Thẩm Úc nói những lời này cũng không phải là nói suông, ngoại trừ thời
gian lên triều thì gần như hai người luôn ở bên cạnh nhau, Thương Quân
Lẫm biết điều này nhưng càng nhìn bộ dạng vô tội của Thẩm Úc hắn càng
cảm thấy chuyện này liên quan đến y.
Về việc mình ghét Việt
Vương, Thẩm Úc không hề che giấu, Thương Quân Lẫm đã phát hiện ra điều
này từ lâu rồi, hắn còn nghi ngờ có phải giữa chừng đã có chuyện gì xảy
ra mà mình không biết hay không, nhưng sau đó lại nghĩ với tính cách của Thẩm Úc thì chỉ riêng những chuyện Việt Vương làm thôi cũng đã đủ để
khiến y sinh lòng chán ghét.
"Bất kể việc này là ai làm thì trẫm đều muốn cảm ơn người đó."
"Nói không chừng là vì hành động của Việt Vương đã khiến nhiều người tức
giận nên dân chúng mới chủ động muốn tiêu diệt hắn, mà ta nói này, Việt
Vương cũng kỳ cục thật, quả thật hắn đã làm mấy chuyện đó mà, sao lại
không dám thừa nhận chứ." Thẩm Úc ghét nhất chính là nhìn những người
hay ra vẻ.
"Có vài người kiểu như vậy, trước kia lúc trẫm sống
trong cung, hắn thường dẫn những hoàng tử khác tới bắt nạt trẫm nhưng
sau khi bắt nạt xong lại làm bộ cao thượng mà phê bình trẫm cả đống, bảo là do trẫm làm gì sai nên mới bị bọn họ bắt nạt, mỗi khi hắn bất cứ
chuyện gì đều sẽ tẩy sạch hết lỗi cho mình, nếu không phải chuyện này
đột ngột xảy ra thì ngay cả phản nghịch, chắc chắn hắn cũng ngụy trang
cho mình thành biểu tượng của sự cứu rỗi."
Thời gian Thương Quân Lẫm tiếp xúc với Việt Vương cũng không ngắn nên hắn nắm rõ tâm lý của Việt Vương ở trong lòng bàn tay.
Thẩm Úc cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì quả thật kiếp trước đúng là
như thế, tiếng xấu thì bị đẩy hết lên người Thương Quân Lẫm còn Việt
Vương sẽ khiến mình trở nên trong sạch và tốt đẹp.
"Bệ hạ nói rất đúng, chuyện lần này chắc có thể khiến hắn khó chịu một khoảng thời gian."
Bọn họ đoán không sai, Việt Vương hôn mê hai ngày mới chịu tỉnh, Đàm tiên
sinh canh giữ ở bên giường hắn, gương mặt đầy vẻ trầm trọng.
"Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?"
Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi mình nhất đi, ngực của Việt Vương lại tê rần, khó chịu mà nhắm mắt lại.
Đương nhiên là Đàm tiên sinh không phải là không biết gì cả, sau khi Việt
Vương nhất xỉu ông ta đã sai người thẩm vấn những người tiếp xúc với
Việt Vương trong ngày hôm đó, nhưng sau khi hỏi được kết quả ông ta chỉ
cảm thấy không thể tin được.
Chỉ vì những lời đồn đó mà có thể tự khiến mình tức đến ngất xỉu sao?
Đàm tiên sinh thật sự không thể hiểu nổi.
Ông ta còn muốn tìm ra khả năng khác nhưng điều tra một vòng, cuối cùng kết quả đã chứng minh sự thật chính là điều ông ta không muốn tin đó.
"Đại phu nòi ngài tức giận nên ảnh hưởng đến tim, chuyện gì mà lại khiến
ngài tức giận đến vậy?" Đàm tiên sinh vẫn còn muốn giãy giụa thêm một
lần.
Im lìm một hồi, cuối cùng Việt Vương được người hầu chậm
rãi đỡ dậy, vẻ mặt của hắn vẫn còn rất tệ, trong mắt còn chữa những cảm
xúc phức tạp.
"Đàm tiên sinh có biết những lời đồn bên ngoài về bổn vương không?"
Một câu đã chứng thực suy đoán của ông ta.
Đàm tiên sinh không thể tin được mà đứng lên: "Cho nên ngài chỉ vì mấy câu không đau không ngứa như thế mà hôn mê sao?"
"Đàm tiên sinh cảm thấy những lời đồn này không đau không ngứa sao?" Việt
Vương nắm chặt bàn tay, "Đàm tiên sinh đã biết rồi sao? Ở bên ngoài có
phải là truyền những lời đáng sợ hơn rồi không?"
"Chẳng qua là
mấy người không làm được gì nên mượn mấy chuyện này để nói cho bõ tức,
ngài cần gì phải cho đó là sự thật?" Đàm tiên sinh không biết nên hình
dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào nhưng nghĩ đến chuyện sau
này còn cần dùng đến Việt Vương, ông ta mang tâm trạng phức tạp mà bắt
đầu khuyên giải và an ủi hắn.
"Không có cách nào để ngăn chặn sao?" Việt Vương cúi đầu, không rõ biểu cảm trên gương mặt.
"Ở Hán Châu ta đã ra lệnh không cho lan truyền tin đồn, ở những nơi khác
thì tạm thời chúng ta còn chưa quản được, ngài không cần nóng ruột, chờ
sau này hoàn thành mọi chuyện thì sẽ không còn ai dám nói chuyện này."
"Bổn vương biết rồi."
Việt Vương nghỉ ngơi mấy ngày thân thể mới xem như là khôi phục lại, Đàm
tiên sinh cũng đưa ra lệnh cấm, không ai được phép nhắc tới những chuyện này ở trước mặt Việt Vương. Nhưng vào bất cứ thời điểm nào thì chuyện
ngôn luận đều là chuyện không thể cấm được.
Càng không cho nói ở bên ngoài thì việc lén lút truyền đi lại càng nhanh hơn, vốn đang chỉ
có một ít người biết, từ sau khi bị cấm thì tất cả mọi người trong thành Hán Châu đều biết chuyện.
Sự căm ghét của dân chúng trong thành Hán Châu đối với Việt Vương cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Phía Bắc Mạc đã nhận được công văn đến từ Đại Hoàn, sau khi đọc xong, hoàng
đế Bắc Mạc đã nổi giận ngay trong đêm, ngay trong đêm đó ông ta đã triệu tập các đại thần vào cung để bàn bạc.
"Các ngươi nói xem hắn đây là có ý gì?!" Hoàng đế Bắc Mạc "bụp" một cái đập lên trên bàn, cái bàn bị ông ta đập đến chấn động.
Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi tự mình xem đi." Hoàng đế Bắc Mạc cố gắng áp chế lửa giận đang
bùng lên rồi kêu người đang đứng hầu hạ đọc công văn Đại Hoàn gửi tới.
Theo từng câu người hầu đọc ra, biểu cảm của các đại thần cũng dần thay đổi.
Khó xử, tức giận... Các loại cảm xúc chồng chéo lên nhau, có thể nói là rất đặc sắc.
"Hoàng đế Đại Hoàn thật quá đáng!" Một đại thần đã rất lớn tuổi tức đến đảo
mặt, "Đây là muốn chúng ta bỏ tất cả những thứ tích trữ được ra mà!"
Không biết có phải trùng hợp hay không mà những thứ Đại Hoàn đòi Bắc Mạc dâng lên vừa lúc lại là cực hạn mà bọn họ có thể bỏ ra.
"Đại Hoàn thế mà cũng muốn ngoạm nhiều thật, cũng không xem lại xem mình có nuốt nổi không!"
"Ngoại trừ những thứ đó còn muốn cả một dải thảo nguyên, mà Lâm Nguyên lại là
vùng đất dồi dào nhất của Bắc Mạc, hắn muốn là phải đưa sao, dựa vào cái gì chứ?!"
Nháy mắt, trong đại điện rồi thành một cục.
Hoàng đế Bắc Mạc mệt mỏi xoa xoa mày, cuối cùng quát lớn: "Câm miệng cả đi!
Các ngươi nói ở đây thì Đại Hoàn có thể nghe thấy sao? Có thời gian nói
mấy thứ này thì sao không nghĩ xem làm thế nào để vượt qua được đợt này
đi."
"Sao đột nhiên người Đại Hoàn lại đòi bồi thường? Không phải bọn họ luôn chú ý tới thân phận, khinh thường việc so đo mấy chuyện này sao?"
Nếu không như thế thì bọn họ cũng đã không chỉ gửi mỗi phong thư xin hàng thôi rồi.
"Ai mà biết gì sao chứ, hiện tại vị hoàng đế kia của Đại Hoàn rất ghét Bắc
Mạc chúng ta, lúc trước khi hắn vừa lên ngôi không được bao lâu thì đã
bất chấp mệnh lệnh của tiên hoàng mà ra tay với chúng ta, hiện tại hắn
đã ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, khả năng cao là mấy thứ này đều do
hắn yêu cầu."
"Chẳng lẽ chúng ta phải ngoan ngoãn dâng đồ lên sao?"
Trên có hoàng đế, dưới có các đại thần và dân chúng, không có ai muốn dâng đồ lên cả.
Bắc Mạc khác với Đại Hoàn, đất đai Đại Hoàn rất dồi dào, sản vật cũng phong phú, rất ít khi gặp chuyện, còn Bắc Mạc lại là dân tộc du mục, có cơm
ăn hay không còn dựa vào trời, bọn họ thường xuyên xâm chiếm Đại Hoàn
cũng là vì đất đai Đại Hoàn.
Biết người Bắc Mạc sẽ không tình
nguyện giao mấy thứ này ra nên Túc Bắc quân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào
Bắc Mạc để tạo áp lực cho bọn họ, dù sao mấy người bọn họ đã đánh lâu
như vậy, cũng không thể không được gì cả.
Phải biết rằng một phần bồi thường của Bắc Mạc sẽ được để lại cho Túc Bắc quân.
Chuyện người Bắc Mạc không chịu phối hợp cũng đã nằm trong dự định của Thương Quân Lẫm.
"Bệ hạ tính làm thế nào?" Thẩm Úc cầm công văn phía Bắc Mạc gửi về, lướt
qua nhanh như gió, "Giờ khóc thảm như vậy thì trước kia làm thế làm gì?"
Không biết hoàng đế Bắc Mạc lấy cảm hứng từ đâu mà lúc này bắt đầu than thở,
nói cái gì mà Túc Bắc gặp hại thì Bắc Mạc cũng phải chịu ảnh hưởng, bọn
họ dẫn binh xuôi Nam là bởi vì thật sự không thể chịu nổi những ngày
tháng thế này, muốn tìm cho con dân một lối thoát.
Thẩm Úc được
mà chỉ cảm thấy buồn cười, đây là do thấy Đại Hoàn quá khó đối phó nên
mới bắt đầu đánh bài tình cảm đây mà, đáng tiếc bọn họ tính sai rồi,
Thương Quân Lẫm cũng không phải là người dễ mềm lòng trong những thời
điểm không phù hợp.
"Nếu không làm được thì cứ chờ Túc Bắc quân
đánh tới cửa đi," Thương Quân Lẫm lạnh lùng nói, "Muốn tìm lối thoát cho con dân không phải là lý do để bọn họ tùy ý đánh Đại Hoàn chúng ta."
"Nếu thật sự suy nghĩ cho con dân của mình thì có thể để con dân của bọn họ
trở thành người của Đại Hoàn ta, như vậy triều đình Đại Hoàn sẽ chủ động lo cho sự đối khát của bọn họ, bệ hạ nói xem có đúng hay không?" Thẩm
Úc hơi khép mắt lại.
"A Úc nói rất đúng, nếu đã không phải là con dân của Đại Hoàn thì sao Đại Hoàn phải cảm thông cho bọn họ?"
Ý tứ của triều đình đã rất rõ ràng, Túc Bắc thấy rất mừng khi thấy thái
độ của triều đình, bọn họ đã thấy Bắc Mạc rất đáng ghét từ lâu rồi, nếu
lần này lại nhẹ nhàng buông tha thì ngược lại, trong lòng bọn họ lại
thấy rất khó chịu.
Nhận được chỉ thị của triều đình, Túc Bắc quân chuẩn bị xuất phát.
"Nếu Bắc Mạc vẫn tiếp tục không biết điều thì chúng ta sẽ xốc cả hang ổ của bọn họ lên!"
"Người của Bắc Mạc đúng là không biết xấu hổ, chính bộ họ muốn đánh, giờ thua
lại không chịu nhận lỗi, còn than thở nữa, sao lúc bọn họ coi khinh Đại
Hoàn chúng ta thì không thấy bọn họ có chút đồng cảm nào vậy, giờ lại
muốn chúng ta thông cảm cho bọn họ, sao lúc trước không thấy bọn họ
thông cảm cho chúng ta?"
"Đúng đấy."
"Nhớ chút ý theo dõi thật chặt chẽ, đừng để người Bắc Mạc âm thầm làm gì mà không biết."
"Vâng!"
Người đứng ra thương lượng với Bắc Mạc vẫn là Phương Gia Di, người của Bắc
Mạc rất sợ cô gái này, vừa thấy nàng xuất hiện thì khí thế của bọn họ đã hạ xuống một chút.
"Thứ cho Đại Hoàn chúng ta không thể chấp
nhận yêu cầu của các ngươi," Phương Gia Di thong thả ngồi xuống, giọng
điệu không kiêu ngạo nhưng cũng không nịnh nọt nói, "Các ngươi phải trả
một cái giá lớn vì những hành động của mình, là do Bắc Mạc các ngươi ra
tay trước, bây giờ các ngươi thua thì đương nhiên cũng phải dựa theo quy tắc của chúng ta mà làm."
Toàn bộ quá trình, đề tài đều bị
Phương Gia Di dắt đi, nàng ăn nói rõ ràng, lại còn có lý nên mỗi một câu bọn họ đều không tìm ra sơ hở, trái lại nàng lại có thể tìm ra sơ hở từ phía đối phương, dùng lý do của bọn họ để khiến cho bọn họ phải cạn
lời, không thể cãi nổi.
Vẻ mặt của các viên quan đại diện cho
Bắc Mạc đến thương lượng cứ đổi màu liên tục, hiện giờ cuốn quan trường
của Bắc Mạc đều biết không bao giờ được thương lượng cùng nữ viên quan
của Túc Bắc, nếu thật sự không thể tránh được thì cứ ngoan ngoãn nhận
thua đi.
Phải chuẩn bị cho mình một tâm lý thật cứng rắn thì mới không điên mất sao buổi thương lượng.
Phương Gia Di đã ra tay thì sẽ chỉ có một kết quả, người Bắc Mạc dù không muốn thì dưới sự rình mò như hổ rình mồi của Túc Bắc quân, bọn họ cũng chỉ
có thể dựa theo những gì Đại Hoàn muốn mà làm.
"Bọn họ muốn xin
một ít thời gian," Mấy ngày sau, tiến triển mới nhất được gửi về hoàng
cung, Thương Quân Lẫm được xong, nói, "Nói hiện tại vẫn chưa thể gom
được nhiều đồ như vậy, chờ đầu xuân thì sẽ đưa đồ bồi thường tới."
"Bọn họ còn đưa ra một yêu cầu rất quá đáng," Nói đến chuyện này, Thương
Quân Lẫm thấy có hơi buồn cười, "Mong triều đình nhanh chóng triệu tập
Phương Gia Di trở về kinh thành để làm việc, đừng để nàng ở lại Túc Bắc
nữa."
"Xem ra để Bắc Mạc chịu chấp nhận vận mệnh nhanh như vậy,
Phương cô nương cũng đã rất nỗ lực." Đối với sức chiến đấu của Phương
Gia Di, Thẩm Úc cũng đã từng thấy qua, đối với chốn quan trường ở Bắc
Mạc thì sự tồn tại của Phương Gia Di đã đủ khiến người ta nhắc tới là
biến sắc.
Thương Quân Lẫm: "Không thể không thừa nhận có nàng ở đó đã tiết kiệm cho trẫm rất nhiều công sức."
Thẩm Úc: "Người có công lớn, bệ hạ cần phải khen thưởng thật tốt."
Thương Quân Lẫm: "Đây là đương nhiên rồi, A Úc nói xem trẫm đã bao giờ không thưởng phạt rõ ràng chưa?"
Thẩm Úc: "Trong lòng ta bệ hạ đương nhiên là vị quân vương tốt nhất."
Chuyện ở Bắc Mạc tạm thời được gác lại, bọn họ nói hiện tại không thể lấy được nhiều đồ như vậy nên Đại Hoàn cũng không ép bọn họ đưa luôn, chẳng qua
những thứ đó có thể chậm rãi gom góp nhưng cũng có những thứ có sẵn, vẫn nên lấy về tay cho thỏa đáng.
Ví dụ như dải thảo nguyên Thương Quân Lẫm đã nhớ thương từ lâu kia.
"Khoan dung về khoản thời gian đã là sự nhân từ mà bệ hạ dành cho bọn họ, mấy
thứ có sẵn như thảo nguyên thì chắc bọn họ không cần khoảng thời gian
kia đâu đúng không?" Ngón tay trắng nõn của Thẩm Úc chậm rãi lướt qua
danh sách rồi dừng lại ở một chỗ.
Thương Quân Lẫm phủ tay lên
tay y: "A Úc nói rất đúng, không phải bọn họ nói con dân mình đang chìm
trong đói khát sao, chờ trẫm tiếp nhận vùng này thì sẽ giải quyết mấy
vấn đề này thay cho bọn họ."