Nhà thầy Ngô ở trong một khu phố cũ, mấy nơi như thế này luôn nằm trên
đường vành đai một, hẻm thì nhỏ nhưng xe cộ qua lại nhiều nên rất hay
tắc đường. Mà chuyện đáng nói nhất ở đây là đầy rẫy ô tô đậu dọc hai bên làn đường 2 chiều khiến chuyến đi này càng trở nên gian nan hơn.
Sau khi Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch gặp nhau, họ cùng đến siêu thị hoa
quả để mua một giỏ trái cây, rồi lại tấp vào một siêu thị khác mua hai
thùng sữa và một túi hoa quả sấy được đóng gói tinh xảo xong mới đi về
phía tiểu khu. Vừa đến trước cửa đã bị ngăn lại, phải quét thẻ mới được
vào, Tiết Diệc Sâm đành phải gọi cho thầy Ngô.
Chẳng mấy chốc
thầy Ngô đã xuống lầu, anh ta vẫn mặc một cái quần nhung, mang đôi giày
già dặn và khoác trên người một cái áo lông vũ, trông rất giản dị. Dù
mọi khi dáng người của thầy Ngô có hơi thấp bé nhưng lại mặc tây trang
nên vẫn nghiêm nghị lắm, đây là lần đầu tiên thấy anh ta lôi thôi như
vậy.
"Hai em đến đây bằng cách nào?" Thầy Ngô mở cửa để bọn họ bước vào, sau đó dẫn hai người vào trong tiểu khu.
"Nhà Tô Hoan Trạch có xe nên ngồi xe sang đây, tài xế đi dạo quanh đây rồi ạ."
"Được quá ta!" Vừa dứt lời đã thấy lạnh lẽo nên nhanh nhẹn dẫn hai người đi,
bên trong tòa nhà không có thang máy nên phải leo hồng hộc bốn tầng mới
đến nhà thầy Ngô.
Nhà của thầy Ngô cũng không được coi là quá
lớn, bảo là ba phòng ngủ nhưng tổng diện tích chỉ nhỉnh hơn một trăm mét vuông, chia thành ba gian phòng nên mỗi phòng cũng không lớn lắm. Cách
bày biện trong nhà rất phổ biến, vách tường trắng thường thấy và gạch
lát màu ngà cùng với mấy cái tủ tông vàng ấm áp.
Có lẽ đã sớm
biết sẽ có học sinh đến nên mọi người trong nhà đã chuẩn bị xong xuôi,
ai nấy đều rất hoan nghênh bọn họ, trong nhà còn có cả tá họ hàng. Tiết
Diệc Sâm không những được lòng bạn bè đồng trang lứa mà còn rất có duyên với các bậc phụ huynh, bất kể già trẻ lớn bé cho nên nhà họ ai cũng có
hảo cảm với Tiết Diệc Sâm, vừa thấy cậu đã khen lấy khen để.
"Hai đứa nhóc này cao thật đấy!"
"Cũng đều rất tuấn tú, bọn trẻ thời nay đầy đủ dinh dưỡng nên trưởng thành khá lắm."
"Bên ngoài còn đẹp trai hơn trên TV, nhìn da dẻ mịn màng chưa kìa."
"Đầu óc cậu nhóc này thông minh thật đấy, chưa bao lớn mà cái gì cũng biết hết, giỏi quá ta, đừng để Tiểu Ngô dạy hư đó."
Tiết Diệc Sâm không biết nên đáp thế nào nên đành cười trừ, sau khi thay
giày xong thì nói với mấy người họ hàng nọ: "Thầy Ngô tốt lắm ạ, thầy ấy rất có trách nhiệm."
Thầy Ngô bên cạnh cũng cất lời: "Đừng có
khen nữa, khen đến mức tôi lâng lâng rồi đây này, mới mấy ngày không
quản đã buông thả thế rồi, nhìn tóc mấy em đi, đến lúc đi học lại mà còn để vậy tôi cho hai em biết tay."
Tiết Diệc Sâm cũng bất lực lắm
chứ đùa, Bách Viễn Châu thì cứ chằm chằm vào lông mày của cậu, thầy Ngô
thì lại không buônh tha cho mái tóc của cậu, quả là Alexander mà...
(Alexander = Á Lịch Sơn Đại ~ Áp Lực Sơn Đại/áp lực như núi)
Tô Hoan Trạch vẫn luôn trầm mặc, sau khi bước vào chỉ gật đầu với mọi
người, được thầy Ngô sắp xếp ngồi vào ghế sô pha thì lẳng lặng xem
chương trình hẹn hò đang chiếu trên TV với ông cụ.
Bà thím của
thầy Ngô như cái máy hát, âm thanh bà vang dội còn nặng khẩu âm, giọng
đặc trưng vùng Đông Bắc, bà lôi kéo Tiết Diệc Sâm nói chuyện với mình:
"Con không biết đâu, Tiểu Ngô vừa mới tốt nghiệp, năm ngoái mới trở
thành nhân viên chính thức trường các con, năm nay mấy con là nhóm học
sinh đầu tiên nó dẫn dắt đấy nên rất để tâm đó. Mỗi lần con quay cái
chương trình đó là nó lại đăng bài, nó còn ghi lại vào đĩa CD, chỉ cần
có khách đến nhà là lại đem ra cho người ta xem, bảo con là học trò của
nó đấy."
Tiết Diệc Sâm không biết chuyện này, cậu lén nhìn thầy
Ngô thì thấy anh ta đang đứng trong phòng bếp bên cạnh lấy bánh trái bày lên đĩa, chỉ đành cười cười: "Thầy Ngô luôn bảo tụi con là lứa học trò
kém cỏi nhất của thầy ấy."
"Tất nhiên rồi, bởi vì nó chỉ dẫn dắt
một lứa các con thôi. Khi ấy nó muốn học tiến sĩ nhưng gia đình không
ủng hộ, muốn nó sớm có công việc ổn định rồi cưới vợ, nó cũng đành nghe
theo. May là không học lên nữa, nếu không sao vừa lúc dạy các con đây."
Chuyện này không đến phiên cậu nhận xét nên cậu chỉ cười trừ cho qua.
Lúc thầy Ngô lại đây, bà thím đang nói tới chuyện giới thiệu người yêu:
"Tiểu Tiết này, sau này con muốn tìm người yêu cứ bảo thím, thím giới
thiệu một người thật tốt cho con."
Tô Hoan Trạch lập tức ngồi
thẳng người, quay đầu lại nhìn hai người đang tán gẫu với nhau, tỏ vẻ
nếu cậu dám đáp ứng thì tôi đi chết ngay cho cậu xem.
Thầy Ngô
nghe vậy bật cười: "Em ấy mới bao lớn mà thím đòi giới thiệu người yêu
cho nó? Ở trường bọn tôi còn phải đề phòng bọn nó yêu sớm đấy, thím đừng có mộng đến chuyện này nữa, sao không giới thiệu cho tôi đi này?"
Bà thím vừa nghe vậy thì bày ra gương mặt rầu rĩ, thở dài: "Tôi từng giới
thiệu rất nhiều rồi, chỉ tới chỗ cậu là chông gai nhất thôi."
Hóa ra việc tìm đối tượng cho thầy Ngô vẫn luôn là một vấn đề nan giải,
Tiết Diệc Sâm nghe vậy cũng không khỏi bật cười, bị thầy Ngô trừng mắt
cho một phát.
Ngồi một lúc thì cũng hiểu được tình hình nhà thầy
Ngô, ba đời nhà anh ta chung sống dưới một mái nhà, ông cụ được đón về
nhà thầy Ngô để chăm sóc, chính là ông cụ thích xem chương trình hẹn hò
kia, cũng là một người ít nói như Tô Hoan Trạch. Ngoài ra còn có cha mẹ
của thầy Ngô và thầy ấy.
Chuyện nhà thầy Ngô quan tâm nhất chính
là vấn đề nửa kia của anh ta, thái độ của thầy Ngô cũng rất tích cực,
nhưng có vẻ như anh ta cũng không quá vội vàng, ắt hẳn là cao thủ trong
việc xử lý mớ câu hỏi trong dịp tết đến xuân về của cô dì chú thím.
Nhà nào ở miền Bắc cũng đón tết với việc gói sủi cảo đêm giao thừa, đôi khi còn cho tiền xu vào bánh để ai ăn phải sẽ gặp được tài vận trong năm
mới. Trên bàn ăn cũng có mấy câu truyền tai nhau như phải làm một con cá để năm nào cũng dư dả. Ngoài ra có thêm chân gà và móng heo để biểu thị năm mới túm được tiền tài.
Thầy Ngô biết Tiết Diệc Sâm sống một mình nên đưa một mình cậu vào trong bếp và bảo cậu đứng trước thớt, thầy ấy muốn đích thân dạy cậu cắt dưa
chuột. Thấy Tiết Diệc Sâm nhanh nhẹn cắt mớ dưa chuột thành những lát
đều nhau, vừa cắt vừa trò chuyện với thầy Ngô: "Mọi người thích ăn rau
trộn kiểu gì ạ?"
Thầy Ngô im lặng quan sát, chợt cảm thấy kỹ
thuật của Tiết Diệc Sâm còn tốt hơn cả mình, hình như không cần anh ta
dạy, còn được thưởng thức kỹ thuật của Tiết Diệc Sâm.
Đến khoảng
năm giờ, nhà thầy Ngô ăn cơm tất niên, cùng lúc đó chương trình trên đài truyền hình cũng bắt đầu chiếu, ai nấy đều xem Tiết Diệc Sâm trả lời
câu hỏi trên TV, sau đó vừa ăn vừa chuyện trò với cậu, bầu không khí vô
cùng hòa thuận.
Vì đây là bàn cơm lớn nên Tô Hoan Trạch không
được thoải mái cho lắm, người lớn trong nhà còn nhiệt tình gắp thức ăn
cho cậu ta, cậu ta do dự hồi lâu, vẫn không từ chối mà vùi đầu vào ăn.
Thầy Ngô ăn một cách vui vẻ, còn bảo phải chụp một bức hình, coi đây là ảnh
gia đình, thầy ấy còn chạy vào phòng lấy cây gậy selfie chụp một bức
hình cho cả nhà. Tiết Diệc Sâm xin một tấm qua tài khoản chat onl, thấy
chụp cũng khá được nên không sửa mà đăng thẳng lên weibo, tiện thể chúc
tết fan của mình.
Cơm nước xong xuôi, thầy Ngô uống vào chút rượu nên còn lảm nhảm nhiều hơn mọi khi: "Tiết Diệc Sâm, tôi nói chứ, em có
thể đừng rảnh ra là lại làm bài tập đằng sau sách được không?"
"Dạ? Trong lúc chờ đợi chán quá nên làm thêm vài câu thôi, sao vậy ạ?"
"Trong lớp có mấy tên ngốc cứ chép bài tập của bạn một cách bừa bãi, thấy em
viết tới chỗ nào cũng bắt chước viết ngay đến đó, còn cho là bài tập về
nhà đã ra tới đó cơ. Không ít thầy cô khác phàn nàn với tôi, tôi cũng
không có mặt mũi mắng mấy em."
"Chuyện này... đâu phải lỗi của em!" Cậu oan lắm đấy.
"Sau này em thấy chán quá thì cứ mua thêm nhiều sách bài tập khác về làm,
mấy quyển trường thống nhất phát thì đừng làm nữa vậy."
Đến tối, thầy Ngô không để hai người họ đi mà sắp xếp cho hai người ở trong phòng của mình, bằng mọi cách phải để sáng mai họ ăn sủi cảo xong muốn
làm gì thì làm. Tối hôm nay thầy Ngô ở chung một chỗ với ông của mình,
bảo nhân tiện chăm sóc cho ông cụ luôn.
Tiết Diệc Sâm nằm trên
cái giường nhỏ của thầy Ngô, dựa vào Tô Hoan Trạch ngay sát bên cạnh, mở to mắt lắng nghe tiếng pháo nổ liên hồi ngoài cửa sổ, chợt cảm thán:
"Bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn quá."
Tô Hoan Trạch trở người, đặt tay lên người cậu, tay khác đưa lên gối đầu hỏi cậu: "Sao đấy?"
"Đón năm mới đó... Đã lâu chưa trải qua một năm náo nhiệt như vậy, trước đây khi tôi ở nhà bà nội, bà cứ sợ ba tôi thấy lại đánh tôi nên cả ngày tết cũng để tôi trốn trong kho đựng phân bón, chỗ đó lạnh lắm cơ. Chờ bọn
họ cơm nước xong, bà nội mới lén đưa cho tôi mấy cái sủi cảo, lần nào
cũng nguội cả rồi." Tiết Diệc Sâm kể lại chuyện cũ một cách bình tĩnh.
Nháy mắt đó, trái tim Tô Hoan Trạch thắt lại, hệt như có người đột nhiên
dùng tay túm lấy tim cậu ta rồi bóp thật mạnh, hận không thể bóp nát.
Bàn tay đang ôm Tiết Diệc Sâm càng siết chặt hơn, bấy giờ mới an ủi:
"Sau này tôi sẽ luôn đón năm mới cùng cậu."
"Ừm, năm nay tôi cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, có thể thu hoạch được rất nhiều
thứ... Tôi có người để thích, còn được ở bên cạnh người ấy, lúc đón năm
mới cũng có người nói chuyện gia đình với tôi, mọi người tụ tập lại cùng nhau đùa giỡn, tốt quá đi mất... Hết bị hỏi thành tích học tập lại nhìn mấy người họ hàng giục kết hôn, quả thật rất thú vị." Cậu nói rồi trở
người, đối mặt với Tô Hoan Trạch và dụi vào lồng ngực cậu ấy, ngửi mùi
hương trên người đối phương, ấy vậy mà đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Tô Hoan Trạch điều chỉnh tư thế, vòng tay ôm lấy cậu để cậu gối đầu lên
cánh tay mình, khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn: "Chỉ cần cậu vui vẻ là
được."
"Cậu đúng là chẳng biết cách nói chuyện chút nào, trông
qua loa phải biết. Cậu nói xem tôi có rẻ rúng không chứ, tuy rằng có lúc cậu đối xử với tôi rất tốt, nhưng đôi khi tôi cũng rất chán ghét cậu,
cậu biết không?"
"Ừm."
"Cậu dùng một chậu tiên nhân cầu
đạp tôi tôi có thể nhớ cả đời, còn cả lần cạo lông cho Que Kem với lần ở quán karaoke nữa, cậu tự ngẫm lại xem mình có quá đáng không, có phải
vì cậu là đại thiếu gia nên tôi phải nhường nhịn cậu không?"
"Xin lỗi mà." Tô Hoan Trạch nhận lỗi bằng thái độ rất tốt, luôn xin lỗi
trong vòng một giây nhưng có để trong lòng hay không thì chịu.
"Nhưng mà... cậu có thể bằng lòng thay đổi vì tôi, tôi cảm thấy rất vui, hôm
nay lúc ăn cơm tôi có thể nhìn thấy cậu không hề thoải mái. Cũng phải
cảm ơn cậu vì đã bằng lòng thích một người không hoàn mỹ như tôi."
"Sao mấy lời cậu nói chẳng khác gì đang trăn trối vậy?"
"Bỗng dưng đa sầu đa cảm thôi, qua năm mới là đã 17 tuổi rồi, tôi rất sợ một
ngày nào đó cậu sẽ biến mất, đồng ý với tôi nhé, không được đột nhiên
chết đi khi chưa có sự cho phép của tôi."
"Ừm, thật ra tôi cũng
không muốn chết, tôi chỉ vừa được ở bên cạnh cậu thôi mà." Tô Hoan Trạch khẽ hôn lên trán cậu, sau đó ôm chặt lấy cậu, cái giường có hơi nhỏ,
nhưng cũng đủ để hai người họ ôm nhau ngủ.
Tiết Diệc Sâm dựa vào người Tô Hoan Trạch, vẫn không thể nào buông lòng...
17 tuổi, làm cách nào để thay đổi số phận của Tô Hoan Trạch đây?