"Tôi có nghe Tháng Hai Đen Tối bảo chị bị bắt, không ngờ chị sẽ đến
đây." Tiết Diệc Sâm hít một hơi thật sâu trước khi nói chuyện để giọng
điệu của mình nghe bình tĩnh nhất có thể, không hề để lộ ra chút cảm
xúc.
Giọng nói của cậu rất êm tai, nhả chữ rành mạch cộng với ngữ điệu bình thản khiến người khác cảm thấy thả lỏng tinh thần.
"Cả hai người họ đều đảm bảo chị không tham gia vào, chị cũng không hề can dự bao nhiêu nên cảnh sát thả chị ra."
"Cho nên chị đến đây xin khoan thứ thay họ?" Cậu truy hỏi.
Thỏ Hồng Phấn im bặt, hai tay đặt trên đầu gối đang không ngừng xoa nắn.
"Nhưng mà chị không nên đến đây tìm tôi, tôi không phải là nạn nhân lớn nhất
trong chuyện này, tôi chỉ là một người bị mạo danh nên cảnh sát không có ý định tìm tôi điều tra đâu, vậy nên tôi cũng chẳng thế giúp gì cho chị cả."
"Mấy cô bé đó là fans của cậu, có khi họ sẽ nghe lời cậu
nói, hơn nữa mấy người đang giúp đỡ bọn họ là quản phòng của cậu nhỉ?
Cậu có thể bảo bọn họ đừng tham gia vào chuyện này nữa được không?" Thỏ
Hồng Phấn nói một cách chân thành, tốc độ nói rất nhanh, dường như xem
đây là hy vọng sống cuối cùng của bọn họ.
Tiết Diệc Sâm muốn bật
cười nhưng không tài nào cười nổi, mím môi dặn lòng phải thật bình tĩnh
rồi nói: "Chị nghĩ tôi sẽ không đứng về phía fans của mình mà giúp đỡ
những thằng khốn làm tổn thương đến họ sao?"
Thỏ Hồng Phấn nghe
vậy thì ngẩn ra, chẳng nói chẳng rằng, khóe môi run rẩy, do dự một hồi
mới nói: "Bác Sĩ, thật sự ban đầu chị chẳng hề hay biết gì cả, nhưng
trong buổi gặp mặt của Nguyệt Phong có fans cảm thấy bạn của anh ấy khá
giống với cậu nên cậu ta mới nổi tâm tư lệch lạc, cứ vậy mà thừa nhận.
Chị cũng đã từng ngăn cản cậu ta nhưng Nguyệt Phong bảo bạn của anh ấy
đã thu tay nên chị mới không để tâm đến nữa, không ngờ... cậu ta vẫn
tiếp tục."
"Chị Thỏ!" Tiết Diệc Sâm tăng lớn âm lượng, tức giận
nói: "Chị ngu thật hay giả ngu vậy?! Đến lúc này rồi chị vẫn chưa thấy
rõ bộ mặt của anh ta hay sao? Nguyệt Phong bỏ bùa mê thuốc lú gì cho chị vậy?! Trước kia anh ta ngoại tình hẹn hò với fan chứng tỏ anh ta dễ
dàng thay lòng đổi dạ, bây giờ anh ta dung túng cho bạn bè của mình để
hắn ta giả mạo lừa gạt fans của người khác, nghĩa là anh ta cảm thấy đây hoàn toàn không phải là chuyện to tát gì cả, lòng dạ anh ta thâm độc
như vậy! Tên này cặn bã từ trong xương! Không hề coi trọng phái nữ! Đến
giờ phút này rồi mà chị vẫn chưa chịu hiểu ra, còn muốn tẩy trắng giúp
tên đàn ông khốn nạn này ư?"
Nghe cậu nói như vậy, cuối cùng chị
ta cũng ngậm miệng lại, vành mắt đỏ hoe không nói một lời, để mặc hai
hàng nước mắt tuôn rơi lã chã.
"Chị nói xem chị thích anh ta ở
điểm nào? Vì anh ta mà thanh danh của chị cũng bị vấy bẩn, tự chị lên
weibo nhìn đi, những người mắng chị không hề ít hơn những người mắng
Nguyệt Phong chút nào, chị có biết là chị hèn lắm không? Tôi nghe nói
chị thậm chí còn tiêu xài hoang phí thu nhập từ livestream của mình cho
Nguyệt Phong nhỉ?" Tiết Diệc Sâm tiếp tục khiển trách cô gái lớn hơn
mình tận mấy tuổi này.
Thỏ Hồng Phấn lau nước mắt, lúc này mới
khẽ nói: "Chị định giải quyết xong chuyện này rồi về luôn, sau này không liên lạc với anh ấy nữa. Dù sao chị với anh ấy cũng qua lại với nhau
một thời gian, không thể nào mặc kệ anh ấy bị giam trong cục cảnh sát
được."
"Vậy ra chị từng qua lại với anh ta nên muốn đẩy tôi vào
tình thế bất nhân bất nghĩa tiếp tay cho những kẻ làm tổn thương fans
của tôi ư? Trong mắt chị tôi là cái thá gì vậy? Tên đần sao?" Dưới cơn
tức giận, cậu tuôn ra một tràng thô tục nhưng tiếc thay bị hệ thống chặn hết, mà cậu cũng không hề phát hiện ra.
"Xin lỗi cậu..."
"Coi như tôi cũng là một trong những nạn nhân nhỉ? Nếu như chị không biết gì thật có thể đến đây nói với tôi một câu, bảo chị không hề biết gì thì
tôi còn có thể lên weibo nói giúp chị một tiếng. Nhưng mà chị biết hết,
mục đích đến đây chủ yếu là xin tha giúp bọn Nguyệt Phong, ha ha, thôi
quên đi, tôi không có gì để nói với chị nữa rồi." Cậu dứt lời thì đứng
lên, Thỏ Hồng Phấn tựa hồ còn muốn ngăn lại nhưng chung quy vẫn không
nói nên lời.
Tiết Diệc Sâm bước đến cửa, sau đó quay lại, lấy năm trăm tệ trong túi ra đưa cho Thỏ Hồng Phấn: "Mua vé xe về đi, im hơi
lặng tiếng một thời gian, đừng đáp trả bất kỳ ai, chờ khi nào tin đồn
phai nhạt thì chị đổi nghệ danh khác tiếp tục làm livestream hay dứt
khoát tìm một công việc khác đều được."
Nói xong liền xoay người rời đi, lúc đóng cửa lại vẫn nghe được âm thanh nức nở của Thỏ Hồng Phấn.
Cậu cứ lặng lẽ đi lên lầu, chắc mẩm rằng bạn cùng phòng của mình cũng đã
đuổi theo nên không lên tiếng, về đến ký túc xá cũng không ngồi vào máy
tính ngay mà vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc ra ngoài thì sắc mặt có hơi
trắng bệch.
Tô Hoan Trạch nhìn cậu, chẳng hề hó hé nửa lời.
Tiết Diệc Sâm ngồi đối diện giường cậu ta, im lặng một lúc mới nói: "Tô Hoan Trạch, cậu biết gì không, tôi đã từng thích chị ta đấy."
Tô Hoan Trạch lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp, Tô Hoan Trạch biết bây giờ cậu chỉ muốn tìm một người lắng nghe mình tâm sự.
"Chị ta đã giúp tôi trong khoảng thời gian mà tôi khó khăn nhất, tôi vô cùng biết ơn chị ta nên thầm nhủ rằng sau này tôi sẽ hết lòng giúp đỡ dù cho chị ta có xảy ra chuyện gì, nhưng chị ta lại giúp đỡ bạn trai mình hại
tôi và fans của tôi, làm sao tôi có thể giúp được đây? Tôi đã từng nghĩ
đến cảnh tượng khi chúng tôi gặp nhau sẽ ra sao, nói không chừng chị ta
sẽ khen tôi đẹp trai, ngay cả khi chị ta không quá xinh đẹp thì tôi cũng chẳng thèm để ý, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc lần đầu tiên gặp
nhau lại thành ra thế này, tôi nào có thể ngờ đến..." Nói đoạn, vành mắt của cậu đỏ hoe.
Cậu biết lúc mình khuyên Thỏ Hồng Phấn đừng quay lại với Nguyệt Phong thì có chút tư tâm trong đó. Để rồi bị Nguyệt
Phong ghi thù, hẳn đây cũng là lý do khiến Nguyệt Phong dung túng bạn bè của mình để hắn ta bôi đen cậu nhỉ?
Nhưng cậu vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao lại thành ra thế này?
Nói cho cùng thì hiện tại cậu cũng chỉ là một cậu trai mười mấy tuổi đầu,
đây là lần đầu tiên cậu trải qua chuyện thế này nên cũng cảm thấy ấm ức
tủi thân, cậu không để lệ chực trào nhưng vậy còn đau đớn hơn cả khóc.
Tô Hoan Trạch thở dài, vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, động tác dịu dàng như mọi khi cậu ta vỗ về Que Kem vậy.
Nhưng mà lúc này Que Kem đang hưng phấn chiến đấu với cuộn giấy vệ sinh nên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tâm trạng của Tiết Diệc Sâm không được tốt nên không để ý đến chuyện trên
mạng nữa, không liên lạc với bọn Tháng Hai Đen Tối. Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được nên tiến vào hệ thống điên cuồng đọc sách, đọc đến
khi mệt lã thì ngủ thiếp đi.
Tô Hoan Trạch đành phải tắt máy tính giúp Tiết Diệc Sâm, dọn dẹp sơ qua rồi kéo rèm đi ngủ.
*
Thứ sáu, Tiết Diệc Sâm hẹn Tô Hoan Trạch đi xem phòng sau giờ tan học.
Điều khiến Tiết Diệc Sâm không thể nào ngờ tới là căn hộ này rất gần trường, đi bộ khoảng chừng năm phút là đến. Khu chung cư này có thang máy với
cảnh quan công viên, trang hoàng nội thất khá đầy đủ, đồ đạc bên trong
sang trọng không khác gì một căn phòng mẫu, đồ đạc gia dụng gì đều đủ
cả, chỉ cần xách vali đến là có thể ở ngay.
Sau khi nhìn quanh một lượt, cậu nảy sinh nghi ngờ: "Căn hộ này... không phải có người chết nên mới rẻ vậy chứ?"
Anh Vương nghe vậy bật cười khúc khích, nhưng cũng không trả lời câu hỏi mà chỉ nói, "Tiết tiểu ca, anh đã trả tiền cọc giúp cậu rồi đó, nếu cậu
chướng mắt nơi này thì tiền cọc của anh mất trắng."
"Anh trả tiền cọc rồi ạ?!"
"Đúng vậy, chứ không với cái giá này người khác tranh nhau thuê mất thì sao?
Anh đoán cái căn hộ này là của quan chức nào đấy, mua nhiều quá tiện thể cho thuê luôn nên không treo giá cao."
"Cũng có thể, nơi này quả thật rất tốt, tốt hơn nhiều so với chỗ ở cũ của em, vị trí cũng rất
thuận tiện. Tiền thuê nhà trả trước nửa năm hay một năm vậy ạ?"
Anh Vương nghe vậy, quay đầu liếc nhìn Tô Hoan Trạch, thấy Tô Hoan Trạch
như đi vào cõi thần tiên, tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến cậu ta
nên đành phải trả lời: "Trả trước nửa năm là được, chuyển thẳng vào tài
khoản của người ta luôn! Anh cũng chưa gặp chủ hộ mà toàn liên lạc qua
người môi giới thôi."
"Được, cảm ơn anh Vương nhé, bây giờ em sẽ chuyển tiền cho họ ngay, tiền đặt cọc hết bao nhiêu em gửi lại cho anh."
"Tiền đặt cọc ba ngàn tệ, sau đó được coi như tiền ký quỹ, tiền thuê nửa năm
là mười hai ngàn, cậu chuẩn bị mười lăm ngàn chuyển thẳng đi, anh gọi
điện cho người môi giới. Đúng rồi, tiền điện nước ở đây tự thanh toán,
tự đi làm thẻ thang máy, mấy chi phí khác... Anh cũng không rõ lắm, cậu
cứ giữ lại ít tiền phòng khi cần."
"Em biết rồi, nơi này đã rất
rẻ, mấy cái kia em lo liệu được." Tiết Diệc Sâm thẳng thắn, không quá
chú tâm đến tiểu tiết, lúc này cậu đã chìm đắm trong niềm vui vì có thể
thuê được một căn hộ rất tốt rồi.
Sau đó người môi giới đến đây,
ký hợp đồng với Tiết Diệc Sâm, chuyển khoản xong xuôi thì xem như đã
hoàn tất cả rồi, đưa luôn chìa khóa cho Tiết Diệc Sâm và đi đăng ký tạm
trú, làm thẻ thang máy.
Bước ra khỏi chung cư, anh Vương lập tức hỏi Tiết Diệc Sâm: "Tiết tiểu ca, ngày mai anh giúp cậu chuyển nhà nhé?"
"Không cần đâu ạ, em tự tìm một công ty chuyển nhà là được, không cần làm
phiền đến anh đâu. Đi thôi, em mời hai người một bữa để cảm ơn nha."
"Chuyện chuyển nhà cứ để bọn anh lo, dù sao cậu hai cũng rảnh rỗi lắm, vóc dáng to cao khỏe mạnh thế kia, có thể bưng bê đồ đạc." Anh Vương tiếp lời
một cách tự nhiên.
Quả thật Tô Hoan Trạch có lòng giúp Tiết Diệc
Sâm chuyển nhà, nhưng không định tự mình ra trận nên quay sang trừng mắt nhìn anh Vương.
"Được rồi thôi đi, nhìn dáng vẻ mười ngón tay
không dính nước xuân của cậu ấy kìa, có đến cũng chỉ làm mọi thứ rối
tung lên thôi, em về thu dọn trước, sau đó chủ nhật chuyển sang. Chiều
chủ nhật em còn có hẹn đến trung tâm mua sắm với bạn học nữa nên không
phiền hai người đâu." Tiết Diệc Sâm cảm thấy Tô Hoan Trạch không giống
người có thể giúp đỡ tẹo nào nên lập tức từ chối.
Tô Hoan Trạch
nhận ra bạn học có hẹn hôm chủ nhật có thể là Bao Sảng nên mở miệng ngay tức khắc: "Dưới trướng nhà tôi có công ty chuyển nhà, có thể lấy giá rẻ cho cậu."
"Không phải nhà cậu kinh doanh trung tâm thương mại sao?"
"Ừm, kinh doanh đa ngành. Hơn nữa nếu tôi cũng đến trung tâm thương mại thì có thể trả giá giúp các cậu."
"Thế ra cậu là thái tử đi vi hành ư?"
Nghe cậu hình dung như vậy, anh Vương không nhịn được phì cười: "Thật ra nếu mở miệng một câu thôi thì có thể miễn phí luôn đó, phải cho cậu hai của chúng ta chút mặt mũi chứ, dù sao cũng là người nắm quyền thừa kế cơ
mà.
Tiết Diệc Sâm vừa nghe đã đảo mắt, lần này đã tiêu hơn mười
lăm ngàn, thêm tiền học phí, tiền mạng tiền sinh hoạt đủ thứ, trong thẻ
cậu thật sự chẳng còn mấy đồng. Những thứ không quan trọng ở nhà cũ phải vứt hết đi, chuyển đến đây còn phải mua không ít đồ, có thể tiết kiệm
được chút nào hay chừng nấy, nếu đi chung với Tô Hoan Trạch quả thật có
thể tiết kiệm kha khá.
"Vậy bữa cơm hôm nay phải để em mời rồi, đi ăn thôi nào, ngày mai làm phiền mọi người." Dứt lời còn vỗ vai Tô Hoan Trạch.
Khi đến quán ăn, Tiết Diệc Sâm không quên nhắn tin cho Bách Viễn Châu hỏi
anh ta có cần người mẫu nữ hay không, được thì giới thiệu giúp Bao Sảng.
Bách Viễn Châu: Muốn nghe sự thật không?
Bác Sĩ Tiết: Muốn.
Bách Viễn Châu: Không thiếu người mẫu nữ, chỉ thiếu người mẫu nam tuấn tú và cao ráo thôi. Chưa cần nói đến mấy gương mặt nổi tiếng trên mạng đã
từng phẫu thuật thẩm mỹ hận không thể để chúng tôi chụp ảnh miễn phí,
ngay cả khi người đó có đẹp cực kỳ cũng chẳng cần tới, con gái chỉ cần
trang điểm sơ qua, chỉ cần không quá béo là dùng được hết, hiểu không?
Cậu thở dài, xem ra con đường này không thích hợp với Bao Sảng rồi.