"Chỉ có những lúc này thôi sao? Còn những lúc khác thì sao, A Úc sẽ
không nghĩ đến trẫm sao?" Thương Quân Lẫm vẫn còn chưa thỏa mãn.
"Vậy thì bệ hạ muốn thế nào?"
"Mỗi ngày, mỗi một khoảnh khắc trẫm đều nghĩ về A Úc." Thương Quân Lẫm tràn ngập ám chỉ nói.
"Ồ, ta đã biết," Thẩm Úc kéo dài âm điệu, "Ý bệ hạ là muốn ta cũng sẽ luôn luôn nghĩ về bệ hạ sao?"
"Ừm." Thương Quân Lẫm rụt rè gật đầu.
Thẩm Úc ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực của Thương Quân Lẫm, trong mắt y
ngậm ý cười, nói: "Bệ hạ có biết hiện tại mình giống thứ gì không?"
Thương Quân Lẫm đạt được mục tiêu, tâm trạng rất tốt, bàn tay đang đặt ở bên
hông Thẩm Úc cũng nhẹ nhàng vuốt ve: "Trẫm giống thứ gì không quan
trọng, A Úc đừng quên những gì đã đồng ý với trẫm mới quan trọng."
Đồng ý cái gì? Thẩm Úc đang muốn hỏi thì bỗng nhiên nhận ra Thương Quân Lẫm
đang nói chuyện vừa rồi, đầu y lại đâm vào lồng ngực nam nhân thêm một
lần nữa, tiếp đó, giọng nói rầu rĩ truyền tới: "Đã biết, mỗi ngày ta sẽ
nghĩ về bệ hạ nhiều hơn một ít."
Một tay của Thương Quân Lẫm đặt ở sau lưng Thẩm Úc, hắn vuốt tay xuống theo mái tóc dài, trong lòng dâng lên một loại thỏa mãn.
Bọn họ đứng ở dưới ngọn đèn dầu sắp cạn, rời xa sự náo nhiệt, tạo nên một
phần trời đất của riêng mình, không khí giữa hai người hòa hợp đến nỗi
không thể cho phép bất cứ người nào xen vào.
Sau một khoảng thời
gian lẳng lặng ôm nhau, Thương Quân Lẫm buông Thẩm Úc ra, hai người lại
tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ phía trước.
"Sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay, các gia tộc quyền thế đó chắc chắn sẽ buông lỏng
chuyện của Phương Gia Di hơn chút." Dù sao nhược điểm của bọn họ vẫn
đang nằm ở trong tay Thương Quân Lẫm, dù có lên tiếng phản đối thì cũng
sẽ không thể nắm chắc được như lúc trước.
"Trẫm cố ý cho bọn họ
một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, còn phải xem bọn họ lựa chọn thế
nào." Lúc nhắc tới các gia tộc đó, giọng nói của Thương Quân Lẫm không
hề có chút cảm xúc nào.
"Vừa nãy ta thấy vị cô nương của Phương
gia kia, lúc đứng giữa một đám thư sinh kia vẫn đối đáp rất thành thạo,
không hề có chút gò bó nào, những người tiếp xúc với nàng cũng rất thản
nhiên." Thẩm Úc không muốn làm giảm sự hứng thú của Thương Quân Lẫm, vì
vậy y tùy ý xoay chuyển đề tài.
Hôm nay Phương Gia Di trang điểm thiên về sự trung tính* hơn, nàng không mặc váy áo vừa hoa lệ vừa rườm
rà của nữ tử, trên đầu nàng cũng không gắn quá nhiều trân cài nhưng đủ
để khiến người khác vừa liếc mắt một cái đã biết nàng là nữ tử, như thế
cũng sẽ không tạo nên cảm giác không hài hoà với bầu không khí của Quỳnh Lâm Yến. (Không rõ giới tính.)
"Trẫm cũng đã chú ý tới, nàng
cũng có quan hệ tốt với Trạng Nguyên và Thám Hoa." Trong lúc ngồi ngay
ngắn ở trên kia thì Thương Quân Lẫm vẫn không quên chú ý những động tác
của những người ngồi ở phía dưới.
Quả thật Phương Gia Di cũng
thích nói chuyện với Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ hơn so với những
người khác, lúc nàng nói chuyện với hai người này thì bọn họ sẽ không có bất cứ biểu hiện khác thường nào đối với thân phận nữ tử của nàng. Mặc
dù những người khác đã cố gắng khắc chế nhưng trong những lời nói hay
hành động của bọn họ vẫn sẽ mang chút gì đó không thể nói ra.
Không khí của yến hội rất náo nhiệt, các thư sinh sẽ trao đổi và học hỏi tri
thức của nhau, người có lá gan lớn một chút sẽ trực tiếp tìm các quan
viên để dò hỏi các vấn đề.
Còn các quan viên thuộc các gia tộc
quyền thế thì đang đứng ngồi không yên, hoàng đế có thể tùy ý rời khỏi
bữa tiệc nhưng bọn họ thì không được, cho dù bọn họ có sốt ruột và muốn
giải quyết chuyện của Dịch Giản Minh thì bây giờ cũng chỉ có thể ngồi
yên ở chỗ này và miễn cưỡng nở nụ cười, hơn nữa bọn họ cũng không thể
biểu hiện ra chút khác thường nào.
Dịch đại nhân gõ lên bàn: "Đã phái người đi truyền tin cho hai vị đại nhân kia chưa?"
"Đại nhân yên tâm, đã phái người đi."
Bởi vì thành tích sát nhau nên ba người Phương Gia Di, Hạ Thừa Vũ và Giang
Hoài Thanh cũng được sắp xếp vị trí gần nhau, Phương Gia Di là người
thận trọng, nàng chú ý tới chuyện hôm nay không có nhiều quan viên thuộc các gia tộc quyền thế lắm nên nhỏ giọng hỏi:"Vừa nãy đã xảy ra chuyện
gì sao? Có vài vị đại nhân có biểu hiện rất kì lạ, cũng không thấy Dịch
công tử đâu, ta nhớ lúc vừa tới đây còn đụng phải hắn."
Chuyện
này tạm thời bị áp xuống nên Giang Hoài Thanh cũng không tiện nói rõ, vì vậy hắn hơi mịt mờ, nhỏ giọng nói: "Hắn làm chút chuyện bậy bạ nhưng
vừa lúc bị bệ hạ bắt gặp."
Chỉ nói đến thế thôi, sau đó nói thêm hai câu nữa rồi hai bên thay đổi đề tài một cách rất tự nhiên.
Phía bên kia hai vị đại thần ở Nội Các cũng đã nhận được tin tức về những
chuyện xảy ra ở Quỳnh Lâm Yến, đêm đó hai người đi đến chỗ thường dùng
để bàn chuyện để ngồi xuống nói chuyện.
Hai vị đại thần ở Nội Các có xuất thân từ Phùng gia và Đoạn gia, bọn họ rất có tiếng nói khi đứng giữa các gia tộc quyền thế ở kinh thành.
Sau khi ngồi xuống, hai người phất tay để tất cả mọi người lui ra.
Phùng đại nhân: "Bệ hạ hoãn việc xử lý chuyện này ra sau là có ý gì?"
Đoạn đại nhân: "Rất rõ ràng mà, bệ hạ là đang ép chúng ta nhân nhượng, nếu
không thì dựa theo tính cách của bệ hạ thì hắn* sẽ trực tiếp xử lý người ngay lúc đó chứ sẽ không cho chúng ta thời gian để phản ứng đâu."(Đang
nói xấu nên đừng hỏi sao không dùng kính ngữ nha.)
Phùng đại nhân: "Nói cũng đúng, sao bệ hạ lại vẫn vậy nhỉ, vẫn trước sau như một, không nghe lọt tai những lời khuyên."
Đoạn đại nhân: "Nếu hắn có thể nghe lọt tai thì đã không phải là hắn, ngươi
đã quên những chuyện hắn làm lúc vừa mới lên ngôi sao? Tiên đế muốn hắn
giữ Việt Vương ở lại kinh thành để Việt Vương được sống trong sự vinh
hiển, nhưng hắn không màng đến sự phản đối của quần thần mà trực tiếp
tiễn người đi, lúc ấy hắn đã xử lý bao nhiêu quan viên phản đối hắn
chứ?"
Phùng đại nhân: "Việt Vương cũng không có chút triển vọng nào, nếu không chúng ta cũng không cần khó xử như thế."
Đoạn đại nhân: "Ta thấy hắn đã dâng lên ý định giết Việt Vương rồi, lần này
hắn đã bỏ tù Việt Vương, lại còn không cho Việt Vương cơ hội phản bác mà trực tiếp đẩy tội danh cho Việt Vương, biến Việt Vương thành chủ mưu
đứng sau màn trong vụ án làm rối loạn kỉ cương kia, nếu Việt Vương muốn
xoay người thì có thể nói là khó càng thêm khó."
Phùng đại nhân: "Bên kia đã liên hệ với chúng ta, nói muốn muốn chúng ta giúp một tay, chúng ta có nên ra tay không?"
Đoạn đại nhân: "Không cần nóng nảy, phải chờ tới cuối cùng thì mới có thể thấy kết quả."
Phùng đại nhân: "Còn chuyện về khoa cử lần này thì sao? Chẳng lẽ chúng ta thật sự để hắn đạt được điều hắn mong muốn sao?"
Đoạn đại nhân: "Nếu không còn có thể làm như thế nào? Hắn quyết tâm nâng đỡ
những quan viên nhà nghèo để đối đầu với chúng ta, hiện tại càng quá
đáng hơn, cho phép nữ tử vào triều làm quan, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tự
hủy đi thành quả của mình."
Ngày hôm sau lúc lâm triều, khi đang
thảo luận về chuyện nữ tử vào triều làm quan thì những lời phản đối đã
giảm bớt rất nhiều, ngoại trừ chuyện chức quan của Phương Gia Di còn
chưa được quyết định ra thì tất cả những người khác đã được định ra.
Theo thời tiết càng ngày càng ấm áp thì thời gian Thẩm Úc ra khỏi phòng cũng dài hơn, Cố thái y cũng đã nói y có thể ra ngoài đi lại nhiều hơn.
Thương Quân Lẫm thật sự rất chú ý đến sức khỏe của Thẩm Úc, sau khi nghe Cố
thái y nói Thẩm Úc hoạt động nhiều sẽ tốt hơn thì hắn đã lôi kéo Thẩm Úc đi dạo một thời gian dài.
Vốn dĩ Thương Quân Lẫm còn muốn để
Thẩm Úc tập võ, huấn luyện sức khỏe nhưng bị Thẩm Úc từ chối ngay và
luôn, sống lại một đời y chỉ nghĩ làm thế nào để được thoải mái hơn mà
thôi.
Lúc chạng vạng, hai người đã ăn tối xong, Thương Quân Lẫm
buông hết mọi công việc ra rồi nắm tay Thẩm Úc đi ra vườn hoa nhỏ của
Ngọc Chương Cung để tản bộ.
"Phùng gia và Đoạn gia?" Bước chân
của Thẩm Úc hơi dừng lại một chút, y có ấn tượng với hai gia tộc này bởi vì kiếp trước hai gia tộc này đều ngầm đứng về phía Việt Vương, trước
khi Việt Vương làm được việc thì bọn họ cũng đã góp phần để hắn làm gì
cũng thuận lợi hơn.
"Thật ra Phùng gia và Đoạn gia đều đã chiếm
cứ một phần ở Đại Hoàn từ lúc Đại Hoàn vừa mới dựng nước, nhưng thời
điểm bọn họ cường thịnh nhất chính những năm cuối khi tiên đế còn tại
vị, lúc đó tiên đế sủng ái bọn gian thần, nịnh thần, thân nắm quyền to
nhưng lại không đặt trong tay nên đã bị mấy gia tộc quyền thế vẫn luôn
như hổ rình mồi kia ngoặm mất, trong số đó thì hai nhà đoạt được nhiều
lợi ích nhất chính là Phùng gia và Đoạn gia."
Thấy Thẩm Úc cảm thấy hứng thú về Phùng gia và Đoạn gia nên Thương Quân Lẫm nhiều lời hơn chút.
"Lúc trẫm lên ngôi đã xử lý rất nhiều người nhưng Phùng gia và Đoạn gia rất
biết nhìn thời thế nên trẫm cũng không biết xử lý bọn họ thế nào."
Lúc đó triều đình quá rối loạn, đầu tiên là bị tiên đế đập phá một phen,
những đại thần tài năng một là bị buộc từ quan, hai là bị đổ oan rồi
giết sạch, hầu hết những người tiên đế để lại chính bọn gian thần nằm
cùng một giuộc, Thương Quân Lẫm lại không có căn cơ ở triều đình, dù sao hắn cũng lấy quân quyền* để đoạt ngôi, những người có thể sử dụng được
rất ít, sau khi dùng máu để tẩy rửa những tên gian thần giống như dịch
tả** kia thì số lượng quan viên có thể sự dụng cũng gần như là không
có.(*Dùng quyền thế có được khi nắm giữ quân đội trong tay.)
(**ai biết dịch này thì chắc cũng biết nó dơ bẩn và lây lan thế nào, ẩn dụ về bọn gian thần.)
Thương Quân Lẫm không còn cách nào khác nên chỉ có thể tạm thời sử dụng những
quan viên thuộc các gia tộc quyền thế, vì bọn họ cũng được xem là rất
biết nghe lời, nhưng làm như vậy thì sẽ không thể lường trước được hậu
quả, lúc các gia tộc quyền thế đó tranh đấu với hoàng quyền thì các gia
tộc quyền thế đó đã gần như là nắm quyền lớn nhất, vì thế nên hoàng
quyền tất nhiên sẽ phải chịu sự uy hiếp.
Sau khi lên ngôi, Thương Quân Lẫm vô cùng coi trọng khoa cử, lại thường trọng dụng các quan viên nhà nghèo cũng là vì muốn cân bằng thế lực trong triều đình, chỉ có
những lúc tất cả các thế lực khắc chế hành động của nhau thì mới có thể
duy trì được một triều đình lâu dài và ổn định.
"Hiện tại Nội Các trung chỉ có một mình thừa tướng không phải là người của các gia tộc
quyền thế, hai người còn lại đều thuộc các gia tộc quyền thế, bệ hạ tính nhét thêm ai vào trong đó?" Nhìn Thương Quân Lẫm như vậy thì chắc là
đang chuẩn bị chèn ép khí thế của mấy gia tộc đó.
"Phương Quân."
"Thừa tướng và Phương đại nhân đều là người một nhà với chúng ta, nếu hai
người này cùng ở Nội Các thì bệ hạ muốn làm cái gì cũng sẽ tiện hơn rất
nhiều."
Thẩm Úc rũ mắt suy tư, có kí ức kiếp trước bao gồm những
nội dung trong quyển sách kia và cả những thứ Thẩm Thanh Nhiên đã từng
nhắc đến, lại còn có sự trợ giúp của Thẩm Nguyệt thì y chắc chắn mình có thể lấy ra rất nhiều thứ mới để cho Đại Hoàn phát triển hơn, nhưng nếu
mấy gia tộc đó đứng giữa gây chuyện thì nói không chừng là chúng sẽ biến thành vũ khí sắc bén để các gia tộc đó tranh quyền đoạt lợi.
Kiếp trước Thẩm Thanh Nhiên lấy ra rất nhiều đồ vật nhưng không phải đều đã
khiến mấy gia tộc đó chiếm được lợi lớn hay sao? Mấy gia tộc đó càng lớn mạnh thì Đại Hoàn sẽ càng tàn tạ hơn, Thẩm Úc cũng không định làm áo
cưới* cho bọn họ. (Bỏ công sức của mình để người khác được lợi ích.)
"Trẫm vẫn chưa công bố với mọi người về chế độ cải cách thương nghiệp mà A Úc đã đưa ra, hiện tại vẫn còn chưa phải là thời điểm thích hợp, còn cần
phải chờ một chút."
"Không cần vội vàng, những chuyện mang tính
chất thay đổi lớn thì không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được, hơn nữa chuyện xi măng chỉ mới thực hiện được bước đầu, chờ khi chắc
chắn sẽ không còn vấn đề gì nữa thì mới có thể vạn vô nhất thất*."(Tuyệt đối không mắc sai lầm nào.)
"Vẫn là A Úc hiểu trẫm." Thương Quân Lẫm thở dài.
"Bệ hạ, khi nào thì ban bố mệnh lệnh bọn Giang Hoài Thanh nhậm chức?" Thẩm
Úc rất muốn nhìn xem không có những chuyện ngoài ý muốn đó thì một đời
này Giang Hoài Thanh có thể đi đến đâu.
"Sắp rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai người này đều có thể vào Viện Hàn Lâm.
Lúc mới vừa tiến vào Viện Hàn Lâm thì chức quan không quá cao nhưng điều
quan trọng hơn là lúc bước vào đó thì cũng đại biểu cho một ý nghĩa-vào
Hàn Lâm tương đương với việc đặt một chân vào Nội Các.
Giang Hoài Thanh vẫn giữ tâm thái* tốt, cho dù bởi vì chuyện của Phương Gia Di nên triều đình vẫn chưa thể ban lệnh xuống nhưng hắn hắn vẫn vui tươi hớn
hở.
(Tâm trạng, thái độ(?))
Hạ Thừa Vũ báo tin về cho gia
tộc, hắn đã đậu Trạng Nguyên, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không
thể trở về Giang Nam, dù cho tương lai có bị chuyển đi thì cũng sẽ không thể chuyển đến Giang Nam để làm quan.
Sau khi xử lý tốt chuyện
của mình thì Hạ Thừa Vũ đi ra khỏi phòng: "Hoài Thanh, không phải lần
trước ngươi nói giấy bút không đủ dùng sao, kinh thành vừa mở một cửa
hàng mới, muốn đi xem thử hay không?"
Giang Hoài Thanh đang sắp xếp lại sách của mình và Hạ Thừa Vũ, ngày xuân trời nắng đẹp nên có thể lấy sách ra phơi một lát.
Chỗ để phơi sách đã chiếm hầu hết dân của toà viện nhỏ này, những cuốn sách này có từ nhà mang đến, cũng có mấy cuốn đến kinh thành mới mua, Giang
Hoài Thanh nghe hắn nói thế liền quay đầu lại nói: "Muốn đi."
Giấy bút của hắn đã hết mấy ngày rồi, đã không còn đủ dùng, mấy ngày nay đều dùng của Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh cảm thấy rất ngượng khi chiếm lời của Hạ Thừa Vũ.
Dưới ánh mặt trời, thanh niên như ngọc kia càng loá mắt hơn, con ngươi của Hạ Thừa Vũ hơi lung lay, rồi hắn nhấp môi đi qua đó.
Thẩm Úc lại rơi vào giấc mơ về kiếp trước, lâu rồi y không mơ đến những
chuyện kiếp trước, không biết có phải bởi vì gần đây hay nhớ về chuyện
kiếp trước hay không mà lại mơ về nó.
Trong mộng là cơn mưa
không ngừng kéo dài, y đang nằm ở trên giường, chăn dường như rất nặng,
nặng như có ngàn cân đè lên, đè nặng đến nỗi y không thở nổi.
"Cộp, cộp, cộp," tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, Thẩm Úc cố gắng mở
mắt ra thì nhìn thấy Việt Vương đang mặc miện phục của đế vương, hắn
đang đứng ở mép giường và nhìn y bằng ánh mắt thâm trầm.
"Thẩm
Úc, ngươi nhìn xem, ngươi có không muốn thì trẫm vẫn có thể lên ngôi,
vận mệnh đã định ra chuyện này, ngươi không thể thay đổi được——"
Không, không đúng!
Thẩm Úc giãy giụa muốn đứng dậy nhưng lại không thể cử động được, y sợ đến nỗi toàn thân toàn mồ hôi lạnh.
"A Úc, tỉnh dậy đi......"
Giọng nói quen thuộc xuyên thấu qua màn mưa rồi truyền đến, Thẩm Úc cố gắng
mở mắt ra và bị gương mặt đột nhiên phóng đại trước mắt dọa sợ.
Nhìn sự sợ hãi trong mắt y, Thương Quân Lẫm hơi lui lại một chút, duỗi tay
xoa tóc mai đang mướt mồ hôi của y: " Sao A Úc lại sợ trẫm như vậy?"