Cha Tiết khốn nạn vừa nghe nói vẫn còn nợ học phí, không khỏi sửng sốt
rồi lăn ra ăn vạ ngay lập tức: "Tại sao lại có phí chọn trường nữa? Sao
từ đầu mấy người không có nói vậy đi? Còn hơn cả trăm ngàn, mấy người
không đi ăn cướp luôn cho rồi?"
"Hẳn anh cũng thấy chất lượng của trường chúng tôi khác xa so với nhưng ngôi trường phổ thông khác, đây
là trường tư với lực lượng giáo viên hùng hậu, hầu hết các giáo viên đều có bằng thạc sĩ trở lên và có nhiều kinh nghiệm trong việc giảng dạy.
Nếu anh không tin, tôi có thể đưa biên lai cho anh xem thử. Lần trước
Tiết Diệc Sâm được thưởng và trừ thuế xong thì chỉ nhận bốn mươi ngàn
đến tay, vừa hay có thể trả bớt một phần học phí, có điều vẫn còn nợ rất nhiều. Trước đây trường học vẫn luôn thúc giục trò ấy liên lạc với phụ
huynh nhưng trò ấy không chịu, bây giờ anh cũng đã đến rồi..."
Cha Tiết khốn nạn vừa hiểu mình đang bị đòi tiền thì lập tức ngắt lời của
thầy Ngô, sốt ruột đến mức văng cả tiếng địa phương: "Dẹp mẹ nó đi, còn
đòi cả phí chọn trường, tụi tui làm gì ra tiền mà nộp khoản này cho
được? Không nên học ở đây mà! Lập tức cho nó thôi học và trả tiền lại
cho bọn tui ngay, gia đình tụi tui đều làm ruộng, có học cho giỏi cũng
chẳng làm được gì. Mau để thằng nhãi ranh này thôi học về nhà làm ruộng
với tui, không học hành gì nữa sất, học cho lắm tắm cũng ở truồng
thôi?!"
Thầy Ngô đang cố tỏ ra hiền lành, thấy cha Tiết khốn nạn
đến vậy thì sắc mặt cũng trở nên u ám. Chỉ vì số tiền ít ỏi này mà bắt
con cái mình nghỉ học, trước đây ông chỉ nghe nói chuyện Tiết Diệc Sâm
bị bỏ rơi từ nhỏ và được bà nội nuôi nấng, lớn lên thì tự đi làm thêm
kiếm học phí. Cứ tưởng cha mẹ cậu chỉ vô trách nhiệm thôi, nào ngờ cha
ruột có thể cặn bã đến mức này.
"Vẫn nên học tiếp chứ, chỉ cần
học thật giỏi và có trình độ học vấn cao thì tiền lương sau này sẽ cao
chót vót đó. Khi ấy chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa, đâu cần
phải để ý chút tiền này, trong tương lai trò ấy sẽ kiếm được bộn tiền
cho coi."
"Ông không cần nói với tui mấy chuyện này đâu, không
phải mấy người muốn lừa gạt mấy trăm ngàn kia của bọn tui à? Tui sống
bằng này tuổi rồi mà chưa bao giờ nghe phí chọn trường cao như vậy, chỗ
này cũng chả phải đô thị loại 1, mức sống ở đô thị loại 2 mà đắt đỏ đến
vậy hả, mấy người muốn lừa đảo đúng không. Trong huyện thành chỗ tui vẫn có trường cấp 3, nếu nó thật sự muốn học thì học ở đấy cũng được vậy,
không nhất thiết phải tốn nhiều tiền như vậy học trường mấy người đâu."
"Cấp 3 rồi, e rằng chuyển trường thì phiền phức lắm..."
"Phiền phức thì khỏi cần đi học nữa, học hành làm đéo gì. Cái loại hư hỏng do
con đàn bà đĩ điếm kia sinh ra thì có thể là hạng tốt lành gì chứ? Tại
sao phải lãng phí số tiền này? Từ nhỏ nó đã học thói ăn cắp vặt và gây
gổ đánh nhau, hư đốn từ trong xương rồi, tui mang nó đi là đang làm
phước cho trường mấy người đó."
Cha Tiết khốn nạn một hai phải
đòi cho bằng được số tiền này, thẳng thừng bôi xấu bất chấp nhân phẩm
của con trai mình, nói chuyện mỗi lúc một quá đáng hơn, trơ trẽn đến mức cùng cực như vậy mà vẫn cảm thấy mình rất có đạo lý, ra vẻ mình đang
đại nghĩa diệt thân*, vì dân trừ hại.
(Vì đại nghĩa mà người thân cũng giết.)
"Anh không thể bôi nhọ con trai mình như vậy, ở trường của chúng tôi trò ấy
là một học sinh giỏi hiếm có, phẩm chất cũng rất ưu tú."
"Giỏi
cái gì mà giỏi, nó là đứa bại hoại! Đừng nghĩ tui không biết, khi bà nội nó qua đời thì nó đã trộm tiền của bà nội nó, tui không biết nó đã lấy
bao nhiêu, nhưng đảm bảo phải chín mười ngàn. Phường trộm cắp như vậy mà trường mấy người vẫn muốn chứa chấp à? Đừng có mơ tui bỏ ra một đồng
phí chọn trường nào cho tên rẻ rách này, tui không có tiền đâu. Mau đuổi học nó và trả học phí lại đây cho tui, nếu không tui chẳng để yên đâu."
Lúc này thầy Ngô đã trở mặt, ông tin tưởng học trò của mình và cũng biết
chắc chắn Tiết Diệc Sâm sẽ không trộm tiền của bà nội, dù sao cậu cũng
được bà nội nuôi nấng. Theo lẽ thường thì số tiền đó do bà chủ động để
lại cho cậu.
Nhưng trong đầu cha Tiết khốn nạn chỉ biết có tiền
chứ làm gì nghĩ đến con cái. Lão ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mấy
năm nay Tiết Diệc Sâm phải sống như thế nào hay bây giờ có đang sống tốt hay không. Lão ta chỉ muốn chiếm số tiền thưởng bốn mươi ngàn tệ kia
thôi, có lẽ lấy được tiền rồi thì chẳng quan tâm đến Tiết Diệc Sâm nữa
đâu, Tiết Diệc Sâm sống chết thể nào cũng mặc kệ. Bao giờ Tiết Diệc Sâm
có tiền thì lại mặt dày mò đến đòi hỏi tiếp.
Nếu ông là thầy của Tiết Diệc Sâm mà lúc này không thể bảo vệ được cậu thì tương lai của Tiết Diệc Sâm sẽ bị hủy hoại mất.
Vì thế thầy Ngô đột nhiên tỏ thái độ lạnh nhạt, nói: "E rằng không thể làm như vậy, Tiết Diệc Sâm đã đi học hơn nửa học kỳ rồi, học phí và phí
chọn trường chắc chắn sẽ không được hoàn lại. Cùng lắm thì bây giờ để
trò ấy thôi học, số tiền đó bên phía trường học cũng không thu nữa. Nếu
không để chúng tôi thực sự truy cứu việc người giám hộ không trả học phí thì anh có thể bị bắt, thế thì vẫn phải nộp tiền thôi. Nếu hai người đã tới đây, cũng không chịu nộp tiền thì đừng trì hoãn việc học của Tiết
Diệc Sâm nữa, trò ấy học rất tốt nên được nhà trường đánh giá rất cao,
tin rằng sau này trò ấy vẫn có thể tiếp tục kiếm được tiền thưởng và sẽ
trả hết phí chọn trường hoặc khi trò ấy tốt nghiệp có công việc ổn định
thì trả lại tiền cho nhà trường sau."
"Đồng chí này nói chuyện
khó nghe quá đi mất, học phí tận bốn mươi ngàn? Nó chỉ mới học mấy ngày, cùng lắm thì trừ học phí, tiền sách giáo khoa cũng phải còn mấy ngàn
tệ, đừng tưởng rằng tui không biết. Trả tiền đây nhanh lên, nó là con
trai tui, tui muốn làm gì thì làm. Để nó thôi học về làm ruộng với tui." Cha Tiết khốn nạn nói xong thì đập bàn cái rầm, tỏ vẻ mấy người không
trả tiền thì lão làm loạn lên cho mà xem.
Tiết Diệc Sâm vẫn luôn yên lặng lắng nghe, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nhếch mép nói:
"Tôi nói chứ, có phải ông bị ngu không, tại sao phải sốt sắng như vậy?
Tôi còn phải tham gia trận chung kết, nói không chừng có thể nhận thêm
học bổng mấy trăm ngàn, ông gấp gáp đến đây vì sợ tôi tiêu hết tiền
sao?"
Cha Tiết khốn nạn nghe vậy thì cứng họng, cả buổi không nói được một câu, mẹ kế của cậu lại lầu bầu: "Ai trông cậy mày lấy thêm
tiền thưởng, mày tưởng thi đấu ngon ăn lắm à? Coi như biết mình biết ta
đi, mày trả tiền của bà nội lại đây cho bọn tao, không đến lượt mày cầm
số tiền đó đâu."
Câu này nghe chua ngoa quá chừng.
Nhìn
đứa con của vợ cũ trông đàng hoàng và bảnh bao như vậy, cũng biết phấn
đấu còn đứa con trai kia của mình quả thực không thể nào so sánh được,
nhưng bà ta không muốn thừa nhận.
Hơn nữa bây giờ gia đình họ đã nghèo rớt mồng tơi, tiền đã bị cha Tiết khốn nạn tiêu xài hết, năm đó
lúc bà ta gả sang thì vẫn là phú hộ, bây giờ lại là hộ nghèo số một số
hai trong thôn khiến bà ta cứ nghi ngờ lúc bà già kia chết đã lén lấy
tiền cho thằng con lớn, nếu không nhà bọn họ vẫn còn chút tiền để tiêu,
cơ nghiệp của nhà họ Tiết cũng chẳng đến mức sụp đổ.
"Mấy người
không cho tôi một cắc, cũng chưa bao giờ nuôi nấng tôi. Tôi nhận được ít tiền thưởng thì vội vàng đến đòi là thá gì vậy chứ?" Tiết Diệc Sâm tiếp tục hỏi vặn lại.
"Tao là cha của mày! Tiền của mày phải dùng để hiếu kính tao!"
Lúc này bầu không khí trong phòng làm việc đã trở nên căng thẳng hơn, không biết cô giáo nào thẳng tính mắng một cách thẳng thừng: "Sao không biết
nhục chút nào vậy chứ?"
Cha Tiết khốn nạn tiếp tục đập bàn trong
văn phòng, hét lên chất vấn: "Cái gì mà không biết nhục cơ chứ, tui đòi
tiền con tui thì tại sao phải nhục? Bản thân cô không có con cái à, sau
này về già cô không cần con cái mình chăm sóc à?"
"Nếu thật sự
coi em ấy là con thì phải giáo dục em ấy thật tốt, nuôi nấng em ấy thành người, chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha mà lại muốn
hưởng phúc của một người cha, không làm mà muốn có ăn? Già đầu rồi mà
chả biết ngượng chút nào?" Cô giáo kia điên tiết lên, mắng ngược lại cha Tiết khốn nạn.
"Sao cô có tư cách làm giáo viên nhỉ, coi chừng tui đến cục giáo dục khiếu nại cô bây giờ."
"Phụ huynh để nợ học phí còn không biết xấu hổ mà đòi đi khiếu nại?" Cô giáo kia đốp chát lại, cuối cùng bị thầy phụ trách đẩy ra khỏi văn phòng,
tránh cãi nhau rồi làm ầm ĩ lên.
Nhìn thấy người phản bác lão bị đuổi ra ngoài, cha Tiết khốn nạn càng tự tin hơn, nói thẳng: "Trả tiền
lại đây mau lên, trả tiền xong để tôi dắt thằng nhãi này đi, không gây
ra rắc rối gì cho trường mấy người nữa đâu."
Tiết Diệc Sâm ngồi
trên ghế, bắt chéo chân rồi đột ngột phun ra một câu: "Không bằng bây
giờ ông tích đức chút đi, sau này tôi còn có thể hiếu thuận với ông. Bao giờ ông chết thì tôi sẽ mua cho ông mảnh đất thật tốt để mai táng, chôn cất hai vợ chồng mấy người chung một chỗ với nhau và thắt một chiếc nơ
đỏ thật lớn giữa hai bia mộ để hai người trăm năm hạnh phúc. Tết đến tôi sẽ đến và dán chữ hỉ lên trên mộ phần, còn đốt hai ngàn quả pháo và tìm gái xinh đến nhảy nhót trên mộ của hai người..."
"Mẹ kiếp thằng
nhãi ranh này mày câm miệng cho tao, tao không dạy mày thì mày đổ đốn
đúng không!" Cha Tiết khốn nạn nghe vậy thì nổi cơn tam bành, cầm cái
gạt tàn trên bàn ném vào mặt Tiết Diệc Sâm. Mặc dù Tiết Diệc Sâm lập tức nghiêng đầu nhưng vẫn bị gạt tàn nện lên vai, tàn thuốc vương vãi trên
áo đồng phục.
Cùng lúc đó, Tô Hoan Trạch, người vẫn ngồi trong
góc và gần như bị mọi người phớt lờ đứng phắt dậy, nện bước đến trước
mặt cha Tiết khốn nạn vung nắm tay cho lão ta một đấm. Cậu ta khiến tất
cả mọi người choáng váng, thế nhưng chưa kịp đứng ra ngăn cản thì cậu ta đã làm thêm ba cú trời giáng.
"Mày làm cái gì đó!" Mẹ kế thét
chói tai và đẩy Tô Hoan Trạch ra nhưng lại bị Tô Hoan Trạch lườm một
phát. Phải biết rằng khuôn mặt của Tô Hoan Trạch không khác gì dân anh
chị cho vay nặng lãi, cậu ta điên tiết lên còn đáng sợ hơn. Bà mẹ kế bị
dọa sợ ngay tức thì nên vô thức rụt tay lại, vợ chồng gì mà hoạn nạn
chẳng có nhau.
Cha Tiết khốn nạn bị đánh đến mức không nói được
lời nào, khi sờ lên khóe miệng lại thấy dính máu và có một cái răng bị
rớt ra ngoài. Thế nên lão ta bụm mặt hoảng sợ, suýt chút nữa đã phun ra
búng máu: "Giết... Giết người rồi, coi thường pháp luật!"
"Nói nhảm nữa tôi cắt lưỡi ông bây giờ."
"Mày... Mày dám xem mạng người là cỏ rác ư!?"
"Dám chứ, ông có thể thử tìm hiểu xem tôi là ai." Dứt lời thì xách quần áo
của cha Tiết khốn nạn lên, muốn lôi lão ta ra ngoài. Cha Tiết khốn nạn
thà chết chứ không chịu phục, điên cuồng vùng vẫy và la hét đến mức mất
hết hình tượng, lão ta đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, tiếng quỷ khóc
sói gào kia dường như đã ảnh hưởng đến những bạn học cùng tầng, còn có
giáo viên nhô đầu khỏi phòng học nhìn về phía bọn họ.
"Tô Hoan
Trạch trò làm gì vậy?!" Thầy Ngô nghiêm nghị hét to, nhưng không có ý
định nhúc nhích mà ngồi trên ghế rung đùi, tưởng chừng vẫn cảm thấy chưa hả giận.
"Chuyện còn lại cứ để em giải quyết." Tô Hoan Trạch
trả lời, nói xong thì xách lão ta đi xuống dưới lầu, mẹ kế vừa vội vàng
chạy theo vừa điên cuồng mắng chửi nhưng cũng không dám ngăn lại.
Lúc này anh Vương mới lững thững đi lên lầu, nhìn thấy cảnh tượng này cũng
không hề kinh ngạc, vui vẻ chào hỏi Tô Hoan Trạch: "Ấy, sao lại vội vàng vậy chứ? Trùng hợp gặp nhau nữa này? Đã gọi tôi đến đây rồi mà cậu hai
còn phải tự mình động thủ ư?"
"Sao anh đến muộn vậy?" Tô Hoan Trạch chất vấn anh Vương, giọng điệu không hài lòng.
"Bảo vệ không cho anh vào nên anh chỉ có thể leo tường vào thôi."
Tô Hoan Trạch ném cha Tiết khốn nạn xuống tầng 1, cha Tiết khốn nạn lăn
đến ngay bên chân anh Vương nên bị anh ta giẫm một cước, sau đó nghe Tô
Hoan Trạch dặn dò: "Đánh đến mức bồi thường bốn mươi ngàn."
"Được thôi!"
"Anh đánh cả phụ nữ luôn không?"
"Có tiền thì đánh tất."
"Vậy bà ta cũng giao lại cho anh." Nói xong thì đưa mắt nhìn mẹ kế.
"Được!" Anh Vương dứt lời, hớn hở cúi xuống vác cha Tiết khốn nạn lên vai, thấy lão ta giãy dụa thì anh Vương kề dao vào cổ lão ta. Sau khi đánh ngất
xỉu thì lôi lão ta đi như một con lợn chết. Thấy mẹ kế không dám đuổi
theo, anh ta dứt khoát bước tới túm tóc bà ta kéo đi.