Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 134: Tiểu Yêu Đế


trướctiếp

Kiến Nguyệt không ngờ thời gian mang thai của mình lâu hơn người khác, ban đầu cứ tưởng là do chủng Cửu Vĩ nhưng hoá ra bởi vì nàng mang thai hài tử của một vị Thần thì sẽ lâu hơn bình thường. Mười một tháng trôi qua, bụng thon của nàng đã căng tròn, ngày Yêu Đế lâm bồn ngày càng gần, cả triều đình đều hoan hỉ chuẩn bị đón tiểu Yêu. Bạch Tinh đem toàn bộ sự vụ về dưỡng tâm điện để xử lý, tiện thời chăm sóc nàng, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn xem nàng đang làm gì, có gì khác thường không, Kiến Nguyệt dần cảm giác được trong mắt Bạch Tinh nàng chẳng khác trẻ sơ sinh là bao.

“Trong người có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có.”

Ngày nào Bạch Tinh cũng nghiêng đầu nghe ngóng em bé trong bụng, cứ rảnh rỗi là ngồi tâm sự cùng, Kiến Nguyệt tin nàng sẽ trở thành một mẫu thân tốt, chăm sóc đứa trẻ này lớn mạnh.

Càng ngày Kiến Nguyệt càng cảm nhận được cơn co rút trong bụng, cơn đau thường xuyên đến hơn. Một đêm nọ, Kiến Nguyệt đang ngủ thì đau quặn bụng đến toát mồ hôi, dưới chân lại chảy ra máu, Bạch Tinh vội vàng cho truyền thái y, thanh âm kích động đến không ai nhận ra đây là Yêu Hậu cao lạnh thường ngày.

Nàng nhìn Kiến Nguyệt người ướt đẫm mồ hôi, tay nắm chặt tay nàng đến như muốn bẻ gãy nó, tiếng gào khóc đến khiến nàng cũng trở nên luống cuống, sớm biết thế nàng đã không nói cho nàng ấy bản thân có cách nữ tử với nhau cũng có thể sinh con. Phải đến một lúc lâu sau, tiếng khóc của tiểu Yêu mới vang lên, cả người Kiến Nguyệt mới thả lỏng hơn một chút, Yêu Mẫu và Trưởng công chúa đứng đợi ở bên ngoài đến chân đều mỏi, nhưng lại không an tâm mà một mực đứng đợi, Yêu Nhã Trí từ đầu đến cuối đều chắp tay cầu nguyện, cho đến khi nghe tiếng khóc ở bên trong mới mừng rỡ nắm chặt tay Yêu Yến Uyển ở bên cạnh.

“Cung hỉ Yêu Mẫu, cung hỉ Trưởng công chúa, bệ hạ hạ sinh một tiểu công chúa.” Ngự y ở bên trong chạy ra bẩm báo.

“Bệ hạ sao rồi?” Yêu Nhã Trí thấp thỏm hỏi.

“Bệ hạ vẫn bình an, người đang ở trong nghỉ ngơi.”

Hai người vọt vào trong phòng, thấy cảnh tượng ở trước mặt lại không nỡ làm phiền. Bạch Tinh một tay ôm tiểu Yêu vào lòng, một bên lại giúp Kiến Nguyệt lau mồ hôi, trông mặt nàng tái nhợt không chút huyết sắc, nhưng lại mỉm cười hạnh phúc. Kiến Nguyệt nhìn thấy hai người, yếu ớt nở nụ cười, Yêu Nhã Trí cùng Yêu Yến Uyển lại gần, kinh ngạc không thôi, tiểu công chúa da vẫn đỏ hồng, có mái tóc trắng giống như Bạch Tinh, đôi tai cụp xuống, cái đuôi ngoe nguẩy, nhưng dù mới ra đời các nàng có thể cảm nhận được, đây sẽ là một tiểu yêu tinh khuynh quốc khuynh thành.

Kiến Nguyệt ổn định lại hơi thở liền đòi bế tiểu Yêu, nàng ôm đứa bé vào trong lòng, cảm nhận được sự ấm áp từ đứa bé có màu đỏ truyền tới khiến Kiến Nguyệt xúc động, mắt vô thức rưng rưng. Bỗng đôi mắt kia mở ra, nàng có thấy rõ con người mang màu xám bạc kia, nàng càng nhìn càng cảm thấy đứa bé mang nét của Bạch Tinh, khoé môi khẽ cong.

“Ma ma, đói.” Giọng nói thánh thót vang lên.

Toàn bộ người ở đây chấn động, ngơ ngác quay đầu nhìn nhau, bọn họ không vui sướng mà đâm ra ảo giác rồi chứ, vì sao lại nghe thấy tiếng trẻ con nói?

Bạch Tinh mỉm cười, “Là mẫu hoàng.”

“Vì sao vừa sinh ra đã biết nói?” Kiến Nguyệt kinh ngạc đến há hốc miệng.

“Là nữ nhi của chúng ta, có gì mà lạ.” Bạch Tinh cười nói.

Kiến Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu công chúa, thấy bé con đang mút tay nhìn mình, cái miệng nhỏ chóp chép làm hai cái má bánh bao rung lắc, thậm chí bắt đầu mò mẫm ở ngực nàng, Kiến Nguyệt lập tức hiểu ý, nhưng lúc này đột nhiên lại có cảm giác xấu hổ.

“Bệ hạ.” Nhũ mẫu lúc này đi đến, lại bị Kiến Nguyệt từ chối, giọng có chút khàn, “Trẫm có thể tự lo.”

Mọi người đều thấy lạ, nhưng cũng không làm phiền các nàng nữa, nhẹ nhàng ra ngoài, đóng cửa cẩn thận lại. Kiến Nguyệt để tiểu công chúa bú sữa mình, ngực nàng có chút đau, cũng cảm thấy nhột, má bắt đầu đỏ lên.

“Cũng không phải lần đầu, em xấu hổ cái gì?” Bạch Tinh cười nói.

Kiến Nguyệt liếc xéo nàng, nhéo má nàng một cái, “Đừng dạy hư hài tử.” Lúc này Yêu Thái Cảnh ra sức bú sữa, làm cho Kiến Nguyệt đau đến muốn chảy nước mắt, hoá ra cho trẻ bú lại đau đến thế này, đã thế con bé còn bắt đầu nhún nhảy, cố tình kéo dứt nhũ hoa của nàng, đem quả dâu sưng đỏ làm đồ chơi, “Đau, đừng cắn mẫu hoàng.”

“Mẫu hoàng, e he he.”

“...” Nàng cảm thấy mình vừa sinh ra một nghịch tử.

Cuối năm Thuận Thiên thứ mười hai, cầu vồng ngũ sắc bắc ngang qua bầu trời, mưa phùn gió hoà giữa mùa đông lạnh lẽo, ở phía chân trời lại hứng nắng, báo hiệu cho điều lành. Công chúa Yêu Thái Cảnh chào đời, được Yêu Đế phong làm Bạch Hạ Yêu chủ, chiếu viết:

“Phụng thiên thừa vận, Yêu Đế chiếu viết,

Công chúa Yêu Thái Cảnh là đích nữ của trẫm, thể chất vàng ngọc, xuất thân cao quý, tư thái anh minh, thừa kế huyết thống Cửu Vĩ. Vì để mưu xa xã tắc, chiếu rọi quốc gia, đời dân ấm no, thiên hạ vạn niên an bình, mệnh tôn Yêu Chủ.

Toàn quốc khánh hỉ, cùng chung niềm vui.

Mùa đông, ngày mười hai tháng Mười Hai, năm Thuận Thiên thứ mười hai.”

Khắp nơi nghe tin hoan hỉ, trước cửa treo đèn lồng đỏ chào đón tân Yêu chủ. Các nước láng giềng và quốc gia thân thiết đều gửi lễ vật đến chúc mừng, sử viết, năm đó vàng bạc, sản vật quý hiếm kéo vào kinh thành nhiều vô kể, đến nỗi người xem thôi cũng chói mắt.

“Cảnh nhi, mau tới xem lễ vật cho Cảnh nhi nè.” Kiến Nguyệt cho người khiêng rương kho báu tới, bên trong đều là những món đồ chơi tinh xảo nhất.

“Không xem.”

“Xem đi mà.” Nàng bế đứa bé đang bò đi chỗ khác.

“Măm măm.”

“Xem xong rồi ăn.”

Yêu Thái Cảnh dùng một tay kéo đổ rương kho báu, đồ chơi lập tức đổ ào ra.

“Nhẹ nhàng thôi, Cảnh nhi thích cái nào nè.”

Yêu Thái Cảnh cầm một con búp bê vải trong giữa đống trang sức, thấy có một vài người đang nhìn mình bằng ánh mắt háo hức, song nàng không nể nang bất cứ ai, thẳng tay quăng con búp bê đi.

“Không.” Nàng lắc lư cái mông, bò ra vườn hoa.

“Điện hạ.” Khương Húc Nguyệt chắn đường nàng, Yêu Thái Cảnh định né tránh thì bị bế bổng lên, tay chân nàng khua khoắng giữa không trung, “Vì sao điện hạ lại không thích con búp bê này? Húc Nguyệt đã thêu cho điện hạ đó.”

“Bỏ ta xuống.”

Nàng đành bỏ đứa bé xuống, Cố Nghiên Hi lập tức chạy ra, “Vậy sợi dây chuyền này thì sao? Sợi dây này là lúc Nghiên Hi phụng lệnh bệ hạ, đi chinh phạt phương Tây đó.”

“Xấu.”

“Điện hạ, thanh kiếm này Thế Huân muốn tặng cho người, hy vọng nó sẽ bảo vệ điện hạ trong suốt đường đời.”

“Không.”

“Điện hạ, đây là viên ngọc trai hạ thần phải lặn dưới biển sâu, tìm mãi mới thấy được một viên có màu sắc kỳ lạ thế này.” Khánh Vy nói.

Yêu Thái Cảnh định bỏ viên ngọc vào miệng, may mà các nàng kịp ngăn lại.

“Xem ra nàng không thích cái gì cả.” Kiến Nguyệt phì cười, xem các nàng ra sức thuyết phục Yêu Thái Cảnh yêu thích món đồ các nàng đem tới.

“Đến người lớn còn ham của lạ, điện hạ vẫn là tiểu hài tử, vì sao lại không thích gì?”

“Làm sao ta biết được.”

Yêu Thái Cảnh bò ra tới vườn hoa, sau đó chui vào bụi cây, các nàng còn định bế nàng ra thì nàng lập tức lao ra, vồ lấy một con chim khướu.

“Điện hạ còn nhỏ như vậy mà đã biết đi săn rồi.” Cố Nghiên Hi ngạc nhiên.

“Thì làm gì có hài tử nào sinh ra đã biết nói, biết bò đi khắp nơi như nàng.”

“Bệ hạ, nàng đang ăn sống con chim đó sao...”



Kiến Nguyệt lại gần xem, phát hiện Yêu Thái Cảnh đã cắn nát nửa người con chim, lông tơ nàng dựng lên, “Nhả ra, sao lại ăn sống thế hả?”

Yêu Thái Cảnh há miệng, cắn vào tay nàng như hành động bảo vệ thức ăn của loài thú.

“A!” Kiến Nguyệt bị đau, theo bản năng rụt lại, thấy tay mình đã có vài lỗ nhỏ, máu chảy ra.

“Bệ hạ không sao chứ?”

Yêu Thái Cảnh nhận thức được mình làm mẫu hoàng mình đau, nàng mở to mắt, cũng ném con chim kia đi, “Bế.”

Mọi người xúm lại xem vết thương của Kiến Nguyệt, Yến Thế Huân ngạc nhiên, “Không phải mới có mấy ngày tuổi thôi sao, vì sao đã cắn được như vậy rồi.”

“Mẫu hoàng, bế.” Yêu Thái Cảnh thấy không ai để ý tới mình thì càng sốt ruột hơn.

Nàng bế đứa bé lên, “Cảnh nhi há miệng cho mẫu hoàng xem nào.”

“Ứ ừ.”

“Ngoan, mẫu hoàng xem chút thôi.”

Yêu Thái Cảnh dẩu cái môi chúm chím, cũng ngoan ngoãn há miệng, ai nấy cũng trợn to mắt trước hàm răng nhọn kia.

“Không thể nào, hôm qua ta còn không thấy chân răng của nàng.”

“Xem ra do ảnh hưởng từ Ma Đế.”

Kiến Nguyệt rùng mình, nàng tự hỏi bây giờ làm thế nào để cho Yêu Thái Cảnh bú sữa đây, có lẽ chỉ còn cách làm một chiếc bình sữa thôi.

“Có chuyện gì thế?”

“Thái nhi.”

Bạch Tinh đi tới, cầm tay Kiến Nguyệt lên, “Em bị thương rồi.”

“Bế, mẫu hậu bế.”

“Là do Cảnh nhi làm sao?”

Yêu Thái Cảnh thấy mình bị chất vấn, nàng cho tay vào miệng, áy náy nhìn Kiến Nguyệt.

“Do nàng còn nhỏ, chưa biết kiềm chế. Người đừng trách mắng nàng.”

“Không sao, nhưng cũng vì thế phải dạy nàng ngay. Từ nay Cảnh nhi để ta trông, cho tới khi nàng hiểu thì mới được gần em.”

“Chuyện này... Nữ nhi làm sao sẽ xa mẫu thân.”

“Cảnh nhi thông minh, dạy đôi ba buổi sẽ hiểu ra thôi, em đừng lo.”

Đợi Bạch Tinh bế Yêu Thái Cảnh đi, các nàng mới an ủi Kiến Nguyệt, “Ma Đế làm thế cũng là vì lo cho cả hai mẫu tử thôi, bệ hạ chớ buồn.”

“Cảnh nhi mới sinh ra đã siêu phàm thế này, ta sợ sau này ta không thể dạy nàng.”

“Điều đó bệ hạ càng không phải lo, chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ nàng cẩn thận, để nàng trở thành một quân vương anh minh.”

Bạch Tinh tránh để Kiến Nguyệt sinh xong mệt mỏi, vì thế để nàng tĩnh dưỡng, còn bản thân đảm nhiệm hai trọng trách, vừa xử lý chính vụ, điều hành đất nước, vừa trông nom Yêu Thái Cảnh.

“Dịch bệnh đã được giải quyết rồi?”

“Bẩm Yêu Hậu, các môn phái nhất trí gọi đây là bệnh dại, hợp lực tìm cách thu hẹp tâm dịch, chữa trị cho người bị bệnh và hạn chế tối đa việc lây lan, đến nay chưa phát hiện thêm ca bệnh nào.” Giang Hạo khom lưng đáp.

Bạch Tinh nhíu mày, “Nếu đã như thế thì quả thực an tâm hơn nhiều. Nhưng không được chủ quan lơ là, không nên để nước ta xuất hiện loại bệnh này.”

“Tuân chỉ.”

Khương Húc Nguyệt nghi hoặc, nếu quả thực dễ dàng đến thế, vì sao lại lây nhiễm cho cả một quốc gia, lúc đó các môn phái tu tiên cũng như thế đoàn kết tiêu diệt đại dịch, nhưng lần đó lại không thành công, ngược lại còn bị lây nhiễm.

Lẽ nào thế gian thực đã thay đổi rồi.

“Mẫu hậu.”

Bên ngoài đại điện vang lên tiếng non nớt, các quần thần đều quay lại nhìn, thấy tiểu Yêu chủ đang thập thò ngoài cửa, rụt rè nhìn vào bên trong. Bọn họ không dám nói, lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé mới sinh ra đã biết nói, một tuần đã biết tập đi, quá mức kỳ diệu rồi, bọn họ có rất nhiều thắc mắc dành cho đứa nhỏ này, lại càng hoài nghi thân phận của Yêu Hậu hơn, từ việc nàng là nam hay nữ cũng xảy ra tranh cãi.

“Cảnh nhi mau vào đây.” Bạch Tinh nhìn thấy nàng, lập tức nở nụ cười cưng chiều, Khương Húc Nguyệt rùng mình ớn lạnh.

Yêu Thái Cảnh lật đật chạy vào, nàng đã có thể đi được, nhưng bước chân vẫn chưa vững, chạy đến đâu đều có người vươn tay sợ nàng ngã. Yêu Thái Cảnh trèo lên bậc thang, lại chui vào trong lòng Bạch Tinh ngồi.

“Nàng mặc áo ngươi may kìa.” Khánh Vy không kìm được cười nói với Khương Húc Nguyệt.

“Mẫu hoàng đâu? Vì sao không ở cùng mẫu hoàng?” Bạch Tinh bế nàng lên, nhẹ nhàng xoa đầu, nói đứa trẻ này càng ngày càng thành bản sao của nàng cũng chẳng sai, chỉ là làn da hồng hào hơn, lại giống người khác có đầy đủ bộ phận cơ thể.

“Mẫu hoàng bảo Cảnh nhi đến xem mẫu hậu.” Yêu Thái Cảnh nhanh nhảu đáp, mắt tròn xoe nhìn nàng rồi rúc đầu vào lòng nàng. Bạch Tinh thể hình cao lớn hơn người bình thường, mặc dù nàng rất gầy, nhưng chiều cao của nàng khiến cho ai cũng phải ngước nhìn, vậy nên mỗi lần Yêu Thái Cảnh đứng cạnh Bạch Tinh là như bị thu nhỏ, lúc sinh ra chỉ to hơn bàn tay Bạch Tinh một chút, giống như cái bánh bao trong tay nàng, trông rất buồn cười.

“Ừm, Cảnh nhi ngồi đợi mẫu hậu xong việc lại chơi cùng nhé.” Bạch Tinh đặt nàng xuống bên cạnh, dỗ dành nói.

Yêu Thái Cảnh rất nghe lời, cả quá trình đều ngồi lắng nghe mọi người, nàng nghe không hiểu, thỉnh thoảng lại mút tay, bị Bạch Tinh nhắc nhở thì vội rút tay ra, giả vờ như không biết.

Kiến Nguyệt thấy Bạch Tinh đang bế Yêu Thái Cảnh trở về, tiếng cười đùa vang lên từ tận cửa, nàng có chút ghen tị, bản thân đã bị chiếm mất chỗ yêu thích mất rồi, chưa kể không thể tuỳ ý bám theo Bạch Tinh như trước nữa, nàng cũng có việc cần làm.

“Cảnh nhi có yêu mẫu hậu không?” Giọng của Bạch Tinh từ xa vọng lại, Kiến Nguyệt phì cười, bình thường nàng không thể nào nghe được kiểu giọng nhẹ nhàng lại cực kỳ nuông chiều thế này từ người kia đâu.

“Có, Cảnh nhi yêu mẫu hậu, yêu ơi là yêu.”

“Mẫu hậu không tin, Cảnh nhi phải thơm mẫu hậu một cái cơ.”

“Thơm thơm.”

Kiến Nguyệt bước tới lại gần, mỉm cười với hai mẫu tử đang cười đùa, “Em cũng muốn được bế.”

“Mẫu hoàng lớn rồi vì sao còn đòi bế?” Yêu Thái Cảnh tò mò hỏi.

“Mẫu hoàng vẫn là đứa bé của mẫu hậu mà thôi.” Kiến Nguyệt cười nói.

“Được rồi, mau lại đây.” Bạch Tinh kéo nàng lại gần, một tay khác ôm nàng vào lòng.

A Thuý đứng ở một bên xem, thấy hai người đều dính chặt lấy Yêu Hậu, cô thay Yêu Đế hạnh phúc, lại có chút ngưỡng mộ.



Những lúc tiểu Yêu chủ ngủ sẽ được đặt trong nôi, Tiểu Bạc và Bạch Nguyệt Âm khiến cho bảo mẫu ngủ quên ở một bên, lén lút lại gần xem nàng. Tiểu Bạc thay bảo mẫu đung đưa cái nôi, nhìn đứa bé đang say ngủ trong kia, tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên.

“Ngươi xem, nàng đáng yêu chưa kìa, hai cái má phính nhìn mà muốn nhéo.” Tiểu Bạc vui vẻ nói.

“Thì ra đây là con người lúc nhỏ sao? Trông thật yếu đuối, vô dụng.” Bạch Nguyệt Âm kiêu ngạo không quan tâm đến Tiểu Bạc, chỉ nhìn chằm chằm đứa bé, nó không dám lại gần, sợ sát nghiệp của mình ảnh hưởng lên tiểu Yêu chủ.

Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi nhìn Yêu Thái Cảnh cưỡi Bánh Bao, các nàng yêu thích tiểu Yêu chủ này đến mức nhận thay công việc bảo mẫu, những lúc cả Yêu Đế lẫn Yêu Hậu bận rộn hoặc đi đâu đó riêng tư đều giao cho hai nàng chăm sóc, mà kể cả không đi đâu thì cả hai vẫn đòi gặp tiểu Yêu chủ.

Ban đầu Yến Thế Huân rất lo khi tiểu Yêu chủ chào đời, nàng sẽ bị Cố Nghiên Hi bỏ quên. Nhưng mà vào lần đầu nàng thấy Yêu Thái Cảnh, tim muốn tan thành nước, yêu thích đứa bé không rời, hận không thể cướp hài tử của Yêu Đế luôn. Nàng thích nhất là lúc Yêu Thái Cảnh quấn bên chân mình, bi bô đòi nàng dạy võ.

“Trước kia chưa nghĩ đến, giờ thấy có hài tử cũng rất vui.” Cố Nghiên Hi nói.

“Hay là chúng ta cũng đến xin nàng phương pháp.” Yến Thế Huân nhân cơ hội nói.

Cố Nghiên Hi liếc xéo nàng, “Nhưng ta không muốn sinh hài tử, ta sợ đau.”

“Nếu vậy thì để ta mang.”

“Nhưng ta không nỡ để ngươi chịu đau. Vả lại chúng ta già rồi còn sinh được à?”

“Nhầm, Nghiên Hi mãi mãi tuổi mười tám.”

“Ngươi không phải nịnh.”

“Nếu thế các ngươi có thể nhận trẻ mồ côi.”

Hai nàng bận rộn tranh cãi, hoàn toàn không biết Khương Húc Nguyệt từ lúc nào đã đến, nàng ngồi xuống bên cạnh tiếp tục nói, “Hiện nay có rất nhiều trẻ mồ côi do cha mẹ bị bệnh nặng, hoặc phải trải qua chiến tranh, bệ hạ đã cho xây dựng rất nhiều trại trẻ, nhưng số người nuôi nhận quá hiếm, may nhờ từ lúc hôn nhân đồng giới được cho phép, nên các cặp cũng bắt đầu nhận con nuôi.”

“Nhưng vẫn còn quá nhiều định kiến về những người như chúng ta, cùng với việc lo ngại nhận nuôi. Chúng ta thân làm đại thần, nên tiên phong để làm gương, cổ vũ cho dân chúng.”

“Ý kiến hay.” Yến Thế Huân vui vẻ nói, quay sang nhìn Cố Nghiên Hi, thấy cô cũng đồng tình, “Đây cũng là một cách làm phước.”

“Ui cha.” Yêu Thái Cảnh vấp ngã, tất cả mọi người ồ ạt chạy tới muốn bế nàng dỗ dành.

Vài ngày sau, Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi lại hoá trang thành người thường, dẫn nhau đến trại mồ côi ở các vùng biên giới, thấy có cả những đứa trẻ do cha mẹ quá nghèo nên bỏ cho trại, lại có những đứa trẻ lúc sinh không được lành lặn, thậm chí là cặp song sinh cũng bị bỏ.

“Đôi khi nhận con nuôi cũng phải có duyên với chúng đấy.” Cố Nghiên Hi nói với Yến Thế Huân.

Cuối cùng các nàng cũng chọn một đôi song sinh là người thường, bởi vì mang dòng máu của ma thần tộc có khả năng cao được nhận nuôi hơn, còn người phàm thường hay bị khinh nạt, hai nàng cũng là người thường, sinh ra từ nhà nghèo nên càng hiểu cảm giác này. Cặp sinh đôi các nàng nhận là một đôi nam nữ, cũng đã tám tuổi, chúng lần lượt là Yến Minh Triết và Cố Hân.

Khương Húc Nguyệt tạm thời vẫn chưa nhận con nuôi, nhưng nàng đi cùng các nàng nghe người khác giải thích nguyên nhân vì sao trẻ bị bỏ rơi, liền đem chuyện này bẩm báo cho Yêu Đế và Yêu Hậu.

Kiến Nguyệt ít nhiều cũng biết việc bỏ con còn liên quan đến những quan niệm cổ hủ, đây là vấn đề khiến nàng nhức đầu, “Dân gian sẽ chỉ tin vào những gì họ muốn tin, cho dù Thánh Thượng có đứng trước mặt họ dạy những điều tốt đẹp, mọi thứ vẫn ra đâu về đấy.”

Bạch Tinh không kìm được mà bật cười, hoàn toàn tán đồng với nàng.

“Bế.”

Khương Húc Nguyệt mỉm cười, bế Yêu Thái Cảnh vào trong lòng, nhân lúc Kiến Nguyệt và Bạch Tinh mải nói chuyện, nàng lén thơm má tiểu Yêu chủ.

“A ha ha.” Yêu Thái Cảnh bật cười làm Khương Húc Nguyệt hốt hoảng, hệt như đang đi ăn trộm còn gây ra tiếng động.

Kiến Nguyệt liên tục gửi các hiền tài đi những nước có tư tưởng phóng khoáng hơn, để họ trở về áp dụng, biên soạn những quyển sách khuyến khích nhân dân thoát khỏi lối sống mê tín. Yêu Đế trở nên ít tập trung vào các công trình tôn giáo, ngược lại khuyến khích xây dựng trường học và nơi ở cho di dân, điều này gặp phải hai luồng trái chiều.

Vì đất nước hiện không có chiến tranh, Yêu Đế phong Khương Húc Nguyệt làm Đại học sĩ như trước đây để nàng tiếp tục hộ coi việc nước, lại cho Giang Hạo làm thầy dạy của các thế tử, quận vương, quận chúa. Nàng vốn định để hắn dạy dỗ cả Yêu Thái Cảnh, nhưng Bạch Tinh nói sẽ tự thân làm việc ấy, Kiến Nguyệt thấy việc này không có gì tốt hơn.

Mùa thu năm Thuận Thiên thứ mười ba, Yêu Đế quay trở lại tiếp tục thượng triều, xử lý chính vụ, các quần thần mới được một phen thở phào, nhưng không thể không phủ nhận, Yêu Hậu mới chỉ nhiếp chính một năm đã giảm bớt số lượng trộm cắp, dân chúng ấm no, các quan thần tham ô bị lôi ra xét xử công khai, Yêu Đế sau khi trở thì thì tiếp tục thừa kế “máy chém” này, triều đình ngày càng được thanh tẩy.

Từng có hôm, quần thần bẩm báo việc nước ngoài cố ý lấn chiếm đất bằng cách thả gà vịt đến đâu, lập chuồng đến đấy, vì thế mà từng một khoảng đất nhỏ của Đại Yêu cứ bị mất dần, Kiến Nguyệt nghe xong, liền nói, “Chúng thả gà vịt, thì là đang cho chó của chúng ta ăn, không việc gì phải sợ, ngược lại còn phải cảm ơn. Cứ bảo các quân sĩ thấy con gà, con vịt nào lạc sang thì bắt về mà ăn, hoặc thả chó săn ra, có cắn trúng người thì cũng là người lạ, lấy đấy mà làm bằng chứng, chó Đại Yêu không biết cắn người Đại Yêu, càng không biết cách lạc sang nước khác.”

Quần thần nghe thế, lập tức bật cười rộ lên.

Lại nói, các quân sĩ báo việc bị người ở trên núi nửa đêm ném đá tấn công, khiến cho người bị thương tật vô kể phải bỏ trại mà chạy, để chúng chiếm mất đất. Kiến Nguyệt nghe thế nổi giận, cho quân nửa đêm lên núi rình, thấy kẻ nào giở trò liền đánh, quân sĩ nhân cơ hội này trả thù, lấn sâu cả vào đất nước khác, nhưng thấy Đại Yêu hùng mạnh, không ai dám làm gì.

“Mẫu hoàng vì sao không đánh chúng?” Yêu Thái Cảnh ngồi bên cạnh tò mò hỏi.

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, phải đến tháng sau tiểu Yêu này mới tròn một tuổi, các nàng hay bế lên cùng thượng triều chỉ là vì nàng hay đòi đi theo, cũng chưa có ý định dạy nàng phải biết suy nghĩ phức tạp quá sớm, đến nay Bạch Tinh còn chưa dạy nàng học chữ. Nàng không ngờ Cảnh nhi thực sự sẽ lắng nghe buổi triều, bản thân nàng còn cảm thấy buồn chán, nào ngờ đối phương vẫn tỉnh như sáo.

“Cảnh nhi, chiến tranh mà xảy ra thì đều là chuyện không tốt, cho dù là Đại Yêu có lớn mạnh hơn nữa thì vẫn phải chịu tổn thất, nhất là các con dân. Chúng ta nếu có thể hoà bình được thì nên tận lực hoà giải với nhau, bạo lực là không tốt. Cảnh nhi sau này cũng sẽ là quân vương, vậy thì thân là đế vương một nước, Cảnh nhi phải đặt bách tính lên đầu, dân sống hạnh phúc, đời ấm no thì nước mới cường thịnh, nước mạnh rồi sẽ không ai dám gây sự nữa, một điều nhịn chín điều lành, Cảnh nhi nhớ chưa?”

Yêu Thái Cảnh mở to đôi mắt xám, tay gãi đầu, “Vậy vì sao có lúc mẫu hoàng lại cho người đi đánh?”

“Bởi vì đối phương gây sự không chịu yên, chúng ta cũng không được khiêm nhường quá nhiều, kẻo chúng coi thường lấn tới. Nhưng mẫu hoàng chỉ dạy chúng một bài học, cũng không có ý định khác.” Kiến Nguyệt cười nói.

Yêu Thái Cảnh hoàn toàn không hiểu lời nàng nói, biểu cảm ngơ ngác làm nàng phì cười, “Đợi Cảnh nhi lớn hơn, mẫu hậu sẽ dạy Cảnh nhi hiểu.”

Yêu Thái Cảnh chau mày, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, có vẻ bực bội, “Cảnh nhi sẽ lớn nhanh, Yêu tổ mẫu nói Yêu nhi lớn nhanh như thổi.”

Kiến Nguyệt bật cười, quả đúng là Yêu Thái Cảnh lớn lên rất nhanh, tóc của nàng đang mọc dài ra, lông mày lông mi rõ rệt, càng nhìn càng thấy nàng giống Bạch Tinh.

“Đừng cắn mẫu hoàng.”

“Ngứa lắm.” Yêu Thái Cảnh đang ở độ tuổi mọc răng tiếp theo, vì thế bắt đầu đi lục lọi khắp nơi tìm thứ gì để gặm, đến chân bàn chân ghế cũng gặm như con chuột, lúc nào không tìm thấy thì lại đi gặm tay Bạch Tinh, dần dần thành thói quen, đến Kiến Nguyệt cũng không tha, song đã biết kiềm chế lực, không để nàng chảy máu như trước nữa.

Trở về, Kiến Nguyệt dặn cung nhân đi làm một cây gậy mài răng cho Yêu Thái Cảnh, sau đó bế đứa bé đang nấp trong gầm bàn lên.

“Ứ ừ.”

“Ngoan, để mẫu hoàng xem răng của Cảnh nhi mọc tới đâu rồi.” Nàng vạch môi của Yêu Thái Cảnh, phát hiện hàm răng thứ hai của nàng bắt đầu nhô ra, “Ô, giờ mẫu hoàng mới để ý dưới răng nanh của Cảnh nhi có hai cái lỗ nhỏ nè.”

“Em tốt hơn là đừng nghịch ngợm chỗ đó, đó là răng phun độc của rắn chứ không phải hồ ly đâu.”

Kiến Nguyệt sửng sốt, quay lại nhìn Bạch Tinh, “Hoá ra hai cái răng nanh này là răng rắn sao? Chẳng trách vì sao trông nó dài và mảnh hơn răng em.”

“Ừ.”

“Em là người sinh ra Cảnh nhi, chắc là cơ thể cũng phải kháng độc của nàng chứ nhỉ.”

“Ừm, ta khuyên em không nên thử đâu.”

Nhớ tới trước đây Yêu Thái Cảnh hay cắn mình, tự dưng Kiến Nguyệt thấy rùng mình. Nàng cúi xuống nhìn Yêu Thái Cảnh, con bé lập tức bật cười ầm ĩ.

“Thấy mẫu hoàng bị đau mà sao Cảnh nhi cười vui vậy?”

“Hi hi, Cảnh nhi sẽ không bao giờ làm mẫu hoàng đau đâu, tại vì Cảnh nhi yêu mẫu hoàng mà.”

trướctiếp