Sáng hôm sau Kiến Nguyệt đều cười đến không ngậm miệng lại được. Lúc mới tỉnh lại, mở mắt đã thấy mình nằm trong vòng tay Bạch Tinh, ngẩng đầu
lên, hôn nhẹ người trước mắt, "Sớm."
"Sớm." Bạch Tinh cũng đáp lại nụ hôn kia.
Và thế là các nàng lại rơi vào cơn mê, quấn chặt lấy môi của nhau.
"Hôm nay trông Nguyệt tiểu thư rất vui." Vệ Hoàng điệu đà đến lữ quán, thứ
đập vào mắt nàng là một thiếu nữ trông như hoa mùa xuân mà rạng rỡ, một
người lại đang chống đầu nhìn nàng ăn sáng.
Kiến Nguyệt nhìn thấy Vệ Hoàng đến, ngại ngùng che miệng lại, híp mắt cười mà gật đầu, lại
bất giác liếc về phía Bạch Tinh, thấy nàng đang tràn đầy nhu tình mà
nhìn mình. Nàng liếm liếm môi, có chút nhớ mùi vị của người kia rồi.
"Nghe nói chưa, tên họ Khúc và họ Ngô đã trốn chạy ra khỏi thành rồi."
"Ế, bằng cách nào?"
"Nghe nói có người đêm qua nhìn thấy có hai bóng dáng trèo ra khỏi tường thành, bọn hắn hai ba bước đã trèo qua thành rồi."
"Việc đó ta cũng nghe qua, không biết Tấn bổ đầu sẽ thế nào, ai bảo hắn kiêu căng làm bộ cho lắm vào."
Cả đám nam nhân kia nói xong đều bật cười, tiếng cười nói của bọn hắn lớn
đến các nàng ngồi xa cũng nghe từng chữ một, Kiến Nguyệt tò mò hỏi,
"Hình như bổ đầu không được yêu thích lắm."
Vệ Hoàng nhếch mép
một cái, mỉa mai nói, "Thường ngày tỏ vẻ lạnh lùng, cũng khó mà được
người khác yêu quý. Thật muốn bộ mặt của hắn lúc nghe tin này sẽ khó coi đến thế nào, thú vị a~"
Cô nói xong lại lấy ra một phong thư từ
trong ngực, lấy hai đầu ngón tay kẹp lại đưa cho Kiến Nguyệt, "Có người
nhờ ta đưa cho ngươi."
Lúc Kiến Nguyệt nhận lấy phong thư vẫn còn cảm giác âm ấp, thầm nghĩ cô hết chỗ cất rồi hay sao, "Ai thế?"
"Cứ mở ra xem."
Kiến Nguyệt mở ra, thấy trong đó ghi: "Giờ Thân, nơi cũ." Kèm một chiếc lá hơi ngả vàng.
Nàng suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu nói với Vệ Hoàng, "Là hắn?"
Vệ Hoàng nở nụ cười, thầm nghĩ quả là cô nhóc thông minh, sau đó quay đầu rời đi.
Kiến Nguyệt đọc kĩ lại phong thư, Khúc Huy quả rất cẩn thận, nơi cũ, chính
là ám chỉ bìa rừng, nhưng lại viết giống như một nơi nào đó. Kiến Nguyệt suy đoán xong, quay sang nhìn Bạch Tinh, nói, "Hắn muốn tìm chúng ta
làm gì?"
"Phải đi mới biết được, giờ còn sớm, em có muốn đi đâu không?"
Lát sau các nàng đi ra ngoài, lại nghe thấy một tiếng quát, "Tránh ra."
Khung cảnh trước mặt các nàng là một đám quân lính đang xô đẩy một đứa bé ra, hoa quả trong rổ của đứa bé cũng bị đổ xuống mà lăn lông lốc, Kiến
Nguyệt khẽ cau mày nhìn người ở đầu hàng, là một nam nhân cao lớn, ăn
mặc cũng khác so với quân lính ở đằng sau, mặt hắn có vẻ cau có, nàng
rất nhanh liền đoán đây nhất định là Tấn bổ đầu trong truyền thuyết.
Việc bọn hắn thô bạo đẩy một đứa trẻ, hắn lại coi là chuyện đương nhiên
khiến ấn tượng về Nam Đường của Kiến Nguyệt có chút giảm.
Khi hắn sắp đi đến, Bạch Tinh lại kéo nàng vào bên trong. Đợi hắn đi qua hẳn
với buông ra, "Em ngốc sao? Đừng quên thân phận hiện tại, thường dân có
thể không biết, nhưng bọn hắn thì chưa chắc."
Kiến Nguyệt tinh
nghịch cười, gãi gãi đầu, quên mất mình chính là nhân vật chính cho
những sự kiện gần đây. Lại lần nữa ra ngoài, thấy đứa bé kia đang cắm
cúi nhặt hoa quả, nàng cũng tiếng lại giúp, "Em không sao chứ?'
Đứa bé kia vội vàng lắc đầu, Kiến Nguyệt thấy nó bặm môi lại, ra dáng không sợ, nhưng mắt lại rưng rưng như sắp khóc, "Em mấy tuổi rồi."
Đứa bé kia xòe tay ra, năm ngón. Kiến Nguyệt thấy thằng bé không lên tiếng, liền mơ hồ đoán ra, "Em không nói được?"
Đứa bé gật đầu.
Kiến Nguyệt thấy thằng bé tội nghiệp, muốn mua giúp nó vài thứ, nhận ra mình không có tiền lẻ, lại quay sang kéo tay áo Bạch Tinh, nàng biết người
này sẽ không thiếu tiền, khẽ nói, "Bạch Tinh, em không có tiền xu."
Bạch Tinh liền đưa cho thằng bé một ít tiền, "Cho ngươi đấy."
Đứa bé kia nhận lấy tiền, lại đem rổ hoa quả đưa đến trước mặt các nàng, đã có vài quả bị dập nát. Kiến Nguyệt lắc đầu từ chối, nó lại khăng khăng
đưa đến, ý tứ rõ ràng. Kiến Nguyệt thầm khen nhỏ tuổi đã có lòng tự
trọng a, đành chọn đại một vài quả, trong đó có quả hỏng, để quả tốt
lại.
Bạch Tinh thấy hành động này, khẽ cười, hai đứa trẻ lương thiện.
"Hưng, con chạy đi đâu thế?"
Mẹ thằng bé vội chạy đến ôm lấy nó, thấy trước mặt là hai nữ nhân có vẻ
xuất thân bất phàm, cúi đầu cảm tạ xong liền chạy đi, như thể sợ các
nàng sẽ làm hại nó.
"Có vẻ dân chúng rất sợ hãi phú hào." Bạch Tinh thấy bộ dáng hối hả sợ sệt kia, đánh giá một phen.
Các nàng lang thang một hồi, lúc đến giờ hẹn, liền lén lút đi đến khu rừng. Vừa mới đến, Khúc Huy không biết từ đâu xuất hiện, hắn hóa trang vô
cùng tài tình, Kiến Nguyệt chỉ có thể thông qua đôi mắt để nhận biết, cố tình đề cao giọng để nghe khác đi, "Nhị vị cô nương, mời đi theo Khúc
Huy."
Kiến Nguyệt đi theo hắn một hồi, phát hiện các nàng đang quay lại thành, thấp giọng nói, "Chúng ta đang quay trở lại sao?"
Khúc Huy gật nhẹ đầu, không lên tiếng.
Khi đi qua một con ngõ nhỏ, chợp xuất hiện một tiều phu, hắn liên tục liếc
Khúc Huy, Kiến Nguyệt còn cho rằng tiều phu nhận ra rồi, nào ngờ hắn lại nói, "Quan binh phía trước." Nói xong lạnh lùng đi qua, như chẳng hề
nhìn thấy các nàng.
Khúc Huy nghe hắn nói thế, liền quay đầu rẽ
sang hướng khác. Bạch Tinh vuốt cằm, chẳng trách vì sao không bắt được
bọn hắn, thì ra là thường dân cũng muốn che chở cho a.
Ba người
vòng vèo một hồi, mỗi lần sắp đến lại có người cấp báo cho bọn hắn, từ
già đến trẻ, nam hay nữ, Kiến Nguyệt nhận ra người dân ở đây cũng bất
mãn với triều đình, thay nhau bảo vệ bọn hắn.
"Đến rồi." Khúc Huy lẩm bẩm, dường như còn nghe giống hắn đang kêu hừ hừ thì hơn.
Kiến Nguyệt nhìn căn nhà trước mắt, là tiệm cầm đồ, có chút tồi tàn. Khúc
Huy cử chỉ tự nhiên, thực chất mắt đang đảo quanh liên tục, xác định
không có ai, liền nhanh chóng đi vào, nói với một thanh niên trông quầy, "Thằng oắt con nhà ta có lén chạy ra đây bán cây đèn dầu không?"
"Không biết, tự ra kho mà tìm." Nam thanh niên cau có cục cằn nói, tiếp tục ngồi tính sổ.
Khúc Huy ra hiệu cho các nàng cùng vào sau nhà, trong đó có lỉnh kỉnh mọi
thứ, hắn vuốt nhẹ tường, tường khẽ rung, một con đường liền mở ra. Đợi
các nàng đều vào, Khúc Huy lại nhìn xung quanh một phen, nhanh chóng
đóng mật thất lại.
"Lão bản, ta đến chuộc đồ." Lúc này một nông dân đến.
"Ngươi chuộc gì?" Nam thanh niên kia ngẩng đầu, cau có như thể ai cướp mất sổ gạo nhà hắn.
"Là một miếng ngọc, ta có thể vào tìm được không?" Nông dân thấy hắn hung dữ, có chút rụt rè.
"Không được, để ngươi ăn cắp đồ sao?" Nam thanh niên đứng dậy, đi vào bên
trong, nhanh tay quét đám bụi tụ lại kia ra khắp nơi, nhìn như chưa có
ai đi đến khu vực đó, mới trở ra.
Ba người xuống sâu bên trong
mật thất, Kiến Nguyệt con đường này lớn hơn nàng tưởng, có rất nhiều ngã rẽ, hết ngã ba lại đến ngã sáu, thậm chí có lúc hơn mười ngã rẽ. Khúc
Huy ở đằng sau thắp đuốc nói, "Tất cả con đường này chỉ có duy nhất một
con đường đúng, nếu đi sai, lập tức sẽ dính bẫy mà tử vong tại chỗ."
"Ngươi muốn tìm chúng ta để làm gì?" Bạch Tinh lạnh nhạt nói, tai khẽ nghe, trong này còn có một người khác.
"Là có chuyện cần thỉnh cầu nhị vị cô nương, xin Bạch cô nương đừng hiểu lầm." Khúc Huy chân thành nói.
Lại đến một ngõ cụt, Kiến Nguyệt nhìn thấy có sáu chỗ để cắm đuốc, Khúc Huy đi lên, chạm nhẹ vào vách đá, một chỗ cắm đuốc khác trồi lên, để hắn
cằm vào. Sau đó vách đá khẽ rung, dịch chuyển sang một bên, ánh sáng
liền ùa ra, chiếu vào mắt Kiến Nguyệt, nàng theo phản xạ nheo mắt lại.
Trước mắt nàng là một căn phòng rất lớn, trong đó có một nam nhân đang ngồi đợi các nàng, thấy người đến, hắn liền đứng dậy.
"Nhị vị cô nương, người này là Lý Dự, bằng hữu của ta." Khúc Huy đưa tay về hắn nói.
Kiến Nguyệt đánh giá hắn một phen. So với Khúc Huy và Ngô Quốc Nam, hắn
không giống với người phải nằm đất uống sương, ngược lại còn có chút
lịch thiệp. Nhớ đến trước đây bọn hắn quá nói qua, trong thành có một
người chuyên cung cấp thông tin, có lẽ là người này đây.
"Nguyệt
cô nương, Bạch cô nương. Khúc Huy đã từng nói với tại hạ về hai vị, Lý
Dự đây thay hai người bọn hắn một lạy cảm tạ." Lý Dự ôn tồn nói, thực
chất cũng đang đánh giá lại các nàng. Thấy hai nữ tử ở trước mắt, hắn
liền biết là người ngoại tộc, thậm chí còn không phải người thường, hắn
có chút căng thẳng, ngoại trừ Vệ Hoàng là hắn biết không phải người
phàm, trước nay cũng chưa từng gặp qua ma hay thần.
Không giống
Khúc Huy và Ngô Quốc Nam quanh năm lẩn trốn, Lý Dự thường xuyên nghe
chuyện dân gian đồn đại, tư duy lại nhạy bén, vì thế khi gặp Kiến
Nguyệt, lại thêm chữ "Nguyệt" kia, trong lòng đã có một số dự đoán.
Bạch Tinh quan sát từng cử chỉ nhất động của hắn, liền khẽ nói với Kiến Nguyệt, "Hắn nhận ra em."
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, có chút chột dạ, từ nay nàng nên giả danh không?
Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Khúc Huy lên tiếng trước, "Mọi người cứ ngồi bàn bạc, Khúc Huy đi pha trà."
Đợi hắn đi rồi, Lý Dự mới nhìn các nàng, so với Bạch Tinh bình thản, Kiến
Nguyệt lại có chút lo lắng, hắn híp mặt lại, đột nhiên mỉm cười nói,
"Đường Vĩnh Long là kẻ thù của chúng ta, chúng ta sẽ không để hắn đắc
ý."
Kiến Nguyệt nghe ra ẩn ý, thở phào nhẹ nhõm, "Lý tiên sinh có gì cần nhờ vả?"
Lý Dự thấy thái độ của nàng, quả nhiên là thế, có điều hắn vẫn có chút để
tâm đến Bạch Tinh. Bất quá vẫn lấy một phong thư từ trong tay áo đưa cho nàng, "Khúc Huy nói, nhị vị muốn đi thành Trường An, chúng ta lại có
người quen ở đó, tình hình hiện nay, dân chúng ra ngoài đều bị lục soát, chỉ có thể nhờ hai vị."
"Ngươi làm sao cho rằng chúng ta sẽ không bị lục soát?" Bạch Tinh ở một bên nói.
"Thứ lỗi sự tự tiện của tại hạ, chúng ta có nghe, nhị vị là người quen của
Đề đốc Lê, chúng tự khắc sẽ không dám làm khó." Lý Dự nhanh chóng giải
thích, bất kỳ chuyện gì xảy ra ở thành Giao Chỉ, hắn đều nắm rõ, cũng đã từng theo dõi qua các nàng, thấy không có động tĩnh khả nghi, mới tạm
tin.
Kiến Nguyệt do dự phong thư từ trong tay hắn, nếu chấp nhận, nghĩa là từ nay các nàng chính là đồng phạm, lại nhìn về Bạch Tinh cầu ý kiến. Bạch Tinh thấy nàng nhìn mình, cân nhắc một chút, nói với hắn,
"Chúng ta được lợi gì khi giúp các ngươi?"
Lý Dự đã ngờ đến việc
sẽ bị hỏi điều này, nếu có một người đột nhiên đồng ý, ngược lại còn
khiến hắn nghi ngờ, mỉm cười nói, "Chuyện của Nguyệt cô nương, chúng ta
biết rất rõ. Nếu Nam Hải thành công, tự nhiên sẽ cứu viện Cửu Vĩ tộc,
thậm chí có thể cứu Ngũ công chúa đang ở trong cung ra."
Kiến Nguyệt mở to mắt, Ngũ công chúa nào, luống cuống không thôi, nàng vì sao không biết việc Ngũ công chúa gặp nguy.
Lý Dự thấy nàng bối rối, cho rằng là do nàng không biết rõ thân phận của
Ngũ công chúa, đã cho rằng hoàng tỷ của mình mất tích, liền đem toàn bộ
chuyện của nàng kể lại, còn bổ sung một câu, "Tại hạ chỉ là không ngờ sẽ gặp Cửu công chúa ở đây."
Kiến Nguyệt há hốc mồm, âm thầm nể vị
công chúa này, nhưng vẫn hùa theo nói, "Năm đó Ngũ tỷ đột nhiên mất
tích, chúng ta đã rất lo lắng."
"Ngũ công chúa cũng rất nhớ Cửu công chúa." Lý Dự gật đầu nói.
Đúng lúc này Khúc Huy đã đun trà xong, "Để các ngươi chờ lâu rồi."
Đợi các nàng nhâm nhi trà xong, Lý Dự mới nói tiếp, "Vậy, Nguyệt cô nương, chuyện của chúng ta..."
Kiến Nguyệt cũng đã suy nghĩ kĩ, nếu bọn hắn thành công, chỉ cần không nuốt
lời, Cửu Vĩ tộc chính là được lợi, trong lòng đột nhiên muốn gặp vị Ngũ
công chúa này. Nàng gật đầu, đáp ứng hắn.
Bọn hắn thấy việc đã thành, liền hài lòng cười lớn.
"Rõ ràng là ta chẳng có lợi gì." Lúc trên đường trở về, Bạch Tinh đột nhiên nói.
"Sao lại không? Ít nhất thì Cửu Vĩ tộc sẽ được an toàn." Kiến Nguyệt phản
đối. Nàng nghĩ, đợi mình vào được Trường An phái, lại nếu như cuộc khởi
nghĩa thành công, thì tương lai về sau cũng không có gì đáng lo nữa
Bạch Tinh thấy nàng đã nói thế, cũng không nói gì nữa. Nàng cảm thấy, mọi chuyện không kết thúc đơn giản thế này.
Bạch Tinh luôn cảm thấy mây đen đang ở đằng trước đợi các nàng.
Mà chỉ vài năm nữa, điều nàng lo lắng sẽ thành sự thật.
Tối hôm đó, Lý Dự viết một lá thư, cho người tốc hành đến kinh thành Nam Kinh.
Hai ngày sau, Ngũ công chúa nhận được tin, ban đầu còn nghĩ mình hiểu sai
lời hắn, suy nghĩ mất một ngày trời, nhận ra mình không hiểu sai. Nàng
vui mừng thì ít, lo lắng thì nhiều, Cửu muội còn sống sót, hơn nữa còn
rất tốt, nàng vui vì điều này, nhưng bên cạnh lại là một người mà không
ai tra được thân phận của nàng, hơn nữa vì sao Cửu muội lại đột nhiên
xuất hiện ở Nam Hải, nhỡ như nàng bị bại lộ thì phải làm sao, Yêu Thế
Huệ vì suy nghĩ này mà nhiều đêm mất ngủ.