Một màn giấu đầu lòi đuôi này đảo mắt một cái cũng có thể nhìn thấu, hành khách trên xe lại được thêm một trận cười thoải mái.
Ninh Tiêu ngay cả bóng dáng của anh cũng chưa kịp nhìn rõ cũng cảm thấy buồn cười không chịu được.
Tiếng cười vang vọng sau lưng khiến cho Diêm Liệt lảo đảo thiếu chút nữa ngã
xuống, sau đó tốc độ chạy trốn càng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến
mất ở góc tường.
Tạm thời không đề cập tới chuyện Diêm Liệt xấu
hổ nữa, ngồi trên xe, Ninh Tiêu nhìn phong cảnh bên ngoài càng ngày càng xa tâm tình tốt đến mức không thể tốt hơn.
Tâm tình tốt như vậy
cho tới khi về đến nhà, thấy trong nhà tối om, thậm chí bát đĩa còn sót
lại trên bồn nước vẫn không hề thay đổi.
Cô cũng không gọi điện
báo trước cho cha mẹ của nguyên chủ Ninh Tiêu, chỉ đơn giản là hai vợ
chồng này tới hơn ba mươi tuổi mới hạ sinh được một đứa con gái bảo bối
là Ninh Tiêu, lại nghe người khác nói con gái nên được chiều chuộng,
thật sự đem Ninh Tiêu sủng tới tận trời. Mặc dù trong nhà nghèo tới nỗi
không một xu dính túi, nhưng chỉ cần con gái mở miệng đòi thứ gì, trên
cơ bản là sẽ nhanh chóng lấy hết tiền tiết kiệm đưa cho cô mua đồ.
Cho nên một khi cô gọi điện thoại báo trước, cha Ninh mẹ Ninh hai người chỉ sợ là hai người sẽ không bán hoành thánh nữa, dù mệt nhưng vẫn sẽ làm
một bàn đồ ăn thật lớn cho cô, cô chỉ ăn khoảng hai phần, sau đó vợ
chồng hai người sẽ lấy cất đi làm đồ ăn trong mấy ngày tiếp theo, cho
đến khi hết mới thôi, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.
Không
thể không nói, phương pháp giáo dục con cái của hai vợ chồng nhà này xác thực có chút bệnh hoạn, nếu không, con gái hai người sao có thể bị
chiều đến quen thói hư vinh dối trá. Có thể nói, Ninh Tiêu rơi vào kết
cục như vậy một phần cũng là do cha mẹ cưng chiều thành tính.
Nhưng cha mẹ yêu thương con cái không có gì sai, bọn họ thậm chí từ trước tới này đều không cần yêu cầu Ninh Tiêu cái gì, chỉ mong cô có thể sống vui vẻ, hạnh phúc là bọn họ cũng cảm thấy mãn nguyện.
Nếu biết Ninh Tiêu về sau sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc, đôi vợ
chồng già này sẽ khó chịu, tự trách bản thân mình như thế nào?
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu không chút do dự mà đem ba lô từ trên lưng ném thả
xuống, đi vào phòng bếp bắt đầu nghiêm túc mà rửa bát đũa, rửa xong lại
nhìn vào đồ ăn bên trong tủ lạnh, nghĩ một chút liền trực tiếp lấy cơm
thừa ra, thái rau, làm chân giò hun khói, rất mau ba bát cơm đã hoàn
thành, nếu hỏi vì sao lại làm tận ba bát cơm thì không phải là để lại
cho đôi vợ chồng già đang bán bánh hoành thánh ở con phố gần trường đại
học sao. Quán hoành thánh kinh doanh chủ yếu vào buổi tối, vậy nên nhiều khi cơm chiều thường được giải quyết qua loa bằng mấy cái bánh màn
thầu, nhiều lúc vội vã không còn không có thời gian ăn hai cái màn thầu
cho đỡ đói.
Ninh
Tiêu nghĩ lại cảm thấy thật đau lòng, vì thế làm cơm chiên ngon hơn một
chút, tùy ý nấu một bát canh trứng nhỏ, dùng hộp đóng gói mấy thứ này
lại, hướng thẳng tới khu phố ăn vặt phía sau trường đại học.
Thiển Xuyên là một thành phố không nhỏ, trường đại học có rất nhiều, chưa kể
trong thị trấn cũng đã có rất nhiều, có tận đến bảy tám ngôi trường đại
học. Mà phố ăn vặt đông đúc nhất chính là con phố nơi cha Ninh mẹ Ninh
mở quầy hàng kinh doanh. Lúc trước khi cha Ninh chưa bị ngã gãy chân, vì mở quầy hàng này mà bỏ phí rất nhiều tiền mà bỏ qua trị liệu, đến nay
tình trạng chân của cha Ninh càng trở nên nặng hơn.
Gần đến quán
hoành thánh, Ninh Tiêu vừa liếc mắt một cái đã thấy được mẹ Ninh đang
nấu hoành thánh ở quầy hàng trước mặt, thi thoảng còn trò chuyện cùng
các bạn học, còn ba Ninh thì đang nghiêm túc ngồi gói hoành thánh cách
chỗ mẹ Ninh không quá xa.
“Ba, mẹ.”
Đi về phía trước thêm hai bước, giọng nói thanh thúy của Ninh Tiêu vang lên.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cha Ninh mẹ Ninh cảm thấy bản thân giống như
đang nằm mơ vậy, cô gái xinh đẹp mỉm cười đứng cách họ không xa không
phải là đứa con gái bọn họ mong nhớ hơn một tháng nay, ngoài Ninh Tiêu
ra còn có thể là ai.
Nhưng mà, sao Tiêu Tiêu lại xuất hiện ở chỗ
này? Con bé không phải là ghét tới con phố ăn vặt này nhất sao? Sợ người khác biết nó có một đôi cha mẹ bán hoành thánh sẽ cười nhạo nó sao?
Ngày thường nếu muốn lấy tiền sinh hoạt không phải cũng đều là đứng ở
tiệm trà sữa chờ bọn họ đưa qua cho nó, hôm nay sao lại…
Thấy
Ninh Tiêu cười vui vẻ như vậy, trong nhất thời cha Ninh mẹ Ninh cảm thấy mắt mình nóng lên, cái gì cũng chẳng rảnh quan tâm nữa, nhanh chóng
tháo tạp dề xuồng, lau qua hai tay, họ còn phải đi đón con gái Ninh Tiêu đang đi tới gần nữa.
“Ai nha, đừng đừng, hai người mau lo cho quầy
hàng là được rồi, không cần phải đón con. A đúng rồi, con làm một ít cơm và canh rong biển đựng trong hộp, tối nay chắc hai người lại bận mà
quên ăn cơm đúng không? Hoành thánh để con gói cho, hai người mau đi ăn
đi.”
“Hả, tại sao con lại nấu cơm? Đôi bàn tay trắng nõn, mềm mại như thế này là dùng để nấu cơm sao? Con nếu trở về thì nên gọi điện
thoại báo trước cho mẹ một tiếng, như vậy thì đêm nay ba mẹ sẽ không tới đây bày quán nữa, ở nhà nấu cho con ăn?
Tuy ngoài miệng nói lời
khiển trách nhưng mẹ Ninh vẫn duỗi không nhịn được mà sờ sờ tạp dề trên
người, sau đó mới vội vàng nhận lấy hộp cơm trong tay Ninh Tiêu.
“Không sao đâu, con làm nhiều lắm, đủ cho cả ba người ăn. Mẹ và ba ăn trước
đi, con giúp hai người một lát, chờ hai người ăn xong thì con sẽ ăn
sau.”
“Nào có được, sao mẹ có thể để con ăn lại đồ thừa của ba mẹ được, để mẹ với ba con làm xong đã rồi sẽ ăn sau.”
“Mẹ, nếu hai người không ăn, con đây cũng sẽ không ăn…”
Ninh Tiêu làm nũng nói.
“Đứa nhỏ này….”
“Con gái bà có tâm, kêu bà ăn thì mau ăn đi, bà bận rộn từ tối đến giờ ngay
cả cốc nước cũng chưa được uống đâu, nhanh ăn đi, đây chính là bữa cơm
đầu tiên mà con gái bà đích thân làm cho bà ăn đó, còn không mau đến nếm thử?”
Cha Ninh cười khuyên nhủ.
Hừ, để xem về sau còn ai
dám nói Tiêu Tiêu nhà bọn họ lớn lên tuy xinh đẹp nhưng lại không hiểu
chuyện, tính tình công chúa. Về sau, hai vợ chồng bọn họ khi về già ngày ngày sẽ phải chịu khổ, nhìn thử một cái xem, còn chưa chịu khổ mà đã
được hưởng được sự ngọt ngào vô tận, ông đã nói rồi mà Tiêu Tiêu của bọn họ khi lớn lên nhất định sẽ hiếu thuận!
Trong lòng người đàn ông trung niên tràn đầy sự kiêu ngạo.
Đúng lúc này, bởi vì gương mặt Ninh Tiêu, quán hoành thánh của cha mẹ cô
trong nháy mắt liền được một đám người vây đến, trong đó đại đa số đều
là nam sinh, những người khách quen hay đến đây ăn cũng đỏ bừng nói
chuyện cùng mẹ Ninh: " Dì à, thì ra dì không nói khoác lác? Con gái của
dì lớn lên thật giống tiểu tiên nữ..."
"Ha ha, tất nhiên!"
Mẹ Ninh kiêu ngạo khoe khoang dẫn đến một tràng cười vui vẻ từ mọi người.
Ninh Tiêu vì muốn giúp đỡ cha mẹ nên nhận công việc thu ngân, đứng ở
phía sau quán hoành thánh cười tủm tỉm thu tiền.
Thật nhanh, tin tức đã truyền ra xa.
Quán Hoành thánh của Ninh Gia ở phố ăn vặt có một đại mỹ nhân, so với hoa
khôi học đường Trâu Vi cũng không kém. Đợi tới lúc tin tức vang xa, quán hoành thánh nhanh chóng kín chỗ. Nhưng lúc này, Ninh Tiêu hoàn toàn
không chú ý đến, chỉ nghiêm túc nhìn tờ đơn tuyên truyền trong tay, lộ
ra biểu cảm suy tư.
Tiệm cà phê trên đường đi bộ tuyển người phục vụ, một giờ khoảng hai trăm.
Chính là...
Đồng phục là bộ đồ hầu gái tai mèo?
Chậc.
Tác giả có lời muốn nói: Haha ~~~ Dự đoán play sau này.