Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 154


trướctiếp

Các đại thần không thèm che dấu sự kinh ngạc trên mặt mình.

Cho dù hậu cung chỉ có một mình quý quân thôi nhưng quý quân thì cũng chỉ là quý quân, cùng lắm cũng chỉ được coi là phó hậu, từ xưa đến nay, người có tư cách ngồi cùng thiên tử chỉ có hoàng hậu.

Bệ hạ làm vậy là có ý gì?

Các đại thần âm thần nhìn về phía những người khác, chẳng lẽ bệ hạ tính lập Thẩm Úc làm hậu sao?

Thương Quân Lẫm không quản những người này nghĩ như thế nào, sau khi ôm người xuống xe, hắn nói với các đại thần mấy câu rồi dẫn Thẩm Úc đi vào lều trại.

Mấy đại thần còn lại quay qua nhìn nhau.

Thật lâu sau, có người không nhịn được mà nói: "Đến cùng thì bệ hạ đang nghĩ thế nào vậy, dù bệ hạ yêu chiều quý quân thì cũng không nên vi phạm quy chế tổ tiên để lại như vậy."

"Các ngươi còn nhìn không ra thái độ của bệ hạ sao? Lúc trước bệ hạ đã dùng miệng vàng của mình để hứa hẹn rằng hậu cung sẽ chỉ có một mình quý quân, y làm quý quân cũng tốt mà quân hậu cũng thế, có gì khác biệt sao?" Một vị đại thần khác cười nhạo.

"Chẳng lẽ chúng ta cứ để bệ hạ tuỳ ý làm bậy vậy sao?"

"Từ khi nào mà chúng ta có thể tác động đến chuyện bệ hạ muốn làm vậy? Ta nói này, những ngày săn thu là những ngày vui, đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà khiến mình thấy không thoải mái, góp ý thì thế nào chứ, bệ hạ muốn làm thế nào thì vẫn sẽ làm thế ấy."

Lời của vị đại thần này được không ít đại thần phụ hoạ theo, chỉ là có vài đại thần cổ hủ vẫn cau mày, bọn họ thật sự cảm thấy không quen khi thấy loại chuyện không hợp lễ nghi này.

"Dù biết sức nặng của quý quân trong lòng bệ hạ nhưng một ngày quý quân chưa làm quân hậu thì vẫn nên tuân thủ quy tắc của quý quân, lễ không thể bỏ đâu."

"Ngươi là đang muốn nhắc nhở bệ hạ nhanh chóng phong hậu sao?" Thượng thư Bộ Lễ nhíu mày, "Chắc các ngươi không biết chuyện bệ hạ đã từng nhắc đến chuyện muốn phong hậu, chỉ là không biết vì sao mà sau đó lại tạm gác lại, nếu các ngươi muốn bệ hạ nhanh chóng phong quý quân làm hậu thì cứ đến nhắc đi."

Điều này đã khiến vẻ mặt của mấy người đang nóng lòng muốn thử lộ vẻ do dự.

Mục đích của bọn họ là chèn ép khí thế kiêu ngạo của quý quân chứ không phải là vì muốn đưa y lên làm hậu.

"Bệ hạ thật sự đã nói đến chuyện phong hậu với ngươi sao?" Sau khi các đại thần tản ra, thừa tướng đi đến bên người thượng thư Bộ Hộ rồi khẽ hỏi.

"Hạ quan còn có thể bịa ra mấy chuyện này sao," Thượng thư Bộ Hộ lắc đầu, "Là chuyện nhiều ngày trước rồi, hạ quan còn cho rằng sắp phải bắt đầu chuẩn bị một đại lễ long trọng để phong hậu rồi, không ngờ bệ hạ chỉ nhắc tới một lần rồi sau đó không còn thấy nhắc tới nữa."

Thừa tướng suy tư: "Bệ hạ là người thế nào ta và ngươi đều rất rõ ràng, nếu ngài ấy đã nhắc tới chuyện này thì đã tính làm vậy rồi, sau đó vì sao lại không làm nữa, hơn phân nửa là liên quan tới quý quân."

Thượng thư Bộ Hộ: "Thật ra ta cũng không phản đối việc bệ hạ phong quý quân làm hậu, quý quân làm được những chuyện kia, còn nắm được những chuyện của triều trước, có chuyện nào không xứng đáng để ngợi ca bốn phía chứ, những người khác cũng không làm được huyện này. Hơn nữa bệ hạ cũng không tính nạp thêm người vào."

Thừa tướng: "Cuộc tổng tuyển chọn vào năm sau lại bị bệ hạ đẩy đi sao?"

Thượng thư Bộ Hộ: "Lúc quý quân chưa vào cung thịt bệ hạ đã không thích mấy việc này, bảo là hao tài tốn của rồi, lần này bên cạnh bệ hạ còn có y nữa, bị đẩy đi là rất bình thường."

Thừa tướng: "Đến lúc đó trong triều sẽ rất náo nhiệt."

Tổng tuyển chọn sẽ được tổ chức ba năm một lần để lựa chọn những nữ tử trong dân gian bước vào hậu cung, lúc tiên đế còn tại vị, mỗi lần mở cuộc tổng tuyển chọn thì đều rất náo nhiệt, nhưng từ sau khi hoàng đế mới lên ngôi thì cơn sóng nhiệt này cũng dần lắng xuống.

Cuộc tổng tuyển chọn đầu tiên thì Thương Quân Lẫm đã lấy cớ muốn ra ngoài chinh chiến để từ chối, lần thứ hai lại lấy cớ "Dân chúng cần phải nghỉ ngơi cho lại sức, không cần phải hao tài tốn của" để đẩy đi. Và lần thứ ba chính là mùa xuân năm sau, không biết lần này hoàng đế bệ hạ sẽ dùng lý do gì.

"Những nữ tử đó không vào cung cũng tốt, nếu thế lực của triều trước và hậu cung dây dưa với nhau thì lại càng phức tạp hơn."

Nói là như vậy nhưng thừa tướng cũng biết loại chuyện này rất khó tránh khỏi, người có địa vị như Thương Quân Lẫm chung quy vẫn là số ít, cũng có thể nói là hiếm thấy, qua các đời đế vương, không có hậu cung nào không có nữ tử được các đại thần đưa vào.

Đại thần muốn mượn chuyện này để củng cố địa vị của mình, đế vương cũng cần nhân cơ hội để lung lạc đại thần.

Nhưng Thương Quân Lẫm không giống thế, từ lúc hắn lên ngôi thì cách làm việc của hắn cũng đã khác với những đế vương khác, những người muốn đưa quy định của tổ tiên ra để ngầm khống chế hắn đều bị hắn chém, dưới cách làm tàn nhẫn đó, không còn ai dám vượt rào.

Sau nhiều năm mài giũa, các đại thần trong triều cũng biết có một vài chuyện khiến đế vương không vui cũng là đang khiến mình không vui, trừ những lúc có liên quan đến lợi ích của bản thân ra thì trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ không tự khiến mình không vui.

Đồ của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm được đặt cùng một chỗ, các cung nhân tay chân nhanh nhẹn sắp xếp lại.

"Bệ hạ, ta ở chỗ nào?" Thẩm Úc đợi một lúc mà không thấy ai dẫn mình đến chỗ ở liền nghi ngờ hỏi.

"Ngoại trừ việc ở bên người trẫm ra, A Úc còn muốn đi đâu?" Thương Quân Lẫm vén sợi tóc rũ xuống bên mặt Thẩm Úc lên.

"Lúc đi đến đây ngồi chung một xe với bệ hạ đã rất đáng chú ý rồi, hiện tại bệ hạ còn muốn ta ở đây, là đang muốn thử nghiệm năng lực tiếp nhận của các đại thần sao?" Đầu ngón tay của Thẩm Úc lướt qua ngực của nam nhân.


trướctiếp