Như thể trong mặt tường này có khảm một con ác quỷ ăn thịt người.
Rất khó để ánh mắt người chơi không bắt được hình ảnh đầy lực công kích
này. Sau khi đối mặt với bức tường mặt quỷ kia vài giây, họ nhanh chóng
dời tầm mắt.
Phòng chiếu phim rất lớn, ngoài bức tường chứa đầy
đĩa phim kia, các mặt tường còn lại được lắp hai màn hình khổng lồ, lớp
kính LED bóng loáng như hai tấm gương soi rọi lẫn nhau. Khoảnh khắc ba
vị người chơi bước vào phòng, trong "gương" cũng thình lình xuất hiện
hình ảnh của họ. Mặt kính đối diện nhau, soi ra từng lớp ảnh chất chồng
tựa như vô số thế giới nhỏ kéo dài, mỗi động tác đều có thể thấy hàng
trăm bóng người phản chiếu trên lớp kính đung đưa theo.
So với màn hình khổng lồ và từng tầng đĩa phim thì cái ghế dài lại có vẻ cũ kĩ lạc hậu, rất không phù hợp.
Đối diện mỗi màn hình là hàng ghế sô pha màu nâu, còn có vài chiếc ghế đơn
dạng tròn mềm mại. Trên bàn trà trước mặt thậm chí còn bày đủ bình rượu, đồ uống rồi mâm trái cây, thật sự không khác gì với đồ đạc thường thấy
trong phòng chiếu phim. Nhưng chính loại "bình thường" này và sự tương
phản kì dị của mặt quỷ hiển hiện trên tường đĩa lại lặng lẽ đè lên phòng tuyến cuối cùng trong lòng người chơi.
Andrew không bước vào.
Hắn đứng ở cửa phòng, tay đặt lên chốt cửa, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Thái độ hắn hoàn toàn khác với vẻ hà khắc thúc giục người chơi ban nãy, lần
này có thể nói là Andrew rất khoan dung, cực kì hào phóng tuyên bố: "Tôi cho mọi người 15 phút, hãy chọn bộ phim mình muốn xem đi. Hi vọng các
bạn sẽ chọn bộ phim nào thú vị một chút, đừng chọn thứ... Quá nhàm
chán."
Hai chữ "nhàm chán" đặt trên đầu lưỡi Andrew, bị hắn nhấn nhá đầy hàm súc, có phần dụ dỗ.
Da Đen thầm nghĩ: Càng chán càng tốt, ông đây chỉ thích phim chán, loại phim nào mà ngủ ngon được cả tiếng càng tốt.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết không thể nào.
Andrew đóng cửa lại, chút ánh sáng le lói trong căn phòng lập tức bị chèn ra
ngoài, trong tầm mắt chỉ còn một màu đen như mực. Da Đen nghĩ đến cái
mặt quỷ trên bức tường đầy băng đĩa kia, lông mày hơi nhướng. Cậu ta
định tìm cái gì đó phát sáng cho an tâm hơn một chút, màn hình ở một bên bỗng bật lên, chút ánh huỳnh quang miễn cưỡng chiếu rọi được một góc
phòng.
Mắt Kính đang đứng trước màn hình, tay y vừa rời khỏi nút khởi động.
Bởi vì chưa bỏ đĩa vào nên trên màn hình chỉ có bông tuyết đen trắng biểu thị không có tín hiệu.
Đúng lúc này, Nguyên Dục Tuyết cũng bật màn hình bên còn lại lên, lần này
ánh sáng đã miễn cưỡng đủ để chiếu tới mặt tường đầy đĩa.
Kính
Mắt đang định sang bên kia bật nốt màn hình lên hơi khựng lại, y đẩy
kính, không nói gì, chỉ rất lạnh lùng liếc Nguyên Dục Tuyết một cái.
Nguyên Dục Tuyết để ý thấy ánh mắt của y, cũng nghi hoặc nhìn lại: "?"
Nhưng cậu đang đeo mặt nạ, không ai thấy được vẻ mặt, chỉ có cặp mắt đen láy
được từng tia sáng le lói chiếu rọi, lộ vẻ lạnh nhạt sâu thẳm.
Hai người họ như đang đối đầu, không vừa mắt nhau.
Từ lúc phó bản mới bắt đầu, Mắt Kính chính là người bài xích Nguyên Dục
Tuyết nhất, còn từng mở miệng mỉa mai cậu. Và cho tới tận giờ, có vẻ như thái độ của y cũng chẳng có gì đổi mới. Hai người bốc thăm phải cùng
một trò chơi, nhưng chỉ cần thở chung một bầu không khí thôi đã khiến nó trở nên quái lạ, bất an.
Tĩnh lặng trong một thoáng.
Cũng chỉ có Da Đen là rất thoải mái, đúng chuẩn trai thẳng hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí mâu thuẫn.
Thật ra cậu ta là kiểu người cởi mở thân thiện, nếu như không phải đã nếm đủ trái đắng trong phó bản vì chuyện đó thì chắc sẽ còn nói nhiều hơn. Lúc này ở cùng người chơi khác trong phòng kín thì không khỏi bộc lộ chút
bản tính.
"Hai người còn đứng đó làm gì? Mau tới chọn đĩa phim
đi, chỉ có mười mấy phút để chọn thôi." Cậu ta cất tiếng gọi Nguyên Dục
Tuyết và Mắt Kính, trong lúc bản thân thì híp mắt khó khăn nhìn tên của
đống phim được xếp trên giá.
"Chậc, sao trong này lắm phim kinh dị thế ---"
Da Đen phàn nàn.
"Lưng tựa lưng dựa lưng", "Bồn tắm thịt trắng", "Nhật kí chuyến xe buýt 404", "Thôn nghĩa trang trên núi hoang"... Mặc dù đống phim này Da Đen chưa
xem cái nào, nhưng cậu ta chỉ cần xem tên là có thể đoán được đại khái
nội dung.
Thế này thì ai mà chịu nổi chứ.
Da Đen quệt
miệng nói: "Ê mấy cậu xem Sadako chưa? Tôi đang nghi là nhét đĩa vào
xong có con ma chui ra từ màn hình quá. Tóm lại mình nên chọn phim gì
hài hài ấm áp tí cho nó yên tâm..."
Cũng không biết có phải do
cậu ta xui không mà nhìn đâu cũng thấy phim kinh dị. Da Đen dứt khoát
không nhìn nữa, cười hì hì bảo: "Nguyên Dục Tuyết, cậu chọn phim nhé?"
Cậu ta không thân với cả Nguyên Dục Tuyết lẫn Mắt Kính. Nhưng sau trò chơi
vừa rồi, thiện cảm của Da Đen với Nguyên Dục Tuyết đã tăng trên diện
rộng, cảm thấy cậu tân binh này đầu óc tốt, hình như lại có khả năng
nhìn một lần là nhớ, bảo chọn mấy cái này chắc loại trừ nhanh hơn mình.
Nguyên Dục Tuyết cũng rất phối hợp.
Cậu đi tới, hàng mi dài và dày khẽ rung rung, nhanh chóng rà soát.
Ánh sáng gần như không có ảnh hưởng gì đến cậu, Da Đen phải căng mắt ra mới thấy được tiêu đề trên gáy hộp đĩa, nhưng Nguyên Dục Tuyết chỉ cần đảo
từ trên xuống dưới. Đối mặt với hơn mười nghìn tựa phim, cậu nhanh chóng tìm ra thứ thu hút sự chú ý của mình.
Đĩa phim đó nằm ở giá trên cùng, với tầm mắt người thường thì rất khó thấy. Nguyên Dục Tuyết nhẹ
nhàng giơ tay lên chỉ, Da Đen nheo mắt, thế mà lại chuẩn xác nhìn được
Nguyên Dục Tuyết đang chỉ cái nào.
"Ngắm nhìn bầu trời?" Da Đen đọc thành tiếng.
Nguyên Dục Tuyết gật đầu.
"Tên hay phết, nghe cũng không giống phim kinh dị." Da Đen nói rồi cười
khẩy: "Không biết là phim khoa học vũ trụ, phim điện ảnh, hay là phim
tài liệu nấu nướng nữa."
Không có ai đáp lại cậu ta. Mắt Kính là không quan tâm, còn Nguyên Dục Tuyết thì không hiểu mấy câu đùa của con người.
Da Đen cũng không để ý, gãi cằm nhìn cái hộp được đặt ở vị trí cách mặt
đất chừng ba bốn mét, cảm khái: "Cái này khó lấy đấy, quả nhiên đồ tốt
toàn bị giấu thôi."
Nguyên Dục Tuyết lại không cảm thấy vậy, cậu
đang quan sát mấy vị trí có thể dùng để mượn lực trên tường đĩa, chuẩn
bị trèo lên lấy hộp đĩa xuống thì bị Da Đen vỗ vai.
"Nguyên Dục
Tuyết." Chàng sinh viên trẻ tuổi nở nụ cười tràn trề hăng hái, khoe hàm
răng trắng: "Cậu giẫm lên vai tôi trèo lên lấy xuống nhé?"
Nguyên Dục Tuyết: "..."
"?"
Da Đen đã hơi khom lưng, vỗ lên vai mình ra hiệu, rất nghiêm túc nói: "Cậu yên tâm đi, sức tôi trâu lắm, đảm bảo không làm cậu ngã đâu. Cứ trèo
lên đứng là được."
Mắt Kính ở bên cạnh lặng lẽ quan sát màn này, đột nhiên nói: "Cậu muốn để cậu ta chọn à?"
Câu nói này có nghe thế nào cũng cảm thấy đầy chế nhạo.
Da Đen hơi khựng lại: "Ừ, làm sao?"
"Tôi không đồng ý." Mắt Kính nói: "Cậu không nhận ra à, cậu ta..."
Nguyên Dục Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Da Đen lại cảm thấy đáy lòng "phừng"
lên ngọn lửa, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn: "Được rồi, tự lo cho bản thân anh đi."
Sắc mặt Mắt Kính vẫn lạnh lùng như cũ, y nói tiếp: "Là người chơi bị NPC nhằm vào."
"Thế thì sao, trong số người chơi chúng ta có ai mà không bị NPC nhằm vào
hả?" Da Đen quay sang nói với Nguyên Dục Tuyết: "Cậu trèo lên đi."
Nguyên Dục Tuyết đứng im, không có biểu lộ gì, hàng mi rủ xuống tạo thành một lớp bóng.
Nhưng cũng chỉ do dự vài giây, cậu nhanh chóng cởi giày, giẫm lên vai Da Đen.
Da Đen là kiểu người tùy tiện, bình thường chơi cùng đám anh em đã quen,
thường xuyên đi quẩy đến đêm quá giờ giới nghiêm xong phải giẫm lên vai
nhau để trèo vào kí túc xá, Nnên thật ra dù Nguyên Dục Tuyết có đi giày
giẫm lên vai mình thì cậu ta cũng không cảm thấy gì. Nhưng hành động này lại khiến Da Đen để ý đối phương đi một đôi vớ màu trắng mỏng manh kéo
đến mắt cá chân.
Mặc dù hơi vô duyên, nhưng phản ứng đầu tiên của Da Đen lại là... Trên người Nguyên Dục Tuyết không có mùi gì hết.
Nếu phải nói là có thì chắc là một mùi hương bạn chỉ có thể ngửi thấy khi
đứng đủ gần, nó lành lạnh tựa như mùi tuyết đầu mùa vừa tan.
Cổ
chân Nguyên Dục Tuyết còn có phần trắng hơn cả đôi tất cậu đang xỏ. Để
ổn định tư thế và giúp Nguyên Dục Tuyết, Da Đen phải túm bắp chân cậu,
và ý nghĩ đầu tiên cậu ta có lại là --- Sao chân Nguyên Dục Tuyết gầy
vậy nhỉ, một tay vòng được hết luôn.
Không giống với đám anh em
của cậu ta, thằng nào thấy nấy nặng như gì, Nguyên Dục Tuyết lại nhẹ đến mức không thể tin được. Với chiều cao đó thì một là xương cậu thiếu
niên này rất nhẹ, hai là cậu ấy thật sự không có mấy lạng thịt.
Da Đen cảm thấy có khi cả hai đều đúng.
Ngoài chuyện đó ra, xúc cảm trong lòng bàn tay cũng mềm quá mức, như da con
gái ấy --- Ý thức được mình đang nghĩ vớ vẩn, Da Đen vội lắc đầu cho rơi rụng bớt đi, mở miệng hỏi: "Có cần tôi đứng lên không?"
Lấy được đĩa phim "Ngắm nhìn bầu trời", Nguyên Dục Tuyết bèn vịn lấy kệ đĩa trên tường, xuống khỏi vai Da Đen.
Da Đen đứng thẳng dậy, vô thức phủi vai mình --- Dường như mùi hương của
Nguyên Dục Tuyết vẫn còn lưu lại đó, khiến Da Đen giật mình.
Cậu ta cho là mình điên rồi, nếu không thì sao lại cảm thấy... Tiếc nuối một cách vi diệu.
Ngón tay thon dài linh hoạt mở lớp bọc bên ngoài, Nguyên Dục Tuyết cầm đĩa phim "Ngắm nhìn bầu trời", khó có được mà sửng sốt.
"..."
Đây không phải là phim điện ảnh, cũng không phải phim tài liệu, vỏ đĩa dán
một bức hình vô cùng đẫm máu, bên trên còn có một dòng chữ nhỏ màu
trắng:
"Tinh thuyền ACE - số 2 hạ cánh ở một hành tinh lạ, sinh vật ngoài hành tinh đói khát cuối cùng cũng đợi được tới ngày no nê."
Hình ảnh máu me đó chính là quái vật ngoài hành tinh xé một người thành hai nửa, máu bắn tung tóe.
Da Đen cũng thấy hình ảnh miêu tả phim ở vỏ, không khỏi nín lặng.
Không biết sao mà thị lực của Mắt Kính lại tốt như vậy, liếc phát đã thấy.
Ycười khẩy, chậm rãi hỏi: "Xem ra cậu cảm thấy bị quái vật ngoài hành
tinh truy giết thì tốt hơn là bị ma nữ đuổi à?"
Trong lúc hai
người kia trao đổi, Mắt Kính cũng đã tranh thủ chọn được một bộ phim,
lúc này đẩy hộp phim tới, lạnh nhạt nói: "Dùng cái của tôi đi."
Bộ phim y vừa đẩy tới là một phim phóng sự dã ngoại, trên bìa lúc nhúc đầy động vật khổng lồ. Dòng chữ màu trắng giới thiệu phim lại rất mơ hồ:
"Con người và động vật phải chung sống hòa bình."
Da Đen ít nhiều cảm thấy khó chịu, chế giễu lại: "Tôi thấy bị động vật ăn
thịt đuổi giết cũng không tốt hơn ma nữ là bao nhiêu đâu."
Mắt
Kính mím môi, dùng động tác đẩy kính che giấu cảm xúc lúc này: "... Tóm
lại là tôi không đồng ý dùng cái phim 'Ngắm nhìn bầu trời' đó."
"Thế thì tôi cũng không đồng ý cái phim thế giới động vật của anh."
Mắt Kính kiên nhẫn giải thích: "Cái này dễ xử lý hơn là mấy bộ phim kinh dị máu me kia."
Da Đen cười gằn: "Ngại thế nhỉ, tôi lại có chứng sợ hãi động vật nên không xem nổi mấy loại phim này đâu."
Khi cuộc tranh cãi chuẩn bị nổ ra, Nguyên Dục Tuyết đột nhiên mở miệng: "Cậu chọn đi."
Cậu đang nói với Da Đen.
Da Đen sửng sốt.
"Nếu phim bọn tôi chọn đều bị từ chối thì cậu chọn đi." Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc giải thích.
Cậu không có cảm giác gì với ác ý từ người khác, cũng sẽ không vì bị nhằm
vào mà tâm trạng tụt dốc. Logic của người máy đơn giản và ngay thẳng vô
cùng, khi mâu thuẫn nảy ra thì hãy chọn phương án có thể vận hành thuận
lợi nhất.
Mắt Kính hơi ngậm miệng, lộ vẻ suy tư.
Cái này
nghe vào giống như phương pháp giải quyết đôi bên cùng lùi một bước. Y
bác bỏ phương án của người khác thì phương án của y cũng bị bác bỏ, cãi
cọ ầm ĩ đến mấy thì cũng không ra được kết quả. Chi bằng để người còn
lại chưa đề xuất gì quyết định, vậy có lẽ là công bằng nhất ---- Nói thì nói vậy, nhưng lại có vẻ không đúng lắm.
Trong tình huống không hợp lý này, Mắt Kính vẫn bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu chọn đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng thì cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời Nguyên Dục Tuyết, đúng chưa.