Từ xưa đến nay, đối với triều đình thì việc quản lý những địa phương là một chuyện rất đau đầu.
Vào những năm cuối tiên đế trị vì, bởi vì sự ngu ngốc và vô đạo đức của ông ta mà triều đình đã phải chịu rất nhiều ảnh hưởng, tương tự, các địa
phương cũng phải chịu ảnh hưởng.
Sau khi Thương Quân Lẫm lên
ngôi, điều đầu tiên hắn làm là dùng dao sắc chặt đứt những vấn đề rối
ren của triều đình, sau đó mới dần giải đến địa phương, đến bây giờ, có
thể nói hầu hết các địa phương đều rất thanh liêm.
Nhưng luôn có ngoại lệ.
Ví dụ như vụ các viên quan ở Túc Bắc vừa được giải quyết cách đây không
lâu kia, lại ví dụ như lúc này Hán Châu lại xuất hiện những vấn đề.
Cuối cùng lúc kết thúc, Thương Quân Lẫm giao chuyện này cho thừa tướng và
Đoạn đại nhân cùng nhau xử lý, các viên quan được điều động* xảy ra vấn
đề, bọn họ thân là đại thần của Nội Các, ít nhiều gì bọn họ cũng phải
gánh một phần trách nhiệm. (Cái đề cử các viên quan từ địa phương lên
trung ương í=))
Viên quan được điều động trở về kinh thành đều đã vượt qua sự kiểm tra của triều đình, loại kiểm tra này không chỉ mỗi
thành tích thi cử mà còn được tổng hợp từ nhiều phương diện để xem xét,
sau khi được xác định rằng thật sự có năng lực thì mới được gọi về kinh
thành.
Nếu Hứa đại nhân đã được điều về kinh thành thì đã chứng
minh ông ta vượt qua được cuộc kiểm tra, còn chuyện vì sao những chuyện ở Hán Châu lại không bị phát hiện thì thừa tướng và Đoạn đại nhân cần
phải điều tra rõ vấn đề.
Trở lại Cung Ngọc Chương, nhìn Thẩm Úc đang đứng ở bên cửa sổ, lửa giận trong lòng Thương Quân Lẫm vơi đi một ít.
"Bệ hạ đã trở lại rồi sao?" Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Úc ngoảnh đầu lại.
Thương Quân Lẫm không lên tiếng mà đi tới, ôm y vào trong ngực: "Hôm nay đã nhận được tin tức từ Hán Châu gửi về."
"Tra được dấu vết của Việt Vương không?" Phản ứng đầu tiên của Thẩm Úc chính là cái này.
"Còn chưa có, là chuyện của nhà họ Hứa, những lời cô con thứ của nhà họ Hứa
nói là sự thật, những chuyện nhà họ Hứa làm ở Hán Châu cũng không chỉ có vậy thôi đâu."
"Bệ hạ nổi giận vì việc này sao?" Thẩm Úc giơ tay xoa xoa phía sau lưng nam nhân.
"Người như vậy mà cũng được điều về kinh thành, trẫm..."
"Ban đầu bệ hạ cũng không biết mà, hiện giờ ngài đã biết rồi, ông ta nên đi
vào đâu thì sẽ được đưa vào đó, những người phạm sai lầm khác cũng sẽ
nhận được sự trừng phạt thích đáng, bệ hạ đừng nghĩ nhiều." Thẩm Úc an
ủi.
Phá vỡ được lỗ hổng đầu tiên, những chuyện kế tiếp điều tra đơn giản hơn nhiều.
Ở Hán Châu.
"Đến cùng thì trong chuyến săn thu kia đã xảy ra chuyện gì, vì sao Quân Quân lại va chạm với thánh giá, đắc tội với quý quân? Hiện tại tình hình của nhà họ Hứa ra sao?"
Nhà họ Trình, nhà mẹ đẻ của Hứa phu nhân rơi vào tình trạng hoảng loạn.
Lúc nhận được tin tức gửi về, nhà họ Trình đã tính toán tốt mọi chuyện, nhà bọn họ đã cắm rễ ở Hán Châu nhiều năm, là gia tộc quyền thế nhất Hán
Châu, lại còn có thế kết thân với Hứa đại nhân nên nếu nói bọn họ một
tay che trời ở Hán Châu cũng không hề nói quá.
Nếu không có thế
lực có thể chọc thủng trời thì bọn họ cũng không có khả năng làm ra mấy
chuyện đó rồi mà vẫn có thể khiến những người bị hại không thể không
nuốt oan khuất xuống, bề ngoài thì danh tiếng của bọn họ không ai bì kịp nhưng sau lưng thì trên tay bọn họ không biết đã dính bao nhiêu máu
tươi của người vô tội.
"Lão gia, hiện tại chúng ta nên làm cái
gì bây giờ? Người của triều đình đã đến Hán Châu, kinh thành lại truyền
tin tức đó về đây nữa, rất nhiều người đã không còn nghe lời chúng ta."
"Hiện tại nói cái này thì có ích gì? Ngươi cũng không phải không biết cách
hành động của hoàng đế hiện tại, trừ khi hắn ta không tra ra, nếu không
dựa vào những gì chúng ta đã làm trong mấy năm nay thì không ai có thể
chạy thoát!"
Trong phòng rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
"Thật sự....Không có bất cứ đường sống nào sao?" Thật lâu sau, có người không nhịn được mà hỏi.
"Vị đại nhân kia đâu? Không phải ngài ấy nói muốn chúng ta tạm thời chăm
sóc một vị quý nhân sao? Nhà họ Trình chúng ta vì ngài ấy mà làm nhiều
chuyện như vậy, ngài ấy cũng không thể mặc kệ chúng ta..." Nói đến đoạn
sau, giọng nói của người đó càng ngày càng nhỏ.
Giờ khắc này ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người người đứng đầu.
Chủ nhân của nhà họ Trình nhắm mắt lại: "Ta sẽ liên hệ với vị đại nhân kia."
Một người khác đứng ra nói: "Mọi chuyện vẫn chưa tới tình cảnh tệ nhất, mọi người không nên tự khiến mình hoảng loạn."
Trái ngược với không khí như sắp đông lạnh của nhà họ Trình, những gia tộc
nhỏ năm nào cũng chịu áp bức có thể nói là vui mừng khôn xiết.
"Không phải nhà họ Trình tự xưng là leo được lên người quan lớn nắm cấp bậc cao sao?"
"Nếu không phải do có Hứa đại nhân che chở thì mấy năm nay sao nhà họ Trình
có thể kiêu ngạo như vậy được? Hiện giờ bọn họ không còn ô dù che chở,
để ta xem xem bọn họ còn có thể tự đắc thêm mấy ngày."
"Triều
đình đã phái người tới điều tra chuyện cô con gái của nhà họ Hứa gây ra, cuối cùng những người tích tụ oán hận ở trong lòng cũng đã được thở
phào một hơi."
"Đúng là làm bậy, một cô gái tốt như vậy mà chỉ vì điểm trang xinh đẹp một chút đã gặp phải những chuyện đó, chắc không
chỉ một nhà đâu nhỉ?"
"Đương nhiên là không chỉ một nhà bị như
vậy, chúng ta biết những chuyện này cũng là vì những nhà cũng có chút
quyền thế để lộ, thế nhưng vẫn chỉ là một gia tộc nhỏ cần dựa vào nhà họ Trình để kiếm sống, dù xảy ra chuyện cũng không dám nói."
"Không phải trước kia vị tiểu thư từng kết thân với công tử nhà họ Lý đã thắt
cổ tử vẫn ngay trước đêm làm hôn lễ sao, nói không chừng cũng là bị hãm
hại ở phía sau."
"Ta nhớ có một khoảng thời gian vị kia của
nhà họ Hứa và công tử của nhà họ Lý rất thân thiết với nhau, sau khi cô gái kia qua đời, nhà họ Lý cũng nhanh chóng dọn đi, chỉ sợ trong chuyện này cũng có không ít liên hệ."
"Các ngươi còn nhớ nhiều năm trước đã xảy ra một câu chuyện hay không, lúc vị Hứa đại nhân kia đến nhậm chức
thì đã có gia đình rồi, là do năm đó tiểu thư của nhà họ Trình ỷ vào gia thế, một hai phải đòi làm vợ bé của người ta, lại sau đó chức vị Hứa
phu nhân cũng đổi người, vị Hứa phu nhân ban đầu cũng không còn xuất
hiện nữa."
Nhà họ Trình thất thế, những chuyện cũ trước kia không ai dám đem ra ngoài để nói cũng dần bị kéo ra, nhà họ Trình hoành hành
ngang ngược nhiều năm, lúc còn quyền thế thì còn đỡ, một khi ngã xuống
thì sẽ có rất nhiều người đến bỏ đá xuống giếng.
Những người năm xưa có thù oán với bọn họ lại càng không cần phải nói, một cơ hội tốt
như vậy bày ra trước mặt, sao có thể bỏ lỡ?
Sau sự gian nan ban
đầu, những viên quan được triều đình sai đến Hán Châu có tiến triển thần tốc, những vụ án mà nhà họ Trình và nhà họ Hứa phạm phải như những bông hoa tuyết bay về phía kinh thành.
"Trẫm thật sự đã coi thường bọn họ, chỉ là một gia tộc quyền thế ở một địa
phương nhỏ mà cũng dám làm ra nhiều chuyện như vậy." Thương Quân Lẫm
nhìn những cuốn sổ con được gửi về từ Hán Châu, biểu cảm khiến người ta
rét run.
"Ở xa kinh thành, lại còn có người chống lưng, gan lớn
hơn chút cũng bình thường," Thẩm Úc ngồi trên trường kỷ, khoé miệng cong lên, "Càng là những nơi cách xa kinh đô thì lại càng dễ xảy ra những
chuyện như vậy."
Quyền lực nuôi dưỡng ham muốn của con người, lại còn trong tình trạng không có sự trói buộc của bên ngoài nữa thì việc
bị nó kéo xuống vực sâu cũng là điều dễ hiểu.
"Không thể giữ nhà họ Trình lại." Trong lòng Thương Quân Lẫm đã đưa ra quyết định.
"Sao bệ hạ không chờ một chút, người cướp ngục dẫn Việt Vương đến Hán Châu,
nói không chừng mục đích của bọn họ cũng là nhà họ Trình, dọc đường đi
Ẩn Long Vệ cũng không phát hiện dấu vết của bọn họ nên cứ dứt khoát đi
đến đích đến rồi ôm cây đợi thỏ là được."
Hai ngày nay Thẩm Úc
mới nhớ ra, kiếp trước lúc Việt Vương tạo phản, nhà họ Trình vẫn luôn
trung thành ủng hộ hắn, nghe nói là đã nhờ cậy Việt Vương từ sớm, nếu là hiện tại thì sao? Chẳng qua là dù bọn họ có cùng nhau làm bậy hay không thì nhà họ Trình cũng là một điểm neo quan trọng.
"Nếu đích đến của bọn họ là Hán Châu và vừa lúc nhà họ Hứa không xảy ra chuyện thì
nhà họ Trình quả thật có thể bảo vệ được Việt Vương." Thẩm Úc tiếp tục
nói.
"Dựa theo những gì A Úc nói thì điều kiện tiên quyết là bọn họ chưa nghe thấy tiếng gió, nhưng hiện giờ những người trẫm sai đi đã
bắt đầu hành động, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục hành động đúng như kế hoạch
sao?" Thương Quân Lẫm hỏi.
"Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào
khác," Thẩm Úc cười cười, "Như ngài nói thì chắc bọn họ đã cảm nhận được sự tồn tại của Ẩn Long Vệ rồi, nhưng mà như vậy mà tiếp tục lẩn trốn
thì có thể trốn bao lâu? Bọn họ nhiều người như vậy, cũng phải có đồ ăn
thức uống để tiếp viện, trong kế hoạch ban đầu của bọn họ thì Hán Châu
chính là địa điểm tiếp viện, hiện tại dù biết là có bẫy rập thì bọn cũng chỉ có thể căng da đầu xông vào một lần."
Sự thật cũng đúng như suy nghĩ của Thẩm Úc.
Nam nhân trung niên dẫn Việt Vương đi bôn ba, sau một khoảng thời gian,
tinh thần của Việt Vương đã khôi phục lại được một ít, chỉ là đường xá
xóc nảy, lại còn đề phòng việc bị phát hiện nên việc ăn uống ngủ nghỉ
cũng chỉ có thể giản lược bớt.
Ngoại trừ khoảng thời gian ở trong ngục tối kia, Việt Vương chưa từng phải chịu khổ như vậy.
"Hoàng đế đã sai người tới Hán Châu, giờ chúng ta đến đó chẳng phải là chui
đầu vào lưới hay sao?" Trong một cái miếu nhỏ rách nát, Việt Vương ngồi
bên cạnh cửa hỏi.
"Ngươi nghĩ rằng đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà đất phong của ngươi vẫn nằm trong tầm khống chế của ngươi như trước
sao? Nếu ngươi đi thẳng trở về thì mới thật sự chui đầu vào lưới." Nam
nhân trung niên bực bội nói.
"Đến cùng thì các ngươi muốn dẫn
bổn vương đi đâu?" Qua nhiều ngày như vậy, cho dù có chậm hiểu đến đâu
thì Việt Vương cũng đã có thể cảm nhận được có gì đó sai sai rồi, căn
bản thái độ của những người này dành cho hắn chưa từng có sự tôn trọng,
cũng chưa bao giờ chịu nghe lời hắn, hắn vốn tưởng rằng mình đã chạy
thoát, nào ngờ vòng qua vòng lại thì vẫn bị người khác khống chế như cũ.
"Chờ lúc tới nơi rồi Vương gia sẽ biết, cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không hại ngài."
Việt Vương không hề cảm thấy có chút yên tâm nào, hắn rất ghét cảm giác bị người khác khống chế.
"Các ngươi đã cứu bổn vương ra rồi, giờ thì sao? Không thể quay trở về đất phong thì còn có thể làm gì chứ?"
"Vương gia không cần sốt ruột đâu, không trở về đất phong thì vẫn có thể làm một số việc, chỉ cần....."
Chỉ cần cái gì, người đó không nói tiếp.
Ngoại trừ cuộc chiến với người Bắc Mạc ra thì dạo gần đây, thứ khiến cả kinh
thành thảo luận nhiều nhất chính là kì thi của Bộ Công.
Ngày thi ban đầu đã bởi vì đủ loại chuyện khác nhau mà bị chậm mất một khoảng
thời gian, cuối cùng nó cũng bắt đầu trong sự nhóm chân mong chờ của mọi người.
Thẩm Úc cảm thấy rất hứng thú với kì thi đầu tiên, sau khi kết thúc còn cố ý hỏi Thương Quân Lẫm.
Thẩm Úc: "Bệ hạ, lần này Bộ Công tính tuyển vào nhiêu người?"
Thương Quân Lẫm: "Tổng số người được giữ lại là 48 người, trong đó có 12 người đã được chọn vào làm chính thức, bọn họ đều là những người xuất sắc về
mọi mặt, trước mắt thì 12 người này đều được chọn tới Bộ Công để nhậm
chức, trừ bọn họ ra thì còn lại 36 ứng cử viên, bọn họ sẽ được thử việc
một khoảng thời gian, nếu phù hợp thì sẽ được giữ lại."
Thẩm Úc: "Ai đã nghĩ ra biện pháp này vậy?"
Thương Quân Lẫm: "Là thượng thư Bộ Hộ, vì kì thi lần này, thượng thư Bộ Công
đã chạy tới Bộ Lễ không biết bao nhiêu lần, thượng thư Bộ Lễ bị làm
phiền nhiều quá nên mỗi lần đều kêu thêm mấy vị thượng thư khác, ngoại
trừ thượng thư Bộ Hộ luôn có mặt giúp đỡ thì những người khác đều chỉ đi được vài ba lần rồi tìm đủ loại lý do để trốn tránh."
Thẩm Úc: "Biện pháp này khá tốt."
Thương Quân Lẫm: "Trong số những người còn lại có một bộ phận là không biết
chữ, không biết chữ cũng có hơi phiền toái nên thượng thư Bộ Công đang
tính nhân khoảng thời gian này để cho bọn họ biết được một ít chữ cơ
bản."
Ở Đại Hoàn, những người biết chữ đa phần trong nhà đều có
một ít của cải, bởi vì chi phí in ấn sách quá cao nên dẫn tới việc giá
cả của sách cũng rất cao, người không có chút của cải gần như là không
mua nổi.
"Trẫm nhớ lúc trước khi A Úc sai người bán sách chữ cơ
bản với giá thấp thì đã có rất nhiều dân chúng trong kinh thành mua
chúng."
Dù sao thì so với giá cả của những cuốn sách bình thường, giá của những cuốn sách này cũng được xem là thấp quá đáng rồi, rất
nhiều người đã mua một quyển đặt ở trong nhà, dù sao thì chính mình biết chữ vẫn tiện hơn là nhờ người khác mãi.
"Có người mua là tốt
rồi, ta còn đang tính nếu không có nhiều người mua thì sẽ kêu bọn họ làm thêm ít hoạt động để bán chúng," Thẩm Úc bưng chén trà lên rồi nhấp một ngụm, "Các gia tộc quyền thế đã phát hiện ra gì chưa?"
"Gần đây
trong triều xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ không có thời gian chua ý
đến mấy chuyện này, mà dù có phát hiện thì trong một khoảng thời gian
ngắn cũng không kịp xử lý."
"Thế là tốt rồi, tốt nhất là chờ đến
khi bọn họ coi trọng chuyện này thì mọi chuyện đã được quyết định xong,
bọn họ có muốn làm gì cũng không được."
Để dân chúng bình thường cũng có thể đọc sách, các gia tộc quyền thế còn lấy cái gì để tỏ ra hơn người đây?
Như mọi người cũng thấy thì dạo này tốc độ ra chương của tui thua cả rùa.
Tui đang cuối c3 nên khá hạn chế thời gian, đi học cả ngày về cũng lười, lại sắp thi nữa, áp lực điểm số cũng cao. Tui sẽ KHÔNG DROP nhưng mà sẽ ra chậm, thi xong gắng bù sau. Sorryyyyyy
Tác giả có lời muốn nói: Có điểm tạp văn, càng chậm một chút, xin lỗi QAQ
Cảm tạ ở 2021-10-0116:50:41~2021-10-0122:22:30 trong lúc vì ta đầu ra bá
vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Oa oa, W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Hàm ý 30 bình; đào ca nhẹ vãn
nguyệt 20 bình; xuyên về rồi, oa oa, quân hách 10 bình; một chút 7 bình; thư du ta yêu ngươi, hoàng thành mộng cũ 5 bình; khanh chanh 3 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!