Nói xong câu nói đó, Kinh Vũ cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng vào Tần Phi —— xấu hổ quá đi thôi.
Tần Phi nhìn cậu đầy ngơ ngác, anh chỉ cảm thấy lòng mình như dậy sóng —— dm...... thế thì bố ai đỡ nổi?!
Hai người cứ đối diện nhau trong im lặng như thế một lúc lâu.
Tần Phi không nói lời nào, Kinh Vũ cũng lại càng không nói. Tần Phi không
bảo cậu đi, thế thì cậu cứ đứng yên không nhúc nhích ở tại một chỗ.
Cuối cùng, vẫn là Tần Phi lên tiếng trước: "Có phải em cũng......"
Một giây đó, anh đã suýt hỏi ra thành tiếng:
Có phải em cũng giống như anh không?
Lúc trước em nói thích anh, có phải là thích như những gì anh đang nghĩ ngay lúc này không?!
Nhưng bỗng nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải thi đấu, giọng nói của anh bỗng dừng lại một cách đột ngột.
Nếu như hỏi ra, dù Kinh Vũ có trả lời như thế nào đi chăng nữa thì đều có khả năng ảnh hưởng đến trận đấu ngày hôm sau.
—— nếu Kinh Vũ trả lời có, anh không đảm bảo rằng mình sẽ không đè người
kia xuống ngay tại chỗ, khiến cậu cả tuần không thể xuống giường được!
Có trời mới biết anh nhịn tới bây giờ đã vất vả biết bao nhiêu rồi, nhất là khi nghe được câu nói đó của Kinh Vũ....
—— nhưng nếu, chuyện này chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều, Kinh Vũ căn bản không hề có ý đó thì?
Thì xấu hổ.
Cuối cùng, Tần Phi thở dài trong lòng, làm bộ dường như không có việc gì mà
nói tiếp: "Được thôi, nhưng giờ anh vẫn chưa biết nên làm gì với em, thế ghi nợ nhé."
Kinh Vũ sửng sốt một chút, cậu gật đầu, trong mắt hiện lên một chút mất mát không quá rõ.
Có trời mới cậu đã lấy biết bao nhiêu dũng khí để nói ra câu "Muốn làm gì
em cũng được". Cậu muốn thử một chút xem, đến cuối cùng thì Tần Phi có
phải là đồng loại với mình không? Đến cuối cùng thì có thể cùng cậu....
Thậm chí, trước khi nói ra câu đó, cậu đã chuẩn bị sẵn cho việc bị đè —— dù
xương cốt trên toàn thân có bị Tần Phi bẻ gãy, cậu vẫn có thể kiên trì
đánh cho xong trận chung kết ngày mai!
Nhưng Tần Phi lại không
để cậu có được những gì mình muốn. Kinh Vũ không khỏi có chút mất mát,
nhưng cậu cũng làm gì được nữa đây.
Ghi nợ sao?
Được
thôi, ghi nợ thì ghi nợ, em nằm khô ráo nước chờ anh tới thịt*.... À
không, em chờ anh tới ra lệnh cho em, để em có thể làm hết những gì mà
anh muốn.
(Cái này là bản gốc nó như vậy luôn nha (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) không phải do tôi dịch tà dăm đâu nha mn huhu)
Kinh Vũ cảm thấy mình đã hết thuốc chữa mà thuần phục dưới Tần Phi rồi, cảm
giác như cậu sẵn sàng tình nguyệnlàm tất cả vì người kia.
Lúc
trước, khi chỉ xem Tần Phi thi đấu qua một cái màn hình, cậu chưa hề có
cảm giác này, nhưng sau khi nhìn thấy người thật rồi, Kinh Vũ lại không
nhịn được mà muốn tới gần anh, muốn có được sự chú ý của anh, muốn tầm
mắt của anh chỉ đặt trên người mình, muốn làm hình ảnh duy nhất nơi ánh
mắt của người kia, và chỉ có mình cậu mà thôi.
Đặc biệt là sau
ngày "hẹn hò" hôm đó, Kinh Vũ lại càng không thể tự lừa dối bản thân
thêm nữa —— cậu rất hưởng thụ những lúc được ở riêng cùng với Tần Phi. .
||||| Truyện đề cử: Không Còn Háo Hức |||||
Vốn là được chung một màu áo với anh cũng đủ để khiến cậu thỏa mãn rồi, và
cậu cũng không muốn thay đổi điều gì cả. Nhưng khi nghe được câu nói đó
của Hàn Lãnh —— Cái gì vậy trời... Ngày nay trai đẹp toàn đi làm gay.
Trai đẹp! Gay! —— đang nói anh Phi sao?!
Nếu vậy thì Kinh Vũ mình đang có một cơ hội lớn!
Nhưng lỡ cậu nghe nhầm mà đi hỏi Tần Phi rồi bị người kia ghét thì phải làm sao?
Tới đó thì không những không lên giường được mà ngay cả làm anh em cũng không thể.
Đợi mãi, chờ mãi mới có được một cơ hội tốt như vậy để thử, kết quả là....
Chắc tại lời mình nói còn chưa đủ gay nên rối tung hết cả QAQ
Cũng may là từ đó đến nay Kinh Vũ chưa bao giờ là kẻ dễ từ bỏ, không được
lần này thì thử lại lần khác, cố tìm thêm cơ hội là được.
Khi trận chung kết xong rồi thì cậu sẽ dùng mọi cách để xác nhận xu hướng tính dục của Tần Phi!
Vừa nghĩ tới đó, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trên vai khiến Kinh Vũ sợ tới mức rụt cả người về.
Tần Phi cũng bị phản ứng của cậu dọa sợ, anh sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cười: "Nghĩ cái gì vậy hả? Yên tâm, anh sẽ không làm chuyện quá
phận với em đâu."
Kinh Vũ: "......"
Không phải...... Quá nhiều phận cũng không sao! Em mạnh mẽ lắm, hãy tin em!
Tần Phi vỗ vỗ vai cậu: "Những gì muốn nói anh đã nói xong hết rồi, em qua
với đám Diệp Tử đi —— bọn họ còn chưa biết em đã về đâu."
"Dạ."
Kinh Vũ ngoan ngoãn gật đầu, cậu nhìn Tần Phi một cái, thấy anh thật sự
có vẻ không muốn nói thêm gì nữa mới thử lui về sau hai bước như để thăm dò, "Thế em đi nhé?"
Tần Phi: "Ừm."
Kinh Vũ: "Em...... đi thật đấy nhé?"
Tần Phi: "Đi đi."
Kinh Vũ: "Thật sự đi được ạ?"
Tần Phi: "...... Em cần anh đá cho em một cái à?"
Kinh Vũ: "Ò, thế em đi đây."
Tần Phi: "......"
Kinh Vũ lại lui về phía sau vài bước, mãi cho đến khi lưng dán vào cửa rồi,
cậu mới hạ quyết tâm mà xoay người, kéo cửa phòng ra.
Tần Phi
nhìn hình ảnh cậu rời khỏi phòng của mình, chờ cho đến khi cửa đóng lại
rồi, anh đưa tay che mắt mình lại, không biết nên khóc hay nên cười.
—— con cá chết tiệt này...... Thật hấp con mẹ nó dẫn!
*
Kinh Vũ xách túi đồ đi đến trước cửa phòng của Diệp Hồng rồi gõ cửa.
Rất nhanh sau đó, cửa được mở, khuôn mặt khiến người ta cảm thấy thoải mái
của Diệp Hồng cũng ló ra, nhưng giờ đây, khuôn mặt đó lại tràn ngập sự
căng thẳng.
Nhìn thấy Kinh Vũ, Diệp Hồng sửng sốt, sau đó lại
luống cuống đón cậu vào trong, hết nhìn trên rồi lại nhìn dưới: "Cá Vàng Nhỏ, em không sao chứ? Không gặp nguy hiểm gì chứ?"
Chuyện đánh
nhau với người khác chắc chắn là chuyện không thể kể ra rồi, Kinh Vũ hơi mỉm cười, đưa túi đồ qua cho Diệp Hồng: "Không có ạ, trên đường rất an
toàn. Này, đồ mà mọi người muốn này."
Diệp Hồng nhận lấy túi đồ
mà lòng rối rắm, dù Kinh Vũ nói là không sao cả nhưng hắn vẫn thấy băn
khoăn: "Đáng lẽ anh nên ngăn em đi ra ngoài, anh xin lỗi, anh chơi hăng
quá, quên luôn chuyện của PH."
"Uầy, người đề nghị đi mua là em
mà." Kinh Vũ không quen với chuyện được người khác xin lỗi, "Không sao
đâu anh, sau này em không đi nữa là được."
Hàn Lãnh: "Bọn anh ngu ngốc quá... thật sự rất xin lỗi em."
Kinh Vũ: "Kìa......"
Ngay cả Lạc Nhất Minh - người không thích xin lỗi nhất - cũng lên tiếng với vẻ mặt không được tự nhiên: "Xin lỗi anh nhiều."
"Đừng như vậy, em đã an toàn quay về rồi mà không phải sao." Kinh Vũ bất lực, sự khẩn trương cùng mất mát khi phải đối mặt với Tần Phi lúc nãy đã
được vơi đi rất nhiều, cậu bỗng nhớ ra... "Đúng rồi, huấn luyện viên
đâu? Anh ấy về chưa?"
Diệp Hồng: "Vẫn chưa, nhưng em không cần phải lo đâu, anh ấy có vệ sĩ hộ tống."
Kinh Vũ: "Vậy là tốt rồi."
Diệp Hồng: "Đúng rồi, thế còn bên anh Phi......"
"Em mới từ bên đó qua." Kinh Vũ ngắt lời hắn, cậu lấy đồ uống của mình ra,
đi đến chỗ sô pha rồi ngồi xuống, "Vừa ra khỏi thang máy thì em đã gặp
ảnh rồi, còn nói chuyện với nhau một chút nữa."
Nghe thế, mặt
Diệp Hồng trắng bệch, hắn nhìn về phía Hàn Lãnh và Lạc Nhất Minh theo
bản năng, thấy hai người kia cũng không khá khẩm gì hơn.
Cuối cùng thì Diệp Hồng vẫn là người lên tiếng hỏi trong sự nơm nớp lo sợ: "Ảnh không đánh em đó chứ?"
Kinh Vũ kinh ngạc: "Sao lại phải đánh em?" Dừng một chút, "Chỉ.... la em một câu thôi à?"
Khóe môi Diệp Hồng giật giật —— thôi được rồi, đáng lý ra hắn phải biết mới
phải. Tần Phi đối xử với Kinh Vũ không giống như người thường chút nào.
Nếu đổi lại là bọn họ, chỉ cần một người không chịu nghe lời Tần Phi rồi tự ý đi ra ngoài, biết đâu chừng sẽ bị anh cho một đấm văng ra khỏi cửa sổ mất!
—— thôi được rồi, không hẳn là tới mức đó nhưng ăn đòn chắc chắn là chuyện không thể nào tránh được.
Đúng thế thật, hơn một tiếng sau, Tần Phi bước vào phòng Diệp Hồng, vừa mở
miệng ra đã nói: "Con mẹ nó ai mà còn dám rời khỏi khách sạn nửa bước,
hoặc là chết ở bên ngoài, hoặc là về đây anh mày đánh chết!"
Tất nhiên là mọi người trong PG ai cũng gật đầu như trống bỏi, nhiệt liệt đồng ý rồi.
Sau đó, Tần Phi nói tiếp: "Ngày mai đánh trận cuối, đánh cho tốt, đánh xong thì đi chơi, ăn cơm uống rượu đi hát gì đó cũng được —— anh mời, mọi
người không cần phải tốn một xu, chỉ cần đem cái bụng theo là được."
"Dạ dạ dạ!" Lạc Nhất Minh là người đầu tiên trở nên kích động, "Có thể kêu
hết tất cả các món có trong thực đơn được không anh?"
Tần Phi trừng cậu ta một cái: "Không được phép lãng phí! Gọi thì phải ăn cho hết!"
Hàn Lãnh: "Uống rượu đi! Trước giờ chúng ta vẫn chưa uống với nhau bao giờ! Nói trước nha, tôi uống chưa bao giờ say đâu đấy!"
Tần Phi lạnh mặt: "Uống say rồi tự đi mà về, không ai đỡ đâu đấy."
Diệp Hồng: "Ai muốn đi hát kara không? Tôi muốn hát! Tuyển thủ chuyên nghiệp mà không biết hát thì không phải là người đi đường giữa giỏi!"
Lạc Nhất Minh: "Em cũng muốn em cũng muốn! Đây là thời điểm để em cho mọi người thấy chút sức mạnh của người tông điếc!"
Tần Phi không trả lời, anh nhìn về phía Kinh Vũ, chỉ thấy gương mặt kia như đang suy nghĩ chuyện gì đó với vẻ trầm mặc.
Giờ này khắc này, trong đầu Kinh Vũ toàn là —— không biết tửu lượng của anh Phi như thế nào nhỉ? Có thể chuốc anh ấy uống say được không? Nếu có
thể chuốc say thì liệu mình có thể có được câu trả lời của ảnh không?
Người ta nói uống say toàn nói lời thật lòng, nếu có thể khiến anh Phi
say rồi, nhất định có thể khiến anh ấy tiết lộ xu hướng tính dục của bản thân. Đúng rồi, người ta còn có câu uống rượu làm loạn. Nếu xác định
được rồi, mình có nên quyến rũ anh ấy không, để anh ấy thịt mình, cứ thế rồi sang hôm sau tỉnh dậy thấy mình nằm bên cạnh, anh ấy nhất định sẽ
phải chịu trách nhiệm.....
Cùng lúc đó, Tần Phi lại nghĩ ——
không biết tửu lượng của Kinh Vũ như thế nào nhỉ? Nếu ngày mai thật sự
đi uống, có thể thử chuốc say em ấy xem sao. Nhân lúc người ta đang
không tỉnh táo để khơi gợi cho em ấy nói ra, nếu thật sự là cùng hệ thì
con mẹ nó ông đây sẽ chờ cho em ấy tỉnh rồi tỏ tình! Tỏ tình xong rồi đè luôn! Chắc chắn sẽ làm cho em ấy không thể xuống giường được suốt cả
một tuần! Chậc, cứ thế này thì ai mà nhịn nổi chứ?! Nhịn nữa thì nghẹn
mà chết mất!
Cứ như thế, hai người đã lên kế hoạch cho buổi tối hôm sau.
*
Vào buổi tối, Phương Lạc Phàm trở về, đầu tiên là gọi mọi người đến phòng của mình, nói: "ANE đánh với SOS, ANE thắng."
Tần Phi: "Biết ngay."
Diệp Hồng: "SOS thảm quá."
Hàn Lãnh: "Vậy nên chúng ta sẽ đánh chung kết với ANE?"
Lạc Nhất Minh: "Mình đã thắng ANE trong vòng bảng rồi, chung kết chắc là không có áp lực gì đâu nhỉ?"
Phương Lạc Phàm trừng Lạc Nhất Minh: "Đúng thật là chúng ta đã thắng ANE 2-0
trong vòng bảng, nhưng cả hai ván đều rất khó khăn, rất có nguy cơ bị
lật kèo. Đừng thấy thắng được hai ván mà nghĩ mình hay!"
Lạc Nhất Minh cúi đầu sám hối.
Phương Lạc Phàm lại nói tiếp, y nhìn về phía Kinh Vũ: "Kinh Vũ, trong hai ván
với PH hôm nay, bên đó không cấm Băng Tuyết Chi Tâm, sao em lại không
chơi?"
Bị điểm danh, Kinh Vũ hơi sửng sốt một chút, ngoan ngoãn
đáp lại: "Em thấy anh Diệp pick Hệ Hồn nên muốn dùng Nguyệt Ảnh Tri Chu
để kết hợp với anh ấy... Hơn nữa, đội hình ngày hôm nay mỏng quá, em mà
lại chơi Băng Tuyết Chi Tâm nữa thì late game sẽ đánh không lại."
Phương Lạc Phàm gật đầu: "Ừm, phán đoán rất tốt."
—— xem ra đó không phải là ảo giác của y nữa, Kinh Vũ đã thật sự theo đuổi sự chiến thắng trong một trận đấu hơn là khoái cảm được dùng tướng tủ
để ra trận.
Đó là một điều tốt.
Phương Lạc Phàm mím môi, tiếp tục nói: "Vậy em luyện Băng Tuyết Chi Tâm tới đâu rồi? Đã thạo bộ kỹ năng mới chưa?"
Kinh Vũ: "Biết rồi ạ. Anh yên tâm, chuyện đó không thành vấn đề."
"Vậy là tốt rồi." Phương Lạc Phàm lại gật đầu, y nghiêm túc nói, "Chuẩn bị
sẵn sàng đi, đối thủ của ngày mai nhất định sẽ khiến em phải dùng Băng
Tuyết Chi Tâm."
Đó là những gì mà Phương Lạc Phàm đúc kết ra được sau khi xem trận đấu giữa ANE và SOS.
—— Lối chơi hiện tại của ANE chính là nhằm vào tướng máu giấy!