Nghe tới việc Hoàng hậu triệu kiến, Giang Lâm cũng không có gì ngoài ý
muốn, ngược lại còn có một loại cảm giác quả nhiên tới rồi.
Nguyên thân câu dẫn Thái tử, còn nói thích hắn, Thái tử không chịu được phiền
nhiễu chớp mắt liền đẩy nguyên thân đi xung hỉ cho Vệ Vân Chiêu, bề
ngoài thì có vẻ như không có vấn đề gì, nhiều người thậm chí sẽ nói một
tiếng đáng đời Giang Lâm, ai bảo hắn lả lơi ong bướm nay câu người này
mai dẫn người kia, dù sao cũng không phải là thứ tốt lành, loại mặt hàng chạy khắp nơi dụ dỗ nam nhân này mà còn dám mơ ước Thái tử, Thái tử
không trực tiếp diệt trừ hắn đã là nhân từ lắm rồi.
Nhưng chỉ có
người trong cuộc mới biết, Thái tử đang nói dối, vì muốn ép Giang Lâm
thay Giang Cẩm Nguyệt gả cho Vệ Vân Chiêu làm xung hỉ nên hắn đã không
ngại khi quân, lại còn là vì một nữ nhân.
Thái tử tuy là con của
chính thê, là trữ quân tương lai, nhưng Trường Đức đế không chỉ có một
người nhi tử là hắn, hơn nữa Thái tử là đích chứ không phải trưởng, Đại
Việt triều cũng không phải là chưa từng có tiền lệ phế đích lập trưởng,
ngôi vị trữ quân của Thái tử cũng chưa chắc có thể ngồi vững.
Nếu ngay lúc này còn nháo ra chuyện Thái tử vì một nữ nhân mà phạm phải tội khi quân, chưa kể đến việc đám triều thần có nhúng tay vào hay không,
nhưng các hoàng tử khác thì tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết, cho dù không thể trực tiếp dẫm chết Thái tử thì tuyệt đối cũng phải làm cho
hắn không được sống thoải mái.
Giang Lâm biết, Hoàng hậu triệu kiến bọn họ, chính là muốn bọn họ phải thành thật một chút.
Hoàng hậu sống ở Trường Ninh cung, vị trí nằm ở chính giữa hậu cung, danh xứng với thực là vị trí trung cung.
Khoảng cách từ Tuyên Chính điện đến đó cũng không xa, ước chừng đi khoảng thời gian một chén trà nhỏ là tới.
Đại cung nữ trực tiếp dẫn hai người vào cửa, bẩm báo với Hoàng hậu, “Nương nương, Vệ tướng quân và phu nhân của ngài ấy tới.”
Lúc Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu tới nơi, Hoàng hậu đang dựa lưng trên giường chợp mắt, bộ dáng hết sức lười biếng.
Nhưng ánh mắt đầu tiên của Giang Lâm lại chú ý tới bộ trang sức trên đầu
Hoàng hậu, đó là một chiếc trâm cài đính hồng bảo thạch, hoa quý ung
dung rồi lại không hiện ra vẻ tục khí, thủ công tinh xảo, hình thức quý
giá đẹp mắt, vô cùng thích hợp với địa vị của Hoàng hậu.
Hiện lên dáng vẻ tươi sáng của tuổi trẻ, nhưng vẫn rất có khí thế.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, Hoàng hậu ngồi dậy, giơ tay chạm chạm ở trên đầu
một chút, Giang Lâm phỏng đoán Hoàng hậu hẳn là rất thích bộ trang sức
này, hơn nữa còn thường đeo trên người.
“Làm càn! Dám bất kính với Hoàng hậu nương nương, còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận tội!”
Có lẽ là vì ánh mắt của Giang Lâm dừng lại ở trên đầu của Hoàng hậu quá
lâu, khiến cho đại cung nữ dẫn bọn họ vào đây bất mãn, mở miệng quát
lớn.
Giang Lâm vờ như vừa bị dọa sợ, chân mềm nhũn nháy mắt liền
quỳ xuống, “Tiểu dân tham kiến Hoàng hậu nương nương, thật sự là vì bộ
trang sức trên đầu Hoàng hậu nương nương quá mức hút mắt, tiểu dân nhất
thời mới xem đến ngây người, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội.”
“Ồ? Vệ phu nhân chỉ vừa gả cho người liền bắt đầu nghiên cứu về trang sức
của nữ tử, nhanh như vậy liền quên mất mình là một nam nhân rồi?”
Người nói chuyện vẫn là đại cung nữ kia, âm dương quái khí.
“Thu Tịch, lớn mật, còn không mau lui xuống!”. Truyện Võng Du
Hành vi không hợp quy củ này chỉ đổi lấy một câu răn dạy đơn giản của Hoàng
hậu, cung nữ tên là Thu Tịch kia coi như không có việc gì mà lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn Giang Lâm vẫn lộ ra vẻ khinh thường khó che
giấu.
Hoàng hậu lại giống như không nhìn thấy, mở miệng hỏi Giang Lâm, “Ngươi lần đầu nhìn thấy bộ trang sức của bổn cung liền xem đến
ngây người, vậy ngươi nói thử một chút, bộ trang sức này của bổn cung
hấp dẫn ngươi ở đâu?”
Thứ Giang Lâm chờ đợi chính là câu nói này, nhợt nhạt cười, “Bộ trang sức này kích cỡ lớn nhưng lại không mất đi vẻ tinh xảo, cho dù là chế tác thủ công hay nguyên liệu đều là hạng thượng đẳng, vô cùng xứng với Hoàng hậu nương nương, ban đầu tiểu dân cảm thấy đẹp, nhưng nhìn thêm vài lần lại cảm thấy bộ trang sức này có chút quen mắt, cho nên mới…… mong nương nương thứ tội!”
Nói một nửa chừa lại một nửa, khiến người khác phải suy đoán tò mò, đây cũng là một loại cảnh giới.
Vừa nghe đến hai chữ quen mắt, sắc mặt của Hoàng hậu quả nhiên biến đổi,
đại cung nữ của nàng ta là Thu Tịch lại đứng dậy, “Nói bậy, bộ trang sức này là hàng đặc chế do thợ thủ công nổi danh nhất Giang Nam làm nên,
khắp thiên hạ tổng cộng cũng chỉ có một bộ này, ngươi như thế nào lại
cảm thấy quen mắt được chứ?”
Trên mặt Giang Lâm lộ ra vẻ mê mang, “Chỉ có một bộ sao? Nhưng ta cũng từng thấy qua bộ trang sức trông
giống hệt như cái ở trên đầu của Hoàng hậu nương nương trong số những
món của hồi môn của mẫu thân. Nhưng mà sau đó lại bị người kế mẫu kia
của ta trộm mang đi bán, cũng không biết đã đi đâu.”
Giang Lâm
càng nói sắc mặt của Hoàng hậu lại càng đen, Giang Lâm lại càng thêm mờ
mịt, “Nương nương không tin sao? Ta có danh sách của hồi môn, bộ trang
sức này tên là Thải Vũ Phi Hồng, do truyền nhân của Lỗ Gia ở vùng Giang
Nam là Lỗ Phi Song chế tạo nên, tiểu dân đảm bảo những câu vừa rồi là
thật, nương nương có thể cho người đi tra rõ.”
Sắc mặt Hoàng hậu
âm trầm, giơ tay với Giang Lâm, “Đứng lên đi.” Hoàng hậu rõ ràng là
không muốn nhắc tới chuyện của bộ trang sức, trực tiếp chuyển đề tài,
“Hôm nay bổn cung gọi các ngươi tới, chủ yếu là muốn hỏi một chút xem
thương thế của Vệ tướng quân thế nào rồi, phải mất bao lâu thì mới có
thể hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp?”
Bởi vì bộ trang sức này cho
nên Vệ Vân Chiêu từ lúc tiến vào đã bị bỏ qua, y chắp tay hành lễ với
Hoàng hậu, “Tham kiến nương nương, đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, chân của thần sợ là sẽ khó mà lành lại, thần đã bẩm báo với Hoàng
thượng, hiện giờ thần cũng không còn là tướng quân nữa.”
Hoàng
hậu nhìn chằm chằm vào Vệ Vân Chiêu trong một cái chớp mắt, lộ ra thần
sắc tiếc hận, rồi lại cố gắng nói: “Vệ đại nhân là lương đống của triều
đình, đợi một ngày nào đó chân của Vệ đại nhân khang phục, Hoàng thương
chắc chắn sẽ một lần nữa trọng dụng đại nhân, Vệ đại nhân phải mau chóng khỏe lên.”
“Đa tạ nương nương, thần sẽ.”
“Ừ, bổn cung cũng không còn việc gì khác, các ngươi liền lui xuống trước đi.” Hoàng hậu phất phất tay, bộ dáng có chút mệt mỏi.
Vệ Vân Chiêu hành lễ cáo lui, Giang Lâm thì lại không quá cam tâm, nhỏ
giọng nói thầm, “Vì sao nương nương lại không tin ta chứ, của hồi môn
của mẫu thân ta thực sự có một bộ trang sức giống y như đúc, ta đã nhìn
thấy mà.”
Nói là nhỏ giọng, nhưng ở trong điện này cực kỳ an tĩnh, người ở đây kỳ thật đều có thể nghe thấy.
Vệ Vân Chiêu còn kéo tay hắn ý bảo đừng nói nữa, Giang Lâm lại phạm vào
tật xấu cứng đầu, lẩm bẩm: “Không được, trở về ta liền đến An Dương Hầu
phủ hỏi thử, rốt cuộc nữ nhân kia đã trộm của hồi môn của nương ta bán
cho ai, nếu như nàng ta không trả lại được cho ta, ta liền mời ngoại tổ
phụ cữu cữu bọn họ tới Thịnh Kinh, ta thật muốn nhìn xem nữ nhân kia còn có thể càn rỡ nữa hay không!”
Giang Lâm nói, vội vàng thi lễ với Hoàng hậu, sau đó đẩy Vệ Vân Chiêu rời đi, dáng vẻ hết sức vội vàng.
Giang Lâm quay người lại, biểu tình của Hoàng hậu đã hoàn toàn lạnh băng.
Đại cung nữ Thu Tịch còn ở bên cạnh thổi gió, “Tên Giang Lâm này cũng thật
không biết điều, dám nói những lời như vậy ở trước mặt của nương nương,
thật sự không để nương nương vào mắt.”
Hoàng hậu đứng dậy lập tức đi đến chỗ gương đồng, phân phó cung nữ đến gỡ bộ trang sức xuống cho
nàng ta, lại phân phó Thu Tịch: “Đi hỏi Triệu thị rõ ràng chuyện này, bộ trang sức này rốt cuộc là từ đâu mà đến, nếu thật sự là đồ trộm từ của
hồi môn của người khác, vậy thì ném trả về đi, bổn cung không có thể
diện lớn như vậy.”
Thu Tịch sửng sốt, vội vàng đi tới bên cạnh
Hoàng hậu, “Nương nương, ngài vô cùng yêu thích bộ trang sức này, thật
sự phải trả về sao?”
Không cần hỏi, Thu Tịch cũng có thể đoán
được lời của Giang Lâm chính là nói thật, nữ nhân Triệu Thu Như kia
khẳng định là đã lén lút trộm của hồi môn của vong thê của An Dương Hầu, sau đó đưa cho Hoàng hậu làm hạ lễ sinh nhật.
Lúc ấy khi vừa
thấy bộ trang sức này nương nương đã cực kỳ thích, còn thưởng cho Triệu
Thu Như không ít đồ vật, cũng làm cho Triệu Thu Như nổi bật một phen ở
buổi yến tiệc. Đến cả Hoàng hậu cũng không ngờ được bộ trang sức này lại là đồ ăn cắp từ một người đã chết.
Rốt cuộc vẫn không thể nuốt
trôi cơn giận, Hoàng hậu vung tay lên, ném tất cả những thứ trên bàn
xuống đất, “Hay cho một An Dương Hầu phủ, kẻ này nối tiếp kẻ khác đối
nghịch với bổn cung, còn dám lấy đồ vật người chết đã dùng qua đưa cho
bổn cung làm hạ lễ sinh nhật, bổn cung thật đúng là đã quá coi thường
bọn chúng.”
Ánh mắt của Hoàng hậu càng thêm lãnh lệ, “Thu Tịch, ngươi giúp bổn cung đi làm một chuyện.”
Thu Tịch cúi người, nghe Hoàng hậu nói vài câu bên tai, trong lòng nàng ta
chợt nhảy dựng, nhưng trên mặt lại không hề hiển lộ một chút gì, “Nô tỳ
lập tức đi ngay.”
Thu Tịch cầm theo bộ trang sức Hoàng hậu vừa gỡ xuống xoay người đi ra ngoài, mà Hoàng hậu nghĩ đến chuyện mình vừa
phân phó Thu Tịch đi làm, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, Hoàng hậu hừ
nhẹ một tiếng, cúi đầu thưởng thức ngón tay của mình, “Tưởng muốn lấy
được của hồi môn, bổn cung liền nhìn xem, bổn cung cho, ngươi có dám
không nhận hay không.”
Nói đến đây, nàng ta lại càng hận Giang Lâm không biết điều, một hai phải nói ra chuyện này.
……
Bên kia, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu mãi đến khi rời khỏi hoàng cung, sau khi ngồi lên xe ngựa mới thở phào một hơi, trong lúc đi từ Trường Ninh cung ra đến cửa cung, hai người đều không hề nói một câu.
Chủ yếu là
không dám, Hoàng thượng không muốn bọn họ được sống yên ổn, Hoàng hậu
cũng không muốn, cũng không biết có âm thầm sai người nghe lén bọn họ
nói chuyện hay không.
Xe ngựa đi được một đoạn, Vệ Vân Chiêu liền mở miệng trước, “Bộ trang sức Hoàng hậu đeo hôm nay thật sự là di vật
của mẫu thân ngươi sao?”
Giang Lâm gật đầu, “Đúng vậy, khi còn
nhỏ ta đã từng thấy qua, khi đó người đi theo mẫu thân ta đến An Dương
Hầu phủ còn ở, của hồi môn của mẫu thân mỗi loại ta đều có xem qua.”
Mấy năm trước khi vừa vào cửa Triệu Thu Như không hề có chỗ dựa, lá gan
cũng không lớn như vậy, của hồi môn của Vân Uyển Yên đều do ma ma đi
theo làm của hồi môn quản, Triệu Thu Như cũng không thể động vào.
Ma ma là một người có dự kiến, từ lúc nguyên thân hiểu chuyện liền bắt đầu thường xuyên dẫn hắn đi xem của hồi môn của mẫu thân, bắt hắn phải nhớ
kỹ nằm lòng, danh sách của hồi môn cũng chép hai bản, để hắn trông chừng gắt gao.
Sau này, đại nhi tử của Triệu Thu Như tiến cung làm thư đồng của hoàng tử, Triệu Thu Như liền có đủ sự tự tin, những người là
của hồi môn của Vân gia đến hầu phủ đều bị nàng ta đuổi đi, của hồi môn
của Vân Uyển Yên rơi vào tay nàng ta, sau đó liền trở thành của hồi môn
của ‘bản thân’ Triệu Thu Như.
Sự quan tâm của nguyên thân đối với của hồi môn của mẫu thân không bằng một góc so với đám người ở An Dương Hầu phủ, tất nhiên liền không biết những món của hồi môn có sứt mẻ gì
hay không.
Giang Lâm cong môi cười, có chút trào phúng, “Khó
trách bảy ngày kỳ hạn đã tới nhưng vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, hóa ra là tặng cho nhân vật lớn, cảm thấy ta không dám nháo với nàng ta.”
“Nhưng nàng ta không hề nghĩ tới việc liệu nhân vật lớn kia có nguyện ý để nàng ta vứt hết thể diện của mình hay không sao?”
Thứ kia sớm hay muộn cũng phải trả lại, hôm nay Hoàng hậu vì một món trang
sức mà quên cả chuyện giáo huấn bọn hắn, chứng minh rằng có đôi khi, thể diện của một người còn quan trọng hơn cả tiền tài.
Vệ Vân Chiêu hỏi, “Bây giờ đi luôn hay là đợi ngày mai hẵng đi?”
“Ngày mai đi.” Giang Lâm nói: “Ta phải trở về chuẩn bị hậu lễ hiếu kính bọn họ.” Hắn đang cẩn thận cân nhắc xem nên đưa cái gì.
“Được, ngày mai ta bồi ngươi.” Vệ Vân Chiêu ôn hòa nói.
Giang Lâm cười, mi mắt cong cong, “Vậy được, ngày mai xin mời Vệ đại nhân đến xem kịch vui.”
Trở lại Vệ gia, Vệ Vân Chiêu phải đi nói chuyện với đám người Vệ lão phu
nhân, từ giờ trở đi Vệ gia không thể xưng là Tướng quân phủ nữa, chỉ có
thể đổi thành Vệ phủ.
Giang Lâm không muốn đến chỗ bọn người kia xem sắc mặt, liền lập tức trở về Chiêu Vân Uyển.
Mới vừa bước vào sân, Giang Lâm liền nhìn thấy Vệ Vân Gia dẫn theo Vệ Vân
Kỳ chờ bọn họ ở trong đình, thấy Giang Lâm trở lại, Vệ Vân Gia liền vội
vàng chạy tới, đưa cho Giang Lâm một phong thiệp mời, “Thanh Hà quận
vương phủ tổ chức hoa yến, mời ta và đại tẩu đến dự.”
Giang Lâm mở thiệp mời ra xem, thấy được một cái tên, trước mắt hắn chợt trở nên sáng ngời, Tưởng Nhu.
Đây thật đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, Tưởng gia và An Dương Hầu phủ
có thâm giao, cố ý đưa thiệp mời cho hắn, Giang Lâm vừa nhìn liền biết
đây chính là bút tích của Giang Cẩm Nguyệt.
Giang Lâm cực kỳ cao
hứng, lập tức gọi Thường An tới, “Đi tìm người, những người tấu nhạc lần trước cùng với nhóm khất cái kia đều cần dùng đến, ngày mai bảo bọn họ
đến Thanh Hà quận vương phủ đi.”
Giang Lâm lại chạy vào cửa, viết lên giấy một câu, “Bảo bọn họ học thuộc câu này, luyện ra cảm giác tiết tấu, hiệu quả tốt thì sẽ được trọng thưởng.”
Vệ Vân Gia không
biết cụ thể Giang Lâm muốn làm chuyện gì, tò mò thò lại gần liếc mắt một cái nhìn nội dung trên giấy, chỉ thấy trên đó viết một câu: Giang Cẩm
Nguyệt, kêu nương ngươi trả tiền đây!