Ánh đèn trong phòng bệnh có phần ảm đạm, biến thành màu trắng xanh ma
quỷ, "Tóc Quăn" thoáng cái đã đổi bộ mặt khác. Gã hơi lùi về sau mấy
bước, mặt không cảm xúc nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Hóa ra là vậy, chẳng
trách mày không sợ, cũng không oán hận --- Mày phát hiện từ khi nào?"
"?"
Nguyên Dục Tuyết hơi đờ ra, rồi dùng ngữ điệu rất nhẹ, thậm chí còn mang chút hoài nghi hỏi lại: "Còn cần phải phát hiện sao?"
Ngay từ giây phút bác sĩ, "Tóc Quăn" và "A Vàng" đặt chân vào căn phòng, cậu đã rà quét cả ba, ghi lại số liệu đặc thù của từng người, hoàn toàn
không cho rằng họ là đồng đội của mình... Dù sao thì người máy cũng
không dùng mặt để phân biệt con người, đặc điểm bề ngoài gì đó trong mắt cậu chỉ là những con số riêng biệt mà thôi.
Thế nên ngay từ đầu, màn kịch của cả ba trong mắt Nguyên Dục Tuyết đã rất khoa trương và khó hiểu. Cậu im lặng quan sát nửa ngày mới hiểu được hành vi nghệ thuật
này của họ.
Câu hỏi này hiển nhiên không gây nhiều tổn thương,
nhưng độ sỉ nhục lại cực cao. "Tóc Quăn" tức đến mức cơ thể run lên, ác
độc chửi mấy tiếng. Gã ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết, khuôn mặt trở
nên vặn vẹo, giờ thì ngay cả bề ngoài cũng không còn giống Tóc Quăn. Gã
nguyền rủa: "Dù mày có thể phát hiện ra thì sao? Mày có thể trốn ra
ngoài, nhưng đồng đội mày sẽ vĩnh viễn bị giữ lại trong cơn ác mộng này! Không ngừng lặp lại nỗi thống khổ bị người ta giết chết, hoặc là tự tay giết đồng đội của mình, vĩnh viễn không..."
Có lẽ là gã muốn nói vĩnh viễn không có ngày bình yên, nhưng còn chưa nói hết, Nguyên Dục
Tuyết đã không muốn nghe nữa rồi. Cậu bẻ gãy xiềng xích trên chân, nhanh chóng đứng dậy vươn tay, những ngón tay thon dài đẹp tựa một tác phẩm
nghệ thuật ấy lại chỉ dùng chút sức đã có thể cứng rắn bẻ gãy cả sắt
thép.
"Tóc Quăn" không thể phản ứng kịp, lập tức bị bẻ cổ.
Con ngươi của gã lồi ra, còn chưa nói hết đã tắt thở, oán khí có vẻ còn nhiều hơn "A Vàng".
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không quan tâm.
Thật sự thì thiết lập của thế giới ảo ảnh này hiểm ác vô cùng.
Người chơi bị đẩy vào đó sẽ tạm thời mất đi kí ức, vừa tỉnh dậy đã phải đối mặt với cảnh khốn cùng bị xem như vật thí nghiệm.
Những thiết bị dụng cụ chữa bệnh đáng sợ đó, dù chỉ đứng ngoài nhìn thôi đã
đủ khiến người ta phải rùng mình ớn lạnh, huống hồ là đích thân "nhấm
nháp" cảm giác ngồi trong đó.
Mà lúc này còn may mắn gặp được "đồng đội" --- Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ tới đây lại không phải để cứu mình.
Đó là nốt thăng trầm đầu tiên.
Đồng đội thì được hưởng an toàn, hoặc là làm sinh viên thực tập, hoặc là trở thành trợ thủ của bác sĩ, chỉ có một mình mình trở thành vật thí
nghiệm.
Thậm chí không cần nhiều hư tình giả ý, đồng đội đã nhanh chóng quyết định hi sinh mình để lấy vật phẩm hoàn thành nhiệm vụ,
thoát khỏi trò chơi này. Lý do giống như bọn chúng nói vậy, tất cả là do họ may mắn, thế nên họ sống sót. Còn mình xui xẻo thì chỉ có thể làm đá kê chân, trở thành vật hi sinh.
Cảm giác chênh lệch như vậy sẽ ép người ta phát điên.
Phần lớn người chơi hợp tác làm đồng đội với nhau trong phó bản đều chỉ là
tạm thời, tình nghĩa cũng chẳng sâu đậm được bao nhiêu. Đối mặt với ngõ
cụt bị phản bội như vậy, sẽ không ai để tâm nghiền ngẫm xem có phải tính cách của đồng đội trở nên bất thường không, hoặc là có nỗi khổ tâm gì
đó, hầu hết đều sẽ hóa điên, quyết định chết chung là chuyện rất bình
thường.
Bắt đầu từ đó sẽ rơi vào cái bẫy của ảo cảnh này.
Người chơi có thực lực yếu sẽ bị thiết bị chữa bệnh tàn sát vô số lần. Họ có
thể tận mắt nhìn ngũ tạng lục phủ của mình bị moi ra, nhưng ý thức vẫn
tỉnh táo, đau đớn tận cùng nhưng lại không thể chết. Kéo dài cho đến khi ý thức của người chơi hoàn toàn tan rã, hoặc là hóa thành ác quỷ, trở
thành một phần của phó bản.
Mà kết cục thứ hai, chính là cho những người có sức mạnh để tung hoành, giết ngược lại những "đồng đội" đã phản bội mình.
Chỉ cần trong ý thức hắn nhận định bản thân đã giết người chơi thuộc phe
mình, thì từ khoảnh khắc đó, hắn cũng sẽ vĩnh viễn bị giữ lại trong ảo
cảnh.
Cảnh tượng từ lúc tỉnh lại sẽ tái diễn vô số lần, bắt đầu
vòng tuần hoàn vô tận, cho đến khi mỏi mệt không còn sức chống cự nữa
mới thôi --- Mà giả như hắn có ý thức được cạm bẫy trong đó, ý thức được đồng đội là do quỷ quái đóng vai, thì cũng không còn kịp nữa rồi. Từ
bước đầu tiên đặt chân sai chỗ, hắn đã vĩnh viễn rơi vào vũng bùn sâu
không thể thấy được hi vọng, chưa từng có cơ hội để đổi ý.
Vì để dẫn dắt người chơi đi sai bước, ảo cảnh thường sẽ sẽ thiết lập tình huống đối lập cực đoan.
Người làm thí nghiệm và vật thí nghiệm, "bác sĩ" và bệnh nhân bị coi như "vật thể bệnh".
Thường thì khi rơi vào tình trạng không phải anh sống thì tôi chết như vậy,
thời gian để suy nghĩ sẽ càng bị rút ngắn, chúng không ngừng thúc giục
người chơi phải đưa ra lựa chọn. Dù có là người nhạy bén tỉnh táo đến
đâu thì cũng rất khó để quyết định chính xác, vì con người sẽ luôn vô
thức nghiêng về lựa chọn có lợi cho mình hơn. Đây là chuyện thường ở
đời, không thể chỉ trích.
Nhưng trong ảo cảnh mà bất cứ lựa chọn
nào đưa ra cũng là một thử thách với nhân tính này, từ lúc gặp phải
Nguyên Dục Tuyết đã bị rạch ra một lỗ hổng. Về cơ bản là Nguyên Dục
Tuyết... Hoàn toàn không phù hợp với quy tắc của nó.
Cậu sẽ không dao động vì những đánh lừa về mặt thị giác, cũng sẽ không vì mấy nhân
tố như "tình cảm", "nhân tính" mà rơi vào tình trạng hao tổn cảm xúc.
Tất cả phán đoán của cậu đều dựa trên số liệu, áp dụng với loại phó bản
này... Bỗng trở nên thật ngang ngược.
Nguyên Dục Tuyết giải quyết xong hai tên giả mạo thì bắt đầu chuẩn bị tìm manh mối về đồng đội.
Nhưng lúc này ảo cảnh đã bị phá giải, nên khi cậu đẩy cửa phòng bệnh ra thì
tầm mắt cũng chao đảo, như thể bị cắn nuốt vào một không gian khác, cảm
giác choáng váng kịch liệt truyền tới.
Khi mở mắt ra lần nữa,
Nguyên Dục Tuyết phát hiện mình lại nằm trong một không gian chật hẹp.
Trước mắt cậu là vô số cánh tay vặn vẹo đan xen thành một bức tường
thịt. Lúc này chúng không còn hoạt động nữa, cứng ngắc như đống sâu mềm
đã chết, chỉ là vẫn chồng lên đan vào nhau.
Nguyên Dục Tuyết không tốn chút sức nào xé mở cái kén được đan từ những cánh tay, hồi tưởng lại tình cảnh trước đó.
Xem ra người bị nhốt ở trong sẽ rơi vào trạng thái tạm thời mất ý thức.
Trước kia cậu cũng đã từng gặp phải tình huống như thế này. Một vài Trùng Tộc loại nhỏ có thể phun chất độc hóa học có tác dụng gây ảo giác để tấn
công, nhưng tác dụng của chúng rất yếu, không giống như vừa rồi, ngay cả Nguyên Dục Tuyết cũng không nhận ra mình đang ở trạng thái mất ý
thức---
Hoặc có lẽ đó là một thế giới chân thật khác.
Cái kén bị xé ra một đường, Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng chui ra, nhìn thấy hai cái kén khổng lồ khác.
Khác với trạng thái xám xịt cứng ngắc của cái kén cậu vừa chui ra, hai chiếc kén kia còn sống. Vô số "cánh tay" trắng bệch không xương không ngừng
duỗi dài đan vào nhau như những con rắn đang trườn bò, chỉ có thể xuyên
ra một vài kẽ hở li ti mà mơ hồ thấy được hai bóng người bên trong.
Nguyên Dục Tuyết tiến tới, quan sát độ dày của chiếc kén.
Không phải là cậu không thể lập tức phá hủy những thứ này, thả những người bị nhốt ra. Nhưng với tình trạng hiện giờ thì cậu phải đắn đo nhiều hơn
một chút, dùng cách gì thì mới không làm tổn thương đến người ở bên
trong.
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, hàng mi đen nhạt rủ xuống tạo
thành chiếc bóng. Khi cậu đến gần, cái kén trước mặt đột nhiên giãy giụa kịch liệt.
Móng tay màu hồng nhạt duỗi ra từ trong, một bàn tay rõ ràng thuộc về con người đang cố gắng tạo ra kẽ hở, moi móc quanh đó.
Nguyên Dục Tuyết không chút do dự giúp người kia mở rộng khe hở. Sau đó một
người chui ra ngoài, đại khái là do chân vẫn còn bị vướng ở trong nên cả người cô lảo đảo, gần như chật vật bổ nhào ra khỏi cái kén.
Là A Vàng.
Nguyên Dục Tuyết thấy A Vàng sắp ngã ra đất thì tiến tới đỡ lấy tay cô.
Dường như A Vàng đang ở trạng thái cảnh giác cao độ, bị chạm vào thì cả người run bắn, sắc mặt trắng bệch. Cô nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết, sự cảnh
giác vẫn không hề tiêu giảm, đứng lên xong lập tức lùi lại, ngập ngừng
một hồi mới khàn giọng hỏi: "Nguyên Dục Tuyết?"
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Trừ cái đó ra, không có lời giải thích nào khác.
Muốn để cậu học được logic tình cảm của con người, vì bị nghi ngờ mà phải giải thích, thì thật sự là hơi khó.
A Vàng nhìn chằm chằm cậu một hồi, cuối cùng cũng chịu tin, thở phào nhẹ
nhõm: "Xin lỗi, vừa rồi xảy ra chút việc rất khó tin. Có phải cậu cũng
gặp... Ờm, người giống tôi với Tóc Quăn không?"
Nguyên Dục Tuyết do dự một chút mới gật đầu: "... Đúng."
Xem như là vậy đi.
"Vậy Tóc Quăn đâu?"
"Vẫn ở trong đó." Đi theo tầm mắt của Nguyên Dục Tuyết, A Vàng cũng nhìn về phía chiếc kén cuối cùng còn chưa bị phá vỡ.
"Chưa ra sao..." Cô lẩm bẩm, còn có chút bất ngờ. A Vàng không khỏi lại gần
chiếc kén kia cẩn thận quan sát, dù sao thì trong suy nghĩ của cô, Tóc
Quăn là người có giá trị vũ lực cao nhất trong số họ.
Những "cánh tay" kia không hề có phản ứng với cô, nhưng chúng bỗng siết chặt hơn
nữa, gần như bọc kín các kẽ hở. Lông mày A Vàng hơi nhảy lên, không nhịn được nói ra phát hiện của mình.
Hình như nó đã trở nên nguy hiểm hơn.
Nguyên Dục Tuyết bắt đầu tính thời gian.
"Đợi thêm mười phút nữa." Cậu nói: "Nếu anh ta không ra chúng ta sẽ xuống tay."
A Vàng đồng ý. Cô đã có bóng ma tâm lý với đống thiết bị nên không dám
đứng quá gần chúng, bèn đi ra một góc trống bắt đầu chờ đợi. Mà Nguyên
Dục Tuyết thì đơn giản trở thành một cái máy tính giờ, khi mười phút sắp kết thúc, cậu chuẩn bị xé cái kén đang bao bọc Tóc Quăn --- Chính vào
lúc này, từ trong kén có dấu hiệu chuyển động.
Một cái chân giơ từ trong ra.
Tóc Quăn bực bội đá toác cái kén, đợi những "cánh tay" cứng ngắc kia lộp bộp rơi xuống thì gã mới bước chân ra ngoài.
Mái tóc quăn lúc này đã rối thành một nùi, sắc mặt gã sầm sì, nhanh chóng
liếc nhìn hai người kia, giật cái tay kinh tởm vẫn còn đang dính trên
người mình xuống rồi gọi: "Này."
Gã đang quay mặt về phía Nguyên Dục Tuyết: "Tháo mặt nạ của cậu xuống cho tôi xem."
Nguyên Dục Tuyết: "..."*
*Thật ra có rất nhiều đoạn trong bản raw tác giả chỉ để thoại của Nguyên Dục
Tuyết là ".", tui đổi thành 3 chấm cho hợp lý hơn vì có thể là má lười
gõ.
Nguyên Dục Tuyết không hỏi "tại sao" đã rất lạnh nhạt từ chối: "Không."
Tóc Quăn lại hoài nghi nhìn cậu, đi về phía trước, hình như là định tự ra
tay. A Vàng thấy bầu không khí không ổn thì vội đi vài bước về phía bên
này, ngăn cản lục đục nội bộ. Mặc dù cô cũng có ít nhiều sợ Tóc Quăn,
nhưng khi làm mặt lạnh thì vẫn rất có khí thế: "Anh vẫn chưa hết thấy ảo giác à? Làm điều sai trái coi chừng bị người ta ghét."
Câu "bị
người ta ghét" có vẻ đầy lực uy hiếp. Tóc Quăn lập tức dừng lại, cẩn
thận từng li từng tí liếc nhìn Nguyên Dục Tuyết, xác nhận khả năng cao
tên này là người thật thì mới lẩm bẩm thu hồi ánh mắt: "Được rồi. Chủ
yếu là bóng ma tâm lý của tôi có hơi lớn..."
A Vàng không nhịn được hỏi: "Anh gặp phải chuyện gì thế?"