Có thể do lo sợ Ninh Kiều sẽ nghe thấy lời anh nói, Diệp Đình ép âm
thanh xuống cực thấp nhưng cho dù có thấp đến cỡ nào, rơi vào tai Ninh
Tiêu lại giống như sét đánh ngang tai, khiến cô không thể tin được mà
nhìn Diệp Đình, đúng lúc chạm vào đôi mắt đen kịt không thấy đáy của
anh.
Thấy Ninh Tiêu quay đầu lại, khóe miệng Diệp Đình hơi giương lên, sau đó liền nắm lấy bả vai của cô, cười híp mắt mà nhìn về hướng
Ninh Kiều ở phía sau vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của hai người bọn họ,
ôn hòa mở miệng: "Em có biết, chị của em vừa xong việc đã vội vàng chạy
đến bệnh viện, nói không chừng ngay cả cơm tối còn chưa ăn nữa. Bây giờ
cũng không còn sớm nữa, theo lời bác sĩ, hiện tại em cần phải mau chóng
đi ngủ rồi, cho nên anh sẽ đưa chị của em đi trước, ngày mai lại đưa cô
ấy đến thăm em được không? Thuận tiện, anh còn muốn đưa cô ấy đi ăn
tối..."
Vừa nghe
Diệp Đình nói như vậy, lại bởi vì vừa nãy lúc hai người nói chuyện âm
thanh cực kỳ nhỏ, nên Ninh Kiều cũng không biết giữa bọn họ đã xảy ra
chuyện gì, ánh mắt sáng lên, sau đó "ồ" lên một tiếng, đôi mắt nhỏ mờ ám đảo quanh hai người họ, liền lại trên giường bệnh, liền kéo chăn đến
trên mũi, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy, mở miệng thúc giục: "Đi
nhanh đi, a, em đã buồn ngủ lắm rồi, muốn ngủ rồi, ôi, mắt cũng không mở nỗi nữa..."
Cô ấy còn cố ý ngáp một cái, sau đó liền giả bộ nhắm nghiền hai mắt, chỉ hí mắt như một đường chỉ nhỏ mà nhìn trộm hai người.
Cô ấy cực kỳ thích Diệp ca ca, vẫn nhớ khi đó chị mình vẫn đang ở đầu sơ
tam, các cô đã sắp xài hết số tiền mà mẹ để lại, thậm chí ngay cả tiền
cho lần chạy thận tiếp theo cũng không đủ, hơn nữa hai chị em bọn họ ở
Kinh Thị lại không quen biết ai, đến cả vay tiền cũng không có cách nào
vay được, lúc đó chị cũng đã đi đến đường cùng, vì cô ấy mà chuẩn bị đi
làm một số chuyện xấu.
Một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, tay chân nhỏ nhắn, lại xinh đẹp như vậy
thì có thể là chuyện xấu gì chứ? Sợ rằng ngoại trừ đem chính bản thân
mình đi bán thì cũng không còn con đường thứ hai nào có thể đi.
Khi cô ấy vô tình mà biết được ý niệm đó của chị mình, liền chạy đến nhà
bếp cầm lấy cây dao kề lên cổ mình, khóc lóc uy hiếp cô, nếu như cô vì
để chữa bệnh cho mình mà hủy hoại bản thân, cô ấy tình nguyện chết ngay
lập tức.
Lúc chị chính miệng hứa sẽ không làm ra loại chuyện đó,
cô ấy mới buông lỏng tay ra, cây dao trong tay loảng xoảng một tiếng
liền rơi xuống đất, hai người ở ngay phòng bếp nhỏ tuyệt vọng mà ôm nhau khóc nức nở.
Cũng vào lúc đó, Diệp ca ca xuất hiện ở bên cạnh các cô. From app TYT & Ngư team
Lúc anh cau mày chủ động cho các cô một năm tiền chữa bệnh, anh đã bị chị kêu ra ngoài.
"Anh thích tôi."
Đây là cô ấy trốn ở góc tường nghe lén được câu đầu tiên mà chị nói với
Diệp ca ca, đó không phải là câu hỏi, mà là câu tuyên bố.
Giống như là tuyên bố một sự thật.
"Ai... ai thích cô chứ? Tôi... tôi có nhiều tiền, đem đi làm việc thiện cũng
không được sao? Không nhìn ra da mặt của cô lại dày như vậy đó, còn nói
tôi thích cô? Trời còn chưa tối, mà cô đã bắt đầu nằm mơ rồi sao?"
Thiếu niên Diệp Đình trong nháy mắt liền xù lông.
"Phải không? Tôi còn nghĩ nếu như anh thích tôi, chúng ta có thể thử ở bên
nhau xem thế nào, thì ra anh là người có nhiều tiền lại cộng thêm bản
tính lương thiện nha, vậy thì thật sự rất cảm ơn anh, sau này tôi nhất
định sẽ trả ơn cho anh thật tốt."
Thiếu nữ Ninh Tiêu vừa nói
xong, vừa chuẩn bị rời đi, một giây tiếp theo cánh tay đã bị Diệp Đình
nắm lấy: "Là sự thật, có đúng không?"
Âm thanh của thiếu niên Diệp Đình cực nhỏ, lúc đó cô ấy trốn ở góc đến một chữ cũng không nghe rõ.
"Cái gì cơ?"
Xem ra không chỉ có mình cô ấy không nghe rõ, ngay cả chị của cô ấy cũng không nghe rõ.
"Tôi nói..."
Thiếu niên Diệp Đình hít một hơi thật sâu, sau đó dùng hết sức mà hét lớn:
"Cô nói nếu như tôi thích cô, cô sẽ cùng với tôi thử ở bên nhau xem thế
nào có phải là thật không?"
"Vậy anh thích tôi sao?"
"Thích, tôi thích cô. Cực kỳ cực kỳ thích cô, cho nên..."
"Vừa rồi hình như có người nào đó nói da mặt tôi dày, còn nói trời chưa tối mà tôi đã bắt đầu nằm mơ nữa chứ?"
"Ai nói vậy? Để tôi đi đánh người đó!"
Vừa nghe anh nói như vậy, thiếu nữ Ninh Tiêu tựu xì một tiếng mà bật cười.
Thấy cô nở nụ cười, thiếu niên Diệp Đình đưa tay chậm rãi nắm lấy tay của
Ninh Tiêu, nghiêm túc nói: "Nói rồi đấy nhé, sau này Ninh Tiêu em chính
là bạn gái của Diệp Đình anh, ha ha ha."
Từ đó, chị bắt đầu hẹn hò
với Diệp ca ca, nghe nói cũng bởi vì Diệp ca ca ở trường quá mức lộ
liễu, liền trực tiếp bị mời phụ huynh, sau khi ba của Diệp ca ca bớt
chút thời gian đến trường, nhìn thấy chị, vậy mà lập tức gật đầu đồng ý
cho hai người yêu đương, thậm chí còn ở trước mặt lãnh đạo nhà trường,
trực tiếp cho chị một bao lì xì lớn, còn khen Diệp ca ca làm rất tốt,
tìm được một cô gái nhỏ không tồi.
Lúc đó nghe được tin này từ miệng của chị, cô ấy xém chút nữa đã cười đến ngã lăn trên giường.
Vì mối quan hệ với cha, mà cho đến bây giờ cô ấy đều có chút mâu thuẫn đối với đàn ông, cảm thấy bọn họ đều không phải là thứ tốt gì, cô ấy không
muốn kết hôn, cũng không muốn yêu đương, chỉ muốn cùng chị sống nương
tựa lẫn nhau.
Nhưng Diệp ca ca cùng những người đàn ông khác thực sự
khôn giống nhau, anh đối xử với chị đặc biệt tốt, tốt đến nỗi nếu như
muốn sao trên trời sẽ tuyệt đối không hái ánh trăng, cô ấy nghĩ rằng
cuối cùng chị cũng có thể hạnh phúc cả đời thì nhà Diệp ca ca phá sản.
Nhưng mặc dù phá sản anh với chị vẫn ở bên nhau, còn nói dùng máy vi tính có
thể kiếm được tiền, nhưng không nghĩ tới chính là năm thứ ba đại học, đã không thấy Diệp ca ca đâu nữa, chị nói anh giành được một cơ hội đi du
học, nên đã đến Anh du học rồi.
Đằng đẵng năm năm sau đó, bọn họ
cũng chưa từng gặp lại Diệp ca ca, cô ấy còn cho là hai người họ đã chia tay, cho nên vẫn luôn không dám nhắc đến tên của Diệp ca ca ở trước mặt chị, nhưng bây giờ...
Anh vậy mà lại xuất hiện rồi!
Xuất
hiện thì cũng không nói gì, lại còn tự làm cơm mang đến, cô ấy vui đến
sắp điên lên rồi, bây giờ thấy hai người họ muốn hẹn hò đi ăn cơm tối,
cô ấy đương nhiên sẽ không quấy rầy rồi.
Hy vọng lần này Diệp ca ca trở về sẽ không bao giờ rời đi nữa, sau này sẽ cùng chị ở bên nhau thật hạnh phúc!
Hai mắt từ từ nhắm lại, không bao lâu sau Ninh Kiều đã bị cơn buồn ngủ tập kích, nửa tỉnh nửa mê, mơ màng mà nghĩ như vậy.
Mà bên này, Diệp Đình vừa thấy cô gái nhỏ dường như đã thật sự ngủ thiếp
đi rồi, rón rén đóng cửa phòng bệnh lại, một bên gắt gao siết chặt cổ
tay của Ninh Tiêu kéo cô ra ngoài, một bên lãnh đạm nói: "Lúc ngồi xe
công cộng đến đây, tôi đã quan sát xung quanh rồi, hình như chỉ một cái
khách sạn nhỏ ở bên phải cách bệnh viện chừng năm mươi mét, nếu như em
không lái xe đến, thì chúng ta đến đó là được rồi..."
Nói rồi,
anh kéo Ninh Tiêu đến thang máy bệnh viện, thấy sáu thang máy đều đang
hoạt động ở tầng một hoặc tầng mười mấy, không biết còn phải chờ đến khi nào, anh hơi nhíu mày lại trực tiếp dắt Ninh Tiêu đi về phía cửa thang
bộ.
Không ngờ, khi anh đang kéo cổ tay cô, đẩy cửa ra muốn xuống lầu, Ninh Tiêu lại đứng im bất động tại chỗ, một tay dùng một tay kéo cánh
cửa gỗ ở phía sau, đầu hơi cúi xuống, như mặc kệ anh kéo thế nào cô cũng không có ý muốn nhấc chân.
Thấy thế, Diệp Đình đã bước xuống hai bậc thang liền nhấc chân quay lại bên cạnh Ninh Tiêu.
"Tại sao dừng lại rồi? Không muốn đi khách sạn? Hay là em..."
Nói rồi, Diệp Đình đột nhiêu đưa tay nâng cằm Ninh Tiêu lên, liền tiến đến gần, đè thấp giọng nói: "Càng muốn giải quyết ở đây?"
"Tôi thì không có vấn đề gì, vừa vặn ở đây camera cũng không quay đến được, tôi đảm bảo đánh nhanh thắng nhanh, thế nào?"
Anh làm ra vẻ lỗ mãng mà mở miệng.
Không nghĩ đến, anh vừa dứt lời, nước mắt của Ninh Tiêu thoáng cái liền từ
trong vành mắt rơi xuống, trực tiếp rơi xuống ngay lòng bàn tay anh, rõ
ràng chỉ hơi ấm, nhưng rơi vào lòng bàn tay anh lại nóng đến lợi hại,
khiến anh vô thức run lên một cái.
"Em đừng nghĩ rằng em như vậy thì tôi không dám..."
Vừa nói xong, anh liền tiến lên, giữ lấy ót của Ninh Tiêu, sau đó hôn lên.
Nhưng khi môi của hai người gần chạm vào nhau thì lập tức dừng lại.
Người đàn ông cố sức nhắm chặt mắt, mở mắt ra lần nữa, trong đầu đã toàn là một mảnh đỏ thẫm.
Diệp Đình như thế này, Ninh Tiêu từng thấy qua một lần, là lúc anh đến nhà xác nhận thi thể của ba mình.
Chỉ liếc mắt một cái, anh liền triệt để tan vỡ.
Sau đó lảo đảo mà chạy ra ngoài, cuối cùng vẫn là Ninh Tiêu tìm thấy anh
trốn trong tủ quần áo ở nhà, tìm được một Diệp Đình dường như đã thoáng
chốc trở nên thành thục, trưởng thành hơn.
Mà bây giờ cô lại một lần nữa thấy được...
Sau đó cô liền thấy hai mắt Diệp Đình đỏ lên, buông lỏng cái tay đang nắm
cổ tay cô một chút, lập tức siết chặt thành quyền, giơ lên mạnh mẽ mà
đấm về phía mặt Ninh Tiêu. ——
Đập vào phía bên phải vách tường.
Thấy thế, Ninh Tiêu theo phản xạ tự nhiên mà nhắm chặt mắt, hai giọt nước
mắt cũng theo động tác này của cô mà nhẹ nhàng lăn trên gò má, cuối cùng đọng lại dưới cằm cô thành một giọt nước mắt to, lạch cạch một tiếng mà đập xuống đất.
Mà đúng lúc này, Diệp Đình thu tay về, hơi lui về sau hai bước cho đến khi đụng phải tay vịn cầu thang ở không xa phía
sau, anh mới ngừng lại, chán nản cúi đầu.
"Ninh Tiêu, em thắng rồi..."
Anh cúi đầu cười: "Trước đây, lúc chúng ta ở bên nhau, tôi cũng không thắng nỗi em, bây giờ lại như thế này, em thử nói xem sao em lại có thể lợi
hại như vậy chứ? A, cái gì mà lấy thịt bồi thường, tôi không cần nữa,
ngược lại công việc hiện tại của em bận rộn như vậy, bồi thường cho tôi
cũng không được mấy lần..."
Nghe đến đó, Ninh Tiêu liền chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó cô liền thấy mắt của Diệp Đình vẫn đỏ như trước, đang nhìn cô cười,
lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn cô: "Ba tháng. Tính từ chín giờ mười lăm phút tối nay đến ba tháng sau
tối, chúng ta vẫn giống như trước kia, ngoan ngoãn mà theo tôi ba tháng. Đối với em mà nói, thời gian ba tháng hẳn là rất nhanh, chờ đến khi vừa hết thời gian, chúng ta liền… chia tay. Sau này tôi tuyệt đối sẽ không
dây dưa với em nữa, thế nào?"
"À, đúng rồi, ba tháng này em không cần tuyên bố với bên ngoài tôi là bạn trai của em, tôi cũng sẽ tận lực
tránh né mấy tên chó săn, cố gắng không vấy bẩn danh tiếng của em."
Nói rồi, Diệp Đình chậm rãi bước đến bên cạnh Ninh Tiêu, ôn nhu mà sờ soạng gò má của cô, sau đó đem trán mình dán lên trán cô: "Có cần cân nhắc
một chút không, cùng lắm cũng chỉ lãng phí ba tháng, liền có thể thoát
khỏi phiền toái to lớn là tôi đây, sau này em có thể tiếp tục làm một
tiểu hoa trong sạch, không có một vết nhơ nào trong vòng giải trí, thậm
chí còn có thể... gả vào hào môn... Thế nào? Đối với em mà nói, chắc đây là một vụ buôn bán rất có lời? Có đúng không?"
Nghe đến đó, Ninh Tiêu liền ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, sâu trong đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
Không nghĩ đến, cô đã thấy trong ánh mắt của Diệp Đình tràn đầy thâm tình không gì che giấu.
Không ai biết, sâu trong lòng Ninh Tiêu lúc này đã thở phào nhẹ nhõm.
Ôi mẹ ơi, người anh em à, anh thật đúng là... thật sự đúng là thấy người
buồn ngủ thì sẽ đưa gối đến nha! Tôi thực sự, yêu anh chết đi được!
Phải biết rằng khi cô vừa tới vị diện này, lúc tiếp thu nội cốt truyện, cũng đã phân tích qua về thế giới này cùng với tính tình của đối tượng trả
nợ là Diệp Đình.
Với tính cách của anh năm năm trước, bạn vừa lên liền mặc kệ mà chịu thua, thiết lập nhân vật là một người si tình điên
cuồng, chỉ sợ anh vẫn sẽ từ từ mà chấp nhận sự phản bội của bạn, sau đó
dần dần gương vỡ lại lành, có một cái kết hạnh phúc, dù sao thì người
trẻ tuổi cũng không hiểu chuyện, rất dễ dụ.
Nhưng hiện nay, đối mặt
với người đã trải qua năm năm sống trong tù, chân còn hơi khập khiễng,
đồng thời trong năm năm qua, Ninh Tiêu chưa từng đến thăm anh một lần,
không một tiếng động mà bỏ rơi anh, trong khi anh lại vì cô mà bỏ ra
nhiều như vậy. Lúc ba mẹ lần lượt rời bỏ anh, tính cách cũng hơi có chút vặn vẹo muốn hắc, thậm chí Diệp Đình còn phát triển theo chiều hướng ốm yếu.
Một mặt chịu thua, một mặt vẫn thôi miên bản thân rằng cô
vẫn luôn yêu anh, nhớ đến anh, sẽ chỉ làm cho bệnh của anh càng ngày
càng nặng, thậm chí hai người còn có thể tiến vào con đường tình yêu sâu đậm như nam nữ chính, huống chi người ta cũng không phải là không có
đầu óc, năm năm không gặp mặt, anh vừa ra tù, bạn đã nói vẫn còn yêu,
vẫn còn nhớ đến anh, lừa quỷ à?
Đến lúc đó ——
Tôi hận tôi yêu em.
Tôi yêu em, nhưng sẽ không bao giờ quên được sự phản bội của em.
Tôi yêu em, cho nên tôi không thể chịu đựng được việc em rời xa tôi lần thứ hai, lúc đó nếu như có thể thì đem cô nhốt lại mới là tốt nhất...
Đây là cách mà Diệp Đình có thể nghĩ ra vào lúc này.
Cho nên cô mới có thể quyết tuyệt mà đưa cho anh một tờ chi phiếu, cũng vứt đi tín vật của hai người, lai nói với anh rằng cô thực sự muốn kết thúc đoạn tình cảm này.
Chỉ khi kết thúc mới có thể có một bắt đầu mới.
Kỳ thực cho dù Diệp Đình không nhắc đến chuyện này, thì cô cũng sẽ tìm cơ hội để nói.
Mặc dù tình cảm sâu đậm, nhưng thực sự không thích hợp với cô nha, cô chỉ muốn một tình yêu ngọt ngào đến bạc đầu giai lão thôi.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Ninh Tiêu nhưng vẫn trước sau như
một mà duy trì biểu tình khiếp sợ, sau đó nhìn Diệp Đình ở trước mặt
chậm rãi thẳng người lên, giơ tay lên giúp cô chỉnh lại mái tóc có hơi
lộn xộn, khẽ cười lên: "Nhìn tôi như vậy làm gì? Không muốn? Hay là..."
Ngay cả câu tiếp theo Diệp Đình còn chưa nói xong, thì Ninh Tiêu đã nhón chân lên ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
Thấy Ninh Tiêu cứ như vậy mà hôn qua rồi, Diệp Đình rất nhanh liền hiện lên
vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức nhắm mắt lại, đem cô gắt gao ôm chặt vào
lòng.
Nụ hôn dài vừa kết thúc, Ninh Tiêu nằm trong ngực đối phương, thở hổn hển. TYT & Ngư team
Diệp Đình đã từ từ tiến tới bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Thế nào? Hài lòng
với đề nghị của tôi như vậy à? Từ sau khi tôi ra ngoài, đây là lần đầu
tiên em chủ động như vậy..."
"Không phải nói bắt đầu từ giây phút đó, chúng ta đã là quan hệ bạn trai bạn gái rồi sao? Tôi muốn hôn thì
hôn, muốn thế nào thì thế đó, cũng không cần thiết phải có được sự cho
phép của anh đâu nhỉ?"
Nghe vậy, Diệp Đình đang ôm lấy cô liền trực tiếp cúi đầu mà nở nụ cười, nghiêng qua hôn xuống tai cô.
"Đương nhiên."
Nghe được hai chữ này, Ninh Tiêu vừa định đưa tay khẽ ôm lấy cái eo gầy của
đối phương, lại giống như là nhớ tới cái gì đó, liền thẳng lưng lên:
"Không được..."
"Sao vậy?"
"Dây chuyền, dây chuyền Tiểu
Hải Đồn. Bệnh viện bên đây mỗi ngày sáng chín giờ, tối chín giờ đều sẽ
đổ rác một lần, hiện tại chắc chắn đã bị đổ đi rồi!"
Vừa nghe đến hai chữ dây chuyền, đôi mắt của Diệp Đình hơi sâu, thờ ơ mở miệng:
"Cùng lắm cũng chỉ là một sợi dây chuyền không đáng bao nhiêu mà thôi,
bây giờ em muốn châu báu nào mà không có, còn để ý sợi dây chuyền kia
làm gì?"
"Làm sao mà giống nhau được? Sợi dây chuyền kia chính là lần đầu tiên anh cùng em ở dưới ngày hè oi bức, mặc bộ đồ gấu dày, phát tờ rơi cả một ngày mới kiếm được tiền mua về..."
Câu nói tiếp theo của Ninh Tiêu, trong ánh mắt sáng rực của Diệp Đình, cắn cắn môi, đã không nói ra được nữa.
Ừm, làm bộ như trong lúc vô tình mà thốt ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng và thành quả đạt được.
Dù sao với tính tình của Diệp Đình bây giờ, so với việc bạn không ngừng mà nói cái gì là yêu hay không thì việc nói ra một câu thật lòng trong
tình thế cấp bách lại có ích.
Không ngờ ngay lúc này, Diệp Đình liền kéo tay cô chạy ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?"
"Đi tìm dây chuyền nha chứ không còn đi đâu được nữa, vật quan trọng như
vậy làm sao có thể nói ném đi liền ném như vậy chứ? Tất nhiên là phải
nhanh chóng tìm trở về rồi!"
Diệp Đình không chút do dự mà nói như vậy.
Chờ hai người lén trở về phòng của Ninh Kiều, thì y tá vẫn luôn túc trực
bên cạnh cô ấy liền giật mình tỉnh dậy, không chờ y tá lên tiếng, Ninh
Tiêu đã làm động tác suỵt, quay đầu lại hai người đều thấy thùng rác sớm đã đem đi đổ rồi.
Lúc này hai người liền nhẹ nhàng khép cửa phòng
lại, đi thẳng đến nơi người quét dọn ở ngoài hành lang, phát hiện ra rác sẽ được dồn vào mấy cái thùng rác lớn ở phía Tây tòa nhà nội trú, đợi
khi trời vừa sáng, sẽ bị xe rác kéo đi.
Nghe thấy như vậy, hai người liền vội vội vàng vàng mà đi về phía thùng rác bên kia.
Thấy mấy thùng rác lớn tràn đầy rác, phía trên còn có mấy con ruồi bay qua
bay lại, Diệp Đình liền kéo cánh tay Ninh Tiêu lại một chút: "Bỏ đi,
đừng qua đó tìm nữa! Quá dơ rồi..."
Thấy vậy, Ninh Tiêu liền
tránh khỏi tay anh một chút, ánh mắt kiên định nhìn anh: "Chỉ có ba cái
thùng rác, tập trung lục lọi một chút là được rồi, nhất định có thể tìm
được. Chỉ là rác thải của bệnh viện bên này, chúng ta phải chú ý một
chút, cho nên phải đến siêu thị bên kia mua hai đôi bao tay cao su
trước, tránh cho khi đứt tay lại bị nhiễm bệnh thì sẽ không tốt!"
Ừm, tín vật của bọn họ là quý trọng không gì có thể sánh được, không màng tất cả cũng muốn tìm nó trở về.
Còn có, đừng tưởng rằng cô không biết vừa nãy Diệp Đình ngoài miệng nói suy nghĩ lại một chút, nhưng ánh mắt lại không phải như vậy, cho nên nói ra những lời này rõ ràng chỉ là đang muốn thử lòng của cô mà thôi, hừ.
"Em đừng đi, bây giờ em nổi tiếng như vậy, buổi tối đeo thêm cặp kính đen cũng rất dễ bị người khác nhận ra, để anh đi."
Để Ninh Tiêu ở lại đó, Diệp Đình chạy đi mua hai cái khẩu trang cùng hai đôi bao tay nhựa rất nhanh đã quay lại.
Hai người lục lọi đống rác thải kia nửa tiếng, cuối cùng cũng tìm được sợi
dây chuyền Tiểu Hải Đồn, lại tốn thêm hai mươi phút để dọn dẹp sạch sẽ
đống rác thải kia, còn đến nhà thuốc của bệnh viện mua một lọ nước khử
trùng, đem dây chuyền ngâm vào đó, cảm thấy thời gian cũng được rồi,
Diệp Đình mới đem sợi dây chuyền nồng nặc mùi nước khử trùng đeo lên cho Ninh Tiêu.
"Đẹp không?" Ninh Tiêu cười hỏi.
Nghe vậy, Diệp Đình cúi đầu liền hôn lên trán cô một cái: "Đẹp lắm."
Anh đưa cô đến phòng bao trong một nhà hàng ăn cơm để tránh những người
khác, lại đưa cô đến trước cửa biệt thự của cô ở Ngự Cảnh Loan, liền
dừng lại.
Thấy thế, Ninh Tiêu vừa bước chân cũng theo đó mà thu hồi lại, quay đầu nhìn Diệp Đình ở sau lưng.
"Anh... Không vào cùng sao?"
"Không đâu, anh ra ngoài hai ngày rồi, đến bây giờ còn chưa đi gặp qua anh em, buổi tối nên đi thăm bọn họ một chút, hẹn ăn khuya hay gì đó."
"Ừm, anh em của anh, là người cao cao, vóc dáng cường tráng tên Long gì đó sao?"
"Ừm, anh ta tên là Lục Thành Long, em vẫn còn nhớ?"
"Đương nhiên."
"A, được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em đi vào trước đi! Không
phải đã nói ngày mai còn phải quay chụp tạp chí gì đó, cần phải dậy sớm
sao?" Diệp Đình cười đến ôn hòa.
Nghe vậy, Ninh Tiêu cắn cắn môi, gương mặt đột nhiên đỏ lên: "Vậy buổi tối… anh có quay lại không?"
Nghe cô nói như vậy, trong mắt Diệp Đình liền lóe lên một tia sâu thẳm:
"Chắc là sẽ không trở lại, sáng mai anh cố gắng về sớm một chút, mang
bữa sáng cho em, được không?"
"Ừm..."
Ninh Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, một giây sau cả người liền bị Diệp Đình ôm vào lòng, lại bị đối phương hôn một cái.
"Xin lỗi... Trước đó, là anh quá đáng rồi..."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn vang lên.
"Không, em cũng không tốt..."
Ninh Tiêu vội vàng mở miệng, ngay sau đó đã bị Diệp Đình dùng ngón trỏ chặn môi lại.
"Được rồi, chúng ta không nói xin lỗi với nhau nữa, trong lòng biết là tốt
rồi. Thời gian thực sự không còn sớm nữa, mau đi vào đi, buổi tối ngủ
sớm một chút, ngủ ngon."
Anh buông lỏng vòng tay ra.
"Ừm, ngủ ngon."
Ninh Tiêu gật đầu, sau đó liền đi vào trong, nhìn Diệp Đình ở bên ngoài mà chậm rãi đóng cửa lại.
Sau đó, cô liền cong khóe miệng lên, cũng không biết đã dựa ở cửa bao lâu,
quỷ thần xui khiến như thế nào mà lần thứ hai mở cửa, lại thấy Diệp Đình đến lúc này vẫn còn đứng ở ngoài cửa.
Nghe tiếng mở cửa vang lên, lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô.
"Sao anh còn chưa đi?"
"Có chút không nỡ..."
Anh mỉm cười nói.
Một giây tiếp theo, Ninh Tiêu liền từ trong nhà mà nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Diệp Đình tiếp được cô, liền vùi đầu vào trong mái tóc tản ra mùi hương nhàn nhạt của cô.
Hai người cứ lắc lư ôm nhau như vậy không biết đến bao lâu, Diệp Đình cuối
cùng mới buông lỏng tay ra: "Được rồi, lần này anh đi thật đấy, mau vào
nhà đi, ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Trong mắt Ninh Tiêu là một mảnh mềm mại.
Nói ngủ ngon lần nữa, Ninh Tiêu khép cửa lại, liền trực tiếp đi tới ban
công phòng khách, cũng không biết dựa vào lan can nhìn bao lâu, mới thấy Diệp Đình xuất hiện trong tầm mắt mình, lúc này cô lập tức đứng thẳng
người lên.
Cũng không biết có phải là thần giao cách cảm hay
không, trong chớp mắt ngay khi Ninh Tiêu vừa mới đứng lên, Diệp Đình
cũng đồng thời quay đầu lại.
Anh ở dưới lầu hướng về phía Ninh Tiêu vẫy vẫy tay, Ninh Tiêu cũng vội vàng huơ huơ theo.
Lúc này, Diệp Đình mới xoay người đi.
Trong nháy mắt khi anh vừa xoay người đi, Ninh Tiêu thu nụ cười trên mặt, nhíu nhíu mày.
Ba tháng sao, thời gian dư dả, để xem ngươi làm thế nào mà thoát khỏi lòng bàn tay của ta?
Dường như là cùng lúc, Diệp Đình vừa xoay người đi, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia thâm thúy.
Sau ba tháng liền chia tay sao? Đây là chuyện không thể nào, cả đời cũng
không thể, chẳng qua là thấy thái độ của cô quyết tuyệt như vậy, nên mới nhất thời nghĩ ra kế hoãn binh mà thôi!