Sáng ngày hôm sau, hai người họ ăn sáng ở nhà họ Tô rồi cùng nhau quay
lại căn biệt thự cũ. Anh Vương chỉ đưa họ đến cửa rồi lại đi mất, nhìn
cái kiểu Tô Hoan Trạch đã quá quen với chuyện ấy rồi nên Tiết Diệc Sâm
cũng không để tâm nữa, có lẽ anh Vương có một căn nhà gần chỗ này.
Đêm qua tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, khi bọn họ đến nơi thì đã tuyết
đã phủ một lớp dày. Bông tuyết khẽ rơi, uyển chuyển đáp trên người bọn
họ.
Sau khi Tô Hoan Trạch nhập dấu vân tay thì bước vào, cậu ta
mở hệ thống sưởi ấm của biệt thự lên và xoay người đứng trước mặt Tiết
Diệc Sâm phủi mớ tuyết đọng trên vai cậu, chợt Tiết Diệc Sâm phấn khích
đề nghị cậu ta: "Lát nữa chúng ta chơi ném tuyết đi?"
"Được." Từ
nhỏ Tô Hoan Trạch đã không thích giao du nên rất ít khi chơi cùng với
những người khác, vậy nên cậu ta chưa bao giờ chơi ném cầu tuyết, cậu ta chấp nhận vì muốn bên cạnh Tiết Diệc Sâm mà thôi.
Hai người họ ở trong nhà nghỉ ngơi một lúc rồi thay một bộ đồ vừa ấm áp vừa dễ dàng vận động và đi ra ngoài.
Ban đầu hai người họ chỉ ném tuyết một cách có chừng mực, nhưng kể từ lúc
Tiết Diệc Sâm nhét một cục tuyết vào vào cổ áo Tô Hoan Trạch thì mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tô Hoan Trạch lạnh đến mức nhảy dựng lên, vất
vả lắm mới hất được hết mớ tuyết lạnh trong cổ áo xuống, vừa ngẩng đầu
lên đã bị đập một cục tuyết vào mặt. Cậu ta lập tức vọt tới và bế bổng
Tiết Diệc Sâm lên ném cậu vào trong đống tuyết, vừa ấn cậu xuống vừa
dùng tuyết lấp cậu lại.
Cậu chật vật bò ra khỏi đống tuyết, nổi cáu lên đẩy Tô Hoan Trạch vào trong đống tuyết rồi nhét nó vào miệng Tô Hoan Trạch.
Chỉ chốc lát sau, hai người từ ném cầu tuyết chuyển sang đấm nhau trong nền tuyết. Cuối cùng cả hai thở hồng hộc cùng nhau quay lại căn biệt thự
cũ.
Chiến tranh lạnh đâu đó hai tiếng đồng hồ, Tô Hoan Trạch mới
chịu xách theo một đống đồ ăn ngon đi dỗ dành Tiết Diệc Sâm. Cậu cũng
không tức giận bao nhiêu nên nhốn nháo với Tô Hoan Trạch một trận xong
thì lại làm hòa.
Lúc trời vừa sẩm tối, nhà thiết kế do mẹ Tô gọi
đến đây. Định sẽ thiết kế cho Tiết Diệc Sâm một bộ lễ phục, Tiết Diệc
Sâm cũng ngoan ngoãn phối hợp, cởi hết đồ ra chỉ để lại một cái quần lót góc bẹt để bọn họ đo kích cỡ cho xong rồi mặc quần áo vào lại.
Tô Hoan Trạch ngồi ngay bên cạnh và nhìn cậu chằm chằm. Sau khi xong xuôi, nhà thiết kế trang phục vừa đi đã ôm cậu cứng ngắc và đặt cậu lên
giường cừa hôn vừa sờ soạng, chỉ vuốt ve một chút mà cả hai người họ đều bốc lửa, lúc này mới chịu ngừng lại.
Căn biệt thự cũ này hiếm
khi có người ở nên vẫn thiếu một số đồ đạc, hai người tắm rửa xong thì
cùng nhau đến trung tâm mua sắm gần đó. Đến một cửa hàng nọ, Tô Hoan
Trạch giúp Tiết Diệc Sâm chọn một cái khăn quàng cổ. Lúc cậu thử chiếc
khăn này mới nhận ra có một dấu hôn để lại trên cổ, không khỏi trừng mắt lườm Tô Hoan Trạch.
Tô Hoan Trạch vẫn rất bình tĩnh, không hề thay đổi sắc mặt.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa hàng đã đụng phải người quen.
KIều Hoan nhìn thấy hai người thì khựng lại, lập tức trợn tròn mắt và kinh hãi hét lên: "Tại sao hai người lại ở bên nhau rồi?"
Tiết Diệc Sâm giả vờ bình tĩnh sửa sang lại cái khăn quàng cổ mới của mình
để che đi dấu hôn trên cổ, nở nụ cười chào hỏi Kiều Hoan: "Đã lâu không
gặp, lần trước tôi có thấy chị đến đài truyền hình, sao chị không ở lại
tham gia tiệc tùng với bọn tôi?"
Kiều Hoan vẫn chưa hết hốt
hoảng, vứt bỏ người bạn đi cùng mình chạy sang chỗ cậu, nhón chân nói
khẽ với cậu: "Cậu không cong đấy chứ...?"
"Tôi chỉ đang yêu đương thôi mà."
Kiều Hoan nghe vậy thì loạng choạng, suýt chút nữa đã lăn ra xỉu, Tiết Diệc Sâm còn đưa tay đỡ cô nàng.
Lúc này những người khác cũng đến chào hỏi bọn họ: "Trời ạ, Tô Hoan Trạch đó ư? Cậu cao quá đi mất! Lúc nhỏ có bé tí à!"
"Đi chơi chung đi, hôm nay bọn tôi tụ tập!"
"Anh chàng này đẹp trai ghê! Học chung trường với các cậu à?"
Những người đến đây chào hỏi là mấy đứa nhỏ lớn lên cùng Tô Hoan Trạch ở khu
biệt thự. Bây giờ bọn họ đã trưởng thành hết rồi, nhân dịp tết đến những người xuất ngoại và mấy trường cấp ba đều cho nghỉ nên tụ tập một bữa.
Mấy năm nay Tô Hoan Trạch đã dọn đi nên những người này cũng không gọi
cậu, ngờ đâu hôm nay tụ tập lại vô tình đụng phải.
Tô Hoan Trạch nhìn những gương mặt quen thuộc này, hiếm khi thản nhiên trả lời: "Ừm, cậu ấy là bạn học của tôi."
"Cùng nhau đi hát đi cậu hai Tô!"
"Không được, bọn tôi đang đi dạo siêu thị."
"Đừng có như vậy chứ, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhau? Cũng gặp rồi sao lại không đi chung chứ? Không nể mặt bọn này tí nào." Nói xong thì
kéo Tô Hoan Trạch đi, hoàn toàn không để ý đến gương mặt cứng đơ của Tô
Hoan Trạch.
Nhưng người này rất quen thuộc với Tô Hoan Trạch,
toàn là bạn chơi cùng lúc nhỏ nên sớm đã quen với dáng vẻ này của cậu ta nên biết cậu ta chỉ hay ra vẻ vậy thôi. Lúc trước Tô Hoan Trạch vẫn rất bình thường, chỉ hơi lầm lì nhưng cũng không khiến người khác thấy
ghét.
Tình cảm giữa những người bạn chơi cùng này với Tô Hoan
Trạch cũng trong sáng lắm nên sau này có nghe chuyện của cậu ta cũng
không đến mức bài xích.
Những cũng chỉ ở bên nhau thuở bé, lớn
lên đã tan rã. Hôm nay khó lắm mới có dịp tập trung nhiều người như vậy, chắc chắn không thể buông tha cho Tô Hoan Trạch được. Tô Hoan Trạch bất đắc dĩ nhìn sang Tiết Diệc Sâm, Tiết Diệc Sâm tỏ vẻ không thành vấn đề
nên hai người cũng đi theo bọn họ.
Tầng trên của siêu thị có một
quán karaoke, vừa vào trong thì Kiều Hoan đã khàn giọng hát bài "Yêu
phải một tên gay" rồi bắt đào gào khóc trong phòng riêng.
Tiết
Diệc Sâm có hơi xấu hổ, bởi vì cậu nhìn lướt qua hồ sơ của Kiều Hoan thì thấy ngôi sao hồng phấn kia đã chỉ còn một cái. Đôi khi mấy thứ tình
cảm này khiến người ta không tài nào hiểu nổi.
Nhiều người sẽ sai lầm, quy thứ cảm xúc "không cam lòng" thành sự lưu luyến với một người, cho rằng bản thân mình yêu sâu đậm người kia. Nhưng lại chẳng đặt bao
nhiêu tình cảm trong đó, ấy thế vẫn không muốn thay đổi bản chất mà
khiến thứ tình cảm đó trở nên sâu sắc hơn.
Tiết Diệc Sâm không hề quen biết mấy người này nên chỉ yên lặng lắng nghe, đôi khi có người
muốn đến gần bắt chuyện với cậu nhưng lại bị những người khác cản lại,
chỉ mới thì thầm vài câu thì đối phương đã tặc lưỡi, không lại đây nữa.
Lúc bọn họ rời khỏi đây, Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch đi chậm lại phía
sau, vừa đến hành lang đã nghe Kiều Hoan chống nạnh mắng chửi: "Cậu đúng là cái thứ miệng chó không phun ra được ngà voi, cậu cũng không nhìn
lại xem mình là cái thứ gì, loại như cậu thì mấy nữ sinh đu bám vì tiền
cả thôi, cậu không có tiền ai mà thèm ở bên cậu, cậu nghĩ mấy cô nàng đó bị mù à? Hay đang làm từ thiện? Thích con trai không phải cứ thằng nào
cũng được, hiểu chứ? Người cậu có cúc hoa thì người khác cũng có oke?
Còn chả thúi bằng cậu!"
Tiết Diệc Sâm đưa mắt nhìn sang bên kia,
thấy cậu trai nọ bị mắng đến mức lúng túng, sau đó nhìn về phía Tô Hoan
Trạch và ủ rũ thốt ra một câu: "Tôi không có ý như vậy."
"Không
biết thì đừng có lắm mồm, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu? Chỉ có cậu là danh giá nhất đấy à? Chỉ mình cậu có cá tính, biết suy nghĩ có
đầu óc hay sao?"
Cậu trai kia chạy trối chết, không biết sợ Kiều
Hoan hay sợ để Tô Hoan Trạch nghe được. Kiều Hoan mắng vẫn chưa thấy đã
nên đuổi theo cậu chàng mắng tiếp, nhanh nhẹn như một con thỏ, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tiết Diệc Sâm đưa tay xoa chóp mũi, ngượng ngùng nói: "Kiều Hoan cũng thú vị quá nhỉ."
"Nợ đào hoa của cậu đấy."
"Nhiều người thích quá, đâu còn cách nào." Cậu nói xong thì nhún vai, quay về cùng với Tô Hoan Trạch.
Lúc về thì bọn họ nói lời tạm biệt với nhau sau đó mới tan rã, hai người
bọn họ đến siêu thị một chuyến rồi sóng vai trở về, trong tay còn xách
theo mớ đồ đã mua hôm nay, ấy vậy mà một hai phải lôi lôi kéo kéo khiến
mấy độ trong tay trở nên nặng nề hơn nhiều.
Những chỗ tuyết bị
đạp lên vang lên tiếng lộp độp, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mỗi hai
người bọn họ nên âm thanh nọ còn rõ ràng hơn.
"Trước đây cậu vẫn luôn bị người khác đối xử như vậy à?" Tiết Diệc Sâm chủ động dò hỏi.
Ngày hôm nay, hiển nhiên cậu cũng cảm thấy những người xung quanh không
ngừng dò xét mình, có lẽ trong mắt không có ác ý nhưng vẫn khiến người
ta cảm thấy không được thoải mái. Cảm giác mình chẳng khách gì sinh vật
ngoài hành tinh...
"Ừm, quen rồi."
Cậu thở dài, bỗng xoay
người sang trước mặt Tô Hoan Trạch, khẽ hỏi: "Vì cậu mà tôi trở thành
một tên biến thái nhỏ rồi đây này, cậu phải bồi thường cho tôi sao đây?"
"Cậu muốn cái gì?"
"Cậu nằm dưới."
"..." Ánh mắt của Tô Hoan Trạch đảo qua đảo lại, cuối cùng lặng thinh không nói gì.
Cậu lập tức nhếch miệng, "chậc" đầy vẻ ghét bỏ.
*
Năm trước nhà họ Tô có tổ chức một bữa tiệc, chủ yếu để qua lại với đối
tượng làm ăn, năm nào họ cũng phải tham gia nhưng năm này lại dắt Tiết
Diệc Sâm theo.
Chân cẳng của Tô Hoan Trạch không ổn nên không đi
lại được bao nhiêu, mới được một lát đã vào phòng nghỉ nghỉ ngơi, cho
nên sau khi vào sân, mẹ Tô bèn nói: "Diệc Sâm à, nếu con cảm thấy không
thoải mái thì có thể vào phòng nghỉ ngồi với A Dao một lát, chơi game
nói chuyện phiếm gì đó."
"Vâng, được ạ."
Hôm nay khi giới
thiệu Tiết Diệc Sâm với mọi người họ cũng không nói thẳng ra cậu là bạn
trai của Tô Hoan Trạch, dù sao hai người họ còn nhỏ nên chỉ bảo cậu là
bạn học của cậu ta. Nhưng chỉ cần người sáng suốt một chút là có thể
đoán được đây là bạn trai của cậu hai nhà họ Tô, chẳng qua chưa nói ra
mà thôi.
Nhà họ Tô dắt Tiết Diệc Sâm đến đây, một là để Tiết Diệc Sâm tiếp xúc với những người trong giới làm ăn buôn bán, để những người này nhớ mặt Tiết Diệc Sâm, sau này dù có công bố tin tức cũng không
khiến mọi người quá kinh ngạc. Hai là thể hiện sự tán thành với Tiết
Diệc Sâm, bằng lòng dắt cậu đến đây công khai với mọi người.
Tiết Diệc Sâm cũng tự biết vậy nên thể hiện không tệ chút nào.
Lễ phục của cậu và Tô Hoan Trạch đều được thiết kế riêng nên phù hợp với
dáng người, là một bộ âu phục chỉn chu được chế tác tinh xảo khiến hai
người càng trở nên nổi bật. Bảo sao người ta lại chuốc rượu Tô Hoan
Trạch, cậu ta mặc bộ quần áo này vào trông chững chạc lắm.
Ai ngờ mới vừa vào sảnh chưa được bao lâu đã có người tìm đến Tiết Diệc Sâm, đó là người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.
Chu Thanh Lan vẫn thong dong như mọi khi, bà ta chủ động tìm đến Tiết Diệc
Sâm và dò hỏi cậu: "Có thể nói chuyện riêng với cậu không?"
Tiết
Diệc Sâm do dự mtộ lúc, Tô Hoan Trạch bèn nắm lấy cổ tay cậu và lên
tiếng trước: "Chúng tôi còn đang bận nên không tiện lắm."
"Tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian đâu, chỉ muốn ôn lại chuyện với con mình nên có thể châm chước chút không?"
Tiết Diệc Sâm không hề rối rắm, dứt khoát đồng ý và an ủi Tô Hoan Trạch: "Tôi đi một lát rồi về."
Vẻ mặt của Tô Hoan Trạch rất nghiêm túc, cậu ta có ấn tượng rất xấu đối
với người nhà của Tiết Diệc Sâm nên không muốn để cậu ở riêng với bọn họ chút nào, nhưng cũng không thể nào trở mặt nên đành phải đồng ý, sau đó lấy tai nghe không dây của điện thoại từ trong túi ra.
Tiết Diệc Sâm thấy vậy, hiểu ngay ý của Tô Hoan Trạch. Cậu ta cảm thấy không yên
tâm nên muốn gọi điện để có thể nghe được cuộc trò chuyện của mẹ con hai người, cậu cũng chủ động lấy điện thoại trong túi ra gọi vào số Tô Hoan Trạch.
Ngay khi cậu vừa giải quyết xong chuyện điện thoại và đi
theo Chu Thanh Lan vào một gian phòng nghỉ nhỏ thì chợt nghe bà ta nói
một cách vô cùng thản nhiên: "Không ngờ người ở bên cạnh cậu hai là cậu, đống kim lần trước không đâm nát người cậu đấy chứ?"
Tiết Diệc Sâm ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Chu Thanh Lan.