Ta Hơi Tham Ăn Khi Là Một Nam Chính Bị Từ Hôn
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thì khó.
Kể từ
khi cọ cơm vị hôn thê của mình ở Nhan gia hai tháng, trừ bỏ rất ít món,
Diệp Phi Diệp ăn cái gì cũng cảm thấy như đang ăn cám heo.
Mỗi khi học ở học viện, hắn sợ nhất là tự hỏi, ăn gì vào bữa trưa, ăn gì vào bữa tối.
Không có đồ ăn ngon, dù có khôi phục danh hiệu thiên tài, cũng không thể thay đổi niềm tiếc nuối.
Một số tộc nhân của Diệp gia cũng đến học viện Kính Sơn với hắn, nhưng dù
là tộc trưởng chi tử, hắn cũng không thể mỗi ngày ra ngoài ăn vì nhà ăn
nấu khó ăn, sau cùng hắn vẫn là tộc nhân Diệp gia, hắn muốn làm tấm
gương sáng cho Diệp gia.
Diệp Phi Diệp có thiên phú xuất chúng,
học hành chăm chỉ, rèn luyện siêng năng, cấp bậc nhanh chóng tăng lên,
được lão sư và đồng học đồng lòng công nhận, nhưng cũng ngày một sụt
cân.
Lão gia gia tùy thân không thể chịu đựng được nữa, mặc dù
không có thực thể, không có vị giác, nhưng lão ta đã từng thấy Nhan
Nghiên nấu ăn, trông thực sự hấp dẫn, dù lúc sinh thời lão ta không coi
trọng việc ăn uống, có thể có đồ ăn ngon tất nhiên vui vẻ, với mối quan
hệ giữa Nhan Nghiên và Diệp Phi Diệp, lão ta có thể hiểu được tâm trạng
của hắn.
Nhưng lão ta vẫn muốn cho Diệp Phi Diệp cháy lên ý chí
chiến đấu của mình, thay vì quy củ đến lớp mỗi ngày, luyện tập, hòa đồng với các đồng học, được lão sư đánh giá cao.
【Ta đồng ý để tiểu huynh đệ đến học viện Kính Sơn không chỉ để tiểu huynh đệ trải nghiệm cuộc sống ở học viện】Lão ta nói.
"Ta biết, nhưng lão chỉ nói rằng lão sẽ giúp ta tu luyện để ta giúp lão
khôi phục thân thể vào một ngày nào đó, chứ lão chưa bao giờ nói rốt
cuộc lão muốn ta làm." Diệp Phi Diệp nói.
Chỉ cần không liên quan đến Nhan Nghiên và ăn uống, Diệp Phi Diệp vẫn khôn khéo, dù cho rằng
bản thân là nam chính bị từ hôn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng lão
gia gia tùy thân sẽ tốt bụng giúp đỡ hắn vô điều kiện, về điều kiện khôi phục thể xác, xưa nay có rất nhiều cường giả, hắn chưa từng nghe nói
người nào có thể dùng công cụ luyện hóa lá bùa làm cho người chết sống
lại bằng cách luyện khí luyện phù luyện đan, hắn tự nhiên lưu lại tâm
nhãn, lập khế ước linh hồn với lão gia gia tùy thân, tiến hành khế ước
theo hướng có lợi cho bản thân càng nhiều càng tốt.
【Ước định của tiểu huynh đệ với Nhan Nghiên đã hoàn thành, ngay khi tiểu huynh đệ đến Du Châu, tiểu huynh đệ đã nỗ lực tìm ớt cho vị tiểu thư ấy, yêu cầu của ta không khó, bên trong phòng tinh luyện bỏ hoang của học viện Kính
Sơn, có một cái lò luyện đan mà ta muốn, nhưng chẳng qua dị thú canh
giữ, tiểu huynh đệ đi tới đó, sau đó ta sẽ dạy tiểu huynh đệ luyện đan
cấp bốn】
"Cấp bậc của dị thú là bao nhiêu?" Diệp Phi Diệp lưu tâm, hỏi.
【Đó chỉ là chiến giả cấp chín, tiểu huynh đệ chỉ cần dùng phong hệ của mình đoạt lấy rồi bỏ chạy, không so được với ớt có tập tính quần cư nơi hàng trăm cây chiến giả ở cùng một tầng.】
Ta tin lão cái quỷ.
Đêm đó, Diệp Phi Diệp đã thầm nghĩ khi cùng dị thú oan gia ngõ hẹp trong phòng tinh luyện bỏ hoang.
Hắn đã đánh bại cây ớt vì tình yêu của mình với mỹ thực, hắn có thể chặt
đứt một đoạn dây leo bằng một lưỡi gió duy nhất, chưa kể hắn đã là chiến giả cấp ba sau khi hắn đến học viện Kính Sơn hơn nửa năm.
Lão già chết tiệt.
Lão ta không nói rằng dị thú là Tật Phong thú biến dị, có một chút linh trí của loài người, và có cùng thuộc tính với hắn, lại có thêm một lớp vảy
bên ngoài, nếu đi đoạt thì hắn làm sao chạy.
Gần như toàn bộ quá
trình Diệp Phi Diệp bị Tật Phong thú áp chế trêu đùa, trên người hắn có
không ít vết thương, hắn rất tức giận, nhưng hắn biết rằng chỉ cần hắn
trốn thoát khỏi phòng tinh luyện, Tật Phong thú sẽ không đuổi theo hắn,
nên hắn mới ra sức chiến đấu, mang một thân đầy thương tích rời đi, dự
định sẽ lẻn vào một lần nữa vào một ngày khác.
Nhưng cuối cùng sau khi rời khỏi phòng tinh luyện, Diệp Phi Diệp lại nhìn thấy Khanh Mặc ở cách đó không xa.
"Mặc Mặc, sao muội lại ở đây?" Diệp Phi Diệp không lo lắng rằng Khanh Mặc sẽ tung tin về chuyện hắn lẻn đến phòng tinh luyện bỏ hoang vào ban đêm,
nhưng hắn cũng tò mò về lý do Khanh Mặc lại ở đây.
"Diệp ca ca, muội vẫn luôn chú ý huynh, khi huynh lặng lẽ rời đi, muội đương nhiên cũng biết." Khanh Mặc e thẹn mỉm cười.
"Trong phòng tinh luyện huynh có gặp phải nguy hiểm gì không? Diệp ca ca, muội không còn là một nữ hài nhi cần sự bảo vệ của huynh nữa, có khó khăn gì huynh có thể nói với muội, chúng ta cùng đi, muội là chiến giả cấp sáu, sẽ không kéo chân huynh đâu."
"Cũng không có trở ngại gì lớn,
chỗ đó có một con dị thú rất lợi hại, sẽ đả thương người nhưng không
giết người, huynh coi như một trải nghiệm để thử sức thôi, haiz, không
ngờ khoảng cách giữa cấp ba và cấp chín của chiến giả vẫn quá lớn, muội
cũng có thể thử, nhưng phải chú ý an toàn." Diệp Phi Diệp tránh nặng tìm nhẹ.
Không phải là hắn không thể nói cho Khanh Mặc biết hắn đang làm gì, nhưng kiểu đi ăn trộm này, vẫn là chỉ mình hắn biết thì hơn,
huống chi hắn nói không sai, hắn cũng đang rèn luyện thực lực chính
mình, với lại, chuyện lão gia gia tùy thân dạy hắn luyện đan, dù Thanh
Mặc rất tốt với hắn, nhưng nàng ta cũng không phải là người Diệp gia,
không có khả năng được biết.
"Diệp ca ca, tạ ơn huynh đã quan tâm đến việc tu luyện của muội. Vết thương của huynh có đau không, để muội
giúp huynh xem?" Thấy vành mắt Khanh Mặc hơi đỏ, ánh nước hiện lên, nàng ta tiến lên một bước kéo tay áo Diệp Phi Diệp.
Diệp Phi Diệp lập tức lùi lại, tránh khỏi tay của Khanh Mặc, "Mặc Mặc, không sao đâu,
muội cũng lớn rồi, tuy rằng không có người ngoài, nhưng vẫn cần phải chú ý, nam nữ thụ thụ bất thân. "
Nghe vậy, Khanh Mặc lập tức bị
kích thích, giọng nói hơi cất cao, vành mắt đỏ hơn, "huynh nói với muội
nam nữ thụ thụ bất thân?!"
Thấy Diệp Phi Diệp có chút khác
thường, nàng ta lập tức cúi đầu xuống, dịu giọng giải thích: "Diệp ca
ca, chúng ta cùng lớn lên ở một nơi, thân thiết như người một nhà, lúc
nhỏ tu luyện làm liên lụy huynh mà huynh vẫn giúp muội xoa bóp, còn cho
phép muội thử châm cứu huyệt đạo cho huynh, trên người muội... Huynh
không nên nói như vậy."
Haiz ┐ ('~';) ┌ Diệp Phi Diệp lúc này vô cùng hối hận.
Không phải khi còn bé hắn vừa đọc một cuốn tiểu thuyết kỳ lạ về các huyệt đạo trong tám kinh mạch trên thân thể sao, hắn thân thiết nhất với Khanh
Mặc trong đám đồng trang lứa, đại ca và nhị tỷ hơn hắn nhiều tuổi lại
thường xuyên vắng nhà, khi còn nhỏ hắn không biết nam nữ chi biệt, nên
lấy Khanh Mặc làm vật thí nghiệm, lúc đó hắn mới bảy tám tuổi, về phần
xoa bóp, đó là vì nắm chắc kỹ xảo lấy lòng cha già, Khanh Mặc không thể
nói như hắn với tên biến thái cùng một giuộc vậy.
"Mặc Mặc... Lúc đó chúng ta vẫn còn nhỏ không phải sao, bây giờ lớn như vậy, không còn
thích hợp nữa." Diệp Phi Diệp dùng tuổi tác để thoái thác mà không cần
suy nghĩ.
Sợ lại kích thích tiểu cô nương yếu ớt Khanh Mặc, Diệp
Phi Diệp vội vàng vừa dỗ vừa gạt Khanh Mặc trở về, bản thân co cẳng bỏ
chạy.
Trở lại ký túc xá, nằm trên giường, Diệp Phi Diệp đột nhiên nhớ đến phản ứng trước đây của Nhan Nghiên khi hắn và Nhan Nghiên tình
cờ nói về Khanh Mặc.
"Tiểu cô nương dịu dàng lại là thuộc tính hỏa, sao lại có cảm giác không đáng tin như ta thuộc tính thủy vậy?"
Mặc dù trong lời nói của Nhan Nghiên không có bất cứ sự châm ngòi hay kỳ
thị nào, nhưng Diệp Phi Diệp lại cảm nhận được một loại cảm xúc khó tả.
Đúng, đây là một loại cảm xúc hạnh phúc, một loại cảm giác như gió bên gối!
Dù hắn và Nhan Nghiên chưa thành thân, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người một nhà, cha hắn luôn nghe lời tiên mẫu, hắn cũng nghe lời Nhan
Nghiên!
Nhan Nghiên nói rằng Khanh Mặc cho nàng cảm giác không đáng tin cậy, vậy chính là không đáng tin cậy!
Hắn nói không sai, bây giờ hắn và Khanh Mặc đều đã lớn, cần giữ khoảng cách, không thể để Nhan Nghiên có ý kiến với hắn!
Vì vậy trong lúc nghĩ lung tung, Diệp Phi Diệp chìm vào giấc ngủ.
Kết quả là ngày hôm sau, hắn đang chán nản ăn trưa, không ngờ có người Nhan gia đến, vừa nhìn thấy hắn, liền đưa một bao to thơm phức.
"Diệp công tử, đây là đồ ăn vặt mà đại tiểu thư nhờ tiểu nhân mang đến cho
công tử, gọi là chân gà ngâm ớt. Đại tiểu thư còn nói sợ công tử không
quen với đồ ăn của Du Châu, liền làm thịt hun khói gì đó có thể bảo quản lâu để tiểu nhân mang cho công tử. Đúng rồi, còn có cái này, đại tiểu
thư nói là hoa tiêu, ăn vào sẽ làm người tê dại, thấy thú vị, nên để
tiểu nhân mang cho công tử một ít."
Trái tim vốn đang đau khổ vì ăn ở nhà ăn của Diệp Phi Diệp đã được chữa lành ngay lập tức.
Hạnh phúc quá.
Hắn muốn học tập chăm chỉ, trở thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp
đất, chăm chỉ học luyện khí luyện phù luyện đan để kiếm tiền, mỗi ngày
về nhà ăn đồ ăn Nhan Nghiên nấu!
Không đúng, mặc dù Nhan Nghiên
nấu ăn rất ngon, nhưng không phải lúc nào hắn cũng phải phiền nàng nấu
cho mình, Nhan gia còn dựa vào nàng, nấu ăn rất mệt, hắn chỉ cần ăn cách ngày là được, khi khác, để Nhan Nghiên hướng dẫn trù nương cách nấu.
Hắn rất nhớ Nhan Nghiên, trên đời làm sao có cô nương tốt như vậy, sao hắn
lại có thể may mắn như vậy, được làm vị hôn phu của nàng!
Nhưng trước khi trái tim của Diệp Phi Diệp kịp nhộn nhạo, hắn đã nghe thấy nô bộc Nhan gia nghiêm túc nói với hắn.
"Diệp tam công tử, trên đây là lời đại tiểu thư nhờ tiểu nhân nói với công
tử, dưới đây, vài vị trưởng lão Nhan gia cũng có chuyện muốn tiểu nhân
nói với công tử."
"Các trưởng lão nói, cho dù đại tiểu thư có gả
cho công tử, đó cũng là chuyện sau khi trưởng thành, hiện tại tiểu thư
vẫn là thế hệ con cháu ưu tú nhất Nhan gia, nên chuyên tâm tu luyện, mà
không phải để tâm đến loại bàng môn tà đạo như nấu ăn, sẽ khiến người ta cười nhạo Nhan gia. Nếu như công tử chậm trễ sự phát triển của đại tiểu thư, cho dù là trái với đạo lý, bọn họ sẽ cân nhắc đến chuyện đoạn
tuyệt hôn sự. "
Nô bộc Nhan gia thuật lại xong, trên mặt hiện lên chút lo lắng, "Diệp tam công tử, có một số điều đáng lẽ tiểu nhân không nên nói, nhưng tiểu nhân không muốn thấy đại tiểu thư buồn bực. Đại
tiểu thư thích nấu ăn vốn không hề gì, nhưng lại có thiên phú giống như
nhị công tử, tương lai Nhan gia phải dựa vào đại tiểu thư chống đỡ, tiểu thư đối xử với công tử rất tốt, nhưng tộc nhân cảm thấy tiểu thư mê
muội mất ý chí thì không tốt, đối với những chuyện này, đại tiểu thư và
các trưởng lão đã cãi nhau rất nhiều lần, còn lén khóc, sau khi tiểu
nhân mang cho công tử những thứ này, tiểu nhân sẽ về núi Trọng Hoa. Tiểu nhân mong công tử sẽ suy xét hơn vì đại tiểu thư."
Nói xong, nô bộc Nhan gia rời đi, bỏ lại Diệp Phi Diệp đang vô cùng chấn động.
Ngày nào hắn cũng đến Nhan gia ăn cơm, cũng cảm nhận được thái độ kỳ lạ của
Nhan gia, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nhiều, bây giờ hắn không thể trốn
tránh sự thật đang bày ra trước mặt.
Nhan gia khác với Diệp gia, ở Diệp gia hắn có đại ca kế thừa gia nghiệp, trong khi đệ đệ của Nhan
Nghiên của Nhan gia không thể gánh vác Nhan gia, Nhan gia lại không
trọng nam khinh nữ, có thể hình dung được tầm quan trọng của Nhan Nghiên đối với Nhan gia.
Phải biết hôn ước của hắn với Nhan Nghiên là
do tổ tông định ra, ban đầu Nhan gia đối với Diệp gia có đại ân, mối
quan hệ giữa hai gia tộc luôn tốt đẹp, tổ phụ hắn cho rằng nội tôn có
thiên phú không tồi, mới cùng Nhan gia kết thông gia, tuy không phải ở
rể, nhưng cũng gần giống vậy.
Về thiên phú hơn người của hắn, nếu thật sự phát triển tốt, đến cùng họ của hắn là Diệp, họ của hài tử cũng sẽ là Diệp, vô cùng có lợi cho Diệp gia, hơn nữa còn khiến hai nhà thân càng thêm thân.
Diệp Phi Diệp đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng
cho Nhan Nghiên, là trưởng nữ, đệ đệ của nàng không nên thân, nàng không thể sống cuộc sống mà nàng mong muốn.
Ngay lập tức, Diệp Phi
Diệp hạ quyết tâm, hắn phải nỗ lực hơn nữa, chỉ khi đủ mạnh, hắn mới có
thể bảo vệ được Nhan Nghiên, có thể ăn món ngon, có thể bảo hộ được Diệp gia và Nhan gia.
Nghĩ như vậy, Diệp Phi Diệp vẫn thấy ngon khi ăn chân gà ngâm ớt.
Dù miệng đã bị cay đến sưng lên nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật rằng nó thực sự rất thơm.
Trong chốc lát, Diệp Phi Diệp nghi ngờ.
Chỉ cần Nhan Nghiên làm ra, cho dù Nhan Nghiên có cho hắn ăn phân thì hắn vẫn thấy ngon.
Đối với con Tật Phong thú dị biến trong phòng tinh luyện bỏ hoang...
Sau khi luôn không thể đánh bại nhưng sức mạnh đã tăng thành chiến giả cấp
năm, Diệp Phi Diệp nghĩ đến một cách - hắn dùng thịt hun khói cùng với
hoa tiêu mà Nhan Nghiên gửi cho hắn, thành công làm tê cứng Tật Phong
thú, khi động tác của nó bị chậm lại, hắn lao đến mục tiêu, cướp đi
thành công lò luyện đan mà lão gia gia cho là báu vật nhưng là phế phẩm
trong mắt hắn.
Thời gian như thoi đưa, một năm sắp trôi qua, học
viện Kính Sơn cũng sẽ bắt đầu một kỳ nghỉ, Diệp Phi Diệp tưởng tượng có
thể gặp lại vị hôn thê liền kích động không thôi.
Nhưng vào lúc
này, bỗng xảy ra biến cố, trên quảng trường dạy học, hắn vậy mà bị một
con đại bàng khổng lồ ở cấp chiến tông bắt cóc ngay trước mắt mọi người!
Vào lúc đó, suy nghĩ của Diệp Phi Diệp vô cùng đơn giản.
Như c*t! Kỳ nghỉ của hắn!
Hắn đã lâu không gặp Nhan Nghiên!
Nhưng đại bàng khổng lồ quá mạnh, hơn nữa viện trưởng quyền lực nhất của học
viện Kính Sơn cũng không có ở đó, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn hắn
bị cắp đi.
Vào giây phút cuối cùng, Diệp Phi Diệp dùng hết sức
lực của mình và hét lên, "nhớ nói với Nhan Nghiên rằng kỳ nghỉ này ta
không thể về, có cơ hội ta sẽ đến núi Trọng Hoa tìm nàng ấy!!! "