Ngôn Băng Vân tắm rửa xong thì đi ra, tóc đen vẫn còn ướt, y lau qua loa hai ba lần rồi dùng dây buộc tóc buộc gọn lại, ngồi xuống bên cạnh bàn, chuẩn bị viết sổ tấu dâng lên Hoàng thượng.
Đương nhiên là phải báo cáo tình hình quân sự đầu tiên, báo rõ cho triều đình biết Khương
Di đã tạm thời lui binh, quân Ninh Viễn đau thương mất đi Phùng Chi
Hoán, còn lại cũng không thương vong quá lớn. Tiếp đến mới chậm rãi nói
đến lời đề nghị biên cương phía bắc và Khương Di kết giao trong tương
lai mà chính y đã đề nghị.
Ngôn Băng Vân biết vài năm gần đây
thiên tai nhân họa không ngừng, quốc khố cũng không dư dả, muốn thuyết
phục Hoàng thượng buông bỏ tiền thuế hai năm tới đây của Ninh Viễn, thì
phải trình bày ra lý do đầy đủ sức nặng mới được.
Y ngồi tại chỗ nghĩ sẵn trong đầu đâu ra đó, rồi mới bắt đầu nhấc bút lên viết. Tuy
rằng mới đầu tháng chín, nhưng mùa hè ở biên cương phía bắc thật sự là
kết thúc quá sớm, trời vừa sẩm tối thì đã cảm nhận được gió lạnh hiu hiu thổi đến. Tóc Ngôn Băng Vân vẫn còn ẩm, chỉ thấy sau gáy lạnh cóng,
nhưng y rất sợ đánh gãy mạch suy nghĩ, cho nên lần lữa mãi không chịu
đứng dậy khoác thêm một chiếc áo.
Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, Ngôn Băng Vân mới thở phào một hơi thật dài, đang chuẩn bị đọc
lại từ đầu đến cuối một lần nữa, thì nghe thấy có ai đó đứng bên ngoài
gõ cửa. Phòng ngủ của Ngôn Băng Vân trong quân là một gian buồng xép
trong trướng, phía ngoài còn dựng sa bàn cùng một tấm bản đồ biên cương
phía bắc thật lớn, cũng đủ để bảy tám người ngồi nghị sự, bên trong thì
để làm chỗ ngủ. Nếu đã có thể đi qua lính canh đứng ngoài cửa để tiến
thẳng vào trong, Ngôn Băng Vân lập tức đoán được người đến là Tạ Doãn.