"Ta cũng không chắc lắm," Thẩm Úc chỉ có suy đoán này mà thôi, "Đã cách
nhiều năm như vậy rồi, không ai biết kẻ lúc ấy muốn ra tay với ta là ai
nữa."
"Nếu lúc ấy trẫm không giết hết bọn họ..."
Thẩm Úc
giơ tay lên che miệng của Thương Quân Lẫm lại: "Nếu lúc ấy bệ hạ không
dứt khoát giết hết để những người đó thấy e sợ thì nói không chừng sau
đó sẽ có lần ám sát thứ hai, thứ ba nữa, mà ta có thể may mắn gặp được
bệ hạ một lần nhưng cũng không thể có nhiều lần may mắn như vậy được."
Thương Quân Lẫm biết Thẩm Úc nói như vậy cũng rất có lý, lúc ấy Thẩm Úc còn
quá nhỏ tuổi, cơ bản là không có năng lực để tự bảo vệ bản thân, nếu
không phải vì hành động của hắn đã vô tình dọa sợ kẻ đứng phía sau
chuyện này thì thứ chờ đợi Thẩm Úc khả năng cao chính là những cuộc ám
sát.
Ngón tay còn vương hơi lạnh đặt ở trên môi, môi của Thương Quân Lẫm khẽ giật giật, thấy thế bỗng Thẩm Úc rụt tay về.
Cánh tay vừa được vươn lên kia rụt về tay áo, những ngón tay cuộn lại với
nhau, Thẩm Úc dời tầm mắt đi: "Không phải bệ hạ bảo hôm nay có thể đưa
ta đi gặp tên thích khách kia hay sao?"
"Trẫm sẽ kêu Mạnh Thường chuẩn bị xe."
Thương Quân Lẫm muốn rời cung nên Mạnh công công cũng vội vàng đi chuẩn bị xe
ngựa, hai người cũng không trì hoãn lâu mà lập tức lên xe để tới ngục
tối ngay.
Phương Quân đã nhận được tin tức thánh thượng sẽ đích
thân tới nên ông đã tới ngục tối trước một bước để chuẩn bị tốt mọi thứ
trước khi hai người tới. Vừa nhìn thấy hai người, ông đã tiến lên hành
lễ.
"Người bệ hạ muốn gặp ở bên này, xin bệ hạ đi theo thần."
Bởi vì phải gặp hoàng đế nên thích khách đã được "dạy dỗ" từ trước, bây giờ nàng ta bị hai cai ngục giữ chặt và được đưa tới trước mặt Thương Quân
Lẫm và Thẩm Úc.
Bởi vì tác dụng của mùi hương nên Thẩm Úc cũng
không nhớ quá rõ về chuyện xảy ra ngày hôm đó, thậm chí y còn không nhớ
nàng ta trông như thế nào, hôm nay sau khi nhìn thấy nàng ta, kí ức về
ngày hôm đó của y cũng dần trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Biểu
cảm của sát thủ kia đã trở nên đờ đẫn, vừa nhìn thấy Thương Quân Lẫm
liền theo phản xạ có điều kiện mà rụt về phía sau, sự đờ đẫn trong mắt
nàng ta cũng bị sự sợ hãi thay thế.
Thẩm Úc nhướng mày rồi ghé
sát vào tai của Thương Quân Lẫm, y khẽ hỏi: "Bệ hạ đã làm cái gì mà lại
khiến nàng ta sợ hãi như vậy?"
Thương Quân Lẫm dùng ánh mắt không hề chứa bất cứ cảm xúc nào mà nhìn lướt qua sát thủ kia, sau đó hắn
nhéo vào tay của Thẩm Úc rồi chọn cách lảng tránh vấn đề: "Em muốn hỏi
cái gì thì hỏi đi."
Thẩm Úc cũng chỉ thuận miệng hỏi chứ cũng
không nhất thiết phải có được đáp án, Thương Quân Lẫm không nói thì y
cũng sẽ không hỏi thêm, ngược lại y nhìn về phía sát thủ đang bị hai cai ngục đè cho quỳ xuống kia.
"Ngoại trừ cô ra thì bọn họ có còn
sắp xếp ai khác hành động hay không?" Thẩm Úc hơi tựa lên người của
Thương Quân Lẫm rồi mới hỏi.
"Có."
"Hành động gì vậy?"
"Tôi không biết."
"Kẻ ám sát ngoại trừ cô ra có còn ai khác hay không?"
"Đã hết rồi."
"Trong hoàng cung thì sao, ngoại trừ cô ra có còn người khác hay không?"
"Có."
"Mùi hương trên người cô thì sao, là ai đã đưa cho cô?"
"Là chủ nhân đưa cho tôi."
...
Thẩm Úc liên tục hỏi rất nhiều vấn đề, đối phương cũng hỏi gì đáp nấy, mãi
đến khi Thẩm Úc hỏi vấn đề cuối cùng rồi đối phương mới chọn cách im
lặng.
"Vì sao lại là ta?"
Sau một lúc lâu, cuối cùng đối phương cũng trả lời: "Là vì chủ nhân bảo làm như vậy."
Sau một hồi hỏi chuyện, dường như bọn họ đã hỏi ra được gì đó nhưng lại
cũng như là chưa hề hỏi được gì, Phương Quân đứng ở một bên giải thích:
"Hình như cô gái này đã được trải qua huấn luyện đặc biệt rồi, thần đã
bỏ ra rất nhiều công sức nhưng vẫn không thể cạy miệng nàng ta ra."
Lúc bọn họ đi ra khỏi ngục tối, đột nhiên Thẩm Úc nghĩ đến Chư Vọng, một kẻ cũng đang bị nhốt ở trong ngục tối, y kéo tay áo của Thương Quân Lẫm
lại.
"Sao vậy?"
"Bệ hạ, ngài sai người tới thăm dò thái
độ của Chư Vọng một chút đi, Chư Vọng có thù oán với mẹ của ta nên nói
không chừng chúng ta sẽ có thể tìm thấy manh mối từ chỗ ông ta."
"Được."
Thương Quân Lẫm gọi Ẩn Long Vệ tới rồi khẽ dặn dò vài câu.
Lúc hai người rời khỏi ngục tối thì mây đen đã che khuất ánh mặt trời, Thẩm Úc nhìn sắc trời: "Hình như là sắp mưa rồi."
Quả nhiên xe ngựa vừa đi được một lúc thì trời đã mưa.
Mưa càng ngày càng lớn hơn và trời cũng ngày một tối hơn, nhận thấy mưa sẽ
không tạnh ngay nên Thương Quân Lẫm quyết định hạ lệnh tìm một chỗ trú
mưa trước đã.
"Vừa nãy còn nhìn thấy mặt trời, thế mà đột nhiên lại có mưa lớn như vậy." Thẩm Úc vén rèm lên rồi nhìn lướt qua bên ngoài.
Nhận được mệnh lệnh của Thương Quân Lẫm nên xe ngựa chuyển hướng, đi đến một chỗ khác.
Bọn họ trú mưa ở trong một ngôi nhà ở gần đó.
Con đường từ hoàng cung đến ngục tối rất hẻo lánh nên ở xung quanh đây
không có vị quan lớn nào cả, Mạnh công công chọn ra một ngôi nhà ở gần
đó, chủ nhân của ngôi nhà này rất hiếu khách, vừa nghe bọn họ bảo là tới trú mưa liền vội vàng mời bọn họ vào.
Lúc rời cung thì Thẩm Úc
và Thương Quân Lẫm đều mặc trang phục rất bình thường cho nên không thể
nhìn ra thân phận được, nhưng dù thế cũng không khó để nhận ra thân phận không hề tầm thường của bọn họ, điều đó đã được thể hiện rõ qua những
trang sức nhỏ nhất và lời ăn tiếng nói của hai người.
Trong nhà
chỉ có một người phụ nữ khá lớn tuổi, theo lời bà nói thì đàn ông trong
nhà đã đi làm ăn hết rồi nên ngày thường chỉ có một mình bà ở nhà.
"Mời hai vị công tử uống một ít trà cho ấm người." Người phụ nữ lớn tuổi kia đưa một ấm trà nóng ra rồi đặt trước mặt Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm.
"Cảm ơn bà ạ." Thẩm Úc nâng chum trà lên rồi khẽ nhấp một ngụm.
"Dạo này thời tiết đúng là thay đổi thấy thường, vừa rồi vẫn còn khá nắng
vậy mà vừa chớp mắt một cái thì mưa đã lớn như vậy rồi, cũng không biết
vị kia nhà bà đang ở bên ngoài có bị ướt mưa không nữa." Người phụ nữ
lớn tuổi kia nhìn mưa ở bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng.
Thẩm Úc
phát hiện ở trong phòng có rất nhiều dù còn đang được làm dang dở nên y
đoán việc buôn bán mà bà ấy nói chính là bán dù.
Thẩm Úc ngồi
một lúc thì cảm thấy hơi lạnh nên y chậm rãi nhích lại gần chỗ Thương
Quân Lẫm và khẽ nói: "Bệ hạ, ta thấy hơi lạnh."
Ở bên ngoài cung
không thể so sánh với lúc ở trong cung được, lúc y ở trong cung thì y đi đến đâu thì lò sưởi ngầm ở dưới đất sẽ được nổi lửa lên rất to ở chỗ
đó, nhưng trong ngôi nhà bọn họ trú mưa thì hiển nhiên là sẽ không có
điều kiện như vậy, hơn nữa vì trời mưa nên nhiệt độ trong phòng cũng rất thấp.
Thương Quân Lẫm duỗi tay ôm Thẩm Úc vào trong ngực, hai
cái tay của hắn cũng bao bọc lấy tay của Thẩm Úc: "Đỡ hơn chút nào hay
không?"
Người phụ nữ lớn tuổi kia vừa đi ra thì đã nhìn thấy cảnh người đàn ông cao lớn kia ôm người thanh niên cao gầy kia vào trong
lòng ngực, bà hiền từ cười rồi đặt thức ăn lên trên bàn.
"Tình
cảm của hai vị công tử tốt thật đấy, cũng không biết bao giờ mưa mới
tạnh nên nếu hai vị công tử đói bụng thì hãy ăn một chút, điều kiện
trong nhà cũng hơi đơn sơ nên mong hai vị công tử sẽ không chê cười."
Mưa vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ lại mà người phụ nữ lớn tuổi kia cũng phải đi
làm việc của riêng mình, Thẩm Úc tựa vào lòng ngực của Thương Quân Lẫm
lâu quá nên cũng mơ màng sắp ngủ.
Không biết đã qua bao lâu sau, lúc Thẩm Úc thức dậy thì đã thấy mình ở trong
xe ngựa, Thương Quân Lẫm đang dùng một tay đỡ lấy y, một tay vuốt ve mái tóc của y.
"Mưa tạnh rồi sao?"
"Ừm." Xe ngựa lay động, Thẩm Úc lại đang ngủ mơ màng nên giọng nói của y cũng càng ngày càng nhỏ.
Chồng của người phụ nữ lớn tuổi kia vừa trở về thì đã nhìn thấy vợ mình đang
đứng ngẩn ngơ mà nhìn túi tiền ở trên bàn, ông đi qua rồi hỏi: "Đây là
cái gì vậy?"
Trên người của ông vẫn có dấu vết khi bị nước mưa
xối ướt, người phụ nữ kia cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại: "Là thứ mà
những người vừa nãy xin vào đây trú mưa để lại."
"Có người tới đây à?"
Người phụ nữ lớn tuổi kia gật đầu rồi kể lại những chuyện vừa rồi xảy ra cho
chồng mình, "Tôi không dám mở túi tiền ra nhưng chắc bên trong chính là
bạc."
"Tôi biết là bà tốt bụng nhưng lúc ở nhà một mình thì bà phải cẩn thận hơn mới đúng, lỡ may gặp phải người xấu thì sao?"
Người phụ nữ kia cầm khăn lau người cho ông: "Tại tôi thấy ánh mắt của người
tới rất trong sáng, trông không giống người xấu, hơn nữa dưới chân thiên tử như vậy, ai mà dám làm gì cơ chứ."
Người đàn ông cầm lấy túi
tiền, túi tiền này được thêu rất hoàn hảo, vừa nhìn cũng biết là rất đắt rồi, hơn nữa lúc cầm lên thì thấy bên trong cũng nặng trĩu, vừa mở túi
tiền ra thì động tác của người đàn ông đã khựng lại.
Người phụ
nữ lớn tuổi kia cũng trợn tròn mắt lên, sau một lúc lâu bà mới tìm lại
được giọng nói của mình: "Thế này cũng nhiều quá..."
Người đàn
ông kia nhíu mày: "Bà có còn nhớ dáng vẻ của người tới hay không, để lần tới lúc tôi ra ngoài sẽ tìm cách để trả tiền lại cho bọn họ, như vậy là quá nhiều."
Người phụ nữ lớn tuổi kia cũng gật đầu.
Thẩm Úc không biết gì về đoạn nhạc đệm này, trên đường trở về cung thì y lại tiếp tục ngủ, lần này y ngủ liên tục cho đến giữa trưa hôm sau mới thức dậy, cũng vì thế mà Thương Quân Lẫm đã sợ tới mức hơn nửa đêm còn gọi
Cố thái y vào cung.
Lúc Thẩm Úc thức dậy thì phát hiện tay của
mình đang bị ai kia nắm lấy, ngón tay của y vừa khẽ cử động một chút thì đã lập tức gây chấn động người đàn ông đang đọc sổ con bằng một tay
kia.
"A Úc dậy rồi sao?"
Thẩm Úc xoa xoa trán của mình, ngủ quá nhiều khiến y cảm thấy hơi đau đầu.
Sau khi thay quần áo sau đó ra bên ngoài dạo hai vòng thì y mới thấy mình tỉnh táo hơn.
"Sao bệ hạ lại không gọi ta dậy?" Thẩm Úc mở tay ra để Thương Quân Lẫm bôi thuốc cho mình.
Miệng vết thương cắt ngang lòng bàn tay kia đã dần khép lại, sau mấy ngày nó cũng đã kết vảy.
Nơi kết vảy có hơi ngứa nên sau khi thuốc mỡ mát lạnh kia được bôi lên miệng vết thương thì y cảm thấy rất thoải mái.
"Trẫm đã kêu nhưng em không dậy," Giữa mày của Thương Quân Lẫm đã có một nếp
gấp, "Cố thái y đã tới khám cho em, hắn bảo là gần đây em bị thiếu
nguyên khí nên ngủ nhiều cũng sẽ có lợi cho việc hồi phục."
Thương Quân Lẫm không hề nhắc tới việc tối qua hắn đã hoảng loạn đến mức nào
nhưng Thẩm Úc cũng có thể đoán được một chút, y xoa lên gương mặt của
hắn rồi nói: "Vất vả cho bệ hạ rồi."
Sau khi bôi thuốc xong,
Thương Quân Lẫm đưa bình thuốc cho Mạnh công công đang đứng đợi ở bên
cạnh rồi nói: "A Úc hôn trẫm một cái thì trẫm sẽ không thấy vất vả nữa."
"Được thôi, bệ hạ nhích lại đây chút đi nè." Thẩm Úc cười lên.
Thương Quân Lẫm nghe theo lời y mà nghiêng đầu qua.
Một nụ hôn mềm nhẹ lướt qua khóe môi của hắn.
Thương Quân Lẫm có được nụ hôn kia liền giữ thanh niên lại rồi hôn sâu như đáp lại.
Cung nhân lặng lẽ lui ra bên ngoài.
Thẩm Úc ngửa đầu lên, cái tay bị thương kia đã bị người đàn ông giữ chặt
lấy, cánh tay đầy mạnh mẽ còn lại kia cũng giam cầm lấy vòng eo của y,
khiến y không thể lui lại được. Không biết từ lúc nào mà đôi tay đang bị gom lại kia đã bị một dải lụa đỏ trói buộc, hơn nữa dù trói không quá
chặt nhưng cũng đủ để khiến y không thể rụt tay về được.
Cổ tay
trắng nõn kia bị lụa đỏ trói lấy nên trông lại càng trắng hơn, tựa như
những bông tuyết đầu tiên trong năm, quyến rũ người ta để lại dấu vết ở
bên trên.
"Thái y nói tay của ấy không thể dùng sức, không thể
đụng vào nước được," Giọng nói của Thương Quân Lẫm đã khàn khàn, "Nếu A
Úc thật sự không thể chịu nổi nữa thì hãy cắn trẫm, đừng dùng tay
cào..."
Hơi thở ấm áp phất qua bên tai khiến Thẩm Úc không nhịn được mà cuộn người lại.
Việc không thể dùng tay khiến cho những chuyện kế tiếp lại càng khó khăn hơn.
Thẩm Úc cắn lên đầu vai của người đàn ông cho hạ giận, cứ thế trên đầu vai của người đàn ông có một dấu răng rất sâu.
Nhưng dường như người đàn ông không hề cảm nhận được cơn đau hay nói đúng hơn là hắn lại càng bị kích thích hơn, lại càng kích động hơn.
Thẩm Úc nghiêng đầu, nụ hôn của y dừng lại trên sườn mặt của hắn, lưu luyến không đi.
"A Úc..."
Tinh lực Thẩm Úc gom góp được trong một đêm bị lấy hết.
Sau khi kết thúc, Thương Quân Lẫm ôm y vào trong lòng ngực rồi cởi dải lụa đỏ trên tay cho y.
Cho dù trong lúc làm, Thẩm Úc đã giãy giụa rất nhiều nhưng trên cổ tay của y cũng chỉ có một vệt đỏ rất nhạt.
Thẩm Úc tò mò sờ lên dải lụa đỏ kia, không biết nó được dệt thành từ gì mà lúc sờ lên lại thấy rất mềm và trơn.
"Đây là vải gì vậy?"
Thẩm Úc quan sát dải lụa đỏ trong tay, trông thì có vẻ khá giống tơ lụa
nhưng cũng không hoàn toàn giống, nó mềm hơn cả tơ lụa và lúc sờ lên
cũng thấy thoải mái hơn.
Tấm vải đỏ lướt qua giữa những ngón tay mảnh khảnh của y khiến cho đôi tay lại càng trắng hơn, ánh mắt của
Thương Quân Lẫm tối sầm lại, cuối cùng hắn nắm lấy cả bàn tay lẫn dải
lụa trong tay y.
"Trẫm kêu Mạnh Thường lấy từ trong kho ra,"
Thương Quân Lẫm vuốt ve phần da thịt trên cổ tay của Thẩm Úc, "Mạnh
Thường đã tìm ra vài cuộn, nếu A Úc thích thì trẫm sẽ kêu Mạnh Thường
đưa đến Cung Ngọc Chương."
"Vải tốt như vậy mà bệ hạ lại lấy làm dây trói tay ta hay sao?" Thẩm Úc lườm Thương Quân Lẫm một cái.
"A Úc thật sự rất hợp với màu đỏ, để trẫm kêu Cục Thượng Y may thành quần áo cho A Úc, rồi A Úc mặc cho trẫm xem nhé?"
Thẩm Úc còn đang muốn nói gì đó thì Thương Quân Lẫm đã chậm rãi nói thêm một câu nữa: "Chỉ có thể mặc cho trẫm nhìn thôi."