“Thanh Hà quận vương phủ từ khi nào lại có thể một tay che trời, khiến
người khác ngay cả việc mời đại phu cũng không dám như vậy?” Trong lòng
Giang Lâm tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Thuật giải thích, “Là do người của Thanh Hà quận vương phủ truyền lời cho nhóm đại phu y quán ở khắp
Thịnh Kinh, nói bọn họ không được tới Vệ phủ khám bệnh tại nhà, nếu
không sẽ khiến cho y quán bọn họ không còn được hoạt động ở Thịnh Kinh
nữa.”
Vệ Vân Chiêu dò hỏi Bạch Thuật, “Vân Kỳ nói mẫu thân đang
uống thuốc, nếu đã không mời được đại phu thì bốc thuốc từ đâu mà uống?”
“Là… Là Đổng gia hỗ trợ bốc thuốc.” Bạch Thuật cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Xem ra Đổng gia cũng có liên quan đến việc này.
Vệ Vân Chiêu nghiêm túc nói: “Ngươi cẩn thận kể lại tiền căn hậu quả việc
này cho ta, không được sai sót, càng không được giấu giếm.”
Chuyện này phát sinh từ sau khi Vệ lão phu nhân đến Đổng gia cầu người hỗ trợ
cứu Vệ An, hôm đó Vệ phu nhân đến đón người, đại tẩu của bà hẹn ngày mai cùng đến miếu chùa ngoài thành thắp hương, Vệ phu nhân nghĩ gần đây mọi việc trong nhà đều không thuận lợi cho nên đã đáp ứng, hôm sau liền dẫn theo Tôn ma ma và Bạch Thuật cùng tẩu tử Đổng gia đi chùa.
Nhưng không ngờ thế nhưng lại đụng phải Thanh Hà quận vương phi và nữ nhi của bà ta là Tưởng Nhu ở trong miếu, bởi vì chuyện Vệ gia cự thân trước đó, hai bên cũng náo loạn không cho sắc mặt tốt. Hiện giờ Vệ gia không được như ý, Vệ phu nhân liền muốn tránh ở cùng một chỗ với hai người này,
nhưng đối phương một mực không thuận theo liền không buông tha mà vây
quanh Vệ phu nhân bắt chuyện.
Nói là nói chuyện, nhưng kỳ thật là châm chọc mỉa mai, Thanh Hà quận vương phi còn nói Vệ gia đây là tạo
sát nghiệt quá nhiều, báo ứng tới.
“Không biết Tưởng tiểu thư đã
nói gì với phu nhân mà từ sau khi trở về bà liền trở nên tâm thần không
yên, buổi chiều uống trà còn ném bể chén trà xước tay. Đổng đại phu nhân biết chuyện liền dẫn phu nhân đi miếu chùa cầu an thần hương, kết quả
cũng không có tác dụng gì. Buổi tối phu nhân đốt hương rồi mới đi nằm,
lúc đầu còn ổn, nhưng sau đó lại liên tục gặp ác mộng, sợ hãi kêu lên
ngồi dậy từ trên giường, chạy khắp nơi tìm tiểu công tử.”
“Đợi
trời sáng ta liền đi mời đại phu, kết quả những đại phu kia lại ra sức
khước từ không chịu tới, vất vả lắm mới hỏi ra từ trong miệng bọn họ là
trước đó đã chào hỏi qua với Thanh Hà quận vương phủ, nhóm đại phu đều
nói bọn họ chỉ là bá tánh bình thường, phải nuôi cả nhà sống tạm, càng
không thể mặc kệ không màng đến tánh mạng của những người khác ở y quán, hữu tâm vô lực, bảo bọn ta đi mời cao minh ở nơi khác.”
Việc này nghe thế nào cũng thấy có vấn đề, Giang Lâm nói: “Bản thân không mời
được đại phu, cho nên các ngươi liền tìm đến người của Đổng gia?”
Bạch Thuật lắc đầu, “Thuốc mà phu nhân đang uống là vừa mới bốc, hai ngày
nay bọn ta thấy tình huống của phu nhân càng thêm không thích hợp, nên
mới đến Đổng gia nhờ bốc hộ.”
“Mới đầu……”
Vệ phu nhân chỉ
mơ thấy ác mộng vào ban đêm, muốn gặp Vệ Vân Kỳ, chỉ cần ôm người đến để Vệ phu nhìn xem, nói chuyện mấy câu là có thể tiếp tục ngủ yên, ban
ngày hoàn toàn không nhìn ra có gì khác thường. Mời đại phu không được,
Vệ phu nhân liền không cho đi mời nữa, cũng không cho nói với những
người khác trong nhà, dựa vào an thần hương mà ngủ được tới nửa đêm, sau đó liền tới chỗ của Vệ Vân Kỳ thủ ở trong phòng.
Nhưng chùa miếu tặng không nhiều an thần hương cho lắm, rất nhanh liền dùng hết, buổi
tối không đốt hương Vệ phu nhân không ngủ được, một đêm không an giấc,
bệnh trạng lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, ban ngày cũng không cho
phép Vệ Vân Kỳ rời khỏi tầm mắt của mình, còn thường xuyên cảm thấy sẽ
có người cướp đi nhi tử của mình, sẽ hại chết Vệ Vân Kỳ.
Vệ phu
nhân cũng ý thức được bản thân sợ là thật sự bị bệnh rồi, liền sai Tôn
ma ma đến Đổng gia một chuyến, khi trở về liền mang theo thang thuốc mà
Đổng gia hỗ trợ bốc cho. Chỉ là thuốc kia lúc thì hữu dụng lúc lại vô
dụng, lặp đi lặp lại.
“Ta cũng từng khuyên phu nhân nói chuyện
này cho đại công tử và thiếu phu nhân, các cậu nhất định có thể nghĩ ra
cách để mời đại phu cho phu nhân. Nhưng ta vừa nhắc tới, phu nhân liền
phản ứng rất lớn, nói cái gì mà tuyệt đối không cho phép nói cho đại
công tử biết, còn bảo Tôn ma ma răn dạy ta, bắt ta phải ngậm chặt miệng, nếu như dám lén lút nói lại việc này cho đại công tử, bọn họ sẽ đánh
gãy chân ta!”
Bạch Thuật dập đầu hai cái với Vệ Vân Chiêu, giọng
nói mang theo sự nghẹn ngào: “Đại công tử, phu nhân là mẫu thân của cậu, xin cậu đừng mặc kệ bà ấy, xin cậu nghĩ cách mời đại phu cho phu nhân
đi.”
Nhìn quá mức thương tâm, Giang Lâm đỡ nàng một phen, “Ngươi đứng lên đi.”
Đại phu tất nhiên là phải mời, nhưng Giang Lâm cảm thấy trước hết phải làm
rõ nguyên nhân vì sao Vệ phu nhân biết mình bị bệnh nhưng lại sống chết
không chịu nói cho Vệ Vân Chiêu biết.
Giang Lâm hỏi: “Ngươi có
biết chuyện Vệ phu nhân cự tuyệt việc cầu thân của Thanh Hà quận vương
phủ vào hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Bạch Thuật lắc đầu, “Ta không rõ lắm, tuy vẫn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh
phu nhân, nhưng có đôi khi có rất nhiều chuyện phu nhân chỉ chịu nói với Tôn ma ma, không cho ta được biết.”
Chuyện này có liên quan đến
Thanh Hà quận vương phủ, Giang Lâm trước sau đều cảm thấy ngọn nguồn của tất cả những chuyện này vẫn là chuyện cự thân vào hai năm trước, Bạch
Thuật không biết quá nhiều, nói nửa ngày bọn họ vẫn không biết rốt cuộc
Tưởng Nhu đã nói gì với Vệ phu nhân, mà có thể làm Vệ phu nhân có phản
ứng lớn như vậy.
Vệ phu nhân không tỉnh, Giang Lâm liền gọi Hoài Cửu một tiếng, bảo hắn dẫn Tôn ma ma về đây.
Tôn ma ma bị Hoài Cửu trực tiếp ném xuống mặt đất, bộ xương già nện xuống
mặt đất phát ra một tiếng bịch, Tôn ma ma ai da một tiếng, nửa ngày vẫn
chưa thể bò dậy.
Hoài Cửu bay tới chỗ một cành cây ngồi xổm, giải thích, “Bà ta không thành thật, ta hù dọa bà ta một chút.”
Phong cách hành sự này của Hoài Cửu thật sự hợp ý Giang Lâm, hắn cân nhắc một chút, quay đầu nói với Vệ Vân Chiêu, hỏi xem có thể cho Hoài Cửu làm
thuộc hạ của mình hay không.
Bạch Thuật đi đỡ Tôn ma ma, bị ném
xuống như vậy Tôn ma ma tất nhiên là rất bất mãn, nhưng khi đối diện với tầm mắt của Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, bà ta liền không dám oán trách
gì nữa.
“Nói ra tất cả những gì ngươi biết.” Vệ Vân Chiêu ra lệnh cho Tôn ma ma, ngữ khí lạnh nhạt.
“Đại công tử.” Tôn ma ma vừa mới mở miệng, liền bị ánh mắt lạnh băng của Vệ
Vân Chiêu làm cho cả mặt tái xanh, bà ta thành thật gật đầu, “Dạ, ta đều nói.”
“Tưởng tiểu thư từng rơi xuống nước bệnh nặng một trận,
đại phu nói nàng khó hoài thai sợ là không thể có con nối dõi, phu nhân
biết được việc này nên đã nói lại cho Đổng gia, Đổng đại phu nhân sinh
tâm tư, muốn đại công tử sau khi cưới Tưởng tiểu thư lại cưới thêm một
nữ nhi của Đổng gia làm bình thê, còn bảo phu nhân lấy chuyện Tưởng tiểu thư không thể có thai đến nói điều kiện với Thanh Hà quận vương phủ,
Thanh Hà quận vương phủ không chịu, liền cự tuyệt mối hôn sự này.”
“Sau đó, chuyện Tưởng tiêu thư không thể có thai không biết làm sao mà bị
truyền ra ngoài, Quận vương phủ nghĩ là do phu nhân truyền ra, mấy năm
nay vẫn luôn có hiềm khích với phu nhân. Trước đó vài ngày ngẫu nhiên
gặp phải ở chùa miếu, Tưởng tiểu thư nói vài lời với phu nhân, phu nhân
liền vì thế mà sinh tâm ma, buổi tối không thể ngủ yên, cho nên mới bị
bệnh.”
Vệ Vân Chiêu nhìn thẳng vào Tôn ma ma, “Thật sự là ngẫu nhiên gặp phải sao?”
Tôn ma ma không dám nói tiếp, Đổng gia vẫn luôn trộn lẫn trong đó, dù là ai thì cũng có thể minh bạch việc này không thể trùng hợp đến như vậy.
“Cho nên, Vệ phu nhân không chịu để Vệ Vân Chiêu biết mình bị bệnh, cũng là vì Đổng gia?” Giang Lâm tiếp nhận việc tra hỏi.
Tôn ma ma do dự mà gật đầu, “Phu nhân sợ đại công tử tâm sinh oán trách với bà ấy, cũng bởi vậy mà cảm thấy bất mãn đối với Đổng gia, cho nên mới
tình nguyện thà tự mình chịu khổ cũng không chịu nói.”
Giang Lâm
không tin, “Trước đó ngươi có nhắc tới, để Vệ Vân Chiêu biết được việc
này mới là thật sự hại chết Vệ phu nhân và Vệ Vân Kỳ, Vệ Vân Chiêu dù có oán trách Vệ phu nhân, bất mãn với Đổng gia thì cũng sẽ không đến mức
muốn lấy mạng mẫu thân và đệ đệ của mình, Tôn thị, ngươi còn không chịu
thành thật!”
Giang Lâm bỗng nhiên đề cao giọng nói, lạnh lùng quát một câu, Tôn ma ma bị hắn làm cho sợ tới mức cả người đều run lên.
“Thiếu… Thiếu phu nhân.” Tôn ma ma lập tức quỳ xuống, “Xin cậu đừng hỏi, lão nô thật sự không thể nói, sẽ hại chết phu nhân và tiểu công tử mất.”
“Ta thấy ngươi cũng có bệnh đúng không.” Giang Lâm nhíu mày, “Cái gì gọi là không thể nói, Tưởng Nhu còn có thể chạy tới Vệ gia giết người sao?”
Lời này cũng không biết đã chọc trúng điểm nào của Tôn ma ma, bà ta còn trực tiếp khóc lên.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liếc nhau, hắn nói: “Sẽ không lại là cổ trùng đấy chứ, Tưởng Nhu có một chân với Hoàng hậu?”
Khi Giang Lâm nói ra hai chữ cổ trùng, thân mình của Tôn ma ma rõ ràng đã
run lên một chút, Giang Lâm xác định mình đã đoán trúng rồi.
“Là cổ gì?” Vệ Vân Chiêu hỏi.
Đã đến nước này, Tôn ma ma cũng chỉ có thể nói ra mọi chuyện, “Thứ phu
nhân trúng phải chính là độc, độc bị hạ trong an thần hương. Tiểu công
tử trúng Tử Mẫu Cổ, trên người cậu ấy là tử cổ, mẫu cổ bị Tưởng tiểu thư loại ở trên người mình, Tưởng tiểu thư nói phu nhân đã hủy hoại nàng
ta, nàng ta muốn nửa đời sau của phu nhân đều không được an bình, nếu
phu nhân không làm theo lời nàng ta phân phó, nàng ta sẽ lập tức tự sát
kéo theo tiểu công tử chết chung.”
Vệ Vân Chiêu hỏi tiếp, “Cổ bị hạ từ khi nào, do ai hạ?”
Tôn ma ma ấp a ấp úng, “Là… Là Đổng gia… Không, là ta, là lão nô hạ, đại
công tử, lão nô đáng chết, lão nô đã hại phu nhân hại tiểu công tử, lão
nô nguyện lấy cái chết tạ tội.” Tôn ma ma quỳ rạp trên mặt đất, bi
thương khóc rống.
Giang Lâm hiểu rõ, “Xem ra là vị đại phu nhân
kia của Đổng gia đi, đi chùa miếu hay là cầu an thần hương gì đó đều đã
được dự mưu từ trước. Năm đó người truyền ra chuyện Tưởng Nhu không thể
có thai hẳn cũng là do người của Đổng gia làm ra, thanh danh của Tưởng
Nhu bị hủy hoại, cho nên đến bây giờ mà vẫn chưa hứa gả cho nhân gia
nào, nàng ta cũng bởi vậy mà oán hận Vệ phu nhân, Vệ gia thất thế, Tưởng Nhu liền bắt đầu trả thù. Điều làm ta tò mò chính là, Tưởng Nhu, hay
nói đúng hơn là Thanh Hà quận vương phủ đã cho Đổng gia ích lợi gì, mà
có thể khiến cho vị đại phu nhân kia của Đổng gia không tiếc tâm tư mưu
hại muội muội của trượng phu, cùng với một hài tử chỉ mới năm tuổi chứ?”
“Mà Đổng gia, cũng hứa hẹn cho ngươi cái gì, hoặc là dùng cái gì để uy hiếp ngươi, bắt ngươi cấu kết với bọn họ làm việc xấu phản bội chủ tử của
mình, thậm chí còn muốn gánh tội thay bọn họ?”
Tôn ma ma chỉ
khóc, không nói gì nữa, hỏi rốt cuộc Tưởng Nhu đã nói gì với Vệ phu nhân lúc ở chùa miếu bà ta cũng không trả lời, Giang Lâm liền sai Hoài Cửu
xách người đi trông chừng cẩn thận, không để người chết là được.
Lúc này Tôn ma ma hoàn toàn không hề giãy giụa hay phản kháng.
Giang Lâm để Vệ Vân Kỳ ngồi trên đùi Vệ Vân Chiêu, “Ta đi xem mẫu thân ngươi
đã tỉnh chưa, Tôn ma ma không chịu nói, vậy liền tìm tin tức từ miệng bà ấy.”
Không đợi Giang Lâm vào cửa, Bạch Vi đã đẩy cửa bước ra, nói, “Thiếu phu nhân, phu nhân tỉnh rồi.”
Giang Lâm: “Tỉnh là tốt, bảo bà ấy xuất hiện đi, đúng lúc hỏi cho rõ ràng,
xem nhà mẹ đẻ của mình hay là mạng của nhi tử quan trọng hơn.”
Tỉnh lại sau một giấc này, Vệ phu nhân liền thanh tỉnh hơn không ít.
Vừa bước ra khỏi cửa chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Giang Lâm một cái liền đi
thẳng tới chỗ Vệ Vân Chiêu, nói với y, “Thời gian không còn sớm nữa, ta
mang Vân Kỳ trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách.”
Bà duỗi tay muốn ôm Vệ Vân Kỳ, nhưng Vệ Vân Chiêu lại không cho, Vệ Vân
Chiêu mặt vô biểu tình mà nhìn bà, “Mẫu thân không định nói gì với nhi
tử sao?”
Vệ phu nhân lộ ra biểu tình hoảng loạn, “Nói… Nói cái gì?”
“Tử Mẫu Cổ, an thần hương, Đổng gia, Thanh Hà quận vương phủ, mẫu thân tự mình chọn, nói cái nào cũng được.”
Sắc mặt Vệ phu nhân nháy mắt liền trở nên trắng bệch, thân mình run rẩy lui về sau vài bước, “Các ngươi đều biết cả rồi sao?”
Bà cười khổ hai tiếng, “Ta biết rõ là không thể giấu được, chỉ nghĩ có thể giấu được bao lâu hay bấy lâu, nhưng không ngờ ngày này lại tới nhanh
như vậy.”
“Có thể giấu được bao lâu hay bấy lâu, mẫu thân muốn
giấu đến khi nào? Đến khi mẫu thân phát bệnh siết chết Vân Kỳ sao?” Vệ
Vân Chiêu nhìn Vệ phu nhân, ánh mắt lạnh nhạt.
Vệ phu nhân tựa như bị lời này đánh sụp tinh thần, đột nhiên che mặt khóc lên.
Giang Lâm bước tới chỗ Vệ Vân Chiêu, vươn ra ba ngón tay, “Ba nữ nhân, đều khóc.”
Giang Lâm cũng không chừa mặt mũi cho Vệ phu nhân, nói thẳng: “Ngoại trừ khóc thì Vệ phu nhân còn biết làm chuyện gì khác hay không, ủng hộ nhà mẹ
đẻ? Hay là nổi điên siết chết nhi tử của mình?”
Vệ phu nhân thống khổ lắc đầu, “Ta không muốn, ta không hề muốn làm như vậy, ta thật có
lỗi với Vân Kỳ, ta chỉ là muốn bảo vệ nó, không hề muốn làm tổn thương
nó.”
“Cổ trùng đều đã tiến vào bên trong thân thể của đệ ấy mà
còn không gọi là thương tổn, Vệ phu nhân, xem ra ở trong lòng của bà,
người nhà mẹ đẻ vẫn tốt hơn là nhi tử thân sinh của mình.”
Vệ phu nhân khóc càng thêm thương tâm, nhưng lại bị Vệ Vân Chiêu vô tình hô
ngừng, y nói: “Bà không để bụng đến sống chết của bản thân muốn nhận tội thay cho Đổng gia ta không ngăn cản, nếu trong lòng bà còn có một tia
tình cảm mẫu tử đối với Vân Kỳ thì bà đã lập tức nói rõ ràng từ đầu chí
cuối tất cả mọi chuyện, nói cho ta biết Thanh Hà quận vương phủ, Đổng
gia và cả bà, rốt cuộc đã làm những chuyện gì!”
Vệ Vân Kỳ nhảy xuống từ trên đùi của Vệ Vân Chiêu, đi qua ôm chân Vệ phu nhân, gọi một tiếng, “Nương.”
Vệ phu nhân ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Vệ Vân Kỳ, tê tâm liệt phế mà khóc.
Khóc một hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu nói chuyện.
Ân oán cự thân cùng với chuyện ngẫu nhiên gặp phải ở trong chùa miếu gần
như đều trùng khớp, những lời mà Tưởng Nhu nói với bà ta chính là việc
Vệ Vân Kỳ đã trúng Tử Mẫu Cổ.
Bà ta cũng biết trong an thần hương đã bị hạ độc, bởi vì đó là chuyện mà Tưởng Nhu phân phó đại tẩu của bà
ta đi làm, bắt bà ta mỗi đêm đều phải đốt hương đi ngủ, cho dù biết
trong hương kia có vấn đề nhưng Vệ phu nhân cũng không dám không nghe,
bởi vì bà ta sợ Tưởng Nhu sẽ tự thương tổn chính mình để làm hại Vệ Vân
Kỳ.
Còn về việc vì sao Đổng gia phải nghe theo phân phó của Tưởng Nhu thì chính là bởi vì đại ca của Vệ phu nhân, Đổng đại lão gia muốn
thăng quan, mà giác quan này lại kẹt trong tay của Thanh Hà quận vương,
mãi vẫn không thể thăng lên. Hiện giờ Đổng đại lão gia đã là quan hàng
tứ phẩm, đã rất nhiều năm chưa thể nhúc nhích khỏi vị trí.
Đổng
gia là dòng dõi thư hương, biết đọc sách nhưng không biết làm quan,
trong nhà cao nhất cũng chỉ cho ra một chức quan tam phẩm, từ đó dòng
dõi Đổng gia vẫn luôn không thể vượt qua. Hiện tại Đổng đại lão gia đã
lên tới tứ phẩm, làm ra một chút chiến tích, lại đi quan hệ một phen,
như thế liền có thể thăng chức, đến khi về hưu nhận được ân điển của
Hoàng thượng, còn có thể sẽ thăng lên một tầng, là chỗ dựa duy nhất của
toàn bộ Đổng gia hiện giờ.
Cho nên Đổng gia lựa chọn hy sinh nữ nhi, hy sinh đứa chất nhi chỉ mới năm tuổi.
Từ thái độ lo lắng và giấu giếm của Vệ phu nhân, bà ta đã lựa chọn tiếp thu và phối hợp.
Vệ phu nhân khóc lóc nói xin lỗi với Vệ Vân Kỳ, tiểu hài nhi cho rằng mẫu
thân mình lại bị bệnh, còn ôn nhu an ủi bà ta, khiến cho Giang Lâm hận
không thể xách nữ nhân này ném đi.
Mà Vệ Vân Chiêu sau khi nhìn
chằm chằm vào Vệ phu nhân một lúc lâu, mới nói một câu, “Khi còn trên
đời phụ thân đã từng nói với ta, bất kể thế nào cũng đừng cưới người của hai nhà Chu Đổng vào cửa, phụ thân nói không hề sai.”
“Ta từng
cho rằng mẫu thân chỉ là có chút mềm yếu, dù sao cũng là xuất thân dòng
dõi thư hương, không quen với hoàn cảnh đánh đánh giết giết sinh ly tử
biệt của nhà võ tướng chúng ta, về tình cảm cũng có thể tha thứ, nhưng
hiện giờ xem ra ta đã xem nhẹ mẫu thân rồi.”
Vệ Vân Chiêu điểm
tên Bạch Cập Bạch Vi, bảo các nàng đưa Vệ phu nhân trở về, “Sau này Vân
Kỳ sẽ đi theo bên cạnh ta, ta sẽ tự mình dạy dỗ đệ ấy.”
Vệ phu
nhân ôm chặt Vệ Vân Kỳ không chịu buông tay, lúc bị Bạch Cập Bạch Vi kéo đi bà ta lại phát tác, cảm thấy có người muốn cướp đi Vệ Vân Kỳ, muốn
giết nhi tử của mình.
Giang Lâm ôm lấy Vệ Vân Kỳ trước một bước,
ánh mắt nhìn Vệ phu nhân chỉ có chán ghét, không có thương hại, bên
trong tối tăm không rõ.
Vệ phu nhân bị cưỡng ép mang đi, Giang Lâm phân phó trông chừng bà ta chặt chẽ, không để bà ta chạy loạn, tránh xảy ra chuyện.
Vệ phu nhân đi rồi, Giang Lâm cũng bảo hai tỷ muội Vệ Vân Uyển về trước, chỉ để lại Vệ Vân Gia.
Vệ Vân Gia đi tới ôm lấy Vệ Vân Kỳ, đỏ mắt, nói xin lỗi với cậu, “Thực xin lỗi Vân Kỳ, là do tỷ tỷ không tốt, là do tỷ tỷ không phát hiện ra nương có điểm không đúng.”
Nàng tự trách mà dùng nắm tay đấm trên mặt
đất, “Tỷ hẳn phải nên cẩn thận hơn một chút, nếu như tỷ sớm phát hiện ra thì cũng sẽ không……”
“Yên tâm, sẽ không có việc gì. Cũng không
thể trách muội, hai đại nam nhân là ta và đại ca muội cũng không nhận
thấy được, một tiểu cô nương sao có thể nghĩ ra là có chuyện ẩn giấu
phía sau. Huống hồ Bạch Thuật còn nói mẫu thân của muội ban ngày trông
vẫn bình thường, chỉ có buổi tối mới có điểm không thích hợp, muội lại
không ở cùng với bà ấy, bọn họ cố ý giấu giếm, tất nhiên là sẽ không để
các muội biết được.”
Giang Lâm kéo người tới, xoa xoa đầu nàng, “Còn có ta và đại ca muội ở đây, sẽ ổn thôi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Vệ Vân Gia gật đầu, “Vậy ngày mai muội lại đến.”
Giang Lâm cũng thở dài một hơi, một đám nối tiếp một đám, thật là không chịu ngừng nghỉ mà.
Vệ Vân Chiêu kêu tên hai huynh muội Hoài Cửu, Giang Lâm ôm Vệ Vân Kỳ vào
trong nhà rót nước cho cậu uống, hắn nghĩ thầm, ngay mà hắn còn có bàn
tay vàng, nếu không bị âm mưu những người này liên tiếp giáng xuống đầu, hắn sợ sẽ thật sự không gánh nổi.
Vệ Vân Kỳ uống nước xong,
Giang Lâm cũng không biết khi nào cổ trùng kia mới ra tới, hơn nữa cũng
không dám khẳng định là nhất định có thể bức cổ trùng bò ra khỏi thân
thể, dù gì cổ trùng và độc cũng là hai thứ khác nhau.
Giang Lâm
bắt đầu dỗ tiểu hài nhi, “Vân Kỳ bảo bối nhi, đệ đã là một đại hài tử,
nếu phát hiện có sâu bò ra từ trong người thì cũng không phải sợ, lấy đồ bọc kỹ lại, giao cho ta hoặc là đại ca của đệ, là vì có người xấu bỏ đồ vật vào trong người đệ làm cho đệ sinh bệnh, sâu bò ra là có thể khỏi
bệnh rồi, hiểu không?”
Vệ Vân Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi Giang Lâm, “Mợ làm đệ sinh bệnh sao?”
Trước đó khi hỏi Tôn ma ma, tiểu hài nhi vẫn luôn có mặt ở đây, nghe thấy được cuộc trò chuyện của mọi người.
“Đệ cũng không biết mợ làm đệ sinh bệnh khi nào, đệ chưa thấy mợ tới nhà lần nào.”
Giang Lâm thắt cho cậu một bím tóc nhỏ, “Có lẽ là trong lúc đệ đang ngủ, ngày mai ca ca sẽ hỏi Hạ quản gia xem Đổng đại phu nhân đến đây lúc nào.”
Thời gian không còn sớm, Vệ Vân Kỳ ngáp liên miên, Giang Lâm sai người bưng
chậu nước ấm tới, tắm rửa sạch sẽ cho Vệ Vân Kỳ rồi mới đặt trên trường
kỷ vừa mới được dọn vào trong phòng của hắn và Vệ Vân Chiêu. Đêm nay xảy ra chuyện, lại phải ngủ ở hoàn cảnh không quen thuộc với mình, Giang
Lâm sợ buổi tối cậu sẽ sợ hãi, liền để tiểu hài nhi theo chân bọn họ ngủ chung một phòng, thuận tiện chăm sóc.
Đợi đến khi Giang Lâm nằm
trên giường của mình thì đã là đêm khuya, hắn duỗi tay chọc chọc mặt Vệ
Vân Chiêu, “Vệ Vân Chiêu, ta xử lý nhiều chuyện như vậy vì nhà các
ngươi, ngươi có lấy thân báo đáp cũng không đủ để trả ta.”
Vệ Vân Chiêu hỏi, “Vậy phu nhân còn muốn ta hoàn lại như thế nào đây?”
Bàn tay chọc mặt của Giang Lâm dần dần dời xuống, “Ta có thể sờ cơ bụng của ngươi không? Ta có chút không ngủ được, muốn sờ sờ một chút cho dễ ngủ
có được không?” Giang Lâm chớp chớp mắt, cũng mặc kệ trong bóng tối Vệ
Vân Chiêu có thể nhìn thấy hay không.
Giang Lâm tựa hồ như nghe
được một tiếng thở dài như có như không, sau đó bàn tay liền bị nhét vào trong quần áo của Vệ Vân Chiêu.
Tim hắn lập tức đập gia tốc, có chút kích động!
Tay Giang Lâm vuốt ve qua lại, vừa hâm mộ vừa cảm thán, “Ngươi nói mỗi ngày ngươi cũng không hoạt động bao nhiêu, như thế nào vẫn còn cơ bụng chứ?”
Nào giống như hắn, suốt ngày hoạt động không ngừng nghỉ, đều có thể một tay xách người, nhưng cơ bụng vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ xuất hiện.
“Có lẽ là do mệnh?” Vệ Vân Chiêu nói bừa.
Giang Lâm mệnh không được tốt lắm: “……” Hắn yên lặng nhắm mắt lại, ngủ!
Hắn muốn ở trong mơ vuốt phẳng cơ bụng của Vệ Vân Chiêu!
Cơ bụng phẳng hay không thì Giang Lâm không biết, nhưng sáng sớm hôm sau
hắn bị Vệ Vân Kỳ mở to cặp mắt ngoang manh, cầm một con sâu dọa sợ là
thật.
Vệ Vân Kỳ thấy hắn dậy rồi, còn duỗi tay đưa sâu về phía
trước, khả khả ái ái nói, “Sâu hôm qua ca ca nói chính là con sâu này
sao? Đệ bắt nó rồi.” Hơn nữa còn đặt trên khăn tay đưa cho các ca ca.
Sâu còn sống sờ sờ đang không ngừng mấp máy, Giang Lâm theo bản năng liền
dịch vào bên trong giường, cả người trực tiếp dán lên người của Vệ Vân
Chiêu.
Sau đó liền cảm giác được thứ xấu hổ gì đó, Giang Lâm lại
xê dịch ra bên ngoài, xốc chăn lên xem thử, “Chỗ này của ngươi sao lại
như vậy.” (*)
(*Câu này tôi chém)
Vệ Vân Chiêu
nhất thời cũng không biết bản thân nên có phản ứng gì, y thần sắc phức
tạp mà nhắc nhở Giang Lâm, “Tối hôm qua ngươi sờ soạng bụng ta cả đêm,
tạo thành kết quả như vậy ngươi không muốn nói một chút gì sao?”
Giang Lâm xốc chăn lên dịch chân mình ra, “Nên rời giường rồi.”
Vệ Vân Chiêu: “……”
Vào những thời điểm xấu hổ như thế này đương nhiên tẩu vi là thượng sách,
Giang Lâm xuống giường mặc quần áo xong, chưa kịp rửa mặt liền ôm Vệ Vân Kỳ đi ra ngoài hỏi cậu cổ trùng bò ra lúc nào.
Bản thân Vệ Vân
Kỳ cũng không rõ lắm, buổi sáng thức dậy liền thấy nó nằm ở cạnh tay,
“Ca ca, trên người đệ dơ quá, đen đen, cũng là vì sinh bệnh sao?”
“Đúng vậy.” Giang Lâm gật đầu không chút do dự, “Những vệt đen đen này chính là bệnh, hiện tại đệ đã khỏe lại rồi.”
Cổ trùng bị Giang Lâm bọc lại, có phải là Cổ Mẫu Tử hay không thì chưa xác định, nhưng giữ lại để phản kích Tưởng Nhu thì có thể.
Chuyện cự thân Vệ phu nhân đúng là có sai, Đổng gia cũng có sai, nhưng Vệ Vân Kỳ
không sai, giận chó đánh mèo lên một hài tử vô tội, Tưởng Nhu ở trong
lòng của Giang Lâm đã không phải là hạng người tốt lành gì.
Thời
điểm dùng bữa sáng, Vệ Vân Chiêu cuối cùng cũng ra tới, sắc mặt bình
tĩnh, còn tự nhiên thảo luận với Giang Lâm về chuyện cổ trùng, hoàn toàn không có dáng vẻ quẫn bách.
Giang Lâm cảm thấy chơi không vui, vì thế chuyện xấu hổ này liền cứ như vậy mà đi qua, không ai nhắc lại nữa.
Giang Lâm nói: “Nếu không mời được đại phu bình thường ở Thịnh Kinh, vậy
chúng ta liền đi thỉnh Thái y, dán bố cáo bỏ ra số tiền lớn mời du y,
Thanh Hà quận vương phủ lợi hại như vậy, khẳng định là có thể nghĩ ra
biện pháp ứng đối.”
Vệ Vân Chiêu không phản đối, Thanh Hà quận
vương phủ dám làm như thế cũng là vì Đổng gia nguyện ý ủng hộ, cảm thấy
có Đổng gia nhúng tay, Vệ phu nhân sẽ không dám làm ầm ĩ.
Nhưng
Vệ phu nhân để ý Đổng gia, Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm lại không hề để
bụng, người truyền ra chuyện Tưởng Nhu không thể có thai cũng không phải là Vệ phu nhân, Vệ gia sẽ không chịu mối tai họa này thay cho Đổng gia.
“Chốc nữa cho Tôn ma ma trở về trong viện của mẫu thân, ta hỏi lại bà ta một
vài chuyện, nếu không thành vấn đề ta liền tiến cung một chuyến, tìm
Hoàng thượng cầu một phần ân điển, Hoàng thượng hẳn là sẽ đáp ứng.”
“Được.” Giang Lâm gật đầu, hắn vuốt cằm, “Có phải chúng ta đã quên mất chuyện gì rồi không?”
Vệ Vân Chiêu nhìn hắn, vừa định hỏi là chuyện gì thì liền nghe thấy tiếng
của quản gia, “Đại công tử, thiếu phu nhân, tối hôm qua ngũ phu nhân ngủ ở ngoài cửa một đêm, hôm nay trời vừa sáng liền gõ cửa, có cho người
tiến vào không ạ?”
Quản gia vừa nói, Giang Lâm lập tức nhớ tới mình đã quên chuyện gì, chính là bỏ quên Tiểu Chu thị ở ngoài cửa.
Vệ Vân Chiêu nói: “Ta đi cùng ngươi tới đó nhìn xem, đúng lúc có chuyện muốn nói với nàng ta.”
Giang Lâm đứng dậy đẩy xe lăn cho y, hiếu kỳ nói: “Ngươi muốn nói gì với nàng ta?”
Vệ Vân Chiêu: “Hỏi nàng ta muốn lưu lại Vệ gia, nửa đời sau làm quả phụ hay là muốn tìm phu quân khác.”