Hai người họ ngồi đơ ra ngắm nhìn trời sao trong phòng hứng nắng, đôi bên không hó hé một lời.
Mãi một lúc lâu sau Tô Hoan Trạch mới hỏi cậu: "Cậu có muốn cùng nhau xem
chương trình hòa nhạc đêm giao thừa không?" Nếu không họ vẫn luôn ở
trạng thái gượng gạo như vậy mất.
"Nghe bọn họ ca hát thì tôi thà tự hát còn hay hơn." Tiết Diệc Sâm nói, bỗng nhiên nảy ra hứng thú nên
vươn tay mượn điện thoại di động của Tô Hoan Trạch, "Cho tôi mượn điện
thoại để livestream với, nhân cơ hội kiếm chút đỉnh."
Tô Hoan
Trạch lấy điện thoại ra không chút do dự, vừa định đưa qua thì bỗng nhớ
ra điều gì đó nên lặng lẽ rút về để đăng xuất tài khoản khỏi app của nền tảng phát sóng trực tiếp trước rồi mới đưa lại cho Tiết Diệc Sâm.
Cậu thấy hết nhưng không nói gì cả, cầm điện thoại đăng nhập vào acc của
mình. Loay hoay hồi lâu rồi đeo tai nghe lên chuẩn bị bắt đầu buổi
livestream.
Bạc Hà Mèo: Wow, Bác Sĩ chuyển chỗ livestream sang nơi khác rồi à?
Á À Con Rối Ma Thuật Be Bé: Khung cảnh xung quanh đẹp như mơ ấy, hình như lần này livestream bằng điện thoại đúng không?
Tiết Diệc Sâm: "Ừm, bây giờ tôi đang ở trong một căn biệt thư. Đây là nhà
bạn cùng phòng đại gia của tôi đó, có hai người chúng tôi... và cả những người còn lại trong gia đình đang chuẩn bị đón giao thừa."
Tuy
rằng video có hơi thiếu sáng nhưng vì cameras có độ phân giải khá cao
nên có thể nhìn rõ mặt và khung cảnh đằng sau cậu. Cậu thấy cứ cầm điện
thoại quơ thế này mỏi tay quá bèn cố định điện thoại ở một vị trí. Mới
vừa chỉnh xong thì va phải mấy cái bình luận:
Dạo Gần Đây Hay Xàm Xí: Chuyện gì đây?!
Trì Nghiên Xuyên: Tại sao hai thằng con trai đón giao thừa với nhau, không lẽ...
Thích Đi Dạo Khuya Nhất: Trong lúc hoảng hốt vô tình thấy được góc nghiêng
của một anh chàng đẹp trai, hệ cấm dục! Đó là Bệnh Nhân ư?"
Tiết
Diệc Sâm đéo thèm care mấy cái bình luận này, tiếp tục tự biên tự diễn:
"Để tôi xem lúc này là mấy giờ rồi, hiện đang 22h53 ngày 31 tháng 12,
chỉ còn hơn một tiếng nữa là sang năm mới rồi. Trong một năm này, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ tôi, tôi thật sự cảm thấy rất cảm động. Năm
nay cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, có cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu.
Tôi được quen biết với rất nhiều người, được hội họp với bọn Tháng Hai
Đen Tối. Và cũng bắt đầu lộ mặt trong năm nay, coi như đây là một năm
tràn đầy ý nghĩa. Nhưng thu hoạch lớn nhất của tôi trong năm nay cũng
chính là mọi người."
Khán giả tặng quà tới tấp, hiển nhiên tâm tư tình cảm của cậu đã khiến họ cảm động không thôi.
"Mọi người mong đợi điều gì ở tôi trong năm tới? Chẳng hạn như tôi phải
livestream chơi các game thể thao điện tử, leo top hay xem muốn cuộc
sống thường nhật của tôi đây?"
Tất Gia Thư Ngốc: Chỉ cần siêng mở cam là được rồi.
SUSIE: Đang liếm màn hình, lúc nãy Bác Sĩ nói gì á?
Quan Miên: Bác Sĩ, cậu là người Đông Bắc à?
"Đúng vậy, tôi là người Đông Bắc chính cống. Nhưng khẩu âm không nặng lắm, cũng nghiêng dần sang giọng phổ thông rồi."
Quan Miên: Cậu là người Đông Bắc mà sao không đeo dây chuyền vàng và bắn rap không vần?
(Bắn rap không vần (?) 喊麦 tra ra thì nó giống rap nhưng không có flow, ai
biết góp ý hộ tui với ạ. Câu này kiểu định kiến về một vùng miền na ná
như kiểu cậu là người Hải Phòng sao cậu lòng vòng thế, sao không xách
cây hoa cải ra ấy =))))
"Này nhá, đâu phải người Đông Bắc nào
cũng bắn rap không vần đâu? Quên đi, sắp sang năm mới rồi nên tôi thỏa
mãn mấy người vậy, e hèm nghe cho kỹ nhé, lên nhạc. Một mình ta uống
rượu say, say rồi tưởng mình thành đôi với người trong lòng, mở mắt ra
mới biết vẫn đang lẻ bóng, chỉ mong một ngày có thể sánh bước cùng
nhau..." Cậu vừa hát vừa dùng tay gõ trông thạo đời lắm, ngặt nỗi mới
hát được nửa bài đã phì cười nên chỉ có thể ngừng lại.
(Độc mình ta uống rượu say: tui để vid bên dưới nhé)
Sơ Giang: Phúc lợi ngày hôm nay là đồ ngủ hửm?
Mộc Dịch Linh Khê: Bác Sĩ, ông xem cái video gây ám ảnh tâm lý của ông trên web D chưa?
(Web D/ D trạm: Dilidili)
"Video ám ảnh gì cơ?"
Mộc Dịch Linh Khê: Chân thành mời ông xem thử.
Cậu không hề hay biết chuyện video gì cả nên nói với Tô Hoan Trạch bên
cạnh: "Đồng chí Bệnh Nhân này, có thể cho tôi mượn máy tính bảng hay cái gì đó không? Tôi muốn xem video."
Tô Hoan Trạch thấp giọng đáp
lại rồi đứng lên đi vào bên trong biệt thự, Tiết Diệc Sâm nhân cơ hội
này cầm điện thoại lên cho mọi người chiêm ngưỡng căn phòng hứng nắng
được trang hoàng cầu kỳ trên sân thượng, có không ít cô nàng phải cảm
thán rằng nó quá đẹp! Cậu còn đang tán gẫu với fans của mình thì thấy Tô Hoan Trạch trở lại và đưa một cái máy tính bảng sang.
Cậu cố
định điện thoại lại vị trí ban nãy rồi mở máy tính bảng lên, tìm kiếm
tên của mình trên trạm D, rất nhanh đã nhìn thấy được và bấm vào cái
video đầu tiên, sau khi mở ra thì được trải nghiệm nội dung video này.
Video này được cắt ghép từ những buổi livestream hàng ngày của cậu, có đoạn
cậu nói chuyện, cũng có đoạn gào lên vì bị dọa, lúc thì cười đến mức nấc cụt và cũng có đoạn cậu mắc sai lầm trong game nên tự vả mình một phát, xen lẫn trong video là những clip cậu trợn tròn mắt hay đại loại vậy.
Những clip này nối liền với nhau tạo thành một mạch, nhìn kiểu gì cũng
thấy mình bị hố.
Cậu mới xem một lúc mà đã bật cười, chẳng mấy
chốc phòng phát sóng trực tiếp thành cái trại thương điên, cậu nhìn
người đã làm ra cái video này rồi nói vào live: "Tôi nhớ kỹ bạn rồi nhé
"Tôi Yêu GSB", thật luôn đó. Tốt nhất bạn đừng có mà xuất hiện bên đối
thủ của tôi trong game nhé, không thì... ừm hửm!"
Thời gian phát
sóng trực tiếp luôn trôi qua rất nhanh, Tô Hoan Trạch vẫn luôn ngồi cách đó không xa và quan sát cậu live stream với vẻ mặt đăm chiêu, vừa uống
sữa bổ sung canxi. Cậu ta thấy chỉ khi Tiết Diệc Sâm livestream mới hoàn toàn bung xõa bản thân mình, chỉ lúc đó cậu mới được tự nhiên và vui
vẻ, trò chuyện thoải mái trông cực kỳ sinh động.
Ngay khi đồng hồ đếm ngược đến con số 0, bỗng có pháo hoa nổ tung bên ngoài cửa sổ, ánh
sáng chiếu rọi bầu trời trên đầu họ. Tiết Diệc Sâm giật mình, vội vàng
quay lai nhìn thì mới biết có người đốt pháo hoa trong sân biệt thự, cậu khiếp sợ nhìn một lúc lâu mới hỏi Tô Hoan Trạch: "Cậu cho người đốt à?"
"Ừm, năm mới vui vẻ nhé." Lúc này Tô Hoan Trạch lên tiếng, vừa dứt lời thì
trận pháo hoa tiếp theo nở rộ, chiếu sáng hơn phân nửa gương mặt của cậu ta. Đường nét tinh xảo dưới ánh lập lòe bỗng trở nên rất đặc biệt,
gương mặt dưới cặp kính cũng trở nên mềm mỏng một cách kỳ lạ.
Trong giây phút đó cậu chợt sững sờ, hình như đây không phải là lần đầu tiên
có người nói câu này với cậu, bạn học cũ cũng từng khách sáo nhắn tin
như vậy. Nhưng lần này không giống vậy, người trước mặt này có lòng
chuẩn bị một nơi để đón giao thừa với cậu, thậm chí còn đốt pháo hoa cho cậu ngắm.
"Ò... Chúc cậu năm mới vui vẻ nha." Cậu ngập ngừng,
sau đó lại ngẩng đầu lên ngắm pháo hoa trên bầu trời, bỗng cảm thấy ấm
lòng lạ thường.
Đón tết là vậy ư...
Có người ở bên cạnh, có người tán gẫu với mình trong phòng phát sóng trực tiếp, cậu không còn phải cô đơn lẻ loi nữa.
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã điên cuồng nhảy lên, mọi người
đều đang chúc tết hoặc trêu ghẹo chuyện Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch,
nhưng cậu phớt lờ chúng và ngắm nhìn pháo hoa và những đèn sao trong
phòng bằng đôi mắt trong veo và nụ cười ngây ngô.
Cậu chúc tết fans của mình rồi mới tắt live, lúc này pháo hoa cũng ngừng bắn.
"Cậu có muốn cùng ăn bánh kem không?" Tô Hoan Trạch chỉ vào mấy món tráng miệng vừa được đưa đến.
"Ừm, được."
Thật ra mà nói thì cậu không thích ăn đồ ngọt cho lắm, cậu chỉ thích ăn mặn
và cay thôi. Món tào phớ ngọt hay mặn nhỉ? Với Tiết Diệc Sâm thì nó có
vị mặn.
Nhưng vì ở cạnh Tô Hoan Trạch nên sẽ là một đáp án khác.
Khẩu vị hai người tuy không giống nhau nhưng lại ngồi chung một chỗ, thong thả ăn mấy món đó.
Lần này cậu rất nể mặt mũi người ta, chẳng những ăn hết một miếng bánh rồi
còn quất luôn một ly trà sữa. Bấy giờ mới sóng vai trở về cùng Tô Hoan
Trạch, đến cửa phòng cậu, Tô Hoan Trạch mói nói một câu: "Ngủ ngon nhé."
"Ừm, ngủ ngon."
Cậu vào phòng, Tô Hoan Trạch không đi theo nữa. Cả đêm không ngủ được bèn
mở điện thoại lên lướt weibo, thấy một bài đăng nọ khiến cậu tức đến mức bật cười.
Trường Cầm: #Đêm giao thừa của giới livestream# Gần
đây streamer Bác Sĩ Tiết đang hot trên mạng đã đón giao thừa với bạn
cùng phòng đại gia của mình ở một căn biệt thự xa hoa, trai đơn trai
chiếc đón năm mới rồi còn bắn pháo hoa show ân ái nữa chứ, chói mù mắt
tôi rồi. Nhưng mà bạn thân cũ của Bác Sĩ Tiết là Tháng Hai Đen Tối lại
đang tủi nhục với cái cảnh livestream vượt phó bản đây này, đây quả thật là chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc.
Bài đăng còn đính kèm hai bức ảnh, một bức là Tiết Diệc Sâm nổi bật trên nền pháo
hoa, tuy chỉ có đường nét nhưng lại mang một vẻ đẹp lạ kỳ. Bức còn lại
là ảnh chụp Tháng Hai Đen Tối vượt phó bản, trông ảm đạm quá chừng.
*
Tiết Diệc Sâm rất tuân theo đồng hồ sinh học của mình nên cho dù là ngày
nghỉ lễ thì cậu vẫn sẽ dậy đúng giờ, cậu vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi
ra ngoài thì thấy người giúp việc đang tất bật.
Họa hằn lắm cậu
mới thấy Tô Hoan Trạch cũng dậy giờ này, cậu ta đang ngồi trên sô pha
phòng khách bấm điện thoại. Thấy cậu đi ra, Tô Hoan Trạch lập tức ngẩng
đầu lên nói: "Lát nữa em gái tôi sẽ đến đây, cậu có thể hợp tác giúp đỡ
tôi một chút không?"
"Hợp tác? Hợp tác thế nào?"
"Giả vờ như chúng ta đã là một đôi."
"Tại sao phải làm vậy? Tôi từ chối!" Tiết Diệc Sâm từ chối không chút nghĩ ngợi, cậu sẽ không làm như vậy đâu.
"Vì em ấy vẫn luôn lo lắng cho tôi từ khi chuyện của tôi vỡ lỡ, em ấy hy
vọng tôi có thể tìm được nửa kia phù hợp để có thể yên lòng."
"Cậu giàu vậy sao không bỏ tiền ra thuê diễn viên đi!"
"Kỹ năng diễn xuất của tôi tệ lắm, tôi không thể diễn như mình thích những người đó được."
Tiết Diệc Sâm đang định phản bác thì nghe chuông cửa vang lên, Tô Hoan Trạch lập tức đứng dậy đi mở cửa, cậu cũng đi theo cậu ta, đang định trả treo Tô Hoan Trạch vài câu nữa.
Những vừa mở cửa ra và thấy hai bóng người đi vào, cậu lập tức im bặt.
Chỉ thấy một cô nhóc ngồi trên xe lăn và được người khác đẩy vào. Cô nhóc
khá giống Tô Hoan Trạch, cũng mắt một mí, đuôi mắt vểnh lên và con ngươi không lớn, nhưng vì cô nhóc mỉm cười nên không khác gì một thiên thần
nhỏ. Khi cô nhóc nhìn thấy Tô Hoan Trạch thì vui mừng kêu lên: "Anh ơi!"
Tô Hoan Trạch nhẹ nhàng đáp lại, sau đó giới thiệu Tiết Diệc Sâm với em gái mình: "Đây là anh dâu của em."
Tiết Diệc Sâm muốn phản bác lắm chứ, nhưng nhìn thấy thân hình gầy gò của cô nhóc nên lòng dạ thắt lại, dù trên đùi của cô nhóc có phủ một lớp chăn
nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi chân gầy đến mức đáng sợ kia, gần như
không có một chút thịt nào mà chỉ có khung xương đang cố chống đỡ lớp da bên ngoài. Nhưng cô nhóc lại nở nụ cười, thấy cậu thì càng phấn khích
hơn, vui vẻ nói: "Anh dâu đẹp trai quá đi mất ạ!"
Vẻ mặt Tiết Diệc Sâm cứng đờ một lúc nhưng rồi cậu cũng nhoẻn miệng cười: "Chào em nhé, anh tên Tiết Diệc Sâm."
Thôi được rồi, hợp tác chút cũng không mất miếng thịt nào.
Bọn họ vui vẻ bước vào trong, ánh mắt Tô Hoan Dao vẫn luôn dán trên người
Tiết Diệc Sâm, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ. Nhưng cô nhóc vẫn thân
thiết với anh trai của mình hơn nên quay sang thì thầm với Tô Hoan
Trạch.
Lúc này có người hỏi Tiết Diệc Sâm: "Cậu chủ nhỏ muốn dùng món gì trong bữa sáng?"
Cậu nghe người ta gọi mình là cậu chủ nhỏ, không phải xếp sau cậu hai à, thế nên không vui trả lời: "Sau này gọi tôi là mợ hai!"
Người giúp việc nghe vậy thì ngẩn người, sau đó nhanh chóng đáp ứng.
Tô Hoan Trạch nghe cậu nói vậy, chợt nở nụ cười tươi rói khiến Tô Hoan Dao còn tưởng mình gặp ảo giác cơ đấy.