Để chuẩn bị cho trận chung kết, Tiết Diệc Sâm dành phần lớn thời gian tiến vào hệ thống để tăng tốc độ đọc sách của mình.
Tô Hoan Trạch cũng biết Tiết Diệc Sâm có việc cần phải làm nên hết một
mình chơi đùa cùng với Que Kem rồi lẳng lặng đi loanh quanh trong phòng, sau một hồi lăn tăn, cuối cùng cậu ta quyết định ngủ trên sô pha. Bản
thân cậu ta cũng biết lúc mình ngủ phải ôm người kia rất chặt mới chịu
được nên sợ sẽ quấy rầy đến Tiết Diệc Sâm.
Ngày hôm sau, khi Tiết Diệc Sâm thức giấc thì thấy bên gối chẳng có người. Cậu vô thức đi vào
phòng khách, thấy Tô Hoan Trạch đang cuộn tròn thân người to lớn lại và
ngủ trên ghế sô pha một cách chật vật, hai chân phải gác lên bàn. Cậu
không khỏi bật cười, cúi đầu hôn cái chóc lên trán Tô Hoan Trạch rồi đi
rửa mặt.
Hai người không cùng nhau đến trường quay.
Tiết
Diệc Sâm là thí sinh nên tốn nhiều thời gian chuẩn bị hơn, nhân viên
phải giải thích quy trình cho bọn họ và chuẩn bị một số thứ nên yêu cầu
phải tới từ sớm.
Tô Hoan Trạch là khán giả nên chỉ cần đến theo
thời gian quy định là được, hai người vẫn đang sợ thầy Ngô sẽ nhận ra
điều gì đó không ổn nên cứ cẩn thận là trên hết vậy.
Khi đến khu
vực xếp hàng vào khán đài mới biết hôm nay có rất đông học sinh đến.
Trong lúc xếp hàng, Tô Hoan Trạch thấy có người cầm banner ghi tên Tiết
Diệc Sâm, đa số đều là con gái. Cậu ta cố ý tiến lại gần để nghe mấy
người này trò chuyện với nhau thì mới biết đây là fans của Tiết Diệc
Sâm, họ thường xuyên xem livestream của cậu. Người đứng ra tổ chức là
quản phòng của Tiết Diệc Sâm.
Cậu ta lấy điện thoại ra nhìn thử
weibo của Tiết Diệc Sâm, phát hiện hôm qua lúc cậu ta không chú ý Tiết
Diệc Sâm đã lén đăng một tấm ảnh tự dìm hàng mình, nhìn bối cảnh thì
biết có lẽ cậu chàng đang ngồi xổm trên bồn cầu, cầm một cuộn giấy vệ
sinh trên tay rồi làm ra biểu cảm lố lăng và chụp một tấm ảnh, không
thèm sửa mà để vậy đăng luôn.
Kèm theo dòng cap: Vì chuẩn bị cho
trận chung kết nên nội tiết hơi mất cân đối nhưng vẫn phải đăng quảng
cáo thật chuyên nghiệp đây này.
Cậu ta nhìn weibo mà cạn cmn lời, do dự một lúc vẫn lưu tấm ảnh này xuống.
Lúc này, bỗng nhiên có người bắt chuyện với Tô Hoan Trạch: "Tô Hoan Trạch,
cậu cũng tới à?" Giọng người này không nhỏ tí nào, đã vậy còn xen lẫn
chút phấn khích. Cậu ta quay đầu lại nhìn thì thấy Vu Hải Lang, Mạnh Hải và một cô gái xa lạ đang đi về phía mình.
"Ừm, đến xem thi đấu." Cậu ta đáp.
"Ha ha, sao hôm qua tôi không thấy cậu đến nhỉ. Hôm qua tôi cũng tới, lão
Tiết làm tốt lắm đó, phát huy rất ổn định! Cậu ấy sắp thành thần tượng
của tôi luôn rồi này!" Vu Hải Lang nói, đưa mắt nhìn quanh rồi cảm thán, "Đệt, lão Tiết còn có cả fan hâm mộ ư?"
Những cô gái đó cũng rất dạn dĩ, nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì cũng nhìn sang, một trong số đó hét toáng lên: "Bệnh Nhân Tô?! Bạn cùng phòng của Bác Sĩ ấy hả?!"
"A a a a, tui muốn chụp ảnh, cậu ấy cao quá đi mất!"
"Bây giờ mấy đứa nhỏ lớn nhanh vậy sao?!"
Bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý khiến Tô Hoan Trạch giật mình, vô thức lùi về đằng sau vài bước. Chợt có người nói: "Mấy người đừng hù
dọa bọn nhỏ, tụi nhỏ mới học cấp ba thôi đấy." Người nọ nói xong thì
chào hỏi Tô Hoan Trạch, "Hi! Cậu hai!"
Cậu ta nhận ra người bắt chuyện với mình là Tháng Hai Đen Tối.
Tháng Hai Đen Tối tới gần trò chuyện với đám Tô Hoan Trạch và Vu Hải Lang:
"Cái tên nhóc Tiết Diệc Sâm này không hiểu chuyện chút nào, chẳng cho ai biết mình tham gia chương trình ngày nào làm bọn tôi phải tự đi xem
trailer, mãi trận chung kết mới đến được này. Trong cái tập vừa phát
sóng ấy, tôi thấy cậu ấy lẻ loi quá chừng. Người khác ai ai cũng có bạn
bè hay người thân giơ biển cổ vũ, còn cậu ấy chỉ có một thân một mình,
đến đây với hai giáo viên."
Tô Hoan Trạch nghe vậy không khỏi cảm thấy áy náy, những lần Tiết Diệc Sâm ghi hình trước cậu ta chưa từng
nghĩ đến việc đi theo.
Trước đây Tiết Diệc Sâm lẻ bóng một mình,
không có gánh nặng gia đình mà chỉ cần lo cho bản thân là đủ nên cũng
quen dần với cô đơn, cậu đã sớm mất đi cảm giác. Nhưng bây giờ đã có cậu ta rồi, ngặt nỗi lại chẳng có gì khác so với trước kia.
"Tụi em
đều biết cậu ấy phải đi quay hình nhưng vừa được nghĩ nên toàn quẩy tới
nóc thôi, mãi đến trận chung kết mới kịp nhớ ra." Vu Hải Lang ngượng
ngùng lấy tay quẹt chóp mũi, dạo gần đây cậu ta mới đổi bạn gái nên vừa
được nghỉ đã phải đi chơi cùng cô nàng, tận hôm nay mới nhớ đến việc đi
cổ vũ cho Tiết Diệc Sâm.
"Hôm nay bọn tôi rảnh nên tới đây, ha ha ha. Bên này bọn tôi có hơn ba mươi người, chờ cậu ấy ghi hình chương
trình xong chắc chắn sẽ rủ cậu ấy đi chơi, mấy cậu có muốn đi cùng
không?" Tháng Hai Đen Tối rất thân thiện, chủ động mời mọi người. Anh ta cũng biết tuy rằng Tô Hoan Trạch không để lộ mặt nhưng cũng rất nổi
tiếng trong phòng phát sóng trực tiếp, là một trong những người được đẩy cp nhiệt tình nhất với Tiết Diệc Sâm.
Nguyên nhân cho việc đó chính là... cậu ta là con nhà giàu,
"Được chứ!" Vu Hải Lang đồng ý ngay.
"Để xem sao." Tô Hoan Trạch không thích nơi đông người nên trả lời như vậy.
Tháng Hai Đen Tối cũng không nài nỉ, tiếp tục trò chuyện với bọn họ. Mấy bạn
fan khác hỏi thăm chuyện ở trường của Tiết Diệc Sâm, chẳng được bao lâu
đã thân quen với nhau. Có người muốn bắt chuyện với Tô Hoan Trạch nhưng
bị dáng vẻ chẳng thèm đoái hoài gì đến của Tô Hoan Trạch làm cho thoái
lui.
Tiết Diệc Sâm vừa bước lên sân thi đấu thì nghe thấy tiếng
ai đó hô to tên của mình, khi cậu bối rối ngẩng đầu lên thì thấy mấy cái banner viết tên của cậu trên đó, quanh banner còn đính đèn màu vô cùng
nổi bật. Ấy vậy mà còn có ảnh của cậu khiến cậu cảm thấy nghẹn họng, đây là bức ảnh với bối cảnh là cái sô pha màu trắng do Bách Viễn Châu chụp, cậu ngồi trên đó và nở nụ cười ấm áp.
Để ý kỹ mới thấy Tháng Hai Đen Tối đang quơ tay múa chân với cậu, Tiết Diệc Sâm nở nụ cười tươi
rói khiến fans của cậu trở nên phấn khích hơn.
Cậu đưa mắt nhìn
quanh khán đài thì thấy Tô Hoan Trạch đang ngồi ngay hàng ghế đầu, nhìn
cậu với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Sau khi tập trung vào mới thấy Vu Hải
Lang và bạn gái mới của cậu ta với cả Mạnh Hải, còn thấy cả Kiều Hoan và mấy cô gái khác giơ bảng tên của cậu đang đi vào.
Khi chuẩn bị
sau hậu trường cậu còn cảm thấy khá lo lắng nhưng khi nhìn thấy những
người này, trong lòng cậu chợt cảm thấy ấm áp. Cho dù có thua cũng không thành vấn đề, ngay lúc này đây cậu đã mãn nguyện lắm rồi.
Cậu không còn đơn độc.
Cậu không phải một mình chiến đấu nữa.
Trận đấu vẫn bắt đầu bằng những cậu hỏi bắt buộc, phong độ của Tiết Diệc Sâm rất ổn định, hay phải nói là cả bốn thí sinh đều ngang tài ngang sức
nên hầu như các câu hỏi đều được trả lời một cách chính xác, vậy nên
thắng thua phụ thuộc hết vào phần giành quyền trả lời.
Phần giành quyền trả lời vừa bắt đầu thì thí sinh thứ ba đã tranh thành công và
chiếm được 5 điểm khiến Tiết Diệc Sâm cũng phải cảnh giác hơn, cơ thể
cậu luôn lạnh lẽo, ấy vậy mà giờ phút này lòng bàn tay cậu lại ướt đẫm
mồ hôi.
Nhưng mà vì quá cẩn thận nên cậu không giành được một câu hỏi nào trong ba câu hỏi đầu tiên, điều đáng buồn là đáp án cậu suy
nghĩ trong đầu hoàn toàn chính xác.
Đến tận câu hỏi thứ năm, Tiết Diệc Sâm vẫn chưa tranh được. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, có một thí sinh
lên đài thể hiện tài năng của mình.
Tiết Diệc Sâm đứng sang một
bên, thầy Ngô mon men đến gần trấn an Tiết Diệc Sâm, bảo cậu không cần
nóng lòng. Cậu gật đầu đồng ý, nhận lấy chai nước khoáng trong tay thầy
Ngô uống một ngụm. Nhìn tên mình đang xếp thứ tư trên màn hình lớn, cậu
cảm thấy bứt rứt.
Cậu nhìn sang khán đài thì thấy Tô Hoan Trạch
vẫn đang nhìn về phía cậu thay vì tiếp tục xem sân khấu. Cậu nhoẻn miệng cười rồi còn nhướng mày với Tô Hoan Trạch, vẫn tỏ ra gợi đòn như mọi
khi. Chợt thấy Tô Hoan Trạch giơ tấm thẻ ngân hàng lên quơ quơ, một lúc
sau lại giơ thêm một tấm nữa.
Cách cổ vũ hiệu quả nhất đối với kẻ tham tiền là dùng tiền.
Cậu dở khóc dở cười, nhưng tâm trạng khá khẩm hơn nhiều.
Đến khi các thí sinh quay lại vị trí, Tiết Diệc Sâm nghe thấy tiếng hò reo
tên mình, cậu thản nhiên phất tay đáp lại khiến đám người nọ thét chói
tai.
Cậu thành công cướp được câu hỏi thứ sáu, vẫn chưa dừng lại ở đó mà tiếp tục phát huy ổn định khiến điểm số tăng lên từng chút một.
Khi câu hỏi thứ mười lăm kết thúc, điểm số của cậu đã nhảy vọt lên vị
trí thứ hai.
Đến phiên cậu lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.
Cậu không giống những thí sinh khác, phải xách theo đàn trành làm đạo cụ mà dứt khoát hát một bài cho khỏi cồng kềnh, tuy không phải là một sân
khấu sang chảnh gì nhưng vẫn tốt hơn quán karaoke rất nhiều. Cậu đứng
giữa sân khấu, ánh đèn chiếu lên người. Gương mặt tuấn tú khi chiếu trên màn ảnh rộng vẫn vô cùng hoàn hảo.
Cậu chọn một ca khúc rất ngọt ngào tên "Thật may mắn"
"May mắn làm sao khi ở độ tuổi đẹp nhất này. Gặp được cậu, tôi chẳng phải
cần phải nuối tiếc điều gì. Ôm lấy cậu bằng tất cả sức mình để hạnh phúc không biến mất đi. Thật may mắn khi được yêu cậu. Đó là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời này. Tôi tin cậu là định mệnh của mình, nguyện
đồng hành cùng cậu đến cuối con đường."
Khi cậu hát, thỉnh
thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tô Hoan Trạch và nở một nụ cười ấm áp,
hương vị ngọt ngào đong đầy nơi ánh mắt, khiến cảm giác hạnh phúc ấy như sắp trào dâng đến nơi.
Thầy Ngô nói chuyện với thầy phụ trách,
ông liên tục "chậc chậc chậc" và cảm thán với thầy phụ trách: "Trông dễ
dãi chưa kìa, dễ dãi quá đi mất. Nhìn cái vẻ hoa đào nở rộ của trò ấy
xem, không giống học sinh ngoan chút nào."
"Không phải mấy hôm nay thầy toàn đăng bài khen ngợi cậu học sinh này à?"
"Hầy, phải chi trò ấy nghiêm túc hơn chút là được rồi, nếu không tôi chẳng biết phải chỉnh đốn thế nào."
"Không nghiêm túc mà thầy còn spam suốt, nếu trò ấy ngoan ngoãn chắc thầy điên cuồng luôn ấy nhỉ?"
"Khụ khụ." Thầy Ngô lúng túng ho khan.
Trận đấu bước vào hồi kết, phần tranh quyền trả lời đã kết thúc và Tiết Diệc Sâm vẫn giữ được hạng hai. Lần này cả bốn người họ đều phải trả lời
thêm phần câu hỏi phụ, đây là những câu hỏi quyết định số phận của họ.
Lần này gồm bốn chủ đề [Bảo] [Vệ] [Nước] [Nhà].
Tiết Diệc Sâm chọn chủ đề thứ hai vì bây giờ cậu đang xếp hạng hai, cậu suýt chút nữa đã bật cười khi nhìn thấy câu hỏi hiện lên.
[Bảo] là kiến thức về an ninh quốc gia.
[Vệ] là kiến thức về vũ khí hiện có.
[Nước] là kiến thức về chính trị trong nước.
[Nhà] là thường thức về cuộc sống.
Kiến thức về vũ khí...Cậu đã được Tiết đến từ tương lai cầm tay chỉ dạy, còn tập trung vào việc giải thích các loại vũ khí trong thời đại này và cả
những vũ khí bí mật mà anh ta được nhìn thấy. Kỹ năng bắn súng của cậu
vô cùng tốt nên tất nhiên những vấn đề này không thể làm khó cậu.
Cậu trả lời chính xác toàn bộ năm câu hỏi.
Phong độ của người đứng đầu cũng ổn định như cậu và thành tích của cậu đứng vững ở vị trí thứ hai cho đến khi kết thúc.
Không thể hiện quá xuất sắc nhưng vẫn chiếm được thành tích đứng thứ hai nên
Tiết Diệc Sâm đã rất hài lòng rồi. Cậu nhận tiền thưởng, phải nộp thuế
tận hai mươi ngàn, chỉ còn lại tám mươi ngàn trong tay khiến cậu cảm
thấy đắng lòng quá chừng.
Rời khỏi đài truyền hình, cậu thấy một
đám người đang đứng chờ cậu. Trong đám đông còn có cái tên to con trông
bặm trợn kia, cậu thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, rốt cuộc cũng có thể
thoải mái mỉm cười rồi. Cậu đi về phía họ và đón nhận sự hoan hô của mọi người.