Trận mưa này chưa duy trì được bao lâu liền chậm rãi dừng lại, nhưng trời vẫn còn âm u, thỉnh thoảng lại có mưa bụi rả rích.
Mặc dù có mưa bụi nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến sự hăng hái của những
người nông dân, ngược lại cũng bởi vì đợt hạn hán kéo dài hơn nửa tháng
trước đó, mà đối với trận mưa này mọi người đều cảm thấy vui mừng khôn
xiết, một người, hai người ngay cả áo tơi và mũ cũng không mặc mà đã vội vàng xuống ruộng, thừa dịp đúng lúc trời mưa mà trồng hoa màu xuống,
tranh thủ để sang năm có được thu hoạch tốt!
"Chi Tử, ta cùng với nương của ngươi xuống đi bộ, ngươi nhớ để ý Đại Tráng đấy, biết chưa?"
"Dạ, ngày mưa đường trơn, người cùng nương cẩn thận một chút, lát nữa tình hình của Đại Tráng khá hơn, con cũng sẽ qua đó."
Nghe phụ thân của mình đứng ở trong viện hướng về cửa sổ phía bọn họ kêu lớn, Tôn Thanh Chi vội vàng kéo cửa phòng ra đáp lại.
Cũng không biết trước đó Kỳ Quan Cẩn đã dầm mưa bao lâu, hơn nữa tâm tình
cũng lên xuống cực lớn, sau khi Tôn Thanh Chi nghe hết chuyện xưa của
hắn, giúp hắn nấu nước nóng, thay quần áo khô cho hắn, người này lại còn giống như bị nhiễm phong hàn, nhìn thì có vẻ không nghiêm trọng lắm,
nửa đêm được đút cho một chén canh gừng linh tuyền, bây giờ sắc mặt đã
tốt hơn nhiều.
Cũng không biết lúc nào hắn mới tỉnh lại.
Hơn nữa hiện tại Tôn Thanh Chi phiền não nhất chính là, nàng ấy phải làm
như thế nào mới có thể đi theo người này đến kinh thành.
Đúng vậy, đến kinh thành!
Đơn giản là đời trước nàng ấy chính tai nghe mấy tiểu nha hoàn trong hậu
viện này nói vị tân hoàng Kỳ Quan Lệ kia, chính là cái vị không khác gì
bạo quân, hôn quân đó, mà con đường dẫn đến việc hắn bị mất nước cũng
chính là do trận mưa lớn này mở ra.
Sau đó, chính là một trận bão
tuyết liên hoàn không dứt, khiến dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán,
khắp nơi không ngừng vùng lên khởi nghĩa, nhưng vị bệ hạ ở trong thành
kia dường như không hề để ý đến những chuyện này, tiếp tục đẩy hoàng hậu của mình đi tìm đường chết, chờ một chút, hoàng hậu của hắn không phải
là vị Ninh Tiêu kia sao?
Chẳng trách, lần đầu khi nàng ấy nghe
đến cái tên này đã cảm thấy có chút quen thuộc, khi đó Kỳ Quan Lệ còn
muốn xây Cung Quảng Hàn Nguyệt gì đó cho hoàng hậu của hắn, còn khoe
nàng là Nguyệt cung Tiên tử... Làm ra hành động như vậy trong lúc dân
chúng đang lầm than, rõ ràng là muốn vị hoàng hậu ki mang tiếng xấu muôn đời mà.
Nàng ấy cũng đã từng nghe qua thoại bản, những kẻ hồng
nhan họa thủy thay mặt hoàng đế gây họa mất nước trong lịch sử, chẳng
một ai là có kết quả tốt!
Nếu như là trước đó, khi nàng nghe được mấy tin đồn này, cũng sẽ giống như những người khác mà cho rằng Ninh Tiêu
chính là một yêu hậu gây tai họa, nhưng bây giờ nàng thật sự nhận định
rằng vị Kỳ Quan Lệ kia quả thực là mưu đồ hiểm ác đến đáng sợ!
Hắn đây là muốn đem Ninh Tiêu nướng trên lửa!
Lúc này, Tôn Thanh Chi hoàn không biết rằng có một loại yêu đương tên là
yêu người thì sẽ khoe khoang ngươi, yêu ngươi chính là cho ngươi hưởng
thụ những thứ tốt nhất trên đời này, ở trong cung điện tốt nhất, tùy ý
để ngươi làm bậy.
Dù sao cũng giống như chó điên vậy, ngươi làm sao có thể nói với hắn logic là cái gì chứ!
Sau này nhìn thấy, thì tam quan của Tôn Thanh Chi đã trực tiếp bị đổi mới rồi, đương nhiên đó là chuyện của sau này.
Lúc này trong lòng Tôn Thanh Chi vẫn đang cảm thấy bất bình cho Ninh Tiêu,
dựa vào cái gì mà loại chuyện như mất nước này lại luôn bị đổ lên người
một nữ tử nhỏ bé. Cả một triều đình, có hoàng đế, có thừa tướng, thượng
thư, tướng quân,... nhiều người có bản lĩnh như vậy, dựa vào cái gì mà
những người này lại không phải chịu một tí trách nhiệm nào, người đời
sau nói đến, chỉ biết trách người nữ tử đáng thương này.
Nữ quyền trong lòng Tôn Thanh Chi cháy lên hừng hực, liền dùng lực mà nắm chặt nắm tay.
Đáng tiếc, sau này nàng ấy lại bị đánh chết vì một quả ngọc trụy, cho nên
cũng không biết về sau mối quan hệ của Kỳ Quan Lệ và Ninh Tiêu, một đôi
hôn quân – yêu hậu đến cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào, cũng không
biết Kỳ Quan Cẩn đời trước té xuống vách núi, cả người đều là vết thương ghê rợn, không gặp được mình, cũng không có nước linh tuyền trị liệu
rốt cuộc còn sống hay không.
Với những gì mà hiện nay nàng ấy
biết được, thì việc thuyết phục Kỳ Quan Cẩn, mang theo phụ mẫu và Hà Hoa cùng tiến nhau đi đến kinh thành là việc hết sức thích hợp.
Nói không chừng, nàng ấy cùng với đứa con trong bụng còn có thể bởi vì Hà Hoa mà có một tương lai hoàn toàn mới.
Nghĩ như vậy, trong mắt nữ nhân rất nhanh liền lóe lên một tia sáng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lại bởi vì tối qua tâm tình quá kích động, cho nên căn bản là nàng ấy ngủ không ngon, hơn nữa vì mang thai nên cơ
thể Tôn Thanh Chi rất dễ mệt mỏi, không khống chế được mà dựa lên giường ngủ, lúc này Kỳ Quan Cẩn nằm trên giường mới mơ mơ hồ hồ mà mở đôi mắt
đang dính chặt ra.
Vừa tỉnh dậy, đập vào mắt hắn ta là hình ảnh
Tôn Thanh Chi đang cực kỳ uể oải, thậm chí trên khuôn mặt thanh tú không hề có chút huyết sắc nào.
Trong lúc nhất thời, ký ức cùng một
năm trước đó cùng với Tôn Thanh Chi ân ái, ngọt ngào trong nháy mắt như
thủy triều mà dâng lên trong đầu nam nhân.
Hắn ta nghĩ mấy ngày
này bởi vì đầu bị nãi nãi của Thanh Chi đập một cái, nên mới dần dần
khôi phục ký ức lúc, hắn ta vậy mà quên đi thê tử mình, lại còn như điên mà nhớ thương Ninh Tiêu, trong lòng của Kỳ Quan Cẩn mạnh mẽ nổi lên một mảnh hổ thẹn.
Cũng bởi vì hổ thẹn bất an như vậy, nam nhân liền trực tiếp đưa tay nắm lấy bàn tay của Tôn Thanh Chi.
Tay Tôn Thanh Chi vừa bị đụng trúng liền lập tức giật mình tỉnh dậy, mạnh
mẽ muốn rút tay ra, nhưng kịp phản ứng lại, mới kiềm chế được mà chậm
rãi mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Tướng công, chàng tỉnh..."
Lời còn chưa nói hết, nàng ta liền không khống chế được mà biến sắc, quay
lưng lại, dùng hai tay bịt kín miệng, bắt đầu nên khan.
Kỳ Quan Cẩn bị dọa đến vội vàng ngồi dậy, không thể tin được nói: "Chi nhi, nàng."
Hắn ta còn chưa nói hết, mặt Tôn Thanh Chi cũng đã hơi đỏ lên mà quay đầu lại, nhẹ gật đầu: "Ừm, ta lại CÓ..."
Vừa nghe thấy như vậy, Kỳ Quan Cẩn liền mừng đến trợn tròn mắt, sau đó trực tiếp ôm nàng ta vào trong lòng: "Chi nhi..."
"Hả?"
"Theo ta vào kinh đi! Có thể nàng không tin, nhưng ta thật sự là tiền thái tử - Kỳ Quan Cẩn!"
Nghe vậy, Tôn Thanh Chi không thể tin được mà ngẩng đầu lên: "Chàng..."
"Ta nhất định sẽ cho nàng và Hà Hoa, còn có đứa con trong bụng của chúng ta một cuộc sống thật tốt!"
"Đại... không phải, Cẩn ca!"
Tôn Thanh Chi một mặt kinh ngạc, trong lòng ngoại trừ một tia chua xót, thì hoàn toàn không có chút gợn sóng nào.
Nàng ấy cũng không nghĩ tới, ngay cả chiêu cuối mình còn chưa dùng đến, vậy
mà đối phương lại dễ dàng đồng ý như vậy, cũng không biết lời hứa này
của hắn ta có thể thực hiện được mấy phần.
Người nam nhân trước mặt này chính là Kỳ Quan Cẩn, vĩnh viễn cũng sẽ không thể biến thành Đại Tráng của nàng ta được.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tôn Thanh Chi khó hiểu mà lướt qua một tia đau đớn, đau đến nỗi trong mắt nàng ấy lóe lên ánh nước.
Mà bên này, nhìn thấy thê tử của mình từ trước đến nay đều kiên cường,
mạnh mẽ trong mắt đều đã ngấn lệ, đoán rằng nàng có tám chín phần mười
cảm thấy thân phận của mình kém quá nhiều, sẽ bị hắn ta vứt bỏ, Kỳ Quan
Cẩn ban đầu còn do dự có nên để nàng ấy tiếp tục là thê tử của mình hay
không liền hạ quyết tâm, cho dù như thế nào thì người cùng hắn ta đồng
cam cộng khổ chỉ có một mình Thanh Chi, mặc kệ thế nào, sau này nàng ấy
là chính thê của hắn ta, hoàng hậu của hắn ta chỉ có thể là nàng ấy!
Về phần Ninh Tiêu, một người tái giá như nàng, như thế nào cũng không phù hợp làm hoàng hậu của hắn ta!
Vì Kỳ Quan Cẩn tỉnh lại, không qua mấy ngày liền thuyết phục được phụ mẫu
Tôn Thanh Chi, lập tức ôm theo nữ nhi lớn theo Kỳ Quan Cẩn đi lên kinh
thành.
Trước khi đi, nghĩ đến việc không bao lâu nữa Tôn gia thôn có thể nghênh đón một trận ôn dịch, Tôn Thanh Chi không chút do dự liền đem linh tuyền thủy mà bản thân tích góp trong mấy năm qua đổ hết xuống cái giếng ở trước cổng thôn.
Việc nàng ấy có thể làm không nhiều lắm, chỉ hy vọng cái thôn mà nàng ấy sống từ nhỏ có thể giảm bớt thương vong thôi!
Ninh Tiêu không hề hay biết nam nữ chủ đang đi về phía kinh thành, nửa đêm
ngủ không được, quay đầu liếc nhìn Kỳ Quan Lệ, người mỗi đêm đều như
uống phải thuốc ngủ mà ngủ ngon hơn bất kỳ ai, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn trời.
Chỉ thấy lúc này trên
bầu trời đen kịt tuy rằng treo lên một vầng trăng, nhưng ánh trăng xung
quanh lại hơi mờ mịt, vừa nhìn liền có thể nhận ra hiện tại tuy trời đã
hết mưa, nhưng phía sau còn có một trận bão tuyết dữ dội hơn đang chờ
bọn họ.
Xem đến đây, Ninh Tiêu không tự chủ được mà nhíu mày, tốt xấu gì nàng cũng là một người tu đạo, trên người còn quấn nhiều nhân
quả như vậy, nếu như có thể cứu được nhiều người hơn, đối với việc tu
hành của nàng lại càng có ích.
Vào lúc Ninh Tiêu đang nghiêm túc suy nghĩ, một giây kế tiếp cả người chợt bị ôm trong một vòng tay lạnh như băng...
Hơn nửa đêm, từ phía sau lưng, nhiệt độ cơ thể lại lạnh như vậy.
May là Ninh Tiêu đủ kiên cường, tâm lý cũng đủ mạnh mẽ, bằng không với tình huống như vậy, cũng đủ khiến nàng ngất đi, tỉnh lại mấy lần.
Cũng bởi vì trong lòng bất mãn, Ninh Tiêu liền nắm lấy tay của Kỳ Quan Lệ, dùng sức mà cắn đầu ngón tay của hắn.
"Ha ha ha ha..."
Lực cắn của nàng cũng không tính là nhẹ, nhưng người này như thế nào lại
không cảm thấy đau, ngược lại còn cười ra tiếng chứ, nhưng thanh âm của
nam nhân lại rất êm tai, môi lại ghé sát bên tai nàng, cho nên cười đến
cảm giác run rẩy không khỏi từ lỗ tai lan ra tứ phía.
"Đã trễ thế này rồi, hoàng hậu sao lại không ngủ, ở chỗ này xem cái gì thế?"
"Không có gì, xem mặt trăng một chút."
Thấy cắn người không có một tý tác dụng uy hiếp nào, lại không nỡ dùng thêm
lực, Ninh Tiêu liền trực tiếp đem tay của Kỳ Quan Lệ bỏ qua một bên,
thuận miệng đáp lại một câu.
Không đúng, câu trả lời này của nàng...
Vừa mới nghĩ tới đây, trong lòng của Ninh Tiêu liền có dự cảm không ổn.
"Ngắm trăng..."
Kỳ Quan Lệ ngẩng đầu nhìn ánh trăng mơ hồ một chút, lại nhìn xuống khuôn
mặt trơn bóng như ngọc, tóc đen như suối, mày đẹp cùng mũi của Ninh
Tiêu, bỗng tâm huyết dâng trào: "Hoàng hậu, cô thấy nàng còn đẹp hơn cả
Hằng Nga ở trên Cung Trăng, không bằng để cô sai người xây cho nàng một
tòa Quảng Hàn Nguyệt Cung nhỉ..."
"Không được!"
Ninh Tiêu
biết hắn lại muốn làm ra chuyện xấu, liền lập tức mở miệng cự tuyệt,
nhưng đến khi nàng nhìn thấy chân mày của Kỳ Quan Lệ hơi nhíu lại, cái
đuôi chó vô hình trước đó vẫn đang vẫy tới vẫy đuôi từ từ rũ xuống, lúc
này Ninh Tiêu mới vội vã nhào vào lòng đối phương: "Bệ hạ, thần thiếp có bệ hạ là đã đủ rồi, không cần Quảng Hàn Nguyệt Cung gì đó đâu, thần
thiếp chỉ hy vọng bệ hạ luôn ở bên cạnh thần thiếp, không cần biết là ở
Cung Trăng trên trời hay chỉ là một gian nhà lá cũ nát, chỉ cần có bệ hạ ở bên cạnh thì thần thiếp đã rất mãn nguyện rồi..."
Nói rồi, thậm chí Ninh Tiêu còn nghẹn đến đỏ cả vành mắt, đôi mắt ứa lệ mà nhìn về phía Kỳ Quan Lệ.
Cho nên, dừng tay thôi, không nên tác oai tác quái nữa!
Nghe được câu nói kia của Ninh Tiêu, Kỳ Quan Lệ liền nâng cằm của Ninh Tiêu
lên, xem xét vẻ mặt của nàng hồi lâu, mới vui vẻ mà vẫy cái đuôi vô hình kia.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, lời hoàng hậu nói là sự thật, trực giác của hắn từ trước đến nay đều không hề sai, trước kia
hoàng hậu nói dối hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được, nhưng những lời
nàng nói hôm nay lại không giống như vậy, rõ ràng ánh mắt của nàng sáng
lấp lánh, nước mắt cũng là kiên quyết chen ra ngoài, nhưng tim của hắn
nói cho hắn biết, nàng nói hy vọng hắn vẫn mãi ở bên nàng, chỉ cần ở bên nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi là nói thật!
Nghĩ tới đây, Kỳ Quan Lệ mạnh mẽ ôm Ninh Tiêu vào trong lòng.
"Hoàng hậu, nàng thật tốt..."
Nghe hắn nói như vậy, biểu tình của Ninh Tiêu: "???"
Dễ dỗ như vậy sao?
Ninh Tiêu kìm lòng không được mà nhếch khóe miệng lên, đồng thời nhiệt tình mà ôm lại hắn.
Cái gì mà, sờ lông thuận thật là dễ sờ nha!
Nàng hài lòng mà nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh, nàng đã không còn vui vẻ nỗi nữa, đơn giản là mưa lớn đã từ
từ chuyển biến thành mưa lẫn tuyết, rất nhanh ngay trên buổi triều sớm
nàng nghe được có người ở đâu, ở đâu bị chết cóng vì lạnh, ở đâu đó lại
có người chết đói, cứ tiếp tục như thế này, thì mất nước cũng chỉ là
việc sớm hay muộn mà thôi, a phi!
Chỉ tiếc là những lo lắng của
các quan viên rất nhanh đã bị chuyện lớn như hoàng đế đi sứ và mấy trận
thắng ở biên cảnh nhấn chìm. Mà Kỳ Quan Lệ đối với tất cả mọi chuyện lại như có mắt không tròng, à không phải nói là hoàn toàn không đếm xỉa
đến, chỉ bỏ lại một câu để người ở phía dưới tự giải quyết, sau đó liền
hạ triều, lôi kéo Ninh Tiêu rời đi.
Trên đường hồi cung, Ninh Tiêu
liếc nhìn người một bên nắm lấy tay của nàng, một bên cầm dù, thỏa mãn
xoa nắn tâm nguyện muốn cùng nàng tản bộ trong mưa, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình suиɠ sướиɠ, giống như đứa trẻ nhỏ ăn được loại kẹo mà bản thân muốn ăn vậy.
Ninh Tiêu không khỏi ngừng lại, trong một cái
chớp mắt lúc Kỳ Quan Lệ nhìn về phía nàng, nàng liền nhón chân hôn lên
môi hắn một cái.
Nàng nghĩ rằng nàng đã có cách rồi.
Không thể thẳng thắn nói với Kỳ Quan Lệ bởi vì không phù hợp với thiết lập
nhân vật của nàng, nàng lại còn không thể nói với Kỳ Quan Miêu sao?
Ai đáng tiếc, bây giờ Kỳ Quan Lệ ở trước mặt của nàng không thế nào biến
thành hình mèo, cho nên nàng cũng chỉ có thể tự mình động chút tay chân.
Mà lúc này, Kỳ Quan Lệ vừa được Ninh Tiêu hôn một cái, liền muốn tiếp tục
hôn cảm giác sau lưng có có một tia mát lạnh xoẹt qua, hắn còn chưa kịp
tỉ mỉ nghiên cứu cái cảm giác mát lạnh này, đã bị Ninh Tiêu dính lên
người hấp dẫn.
Sau đó, nửa đêm, đùng-----
Kỳ Quan Lệ đang ngủ
ngon giấc không hiểu sao trong cơ thể lại nóng lên, đến khi kịp phản ứng lại, hắn lại không hề có ý nghĩ muốn ra tay với Ninh Tiêu, cũng không
hề muốn chủ động biến thành hình mèo, thì bỗng nhiên liền từ thân thể
của người biến thành một con mèo.
"A, Miêu Miêu..."
Một
giây kế tiếp, hắn đã bị người bế lên, sau đó dùng lực mà xoa nắn: "Sao
ngươi lại xuất hiện rồi? Đoạn thời gian trước cũng không thấy ngươi đâu, ngươi đã đi đâu đó? Ồ, ta dùng tay cân một chút, sao lại cảm thấy ngươi hình như nặng hơn mấy ngày trước rồi nhỉ? Khoảng thời gian này được vị
nương nương xinh đẹp, đáng yêu, đoan trang nào nuôi đến tốt như thế này
đó?"
Nói đến đây, Ninh Tiêu liền gãi gãi cằm của con mèo nhỏ, sau đó liền quay đầu nhìn về phía bên cạnh: "Ơ? Bệ hạ đâu rồi nhỉ? Bệ hạ!
Bệ hạ! Bệ hạ... Lại không chịu ngủ mà chạy đi nơi nào rồi?"
Ninh Tiêu giấu đầu hở đuôi mà gọi vài tiếng, sau đó quay đầu nhìn con mèo nhỏ có
đôi mắt màu tím trước mặt trước mặt, chơi đùa vui vẻ, chợt thở dài một
tiếng.
Vừa nghe thấy nàng thở dài, trong lòng của Kỳ Quan Lệ cũng trở nên phiền não, dẫn đến mặt mèo cũng hơi nhíu lại.
"Haizz, Miêu Miêu, ta luôn cảm thấy cái ngôi vị hoàng hậu của ta sợ là sẽ không ngồi được lâu đâu!"
Kỳ Quan Lệ: "!!!"
"Thật đó, ngươi xem bên ngoài kia mỗi ngày có bao nhiêu người chết rét, lại
có bao nhiêu người chết đói, ta luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế
này, thì bạo loạn cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi, đến lúc đó ngôi vị hoàng thượng này của bệ hạ chỉ sợ là cũng làm không nỗi, ngôi vị
hoàng hậu này của ta chắc chắc cũng không giữ được, đến lúc đó có giữ
được đầu hay không lại là một chuyện, nhưng mà ta..."
Vừa nói chuyện, Ninh Tiêu vừa trực tiếp giơ ngón tay trắng nõn của mình lên: "Thật sự
là ngoại trừ ăn ăn uống uống, những chuyện khác quả thực là làm không
nỗi nha! Nhìn dáng vẻ của bệ hạ giống như cũng không biết làm gì, đến
lúc đó, hai chúng ta không làm hoàng đế và hoàng hậu nữa, thì còn có thể làm cái gì đây? Chẳng lẽ muốn làm ruộng sao? Vậy thì ta thật sự không
làm được đâu, không ấy bắt đầu từ bây giờ ta đi học làm đậu hũ nhỉ, nghe nói cái đó rất dễ làm, a a a, thật là phiền..."
Câu sau đó Ninh Tiêu còn chưa nói hết, liền đột nhiên cảm thấy một đoàn thịt nhỏ nhỏ
mềm mềm trực tiếp đặt lên mặt của mình, mèo nhỏ nhẹ meo một tiếng.
Còn tưởng là có chuyện gì? Cùng lắm chỉ là loại chuyện nhỏ này, cô giải quyết là được.
Chớ phiền, tuyệt sẽ không để nàng đi mài đậu hủ đâu.
Dường như đoán được Kỳ Quan Lệ đã tiếp nhận được tâm ý nhỏ của mình, Ninh
Tiêu liền ôm con mèo nhỏ, lại cằn nhằn thêm một phen nữa mới chậm rãi đi ngủ.
Ngày thứ hai lên triều, cái gì mà hoàng đế đi sứ, biên cảnh thắng trận,... đều bị Kỳ Quan Lệ vứt sang một bên, trước tiên liền kêu
gọi mọi người bắt đầu chống lại tuyết tai, cứu lấy bách tính, thậm chí
còn nặng nề nói nếu như xử lý không tốt, nơi nào còn xảy ra tai họa, hắn liền trực tiếp đem bọn họ ----- tế thiên!
Chỉ một câu như vậy đã dọa các quan viên thiếu chút nữa đã đứng không vững mà quỳ xuống tại
chỗ, không còn cách nào khác, một người hai người tất cả đều vì tuyết
tại mà hao tâm tổn trí.
Không thể không thừa nhận, năng lực tiềm tàng của con người thật sự là vô hạn, đặc biệt là vào lúc bị tử thần truy đuổi.
Mưa tuyết kéo dài đằng đẳng một tháng, vậy mà lúc thượng triều Ninh Tiêu
lại thật sự không hề nghe nói đến chỗ nào lại có bao nhiêu người chết,
nàng không tin, còn cố ý lôi kéo Kỳ Quan Lệ cải trang vi hành ở kinh
thành, nhưng kết quả vẫn như cũ là không có.
Đơn giản là công đức viên mãn nha!
Ninh Tiêu không thể nào tin nổi.
Không chỉ một mình nàng không thể tin nổi, ngay cả Tôn Thanh Chi dọc đường đi theo Kỳ Quan Cẩn đến kinh thành chưa từng gặp qua người nào vì tuyết
tai mà trôi dạt khắp nơi, cũng là một mặt không thể tin nổi.
Trong lúc nhất thời, nàng ta thậm chí cũng đã bắt đầu nghi ngờ ký ức đời
trước của bản thân mình, sâu hơn nữa chính là hoài nghi chính mình không phải trọng sinh mà chỉ là không cẩn thận trải qua một số cảnh kỳ quái
trong mơ.
Mới nghĩ tới đây, Tôn Thanh Chi lập tức nhìn thấy một
cặp tỷ muội song sinh thướt tha đi về phía nàng ta, sau đó chào nàng ta
một cái, cùng nhau gọi: "Tỷ tỷ!"
Chỉ là thời gian mới hơn một tháng,
cha cùng với nương của nàng ấy lại không có cách nào sinh ra được một
đôi song sinh tỷ muội hoa lớn như vậy, lại còn gọi nàng ấy là tỷ tỷ dĩ
nhiên là... thiếp thân của Kỳ Quan Cẩn.
Xùy!
Trong đầu Tôn Thanh Chi liền hồi tưởng, mới rời khỏi Tôn gia thôn, không lâu sau liền gia nhập vào một đội quân khởi nghĩa, sau đó để bò lên vị trí cao nhất, trực tiếp cưới một đôi song sinh con gái của thủ lĩnh, Kỳ Quan Cẩn còn
nói với nàng ấy cái gì mà đây chỉ là kế tạm thời, vì nghĩ đến an toàn
của người nhà, khiến nàng không khỏi cứ như vậy mà cười xùy ra tiếng.
Chỉ là vẫn tốt, hai cô nương này cực kỳ ôn nhu, kính cẩn, bình thường cũng
hết sức tôn kính nàng ấy, ngươi nói hai vị cô nương tốt như vậy, sao lại nghĩ không thông chứ...
Thôi vậy, không nghĩ nữa, nếu như nam nhân
mà đáng tin, thì lợn nái cũng biết leo cây rồi, hiện tại nàng ấy chỉ
muốn nắm bắt thứ mà nàng ta có thể nắm bắt được là tốt rồi!
Có thể nàng ấy thực sự không thích hợp với chuyện tình cảm!
Mà trong lúc đội ngũ của Kỳ Quan Cẩn đóng quân ở ngoài thành, trong chớp
mắt mang theo một thế hai thiếp bước vào kinh thành, tin tức cũng đã
truyền đến tai của Kỳ Quan Lê.
Nhìn thấy mật báo báo lên cái tên
cực kỳ chói mắt này, lại nghĩ đến Ninh Tiêu trong khoảng thời gian này ở chung với hắn, mềm mại với hắn như vậy, cười đến cực kỳ ngọt ngào, nghĩ đến có thể nàng cũng đã từng cười như thế đối với Kỳ Quan Cẩn, đã từng
cãi nhau, cùng từng mềm mại như vậy, chỉ mới nghĩ một chút liền đem bản
thân mình chua đến không ổn, cuối cùng liền trực tiếp hất hết tất cả mọi thứ trên mặt bàn xuống đất.
Ngay tức khắc, liền đứng dậy muốn đi đến Khôn Ninh cung của Ninh Tiêu cắn nàng một cái.
Nhưng vừa mới bước chân, cả người liền khựng lại, sau đó cũng không biết nghĩ tới điều gì, cả người bỗng nhiên liền biến thành mèo, nhảy lên vài cái
liền biến mất tại chỗ.
Hầu như là cùng lúc, Ninh Tiêu bên kia
đang lười biếng tựa vào xích đu ở trong viện, bên cạnh còn có một dĩa
nho, bởi vì đã ăn hơi nhiều nho, nên muốn uống một chén nước.
Lại không nghĩ đến, nàng còn chưa phân phó xong cho mình, liền có một tiểu
cung nữ lạ mặt bưng chén trà đi tới trước mặt nàng, đồng thời nhanh tay
lẹ mắt mà lấy tờ giấy được giấu dưới chung trà nhét vào trong tay của
Ninh Tiêu.
"Thái tử điện hạ bảo ta giao cho nương nương!"
Chỉ vẻn vẹn để lại một câu nói như vậy, có thể nói tiểu cung nữ này giống như là biết võ, rất nhanh là mất tung mất ảnh.
Mà bên này Ninh Tiêu hoàn toàn không hề phản ứng lại, tay nắm chặt tờ
giấy, nhìn lên trên tường vây, trong mắt liền hiện lên hàn quang ánh tím trong mắt con mèo nhỏ.