"Tên nào chán sống rồi dám mắng ta." – Hắn ngồi xếp bằng trên giường,
xoa xoa mũi, lại quay đầu liếc vào trong sân, lẩm bẩm: "Cái tên trời
đánh Phương Trữ thật sự ngồi bất động một chỗ chẳng nhúc nhích, trước
kia tốt xấu gì cũng nhìn ta một cái."
Hắn hoàn toàn không biết
"Phương Trữ" chẳng phải là chính hắn nữa, mà còn đang cân nhắc lặng lẽ
truyền tin, kéo Phương Trữ tâm sự với hắn, mắng nhau cũng được, dù sao
hắn cũng không thể buồn chán như thế này.
Ninh Hoài Sam suy nghĩ, xoa hai ngón tay vào nhau, men theo khe cửa sổ bắn ra ngoài.
Đó là chiêu trước kia hắn quen dùng để chọc tức Phương Trữ —— một luồng
khí truyền âm, trêu được hai lần, Phương Trữ sẽ kéo cái mặt lừa đến hỏi
hắn có phải có bệnh không.