Người của Quận vương phủ rốt cuộc cũng xuất hiện giải cứu cho đầu óc của Thái tử, cho nên Giang Lâm cũng không biết lúc ra cửa Thái tử có mang
theo hay là không.
Tổ tiên của Thanh Hà quận vương phủ chính là
công thần khai quốc của Đại Việt, có điều đời sau lại không có bao nhiêu tiền đồ, liên tiếp bị giáng chức vị, hiện giờ cũng chỉ còn là một Quận
vương phủ.
Cũng may Quận vương hiện tại là một người có năng lực, hơn nữa còn có quan hệ họ hàng với hầu hết nhóm hoàng thân quốc thích ở kinh thành, Thành Hà quận vương còn rất biết cách làm người, cho nên
cuộc sống sinh hoạt cũng không tệ lắm.
Thanh Hà quận vương vốn
không muốn tổ chức buổi hoa yến lần này, nhưng Giang Cẩm Nguyệt đến Quận vương phủ một chuyến, không biết đã nói gì với phu nhân và nữ nhi của
ông ta, sau đó hai mẹ con liền quyết tâm muốn làm, Thanh Hà quận vương
cũng chỉ đành đáp ứng.
Thanh Hà quận vương cũng biết tới trò khôi hài ở trước cửa, dựa theo quan hệ thông gia giữa Quận vương phủ và An
Dương Hầu phủ, Thanh Hà quận vương hẳn phải nên ra mặt ngăn lại, nhưng
trong chuyện ồn ào này hai bên đều là người của An Dương Hầu phủ, một
người là đại thiếu gia một người là đại tiểu thư, giúp người nào cũng
không đúng.
Ở góc nhìn của Thanh Hà quận vương, tuy Giang Cẩm
Nguyệt được sủng ái hơn Giang Lâm, nhưng dù sao cũng chỉ là một người nữ nhi, không thể nào so được với nhi tử. Đương nhiên, với thân phận và
địa vị của Giang Lâm ở hầu phủ hiện giờ, Thanh Hà quận vương cũng không
định giúp hắn. Đơn giản liền dứt khoát vờ như không biết, để mặc cho bọn họ nháo, tóm lại cũng không lật được trời.
Ông ta không chỉ không ra mặt, mà cũng không cho phép những người khác ở trong phủ ra ngoài nhúng tay.
Ôm ý nghĩ như vậy, Thanh Hà quận vương liền đứng một bên xem trò hay cùng
những người khác, cảm thấy màn này còn hay hơn cả nghe hát xướng.
Nhưng sau khi Thái tử tới, Thanh Hà quận vương liền không thể tiếp tục giả ngơ, vội vàng chạy tới nghênh đón Thái tử.
Tuy rằng đã xảy ra một trận khôi hài, nhưng hoa yến thì vẫn phải tiếp tục,
Thái tử bị người của Quận vương phủ tiếp đón vào cửa, hắn không thể
trắng trợn táo bạo mà dẫn theo Giang Cẩm Nguyệt, cho nên chỉ có thể bỏ
nàng ta lại một mình đối mặt với Giang Lâm.
Giang Lâm tươi cười
ôn hòa, nhưng ở trong mắt của Giang Cẩm Nguyệt thì lại biến thành—— thấy chưa, cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay của ta đấy thôi.
Giang Cẩm Nguyệt theo bản năng liền muốn chạy trốn, phân phó nha hoàn bên cạnh,
“Hồi phủ, thân thể của ta không khỏe, hôm nay không ngắm hoa nữa.”
Giang Cẩm Nguyệt sốt ruột hoảng hốt buộc phải rời đi, bộ dáng trông giống hệt như thân thể thực sự không khỏe, Giang Lâm không cản, chỉ đi theo phía
sau nàng ta. Khi Giang Cẩm Nguyệt lên xe ngựa, Giang Lâm vén rèm lên,
Giang Cẩm Nguyệt chỉ cần liếc nhìn ra bên ngoài một cái là có thể nhìn
thấy một loạt tấm biển đối diện với mình, phía trên đều viết một hàng
chữ giống nhau.
Nhìn thấy nội dung trên đó, Giang Cẩm Nguyệt siết chặt nắm tay, há miệng thở dốc vài lần mới phát ra giọng nói, “Giang
Lâm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Giang Lâm nói: “Của hồi môn, ta chỉ cần của hồi môn. Giang Cẩm Nguyệt, nếu ngươi dám đánh cuộc, vậy có
thể mặc kệ ta giống như mẫu thân của ngươi đã làm. Ta bảo đảm, những gì
ngươi nhìn thấy trên mấy tấm biển kia đều sẽ trở thành sự thật.”
“Lấy của hồi môn đổi lấy toàn bộ An Dương Hầu phủ, ngươi đoán xem ta có thể làm ra chuyện này hay không?”
Giang Lâm ý cười doanh doanh, buông rèm xuống, sau đó xoay người vẫy tay với Vệ Vân Gia, “Đi thôi, vào trong.”
Giang Cẩm Nguyệt không tham gia hoa yến, nhưng hắn thì lại muốn tham gia,
Giang Lâm tin rằng, buổi hoa yến này hẳn là vẫn còn trò hay để xem.
……
Trong xe ngựa, đợi Giang Lâm rời đi một lúc lâu, Giang Cẩm Nguyệt mới hoàn
hồn lại, cái khăn trong tay đã bị nàng ta siết đến độ nhăn nhúm không
thể nhìn.
Giang Cẩm Nguyệt lạnh mặt, trên khuôn mặt bởi vì phẫn
nộ mà hiện ra một chút vặn vẹo, hoàn toàn không còn bộ dáng tiểu thư nhu nhược đáng yêu ngày thường.
Nàng ta chất vấn hệ thống: “Không
phải ngươi nói chỉ cần dựa theo kế hoạch của ngươi thì ta nhất định có
thể diệt trừ Giang Lâm hay sao, nhưng hiện tại người mang tai tiếng
chính là ta, còn Giang Lâm thì lại không hao tổn một sợi tóc!”
Hệ thống: [Theo kiểm tra đo lường, kế hoạch giải quyết của ký chủ vẫn chưa bắt đầu, không tồn tại bug hệ thống.]
Giang Cẩm Nguyệt: “……”
Giang Cẩm Nguyệt đột nhiên nhớ tới hôm nay an bài của mình đều nằm bên trong
Quận vương phủ, mà nàng ta cho đến bây giờ còn chưa đi được nửa bước vào cửa thì đã bị Giang Lâm bày trò chặn đường.
“Dừng xe, trở lại
Thanh Hà quận vương phủ.” Trong mắt Giang Cẩm Nguyệt hiện lên vẻ hung
ác, Giang Lâm dám khiến nàng ta mất mặt như vậy, vậy nàng ta cũng không
cần phải niệm tình huynh muội gì nữa hết, nàng ta muốn tiến hành theo kế hoạch của hệ thống, nhất định phải giải quyết Giang Lâm nội trong hôm
nay!
Ngữ khí của Giang Cẩm Nguyệt không quá tốt, nha hoàn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ phân phó xa phu quay đầu đi ngược về.
……
Quận vương phủ.
Tuy đã gặp mặt ở trước cửa, nhưng sau khi tiến vào vương phủ các khách khứa vẫn phải tách riêng nam nữ. Vệ Vân Gia cũng có nhóm tiểu tỷ muội của
mình, liền vui mừng đi cùng bọn họ.
Bên phía Giang Lâm cũng không hoàn toàn là không có ai phản ứng, ngoại trừ một ít người khinh thường
hắn thì những người khác khi thấy hắn đều sẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Còn có hai người trước kia từng ở chung hội ăn chơi trác táng với nguyên
thân cũng sáp tới, dùng một loại ánh mắt tò mò lẫn cảnh giác mà nhìn
Giang Lâm.
Sau một lúc lâu, nam nhân mặc áo xanh lục trong số hai người mở miệng hỏi Giang Lâm, “Giang Lâm, gì nhỉ, hiện tại ngươi cũng
đã thành thân rồi, hẳn là cũng không còn nhớ tới bọn ta nữa đâu?”
Người còn lại mặc hồng y, đứng bên cạnh gật đầu, “Nếu ngươi không nhớ bọn ta, chúng ta vẫn còn có thể tốt như trước kia.” (?)
Nhưng không đợi Giang Lâm mở miệng, nam nhân áo lục liền xua tay lập tức ngồi xuống ở bên trái hắn, “Thôi, nhớ hay không cũng không quan trọng, ngươi còn sống là bọn ta liền cao hứng rồi.”
Giang Lâm: “……” Cái thứ tình huynh đệ gì mà còn thua cả plastic thế này.
Nam nhân hồng y cũng ngồi xuống ở bên phải Giang Lâm, vỗ vỗ bả vai hắn, “Kỳ thật ngươi sống cũng không dễ gì, từ nhỏ đã mất nương, hao hết tâm tư
cũng không chiếm được sự yêu thương của cha ngươi; thanh danh lại không
được tốt cho lắm, người của Vệ gia hẳn là cũng sẽ không thích ngươi.”
Giang Lâm: “……” Ngươi có cần phải nói trắng ra như vậy không.
Áo lục nói tiếp, “Cho nên hả, niệm tình hoàn cảnh của ngươi đáng thương
như vậy, chuyện ngươi câu dẫn bọn ta trước kia, bọn ta cũng liền không
so đo nữa.”
Giang Lâm: “……Ta đây đa tạ các ngươi?”
Giang Lâm nói xong, ba người đều lâm vào trầm mặc trong một cái chớp mắt, thật sự quá xấu hổ.
Giang Lâm âm thầm phun tào tác giả, câu dẫn nhiều nam nhân như vậy không đủ,
đến cả cỏ gần hang cũng không buông tha, thật không hổ là thiết lập pháo hôi, nếu một người đã định trước là sẽ chết có thể suy nghĩ kỹ càng rồi hẵng làm thì đã không có ngày phải đối mặt với loại tình cảnh xấu hổ
này rồi.
Nghĩ một chút, Giang Lâm vẫn trợn mắt nói dối một câu,
“Các ngươi yên tâm, bây giờ ta đã hồi tâm chuyển ý rồi, một lòng chỉ yêu Vệ Vân Chiêu, những người khác không lọt vào mắt của ta được nữa đâu.”
Sau đó hắn liền cảm giác được hai người ngồi bên cạnh mình rõ ràng đã thở
dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, về sau bọn ta
liền đối đãi với ngươi như trước, bọn ta biết ngươi khó khăn, cho nên có việc gì thì cứ việc mở miệng, nếu hai người bọn ta có thể giúp được thì nhất định sẽ không ngại ra tay.”
Tình cảm hết sức chân thành.
Giang Lâm hơi mỉm cười, “Thật sao, vậy thì thật sự quá tốt rồi.” Giang Lâm
kéo ống tay áo, lộ ra một góc sách, “Có muốn tìm hiểu bí văn của hầu phủ không?”
Giở xem trang đầu tiên có viết: Giang Nam năm ấy, hoa
hạnh tung bay, người nam nhân khi đó vẫn còn chưa là hầu gia bị tiên tử
trên thuyền hoa làm cho mê mẩn, lúc ấy trong đầu hắn chỉ lại một ý niệm
duy nhất, hắn muốn cưới nàng!
“Sau đó thì sao? Cưới được người rồi sao?” Áo lục hỏi.
Bởi vì hành vi của Giang Lâm thật sự rất giống như đang chào hàng sách cấm, cho nên hiện trường lại trở nên trầm mặc trong chốc lát, mà Giang Lâm
cũng không muốn đại tác phẩm mà mình thức đêm sáng tác cứ như vậy liền
chết non, vì thế hắn liền lấy sách ra, hơn nữa còn mở ra trang thứ nhất, để hai người đọc đoạn đầu tiên.
Giang Lâm không đáp, nam nhân
hồng y liền lên tiếng, “Ngươi không thấy đoạn đầu viết nàng chết vào
ngày sinh hạ hài tử à, khẳng định là cưới về được, nhưng nữ tử kia lại
chết vì khó sinh.”
Giang Lâm đóng sách lại, “Cho nên các ngươi có muốn xem tiếp chuyện sau đó không?”
Hai người gật đầu không chút suy nghĩ, một đám ăn chơi trác táng danh xứng
với thực, tất nhiên là chưa từng đọc qua sách nào đứng đắn, vừa nghe
liền lập tức trầm mê loại thoại bản du ký này.
Giang Lâm: “Vậy
thì phải làm phiền các ngươi giúp ta một việc.” Giang Lâm bảo hai người
cúi sát vào một chút, nhỏ giọng nói vài câu.
“Ồ, không phải chính là Giang Lâm và hai tiểu nhân tình của hắn đây sao, Giang Lâm, ngươi
đều đã gả cho người khác mà còn không biết kiềm chế như vậy, không sợ sẽ bị Vệ Vân Chiêu hưu bỏ à?”
“Vậy lại chẳng hợp ý hắn quá hay sao, hưu xong lại ra ngoài câu dẫn nam nhân, mấy ngày nay bị kẹt ở Vệ gia,
chỉ sợ là đã sớm cô đơn tịch mịch lắm rồi.”
Giang Lâm vừa mới nói thầm xong với bọn họ, ba người còn chưa kịp ngẩng đầu thì bên tai đã
vang lên hai giọng nói khiến người khác chán ghét.
Giang Lâm ngẩng đầu nhìn người đi tới, chính là Từ Thiên Minh và đám tùy tùng chân chó của hắn.
Tên này cũng là người có địa vị, một liếm cẩu trung thành của Giang Cẩm
Nguyệt, có một vị phụ thân là Binh bộ Thượng thư. Công tử gia ăn chơi
trác táng trứ danh Thịnh Kinh, chuyện dơ bẩn gì cũng đều trải qua.
Nguyên nhân khiến hắn muốn đối phó với nguyên thân chính là vì Giang Cẩm
Nguyệt gọi hắn là đại ca, mà Từ Thiên Minh cảm thấy thanh danh của
nguyên thân quá xấu không xứng làm ca ca của Giang Cẩm Nguyệt, sau đó
liền bắt đầu chạy khắp nơi gây phiền toái cho Giang Lâm.
Mạch não của liếm cẩu cũng không cần quá bình thường, bọn họ chỉ cần yên lặng
trả giá vì nữ chính, thay nữ chính diệt trừ chướng ngại vật trên đường
đi là được, trong tiểu thuyết gốc, cái chết của ‘Giang Lâm’ cũng có quan hệ rất lớn với Từ Thiên Minh.
Vừa rồi ở trước cửa Quận vương
phủ, Từ Thiên Minh chính là một trong số đám nam nhân ngốc bức ngo ngoe
rục rịch muốn giúp Giang Cẩm Nguyệt. Có lẽ là vì ngại mặt mũi, hoặc là
do một nam nhân ngốc bức khác là Thái tử xuất hiện quá nhanh, cho nên
lúc đó Từ Thiên Minh cũng không đứng ra.
“Con mẹ ngươi, Từ Thiên
Minh, ngươi và đám chó săn kia của ngươi nếu không biết nói tiếng người
thì ngậm cái mõm chó của các ngươi lại, đừng nhảy ra cắn loạn!”
Hai người ngồi hai bên trái phải của Giang Lâm liền đứng dậy, áo lục chỉ thẳng vào mặt Từ Thiên Minh mà mắng.
Hồng y cũng lộ ra vẻ mặt bất thiện nhìn đám người Từ Thiên Minh, hiển nhiên
là cũng đã chuẩn bị mở miệng mắng người bất kỳ lúc nào.
Từ Thiên
Minh cười cười cà lơ phất phơ, “Hỏa khí lớn như vậy, quả nhiên là đã bị
ta nói trúng tim đen, đám các ngươi trước kia cả ngày dính với nhau,
chắc là cũng sớm lăn giường rồi chứ gì, Chu Thành Vọng, Đỗ Ngọc Linh, tư vị của Giang Lâm có phải là ăn ngon lắm không?”
“Từ Thiên Minh,
hôm nay bổn đại gia phải đánh chết ngươi!” Áo lục, cũng chính là Chu
Thành Vọng, là một tên nóng tính, vừa nghe lời này của Từ Thiên Minh,
lập tức xoắn ống tay áo muốn sống chết với hắn một phen.
Giang Lâm ngăn cản hắn, “Để ta.”
Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Từ Thiên Minh, “Giang Cẩm Nguyệt lật lọng quay lại rồi đúng không?”
Giang Lâm hỏi: “Ngươi làm liếm cẩu của Giang Cẩm Nguyệt lâu như vậy, Giang
Cẩm Nguyệt đã cho ngươi hưởng qua tư vị của nàng ta chưa?”
Mặt Từ Thiên Minh đỏ lên, cảnh cáo: “Tiểu thư Cẩm Nguyệt là muội muội của
ngươi, sao ngươi có thể bôi nhọ thanh danh của nàng như thế.”
Giang Lâm cười một tiếng, “Cho nên, ta nói về muội muội của ta, liên quan quái gì đến ngươi.”
“Từ Thiên Minh, ngươi có nghe qua câu này chưa, liếm cẩu liếm cẩu, liếm mãi trở thành trắng tay, cho nên mặc kệ ngươi có làm chuyện gì cho Giang
Cẩm Nguyệt, ngươi vĩnh viễn đều sẽ không chiếm được nàng ta.” Giang Lâm
duỗi cổ ghé sát vào một chút, “Bởi vì Giang Cẩm Nguyệt đã sớm là nữ nhân của Thái tử.”
“Ngươi đánh rắm!” Từ Thiên Minh bị kích thích đến đỏ mắt, giơ nắm tay sắp sửa động thủ với Giang Lâm.
Giang Lâm chỉ dùng một tay liền tiếp được nắm đấm, “Thật là đúng lúc, để ta
thử xem thành quả luyện tập trong khoảng thời gian này thế nào rồi.”