Giang Cẩm Nguyệt chưa bao giờ ngờ được rằng bản thân sẽ rơi vào tình
trạng ngày hôm nay, bị hủy dung, lại còn phải vào cung hầu hạ một lão
nam nhân không thể giao hợp, hoàn toàn không giống với thiết tưởng mình
và Thái tử sẽ cùng nhau quân lâm thiên hạ lưu danh muôn đời như lời hệ
thống đã nói.
Tất cả đều là tại Giang Lâm, là tại nhân vật mới
không biết nhảy ra từ chỗ nào này đã hủy hoại hết thảy những gì mình vốn nên có được.
Giang Cẩm Nguyệt gác cằm lên bả vai An Dương Bá,
lại lặng lẽ giương mắt nhìn chằm chằm về phía Giang Lâm, ánh mắt âm lãnh tựa như rắn độc, giống như có thể nhào tới cắn đứt cổ hắn bất kỳ lúc
nào.
An Dương Bá vỗ nhẹ Giang Cẩm Nguyệt hai cái, an ủi nàng ta,
“Nguyệt Nhi, Hoàng thượng chính là người tôn quý nhất thiên hạ, ngươi có thể hầu hạ ngài cũng là phúc phận.”
Giang Cẩm Nguyệt vừa nghe
thấy lời này liền trở nên kích động, buông An Dương Bá ra, dùng sức lắc
đầu, “Ta không muốn, cha, không phải ngài thương nữ nhi nhất sao, ngài
biết nữ nhi tâm duyệt Thái tử, sao có thể để nữ nhi vào cung hầu hạ
Hoàng thượng kia chứ?”
Nàng ta lại giơ tay nắm chặt lấy ống tay
áo của An Dương Bá, “Cha, ngài hãy tin nữ nhi, nữ nhi có cách có thể
giúp Thái tử đăng cơ, đến lúc đó nữ nhi chính là Hoàng hậu, An Dương Bá
phủ có thể một lần nữa biến thành Hầu phủ, cha, nữ nhi cầu ngài, đừng để nữ nhi vào cung có được không?”
Nàng ta khóc hết sức thương tâm, nước mắt chảy xuống gương mặt, dù mang nửa gương mặt bị hủy dung nhưng
vẫn không mất đi dáng vẻ hoa lê đái vũ.
“Được rồi, không cần phải nói nữa, đại ca ngươi nói rất đúng, đây là do ngươi tự làm tự chịu, nếu ngay từ đầu ngươi không có những ý xấu kia thì mấy chuyện phía sau đã
không phát sinh. Thái tử đã thất thế rồi, ngươi hãy thành thành thật
thật mà tiến cung đi, hầu hạ Hoàng thượng cho tốt cũng là một đường ra.”
“Không, ta không muốn tiến cung, cha, ta là nữ nhi của ngài, ta mới có mười lăm tuổi mà, cha, ngài thật sự nhẫn tâm sao?” Giang Cẩm Nguyệt càng khóc
lớn hơn nữa.
Ba chữ mới mười lăm tuổi này đã thực sự chọc giận
Giang Lâm, hắn trừng mắt, tiến lên trực tiếp nắm lấy cổ áo của Giang Cẩm Nguyệt, “Vậy ngươi có biết hai cô nương bị ngươi đưa vào cung mới bao
tuổi không? Bọn họ mới có mười ba, đều đã chết rồi. Giang Cẩm Nguyệt,
trên đời này có người nào ngoan độc hơn ngươi không?”
“Huống chi
không phải đây chính là mong ước của ngươi sao, đều là gả vào hoàng gia, gả cho Hoàng thượng nghe thế nào cũng thấy tốt hơn so với gả cho một vị Thái tử vĩnh viễn đều không thể xoay người, không phải sao?”
Rõ
ràng trên mặt Giang Lâm không hề có biểu tình gì, nhưng Giang Cẩm Nguyệt lại cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, trong mắt lộ ra sự hoảng
sợ, điên cuồng giãy giụa, “Không phải, ta không có, ta không có hại chết bọn họ, ngay từ đầu ta cũng không hề muốn bọn họ chết.”
Giang
Lâm nói: “Đương nhiên là ngươi không muốn bọn họ chết rồi, bởi vì mục
tiêu của ngươi chính là người Vệ gia, đáng tiếc, ngươi không thể được
như nguyện, đã vậy báo ứng còn quay lại tìm ngươi.”
“Giang Cẩm
Nguyệt, không phải ngươi vẫn luôn nghĩ tới việc đối phó với ta và Vệ Vân Chiêu sao, tiến cung làm sủng phi là cơ hội duy nhất để ngươi có thể
đối phó với bọn ta, bằng không ngươi cho rằng còn ai dám cưới ngươi?”
“Không tiến cung, ta không muốn tiến cung……”
Nàng ta còn chưa nói dứt lời thì đã bị Giang Lâm hung hăng ném xuống mặt
đất, “Không tiến cung, vậy thì chỉ còn lại một con đường, chết!”
Giang Lâm nhìn về phía An Dương Bá, “Nếu ông muốn toàn bộ Bá phủ đi theo chôn cùng nàng ta thì nhớ nói trước với ta một tiếng, ta cũng tiện đoạn
tuyệt quan hệ với các người. Đương nhiên, niệm phần ông là nam nhân của
mẫu thân ta, ta sẽ nhặt xác cho ông, và cũng chỉ nhặt cho một mình ông
mà thôi.”
An Dương Bá nhìn Giang Cẩm Nguyệt ngồi khóc lóc dưới
đất, lại thấy Triệu Thu Như đang dẫn theo nhi tử thứ hai vội vàng chạy
tới, quay đầu nói với Giang Cẩm Nguyệt: “Trong phủ này không chịu nổi
lăn lộn, cha phải suy nghĩ vì mấy trăm mạng người của Bá phủ, không thể
dung túng mặc cho ngươi tùy hứng nữa.”
An Dương Bá phân phó hạ
nhân, “Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, không có lệnh của ta, không cho rời khỏi phòng dù chỉ một bước, ngoài hạ nhân đến đưa cơm thì không ai
được phép gặp mặt, người nào vi phạm, tự mình cút ra khỏi Bá phủ.”
Triệu Thu Như và Giang Trấn vừa đến gần, đúng lúc cũng nghe thấy lời này, bọn họ biết An Dương Bá đang cố tình nói cho mình nghe, chân Triệu Thu Như
mềm nhũn, lui về phía sau vài bước, nếu không được nha hoàn đỡ lấy, chỉ
sợ là đã ngã xuống đất.
Biểu tình trên mặt Giang Trấn cũng tràn
ngập vẻ không dám tin, vừa vào cửa liền quỳ xuống trước mặt An Dương Bá, “Cha, muội muội còn nhỏ như vậy, không thể để muội ấy tiến cung được.”
An Dương Bá cũng không bảo hắn đứng dậy, chỉ hỏi, “Tứ hoàng tử không cần
ngươi, ngươi đã tưởng tượng ra sau này phải làm thế nào chưa?”
Sắc mặt Giang Trấn nháy mắt liền suy sụp, vì bị chuyện của muội muội làm
liên lụy nên hắn mới bị Tứ hoàng tử trả về, trong lòng Giang Trấn cũng
oán hận không thôi, nhưng dù gì Nguyệt Nhi vẫn là muội muội thân sinh
của mình, từ nhỏ đã được nuông chiều sủng ái, hắn không thể trơ mắt nhìn muội muội tiến vào hố lửa được.
Triệu Thu Như cũng khóc lóc quỳ
bên chân An Dương Bá, “Lão gia, Nguyệt Nhi không thể vào cung được, lão
gia, thiếp thân cầu ngài hãy nghĩ cách khác, nó là nữ nhi của chúng ta,
chúng ta chỉ có một người nữ nhi này thôi.”
Giang Lâm và Vệ Vân
Chiêu trở thành người ngoài cuộc, không có gì phải vội vàng, hai người
liền ngồi xuống uống trà xem kịch vui, muốn nhìn xem bọn họ có thể nháo
tới khi nào, nháo thành cái dạng gì.
Nhưng Giang Lâm không ngờ
đống lửa này vẫn lan đến chỗ mình, An Dương Bá kiên định với ý kiến của
mình, kiên quyết muốn đưa Giang Cẩm Nguyệt vào cung, hai mẫu tử sau một
hồi đau khổ cầu xin không có kết quả, Triệu Thu Như liền quỳ gối tới
trước mặt Giang Lâm, “Lâm Nhi, đại thiếu gia, ta cầu xin ngươi, ngươi
hãy giúp Nguyệt Nhi đi có được không, các ngươi là huynh muội thân sinh, là quan hệ huyết thống, chỉ cần ngươi chịu giúp nó lần này, sau này
ngươi nói gì ta đều nghe nấy, ngươi muốn ta làm gì cũng được, cho dù có
muốn mạng của ta cũng đều được.”
Không ngờ vẫn còn một màn mẫu tử tình thâm như vậy, Giang Lâm xuống xong chén trà trong tay, cực kỳ hứng thú mà nhìn Triệu Thu Như, hỏi nàng ta, “Vậy ngươi muốn ta phải giúp
nàng ta thế nào đây?”
Triệu Thu Như hiển nhiên là đã sớm có tính
toán từ trước, “Cầu đại thiếu gia hãy hòa li với Vệ đại nhân, để mối hôn sự sai lầm này trở lại như vốn dĩ.”
Triệu Thu Như còn vô cùng
suy nghĩ cho Giang Lâm mà nói, “Đại thiếu gia là nam nhân, Hoàng thượng
không chuộng nam sắc, sẽ không buộc đại thiếu gia tiến cung thay cho
Nguyệt Nhi, cầu đại thiếu gia giúp đỡ Nguyệt Nhi một phen.”
Không nói đến việc lão sắc quỷ kia có để các người được như ý nguyện hay
không, chỉ riêng phía Vệ Vân Chiêu cũng chưa chắc có thể coi trọng Giang Cẩm Nguyệt đâu.
Giang Lâm dùng chân đá đá Vệ Vân Chiêu, “Chuyện của ngươi đấy, chính ngươi trả lời đi.”
Vệ Vân Chiêu nhìn chân mình, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, mình đều đã như vậy rồi mà vẫn có thể bị người khác nhớ thương.
Vệ Vân Chiêu cười cười, “Phu nhân, chúng ta tạm không đề cập đến việc lúc
trước quý phủ thay mận đổi đào gả thay, nhưng nếu ta nói mình dù phải
hao tổn tâm cơ thì nhất định cũng phải khiến cho nữ nhi của ngài vào
cung, ngài sẽ có phản ứng gì?”
Triệu Thu Như nháy mắt liền trừng lớn hai mắt.
“Nhìn phản ứng của phu nhân, hẳn là cũng nhớ ra nữ nhi của mình đã làm gì,
hai người muội muội của ta chỉ mới mười ba tuổi, còn nhỏ hơn Giang tiểu
thư hai tuổi. Vệ gia ta tuyệt đối sẽ không để loại người tâm địa rắn rết này vào cửa, phu nhân vẫn nên tìm cách khác đi thôi.”
Triệu Thu
Như cuống quýt giải thích, “Nguyệt Nhi chỉ là nhất thời hồ đồ, ta bảo
đảm về sau nó sẽ không làm như vậy nữa, Nguyệt Nhi đã hối hận rồi.”
“Ngài bảo đảm ư?” Vệ Vân Chiêu kéo dài âm điệu, tựa như suy tư điều gì, sau
đó lại hỏi, “Dùng thủ đoạn trộm của hồi môn của vong thê Bá gia để bảo
đảm sao?”
Cả người Triệu Thu Như đều cứng đờ, Vệ Vân Chiêu đây là hoàn toàn không cho mặt mũi.
Vệ Vân Chiêu không để ý đến nàng ta, chắp tay với An Dương Bá ở phía xa,
“Bá gia, Bá phủ dám kháng chỉ gánh vác tội khi quân, nhưng một tiểu quan ngũ phẩm như Vệ Vân Chiêu ta thì lại không dám lấy tính mạng của hơn
trăm người Vệ phủ ra để mạo hiểm, thỉnh cầu của Bá phu nhân, Vệ Vân
Chiêu ta không dám đáp ứng, càng sẽ không đáp ứng.”
An Dương Bá sao có thể không hiểu đạo lý này, chẳng qua chỉ là ôm chút suy nghĩ may mắn mà thôi.
Còn tính toán của Triệu Thu Như, không cần nghĩ cũng biết chuyện này không
chỉ có đổi hôn đơn giản như vậy, ban đầu nàng ta đã bịa đặt chuyện Giang Lâm khuynh mộ Vệ Vân Chiêu, chủ động muốn gả thay cho muội muội, cho
nên hiện giờ hắn chưa chắc cũng không thể thích Hoàng thượng, chủ động
xin tiến cung hầu hạ.
Hôm nay quỳ gối trước mặt Giang Lâm, ngày
sau chắc chắn phải đòi lại gấp mười gấp trăm lần, trước nay nàng ta cũng không phải là dạng người lương thiện gì.
An Dương Bá đi tới kéo
Triệu Thu Như đứng lên, tức giận quát một tiếng, “Mất mặt xấu hổ!” Nào
có kế mẫu nào lại quỳ nhi tử của mình.
Sau đó liền đẩy Triệu Thu
Như ra, phân phó nha hoàn của nàng ta, “Đưa phu nhân trở về nghỉ ngơi,
bớt đánh chủ ý không nên có đi.”
Triệu Thu Như tất nhiên là không cam lòng rời đi, nhưng An Dương Bá lại không cho nàng ta cơ hội nói
chuyện với Giang Cẩm Nguyệt, trực tiếp sai người mang đi, chỉ để lại
Giang Trấn.
Giang Trấn không muốn giao tiếp với Giang Lâm, thù
cũng thâm, trước kia khi trở thành thư đồng của Tứ hoàng tử, hắn cũng
không ít lần đắc ý dạt dào, trào phúng Giang Lâm một phen, hiện giờ thế
cục thay đổi, biến thành Bá phủ phải cầu Giang Lâm nhân từ giúp đỡ vượt
qua khó khăn, Giang Trấn không tiếp thu được sự biến hóa này.
Nhưng An Dương Bá không cho Giang Trấn rời đi, hiển nhiên là vẫn còn tính
toán khác, ông ta khách sáo một lát với Vệ Vân Chiêu, sau đó liền bắt
đầu nói ra thỉnh cầu của mình, ông ta muốn Vệ Vân Chiêu hỗ trợ nhét
Giang Trấn vào quân doanh.
Tuy đã không còn là tướng quân, từ sau khi xảy ra chuyện Vệ Vân Chiêu lại càng không hề lui tới với nhóm người võ tướng bên kia, nhưng An Dương Bá biết rõ, võ tướng nặng tình nghĩa,
Vệ Vân Chiêu có phân lượng cực cao trong nhóm các võ tướng, chỉ cần y
muốn, mở miệng cầu một vị trí trong quân doanh cũng không phải là việc
gì khó.
Đương nhiên, cái mà An Dương Bá muốn không phải là gia
nhập quân doanh làm một tiểu binh bình thường, mà là thân vệ của một vị
tướng quân nào đó hoặc là một tiểu quan không có phẩm cấp không cần
phong thưởng của triều đình cũng được, như vậy liền có thể bớt ăn chút
khổ.
An Dương Bá phủ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, ông ta
không tiện an bài loại chuyện này, cho nên chỉ có thể cầu Vệ Vân Chiêu
hỗ trợ.
An Dương Bá vừa nói xong, Giang Lâm liền đứng lên, kinh
ngạc nói: “Oa, hóa ra An Dương Bá phủ còn có thể có nhiều chuyện muốn
cầu đến trên đầu bọn ta như vậy, ta thật sự là sợ đến ngây người.”
Vệ Vân Chiêu ở phía sau nhìn phản ứng khoa trương của Giang Lâm, khẽ cười thành tiếng, nói thật, y cũng có chút ngoài ý muốn.
Không ngờ bản thân vẫn còn hữu dụng như vậy, từ lúc y bị thương trúng độc đến nay, đã rất lâu rồi không có lại loại cảm giác này.
An Dương Bá tức giận trừng Giang Lâm, “Ngươi bớt đâm thọc cho ta, ta đang nói chính sự với Vân Chiêu.”
Giang Lâm đi tới vỗ vỗ vai An Dương Bá, “Yên tâm đi, y sẽ không đáp ứng đâu,
ngẫm lại xem nữ nhi của ông đã làm chuyện gì với hai muội muội của y,
chỉ cần không phải là tên ngốc thì Vệ Vân Chiêu nhất định sẽ không đáp
ứng.”
An Dương Bá quát lớn, “Giang Lâm! Ta làm như vậy đều là vì
Bá phủ, vì toàn bộ Giang gia, nếu An Dương Bá phủ không còn, ngươi còn
có thể sống yên ổn sao.”
Giang Lâm: “Nhưng một An Dương Bá phủ mà chỉ khi nào cần dùng tới thì mới nhớ đến ta, không có chẳng phải là tốt hơn hay sao? Ta đã nghèo túng thành bộ dáng này rồi, dù có tồi tệ hơn
nữa thì cũng chẳng tính là gì, Bá gia ông nói có đúng không?”
An Dương Bá thở dốc, bị chọc tức, “Ngươi oán hận ta đến mức, thà không có cũng không muốn Bá phủ an bình sao?”
Giang Lâm: “Ta cho rằng mình đã sớm biểu lộ rõ thái độ rồi chứ, ta cũng cho
rằng từ một khắc khi ông để ta xuất giá thay cho Giang Cẩm Nguyệt, trong lòng ông đã không còn xem là nhi tử nữa. Bây giờ còn nhắc gì đến tình
phụ tử, ông không cảm thấy dối trá à?”
Giang Lâm đẩy An Dương Bá
xoay người, để ông ta đối mặt với Giang Trấn, “Thấy rõ rồi chứ, đây mới
là nhi tử của ông, người nhi tử thân sinh giỏi giang của ông và nữ nhân
Triệu Thu Như kia đấy, trước kia vì muốn để hắn thế chỗ làm thư đồng của Tứ hoàng tử mà các người đã làm chuyện gì, đã quên rồi sao?”
Lúc còn nhỏ tuổi nguyên thân đã từng rơi xuống hồ, sau khi được cứu lên lại sốt cao hôn mê mấy ngày, suýt nữa đã không qua khỏi, cũng vì chuyện này nên Giang Trấn liền được chọn làm thư đồng của Tứ hoàng tử.
Đợi đến khi khỏe lại thì nguyên thân mới biết được việc này. Triệu Thu Như
còn nói nguyên thân suýt nữa đã làm hại cả nhà, nếu Giang Trấn không vào cung thay cho nguyên thân, chỉ sợ Hoàng thượng và Tô quý phi đã sớm
trách tội.
Nguyên thân còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nhớ rõ ràng có
ai đó đã đẩy mình xuống hồ, còn việc người đó là do ai an bài, hay vì
sao lại muốn đẩy mình xuống nước thì cậu đã có chút suy đoán.
Hơn nữa những khi Giang Trấn khoe khoang mình là thư đồng của Tứ hoàng tử ở trước mặt nguyên thân cũng thường xuyên để lộ một vài chuyện. Triệu Thu Như biết chuyện Tô quý phi có ý muốn để Giang Lâm làm thư đồng của Tứ
hoàng tử, cho nên mới có một màn nguyên thân rơi xuống hồ và Giang Trấn
vào cung thay, An Dương Bá có lẽ là không hay biết gì, nhưng cũng có lẽ
là biết nhưng lại giả vờ hồ đồ. Nhưng dù thế nào, mối thù của nguyên
thân và đám người Triệu Thu Như cũng không thể hóa giải dễ dàng như vậy.
Hắn đã chiếm thân thể của nguyên thân, vậy tất nhiên là phải thay hắn tính sổ chuyện này.
Hai phụ tử mặt đối mặt, biểu tình đều không quá đẹp, Giang Trấn rõ ràng là
đang chột dạ, mà An Dương Bá thì vừa phẫn nộ lại cộng thêm chột dạ, có
một số việc lúc ấy không biết, nhưng không có nghĩa là qua đi cũng không biết, ông ta không dành đủ sự quan tâm cho đứa trưởng tử Giang Lâm này, dù thế nào thì hắn cũng đã chịu thua thiệt.
Giang Lâm thấy rõ
phản ứng của hai người, cười lạnh một tiếng, “Ta vẫn luôn kinh ngạc cảm
thán trước mức độ mặt dày của các người, mỗi lần ta đến da mặt các người lại dày thêm một lớp.”
Giang Trấn hừ một tiếng, “Ngươi cũng đừng quên, ngươi cũng là người của Giang gia, luôn miệng nói là Bá phủ đối
xử không tốt với ngươi, nhưng hôm nay Bá phủ gặp nạn, ngươi rõ ràng có
thể giúp nhưng lại không muốn giúp, ngươi thì tốt hơn ai.”
Nói
xong, hắn kéo An Dương Bá một phen, “Cha, ngài không cần thiết phải nói
ngon nói ngọt với loại tiểu nhân này, hắn không xứng! Huống chi hiện tại Vệ Vân Chiêu chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, hắn thì có thể an bài được
cái gì, thay vì cầu bọn họ, không bằng tự mình đến quân doanh còn hơn.”
Ánh mắt của Giang Trấn khi nhìn Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đều tràn ngập
vẻ khinh thường.
“Ồ, vậy ngươi mau đi đi.” Giang Lâm chỉ ra ngoài cửa, thúc giục.
An Dương Bá hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trấn một cái, cảnh cáo, “Thứ hỗn trướng, không biết nói chuyện gì mau cút về cho ta.”
Tính tình Giang Trấn ương ngạnh, trực tiếp xoay người bước ra ngoài.
Giang Lâm đứng ở trước mặt An Dương Bá, làm mặt quỷ với ông ta, “Nhi tử của
ông không lĩnh ngộ được tình thương của ông rồi, ông nhìn đi, nhi tử và
nữ nhi mà ông thích thì không một ai được việc, nhưng đứa nhi tử ông
không thích lại trở thành người mà ông có việc cần nhờ, Bá gia, ông có
hối hận vì đã đối xử như vậy với hắn không?”
Sắc mặt An Dương Bá
cực kỳ khó coi, vừa tức giận Giang Lâm đã không chịu hỗ trợ mà còn nói
trắng ra, cũng oán giận người vợ kế Triệu Thu Như không chiếu cố tốt cho Giang Lâm, khiến hắn sinh oán niệm, rõ ràng là người một nhà, nhưng vừa chớp mắt liền biến thành kẻ thù.
Giang Lâm đi qua đẩy Vệ Vân
Chiêu, “Được rồi, chuyện nên nói thì cũng đã nói xong, thấy các người
gặp nạn ta thật cao hứng, đặc biệt là Giang Cẩm Nguyệt, hy vọng nàng ta
sẽ càng ngày càng thảm, lời chúc phúc đã được đưa đến, bọn ta cũng nên
trở về thôi.”
Lướt qua An Dương Bá, Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu ra cửa.
“Khoan đã!”
Nhưng chưa đi được mấy bước thì lại bị An Dương Bá gọi lại, Giang Lâm quay
đầu, nghe ông ta nói, “Lâm Nhi, cha muốn một mình nói với ngươi mấy
câu.”
“Được, không thành vấn đề.” Giang Lâm cực kỳ sảng khoái,
đặt Vệ Vân Chiêu ở ngoài cửa, sau đó bước vào phòng đóng cửa lại, nói
với An Dương Bá: “Nói đi.”
“Lâm Nhi, nếu lần này lần chúng ta có
thể vượt qua kiếp nạn, cha sẽ thượng tấu xin phong ngươi làm thế tử, cha già rồi, Giang gia sớm muộn cũng phải giao cho ngươi kế thừa.”
Trên mặt An Dương Bá lộ ra sự mỏi mệt, trong mắt xuất hiện vài phần tang
thương, nhưng Giang Lâm vẫn không hề bị làm cho cảm động, hắn hỏi, “Cho
nên điều kiện của ông là giúp An Dương Bá phủ vượt qua kiếp nạn này?”
Giang Lâm mở cửa, lập tức xoay người rời đi, “Ngại quá, không hiếm lạ.”
Sau khi rời khỏi đây, hắn liền đẩy Vệ Vân Chiêu đi thật nhanh, sợ bị An Dương Bá gọi lại nữa.
An Dương Bá nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của hắn, mãi một lúc lâu mà vẫn chưa thể hoàn hồn, nhất thời cũng không nghĩ ra được người một nhà đang êm đẹp như thế nào lại biến thành như vậy.
Trước kia tuy Giang
Lâm thích hồ nháo, nhưng dù gì cũng là đứa biết nghe lời cha nói, cũng
để ý đến người phụ thân này, hiện giờ lại đến cả một tiếng cha cũng
không muốn gọi.
An Dương Bá mất mát vô cùng, nhưng không một ai để ý.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đang ngồi xe ngựa về nhà, mà ở An Dương Bá phủ,
Giang Cẩm Nguyệt cũng đang vắt óc tìm đường ra cho bản thân.
Giang Cẩm Nguyệt: “Hệ thống, bây giờ phải làm sao đây, ta không muốn vào
cung, ta không muốn đi hầu hạ Hoàng thượng, ông ta già như vậy, còn
không thể giao hợp, ta không muốn.” Giang Cẩm Nguyệt điên cuồng lắc đầu, kiên quyết không muốn tiếp thu kết cục như vậy.
Giọng nói của hệ thống vẫn vô cảm trước sau như một: [Hệ thông đã nhắc nhở ký chủ không
nên thay đổi người vào cung, ký chủ không nghe theo lời khuyên, dẫn đến
hệ quả cục diện đã hoàn toàn biến đổi, ký chủ phải gánh vác mọi hậu quả
từ hành động của mình.]
Giang Cẩm Nguyệt phản bác: “Ta không có
không nghe, ta đều nghe theo lời của ngươi mà đi đối phó với Giang Lâm
và Vệ Vân Chiêu, nghĩ mọi cách để diệt trừ bọn họ, đó rõ ràng là một cơ
hội rất tốt, bọn họ tuyệt đối sẽ không để hai cô nương kia tiến cung,
chỉ cần bọn họ dám kháng chỉ thì nhất định phải chết, như thế nào lại
xảy ra nhiều biến cố như vậy, như thế nào lại thành ra thế này chứ.”
Nàng ta ôm đầu ngồi trên mặt đất khóc lóc, thật thê thảm.
Hệ thống: [Kết cục đã đạt thành, nếu không có cơ duyên đặc biệt, người ký
chủ lựa chọn phụ tá đã mất đi khả năng trở thành minh quân. Hệ thống sẽ
cung cấp hai phương án giải quyết, một là hệ thống sẽ cởi bỏ liên kết
với ký chủ, lựa chọn người khác hoàn thành nhiệm vụ, mặc ký chủ tự sinh
tự diệt; hai là ký chủ có thể giành được sự yêu thích của nhân vật mấu
chốt nội trong khoảng thời gian ngắn, dưới sự trợ giúp của người này, ký chủ có thể thay đổi hiện trạng buộc phải vào cung.]
“Cái thứ
hai, ta chọn cái thứ hai.” Giang Cẩm Nguyệt không chút do dự liền đưa ra lựa chọn, nàng ta tuyệt đối không muốn tự sinh tự diệt.
Hệ
thống: [Nhân vật mấu chốt của quyển sách này sẽ xuất hiện ở chùa Hàn Sơn nằm ở ngoại thành vào ngày mai, mong ký chủ mau chóng đến chùa Hàn Sơn
công lược nhân vật mấu chốt, hệ thống sẽ cho ký chủ hai gợi ý quan trọng trợ giúp cho quá trình công lược, huyết hải thâm thù, bệnh tật ốm yếu,
mong ký chủ không lãng phí cơ hội cuối cùng mà hệ thống đưa ra.]
Giang Cẩm Nguyệt gật đầu thật mạnh, trong mắt phát ra một sự mong đợi mãnh
liệt, “Ta sẽ không lãng phí cơ hội này, ta nhất định không thể vào cung, ta là người sẽ trở thành Thái tử phi, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ
trong tương lai.” Tuyệt đối không thể tiến cung hầu hạ một lão nam nhân
được.
Giang Cẩm Nguyệt còn bảo hệ thống cung cấp chi tiết một
chút về thân phận của đối phương, nhưng hệ thống lại không đáp ứng, hệ
thống có một mức giới hạn nhất định, chỉ có thể cung cấp một phần tin
tức hữu ích hoặc bất lợi cho ký chủ liên kết. Hệ thống cần ký chủ phải
toàn tâm tín nhiệm nó, có thể không chút do dự hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, từ đó hệ thống mới có thể cung cấp tin tức ở mức độ chi tiết và chuẩn xác cao hơn.
Lần trước Giang Cẩm Nguyệt đã không
nghe theo yêu cầu của hệ thống mà tự tiện đổi thành hai người khác đưa
vào cung, cũng bởi vậy nên đã mất đi một ít tin tức quan trọng có thể
giúp làm xoay chuyển cục diện trong quá trình đó, tạo thành kết quả hiện giờ.
Nếu lần này vẫn không thể xoay chuyển kết cục vào cung làm
phi tử của Trường Đức đế, như vậy liền xem như mất đi sự trợ giúp của hệ thống, mọi việc đều chỉ có thể dựa vào sức mình.
Giang Cẩm
Nguyệt tràn ngập sự tin tưởng, nhưng sau khi xoay người nhìn thấy vết
thương vẫn luôn chưa từng khép lại trên mặt mình, cả người tựa như rơi
vào hầm băng, chỉ cảm thấy rét run.
Nàng ta đã rất lâu rồi không
ra ngoài, cũng không gặp mặt bất kỳ người ngoài nào, hạ nhân ở trong phủ không dám nhắc đến chuyện hủy dung ở trước mặt nàng ta, bản thân Giang
Cẩm Nguyệt cũng cố tình quên đi sự thật này, cũng suýt nữa đã thật sự
quên đi, nhưng sự thật đó lại một lần nữa bị phơi bày ngay tại khoảnh
khắc nàng ta nhìn vào trong gương.
Thanh danh của nàng ta đã hoàn toàn thối nát, tài năng cũng không có gì xuất chúng, trong số những
người được xưng là tài nữ ở Thịnh Kinh cũng chẳng có tên của nàng ta,
thứ dễ nhìn nhất chính là gương mặt này, nhưng hiện giờ gương mặt này
cũng đã bị hủy hoại.
Giang Cẩm Nguyệt run rẩy dùng tay sờ lên mặt mình, nhẹ giọng hỏi hệ thống, “Ta như vậy, thật sự có thể làm người kia thích ta sao?”
Hệ thống: [Sự thành là ở người, nhân vật mấu chốt mà ký chủ cần phải công lược không phải là hạng người nông cạn chỉ nhìn bề ngoài, ký chủ phải dùng chân tâm để đả động đến hắn.]
“Ta
biết rồi!” Giang Cẩm Nguyệt được hệ thống cổ vũ, rất nhanh đã tìm lại
được sự tự tin, có điều trong lòng lại hận thấu Giang Lâm đã làm mình bị hủy dung, phá nát thanh danh của mình.
Trong mắt nàng ta hiện
lên một vẻ oán hận ngoan độc, nàng ta nhất định sẽ không để Giang Lâm
được yên ổn, cho dù phải chết thì nhất định cũng phải kéo hắn chết
chung.
……
Giang Lâm cũng không biết có người đang muốn kéo mình chôn cùng, hắn và Vệ Vân Chiêu đang thuận tay đi lấy một thứ ở
trên đường hồi phủ.
Thứ đó chính là bộ trang sức bị Hoàng hậu bỏ
cổ trùng đưa tới Vệ gia, bởi vì từng bị đem nướng, có một vài chỗ đã bị
lửa đốt hỏng, từ sau lần đó thì Vệ Vân Chiêu đã cho người mang thứ này
ra tiệm kim hoàn nhờ đại sư tu sửa, hôm nay đi ngang qua cửa hàng liền
lấy về luôn.
Tay nghề của đại sư không tồi, bộ trang sức sau khi
được tu sửa trông không khác gì lúc còn mới toanh, Giang Lâm cầm nó quan sát một chút, hỏi Vệ Vân Chiêu, “Thứ này từng chứa một đống sâu, vì sao ngươi nhất định phải giữ lại?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Ngày mai là sinh nhật của Hoàng hậu, nếu chưa xảy ra chuyện, ta vốn định cho Hoàng hậu một phần lễ vật.”
Giang Lâm chỉ chỉ vào bộ trang sức, “Trả cái này về cho nàng ta sao?”
Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Hoàng hậu hẳn là đã sinh nghi từ rất sớm, nàng ta
đưa bộ trang sức bị hạ Huyết Cốt Trùng ở bên trong cho chúng ta, nhưng
chúng ta lại hoàn toàn không bị làm sao, kế hoạch ban đầu của ta chính
là đợi tới ngày sinh nhật của Hoàng hậu, nhờ người đưa bộ trang sức này
vào cung, nói cho Hoàng hậu biết là chúng ta đã biết chuyện mà nàng ta
đã làm, nắm giữ nhược điểm của nàng ta trong tay, khiến nàng ta nổi lòng kiêng kị. Hiện giờ xem ra là không đưa được nữa.”
“À.” Giang Lâm cũng có chút tiếc nuối, nếu đưa trả bộ trang sức cho Hoàng hậu, khẳng
định là có thể dọa nàng ta nhảy dựng, hiện tại Hoàng hậu còn đang bị cấm túc, chắc chắn là không thể tổ chức sinh nhật được.
“Không sao.” Vệ Vân Chiêu cầm bộ trang sức lên, “Vẫn còn cơ hội.”
Y nắm giữ nhược điểm của Hoàng hậu không chỉ vì muốn Hoàng hậu phải thu
liễm một chút, mà còn muốn hỏi một ít chuyện từ miệng nàng ta, Vệ Vân
Chiêu hy vọng Hoàng hậu có thể sống đến ngày y có thể giáp mặt hỏi
chuyện.
Giang Lâm gật đầu, “Đợi có dịp lại đưa vậy.”
Nhắc
đến sinh nhật của Hoàng hậu, Giang Lâm cũng nhớ tới một người, hắn gãi
cằm, “Vệ Vân Chiêu, ngày mai chúng ta đi chùa miếu ngoại thành thắp
hương đi, cảm tạ ông trời phù hộ chúng ta bình an lịch kiếp lần này.”
Vệ Vân Chiêu hiển nhiên là không tin lời nói này, y hỏi, “Đi chùa miếu ở đâu?”
Giang Lâm đáp: “Chùa Hàn Sơn.”
Lục hoàng tử Việt Hằng!
Trong đầu Vệ Vân Chiêu nháy mắt liền xuất hiện cái tên này, y nhớ mỗi năm vào ngày sinh nhật của Hoàng hậu, Lục hoàng tử đều sẽ đến chùa Hàn Sơn cầu
phúc cho mẫu hậu.