“Hóa ra mẫu thân của Giang Cẩm Nguyệt thật sự có động vào của hồi môn của vong thê à, ta còn tưởng là nói chơi không đấy.”
“Chuyện này ai mà dám nói chơi, vả lại, nếu như là giả thì cũng không dám nháo lớn như vậy đâu, nghe nói cũng ầm ĩ mấy lần rồi.”
“Mấy hôm nay không nghe động tĩnh gì, còn tưởng là đã trả lại rồi, không
ngờ…… mẫu thân của Giang Cẩm Nguyệt da mặt thật không tệ.”
“Vậy
mấy thứ mà Giang Cẩm Nguyệt hay đeo ngày thường khẳng định chính là trộm từ của hồi môn của người khác, ta nói thảo nào tất cả những món trang
sức kia đều là kiểu dáng Giang Nam.”
“Mẫu thân trộm của hồi môn
nàng ta sao có thể không hay biết gì, yên tâm thoải mái mà đeo trên
người như vậy, Giang Cẩm Nguyệt cũng giống như mẫu thân của nàng ta
thôi, đều là một đám trộm cắp.”
Giang Cẩm Nguyệt cứng đờ nhìn
quanh bốn phía, tất cả mọi người đều đang nghị luận về mình, tất cả mọi
người đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, những lời khó nghe đó không một câu nào là không lọt vào tai của nàng ta, Giang Cẩm Nguyệt đột
nhiên ôm đầu, “Không phải, không phải, ta không có ăn trộm ta không phải là kẻ trộm cắp, ta không có động vào của hồi môn của mẫu thân Giang
Lâm!”
“Không phải ta, ta không có làm cái gì hết, đều là do Giang Lâm, tất cả đều là quỷ kế của Giang Lâm!” Tựa như muốn tìm một chút an
ủi, Giang Cẩm Nguyệt càng nói càng lớn tiếng, đồng thời cũng nhìn thấy
Giang Lâm đang đứng lẫn trong đám người.
Giang Cẩm Nguyệt đột nhiên chỉ thẳng về phía Giang Lâm, “Là ngươi, Giang Lâm, vì sao ngươi lại muốn hại ta?”
Xe ngựa đến ngày một nhiều hơn, nhưng trò hay chỉ vừa mở màn, không một ai có ý định bước vào trong dự tiệc.
Giang Lâm bị điểm tên, hắn cũng thỏa mãn nguyện vọng của Giang Cẩm Nguyệt,
lập tức đi tới trước mặt nàng ta, hốc mắt của Giang Cẩm Nguyệt đỏ lên,
khẳng định nói: “Quả nhiên là ngươi, Giang Lâm, rốt cuộc ta đã đắc tội
ngươi ở đâu, mà khiến ngươi phải hoa phí tâm tư lớn như vậy để hãm hại
ta, chúng ta rõ ràng chính là thân huynh muội không phải sao?”
Giang Lâm cười, như ý xuân rộ lên hút mắt người khác, hắn nhẹ giọng hỏi lại,
“Nếu đã là thân huynh muội, vậy bây giờ sao không gọi là đại ca nữa?”
“Ta còn nhớ ngày bị đưa lên kiệu hoa, từng tiếng đại ca của ngươi nghe ngọt ngào biết bao nhiêu, ca ca còn muốn nghe thêm, hay là muội muội lại gọi hai tiếng đi.”
Biểu tình trên mặt Giang Cẩm Nguyệt từ phẫn nộ
dần dần biến thành hoảng sợ pha lẫn cảnh giác, “Giang Lâm, ngươi còn
muốn làm cái gì?”
Giang Lâm ghé sát vào bên tai Giang Cẩm Nguyệt, nói nhỏ: “Đoán xem?”
Mà ở phía sau lưng Giang Lâm, đối diện với chỗ Giang Cẩm Nguyệt đang đứng, có một tấm biển chổng ngược, phía trên viết một hàng chữ nhỏ: Chúc đại
tiểu thư của An Dương Hầu phủ góa bụa cả đời.
Người khác có lẽ sẽ không nhìn thấy, nhưng từ vị trí của Giang Cẩm Nguyệt thì lại có thể đọc được rõ ràng rành rạch.
Giang Cẩm Nguyệt bỗng nhiên trừng lớn mắt, sau đó đột nhiên lui về phía sau
vài bước, “Đồ điên, đồ điên, Giang Lâm ngươi cái tên điên này, ngươi dám nguyền rủa ta, ngươi sẽ không được chết tử tế, cha mẹ ta nhất định sẽ
không bỏ qua cho ngươi!”
Giang Lâm cũng lui ra phía sau vài bước, có chút vô tội buông tay, đề cao âm lượng mà nói: “Muội muội, ta thừa
nhận những người này đều là do ta mời tới, nhưng ngươi cũng không cần
phải phản ứng lớn như vậy chứ, ta chỉ là đang giục nợ mà thôi, như thế
nào liền biến thành tên điên vậy.”
“Còn nữa, ngươi luôn miệng nói là ta hại ngươi, đúng lúc ở đây có nhiều người, vậy mời tất cả mọi
người ở đây làm nhân chứng, ta hỏi ngươi, có phải mẫu thân của ngươi đã
trộm của hồi môn của nương ta hay không?”
Giang Cẩm Nguyệt ngậm
chặt miệng không nói, mà những người khác đứng xem kịch vui thì lại ồn
ào nói bọn họ nguyện ý giúp làm nhân chứng.
Giang Lâm: “Ngươi
không nói lời nào liền coi như cam chịu, vậy được, ta lại hỏi ngươi, có
phải trước kia ta trở về hầu phủ giục nợ, đã cho mẫu thân của ngươi bảy
ngày kỳ hạn để nàng ta chuẩn bị tiền bạc trả lại hay không?”
Giang Cẩm Nguyệt vẫn chỉ biết lắc đầu, “Không có, ta không biết, ta không biết gì hết.”
Giang Lâm lại không tán đồng, “Ồ, đến cả Thái tử cũng biết đến việc này,
ngươi sao có thể không biết được chứ, lúc ấy ngươi cũng có mặt.”
Hốc mắt Giang Cẩm Nguyệt đỏ hoe, tựa như phải nhận hết thảy ủy khuất trên
thế gian, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, mà Giang Lâm chính là một tên ác nhân đang khi dễ kẻ yếu.
“Nhưng mẫu thân ngươi lại không hề
để tâm đến lời ta nói, đến nay ta vẫn chưa nhận được của hồi môn bị nàng ta trộm đi. Ta biết Triệu gia nghèo, cũng có thể lý giải được tâm tư
muốn trợ cấp cho nhà mẹ đẻ của mẫu thân ngươi, nhưng dùng của hồi môn để đi trợ cấp có phải là có chút không được thích hợp hay không?”
“Hơn nữa truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, tổ phụ của ngươi tốt xấu gì
cũng là một quan lớn triều đình, dựa vào việc ăn cơm mềm của nữ nhi để
dưỡng cả một phủ đệ, nhóm đồng liêu nhất định sẽ chê cười ông ấy.”
Giang Lâm thành khẩn nói: “Trả của hồi môn lại cho ta đi, đó dù sao cũng là di vật mà nương ta để lại.”
Nghe thấy hai chữ di vật, các thiếu gia tiểu thư đứng trước cửa Quận vương
phủ xem náo nhiệt lại bắt đầu nghị luận, thậm chí còn có người trực tiếp kêu Giang Cẩm Nguyệt: “Này, Giang Cẩm Nguyệt, cô và mẫu thân cô có thể
bớt mặt dày đi được không, đến cả di vật của mẫu thân người khác mà cũng muốn bá chiếm, các ngươi có còn là con người nữa hay không.”
Giang Cẩm Nguyệt gần như không thể duy trì hình tượng đáng thương, “Ta không
có! Ta không có động vào của hồi môn hay di vật gì hết, Giang Lâm, ngươi không thể vì chán ghét ta liền bôi nhọ ta như vậy……”
Nàng ta vẫn còn chưa nói hết câu, nhưng Giang Lâm lại đột nhiên duỗi tay rút ra một cây trâm từ trên đầu của Giang Cẩm Nguyệt, hắn cầm cây trâm nhìn ngó
trong chốc lát, “Thật sự quen mắt, giống hệt với cây trâm nằm trong số
của hồi môn của nương ta, muội muội, ngươi mua thứ này ở cửa hàng nhà ai vậy, hay là chúng ta cùng nhau đi xem thử đi?”
“Được đó được đó, đúng lúc bọn ta cũng muốn mua trang sức, Giang Cẩm Nguyệt cô dẫn bọn ta đi xem đi.” Một tiểu cô nương thích náo nhiệt lập tức lên tiếng, chạy
đến chỗ Giang Cẩm Nguyệt kéo cánh tay nàng ta.
Giang Cẩm Nguyệt
muốn tránh thoát khỏi bàn tay của nàng kia, nhưng cô nương nọ lại giống
như đã sớm đoán được ý nghĩ của Giang Cẩm Nguyệt, hai tay sống chết giữ
chặt, kiên quyết không buông tay.
Tầm mắt của những người khác
cũng đều dừng ở trên người của nàng ta, Giang Cẩm Nguyệt cưỡi lên lưng
cọp khó leo xuống, ấp úng nói: “Không phải, cây trâm này là do nương
ta…… do nương ta mời người đặt làm cho ta, không phải mua ở cửa hàng.”
“Giang Cẩm Nguyệt, ngươi dám thề với trời cây trâm này không phải được lấy từ
của hồi môn của mẫu thân ta hay không, cũng không cần quá tàn nhẫn đâu,
chỉ cần nói đời này vĩnh viễn đều không thể gả cho người thương là
được.”
“Thề đi thề đi, mau thề đi, dù sao cô cũng không có người
trong lòng, về sau cha mẹ tìm người mai mối, ai mà biết được sẽ gả cho
dạng a miêu a cẩu gì. Chỉ cần thề là có thể chứng minh được sự trong
sạch, như vậy mới có thể bảo toàn thanh danh của cô, là chuyện tốt đó.”
Tiểu cô nương kéo tay Giang Cẩm Nguyệt liên tiếp xúi giục.
Giang
Cẩm Nguyệt giương mắt đối diện với tầm mắt của Giang Lâm, nhìn thấy ý
cười hiện lên trong mắt hắn, Giang Cẩm Nguyệt chợt có một loại cảm giác
giống như bị nhìn thấu, dường như Giang Lâm đã biết hết tất cả mọi
chuyện.
Giang Cẩm Nguyệt không dám thề, nàng ta lắc đầu rơi nước
mắt, “Đại ca, muội là muội muội của huynh mà, vì sao huynh lại phải hùng hổ dọa người như vậy, huynh thật sự hận muội đến vậy sao?”
Hoa lê đái vũ, chọc người ta đau lòng.
Giang Lâm cười lạnh một tiếng, “Cho rằng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy là có thể phủ nhận chuyện ngươi và mẫu thân ngươi đã trộm của hồi môn của
người khác hay sao? Giang Cẩm Nguyệt, ngươi hỏi vì sao ta lại hùng hổ
dọa người như vậy, vậy ta đây liền hỏi ngươi một chút, vì sao còn có mặt mũi để khóc? Ngươi đã làm sai chuyện, cho rằng khóc hai tiếng liền
không có việc gì, hay là bởi vì ngươi muốn khóc cho nam nhân qua đường
nào đó nhìn thấy, khiến bọn nhảy ra làm sứ giả chính nghĩa, khiển trách
ta khi dễ nữ hài tử?”
“Vậy ngươi cứ việc tận tình mà khóc đi,
khóc lớn tiếng một chút, ta thật muốn nhìn xem nam nhân ngốc bức nào sẽ
đứng ra xuất đầu vì Giang đại tiểu thư ngươi!”
Giang Lâm quay đầu lại, ánh mắt đảo qua nhóm công tử thiếu gia kia, bọn họ đứng ở đằng sau xem náo nhiệt, trong đó có vài người rất không đồng tình với thái độ
đối đãi với Giang Cẩm Nguyệt của Giang Lâm, muốn nói chuyện giúp nàng
ta, nhưng một câu ngốc bức của hắn đã thành công khiến bọn họ chùn bước.
Thậm chí còn cảm thấy, ánh mắt Giang Lâm nhìn bọn họ tràn ngập ý tứ ta thấy
tất cả các ngươi ai cũng là kẻ ngốc, vì vậy lại càng không có ai dám
đứng ra dẫn đầu……
Ở hiện thường nhất thời liền có chút trầm mặc,
cũng bởi vậy, tiếng khóc của Giang Cẩm Nguyệt lại càng thêm rõ ràng, vừa khóc vừa không quên giảo biện cho bản thân, “Không phải ta…… Ta không
sai…… Vì sao đại ca lại muốn hại ta……”
“Đây là đang làm gì?”
Ngay khi Giang Cẩm Nguyệt đang một mình độc diễn, một giọng nói tự mang khí tràng lại đột nhiên vang lên.
Giang Cẩm Nguyệt đang khóc đến thương tâm liền vội ngẩng đầu, sau khi nhìn
thấy người kia, nỗi ủy khuất lại càng thêm phóng đại, nũng nịu gọi một
tiếng, “Thái tử điện hạ.”
Giọng điệu muốn cự còn nghênh, muốn nói lại thôi, thành công làm cho Thái tử nhíu mày, sinh ra sự bất mãn nồng
đậm, “Giang Lâm, ngươi lại đang nháo cái gì đây!”
Mà khi nhìn
thấy thân ảnh của Thái tử đi về phía của Giang Cẩm Nguyệt, trong đầu của tất cả những người ở đây liền không tự chủ được mà hiện lên cùng một ý
niệm, nam nhân ngốc bức xuất hiện rồi!
Có khả năng là vì ý niệm này quá mức mãnh liệt, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thái tử cũng có chút vi diệu.
Có điều Thái tử lại không nhận thấy được, hắn nhìn chằm chằm về phía Giang Lâm, muốn Giang Lâm phải cho một lời công đạo.
Giang Lâm có thể làm sao bây giờ, tất nhiên là thỏa mãn Thái tử rồi, hắn hành lễ với Thái tử, sau đó quay đầu nói với Thường An, “Diễn lại một lần
cho Thái tử xem, nhớ kỹ, nhất định phải đủ khí thế.”
“Không được!” Giang Cẩm Nguyệt theo bản năng liền ngăn cản, thậm chí còn không thèm giả vờ khóc lóc.
Mấy thứ kia tuyệt đối không thể để Thái tử điện hạ nghe thấy, nếu không……
sắc mặt của Giang Cẩm Nguyệt trắng bệch, không dám tưởng tượng sau này
Thái tử điện hạ sẽ cảm thấy thế nào về mình và hầu phủ.
Nhưng
Giang Lâm là người sẽ nghe theo lời của nàng ta hay sao, Giang Cẩm
Nguyệt hiển nhiên là không có mặt mũi lớn như vậy rồi, vì thế, tiếng
nhạc cụ được phát ra, khẩu hiệu cũng một lần nữa cất lên, vang dội và có khí thế hơn hẳn so với ban nãy.
Nhóm người đến sau chưa biết
chuyện đều sợ ngây người, nhưng hai tay lại ngo ngoe rục rịch muốn vỗ
tay khen một tiếng hay, cũng may lý trí đã ngăn cản bọn họ, chỉ là nhẫn
nhịn cũng có chút khó chịu……
Mà đương sự là Giang Cẩm Nguyệt lại
giống như bị kích thích, bị mất mặt như vậy ở trước mặt người trong
lòng, lúc này đã lung lay sắp sửa té xỉu.
Sắc mặt của Thái tử cũng không được tốt, hiển nhiên là vì tiền căn hậu quả này đã nằm ngoài ý liệu của hắn.
Giang Lâm vờ như không nhìn thấy phản ứng của hai người, nói với Thái tử:
“Thái tử điện hạ, lần trước ngài không chịu hỗ trợ làm nhân chứng bắt
hầu phủ trả lại của hồi môn cho ta, mẫu thân của Giang Cẩm Nguyệt thật
không biết xấu hổ, đến lúc này rồi mà vẫn chưa trả, ta cũng vì thật sự
cùng đường nên mới đưa ra hạ sách này.”
Vị cô nương kéo cánh tay
của Giang Cẩm Nguyệt không biết đã rút tay về từ lúc nào, nhưng vẫn còn
đứng ở bên cạnh Giang Cẩm Nguyệt, sau khi nghe Giang Lâm nói xong liền
hát đệm cho hắn, “Thái tử điện hạ, việc này cũng không thể trách Giang
đại thiếu gia được, chỉ cần Giang Cẩm Nguyệt và mẫu thân của nàng ta có
một chút hối ý hay hổ thẹn thì hôm nay cũng sẽ không cố ý dùng cây trâm
là của hồi môn của người khác tới dự tiệc như vậy, đó chính là di vật
của mẫu thân Giang đại thiếu gia kia mà.”
Tuy rằng không biết vì
sao cô nương này lại giúp hắn, nhưng địch nhân của địch nhân chính là
bằng hữu, Giang Lâm hơi mỉm cười về phía đối phương, sau đó thật cẩn
thận mà dò hỏi Thái tử, “Điện hạ, ta chỉ là muốn lấy lại di vật của mẫu
thân mà thôi, như vậy cũng là sai sao?”
Chỉ cần hôm nay có mang theo đầu óc ra cửa, Thái tử không có khả năng sẽ dám nói một tiếng có.