Ninh Tiêu: Ôi trời
ơi, hết lần này đến lần khác giả nghèo, bây giờ thì nghèo thật rồi, đây
có được tính là giấc mơ thành hiện thực không.
Trong lòng cô cười trên sự đau khổ của người khác nhưng cô cũng biết, chuyện vừa rồi có lẽ là do Giang Úc cố ý muốn dò xét Thẩm Anh Anh, đồng thời anh cũng muốn
giúp Giang Duệ - người em trai có chung dòng máu có thể mở to mắt chó
của anh ta ra để nhìn bảo bối của mình, người đã khiến anh ta sẵn sàng
vứt bỏ người phụ nữ vẫn luôn đi bên cạnh mình rốt cuộc là mặt hàng gì.
Nghĩ như vậy, Giang Úc đúng là đã quá dụng tâm lương khổ với người em trai này mà!
Ninh Tiêu có chút ghen.
Cô vừa nghĩ đến đây, Giang Duệ đứng bên kia bỗng đứng phắt dậy: “Không thể nào, chuyện này là không thể, không thể như vậy được! Anh, cái này là
giả đúng không? Di chúc, hợp đồng nhận nuôi gì đó đều là giả hết đúng
không! Tại sao em lại có thể được nhận nuôi chứ? Em không thể bị nhận
nuôi được… Không thể nào!”
Giang Duệ không ngừng lảm nhảm như vậy.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, trắng đến nỗi đã sắp mất đi hết máu nhưng phản ứng của anh ta vẫn rất dữ dội.
Thấy vậy, trong lòng Ninh Tiêu chậc một tiếng.
Ài, Giang Duệ anh đúng là không ổn nha, chẳng phải anh thích giả nghèo lắm
sao? Bây giờ nghèo thật rồi đó, sao phản ứng dữ vậy? Chẳng lẽ bình
thường anh chỉ giả vờ giả vịt thôi sao, thật ra thì trong lòng anh cũng
rất ghét việc mình là một người nghèo đúng không? Chậc, tiêu chuẩn kép
quá nha, chính anh cũng không thể chấp nhận được sự thật là anh nghèo,
anh dựa vào cái gì mà bắt Ninh Tiêu chính chủ cùng với Tống Ân Tâm, còn
có Thẩm Anh Anh phải chấp nhận là anh nghèo chứ? Đòi hỏi quá mức rồi đó!
Hơn nữa…
Nghĩ tới đây, Ninh Tiêu bỗng cụp mí mắt, cô luôn cảm thấy phản ứng dữ dội
của Giang Duệ có hơi kỳ lạ, nhìn không giống như đang tức giận mà là…
Chột dạ ư?
Anh ta chột dạ cái gì?
Ninh Tiêu híp mắt.
Cô có thể biết trong lòng Thẩm Anh Anh cũng đang nghĩ như vậy, mặc dù sâu
trong thâm tâm cô ta đã bắt đầu xem thường Giang Duệ nhưng trên mặt vẫn
nở nụ cười vui vẻ như cũ, không hổ danh là người lăn lộn trong giới giải trí, cũng từng được diễn vai chính nhỉ?
Khảo nghiệm, đây chắc chắn là lúc để khảo nghiệm khả năng diễn xuất của cô ta!
Nghĩ tới đây, cô ta quay đầu nhìn sang Giang Duệ ở bên cạnh, không ngờ lại
trông thấy mặt Giang Duệ đã trắng bệch đến không còn một giọt máu, tay
cô ta cũng run rẩy theo.
Không, không thể sợ hãi được, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chắc chuyện này không phải là thật!
Chẳng phải hai anh em nhà họ Giang này có dáng dấp vô cùng giống nhau sao?
Nếu không thì chính cô ta cũng không dám chắc chắn mà không để ý đến
danh tiếng của mình, ở chung một chỗ với cái bọc mủ Giang Duệ, đến tận
bây giờ thì đã chẳng còn có đường lui.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng bàn tay vốn để dưới bàn uống trà của cô tay vẫn
nhanh chóng chộp lấy hai phần tài liệu được đặt trên bàn uống trà.
Động tác quá nhanh, vẻ mặt cũng quá khó coi, đúng là không hề giống như con
người dịu dàng thân thiện, không ham mê danh lợi như những gì mà cô ta
vẫn thường diễn trước mặt Giang Duệ, Giang Duệ có muốn cản cũng không
kịp.
Lúc ấy, Thẩm Anh Anh đã không còn chú ý đến cái gì, ánh mắt cô ta đọc toàn bộ hai phần tài liệu nhanh như gió.
Là trẻ mồ côi ở cô nhi viện?
Chu Duệ?
Vốn chẳng phải họ Giang?
Vậy cũng được đi, căn cứ theo di chúc của ông cụ Giang, anh ta sẽ được đứng tên hai căn hộ và một cửa hàng ở trung tâm thành phố, ồ, vị trí cũng
không tệ lắm… Có cái rắm ấy!
Cô ta dành toàn bộ những ngày qua để ở bên cạnh Giang Duệ thay vì phải đi đóng phim không phải vì cái giá này có được không!
Điên rồi, cô ta sắp phát điên rồi.
Không, đợi đã, cô ta cần phải bình tĩnh lại, bình tĩnh!
Chắc chắn một trăm phần trăm là tên gian thương Giang Úc kia đã điều tra ra
lịch sử đen tối của cô ta, vì muốn chia rẽ cô ta và Giang Duệ nên anh
mới sử dụng mưu kế thế này, chắc chắn, hừ, còn cần đến bằng chứng xác
nhận nữa, diễn cũng kinh phết nhỉ, hừ, ha ha ha…
Mặc dù không
ngừng an ủi mình như vậy nhưng đầu ngón tay nắm tập tài liệu của Thẩm
Anh Anh đã trở nên hơi trắng bệch bởi vì dùng quá nhiều sức, móng tay
thon dài của cô ta hằn thành dấu trên trang giấy màu trắng.
Hít
một hơi thật sâu, Thẩm Anh Anh tận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất cao
cấp nhất của mình, cô ta nhìn về phía Giang Úc vẫn không để lộ biểu cảm
gì từ đầu đến cuối cùng với Ninh Tiêu ngồi bên cạnh anh như không hề
dính dáng đến chuyện gì, từ từ, từ từ nở một nụ cười của bạch liên hoa.
“Không, không sao cả, dù sao tôi yêu anh Duệ là vì con người của anh ấy, cho
đến bây giờ cũng không phải vì tiền, anh ấy có tiền cũng được, không có
tiền cũng được, tôi không quan tâm. Dù sao cả hai chúng tôi đều có việc
làm, chẳng lẽ còn có thể chết đói được sao?” Vừa nói, trên mặt Thẩm Anh
Anh cũng nở nụ cười hết sức chân thành.
Đây chắc chắn là đáp án
tiêu chuẩn đúng không? Cô ta đã vượt qua bài kiểm tra chưa? Hài lòng
chưa? Có thể thu dọn những tập tài liệu dọa người ấy được chưa?
Mà Giang Duệ vừa nghe cô ta nói như vậy, cánh tay đưa ra muốn lấy lại tập
tài liệu khẽ ngừng lại, cả người anh ta không khống chế được run lên,
anh ta không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn cô ta, hốc mắt đỏ ửng: “Anh Anh, em…”
Trước kia thì còn có thể nói là trong lòng anh ta vẫn còn
nhớ nhung Tống Ân Tâm đã sớm bay đến nước Anh, chẳng qua chỉ giả bộ từ
chối Thẩm Anh Anh nhưng sau chớp mắt vừa nãy, trái tim Giang Duệ bỗng có cảm giác bị đánh trúng, điều này khiến ánh mắt anh ta không tự chủ được trở nên dịu dàng mềm mại.
Chỉ tiếc dù cho ánh mắt chứa đầy tình cảm
của anh ta bây giờ có thể quyến rũ một người đến mù thì sau khi Thẩm Anh Anh nói xong những lời kia, cô ta chỉ xoay đầu gắt gao nhìn chằm chằm
vào người đứng đầu nhà họ Giang - Giang Úc, gấp gáp muốn nghe anh nói
rằng tất cả những chuyện vừa nãy chỉ là một cuộc kiểm tra, bây giờ bọn
họ đã vượt qua bài khảo sát ấy.
Nhưng dù cho Giang Úc có bị nhìn
đến thế nào thì vẻ mặt anh vẫn không hề biến đổi chút nào, ngược lại còn nhìn hai người với dáng vẻ “Tình tựa vàng quý”, anh khẽ mỉm cười: “Nếu
cô đã đọc xong và không có ý kiến gì, vậy thì mấy ngày sau tôi sẽ bảo
luật sư Hình đến công bố di chúc của ông nội chính thức có hiệu lực.”
“Cái gì…”
Gương mặt Thẩm Anh Anh tràn đầy kinh ngạc.
Có hiệu lực, cái gì có hiệu lực, di chúc có hiệu lực sao? Đồ giả mà lại có thể có hiệu lực ư? Lừa người à? Hừ…
Thấy Thẩm Anh Anh đang định mở miệng, Giang Úc lại lịch sự nhìn về phía cô
ta tựa như đang hỏi cô Thẩm còn có gì muốn nói nữa sao?
Thấy vậy, Thẩm Anh Anh nuốt nước miếng một cái, sau đó cô ta khoác tay Giang Duệ, ngọt ngào mở miệng: “Anh Duệ, anh không xem hai tập tài liệu đó nữa
sao? Không xem xem rốt cuộc anh được chia bao nhiêu tài sản à? Mặc dù em cũng không để ý những chuyện này lắm…”
Nghe Thẩm Anh Anh nói
vậy, Giang Duệ vẻ mặt đầy thâm tình nâng tay, sờ mặt cô ta: “Chia nhiều
hay ít thì quan tâm làm gì chứ? Dù sao bảo bối đáng quý nhất của đời anh đã ở bên cạnh anh, anh không thèm để ý đến những thứ khác nữa!
Thẩm Anh Anh: “...”
Ninh Tiêu: “...”
Nếu không phải đã dùng sức mím môi, cô sợ rằng cô đã bật cười một tràng thật to ở ngay tại chỗ.
Mà Thẩm Anh Anh ở bên kia thiếu chút nữa đã chết lặng, cô ta thật sự rất
muốn nắm vai anh ta lắc mạnh, anh không để ý nhưng tôi để ý, anh không
yêu tiền thì tôi yêu, anh có phải là một thằng ngu không vậy, có phải
không? Tiền nhiều như vậy mà anh chỉ nói một câu bâng quơ rằng anh không thèm để ý, không cần à? Anh không có tiền thì mắc gì tôi phải suốt ngày diễn trò yêu đương với anh nữa? Thích diễn với tôi như vậy thì sao
không đi đóng phim đi! Dù gì thì cũng có thể kiếm tiền đấy!
Nhưng cô
ta vẫn không dám làm như vậy, đơn giản là vì cô ta không biết bây giờ cô ta còn nằm trong bài kiểm tra của Giang Úc hay không, hơn nữa cô ta cần phải điều tra một chút, nếu điều tra được chuyện này là giả, cô ta có
thể tự nhiên diễn tiếp vở kịch này, nếu là thật…
Ánh mắt Thẩm Anh Anh không tự chủ được nhìn về phía Giang Duệ đứng bên cạnh.
Thì cô ta không gọi người đến đánh anh ta đến nỗi mẹ ruột anh ta cũng không nhận ra thì Thẩm Anh Anh cô sẽ theo họ Giang giống anh ta, à không, họ
Chu mới đúng.
Trong thư phòng, quỳ trên ghế salon, Ninh Tiêu nhìn thấy quản gia Giang đã đưa Giang Duệ và Thẩm Anh Anh về, cô vừa quay
đầu đã thấy Giang Úc ở sau lưng đang chuẩn bị làm việc thì nhảy xuống
ghế salon, đi tới bên cạnh Giang Úc, cô hứng thú nhìn anh, lượn bên trái một vòng rồi lượn bên phải một vòng quanh bàn làm việc của anh.
Từ
đầu đến cuối, Giang Úc không hề động tay, ngược lại để cấp dưới xử lý
công việc nhanh hơn, cho đến khi Ninh Tiêu dừng lại bên cạnh anh, cô vừa định mở miệng, không ngờ đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm trọn vòng eo,
kéo cả người Ninh Tiêu vào trong ngực anh.
“Muốn hỏi gì thì hỏi
đi, không cần đi vòng vòng như vậy, anh nghĩ cái gì cũng bị em đi xung
quanh làm loạn hết, hiệu suất làm việc cũng giảm xuống.”
“Thật hay giả cũng được, em chỉ thấy anh hành động nhanh lắm, trong mắt hoàn toàn không hề nhìn đến em!”
Ninh Tiêu nhăn mũi.
“À.”
Giang Úc thấp giọng cười một tiếng, sau đó ôm Ninh Tiêu chặt hơn.
Lúc ấy, Ninh Tiêu mới bắt đầu hỏi rõ mọi chuyện.
“Em muốn hỏi… Hai tập tài liệu kia là thật sao?”
Cô khẽ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng hai đôi con ngươi đen nhánh trên mặt Giang Úc.
“Còn gì nữa không?”
Giang Úc không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Với lại, em trông dáng vẻ của Giang Duệ giống như đã biết cái gì đó từ trước vậy…”
Nghe đến đây, Giang Úc vẫn không lên tiếng, anh chỉ dùng sức ôm lấy Ninh Tiêu, cúi đầu hôn lên tóc cô một cái, ánh mắt xa xăm.
So sánh với những năm tháng bình yên hạnh phúc của Ninh Tiêu và Giang Úc,
Giang Duệ và Thẩm Anh Anh ngược lại có thể nói là vô cùng nặng nề.
Cô ta thậm chí còn không cho đối phương đưa cô ta vào tiểu khu, mượn cớ
rằng mẹ đang ở nhà, cô ta cười rồi hôn lên má anh ta một cái, vội vàng
chạy vào trong tiểu khu, vừa qua khỏi một ngã rẽ, sắc mặt của Thẩm Anh
Anh đã trầm xuống ngay lập tức, cô ta nóng nảy lấy điện thoại từ trong
túi ra rồi gọi cho mẹ của mình: “Mẹ, mẹ mau gọi luật sư Hoàng đến tiểu
khu Ngân Hồ ngay lập tức, vâng, hiện tại con có hai tập tài liệu cần ông ấy giám định, mau lên, mẹ lười biếng với con cái gì, hạnh phúc nửa đời
sau này của con gái mẹ cùng với tiền dưỡng lão của mẹ sắp mất rồi mà mẹ
còn làm móng nữa à, làm cái đầu mẹ ấy, mau về nhà cho con!”
Tức giận
nói xong một tràn, Thẩm Anh Anh cúp điện thoại, móc ra hai tập tài liệu
trong tay Giang Duệ mà cô ta phải dụ dỗ mãi mới lấy được, cô ta trợn to
mắt nhìn nó, cầm đến nhăn nhúm rồi nhét vào trong túi xách của mình.
Ngàn vạn lần đừng là thật!
Aaaa!
_____
“Rất tiếc, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy. Sorry…”
Giang Duệ đã không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại cùng với tin nhắn Wechat
nào từ Thẩm Anh Anh suốt một ngày một đêm, nghe âm thanh nhắc nhở trong
điện thoại, anh ta không kiềm được chán nản cúi đầu, sau đó vứt thẳng
điện thoại sang một bên giường, trên mặt đầy vẻ lo âu.
Từ tối hôm qua, sau khi anh ta gửi tin nhắn chúc Anh Anh ngủ ngon nhưng đối phương không trả lời, trong lòng Giang Duệ đã cảm thấy không ổn, mặt mặt lo
rằng có phải cô ta đã xảy ra chuyện gì hay không, mặc khác lại không tự
chủ được mà bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ sau khi đối phương biết anh ta
không phải là em trai của Giang Úc liền không để ý đến anh ta nữa sao…
Nhưng suy nghĩ ấy vừa nảy lên trong đầu, anh ta lập tức lắc đầu, không muốn
tin vào ý nghĩ ấy, Anh Anh là một người vừa tốt đẹp vừa thanh thuần, sao cô lại làm như vậy được, rõ ràng là hôm qua cô còn nói dù cho anh ta có nghèo khó hay giàu có, thứ cô thích chính là con người anh ta, điều này chắc chắn không thể xảy ra được…
Giang Duệ kiên định nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, trên đời này đúng là có thù phải trả bằng thù, trước kia Tống Ân Tâm đã đau khổ thống thiết biết bao vì bị anh ta phản bội, bây giờ
Giang Duệ cũng phải đi trên con đường mà Tống Ân Tâm từng phải đi nữa
thôi.
Một ngày nữa lại trôi qua, Giang Duệ đột nhiên phát hiện
Thẩm Anh Anh đã biến mất khỏi cuộc sống của anh ta, trước kia, anh ta đi đến đâu cũng có thể gặp được cô ta, thỉnh thoảng còn được đối phương
gửi tin nhắn khoe thức ăn ngon hay cảnh đẹp, vậy mà bây giờ…
Đối phương thậm chí còn xóa anh ta ra khỏi vòng bạn bè của mình.
Bởi vì chuyện này, Giang Duệ hoàn toàn lâm vào một xoáy nước đau khổ.