Hôm thứ hai, việc đăng ký và chuẩn bị cho cuộc thi tri thức đã chính thức bắt đầu.
Nhà trường tận dụng cơ hội này để quảng bá trường mình, tổ chức một cuộc
kiểm tra nhỏ trong phạm vi trường học. Gom nhặt các câu hỏi từng ra
trước đây in vào một tập và gửi đến các lớp để mọi người tiến hành trả
lời rồi nộp lên chấm điểm.
Tuy nhiên lúc có thành tích lại xuất
hiện đủ loại vấn đề. Dù sao có rất nhiều người từng xem chương trình
này, họ cũng có ý định tham gia cuộc thi này nên đã coi lại những mùa
cũ, thành ra có nhiều bạn học có thành tích cực kỳ nổi bật. Tiết Diệc
Sâm chỉ biết đọc đủ thứ sách linh tinh mà không xem thử chương trình này nên thành tích chỉ ở mức tàm tạm.
Thành tích của Bao Sảng còn
chẳng bằng cậu, khiến cô nàng hoang mang cho rằng bản thân mình không đủ thực lực, suýt chút nữa đã dừng cuộc chơi.
Nhưng thầy Ngô vẫn
bắt buộc hai người họ tham gia, những người khác trong lớp cũng không
báo danh nên cuối cùng họ vẫn phải là người ra trận. Từ ngày chốt danh
sách, thầy Ngô bắt đầu thúc giục hai người họ đến thư viện đọc thêm sách suốt, bảo họ đừng làm mất mặt ông.
Nhà trường cũng chuẩn bị
riêng cho một trăm học sinh đại diện tham gia một cái áo thun, bên trên
in logo của trường, đã vậy còn là màu hồng phấn lẳng lơ, đám nam sinh
thấy cái màu này quá nữ tính nên kháng nghị ầm ĩ nhưng tiếc thay không
thành công, họ vẫn phải mặc nó hôm thi đấu. Những học sinh tham gia thi
đấu còn phải trả 65 tệ tiền trang phục.
Tiết Diệc Sâm và Bao Sảng không cần bỏ tiền ra vì thầy Ngô đã tự bỏ tiền túi trả cho hai người
bọn họ, ông ấy cứ một lòng nghĩ cho mấy đứa học sinh nghèo này khiến
Tiết Diệc Sâm thấy có hơi ngại ngùng, bởi vì cậu cũng chả dám nói với
thầy Ngô rằng có khi thu nhập hàng tháng của cậu còn cao hơn so với ông.
Cũng vì cuộc thi này nên vừa đến tiết tự học thì thầy Ngô đã đến chỗ Tiết
Diệc Sâm và Bao Sảng hỏi bọn họ đã làm bài tập xong hết chưa, xong hết
rồi thì mau đến thư viện đọc thêm sách đi. Thành ra hai người bọn họ
thường xuyên cùng nhau mất tích trong giờ tự học, tiết tự học buổi tối
cũng không cần lên lớp nên dần dần trong lớp rộ lên tin đồn giữa hai
người họ.
Vốn dĩ có rất nhiều người nghe phong thanh chuyện Bao
Sảng thầm mến Tiết Diệc Sâm, bây giờ hai người này cứ sáp sáp lại với
nhau như vậy chắc chắn sẽ khiến người ta liên tưởng sâu xa. Tiết Diệc
Sâm không thích bị dèm pha như vậy nên cáu kỉnh suốt mấy hôm liền.
Sau tiết tự học buổi tối, trong thư viện không có chuông nên chỉ có thể xem thời gian trên điện thoại di động, Tiết Diệc Sâm vẫn đang vùi đầu vào
đống sách.
Do cuộc thi tri thức lần này mà thư viện rất đông đúc, cho dù học sinh lớp 12 không đến thì vẫn có mấy chục người lớp 10, 11
tụ tập lại cùng nhau đọc sách nên khó lòng tranh được mấy quyển sách bổ
ích. Tiết Diệc Sâm không hứng thú với mấy quyển sách đó, kho sách trong
hệ thống của cậu còn đầy đủ hơn ở đây nên cậu ngồi trong góc hí hửng đọc dã sử.
Bỗng nhiên có một người đến cạnh cậu, tay còn xách theo
một đống đồ ăn vặt ngồi xuống. Cậu quay đầu sang nhìn, vừa thấy Tô Hoan
Trạch thì đứng hình: "Sao cậu cũng đến đây, không phải tôi đưa chìa khóa phòng cho cậu rồi à?"
"Tôi đến đây đọc sách." Tô Hoan Trạch vừa
nói vừa đặt một chai nước trước mặt Tiết Diệc Sâm và lấy một cái bánh
sandwich trong túi ra đưa cho cậu.
Tô Hoan Trạch phớt lờ cậu, thuận tay cầm lấy quyển sách trước mặt Tiết
Diệc Sâm lật xem, sau đó không khỏi ngẩn ra, tựa sách là: Hậu cung dã
sử.
"Tôi cảm thấy khí chất của cậu không hợp với thư viện lắm
đâu." Tiết Diệc Sâm ngả người nói nhỏ với Tô Hoan Trạch, thản nhiên cầm
chai nước uống một hớp.
"Thế khí chất của tôi thích hợp với cái gì?"
"Thích hợp chặn đường đánh cướp học sinh tiểu học đó."
"..."
Tô Hoan Trạch không có hứng thú với dã sử, cậu ta buông sách xuống, chẳng
mấy chốc đã ôm điện thoại đọc tiểu thuyết. Quả nhiên con hàng này đâu
định tới đây đọc sách thật.
Tiết Diệc Sâm thì vừa đọc sách vừa
thưởng thức đống đồ ăn vặt ngon lành, cảm thấy có người đãi mình ăn là
một chuyện tốt đẹp biết nhường nào. Cậu đọc sách thêm một lúc, đồ ăn
cũng sắp hết đến nơi, cậu bèn thu dọn cặp sách rồi nói với Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh: "Đi thôi, về ngủ nào."
"Ừm." Lúc Tô Hoan Trạch
đứng dậy còn đưa mắt nhìn sang chỗ Bao Sảng đang ngồi, phát hiện cô nàng không ở chung một chỗ với Tiết Diệc Sâm mà ngồi trong góc nghiêm túc
đọc sách thì cậu ta mới cảm thấy yên lòng.
Mục đích lớn nhất khi
cậu ta đến đây là xem hai người họ có đang gian gian díu díu với nhau
hay không, trông không khác gì giáo viên đi bắt học sinh yêu sớm cả.
Hai người thong thả rời khỏi thư viện, lúc về phòng ngủ bật đèn lên, sắc
mặt Tiết Diệc Sâm trở nên u ám, sau đó cậu gần như rống lên: "Tô Hoan
Trạch, cậu xem Que Kem làm ra cái gì đây này."
Cậu vừa nói vừa chỉ vào đống lộn xộn trên bàn học của mình.
Cậu moi mấy quyển sách bài tập của mình ra, có mấy trang đã bị cắn nát đến
mức không nhìn ra hình dạng ban đầu, chắc hẳn Que Kem đã quẩy trên vở
cậu. Chuyện này cũng không đáng nói, quá đáng nhất là mấy chậu cây mọng
nước cậu cố ý để trên chỗ cao cũng rơi hết xuống, chậu và cây đều vỡ
nát.
Có thể thấy Que Kem đã dọn dẹp hiện trường, mèo ta dùng hết
khả năng dồn đống đất lại một chỗ như chôn cát mèo, nhưng chỉ thấy mọi
thứ lộn xộn hơn. Đã thế trên ga giường của hai người còn đầy dấu chân
bùn đất.
Lần trước cậu đi vệ sinh, thấy không còn chút giấy nào
thì cũng đoán nó bị Que Kem chà đạp rồi nhưng cũng không hề tức. Có lần
về thấy phòng bừa bộn, thậm chí cái chén để cậu ăn khuya cũng bị làm vỡ, cậu cũng chẳng thèm giận, nhưng mà lần này cậu thấy cáu thật rồi.
"Không thì tôi đền cho cậu một chậu khác nhé?" Tô Hoan Trạch cũng từng nhìn
thấy sự bùng nổ của Tiết Diệc Sâm khi thấy mấy chậu cây của mình bị
người khác đạp hư nên hỏi một cách dè chừng, trông thận trọng hết sức.
Tô Hoan Trạch luôn bình thản như vậy, thế nhưng lúc này lại thấy chột
dạ. Cậu ta xách Que Kem sang một bên, sợ linh hồn Hulk trong cơ thể Tiết Diệc Sâm trỗi dậy thì con mèo nhà mình lại ăn đủ.
"Vậy tôi hỏi
cậu, tôi đập chết con mèo nhà cậu rồi bồi thường cho cậu con khác được
không!" Ở trong lòng Tiết Diệc Sâm, đống cây mà cậu chăm sóc mới là thứ
cậu quan tâm đến, những hoa cỏ ven đường kia cậu đâu thèm liếc mắt một
cái.
Tô Hoan Trạch khẽ cau mày, có vẻ như không thể nào hiểu nổi
tại sao Tiết Diệc Sâm lại coi trọng mấy chậu cây này đến thế, cậu ta chỉ coi việc chăm cây cối này là sở thích, Tiết Diệc Sâm lại coi mấy chậu
cây này là nới ký thác bản thân mình, chuyện này không bình thường chút
nào. Mỗi lần đụng đến mấy chậu cây này, tính cách cực đoan của Tiết Diệc Sâm sẽ bộc lộ hết ra bên ngoài, thật ra đây cũng coi như là mắc chứng
cưỡng chế.
Tiết Diệc Sâm đi đến chỗ mấy cây mọng nước kia nhìn
thử, vừa thấy đã quặn ruột, dứt khoát không nhìn nữa mà xoay người tháo
vỏ chăn trải giường của mình xuống, chuẩn bị mang đến phòng giặt giũ,
cậu cất bước ra cửa rồi quăng lại một câu: "Thu dọn đống bừa bọn con mèo nhà cậu bày ra nhanh đi."
Dứt lời bèn quay người bỏ đi.
Tô Hoan Trạch nhìn đống lộn xộn trong phòng và Que Kem hoàn toàn không
biết mình đã làm sai bên cạnh, cậu ta trầm mặc một lúc rồi bước đến bàn
học của Tiết Diệc Sâm quan sát mấy chậu cây nọ. Tô Hoan Trạch không tìm
ra dụng cụ nên chỉ có thể tự tay dời mớ đất vào trong túi rồi trồng mấy
cái cây vào đó.
Cái túi vải bị lấp đầy đất, có thể dựng nó đứng
thẳng lên. Tuy rằng không thuận mắt bằng chậu hoa nhưng có thể dùng tạm. Tiết Diệc Sâm trở lại, Tô Hoan Trạch đang vụng về sửa sang lại mấy cái
cây của cậu, hai tay cậu ta đã nhem nhuốc. Bấy giờ Tiết Diệc Sâm mới
nguôi giận, nhưng vẫn quay sang trừng Que Kem.
"Thôi được rồi, để đó cho tôi." Tiết Diệc Sâm nói rồi đẩy Tô Hoan Trạch sang một bên, tự
mình thu dọn mấy cái cây mọng nước thật cẩn thận, xong xuôi thì chỉnh lý bàn học. Hoàn toàn ngó lơ Tô Hoan Trạch.
Tô Hoan Trạch cũng
không dám chọc tức cậu, cậu ta đi rửa tay rồi trở về đứng ngay bên cạnh
Tiết Diệc Sâm nhìn cậu dọn dẹp, sau đó cậu còn thay một bộ ga trải
giường. Một lát sau lại đến phòng giặt giũ lấy ga trải giường của mình
về, từ lúc Tiết Diệc Sâm quay lại chẳng nói chẳng rằng mà thẳng thừng
leo lên giường ngủ.
Tô Hoan Trạch đắn đo suốt nhưng rồi cũng không hó hé một câu.
Từ bé đến giờ cậu ta vẫn luôn được nuông chiều, ai nấy đều tâng bốc cậu
ta. Cho dù cậu ta có làm sai thì cũng không một ai trách mắng, thậm chí
cậu ta còn không biết xin lỗi thế nào, tuy rằng cảm thấy áy náy đó nhưng ngượng ngùng không dám nói ra. Hơn nữa bản thân cậu ta cũng không phải
là một người giỏi ăn nói gì cho cam, không biết phải an ủi người khác
thế nào nên chuyện lần này chỉ có thể rơi vào bế tắc.
Cậu ta rầu
rĩ nhìn ga trải giường của mình, đành lấy một bộ khác ra để thay. Chỉnh
sửa một lúc vẫn thấy khăn trải giường xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cậu ta
thật sự không biết làm mấy chuyện này. Cậu ta thở dài rồi bế Que Kem đi
tắm rửa, sau đó ngủ tạm.
*
Ngày hôm sau, Tiết Diệc Sâm bị đánh thức bởi bộ vuốt của Que Kem.
Cậu mở to mắt ra, định vươn tay túm Que Kem nhưng nó nhanh nhẹn phóng đi
mất khiến cậu tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thù cũ cộng với thù
mới khiến cậu càng trở nên cáu tiết. Hôm nay Tiết Diệc Sâm dứt khoát
không gọi Tô Hoan Trạch dậy, mang cặp sách vào rồi đến lớp.
Dạo
gần đây Tô Hoan Trạch đang cố tình né Tiêu Ý Hàng nên cậu ta ít khi đến
phòng của hai người bọn họ, thành ra hôm nay không ai đánh thức Tô Hoan
Trạch, hết giờ tự học buổi sáng cậu ta mới mò đến lớp, cũng may có thầy
Ngô gọi cho Tô Hoan Trạch nên cậu ta mới tỉnh lại đấy. Khi đến lớp, cậu
ta đứng bên cạnh nhìn nét mặt của Tiết Diệc Sâm, cậu phớt lờ cậu ta,
dịch ghế về phía trước để cậu ta chui vào.
Tô Hoan Trạch ngồi
xuống thì lặng im dọn dẹp đồ đạc, rồi lại quay sang nhìn Tiết Diệc Sâm,
bụng cậu ta đói cồn cào, tâm trạng cũng không tốt nên dứt khoát lăn ra
ngủ tiếp.
Lúc Tô Hoan Trạch đến lớp, đột nhiên Tiết Diệc Sâm muốn dùng thử plug-in của mình. Cậu dùng nó lên người Vu Hải Lang trước, lập tức nhìn thấy hồ sơ của cậu ta.
Họ tên: Vu Hải Lang
Giới tính: Nam
Sinh nhật: 29.06 (Cung Cự Giải)
Chiều cao: 1m74
Cân nặng: 64kg
Độ thân thiện:
Thông tin chi tiết>>
Cậu đưa mắt nhìn, độ thân thiện đánh giá bằng năm sao, Vu Hải Lang đã sáng
lên hai ngôi sao vàng rực rỡ. Rõ ràng Vu Hải Lang coi cậu là anh em.
Cậu bấm vào thông tin chi tiết thì có thể nhìn thấy hồ sơ tỉ mỉ hơn của Vu
Hải Lang, chẳng hạn như địa chỉ nhà, trường và lớp từng theo học, thông
tin bạn gái và cha mẹ, sở thích, e rằng đây là tất cả những thứ có thể
mở khóa bằng hai sao.
Cậu lại quay sang nhìn Mạnh Hải, độ thân
thiện là một sao rưỡi, cậu không để ý chút chênh lệch này, bởi vì Mạnh
Hải là kiểu người chậm tiêu, không giống tên ngốc Vu Hải Lang.
Ngay sau đó cậu lại thăm dò Tiêu Ý Hàng và Tống Triết, cậu biết chắc chắn
hai tên nhãi này ghét mình lắm. Thì ra Tống Triết cũng có nửa sao với
mình, nhưng mà là sao màu đỏ. Có lẽ màu vàng là biểu thị tình bạn còn
màu đỏ thể hiện sự căng thẳng trong mối quan hệ. Tiêu Ý Hàng cũng không
khiến cậu thất vọng, một sao rưỡi màu đỏ chứng tỏ cậu ta thực sự không
phải ghét cậu vừa đâu.
Cậu nhìn quanh một vòng, sau đó quay đầu nhìn cái tên vóc dáng cao to đang ngủ bên cạnh mình. Suýt chút nữa cậu đã bùng cháy.
Độ thân thiện của Tô Hoan Trạch đối với cậu cũng là hai sao đỏ! Chứng tỏ rằng Tô Hoan Trạch còn ghét cậu hơn Tiêu Ý Hàng.
Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Tiết Diệc Sâm, cậu cũng không để ý còn đang trong giờ học mà nhấc chân đạp Tô Hoan Trạch một cước. Tô Hoan Trạch mơ màng tỉnh đậy, bối rối không hiểu chuyện gì, chỉ biết bạn cùng phòng mình còn giận hơn trước đó.
Chuyện gì vậy trời...?
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Diệc Sâm: Dỗ tôi nhanh, nếu không cậu sẽ mất tôi đấy.
(Tui cố gắng hết sức rồi, nghỉ lễ mà combo đau răng kèm cảm nhẹ nên lúc edit chương này đầu óc cứ xoay mòng mòng. Gõ xong là đăng luôn chứ không
kiểm tra gì hết nên có lỗi cứ note lại nào rảnh tui sửa nghen ️ mong mn thông cảm.)