Vị thượng tiên lạnh như băng kia nhìn qua guống như đang tưởng niệm người nào,
Ô Hành Tuyết nhìn một lát, thu tầm mắt.
Trong lòng hắn bỗng sinh ra một tia cảm thụ, nói không rõ được, chỉ là bỗng nhiên mất hứng không hỏi tiếp nữa.
Vì thế khi Ninh Hoài Sam thò qua, chỉ thấy thành chủ nhà hắn mặt vô biểu
tình –––lúc hắn không cười, ở nơi đuôi mắt hơi cụp của hắn luôn có một
cảm giác ghét bỏ.
Ngay cái nhìn đầu tiên, đó đúng thật là không vui.
Trước đó không phải còn cười sao? Làm sao lại lại lại không vui!
Ninh Hoài Sam không muốn tìm xui xẻo, không rên một tiếng sáp trở về bên người Phương Trữ.
Phương Trữ: "Ngươi nhảy tới nhảy lui cái gì vậy?"
Hắn đang xoa vai của mình, miệng vết thương trên cái tay cụt kia đã mọc ra
một chút thịt mới, dính tơ máu phiếm hồng nhạt. Nghĩ lại, sắc mặt của
hắn tái nhợt đến hơi xanh xao.
"Ta chỉ là muốn nghe xem thành chủ thầm thì cái gì với con rối. Ngươi xem hắn mất trí nhớ, có chuyện lại
không nói với chúng ta. Con rối có thể nói chuyện gì đây?" – Ninh Hoài
Sam rất có cảm giác như thất sủng, như thể đã quên trước đó hắn còn muốn khiến thành chủ bọn họ khóc lóc cầu cứu.
"Hắn không mất trí nhớ sẽ nói chuyện với chúng ta?" – Phương Trữ không khách khí phá đám hắn.
"Cũng đúng." – Ninh Hoài Sam lại nhìn thoáng qua Ô Hành Tuyết bên kia, bỗng
nhiên đè thấp giọng nói: "A Trữ, ta đột nhiên cảm thấy con rối kia...... ưm, dường như không quá thích hợp, ngươi cảm thấy sao?"
Phương Trữ: "......"
Phương Trữ bóp vai, chém đinh chặt sắt: "Ta không cảm thấy."
Một lần trước bọn họ "đột nhiên cảm thấy" một chút, hậu quả cực kỳ thê thảm. Thằng ngốc mới muốn làm lại một lần nữa.
Phương Trữ nhìn thoáng qua sườn mặt Tiêu Phục Huyên, trầm giọng nói: "Ngươi
biết ta trước kia chịu loại thương tích này, bao lâu có thể dài ra được
chứ?"
Ninh Hoài Sam nghĩ nghĩ.
Bộ dáng thảm nhất của
Phương Trữ...... còn không phải là ngày vừa mới vào Chiếu Dạ thành mấy
chục năm trước sao, lúc Ô Hành Tuyết sai người đem Phương Trữ từ trong
xe ngựa màu đen kia nâng ra, Ninh Hoài Sam suýt chút nữa không nhận ra
đó là một người –––––
Bởi vì hai tay một chân đều không còn,
không biết bị thứ gì gặm cắn, trên mặt cũng toàn là vết thương. Thoạt
nhìn tựa như một miếng giẻ thấm đầy máu.
Người bình thường như vậy đã chết từ lâu rồi nhưng Phương Trữ dường như cực kỳ quật cường, không tắt thở.
Chiếu Dạ thành bọn họ, không thiếu nhất chính là tà môn ma đạo và cấm thuật
âm độc, người sống kẻ chết, xương cốt máu thịt cũng không hề nói tới,
chỉ cần tàn nhẫn đến cùng cực. Bởi vì xương cốt máu thịt không có khả
năng vô cớ tự sinh trưởng, phải bổ cái gì đó.
Sau đó Ninh Hoài Sam thường xuyên nhớ tới một màn kia –––––
Ô Hành Tuyết sai người ném Phương Trữ vào hồ ngâm, nước đen đặc sệt trong hồ bắn tung toé ra ngoài, rơi xuống vũng tuyết đọng bên cạnh hồ lại là
màu đỏ.
Bên cạnh hồ có một đại thụ che trời, bởi vì tử khí quá
nặng, chưa từng có vật sống dám dừng lại trên cành lá, cho nên chỗ ở của Ô Hành Tuyết lấy điểm đó của đại thụ mà đặt tên, gọi là Tước Bất Lạc.
Khi những người đó...... ha không, nhóm tiểu ma đầu đó an trí Phương Trữ
trong hồ, Ô Hành Tuyết ôm cánh tay dựa nghiêng đại thụ, lẳng lặng nhìn.
"Thành chủ, sắp xếp xong rồi. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi người sống." – Mấy người họ tới Tước Bất Lạc sớm hơn Ninh Hoài Sam, theo Ô Hành Tuyết
mấy năm, mọi thứ đều ân cần. Bọn họ chà xát tay, vẻ mặt hưng phấn mà
trao đổi: "Cách Chiếu Dạ thành gần nhất chính là Bạch Lộc Tân, bắt một
hai thuyền người sống không thành vấn đề, bọn ta có thể đi ngay lập
tức."
Ô Hành Tuyết lại một bộ mệt mỏi, tiếng nói cũng mang theo
giọng mũi mệt rã rời: "Đêm hôm khuya khoắt, rất ít người đi ngang Bạch
Lộc Tân, đoán chừng rất khó bắt."
Bọn họ gật đầu: "Cũng đúng, vậy làm sao bây giờ?"
"Dễ xử lý thôi."
Ô Hành Tuyết nói, ngồi dậy đi đến bên huyết trì. Một chưởng ném mấy tiểu ma đầu cùng xuống hồ.
Người sống có thể bổ vậy những tiểu ma đầu đó cũng giống nhau.
Phương Trữ trong hồ bất tỉnh nhân sự, nhắm hai mắt không biết chuyện gì bên
ngoài. Nhưng Ninh Hoài Sam lúc đó đứng ở cầu thang gấp khúc nhìn thấy
rõ ràng, mặt hồ nổi bong bóng, ngay sau đó, miệng vết thương đầy máu
trên mặt Phương Trữ bằng mắt thường có thể thấy rõ mọc ra rồi khép lại.
Mà Ô Hành Tuyết lại đứng bên cạnh hồ nhìn xuống, thật lâu sau, đến bên ống bơm tre rửa sạch tay.
Đó là nguồn gốc tất cả nỗi sợ hãi của Ninh Hoài Sam đối với Ô Hành Tuyết.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó hắn đều sợ Ô Hành Tuyết một khi không vui cũng sẽ ném hắn vào huyết trì, đút cho người nào đó làm thuốc bổ. Nhưng hắn và Phương Trữ vận khí không tệ lắm, Tước Bất Lạc thường đổi người,
cũng không lâu dài, nhưng hai bọn hắn theo Ô Hành Tuyết mấy chục năm đều vẫn còn sống.
Trước kia miếng giẻ máu Phương Trữ hình như ở trong hồ ngâm hai ngày đã tung tăng nhảy nhót.
Sau đó Phương Trữ cũng thường bị thương, thường xuyên đứt tay đứt chân.
Người ở Chiếu Dạ thành, bình thường miễn là đừng trêu chọc lẫn nhau, đói bụng hoặc là trọng thương cần tẩm bổ sẽ ra ngoài bắt người sống.
Nhưng Phương Trữ không giống vậy, năm đó cảm thụ được chỗ tốt của lấy tà ma
tẩm bổ, sau đó chỉ thường chọn xuống tay với người ở Chiếu Dạ thành.
Cũng ỷ vào có thành chủ làm chỗ dựa, mới không bị giết chết.
Lại
sau đó, một chiêu "Thuật tái sinh" này của hắn dày công tôi luyện, trong lúc nhất thời nếu không tìm được vật tẩm bổ cũng có thể nhanh chóng
lành lại.
–––––––––
Ninh Hoài Sam cân nhắc một chút, nói:
"Đúng vậy, cụt tay cụt chân đối với ngươi mà nói là chuyện thường ngày,
ba năm canh giờ là có thể mọc đủ, ngươi lần này tại sao......"
Phương Trữ nói: "Ta lúc trước cho là đói bụng nhiều ngày, có vài nguyên nhân
không rõ. Bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ không phải, ngươi xem đến Đại Bi cốc
này ta lập tức mọc thịt mới."
Phương pháp tái sinh này của hắn
xét đến cùng là tà thuật, sẽ có vài thứ tự nhiên sẽ khắc nó. Ví dụ
như...... luôn cách tiên quá gần, bị tiên khí vô hình đè nặng.
Không phải loại đệ tử tiên môn, mà là loại từ Tiên Đô.
Lúc trước chậm chạp không dài ra chính là bởi vì xung quanh tiên khí lượn
lờ vượt xa ma khí, hiện tại đến Đại Bi cốc tà ma này, cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Ninh Hoài Sam đột nhiên phản ứng lại, nhìn thoáng qua cái gọi là con rối kia: "???"
Phương Trữ: "Cho nên đừng làm gì cả, cầu xin ngươi, thành thành thật thật đi
theo thành chủ đi. Ta hiện tại cái gì cũng không muốn cảm thấy, chỉ muốn mau mau mọc lại cái tay."
Ninh Hoài Sam: "Không đúng nha, chúng ta không nên nói cho thành chủ???"
Phương Trữ mặt thảm không nỡ nhìn: "Ngươi cảm thấy thành chủ ngốc hơn ta hay là ngốc hơn ngươi?"
Ninh Hoài Sam: "Ý của ngươi là, thành chủ đã nhìn ra?"
......
Thành chủ đều con mẹ nó nhìn ra rồi, còn luôn tụm vào một chỗ thì thầm với "con rối"???
–––––––––
Sau lúc đó, Ninh Hoài Sam và Phương Trữ không còn tiếng động, không tới gần Ô Hành Tuyết, cũng không cách quá xa, thành thành thật thật giống hai
con chim nhỏ.
Thế cho nên mấy đệ tử tiên môn kia căn bản nhìn
không ra hai người bọn họ có vấn đề gì, càng không ngờ bọn họ là từ
Chiếu Dạ thành tới.
Nhóm tiểu đệ tử làm sao cũng không nghĩ ra
tượng thần là ai, cũng không nghiên cứu kỹ, cầm kim châm thăm dò khắp
huyệt mộ. Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, kim châm kia quay loạn như
ruồi bọ không đầu.
Bên cạnh đã có bá tánh xin giúp đỡ, còn có cao thủ tán tu không biết danh tính, mấy tiểu đệ tử kia sợ mất mặt, da mặt
đều đỏ lên.
"Linh châm hôm nay làm sao vậy?"
"Thường ngày cũng không có như vậy!"
"Sư huynh, châm này có phải hỏng rồi hay không?"
"Nói bậy! Trước khi ra cửa vừa mới kiểm tra rồi."
......
"Châm thăm này là vật gì vậy?" – Ô Hành Tuyết chọn tên da mặt đỏ nhất hỏi.
Tiểu đệ tử chỉ vào kim châm dính một chút máu: "Tìm linh, dính máu ai thì tìm linh người đó."
Hắn nhìn thoáng người phụ nữ mất con gái kia, nói: "Khổ chủ đáng thương
kia...... sau khi chữ hiện ra trên cổ con gái cô ấy, cũng giống những
người khác dùng dây thừng trói lại cột trên giường, ngồi canh cả đêm. Cô ấy cũng sợ bản thân sẽ ngủ quên, vô tri vô giác còn buộc một đầu dây
thừng khác lên tay mình. Kết quả khi gần đến bình minh tỉnh dậy đã thấy
hai người con gái đã không còn nhưng dây thừng vẫn ở trong tay, trên dây thừng đều là máu. Máu trên châm của bọn ta chính là máu từ sợi dây
thừng đó."
"Nếu thời gian bị hại đã lâu, kim châm đúng là sẽ không chuẩn xác nhưng không phải là cái dạng này."
"Ngươi làm lại cho ta xem." – Ô Hành Tuyết vỗ vỗ hắn.
Mấy bá tánh kia ở phía sau sắc mặt nôn nóng nhìn sau hắn.
Tiểu đệ tử vẻ mặt xấu hổ, "a" một tiếng. Hắn đưa kim châm về phía mình, coi đây là lúc đầu rồi sau đó đẩy ra.
Lập tức nhìn thấy kim vàng chỉ về phía vách đá xung quanh rung động dữ dội, cuối cùng ngừng rung động mà quay trở về vị trí ban đầu.
"Nghe
nói các sư huynh đệ tới tìm người cũng luôn gặp phải tình huống này,
châm quay một vòng lại trở về vị trí ban đầu. Ngay cả manh mối cũng
không có cho nên chỉ có thể vội vã tuần một lần sơn cốc đã trở về, không thu hoạc được gì."
"Bỏ đi, đừng hy vọng vào kim châm." – Hai đệ
tử khác nói, nhịn không được nhìn về phái Ô Hành Tuyết, "Không biết các
vị tiền bối có biện pháp nào khác hay không?"
Ô Hành Tuyết lắc đầu một cái.
Hắn cái gì cũng không nhớ, tự cứu còn có thể dựa vào bản năng, còn những chuyện khác tất cả đều không thể.
Chỉ có điều hắn nhớ rõ trước khi mấy người Tiêu Phục Huyên xuống dưới,
Phương Trữ cụt tay từng la lên một câu: "Đây là cái thứ gì?"
Nhớ không lầm thì, lúc ấy Phương Trữ hẳn là đứng ở......
Ô Hành Tuyết lúc ấy đá Phương Trữ một cước, có thể nhớ được đại khái vị
trí. Hắn trở về chỗ kia, nhìn kỹ lỗ thủng lớn lớn nhỏ nhỏ trên vách đá.
Chỗ đặt đèn dầu bên trên kia, phía dưới có cái động lớn hơn một chút,
người có thể trốn vào.
Ô Hành Tuyết vươn tay thăm dò lỗ thủng một chút, có thể cảm thấy được gió ẩm thấp.
"A đúng rồi thành...... công tử!" – Phương Trữ thấy động tác của hắn cuối
cùng cũng lên tiếng: "Lúc trước ta nhìn thoáng quá thấy có cái gì ở bên
trong! Nhưng sau đó lại bị chen ngang, chưa kịp thấy rõ."
Ô Hành Tuyết đang muốn xoay người đến xem, tiểu đệ tử tiêm môn mặt đỏ kia đã chạy tới.
Hắn có thể là muốn tìm lại mặt mũi bị vứt đi sau vụ kim châm, nói một câu
"Để ta qua xem trước", đã sờ soạng một ngọn đèn dầu, thấp người chui vào lỗ thủng.
Tiểu đệ tử ở trong lỗ thủng giơ đèn dầu, rọi thấy một
bóng dáng ngồi xổm ở chỗ sâu trong lỗ thủng –––– vấn hai búi tóc, mặt
trắng bệch, đôi mắt tối om, cũng không chớp mắt. Cứ lẳng lặng như vậy
nhìn hắn.
"Ta ––––– "
"!!!"
Tiểu đệ tử suýt chút nữa hồn phách đã bay ra ngoài!
"Ngươi run rẩy cái gì?" – Hắn bị một người từ phía sau vỗ nhẹ một cái.
Không vỗ còn đỡ, vỗ một cái lông tơ trên người hắn đều dựng ngược, một tiếng
kêu sợ hãi nuốt trở về, còn đụng phải người phía sau.
"Ta đã nói
để ta đi." – Ô Hành Tuyết tức giận mà nghiêng người, xách tiểu đệ tử ra
ngoài. Hắn vừa định ngồi xổm xuống tầm mắt lại thấy có người nâng chân.
Ủng đen rất hẹp, lộ ra chân thẳng mà mạnh mẽ.
Chỉ là một đạp như vậy lên vách đá, lỗ thủng lùn lùn bò bò nháy mắt lan
rộng ra vô số vết nứt. Đá vụn ầm ầm đùng đùng sập xuống, lỗ thủng lập
tức mở rộng ra cao hơn nửa người. Không cần ngồi xổm lấy đèn dầu rọi qua như vậy, vẫn có thể nhìn thấy những thứ bên trong.
"......"
Ô Hành Tuyết quay đầu, nhìn thấy mặt Tiêu Phục Huyên.
Nói thế nào đây......
Hắn cảm thấy huyệt mộ này cuối cùng có khả năng không còn mấy chỗ nguyên vẹn.
Thiên Túc thượng tiên là điệu bộ này???
Ô Hành Tuyết thầm lẩm bẩm một câu, cúi đầu lấy đèn dầu rọi qua trong lỗ thủng một chút, cũng thấy gương mặt trắng bệch kia.
"......"
Bộ dạng này, nếu ngồi xổm xuống chỗ này, đúng là dễ dàng doạ người.
Cũng may lỗ thủng này mở rộng, bộ dạng món đồ kia đã rõ ràng hơn một ít. Ô
Hành Tuyết thấy gương mặt kia phiếm một lớp men sáng, nói: "Là tượng
đồng nữ."
Món đồ kia không phải người sống cũng không phải quỷ
quái, là một pho tượng. Khuôn mặt tô trắng như tuyết, hai má còn có má
hồng, chính là tượng đồng tử đồng nữ ở hai bên miếu tiên.
Có điều trên bức tượng đồng nữ này có dáng một lá bùa, trên bùa có chữ viết.
Viết: Tiên sứ Triệu Thanh Lai kính cung.
Chữ kia là dùng máu viết, có hơi xiêu vẹo, không phải chữ viết khó coi bình thường. Ngược lại là lúc viết những chữ này tay đã cứng đờ không đủ
linh hoạt.
"Triệu Thanh Lai?" – Ô Hành Tuyết đọc cái tên này, ngồi dậy.
Có một tiểu đệ tử tiên môn nói: "A! Cái tên này...... Ta nghe qua, lần
trước sư huynh có phải đã nhắc tới hay không? Hẳn là người nào đó bị
điểm triệu."
Mặt mấy đệ tử tiên môn bỗng nhiên khó coi: "Tượng đồng nữ kia bao lớn? Có thể giả thành người không?"
"Những người bị điểm triệu đó sẽ không bị phong ấn trong tượng đá ở đây chứ?"
Tiêu Phục Huyên đỡ đỉnh lỗ thủng cong eo một chút, nhìn thoáng qua bên trong.
Sau đó hắn cong hai ngón tay, lá bùa trên tượng đồng nữ lập tức vèo vào trong tay.
"!!!" – Mấy đệ tử tiên môn kia gào lên: "Còn chưa biết rõ nguồn gốc, bùa này cũng không thể động lung tung được."
Gào xong bọn họ mới phản ứng lại, nếu đã là cao thủ tán tu, lại là tiền bối, hẳn là trong lòng biết rõ.
Quả nhiên, Ô Hành Tuyết nhìn Tiêu Phục Huyên, hỏi: "Này là bùa gì?"
Tiêu Phục Huyên lật mặt trái ra, nói: "Dùng cho sinh linh?"
Ô Hành Tuyết: "......"
Ô Hành Tuyết: "Sinh linh lại là ý gì?"
Tiêu Phục Huyên: "......"
"A ––––– " – Y Ngô Sinh nói, "Cái này ta biết, thuở thiếu niên nghe tiên
sinh giảng qua. Nói trước kia có một loại trận triệu tiên, vây quanh
tượng thần tiên ở chính giữa, sau đó sai người giả làm tiên gia bên cạnh đồng nam đồng nữ, vòng theo phương vị của trận pháp dán lá bùa lên,
viết danh tự kính cung lên, có thể triệu đến tượng thần của tiên gia đặt lên."
"Lại sau đó, cũng không biết ai truyền sai đã biến thành trận này có thể hồi sinh tượng thần, cho nên gọi là sinh linh."
Trong lúc nói chuyện, một đệ tử tiên môn nhanh tay đã dùng kiếm đập vỡ tượng
đồng nữ kia, mảnh sứ vỡ đầy đất, bên trong đầy máu, mùi tanh nồng truyền ra ngoài, muốn lật thẳng dạ dày người khác lên.
Thấy rõ rằng tượng đồng nữ này thật sự ẩn giấu một ít đồ vật.
"Lùn như vậy, không thể nhét vào được chứ?"
"Cho nên tách ra......"
Mọi người nhớ tới những người bị điểm triệu, trên dây thừng tẩm đầy máu,
thoạt nhìn giống như là bị cắt. Nếu là cắt lìa tứ chi đầu mình ra, nhét
vào vậy trái lại cũng không khó.
Chỉ là......
Hiện tại tượng đồng nữ chỉ có máu, người bị nhét vào đi đâu rồi?