Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 163


trướctiếp

“Đi xe của tôi.” Hôm nay Tô Thần lái xe, hiếm thấy sau khi thi xong, lão gia tử cuối cùng cũng đồng ý để anh ta đánh xe ra ngoài.

“Cậu yên tâm, tôi đã có bằng lái xe rồi, hơn nữa kỹ năng lái xe rất tốt.” Tô Thần tuyệt đối tin tưởng vào kỹ năng lái xe của mình.

Đầu bên kia, Kiều Tịch không nghe máy, sắc mặt Lục Hoặc tối sầm lại, càng thêm lo lắng.

“Xe ở đâu?” Lục Hoặc nhìn về phía Tô Thần.

“Ở ngoài.” Tô Thần vội vàng đưa Lục Hoặc đến chỗ xe, cũng giống như những người đàn ông khác, Tô Thần cũng thích xe, lần đầu tiên liền chọn một chiếc xe thể thao siêu ngầu.

“Chìa khóa xe.” Lục Hoặc nhìn Tô Thần.

Tô Thần do dự vài giây liền lấy chìa khóa xe ra.

Lục Hoặc nhận chìa khóa, anh trực tiếp mở cửa xe, ngồi trên ghế lái, Tô Thần thấy vậy lập tức ngồi ở ghế phụ.

Tô Thần nhướng mắt đào hoa, “Cậu học khi nào? Được không? Nếu không để tôi lái?”

“Thắt dây an toàn vào.” Lục Hoặc nói một câu như vậy, giây tiếp theo, xe lao đi như một con dã thú.

Một lực đẩy cực lớn ập đến, Tô Thần dựa lưng vào ghế.

Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe như tia chớp xẹt qua, lần đầu tiên tim Tô Thần đập nhanh, Lục Hoặc điên rồi.

Tô Thần vốn tưởng rằng kỹ năng lái xe của mình đủ lợi hại, đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng không ngờ tới tốc độ của Lục Hoặc làm anh ta run lên vì sợ.

Tô Thần cũng không dám nói với Lục Hoặc, sợ làm anh phân tâm.

Không biết qua bao lâu, đối với Tô Thần chỉ là trong nháy mắt, còn đối với Lục Hoặc đã là rất lâu rồi.

Xe phanh gấp, dừng lại.

Chỉ thấy phía trước hỗn độn, ồn ào, nhiều người xúm lại xem, một số người thoát ra được thì mừng rỡ, vẫn còn bàng hoàng, thậm chí nhiều người còn khóc.

Xe cứu hỏa tới rồi, bắt đầu cứu người, dập lửa.

Tô Thần nhìn chung cư trước mặt, cũng không biết ở tầng nào, lửa rất lớn, khói cuồn cuộn, ngọn lửa chói sáng nửa đêm rất chói mắt.

Hiện trường hỗn loạn, tình hình rất tệ và cũng không biết Kiều Tịch, bạn gái Lục Hoặc thế nào rồi.

Ánh lửa cuồng bạo dừng trong đôi mắt đen của Lục Hoặc khiến ánh mắt anh càng thêm u ám.

Anh vội xuống xe, chạy tới.

Tô Thần thấy vậy cũng đuổi theo.

Lục Hoặc gọi cho Kiều Tịch lần nữa, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.

Có người vừa thoát ra còn chưa kịp xỏ giày, đầu tóc ướt sũng, trẻ con gào khóc kinh hoàng, có người bị thương, có người được đỡ ra…..

Không có bóng dáng của Kiều Tịch, Lục Hoặc nhanh chóng tìm kiếm cũng không phát hiện được bóng dáng mảnh mai của cô đâu.

Cuối cùng tầm mắt của Lục Hoặc cũng dừng ở chung cư trước mắt, tầng bốc cháy ở dưới tầng cô ở, rất có thể Kiều Tịch không thể chạy thoát.

Lục Hoặc chuẩn bị đi vào tìm cô.

“Lục Hoặc, cậu muốn vào sao?” Tô Thần nhanh chóng kéo Lục Hoặc muốn vào trong lại, anh ta cảm thấy Lục Hoặc điên rồi, “Bây giờ lửa rất lớn, cậu đi vào thế này có thể chết bất cứ lúc nào.”

“Cô ấy vẫn còn bên trong.” Lục Hoặc trầm giọng nói.

“Cho dù Kiều Tịch ở bên trong, nhân viên cứu hỏa sẽ cứu cô ấy, cậu đừng hành động nông nổi.” Tô Thần không có kinh nghiệm yêu đương, anh ta cũng không hiểu tình yêu, càng không hiểu, biết rõ trong đó nguy hiểm vì sao người thông minh như Lục Hoặc còn muốn đi vào.

“Cậu bình tĩnh một chút, có nhân viên cứu hỏa ở đó, Kiều Tịch sẽ không sao, cậu đi vào cũng không làm được gì, còn có thể thiệt mạng nữa.” Tô Thần cố gắng làm cho Lục Hoặc tỉnh táo lại.

“Buông ra!”

Tô Thần nhìn ngọn lửa lớn bao lấy chung cư, không muốn thấy Lục Hoặc làm chuyện ngu ngốc, anh ta cảm thấy chỉ số thông minh hiện tại của Lục Hoặc là bằng không.

Lục Hoặc không tranh luận với Tô Thần, trở tay một cái bắt lấy tay Tô Thần, đẩy anh ta sang một bên, khi Tô Thần quay lại, Lục Hoặc đã vào trong, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng không thể can ngăn.

“Lục Hoặc!” Tô Thần nhìn anh cố chấp đi vào, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.

Anh ta đã sớm nói nhưng người đang yêu chỉ số thông minh đều bằng không.

Bây giờ Lục Hoặc còn đáng sợ hơn, còn muốn liều mạng.

Đám cháy ở chung cư càng ngày càng lớn, người bên trong lần lượt thoát ra ngoài, có người cho biết vẫn còn nhiều người đang mắc kẹt bên trong.



Đi ngược lại đám đông, Lục Hoặc lao vào.

Thang máy không thể sử dụng, Lục Hoặc đi lên cầu thang.

Có ông cụ từ lầu trên xuống thấy Lục Hoặc muốn đi lên, lão gia tử còn cầm chặt khăn trong tay, ông ấy ân cần nhắc nhở: “Bên trên không thể đi, người trẻ tuổi đừng đi lên, lửa rất lớn.”

“Cháu cảm ơn.” Lục Hoặc không dừng lại, cho dù ở lầu 3, anh cũng đã cảm nhận được hơi nóng từ trên cao tỏa ra, ngọn lửa hừng hực như sóng nhiệt, muốn ăn tươi nuốt sống tòa cao ốc này.

Càng lên cao, lửa càng lớn, sắc mặt thiếu niên bình thản nhưng cả người đã căng thẳng.

Mọi thứ cứ thế ập xuống, ngọn lửa gần như cắt đứt con đường phía trước, Lục Hoặc biết bản thân nếu không rời đi thì sẽ có chuyện gì.

Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến Kiều Tịch bất lực bị mắc kẹt trong đám cháy, khóc lóc chờ người tới cứu, trái tim trong lồng ngực anh bị thắt chặt tới đau đớn.

Anh thở dài, như thể chấp nhận số phận của mình, tiếp tục né vật nặng đang rơi xuống, lên trên tìm Kiều Tịch.

Lúc này, nhân viên cứu hỏa ôm một cô bé đi xuống, cô bé chắc là bị dọa, không ngừng khóc lóc.

Nhân viên cứu hóa lo lắng muốn đưa người ra ngoài, thấy Lục Hoặc, anh ấy nhanh chóng ngăn cản, “Đi xuống đi, không có đường lên.”

Lục Hoặc nói: “Tôi muốn tìm người.”

“Lửa quá lớn, cậu không thể lên.”

Lục Hoặc không nghe đối phương nói, vội chạy đi.

“Chú.” Cô bé ôm nhân viên cứu hộ, con bé nức nở, “Mèo con vẫn ở trên, mèo con….”

Nhân viên cứu hỏa vỗ lưng cô bé, “Đừng sợ, chú sẽ đưa con ra ngoài.” Về phần mèo của con bé, e rằng đã bị đám cháy nuốt chửng.

Lục Hoặc lại lên một tầng, anh tìm được khăn ẩm, chỉ có thể che được miệng và mũi, trên tầng này ngay cả mặt đất cũng nóng lên, phía trước là mảng lửa đó, cơ bản không thể đi tới.

Anh lại né tránh vật nặng rơi xuống, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ lúc trước không biết cọ xát với đống tro tàn lúc nào đã biến thành màu đen.

Thiếu niên làm gì còn vẻ sạch sẽ thoải mái như ngày thường? Bây giờ anh rất chật vật.

Đột nhiên, Lục Hoặc nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt.

Vẻ mặt Lục Hoặc ngẩn ra, anh cẩn thận nghe nơi phát ra âm thanh.

Đưa mắt tìm kiếm, Lục Hoặc tránh khỏi ngọn lửa, đi tới góc hành lang.

Anh thấy được vật nhỏ nằm trên mặt đất, một chân bị vật nặng đè lên không thể nhúc nhích, cô yếu ớt kêu lên.

Dưới ánh lửa, đôi mắt của thiếu niên phản chiếu ánh lửa chợt sáng lên, “Tịch Tịch.”

Mèo con trên mặt đất ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh ngọc mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, nước mắt che khuất tầm nhìn, cô không nhìn rõ được dáng vẻ đối phương.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, mèo con trưởng mình bị ảo giác.

Cô dường như thấy Lục Hoặc xuất hiện.

Vốn dĩ tối nay, Kiều Tịch chuẩn bị đi ngủ sớm, nằm trên giường không được bao lâu, cô biến thành mèo, bởi vì hôm nay Lục Hoặc họp lớp nên không tới tìm cô, giúp cô chạm vào đuôi.

Nhưng mà, không lâu sau khi biến thành mèo, cô nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài. Cô đi ra ngoài phòng khách nhìn thấy khói dày đặc từ tầng dưới không ngừng bốc lên.

Kiều Tịch nhận ra, chắc là cháy rồi.

Bởi vì biến thành mèo, cô vất vả mở cửa phòng khách chạy ra ngoài.

Hình dạng mèo của cô quá bé, chỉ lớn hơn mèo sữa một chút, cô lao về hướng cầu thang muốn chạy thoát, nhưng mà lúc đến cầu thang có rất nhiều người đã chen chúc.

Trong lúc hỗn loạn, Kiều Tịch bị người ta dẫm lên mấy nhát, cơn đau khiến cô bật khóc.

Sau đó, cô bị người ta đá xuống cầu thang.

Toàn thân Kiều Tịch đau đớn, cơ thể mỏng manh yếu ớt gần như không thể cử động.

Cô lo lắng mình sẽ bị đám đông giẫm chết, Kiều Tịch liều mạng dịch tới bức tường trong hành lang, tránh cho bị người khác dẫm đạp.

Lửa càng lúc càng lớn, Kiều Tịch thở phào, cô muốn thoát ra ngoài thì bất ngờ bị vật nặng rơi xuống, đè lên chân sau.

Mèo con làm gì có sức lực đẩy vật nặng ra? Nhìn thấy những người khác lần lượt chạy ra ngoài, ngọn lửa xung quanh càng lúc càng lớn, Kiều Tịch hét lên, hy vọng có người có thể thuận tay đưa cô đi.

Nhưng thời khắc nguy hiểm như vậy, mọi người đều hoảng hốt, sợ hãi, không có tâm tư để ý tới một con mèo, cũng không có thời gian quản con mèo sống chết.



Lửa càng lúc càng lớn, Kiều Tịch gào thét ầm ĩ, ở thời khắc nguy cơ như vậy, tiếng kêu của mèo con bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào, còn có tiếng lửa.

Nhìn thấy ngọn lửa ngày càng gần, Kiều Tịch tuyệt vọng, chỉ sợ hôm nay cô phải kết thúc ở đây.

Kiều Tịch cũng không biết sau khi chết ở đây thì có thể quay về hay không.

Đôi mắt xanh ngọc được bao phủ bởi một tầng nước, dần dần ngưng tụ thành nước mắt, không tự chủ mà lăn xuống.

Mèo con bò trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, một bên chân của cô vẫn bị đè nặng không động được.

Lúc này, Kiều Tịch thật sự muốn khóc từ đáy lòng, bị lửa thiêu rất xấu xí, cô không muốn bị thiêu sống.

Cô đẹp như vậy, nếu da thịt bị thiêu khét, Kiều Tịch không dám tưởng tượng cả người biến thành màu đen, gần giống như than.

Nước mắt không ngừng rơi, Kiều Tịch nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang tiến đến gần, nước mắt khiến cô tưởng mình bị ảo giác.

Khi bóng người đến gần, Kiều Tịch không chỉ ngửi thấy mùi khói, cô còn ngửi thấy mùi hương mê người.

Không phải ảo giác, là Lục Hoặc tới.

Nháy mắt, đầu cô được vuốt nhẹ, sau đó Kiều Tịch cảm thấy cơ thể cô rơi vào vòng tay ấm áp, đầu cô tựa vào ngực, mùi hương càng trở nên rõ ràng.

“Lục Hoặc.” Nhưng mà chỉ có tiếng mèo kêu lên.

“Tịch Tịch, đừng khóc, anh tới rồi, anh đưa em ra ngoài.” Đầu ngón tay Lục Hoặc lau đi nước mắt nơi khóe mắt mèo con, sau đó ôm chặt cô, bắt đầu chạy khỏi tòa cao ốc.

Phía sau không ngừng có vật nặng rơi xuống, Lục Hoặc ôm Kiều Tịch nhanh chóng né khỏi ngọn lửa.

Nguy hiểm thường trực, Kiều Tịch nép trong ngực Lục Hoặc, được bàn tay to lớn của anh ôm ấp, che chở.

Bên tai cô chỉ nghe được hơi thở dồn dập của thiếu niên, ngửi thấy được mùi hương của anh, cô cái gì cũng không sợ.

Trước khi ra khỏi tòa nhà, Lục Hoặc đã bị thương, vật nặng có lửa rơi vào tay anh, ống tay áo sơ mi bị cháy, cánh tay anh cũng bị bỏng.

“Lục Hoặc.” Hai tiếng mèo kêu vang lên, có hơi sốt ruột.

Lục Hoặc không để ý đến thương thế của mình, mà ôm chặt lấy mèo con không buông, dùng cơ thể bảo vệ thật kỹ.

Tô Thần vẫn luôn chờ ở bên ngoài, từ bên ngoài cũng có thể thấy được lửa cháy dữ dội thế này, anh ta lo lắng cho an nguy của Lục Hoặc.

Cũng không biết qua bao lâu, bên trong không có ai chạy ra, nghe nói ngọn lửa đã lan đến tầng một, trong lòng Tô Thần trùng xuống, trên mặt lộ ra vẻ đau xót.

Một người lợi hại như Lục Hoặc, trời cao sao có thể đem người đi chứ?

Ngay khi Tô Thần có ý nghĩ xấu, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa.

Tô Thần chớp mắt, cất đi lo lắng, anh ta vội đi lên, “Lục Hoặc, gia hỏa cậu cuối cùng cũng đi ra, tôi còn tưởng rằng…….. Không có việc gì thì tốt.”

Dứt lời, Tô Thần lập tức phản ứng lại, “Kiều Tịch đâu?”

Anh ta không nhìn thấy Kiều Tịch, ngược lại nhìn thấy Lục Hoặc ôm một con mèo?

Lục Hoặc xoa đầu mèo con trong ngực, khóe môi mím chặt lúc này mới cong lên, “Cô ấy đã an toàn rồi.”

“Tay cậu bị thương rồi.” Tô Thần để ý đến ống tay áo Lục Hoặc bị cháy, trên tay có vết thương.

Lục Hoặc nhìn lướt qua cánh tay của mình, cũng không để ý lắm, ánh mắt rơi xuống ngực, “Tới bệnh viện.”

Lần này là Tô Thần phụ trách lái xe, anh ta ngồi trên ghế lái, thấy Lục Hoặc ôm con mèo trắng như tuyết lại hơi dơ ngồi trên ghế phụ, luyến tiếc không muốn buông mèo con ra.

“Con mèo này chắc là có chủ rồi, cậu muốn mang đi không trả lại cho chủ nhân nó sao?” Tô Thần khởi động xe.

Mèo con trong ngực ngừng thút thít, trở lại dáng vẻ đáng yêu, Lục Hoặc xoa đầu cô, “Nó là của tôi.”

Kiều Tịch ngẩng đầu khỏi lòng Lục Hoặc, đôi mắt xanh ngọc bắt gặp ánh mắt của anh. Cô vui mừng nhưng cũng đau lòng.

Lục Hoặc mạo hiểm tới cứu cô, còn bị thương.

Cô dụi đầu vào lòng bàn tay anh, nhìn thấy cánh tay anh bị bỏng, cô thò lại gần, vươn đầu lưỡi liếm tro bên cạnh vết thương của anh.

Có hơi đắng, hơi khô nhưng Kiều Tịch không chê.

Miệng vết thương hơi đau, mà bên cạnh vết thương bị mèo con liếm có hơi ngứa, Lục Hoặc vội ôm đầu không cho cô lộn xộn, “Bẩn.”

Khóe mắt Tô Thần liếc qua, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Hoặc tràn đầy dịu dàng, anh cúi đầu hôn lên đầu mèo con.

Ai không biết, còn tưởng rằng Lục Hoặc không phải đang ôm một con mèo mà là bạn gái anh.

trướctiếp