Thẩm Úc vội ngồi dậy khỏi lòng ngực của Thương Quân Lẫm, bầu không khí
kiều diễm cũng vì những lời này mà biến mất trong nháy mắt, y nhìn
Thương Quân Lẫm mà trong mắt vẫn còn chút hoang mang: "Sao lại còn có
người chứ?"
Thương Quân Lẫm giữ cho Thẩm Úc đứng vững đã rồi mới đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình một chút: "Để trẫm đi xem thử."
Mạnh công công đang chờ ở bên ngoài, Thương Quân Lẫm khoác thêm áo ngoài vào xong là vội đi ra: "Sao lại như thế?"
"Đội trưởng của đội cấm vệ quân đã đứng chờ bệ hạ ở bên ngoài rồi, xin bệ hạ đi phía này." Cụ thể thế nào thì Mạnh công công cũng không rõ lắm nhưng ông biết không thể để việc này chậm trễ được nên cũng vội dẫn đường cho Thương Quân Lẫm.
Hiện giờ vẫn còn là buổi sáng, ngày thượng thì chừng này Thẩm Úc thậm chí còn chưa thức dậy, sau khi Thương Quân Lẫm
rời đi thì y cũng không ngủ lại được nữa nên đành kêu Mộ Tịch đưa đồ ăn
sáng tiến vào.
Lúc ăn một mình thì thường thường Thẩm Úc sẽ ăn
nhanh hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa y cũng sẽ không kén ăn nên cũng chỉ ăn bậy một ít để lấp đầy bụng.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, Thương Quân Lẫm vẫn chưa trở lại nên chắc chuyện lần này cũng không hề nhỏ.
"Mộ Tịch, ngươi đi hỏi thăm những người bên ngoài xem gần đây kinh thành có chuyện gì khác thường hay không."
"Vâng ạ."
Người được Thẩm Úc cho sống ở thôn trang hiện tại đã được huấn luyện một năm
rồi, hiện giờ bọn họ đã có thể tự mình đảm đương một phía, nếu muốn tra
một ít tin tức không bị người khác cố ý giấu đi thì cũng rất dễ dàng.
Trong lúc chờ đợi tin tức thì Thẩm Úc cũng không có gì làm nên y quyết định
đi đến phòng sách nhỏ của mình rồi lấy giấy bút ra, căn cứ theo những ký ức về kiếp trước để viết ra những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Một đống sự kiện bày ra ở trên giấy, Thẩm Úc nâng tay chống trán với mục
đích có thể tìm ra một sự kiện liên quan đến việc xảy ra vào ngày hôm
nay.
Sau một lúc lâu, Thẩm Úc gấp tờ giấy lại rồi đưa lên trên chiếc nến đang cháy để đốt sạch chúng.
Thẩm Úc không thể để lại những thứ có liên quan đến những chuyện xảy ra ở trong tương lai được.
Lúc y rời khỏi phòng sách nhỏ thì đã là giữa trưa rồi, trời rất trong, mặt
trời đang treo cao ở trên bầu trời đã mang đến một chút ấm áp trong mùa
đông rét mướt.
Thẩm Úc bước xuống dưới ánh mặt trời rồi khẽ híp mắt lại.
Nếu suy nghĩ kĩ lại thì chuyện hôm nay cũng không hề đột ngột, Việt Vương
bị bắt mà Thương Quân Lẫm vẫn luôn nhốt hắn ta ở trong nhà tù mà không
hề xử lý với mục đích là dụ lực lượng đứng ở phía sau lưng hắn ta ra,
hiện giờ tuy rằng bọn họ đã bắt được rất nhiều lực lượng ẩn giấu ở phía
sau lưng của Việt Vương nhưng vẫn không hề có manh mối về người cầm đầu
như cũ.
Một lực lượng khổng lồ như vậy thì phía sau chắc chắn
còn cần có người điều khiển, mà một ngày còn chưa tìm ra kẻ điều khiển
thì vẫn sẽ không thể nào hoàn toàn yên tâm được, những lực lượng đột
nhiên xuất hiện ở bên ngoài kinh thành này có khả năng cao là tới đây vì Việt Vương.
Sau khi Thương Quân Lẫm trở về thì đã chứng thực suy đoán của Thẩm Úc.
"Dấu vết của những người này không hề cố định, cứ như là đột ngột xuất hiện
vậy, nhưng cấm quân vẫn phát hiện ra bọn họ cũng có một điểm khá giống
với lần trước, đó là hiện tại Việt Vương đang bị nhốt ở trong nhà giam
của Bộ Hình mà dấu vết hoạt động của những người này cũng chỉ quay xung
quanh nhà giam ở Bộ Hình, khả năng cao là mục tiêu của bọn họ chính là
Việt Vương." Thương Quân Lẫm cởi áo choàng ra rồi đi đến ngồi xuống bên
cạnh của Thẩm Úc.
"A Úc đang chơi cờ một mình sao?"
Trước mặt Thẩm Úc đang đặt một bàn cờ, mà trên bàn cờ quân đen và quân trắng
đang chém giết nhau một cách rất kịch liệt, chỉ cần có một bên có hơi sơ ý thì sẽ lập tức bị thua vì một chút sai lầm đó.
Thẩm Úc đặt một quân cờ trắng xuống, trong thoáng chốc cờ trắng đã chiếm ưu thế tuyệt đối so với cờ đen.
Thẩm Úc không tiếp tục điều khiển cờ đen nữa mà nhìn bàn cờ rồi hỏi: "Bệ hạ cảm thấy ai sẽ là người thắng?"
"Nhìn tình hình này thì cờ trắng có khả năng thắng hơn, cờ đen bị bao vây lấy nên đã không còn đường lui nữa rồi."
"Chỉ là nhìn mà thôi, nếu ta muốn thì cờ đen vẫn có thể lật ngược lại, như
vậy kẻ chân chính quyết định thắng lợi không phải cờ đen và cũng không
phải cờ trắng mà là người chơi cờ như ta, không phải sao?"
"Không đến thời khắc cuối cùng thì ai có thể tự tin nói mình là kẻ chơi cờ đây?"
Ở bên ngoài kinh thành.
Những người đã được huấn luyện tố chất và đều mặc trang phục màu đen như nhau đang ẩn nấp ở trong bóng tối, đội trưởng đội cấm quân lặng lẽ dẫn cấp
dưới của mình vào địa phận đám người mặc đồ đen kia đang ẩn nấp, bất kể
là mục đích của đám người này là gì thì nếu đã bị bọn họ phát hiện rồi
thì cũng nên ở lại nơi này luôn đi.
Một cuộc chém giết trong
thầm lặng cứ thế mà diễn ra ở trong khu rừng hẻo lánh ít giấu chán
người, mùi máu tươi dày đặc đã thu hút những con dã thú ở sâu bên trong
rừng, chúng nó muốn tới gần để kéo một vài con mồi ngon lành trở về
nhưng còn chưa kịp tới gần thì đã bị khí thế sát phạt kia ép cho lui về
phía sau.
Trời dần tối sầm lại, tiếng động trong rừng cũng chậm
rãi tiêu tan, đội trưởng đội cấm vệ quân cắm thanh kiếm lên đất rồi nâng cái tay trống rỗng lên lau đi những giọt máu đã bắn lên mặt.
"Nhìn xem có còn ai sống sót hay không, tiện thể kiểm tra xung quanh, đừng để ai sót lại."
"Vâng thưa đại nhân."
Sau khi thu dọn xong tất cả, đội trưởng đội cấm vệ quân lập tức vào cung nhận lệnh.
Điều đáng tiếc là tất cả những kẻ được sai đến đều là tử sĩ nên đã bị các
cấm quân giết hết, không hề hỏi được chút tin tức nào có tác dụng.
Đã có nhóm đầu tiên dám hoạt động ở xung quanh kinh thành thì đương nhiên
sẽ có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, Thương Quân Lẫm đã cố ý cử ra một nhánh quân để canh giữ ở bên ngoài của kinh thành, nếu phát hiện có gì kì lạ
thì không cần thông báo mà cứ ra tay luôn.
"Những nơi này đều
đang bị điều tra cẩn thận, sao những người này lại đến được đây chứ?" Ở
trước mặt của Thẩm Úc đặt một tấm bản đồ của Đại Hoàn, trên bản đồ được
đánh rất nhiều ký hiệu màu đỏ, mà những nơi này đều là những nơi đã từng có quân phản loạn xuất hiện.
Cố Hoài nhận lệnh dẫn binh đi quét sạch lực lượng còn sót lại của quân phản loạn, hiện giờ đã tiêu diệt
được vài chỗ rồi nên hiệu quả đã lộ rõ.
Thương Quân Lẫm đứng ở
bên cạnh y, ánh mắt của hắn cũng dừng lại ở trên tấm bản đồ, những chỗ
được đánh giấu còn lại vẫn còn có thể nhìn ra các mối liên hệ với nhau
chỉ duy nhất lực lượng xuất hiện ở phụ cận kinh thành là không hề liên
quan gì đến những nơi kia, cứ như là đột nhiên xuất hiện vậy.
"Trẫm cũng không biết, ngoại trừ hôm đầu tiên ra thì sau đó cũng không phát
hiện tung tích của những người này nữa, trẫm cũng đã kêu phía Bộ Hình
chú ý chút nhưng vẫn không phát hiện nhân vật khả nghi."
"Bệ hạ
rút những người đang canh giữ ngoài kinh thành về đi, nếu cứ để bọn họ
lắc lư ở bên ngoài mãi thì người đứng ở phía sau màn sẽ chỉ có thể đứng
nhìn mà thôi.
Thương Quân Lẫm quay đầu nhìn về phía Thẩm Úc, ánh mắt của hai người chạm vào nhau nhưng cuối cùng Thẩm Úc vẫn chớp mắt trước.
Thương Quân Lẫm dời mắt đi: "Được."
Dân chúng ở trong kinh thành đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào thì
đã không còn thấy cấm vệ quân thường xuyên tuần tra ở xung quanh nữa,
những người cẩn thận hơn thì thận chú còn phát hiện những binh lính luôn luôn canh ở bên ngoài thành bây giờ cũng không thấy đâu nữa.
"Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên tuần tra trên đường rất nhiều rồi lại không thấy đâu nữa?"
"Có thể là bên trên cảm thấy đã không còn nguy hiểm nữa?"
"Mà từ lúc tuần tra nhiều hơn thì ăn trộm cũng đã ít đi rất nhiều, năm vừa
rồi vào khoảng thời gian này thì gần như ngày nào cũng có ăn trộm bị đưa tới cửa quan, năm nay thì lại không xảy ra nhiều."
"Ngươi không nói thì chắc ta cũng không nhận ra được, nhưng đúng thật là như vậy."
Triều đình không tiết lộ nên dân chúng cũng không biết gì về những chuyện xảy ra ở bên ngoài, ở trong suy nghĩ của bọn họ thì kẻ cầm đầu của quân
phản loạn là Việt Vương đã bị bắt rồi, cấp dưới của hắn ta cũng sẽ tan
rã, mọi vấn đề đã được giải quyết rồi cho nên năm nay vẫn có thể trải
qua một năm mới thật vui vẻ.
Triều đình không thể nói tất cả mọi chuyện cho dân chúng được, những chuyện bình thường thì sẽ được đăng
lên dân báo nhưng có những chuyện không phù hợp thì triều đình sẽ không
đăng lên dân báo.
Túc Bắc.
Gần cuối năm, sau khi Giang Hoài Thanh xử lý xong chuyện của Lâm Nguyên liền trở về Túc Bắc.
Năm nay vẫn giống như năm trước, hắn với Hạ Thừa Vũ vẫn ăn Tết với nhau,
những viên quan đến Túc Bắc làm cũng còn rất trẻ, hơn nữa lại vừa tới
không lâu nên vẫn còn chưa dẫn người nhà tới, vì thế nên mọi người cũng
cùng ăn Tết với nhau.
Đang tha hương nên nếu tụ tập với nhau ăn Tết thì cũng sẽ tốt hơn là lẻ loi một mình.
Trước đó vài ngày thì quan phủ của Túc Bắc đã bắt đầu chuẩn bị để đón năm
mới, đây là năm đầu tiên bọn họ ăn Tết ở đây và cũng là năm đầu tiên bọn họ bắt đầu hành trình cho nên bất kể tương lai như thế nào, ít nhất ở
hiện tại quan hệ giữa tất cả mọi người vẫn còn rất hòa hợp.
Vào
một ngày rất bình thường, Hạ Thừa Vũ đang tính kêu Giang Hoài Thanh ra
ngoài dạo một chút bởi vì tập tục ăn Tết ở Túc Bắc không quá giống kinh
thành, trước lúc ăn Tết còn sẽ mở một hội chợ và dân chúng sẽ đưa những
thứ mình đã tích góp được trong một năm qua đi để đổi lấy thứ mà mình
muốn, rất là náo nhiệt.
Phương Gia Di đã dẫn vài người đi chơi,
các viên quan khác cũng đã kêu những người thân thiết với mình đi dạo,
bọn họ cũng không nhất thiết phải mua gì cả mà chỉ đơn giản là muốn hòa
mình vào trong bầu không khí náo nhiệt này mà thôi.
Có người mời Hạ Thừa Vũ đi nhưng hắn đã từ chối rồi, hắn đã hẹn trước với Giang Hoài Thanh là sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.
Có người trêu ghẹo hắn: "Lại là đã có hẹn với Giang đại nhân rồi sao?"
Hạ Thừa Vũ chỉ cười mà không nói.
"Biết ngay mà," Người kia khẽ lẩm bẩm, "Nếu không phải đã biết quan hệ giữa
hai người rồi thì mọi người đã nghi ngờ có phải hai người là huynh đệ
ruột hay không, mà huynh đệ ruột cũng chưa chắc đã dính nhau hai ngươi."
"Ta và Hoài Thanh vừa gặp đã thân, hiện giờ lại cùng ở một nơi xa xôi như
Túc Bắc nên đương nhiên lại càng phải quan tâm nhau hơn rồi."
"Biết quan hệ của hai người tốt rồi, chúng tôi không quấy rầy nữa, hẹn lần sau vậy." Nói xong mấy người cùng nhau rời đi.
Hạ Thừa Vũ tự xử lý xong mọi chuyện rồi nhưng đợi cả nửa ngày rồi Giang Hoài Thanh vẫn chưa đi ra nên hắn dành tự gõ cửa.
"Hoài Thanh, đã đến giờ rồi, đệ thấy khó chịu chỗ nào hả, nếu là thấy hơi mệt thì để hôm khác rồi đi cũng được."
Cửa mở ra một khe nhỏ rồi Giang Hoài Thanh chui đầu ra: "Không mệt gì đâu,
nhưng mà xảy ra chút chuyện, Thừa Vũ huynh vào đây đã rồi nói sau."
Hạ Thừa Vũ mặt không đổi sắc mà quan sát Giang Hoài Thanh, sau khi thấy vẻ mặt của hắn chỉ nghiêm trọng hơn chút thôi chứ không có vấn đề gì khác
thì mới thoáng yên lòng.
"Làm sao vậy?"
"Nếu muốn đệ nói
hết mọi chuyện với Thừa Vũ huynh thì chỉ sợ đệ không thể làm được,"
Giang Hoài Thanh đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, "Đệ phải rời khỏi
Túc Bắc rồi."
"Bệ hạ muốn gọi đệ trở về à?" Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến trái tim của Giang Hoài Thanh lỡ mất một nhịp.
"Không phải," Giang Hoài Thanh nắm chặt cái chén trong tay, trong mắt cũng có chút mờ mịt, "Bệ hạ gửi nhiệm vụ mới tới cho đệ."
Lúc mệnh lệnh mật được gửi tới thì Thương Quân Lẫm cũng không giao nhiệm vụ luôn mà lại cho Giang Hoài Thanh cơ hội từ chối, dù sao thì chuyến đi
này cũng có rất nhiều mối nguy hiểm, thế nhưng cũng tương tự, nếu lần
này thành công thì thu hoạch chắc chắn sẽ không nhỏ, nếu chỉ dựa vào gốc gác của Giang Hoài Thanh thôi thì nếu không có Thương Quân Lẫm cố ý bồi dưỡng thì nếu hắn muốn có sự tồn tại trong triều cũng phải tốn mười mấy hai chục năm.
Bởi vậy sau khi nhận được mệnh lệnh mật thì Giang Hoài Thanh không hề nghĩ ngợi xem nên chọn gì nữa mà lập tức đồng ý
ngay, hắn cũng có chuyện muốn làm nên nếu có thể rút ngắn được thời gian thì dù có phải trả cái giá nào hắn cũng đồng ý.
Giang Hoài
Thanh là một người rất quả quyết, nếu đã đưa ra quyết định thì hắn cũng
sẽ không hối hận, nhưng điều duy nhất khiến hắn chần chừ chính là Hạ
Thừa Vũ, hắn và Hạ Thừa Vũ đã thỏa sức tưởng tượng xem sẽ cùng nhau xây
dựng Túc Bắc tốt lên như thế nào rồi, làm thế nào để có thể tranh thủ
mấy năm ở đây để tạo ra thành quả tốt nhất sau đó vẻ vang trở về kinh
rồi, nhưng hiện tại hắn lại muốn phản bội hẹn ước đó.
"Có thể
nói với huynh hay không?" Hạ Thừa Vũ cố ép sự hoảng loạn dâng lên trong
lòng xuống, "Nếu đệ không muốn nói thì cũng không sao."
"Đó là mệnh lệnh mật của bệ hạ nên đệ không thể nói được." Giang Hoài Thanh lắc đầu.
"Được, huynh không hỏi nữa, chừng nào thì đệ đi?"
"Chắc khoảng chừng sau khi ăn Tết xong, nhưng cũng có thể là trước khi ăn
Tết, sau khi đệ đi thì bên này cũng nhờ huynh yểm trợ giúp đệ, không thể để người khác biết đệ đã không còn ở đây được, cũng may mà bình thường
đệ cũng không có quá nhiều giá trị tồn tại." Giang Hoài Thanh tìm vui
trong khổ mà khẽ cười.
"Đệ sẽ đi bao lâu? Huynh..." Ngón tay của Hạ Thừa Vũ khẽ cử động, dường như là muốn đặt tay lên bàn tay của Giang Hoài Thanh nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, "Huynh chờ đệ trở về."
"Hẳn là sẽ không lâu lắm đâu, nhiều nhất thì chắc cũng khoảng tầm một đến
hai năm thôi, nếu đệ có thể trở về..." Nếu có thể trở về thì khoảng cách từ bây giờ đến lúc xoá bỏ được nỗi oan của thầy hắn sẽ được rút ngắn,
nếu là không thể thì tên hắn cũng đành chôn dưới nền đất cùng thầy hắn
vậy.
"Không có nếu!" Hạ Thừa Vũ đột ngột đứng lên rồi nắm lấy bả vai của Giang Hoài Thanh và gằn từng chữ một, "Huynh chờ đệ ở đây, đệ
chắc chắn phải trở về."
Sau ngày hôm đó Giang Hoài Thanh im lặng
hơn rất nhiều, mấy ngày liên tục hắn đều ngâm mình trong nơi cất giữ hồ
sơ, Hạ Thừa Vũ thử để ý một chút thì cũng phát hiện hầu hết những thứ
hắn xem đều liên quan đến Bắc Mạc.
Giang Hoài Thanh không nói mà Hạ Thừa Vũ cũng không hỏi, hắn chỉ nhờ người tìm tới rất nhiều tài liệu về Bắc Mạc rồi đưa đến phòng của Giang Hoài Thanh.
Giang Hoài
Thanh cảm thấy hẳn là Hạ Thừa Vũ cũng đã biết gì đó, hắn cũng không muốn giấu Hạ Thừa Vũ vì chuyến đi Bắc Mạc lần này chỉ có một mình hắn lên
đường, nếu lỡ may hắn không thể trở về được thì hắn cũng hi vọng ít nhất vẫn còn một người biết hắn đã đi làm gì.
"Cốc cốc."
Cửa bị gõ vang, Giang Hoài Thanh mở cửa ra thì thấy một người đàn ông còn khá trẻ đi đến và đưa cho mình một khối lệnh bài.
Giang Hoài Thanh cầm lấy nó rồi hỏi: "Thứ này là?"
"Đại nhân cất cái này thật kĩ, thuộc hạ tuân theo mệnh lệnh của quý quân nên suốt hành trình này thuộc hạ sẽ bảo vệ ngài."
Thẩm Úc đã kiến nghị để Giang Hoài Thanh đến Bắc Mạc thì đương nhiên y cung
sẽ không đến nỗi không làm gì cả, Ẩn Long Vệ không tiện ra tay nhưng vừa lúc những người được y bồi dưỡng cũng đã có tác dụng rồi, y cũng có thể để những người này đến thăm dò tình hình sâu cạn của Bắc Mạc trước.
"Ẩn Long Vệ nói bên cạnh Giang Hoài Thanh xuất hiện thêm một lực lượng khá xa lạ, A Úc có biết chuyện này là thế nào hay không?"
"Bệ hạ sai Ẩn Long Vệ đến bên cạnh Giang Hoài Thanh hay sao?"