Trong lúc nhất thời Cảnh Kỳ Trăn không thể giải thích được nguyên lý
chụp hình của điện thoại di động, vì vậy cậu dứt khoát giơ tay chữ V
selfie một tấm rồi lại chụp cho cậu bé một tấm, sau đó nói ngắn gọn: "Em nhìn nè, đây là camera chụp hình đời mới nhất!"
Cậu bé nhìn hình chụp của mình trên màn hình di động, trong lòng hơi hoài nghi nhỏ giọng hỏi: "Em sờ một cái có được không?"
"Được." Cảnh Kỳ Trăn vừa nói vừa đặt tay cậu bé lên màn hình di động.
Đứa bé thấy hình chụp của mình thì ngón tay chạm vào vô cùng cẩn thận, cứ như đang sợ mình sẽ làm hư tấm hình.
Tranh thủ lúc cậu bé đang chú ý vào bức hình, Cảnh Kỳ Trăn tiếp tục hỏi: "Em có biết em gái trong tấm hình lúc nãy không?"
Hiển nhiên lực chú ý của cậu bé vẫn đặt trên tấm hình, nhóc trả lời theo bản năng: "Nó là Từ Tứ Nha thì phải?"
Cảnh Kỳ Trăn giật mình, "Tứ Nha?" Cậu lập tức nhạy bén hỏi: "Có phải nhà bọn họ còn có Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha gì đó, Từ Tứ Nha có ba chị gái đúng không?"
Cậu bé: "Hình như là vậy!" Cậu bé còn suy nghĩ một lúc
sau đó mới lắc đầu nói với Cảnh Kỳ Trăn: "Nhưng em không chơi chung với
mấy nhỏ đó nên không quen."
Cảnh Kỳ Trăn: "Còn Từ Tứ Nha thì sao, em có chơi với cô bé lần nào chưa?"
Cậu bé: "Trong làng không có ai chơi với nhỏ đó đâu, mọi người đều không thích nó, Từ Tứ Nha rất quái đản còn bẩn thỉu nữa."
Ở thời đại này, tuy trẻ con tầm tuổi này trong làng không được nuôi thả hoàn toàn nhưng cũng không được ba mẹ chăm sóc tỉ mỉ.
Đặc biệt là trong làng có quá nhiều trò để chơi như trèo cây, đánh đu, nhảy lò cò, ném túi, v.v..., vậy nên ít nhiều gì quần áo của trẻ con cũng sẽ dính chút lá cây, cỏ và bùn đất sau khi chơi.
Có thể khiến những đứa trẻ hay lăn lê bò lết trong làng nói Từ Tứ Nha ở dơ và mọi người
đều không muốn chơi với cô bé thì chỉ sợ tình hình thực tế của Từ Tứ Nha còn tệ hơn những gì bọn họ thấy nhiều.
Lúc này, cuối cùng cậu bé cũng miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi di động của Cảnh Kỳ Trăn, còn nói nhỏ
với cậu: "Thật ra con nhỏ trong hình rất giống Từ Tứ Nha nhưng nó xinh
hơn Từ Tứ Nha nhiều. Có phải Từ Tứ Nha có chị em họ gì đó trong thành
phố không?"
Trẻ con tầm tuổi này còn chưa phân biệt được đâu là
trong nước, đâu là nước ngoài, trở về quê hương là gì, đối với chúng mà
nói chợ trong thị trấn đã là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất mà chúng từng
thấy, nơi được gọi là thành phố lớn cách cuộc sống của chúng rất xa,
thành phố mà ba mẹ và người lớn tuổi thường nhắc đến đã là nơi thần kỳ
nhất trong tâm trí cậu bé.
Tầm mắt của Cảnh Kỳ Trăn lại rơi vào hình chụp bé gái.
Quần áo và giày không vừa người, má bị nứt da và những ngón tay bị tê cóng,
nhưng ngoài mấy vết thương này ra thì làn da của cô bé vô cùng mịn màng, khi cười rộ lên cặp mắt đen nhánh cực kỳ nổi bật, vậy nên không có gì
lạ khi cậu bé thấy cô bé rất giống Từ Tứ Nha nhưng lại xinh đẹp hơn Từ
Tứ Nha.
Nếu để cho Cảnh Kỳ Trăn hình dung thì hình chụp trong di
động giống như một bức ảnh đã được người ta chỉnh sửa và làm đẹp bằng
bút vẽ, hoặc PS, sau khi làm nổi bật những vết thương một cách nghệ
thuật thì bức ảnh đã toát lên vẻ đẹp quỷ dị méo mó.
Nghĩ đến sự biến mất kỳ lạ của cô bé ngày hôm qua, Cảnh Kỳ Trăn hạ quyết tâm sáng hôm nay sẽ đến Từ gia xem thật hư ra sao.
Hồi tưởng lại mấy câu chuyện máu chó trong làng do Đường Tùng cung cấp,
Cảnh Kỳ Trăn đột nhiên nghĩ đến phần lớn người trong làng này có họ Uông và họ Hà, cho nên hầu hết mấy tin đồn nổi tiếng đều thuộc về người của
hai họ này.
Xét về nguồn gốc hình thành một ngôi làng bình
thường, nếu trong làng có rất ít nhà họ Từ, hoặc thậm chí chỉ có một nhà Từ Tứ Nha họ Từ thì tám chín phần mười hộ gia đình này là người từ
ngoài đến, chắc chắn gia đình này sẽ bị mấy người cùng họ trong làng ghẻ lạnh.
Nghĩ đến đây, Cảnh Kỳ Trăn trực tiếp hỏi cậu nhóc: "Nhà của Từ Tứ Nha ở đâu?"
Nói xong, cậu còn cố ý đưa một miếng chocolate cho cậu bé trước mặt người
phụ nữ, cười nói: "Cái này anh đem từ bên ngoài tới, ăn thử đi!"
Người phụ nữ đang nói chuyện với bà Phương và Kim Quế Quyên tức khắc nở nụ
cười, thấy con trai mình đã cầm đồ cô ta liên tục hối thúc: "Mau cảm ơn
anh đi!"
—— không có biện pháp, về cơ bản trong nhóm chỉ có bà
Phương là người có kinh nghiệm sống phong phú và Kim Quế Quyên đã từng
sống dưới quê có thể trò chuyện việc nhà với người phụ nữ. Tuy suy nghĩ
của Mạn Mạn linh hoạt nhưng cô thật sự không có hiểu biết về cuộc sống
dưới quê.
Cậu bé lớn giọng: "Cảm ơn anh!" Sau đó lại hạ giọng nói với Cảnh Kỳ Trăn: "Nhà của Từ Tứ Nha là cái nhà thứ hai cuối đường này
đó."
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu.
Vừa quay đầu lại cậu tình cờ
nhìn thoáng qua cuốn notebook của Lộc Lăng Hi, người anh em này đã phác
thảo sơ bố cục tổng thể của làng, còn dựa theo lời cậu nhóc đánh dấu ra
vị trí nhà Từ Tứ Nha.
Cảnh Kỳ Trăn: "......"
Cậu rất bội phục khả năng ghi chép của Lộc Lăng Hi.
Người phụ nữ nấu cơm sáng xong liền múc hai chén cho mình và con trai.
Bọn Cảnh Kỳ Trăn thấy vậy thì rất vui vẻ, bảy người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả trong phòng tây.
Trong lúc ăn, Cảnh Kỳ Trăn chia sẻ tin tức mình mới moi được từ chỗ cậu bé cho mọi người nghe.
Kim Quế Quyên nói thêm: "Tôi vừa mới hỏi thăm, họ Từ trong làng đúng là họ
ngoại lai, hơn nữa có khá nhiều người trong làng biết Từ gia đối xử khắt khe với con gái, nhưng đèn nhà ai nấy sáng nên mấy người trong làng sẽ
không nhiều chuyện nhúng tay vào, bình thường cũng chỉ có trưởng làng
bắt gặp sẽ nói một hai câu."
Cảnh Kỳ Trăn: "Vậy ăn sáng xong
chúng ta đi dạo quanh làng thu thập thêm manh mối, trước mắt tôi thấy
dân làng này sinh hoạt rất bình thường. Còn về Từ gia, tôi và Tiểu Lộc
sẽ đi qua xem thử xem có thể gặp được Từ Tứ Nha ' thật sự ' hay không."
Mọi người gật đầu.
Kim Quế Quyên hơi ngừng đũa, mở miệng nói: "Tôi đi qua Từ gia với mấy anh!"
Cô từng có cùng hoàn cảnh nên dễ bị đồng cảm nhất.
Lần trước Cảnh Kỳ Trăn đã dùng logic canh gà độc thuyết phục thành công cô
bé kỳ lạ, nhưng nếu lần này gặp được Từ Tứ Nha 'thật sự' thì không biết
tình huống sẽ ra sao đây.
Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn Kim Quế Quyên một cái.
Kim Quế Quyên cười cười, "Tôi không sao thật mà, tâm tình cũng đã bình tĩnh từ lâu rồi, nói không chừng tôi còn có thể khai sáng cho cô bé!"
Cảnh Kỳ Trăn gật gật đầu, "Ừ, cũng được."
Lão Tiêu cầm chén cơm thở dài, "Nếu làng này không có bản nhạc 《 Jingle
Bells 》 phát đi phát lại thì tôi cũng sắp quên thật ra nó là một khu ăn
mòn chứ không phải là hiện thực rồi."
Cơm nước xong, bảy người phân công hành động.
Bà Phương, lão Tiêu, Nghiêm Hồng và Mạn Mạn đi tìm thôn trưởng nói chuyện
phiếm, ba người Cảnh Kỳ Trăn, Kim Quế Quyên và Lộc Lăng Hi lấy lí do đi
dạo quanh làng đi thẳng tới nhà họ Từ theo lời chỉ dẫn của cậu nhóc.
Vừa đi tới ngoài sân Từ gia đã nghe thấy âm thanh gân cổ mắng chửi của một người phụ nữ.
Tường rào của sân này không cao, Cảnh Kỳ Trăn tìm một góc độ vừa nhìn vào
liền thấy một đứa nhỏ có vóc dáng giống với cô bé kỳ lạ ngày hôm qua, ăn mặc quần áo bẩn thỉu rộng thùng thình, chân lê một đôi giày rộng rinh
đang loạng choạng run rẩy phơi quần áo lên dây sào ngoài sân trong tiếng mắng chửi nóng nảy của người phụ nữ.
Cùng là da dẻ bị nứt nẻ tổn thương do giá rét, đặt trên người cô bé kỳ lạ đêm qua thì chỉ như vết
thương được phác họa mô tả lại, nhưng đặt trên người đứa nhỏ hiện tại
thì nó thật sự là một vết thương đầy đau đớn.
(Hoseki: Theo tui
hiểu thì con bé ban đêm cứ như hóa trang á, vết thương như được vẽ hoặc
dán lên, còn con bé ban ngày có cảm giác là bị thương thật, đau đớn
thật)
Gò má của cô bé đang phơi quần áo thô ráp nứt nẻ, đỏ bừng vì bị đông lạnh, ánh mắt của cô bé cũng hơi đờ đẫn.
Hiển nhiên đối với mấy đứa nhỏ trong làng việc quần áo bị dính lá cây, bùn
đất là chuyện nhỏ, nhưng mang giày rộng như cô bé này thì khác, trong
khi người ta chạy như bay thì cô bé còn đanh đi tập tễnh phía sau, hơn
nữa ba mẹ cô bé còn chửi rủa mỗi ngày, qua thời gian dài tự nhiên sẽ
không có ai muốn chơi với cô bé.
Ánh mắt Lộc Lăng Hi sắc bén hơn, hắn cẩn thận quan sát tình huống Từ gia, đột nhiên giật mình khó tin
nói: "Hình như ngay chỗ bả vai áo bông bị hư của con bé là một mảnh giấy báo?"
Mặc dù đám Cảnh Kỳ Trăn ở ngoài không làm ồn nhưng tiếng
bước chân và tiếng nói chuyện khe khẽ vẫn quấy nhiễu bé gái trong sân Từ gia.
Từ Tứ Nha vô thức ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn chứa chút đờ đẫn và hoảng sợ, không hề có sự hồn nhiên hoạt bát của trẻ con.
Cảnh Kỳ Trăn hơi đau lòng, thấp giọng nói: "Đi, vào xem!"
Cậu gõ cửa Từ gia hai cái, rất nhanh người phụ nữ mới nãy còn hung ác chửi rủa Từ Tứ Nha đã bình tĩnh cao giọng hỏi: "Ai vậy?"
Lúc này Cảnh Kỳ Trăn mới đẩy cửa ra, trên mặt mang theo tươi cười dùng lí
do xin ở nhờ ngày hôm qua giải thích, nói mình và bạn thân đi du lịch,
tình cờ bị lạc ở chỗ này, thấy phong cảnh quanh làng cũng rất độc đáo
nên đi dạo xung quanh để nói chuyện, hỏi thăm đường và một số tin đồn
thú vị với dân địa phương.
Hiển như người phụ nữ kia không phải
là người tinh tế, cô ta hơi xấu hổ khi đột nhiên nhìn thấy hai thanh
niên lạ mặt là Cảnh Kỳ Trăn và Lộc Lăng Hi. Cô ta cũng ngó ngó Kim Quế
Quyên mấy lần, tuy không nói gì nhưng ánh mắt dò xét cau có cho thấy cô
ta là một người khắc nghiệt thích soi mói.
Kim Quế Quyên bình
tĩnh nói nhỏ với Lộc Lăng Hi: "Cô ta đang nghĩ sao một người phụ nữ như
tôi có thể đi ra ngoài chung với hai người đàn ông trưởng thành, còn
nghĩ thầm 80% tôi là người không đàng hoàng."
Lộc Lăng Hi khó tin, hắn ta cũng hạ giọng nói nhỏ với Kim Quế Quyên: "Cô ta bị sao vậy?"
Kim Quế Quyên cười nhạt, "Loại người này tôi thấy nhiều rồi."
Mặc dù Cảnh Kỳ Trăn đang nói chuyện với người phụ nữ kia nhưng lực chú ý của cậu vẫn đặt trên người Từ Tứ Nha đang im lặng.
Hơn nữa, khi vừa bước vào sân nhà Từ gia, Cảnh Kỳ Trăn liền nhạy bén nhận
ra một chuyện: Cái BGM 《 Jingle Bells 》phát từ tối tới giờ, hận không
thể phát luôn trong giấc mơ đã đột ngột biến mất ngay khi họ bước chân
vào sân.
Tuy mẹ Từ Tứ Nha rất ác với con gái mình nhưng lại tỏ ra thân thiện lịch sự khi đối mặt với đám người xa lạ Cảnh Kỳ Trăn.
Trong khi Cảnh Kỳ Trăn nói chuyện về cảnh sắc rừng núi quanh làng với cô ta
thì Lộc Lăng Hi nhanh chóng nhìn lướt qua toàn bộ bố cục nhà họ Từ, hận
không thể nghiên cứu từng viên gạch trắng.
Kim Quế Quyên cố ý đi
tới cạnh Từ Tứ Nha giúp cô bé phơi hai bộ đồ lên dây sào, sau đó cất
giọng khen ngợi: "Em còn nhỏ mà đã biết giúp ba mẹ làm việc nhà rồi hả?
Thật ngoan quá."
Nghe Kim Quế Quyên nói, Từ Tứ Nha sững sờ trong giây lát.
Kim Quế Quyên học bộ dáng sáng nay của Cảnh Kỳ Trăn, nhét cho Từ Tứ Nha một viên chocolate, "Cho em kẹo nè!"
Từ Tứ Nha đưa tay ra theo bản năng, nhưng trước khi chạm vào chocolate lại run vai, rụt tay về như một con thú nhỏ sợ hãi.
Mẹ Từ Tứ Nha thấy vậy lập tức đi qua giật viên chocotale trong ta Kim Quế Quyên.
Đối mặt với cảnh tượng này, dù trong lòng Kim Quế Quyên đã có chuẩn bị nhưng vẫn rất kinh ngạc.
Người phụ nữ kia xụ mặt chán ghét nói với Từ Tứ Nha: "Người ta tốt bụng cho
mày đồ thì mày cứ nhận rồi cảm ơn người ta, suốt ngày chỉ biết rụt rè sợ hãi làm tao nhìn phát bực!"
Cảnh Kỳ Trăn và Lộc Lăng Hi đều cau mày lại.
Kim Quế Quyên hít sâu một hơi, chợt giật lại viên chocolate trong tay người phụ nữ.
Cảnh Kỳ Trăn và Lộc Lăng Hi: "=口=???"
Hai người đàn ông trưởng thành bọn họ không ngờ còn có thể làm vậy.
Sau khi bị Kim Quế Quyên giật đồ về, người phụ nữ kia cũng hơi sững sờ: "Cô ——"
Kim Quế Quyên quay mặt lại, chống nạnh cất cao giọng, giọng nói không hề thua kém người phụ nữ.
"Cô cái gì mà cô? Chị là ai mà dám giật đồ trên tay người khác hả, cho hỏi mặt mũi chị để đâu rồi?"