Lúc cạo lông thì nó cứ giãy nãy không chịu phối hợp, Tiết Diệc Sâm chỉ có thể cởi áo khoác và xắn
tay áo đi đến giúp đỡ kiềm chế nó lại, tiếng chuông điện thoại reo lên
cũng không phát hiện ra.
Cạo lông xong xuôi, bác sĩ vừa bôi thuốc cho Que Kem vừa dò hỏi cậu với thái độ không mấy thân thiện: "Trong nhà cậu có người không thích thú cưng và cố tình bạo hành nó sao? Nhìn vết
thương trên cơ thể của nó xem, với cả trước kia nó được chăm bẵm quá nên bị nhốt trong môi trường tối tăm và ẩm ướt trong một thời gian thôi
cũng khiến nó bị bệnh ngoài da thế này đây, cậu có biết không? Sau khi
tắm xong nhất định phải sấy khô!"
Tiết Diệc Sâm bị hỏi dồn dập
đến mức sững sờ, chỉ có thể cắn răng nói cảm ơn rồi mua thêm ít thuốc, ủ rũ quay về trường, vừa đi vừa cáu tiết. Cậu đã chọc ai đâu, làm người
tốt việc tốt còn bị bác sĩ thú y mắng một trận.
Nhưng rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với Que Kem? Có phải trong nhà Tô Hoan Trạch có
người nào đã ngược đãi nó không, Que Kem không biết nói nên mới phải
ngậm bồ hòn ư? Với cả Tô Hoan Trạch có biết những chuyện này không?
Cậu vác con mèo trở về phòng ngủ, Tô Hoan Trạch vẫn chưa quay lại. Cậu thả
Que Kem ra, vì bị cạo trọc lông nên cảm thấy nó cứ ỉu xìu mãi. Đôi mắt
đen láy vốn khiến nó rất hung dữ, bây giờ càng trở nên hung thần ác sát, đúng là càng nhìn càng thấy giống chủ nhân của nó mà.
"Tao cũng
không còn cách nào khác, vì tốt cho mày nên phải cạo lông thôi. Thế mới
tiện cho việc xử lý vết thường và bôi thuốc, mấy hôm nữa mọc lại liền ấy mà. Tao còn chưa sợ mày lây bệnh ngoài da cho tao thì mày nên biết ơn
đi." Cậu không những nói chuyện với một con mèo, đã vậy còn nháy mắt với nó, tiếc thay Que Kem không có tâm trạng để ý đến cậu.
Từ lúc về đến nơi cậu đã thấy hơi đói, vừa ném cặp sang bên cạnh thì thấy quần áo và cả áo khoác dính đầy lông mèo nên cởi ra vứt lên giường, đổi sang
một bộ khác rồi xuống căng tin dưới lầu ăn cơm.
*
Sau khi
Tô Hoan Trạch quay lại trường thì đưa Que Kem về ký túc xá trước rồi mới đi ra ngoài mua vài thứ, lúc trở về thì chẳng thấy Que Kem đâu cả. Ngay lúc đó lại thấy bàn học Tiết Diệc Sâm rối tung hết lên, vừa nhìn đã
biết là kiệt tác của Que Kem đây mà. Cậu ta không khỏi rụng tim, cứ nghĩ sau khi Tiết Diệc Sâm tới thì thấy bàn học bị Que Kem quậy tanh bành
nên xách đầu nó đi dạy dỗ rồi.
Máu nóng dồn lên đầu khiến cậu ta
vội vàng gọi điện thoại cho Tiết Diệc Sâm, nhưng Tiết Diệc Sâm không bắt máy khiến cậu ta càng cảm thấy có điềm.
Cậu ta sốt sắng nên vội
vàng đi tìm quanh khuôn viên trường, muốn xem thử có thể gặp được Tiết
Diệc Sâm hay không, ai dè đi khắp nơi cũng chẳng thấy đâu mà lúc quay về ký túc xá lại thấy Que Kem ngồi lẻ loi trên giường cậu ta, nó không còn một chút lông nào, đã vậy còn có vết thương trên người. Nó gục đầu rất
thấp, tựa như đang rất ấm ức.
Nhìn thấy cậu ta bước vào, Que Kem tủi thân kêu "meo" nhưng vẫn không chịu nhúc nhích, tỏ vẻ trái tim tui đau quá man trông cực kỳ đáng thương. Cậu ta hiểu Que Kem rất rõ, mức độ đỏm dáng
của con mèo này không hề thua kém Tiết Diệc Sâm, hơn nữa tính tình cũng
khó chiều y chang. Nhưng nó không phải là một con mèo hư hỏng nên cậu ta vẫn luôn đối xử đầy kiên nhẫn với nó như cách cậu ta đối xử với Tiết
Diệc Sâm vậy.
Cậu ta lại nhìn sang đống quần áo dính đầy lông mèo trên giường Tiết Diệc Sâm. Lông của Que Kem thường xuyên được chải
chuốt nên không thể nào rụng nhiều đến mức này được, có thể dính nhiều
như vậy chứng tỏ Que Kem đã phải giãy dụa trong vòng tay của Tiết Diệc
Sâm.
Nhưng... nếu vì Que Kem nghịch ngợm mà Tiết Diệc Sâm lại
ngược đãi nó thì Tô Hoan Trạch không tài nào vui nổi! Thậm chí cậu ta
còn cảm thấy phẫn nộ.
Cậu ta đến bên mép giường vỗ về Que Kem và
ôm lên để quan sát da của nó, càng nhìn càng cảm thấy đau lòng. Tô Hoan
Trạch tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tiết Diệc Sâm về ngay
lúc này, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát nào đó, còn lắc qua lắc lại
chùm chìa khóa trên tay khiến nó vang leng keng. Mở cửa ra thì thấy Tô
Hoan Trạch, cậu nhàn nhã chào hỏi cậu ta rồi đặt đống thức ăn mua về lên bàn học.
"Cậu làm vậy với Que Kem ư...?" Tô Hoan Trạch dò hỏi, cậu ta không muốn chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện đã làm ầm lên.
"Ừm đúng vậy, vừa nãy tôi mang nó ra ngoài." Tiết Diệc Sâm vừa mở đống đồ
ăn ra chuẩn bị ăn vừa nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu... Đệch! Cậu
làm cái quái gì vậy?!"
Tiết Diệc Sâm đang định nói với Tô Hoan
Trạch về chuyện của Que Kèm, bất thình thình bị ăn một cước khiến thân
thể cậu nghiêng ngả, suýt chút nữa đã sấp mặt.
"Cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?!" Tô Hoan Trạch giận dữ chất vấn.
"Tôi quá đáng?!" Tiết Diệc Sâm trợn tròn mắt dùng tay chỉ vào mũi của mình
hỏi ngược lại cậu ta, lập tức giận tím người và gào lên mắng, "Cậu không chăm sóc mèo nhà mình cho tốt, tôi giải quyết giúp cậu rồi cậu còn cáu
với tôi? Cậu nuôi được thì nuôi, không nuôi được thì tặng lại cho người
khác lẹ đi, tốt cho cả con mèo nhà cậu đấy."
Mấy câu này chẳng
khác gì đang thừa nhận chính cậu đã dạy dỗ nó một trận khiến Tô Hoan
Trạch bùng nổ, cậu ta nhào đến, mới vừa tới gần đã bị Tiết Diệc Sâm trở
tay cho ăn một đấm nhưng cậu ta cũng nhanh nhẹn né đi. Sau đó cậu ta túm cổ áo Tiết Diệc Sâm đè cậu vào tường, vừa thô lỗ lột đồ cậu vừa giận dữ nói: "Nếu để cậu khỏa thân đi khắp nơi cậu có thấy thoải mái được
không? Cậu có tức giận thì đổ lên đầu tôi này, đồ đạc có hư thì tôi vẫn
có thể đền gấp mười lần cho cậu, cậu ngược đãi một con mèo thì hay ho gì chứ?!"
Tiết Diệc Sâm nghe vậy thì điên tiết, buột miệng văng tục nhưng tiếc thay lại bị hệ thống ẩn đi khiến câu nói ngắt quãng, Tô Hoan Trạch hoàn toàn không thể hiểu cậu đang nói gì, cậu ta chỉ biết Tiết
Diệc Sâm đang rất tức giận và gào lên một câu rõ to: "Tô Hoan Trạch, cút con mịa cậu đi! (Mẹ kiếp) cậu muốn chết à!"
Tô Hoan Trạch phớt lờ câu nói của Tiết Diệc Sâm, tiếp tục lột quần áo của cậu ra đến
khi trên người không còn mảnh vải che thân, để lộ ra làn da trắng nõn
mới kéo cậu vào nhà vệ sinh.
Cái phòng tắm chật hẹp này sao có
thể chứa chấp hai cậu trai cao to cùng chen chúc với nhau được chứ, Tô
Hoan Trạch cầm lấy vòi sen dội nước lạnh lên đầu cậu rồi hỏi: "Cậu tỉnh
táo lại chút nào chưa? Bình thường tôi có thể dung túng cho mọi chuyện
cậu làm, nhưng cậu đừng có mà đụng đến điểm mấu chốt của tôi."
Tiết Diệc Sâm tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng lên, cậu ra sức phản kháng
nhưng rồi nhận ra mình không phải là đối thủ của Tô Hoan Trạch, hiển
nhiên Tô Hoan Trạch từng học mấy thứ như vật lộn hay gì đó, mà sức lực
của cậu cũng không thể nào sánh bằng cậu trai cao to hơn mình này, cậu
ta túm mình cứ như túm một con gà con vậy.
Lửa giận của cậu hừng
hực nhưng không thể nào bùng nổ. Thời tiết rét lạnh như thế này, hơn nữa bản thân cậu cũng là người thể hàn nên dễ dàng tê cóng trong cơn giá
rét. Bây giờ cậu lại bị người ta dội nước lạnh lên đầu nên cánh môi cứ
run rẩy, nhưng lại chẳng còn sức để nói nên lời.
Tô Hoan Trạch
thấy cậu không mở miệng mà vẫn cứ thở hổn hển, nhưng thái độ vẫn không
chịu khuất phục nên càng trở nên bực mình hơn. Đã thế mấy hôm nay cậu ta luôn bị Tiết Diệc Sâm phớt lờ nên cơn tủi thân trỗi dậy.
Tô Hoan Trạch cho rằng từ nhỏ đến giờ cậu ta chưa từng đối tốt với ai như thế,
luôn đối xử cẩn trọng và giúp đỡ cậu hết sức có thể, ấy thế mà giờ đây
lại rơi vào kết quả như vậy. Mặt nóng dán mông lạnh, có ý tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú là cảm giác này sao?
Vì vậy Tô Hoan Trạch
tắt vòi hoa sen và ném nó sang một bên, vẫn đè Tiết Diệc Sâm lên bức
tường lạnh như băng. Phải nói nó còn khiến người khác khó chịu hơn lúc ở ngoài, gạch men đen sẫm lạnh lẽo hơn nhiều so với bức tường sơn trắng
ngoài kia, nước lạnh khắp người khiến cậu không khỏi rùng mình, sau đó
lại phải đón nhận một nụ hôn khiến người khác cảm thấy không được thoải
mái.
Tô Hoan Trạch hôn cậu một cách đầy phẫn uất, một tay nắm
cằm, tay còn lại đè hai tay cậu lại khiến cậu chỉ có thể giơ hai cánh
tay lên và chịu đựng một nụ hôn ngột ngạt.
Nụ hôn này tràn đầy sự cưỡng ép, nghiền nát và trừng phạt, thậm chí có cả mùi máu tanh đặc
trưng của một người đàn ông, nói chung cả hai đều trở nên chật vật.
Môi Tiết Diệc Sâm rất lạnh còn môi Tô Hoan Trạch lại khô nẻ, kỹ năng hôn
hít của hai người họ đều rất kém cỏi, hay phải nói kinh nghiệm bằng
không. Một người ra sức vùng vẫy, người còn lại cứ hôn trong vô thức.
Tô Hoan Trạch thích cậu trai này, từ lâu cậu ta đã biết bản thân mình
không thích con gái mà chỉ thích con trai, nhưng bên cạnh hoàn toàn
không có ai hợp với gu của cậu ta. Cậu ta biết Tiêu Ý Hàng thích mình,
bản thân cậu ta cũng đã dứt khoát từ chối nhưng lại bị Tiêu Ý Hàng một
mực giả ngu, cậu ta cứ khăng khăng rằng trên thế giới này chẳng có ai
hiểu Tô Hoan Trạch hơn mình cả.
Trong chuỗi ngày bị người khác
chỉ trỏ soi mói, chỉ có Tiêu Ý Hàng ở bên cạnh và trả đòn những tên phỉ
báng cậu ta, cậu ta biết Tiêu Ý Hàng rất tốt với mình, nhưng cậu ta
không cần. Đáng tiếc có ngăn cản cũng vô ích, thế nên cậu ta cũng lờ đi.
Cậu ta gặp Tiết Diệc Sâm hôm nhập học, kể từ đó vẫn luôn chú ý đến Tiết Diệc Sâm.
Tiết Diệc Sâm đứng trước tấm bảng đen dán danh sách lớp, ngước đầu tìm tên
mình trên đó. Cơn gió ngày hè khẽ thổi tung làn tóc đen dày và bồng bềnh của cậu. Dưới ánh mặt trời, làn da cậu chẳng khác gì đang bừng sáng,
tia nắng chiếu thành một vệt đáp ngay chóp mũi của cậu hệt như có một
tầng ánh sáng rực rỡ đang phủ lên người cậu vậy.
Ngay từ lần đầu
tiên nhìn thấy Tiết Diệc Sâm thì cậu ta đã bị thu hút, và rồi thật tình
cờ hai người là bạn cùng lớp. Nhưng Tiết Diệc Sâm không hề để ý đến cậu
ta, dù tỏ ra rất nghiêm chỉnh nhưng nụ cười của cậu đầy vẻ hư hỏng, lúc
nói chuyện cũng rất bình thản.
Thậm chí cậu ta có thể nhận ra Tiết Diệc Sâm đang cố ý che giấu bản thân mình.
Khi Tiết Diệc Sâm cắt tóc giúp cậu ta thì cậu ta luôn cảm thấy bối rối, cậu ta chú ý đến xương quai xanh trắng nõn và cần cổ tinh tế của Tiết Diệc
Sâm, vẻ đẹp này khiếp cậu ta nhớ mãi không quên. À còn phải nhắc đến đôi bàn tay đẹp đẽ của cậu nữa, cả mùi hương cơ thể liên tục phả vào khiến
người ta cảm thấy chộn rộn. Cậu ta không muốn để Tiết Diệc Sâm chạm vào
mình, mỗi lần đụng phải đều khiến cậu ta cảm thấy nơi bị chạm vào ngứa
ngáy, dần dà trái tim cũng trở nên nhộn nhạo khó lòng kiềm nén được.
Nhưng tên nhóc Tiết Diệc Sâm này không biết điều chút nào, cứ luôn cố ý đụng chạm như đang châm ngòi vậy.
Sau đó lúc cậu ta chơi game thì nghe được một giọng nói rất giống Tiết Diệc Sâm, rồi lúc thấy cậu mở cam lên chỉ để lộ ra phần cổ thôi cũng khiến
cậu ta có thể nhận ra, khi ấy cậu ta không cầm lòng được mà cười khổ,
thì ra bản thân mình đã u mê người ta đến mức này.
Xuyên suốt
những ngày tháng sau này, cậu ta vẫn luôn âm thầm quan tâm đến Tiết Diệc Sâm, nếu cậu không khiến Que Kem bị thương thì cậu ta đã không tức như
vậy đâu.
Bấy giờ Tô Hoan Trạch mới chịu dừng lại, khẽ buông Tiết
Diệc Sâm ra. Vừa cúi đầu xuống thì thấy Que Kem đang dùng sức cắn lấy
ống quần mình, như đang bảo cậu ta đừng làm Tiết Diệc Sâm bị thương.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy cánh môi mình đau đớn như thể bị xé ra thành nhiều
mảnh, nhìn thấy Que Kem bèn dùng âm thanh khản đặc nói với cậu ta: "Lúc
tôi dẫn nó đến bệnh viện thú ý, bác sĩ bảo tốt nhất là không nên để nó
tiếp xúc với môi trường ẩm ướt, nó đang bị nấm da mà còn bị người nhà
của cậu hành hạ nên rất yếu ớt."
Tô Hoan Trạch nghe cậu nói vậy thì ngẩn người rồi ngạc nhiên nhìn Tiết Diệc Sâm, vẻ mặt trở nên cứng đờ.
"Tôi mua thuốc cho nó rồi, trong cặp của tôi ấy." Tiết Diệc Sâm lại giãy
dụa, cuối cùng Tô Hoan Trạch cũng chịu buông cậu ra. Cậu lắc cổ tay và
phun một ngụm nước bọt, thấy trong đó có cả tơ máu nên quay lại trừng Tô Hoan Trạch với vẻ mặt căm tức, "À đúng rồi, tốt nhất cậu đừng ngủ ngay
bên cạnh tôi, bằng không tôi sẽ giết cậu mất."
Tức giận!
Tức giận vô cùng!
Nếu không giết chết tên Tô Hoan Trạch này thì cơn giận của cậu không thể nào dập tắt nổi!
Cậu dứt lời thì giơ chân lên, hung hăng đạp một cước vào bụng Tô Hoan
Trạch, dường như vẫn còn chưa hả giận nên đạp thêm vài cước nữa. Tô Hoan Trạch không hề đáp trả, cũng không hề né tránh, nếu không thì cậu cũng
chẳng tiến hành suôn sẻ như vậy.
Tiết Diệc Sâm ra khỏi nhà vệ sinh thì tìm khăn lau khô cơ thể.
Tô Hoan Trạch ngồi xổm trong phòng tắm ôm bụng, đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi bất an.