cảnh sát cũng phải rối óc vì hành tung bất thường của Triệu Thâm trong
một khoảng thời gian dài mới đúng. Cô ta thẳng thắn thừa nhận hành vi
phạm tội của mình, cũng nói rõ quá trình gây án, hơn thế nữa không hỏi
có thể giảm nhẹ tội hay không, dường như vô cùng thờ ơ với phán quyết
sắp tới.
Chương 58
Lấy xong lời khai, Hà Nguy in một bản đưa cho cô ta ký tên. Trạng thái tinh thần của Kiều Nhược Phi rất thoải mái, cô ta ngẩng đầu khẽ cười:
– Không giết được Hiểu Hiểu có hơi tiếc, tôi thực sự rất thích cô ấy.
– Tại sao cô lại giết anh ta? – Vân Hiểu Hiểu hỏi.
– Tôi biết anh ta đang tranh thủ thời gian cho tôi. Cho dù bị cảnh sát
bắt giữ, có lẽ anh ta cũng nhận hết về mình. Nhưng tôi không tin, trên
thế giới này tôi chỉ tin tưởng bản thân mình.
– Yên tâm, Hiểu Hiểu không cần. – Hà Nguy liếc nhìn cô ta – Có rất nhiều người thích cô ấy, không thiếu một cô.
***
Cuối cùng vụ án giết người liên hoàn của Hải Tĩnh cũng được phá. Trâu Bân và Hạ Lương miêu tả hành động của Vân Hiểu Hiểu như thần thánh vô địch,
giơ bình hoa lên giống như Mục Quế Anh tại thế, không thua kém gì các
đấng mày râu. Vân Hiểu Hiểu đỏ mặt, cường điệu thêm lần nữa, bình thường cô rất thục nữ, còn tuyên truyền nữa cô sợ không lấy được chồng.
Vân Hiểu Hiểu chống má:
Đồng nghiệp đều nhao nhao:
Trong tấm ảnh này, có anh đứng bên cạnh Trình Trạch Sinh.
– Sợ cái gì! Có Tiểu Hạ của chúng ta ở đây còn sợ không lấy được ai ư?
– Đúng vậy, Hạ Lương thiếu điều cầm hoa hồng quỳ xuống trước mặt Hiểu
Hiểu của chúng ta hát bài “Hôm nay em phải gả cho anh” thôi!
Câu tỏ tình còn chưa ra khỏi miệng đã chết yểu. Lâm Hác Dư đứng trước cửa gọi:
***
– Nào, nào, nào, chọn ngày không bằng gặp ngày, hai đứa yêu nhau luôn đi, bọn anh đợi suốt cả ruột!
Hạ Lương hít sâu một hơi:
– Đúng vậy, anh ấy ngốc như thế, phải ở bên cạnh tôi thì tôi mới yên tâm.
Hạ Lương đỏ mặt tía tai, Vân Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cậu ta, đôi mắt to chớp chớp. Cậu ta căng thẳng vội giải thích:
– Hiểu Hiểu, bọn họ nói linh tinh, em đừng tưởng thật!
– Hiểu Hiểu, cô thực sự rất xinh đẹp, là loại hình rất dễ khiến người ta rung động. Nếu như ai yêu cô, chắc sẽ hạnh phúc lắm.
Vân Hiểu Hiểu chống má:
“Anh thực sự không quen biết Trình Trạch Sinh sao?”
Kiều Nhược Phi rút kim tiêm trong túi ra, cười dịu dàng:
– Ồ… được, vậy em sẽ không coi nó là thật.
– Chắc là phá rồi, phạm nhân cũng bị áp giải về Hải Tĩnh.
Trịnh Ấu Thanh đứng bên cạnh che mặt cười trộm. Vân Hiểu Hiểu khoác cánh tay cô:
– Trong ngăn kéo của tôi, sao nào, đã đến lúc rồi hả?
– Ấu Thanh này, hay là hai chúng ta nương tựa vào nhau đi. Có chị em tốt cả đời, đàn ông ấy à, chậc, … nói chuyện khác đi.
Hà Nguy suy đoán:
Hạ Lương cố lấy dũng khí, hét lớn một tiếng:
– Hiểu Hiểu!
Mọi người giật nảy mình, Vân Hiểu Hiểu ngẩng đầu:
– Sao thế? Anh định nói chuyện gì nghiêm túc hả?
Hạ Lương hít sâu một hơi:
– Tôi quen rồi, có đôi khi nghỉ ngơi cũng phải làm nhiệm vụ, mặc váy không tiện.
– Anh…
Câu tỏ tình còn chưa ra khỏi miệng đã chết yểu. Lâm Hác Dư đứng trước cửa gọi:
– Trâu Bân, Văn Hoa Bắc, chuẩn bị thôi, phải về Hải Tĩnh rồi.
Hai người đang xem kịch vui gật đầu lia lịa. Hà Nguy cũng bước vào, điểm
danh hai người áp giải Kiều Nhược Phi đến hiện trường. Phát hiện ra biểu cảm ai oán của Hạ Lương thì cảm thấy lạ lắm:
– Tiểu Hạ bị sao thế?
– Chắc cô cảm thấy mệt rồi nhỉ? Tôi đã cho Diazepam vừa đủ… nếu như cô đã không chịu thay, vậy thì để tôi giúp cô?
Sắc trời đã muộn, đồng nghiệp của anh đã tan làm rồi. Hà Nguy quay về phòng làm việc, cầm dao rọc giấy bóc phong thư kia, đổ thứ bên trong ra dưới
ngọn đèn bàn sáng rõ, quả nhiên là một xấp ảnh.
– … Không có gì, em nói sau vậy. – Hạ Lương lắc đầu thở dài, tự an ủi bản thân – Sau này còn nhiều cơ hội.
– Tại sao càng ngày ông càng hóng hớt vậy?
Hạ Lương đỏ mặt tía tai, Vân Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cậu ta, đôi mắt to chớp chớp. Cậu ta căng thẳng vội giải thích:
***
– Đúng vậy, Hạ Lương thiếu điều cầm hoa hồng quỳ xuống trước mặt Hiểu
Hiểu của chúng ta hát bài “Hôm nay em phải gả cho anh” thôi!
Vụ
án giết người liên hoàn phải chuyển về Hải Tĩnh thụ lý, Lâm Hác Dư tạm
biệt Hà Nguy, ở đây hơn tháng cuối cùng cũng có thể trở về rồi. Hà Nguy
khách sáo một câu:
Đồng nghiệp đều nhao nhao:
– Rảnh thì lại ghé chơi.
– Ừ, được. – Lâm Hác Dư khẽ nói – Ông và người kia thế nào rồi?
Trình Quyến Thanh gật đầu, biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh ta nhỏ giọng nhắc nhở:
Hà Nguy cằn nhằn:
– Trong khẩu cung cô đã nói rất nhiều lần từ “ngốc”. Từ đầu tới cuối cô
chỉ dùng mỗi từ “ngốc” này để hạ thấp anh ta. Bản thân cô cũng không thể tìm được lý do nào khiến mình không thích anh ta hết.
– Không
hề, anh ta chẳng biết gì hết. Tôi không rõ vì anh ta si tình hay vì anh
ta quá ngốc. Sau khi phát hiện ra tôi giết người, phản ứng đầu tiên
không phải báo cảnh sát hay khuyên tôi đi tự thú mà giúp tôi che giấu. – Kiều Nhược Phi lắc đầu cười – Đúng là ngốc, vì giúp tôi thoát khỏi hiềm nghi mà anh ta chủ động để lại tinh dịch, còn chạy tới thành phố Thăng
Châu, giả vờ như chạy trốn vì sợ tội.
– Tại sao càng ngày ông càng hóng hớt vậy?
– Cô… cô là đồng tính à?
– Không phải hóng hớt mà là quan tâm.
Dù là gì đi chăng nữa thì Hà Nguy cũng sẽ không nói cho anh ta biết tiến
triển của mình và Trình Trạch Sinh. Trâu Bân và Văn Hoa Bắc áp giải Kiều Nhược Phi lên xe, Hà Nguy nhìn chằm chằm Kiều Nhược Phi, bất giác nói:
– Thực ra cô rất thích Triệu Thâm đúng không?
Vân Hiểu Hiểu giật mình, quả nhiên Triệu Thâm bị chính tay cô ta giết! Nhớ
lại hôm vớt thi thể, cách xa như vậy nhưng chỉ cần nhìn qua một cái là
cô ta đã bắt đầu khóc rồi, còn nói nhớ anh ta mặc bộ đồ nào. Rõ ràng
trước khi đến thôn Đãng Thủy anh ta đã thay một bộ quần áo khác. Kiều
Nhược Phi nói ra lời này mà không cần phải suy nghĩ, chứng minh lúc
trước cô ta đã gặp mặt Triệu Thâm.
Kiều Nhược Phi sững sờ mất mấy giây, sau đó lập tức phủ nhận:
– Làm cảnh sát khổ thật đấy. – Kiều Nhược Phi khoát tay lên mu bàn tay cô – Khoảng thời gian này may có cô ở cạnh tôi, bằng không tôi cũng không
biết phải làm thế nào để thoát khỏi chuyện ấy nữa. Ban nãy cô bảo khát
mà, tại sao không uống nước?
– Không hề.
– Trong khẩu cung cô đã nói rất nhiều lần từ “ngốc”. Từ đầu tới cuối cô chỉ dùng mỗi từ
“ngốc” này để hạ thấp anh ta. Bản thân cô cũng không thể tìm được lý do
nào khiến mình không thích anh ta hết.
Xe cảnh chuyển bánh vững vàng, Kiều Nhược Phi nhìn phong cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm:
Hà Nguy suy đoán:
– Bởi vì đố kỵ và lo lắng đúng không? Bọn họ xin cách thức liên hệ với
Triệu Thâm. Mặc dù cô xinh đẹp động lòng người, nhưng là một người bạn
gái, cô có bí mật sợ hãi bị anh ta biết được. Cho nên cô mới giết bọn
họ. Sau này giết Triệu Thâm không phải vì sợ anh ta sẽ khai ra cô, mà vì cảm thấy chỉ có vậy anh ta mới thuộc về cô. Cô ra tay với Hiểu Hiểu chỉ là thuận tay, có thành công hay thất bại đều không sao hết.
Sắc mặt Kiều Nhược Phi thoắt biến, cô ta từ từ siết chặt tay, cúi đầu im lặng không nói gì. Hà Nguy thản nhiên cất lời:
– Tiểu Hạ bị sao thế?
– Vụ án giết người liên hoàn ngoài kia đã được phá chưa?
– Nhưng giờ những chuyện này đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bất cứ
nguyên nhân nào đều không thể trở thành lý do phạm tội. Việc cân nhắc
khung hình phạt nào cứ giao cho pháp luật xử lý vậy.
Sắc mặt Kiều Nhược Phi thoắt biến, cô ta từ từ siết chặt tay, cúi đầu im lặng không nói gì. Hà Nguy thản nhiên cất lời:
Xe cảnh chuyển bánh vững vàng, Kiều Nhược Phi nhìn phong cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm:
– Đúng vậy, anh ấy ngốc như thế, phải ở bên cạnh tôi thì tôi mới yên tâm.
– Sợ cái gì! Có Tiểu Hạ của chúng ta ở đây còn sợ không lấy được ai ư?
***
– Nghe nói anh muốn gặp tôi? – Hà Nguy khoanh tay nhìn anh ta – Nói đi, anh lại có thông tin gì kỳ lạ nữa hả.
Trình Quyến Thanh ngồi trong trại tạm giam đếm giờ, câu mà anh ta hỏi cai
ngục nhiều nhất chính là “Hôm nay ngày bao nhiêu”. May sao quản ngục là
cậu bạn cảnh sát mặt non choẹt, mới đi làm chưa bao lâu, cũng ngại không dám quát tháo phạm nhân. Trình Quyến Thanh hỏi câu nào cậu ta có thể
trả lời, cậu ta đều ngoan ngoãn trả lời.
Kiều Nhược Phi túm lấy cổ tay cô, thái độ như ép buộc:
– Hôm nay là ngày 12.
Trình Quyến Thanh cau mày, lại hỏi:
– Vụ án giết người liên hoàn ngoài kia đã được phá chưa?
– Chắc là phá rồi, phạm nhân cũng bị áp giải về Hải Tĩnh.
Lời Trình Quyến Thanh nói khiến người ta chẳng hiểu gì. Muốn tìm anh ta thì tới trại tạm giam là được, lẽ nào anh ta còn có thể vượt ngục.
Trình Quyến Thanh dựa vào lan can. Anh ta nhíu mày, một lát sau mới nói:
– Đồng chí cảnh sát, cậu có thể liên hệ với cảnh sát Hà giúp tôi được không? Tôi có chuyện gấp muốn tìm cậu ta.
Một gói màu xanh thu hút sự chú ý của Vân Hiểu Hiểu. Cô kéo nó ra được một
nửa, mí mắt chợt giật giật, đây chính là gói mặt nạ nén của hãng Emma,
bên trong chỉ còn lại mấy viên mặt nạ. Vân Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn
phòng tắm, đặt mặt nạ về chỗ cũ.
Cảnh sát mở to mắt:
– Lại nữa à? Anh còn manh mối nào chưa cung cấp ư?
Trình Quyến Thanh dụ cậu ta, bảo còn nhiều lắm, đi nhanh không làm lỡ chuyện
thì hay đấy. Cảnh sát không muốn nhưng vẫn báo cáo lên cấp trên. Kết quả cảnh sát Hà đích thân tới đây nói muốn gặp Trình Quyến Thanh.
– Nghe nói anh muốn gặp tôi? – Hà Nguy khoanh tay nhìn anh ta – Nói đi, anh lại có thông tin gì kỳ lạ nữa hả.
***
– Hà Nguy, những chuyện sắp xảy ra sẽ vượt qua lẽ thường. Nhưng… thôi bỏ
đi, tôi nói cũng chẳng ích gì. Tóm lại nếu cần giúp đỡ thì nghĩ cách đến gặp tôi.
– Cậu đã mở phong thư kia ra chưa?
Cho tới khi xem đến tấm cuối cùng, tay Hà Nguy run lên, cảm thấy không thể tin được.
Hà Nguy nhướng mày:
Cảnh sát mở to mắt:
– Trong ngăn kéo của tôi, sao nào, đã đến lúc rồi hả?
– Cô sợ Triệu Thâm sẽ khai ra cô cho nên giết anh ta hả?
Trình Quyến Thanh gật đầu, biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh ta nhỏ giọng nhắc nhở:
– Hà Nguy, những chuyện sắp xảy ra sẽ vượt qua lẽ thường. Nhưng… thôi bỏ
đi, tôi nói cũng chẳng ích gì. Tóm lại nếu cần giúp đỡ thì nghĩ cách đến gặp tôi.
Lời Trình Quyến Thanh nói khiến người ta chẳng hiểu gì. Muốn tìm anh ta thì tới trại tạm giam là được, lẽ nào anh ta còn có thể vượt ngục.
Sắc trời đã muộn, đồng nghiệp của anh đã tan làm rồi. Hà Nguy quay về phòng làm việc, cầm dao rọc giấy bóc phong thư kia, đổ
thứ bên trong ra dưới ngọn đèn bàn sáng rõ, quả nhiên là một xấp ảnh.
Tấm đầu tiên là ảnh Trình Trạch Sinh với bối cảnh đường phố. Hắn đeo khẩu
trang và đội mũ, dường như đang chọn tạp chí. Những ảnh phía sau có ảnh
cầm đồ uống nghỉ chân bên đường, có ảnh ngẩng đầu nhìn tủ kính, có ảnh
quay đầu nói chuyện với fan. Nhìn góc độ rất giống với ảnh chụp của
sasaeng fan. Hà Nguy xem mười mấy tấm, trong lòng càng ngày càng nghi
ngờ, đây đều là ảnh sinh hoạt của Trình Trạch Sinh, có gì không thể xem?
Cho tới khi xem đến tấm cuối cùng, tay Hà Nguy run lên, cảm thấy không thể tin được.
– Thực ra cô rất thích Triệu Thâm đúng không?
Trong tấm ảnh này, có anh đứng bên cạnh Trình Trạch Sinh.
Trước một máy bán nước tự động, Trình Trạch Sinh kéo tay anh, vẫy tay chào
tạm biệt hai fan nữ. Góc nghiêng gương mặt quen thuộc rõ nét, khóe mắt
không có nốt ruồi lệ, không phải Hà Lục.
Thời gian chụp ảnh hiển
thị bên dưới, là ngày 8 tháng 4. Hôm ấy Hà Nguy còn nhớ rõ, anh đang xử
lý vụ án bên ngoài, không ở thành phố Thăng Châu.
“Anh thực sự không quen biết Trình Trạch Sinh sao?”
Đây là câu hỏi của Trình Trạch Sinh ở thế giới khác từng hỏi anh. Khi ấy Hà Nguy trả lời rất chắc chắn. Nhưng giờ đây cầm những bức ảnh này, anh
lại thấy thực sự hoang mang.