Khi Hoàng thượng từ phủ Yến vương hồi cung, sắc trời đã dần dần sáng rõ. Từ xa xa đã thấy Thái tử Tạ Tuấn quỳ gối trước tẩm điện của ông, Mạc
Ngôn cũng cúi đầu thấp giọng thỉnh cầu ý kiến của ông:
"Hoàng thượng, nô tài hầu hạ Người quay về tẩm điện trước, rồi quay lại mời Thái tử điện hạ vào."
Cơn giận của Sùng Thanh đế vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, lạnh lùng nói:
"Để cho nó quỳ."
Dứt lời còn gọi Mạc Ngôn để bước xuống long liễn, không thèm liếc mắt nhìn Thái tử lấy một cái, lập tức bước vào trong điện.
Bước chân ông vẫn còn chút phù phiếm, vốn mắc thương hàn còn chưa khỏi hẳn,
ban đêm lại bỗng nhiên nghe được tin dữ, đau lòng đến gần như muốn rơi
lệ. Từ nhỏ Vạn Thanh Âm đã được Thái hậu yêu thương, thường xuyên đi
theo mẫu thân vào cung thỉnh an, suốt nhiều năm liên tục đều bầu bạn
cùng Thái hậu cùng đi nghỉ hè ở hành cung Lâm An, trong những người
không phải là con cháu hoàng thất, tuyệt đối là phần sủng ái độc nhất vô nhị. Hoàng hậu từng thử mai mối cho Tạ Tuấn, hy vọng Hoàng thượng chỉ
hôn Vạn Thanh Âm cho Tạ Tuấn. Hoàng thượng đương nhiên biết ý đồ của bà
là gì, một khi Thái tử cùng Vạn gia kết thân, hai nhà Vạn Từ cũng sẽ trở thành minh hữu, từ nay về sau không thể tiếp tục khống chế lẫn nhau duy trì thế cân bằng trong triều đình. Bởi vậy nên Sùng Thanh đế căn bản sẽ không đồng ý. Nhưng ông cũng cực kỳ yêu thương Vạn Thanh Âm, nếu chỉ
hôn nàng cho những vương công quý tộc khác ông cũng không nỡ, nghĩ tới
nghĩ lui, trong những hoàng tử còn lại cũng chỉ có Tạ Ngật tuổi tương
đương, lại chưa có hôn phối, bèn mời Thái hậu ra mặt, thử thăm dò ý tứ
của Thanh Âm. Ngay cả chính bản thân Hoàng thượng cũng không dự đoán
được rằng, đứa bé kia thế mà lại một lời đồng ý chuyện này không chút do dự. Thái hậu tuệ nhãn như đuốc, nói cho ông biết, Thanh Âm sở dĩ không
hề lưỡng lự, là bởi vì nàng vốn chung tình với Tạ Ngật.
Kể từ đó, tất cả mọi người đều vui mừng. Sau khi thành thân, hai người đúng là
tình đầu ý hợp, cho dù Vạn Thanh Âm trước sau vẫn chưa thể sinh hạ được
một nam hay nửa nữ, Tạ Ngật cũng chưa bao giờ yêu cầu cưới thêm người
nữa. Hoàng thượng chỉ cảm thấy đứa con cả tâm tư thâm trầm này của ông,
lúc ở bên cạnh Vạn Thanh Âm lại để lộ nét tươi cười thoải mái hiếm thấy, trong lòng cũng vui mừng vì hai người con. Tận đến đầu năm biết được
tin Thanh Âm có thai, càng thấy mừng rỡ như điên, dù thế nào đây cũng
chính là hoàng tôn đầu tiên của ông, Hoàng thượng đã sớm quyết định, cho dù là nam hay nữ, ông cũng sẽ gia phong và ban thưởng thật hậu hĩnh.
Thái hậu cũng hết sức vui mừng, đã sớm sai người thưởng rất nhiều đồ vật này nọ, ngay cả nhũ danh cũng đã tìm những trụ trì hoàng tự đức cao
vọng trọng khắp nơi lấy cho, xong xuôi đâu vào đó cả rồi.
Tất cả
mọi người đều đang vui mừng cùng chờ đợi thời khắc sinh mệnh mới này đến với thế gian, nhưng không thể tưởng tượng được rằng, thứ đến trước
tiên, thế mà lại là tin tức một xác hai mạng đau buồn cỡ ấy. Quản gia
của Vương phủ nói, sau khi Vương phi ngủ trưa tỉnh dậy, bèn dẫn theo nha hoàn cùng hai tên thị vệ đi dạo phố mua chỉ tơ cùng vải vóc, nàng không chịu để kẻ dưới làm thay, nhất định muốn tự đi mua, quản gia không
khuyên được, đành phải sắp xếp hai thị vệ trong phủ đi theo. Kết quả tận đến khi mặt trời xuống núi vẫn chưa thấy Vương phi nhà mình quay về,
quản gia lòng như lửa đốt, lập tức vào cung tìm Yến vương. Vừa khéo lúc
ấy Tạ Ngật đang ở bộ Binh nghị sự cùng Vạn Tùng, hai người lập tức phái
cực nhiều kẻ dưới trong phủ đi tìm kiếm trước. Nhưng khi màn đêm buông
xuống, thi thể của Vương phi đã bị tên thổ phỉ kia đặt ở giữa ngõ nhỏ
đằng sau Vương phủ.
Vạn Tùng năm nay đã gần sáu mươi nghe tin thì ngất xỉu tại chỗ, nhưng thái độ của Tạ Ngật thì hoàn toàn ngược lại,
hắn ta không hề mở miệng nói dù chỉ một chữ, cũng không rơi lệ, chỉ một
mình ở trong phòng lau sạch hết những vết máu đã sớm khô trên người thê
tử. Khi Hoàng thượng chạy đến phủ Yến vương, Tạ Ngật đã thay một thân
tang phục, quỳ gối ở sảnh trước dập đầu với ông, hô một tiếng "Phụ
hoàng", sau đó nghiêng người ngã xuống đất, cuối cùng cũng ngất lịm.
Chỉ trong một đêm, không chỉ mất đứa con dâu vừa ý, lại còn mất đi Hoàng
tôn vốn đã chờ mong thật lâu, Sùng Thanh đế vừa hoảng hốt lại vừa giận
dữ, ra lệnh cho Trần Kế Viên dẫn binh biến kinh đô thành một cái thùng
sắt, chỉ có vào chứ không có ra, lục soát từng nhà, lại phái Hoắc Bắc
Lương dẫn theo người bí mật tìm kiếm, tiến hành cùng lúc, thề phải bắt
sống được tên thổ phỉ kia, đem ra băm thây vạn đoạn. Nhưng ông cũng hiểu rằng, cho dù trả thù thế nào, bù đắp thế nào, người đã chết cũng sẽ
không trở về được. Bi kịch đã xảy ra rồi, từ nay về sau thiên nhân vĩnh
cách, hồn phách của người chết mãi đi về hướng bờ Bỉ Ngạn xa xôi, mà
người còn sống, chỉ có thể ôm nhớ nhung cùng hối hận tiếc nuối mà vượt
qua quãng đời còn lại dài đằng đẵng. Mười tám năm trước, thời điểm tự
tay ôm Thư phi tự tử từ trên thòng lọng thắt bằng dây thừng xuống, ông
đã hiểu được điều này.
Cách lúc lên triều còn hơn nửa canh giờ,
nhưng Hoàng thượng không hề buồn ngủ, chỉ nhắm mắt nằm dựa trên giường,
giọng nói vô cùng mỏi mệt:
"Mạc Ngôn."
Mạc Ngôn cúi đầu tiến vào, gần như là không nghe thấy tiếng bước chân.
"Hoàng thượng, bên ngoài khí lạnh sâu, nô tài sai kẻ dưới dâng một chén canh ngân nhĩ làm ấm cơ thể lên cho Người nhé."
Hoàng thượng lắc lắc đầu, chỉ nói:
"Thái hậu còn ở hành cung chưa quay về, lão nhân gia người đến mùa đông thì
thân thể không được thoải mái, chuyện hôm nay, cứ giấu trước đã."
Mạc Ngôn thấp giọng nói:
"Mỗi tháng Thái hậu đều sai Lương cô cô tặng đồ đến phủ Yến vương, sợ là không giấu được quá lâu..."
Hoàng thượng thở dài một tiếng.
"Có thế giấu được ngày nào thì biết ngày đó đi."
Mạc Ngôn nhẹ giọng thưa vâng, lại nói:
"Hạ đại nhân của bộ Lễ nói sau khi hạ triều sẽ đến thỉnh báo chuyện tiệc khánh công, nô tài có cần..."
"Bỏ." Hoàng thượng lạnh lùng nói: "Phân phó xuống dưới, trong vòng bảy ngày
hậu cung không được phép ăn mặc sặc sỡ lòe loẹt. Việc này giao cho Hoàng hậu, kẻ nào dám làm trái, Hoàng hậu sẽ phải chịu tội thay!"
"Nô tài tuân lệnh." Mạc Ngôn chần chừ trong chốc lát, thử thăm dò: "Vậy Thái tử điện hạ..."
"Bảo nó mau cút về Đông cung, không triệu kiến thì không được ra ngoài! Cũng không cần phải lên triều nghị sự nữa."
Mạc Ngôn tự mình ra ngoài truyền lời, một lát sau lại tiến vào bẩm báo:
"Hoàng thượng, Đoan vương điện hạ cầu kiến."
Lúc Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân chạy đến phủ Yến vương, Hoàng thượng đang
chuẩn bị rời đi. Ông ngồi trong long liễn nhìn hai người đang quỳ trước
mặt, im lặng một lát mới bảo bọn họ bình thân. Ngôn Băng Vân đứng ở phía sau Tạ Doãn, buông mi rũ mắt, vẻ mặt trang nghiêm lẫn vài phần đau
thương. Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng nhìn thấy y, cảm thấy được khí
chất băng lãnh cùng mềm mại hòa hợp trên người y, vừa ôn hòa lại vừa xa
cách, làm cho bản thân ông nhớ đến một người, một người đã rời đi thật
lâu, mà nhiều năm như vậy rốt cuộc ông không thể tìm được người thứ hai
như vậy.
Tạ Doãn còn chưa thay quần áo lên triều, chắc là từ phủ
Yến vương chạy thẳng vào cung, Hoàng thượng cũng không để ý chuyện này,
dựa vào thành giường hỏi:
"Đại ca con sao rồi?"
Mạc Ngôn mang ghế vào, Tạ Doãn tạ ơn sau đó ngồi xuống, thấp giọng trả lời:
"Đại ca đã tỉnh dậy rồi, thái y nói không có gì đáng ngại. Nhi thần ở cùng
huynh ấy một lúc, nhưng hình như huynh ấy... muốn một mình nói chuyện
với Vương tẩu..."
Trái tim Hoàng thượng như bị ai cắt qua, nghiêng mặt sang chỗ khác, trầm giọng nói:
"Đại ca con tiến cử con vào bộ Binh, Trẫm gọi con đến, là muốn hỏi rõ, đây
có phải là ý của bản thân con không? Từ trước đến nay, chí hướng của con đều không đặt ở chỗ này, hiện giờ thật sự là đã nghĩ thông rồi sao?"
Tạ Doãn cúi đầu nói:
"Nhi thần đã qua tuổi nhược quán, không nên ham chơi hưởng lạc nữa. Hiện giờ được đại ca coi trọng, nguyện phân ưu cùng Phụ hoàng."
Hoàng thượng vẫn không tỏ thái độ gì:
"Trẫm muốn nghe nguyên nhân chân chính."
Tạ Doãn vén vạt áo lên rồi quỳ xuống, đáp:
"Trong tay có kiếm, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ."
Hắn gằn từng tiếng mà nói:
"Đây chính là nguyên nhân chân chính trong lòng nhi thần."
Hoàng thượng nâng mắt lên, tầm nhìn đảo một vòng trên mặt Tạ Doãn:
"Con muốn bảo vệ ai?"
Bên trong tẩm điện vốn cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy mỗi tiếng tích tắc
tích tắc khi con lắc của chiếc đồng hồ Tây Dương nho nhỏ đặt trước
giường của Hoàng Thượng đong đưa qua lại. Tạ Doãn mấp máy môi, đang muốn trả lời thì nghe Hoàng thượng nói:
"Có phải là Ngôn Băng Vân không?"
Tạ Doãn cứng đờ tại chỗ, thấy Hoàng thượng đang cười như không cười nhìn hắn:
"Hôm nay gặp lần đầu tiên, lập tức ngửi được mùi của hương Linh Hư ở trên
người y. Cách phối chế hương này phức tạp, dùng Đàn hương làm chủ, Trầm
hương là phụ, phối thêm Xương Bồ, Trắc Bách Diệp, cùng hạt Thù Du và
những loại hương liệu điều hòa khác. Khi Mẫu phi con còn sống thích dùng nó nhất, cũng là loại con thường dùng nhất."
Tạ Doãn dần dần bình tĩnh lại, cúi người dập đầu, dõng dạc đáp:
"Gần đây Phụ hoàng bộn bồ chính sự, Vương tẩu lại gặp bất hạnh, nhi thần
không muốn làm Phụ hoàng không vui, vốn dĩ không định nói ngay lúc này.
Nhưng nếu Phụ hoàng đã hỏi, nhi thần cũng không muốn giấu giếm. Phụ
hoàng ánh mắt tinh tường, nhi thần khuynh mộ Ngôn Băng Vân đã lâu, chỉ
mong được nắm tay y bước hết quãng đời còn lại. Ngoại trừ việc này, nhi
thần cũng chẳng cầu mong gì hơn. Nhi thần tự biết bản thân ngu dốt, khó
thành châu ngọc, chỉ mong được cống hiến chút sức mọn vì xã tắc, phân ưu với Phụ hoàng cùng các huynh trưởng, đồng thời cũng tranh thủ cho bản
thân một tư cách để có thể bảo vệ được người trong lòng. Nhi thần đã
đồng ý với Mẫu phi, chỉ ở bên cạnh người mà mình thích."
Hắn lại cúi đầu lạy thật sâu, nói:
"Cầu xin Phụ hoàng tác thành."
Tuy thái độ của Tạ Doãn nhún nhường, nhưng giọng điệu lại lộ rõ sự kiên
định không thể xen vào, Hoàng thượng biến sắc rồi lại biến sắc, cuối
cùng cũng chỉ thở dài, nói:
"Ngôn Băng Vân cũng không phải là vật trong ao, sao có thể bằng lòng ở lại kinh thành lâu dài? Đại Tề và quân Khương, trong vòng ba năm ắt có tử chiến. Đối với quân Khương, y có thù giết cha mất thầy, cuối cùng vẫn sẽ muốn quay về Ninh Viễn. Con đã hỏi
qua ý tứ của y chưa?"
Tạ Doãn nói:
"Nhi thần đương nhiên
sẽ dốc hết sức giúp y báo thù, nếu y quyết định quay về quân ngũ, nhi
thần cũng sẽ đi cùng y. Cho dù là đến nơi nào, nhi thần chỉ cầu có thể
nhìn thấy y, ở bên y, chẳng sợ rau dưa áo vải, trà thô cơm nhạt, cũng
bằng lòng vui vẻ."
Trong mắt Hoàng thượng ánh lên vẻ xót xa,
trong lúc hoảng hốt, ông thấy người quỳ gối trước mặt kia không phải là
Tạ Doãn, mà là chính bản thân ông khi còn trẻ. Ông bình tĩnh hỏi thêm:
"Nếu y, không hề thích con thì sao?"
Tạ Doãn im lặng thật lâu, sau đó nhìn chằm chằm vào những ô gạch đã được nắng mai mềm mại chiếu sáng, tiếp đó mới mở miệng đáp:
"Vậy nhi tử sẽ..."
Chẳng hiểu sao hắn lại nghẹn ngào trong chốc lát rồi mới có thể nói tiếp:
"Vậy nhi thần sẽ đứng từ phía xa mà nhìn y, ngóng trông y, không để y phát hiện ra."
Hoàng thượng không lên tiếng, Tạ Doãn vẫn tiếp tục quỳ gối ở đó, nghe quả lắc bằng đồng của chiếc đồng hồ Tây Dương kia đập từng tiếng từng tiếng vào trái tim. Trong lòng hắn biết rõ bản thân rất tùy hứng, nếu như đã đảm
đương chức vị quan trọng ở bộ Binh, sao có thể buông bỏ tất cả nói đi là đi được? Cá cùng tay gấu cái nào cũng muốn, hậu quả chính là có thể
chẳng nhận được bất kỳ thứ gì hết...
"Chuyện xây dựng lại quân
Ninh Viễn, trước đó đã giao cho Yến vương, hiện giờ nó... Vậy con cứ tạm thời tiếp quản đi đã. Trẫm sẽ phân phó Trần Kế Bồi, cho con chức vụ
Lang trung của bộ Binh, con giúp hắn sắp xếp công tác phòng thủ ở biên
giới phía bắc. Tương lai nếu Ngôn Băng Vân quay về Ninh Viễn, con còn có cớ mà đi theo. Nếu không một Hoàng tử như con, đường đường là một thân
vương, không làm quan không dẫn binh, cứ thế chạy theo một nam nhân thì
còn ra thể thống gì nữa?"
Hoàng thượng tự mình xuống giường, lạnh giọng ra lệnh:
"Còn quỳ ở đó làm gì? Thay y phục vào triều."
Ngôn Băng Vân dựa vào bức tường đỏ thẫm cạnh cửa bên, ngẩn ngơ nhìn cái bóng của mình bị ánh mặt trời cắt ngắn từng đoạn từng đoạn. Trong lúc lơ
đãng, bỗng dưng có một tấm yêu bài* màu nâu xuất hiện trước mắt, y tập
trung nhìn kỹ, bên trên đó còn khắc hai chữ "Bộ Binh" thật to.
(Yêu bài: 腰牌- thẻ bài đeo ở thắt lưng, dùng để phân biệt địa vị, phẩm hàm của những tầng lớp khác nhau trong triều đình.)
Ngôn Băng Vân xoay người sang, đón lấy ánh mắt tràn ngập ý cười của Tạ Doãn.
"Ta vào bộ Binh." Tạ Doãn cười nói, "Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là Lang trung chính ngũ phẩm của bộ Binh."
Ngôn Băng Vân thấy hắn vừa đắc ý vừa mừng rỡ như vậy, giống hệt như sĩ tử
hàn môn vừa được nêu danh bảng vàng, không khỏi cười theo, nghiêm túc
trịnh trọng hành lễ rồi nói:
"Ty chức chúc mừng Điện hạ."
Yêu bài được buộc bằng một sợi dây đỏ, xoay xoay giữa những ngón tay linh
hoạt của Tạ Doãn. Hắn ra vẻ dù vội nhưng vẫn ung dung, nói:
"Còn một chuyện nữa, huynh càng cần phải chúc mừng ta hơn."
"Hôm nay lại có nhiều chuyện tốt đến vậy sao?" Ngôn Băng Vân cười hỏi: "Là chuyện gì vậy?"
"Ta có Vương phi rồi." Tạ Doãn nhướng một bên mày lên, đắc ý nói: "Là người mà Phụ hoàng chính miệng đồng ý."
Hô hấp của Ngôn Băng Vân nghẹn lại, ý cười tươi tắn cứng đờ trên mặt. Tạ
Doãn cũng không nhìn y, vẫn xoay xoay tấm yêu bài trên tay, vừa chuyển
động xung quanh người y vừa nói chuyện:
"Là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, đôi mắt kia ấy à, chỉ cần liếc nhìn ta một cái thôi, là đã đủ câu hồn ta đi mất tiêu rồi."
Thiếu niên dừng lại ở sau lưng y, ghé đầu lại gần hỏi:
"Huynh có biết ta đang nói đến ai không?"
Trái tim đang nằm trong lồng ngực Ngôn Băng Vân không ngừng thít lại đau
đớn, cúi đầu không để lộ bất kì biểu tình nào ra mặt, thấp giọng đáp:
"Ty chức không biết."
Tạ Doãn vẫn tiếp tục đi vòng tròn xung quanh y:
"Y không chỉ có vẻ ngoài đẹp, còn đặc biệt dịu dàng, giọng nói trầm bổng
êm tai, lúc cười rộ lên thì chẳng khác nào ánh mặt trời ấm áp giữa trời
đông giá rét. Ta chỉ cần được đứng bên cạnh y, cho dù không cần làm gì
cả, cũng không cần nói gì cả, đã cảm thấy vừa thỏa mãn lại vừa vui vẻ
rồi."
Thiếu niên lại nghiêng đầu tới gần, hỏi:
"Bây giờ thì rốt cuộc huynh cũng biết là ai rồi chứ?"
Ngôn Băng Vân nghiêng mặt né tránh, thờ ơ đáp trả:
"Ty chức không biết."
"Sao huynh còn ngốc hơn cả Tần Xuyên vậy?" Tạ Doãn phàn nàn, bỗng nhiên xoay người đứng trước mặt y, lời nói cũng táo tợn hơn: "Làn da của y vừa mịn màng lại vừa trơn bóng, sờ lên chẳng khác nào tơ lụa thượng hạng. Bờ
môi y mềm mại phấn nộn chẳng khác nào cánh hoa vừa hứng đầy sương
mai..."
Thiếu niên càng nói càng lộ liễu trắng trợn, Ngôn Băng
Vân thật sự không nghe nổi nữa, nhịn không được ngẩng đầu lên ngắt lời
hắn:
"Điện hạ, ty chức không..."
Chữ "biết" y còn chưa kịp nói ra thì bờ môi đã bị người kia bắt gọn rồi hôn chụt một phát. Tạ
Doãn giống như chưa được thỏa mãn mà nhìn chằm chằm môi y, lẩm bẩm nói
tiếp:
"Dưới khóe miệng còn có một nốt ruồi nho nhỏ, vô cùng ngọt
ngào, hệt như viên kẹo đường trước đây y cho ta vậy, à không, so với kẹo đường còn ngọt hơn, làm cho ta dù hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ..."
Ngôn Băng Vân ngẩn ngơ hồi lâu, lúc lấy lại được phản ứng thì độ nóng trên
mặt đã lan xuống tận dưới cổ, y xoay người muốn đi, lại bị Tạ Doãn nắm
chặt lấy cổ tay. Thiếu niên cực kỳ vui vẻ, trong giọng nói như có ngàn
vạn nhu tình quấn quanh:
"Phụ hoàng đã đồng ý rồi, lần này huynh không còn lý do gì để đẩy ta ra nữa."
Ý cười tràn ngập đầu mày khóe mắt rồi lan khắp khuôn mặt Tạ Doãn, sự vui sướng trong giọng nói còn mang theo một phần rụt rè:
"Tiểu Ngôn, huynh bằng lòng làm Vương phi của ta không?"