Tiết Diệc Sâm ngồi xuống, mím môi nhìn những người này, do dự một lúc
mới hỏi: "Tôi cũng hiểu sơ sơ tình hình rồi, Mũ Xanh đi tìm tên kia, còn mọi người..."
"Đáng lý ra là ai về nhà nấy rồi, nhưng Tháng Hai
Đen Tối bảo cậu có thể sẽ đến đây nên chúng tôi mới ở lại, ai cũng muốn
xem xem cậu trông như thế nào, hiện tại trong giới livestream gaming
ngoại hình của cậu đang là chủ đề thảo luận rất được quan tâm, tụi tôi
có cơ hội trở thành những nhân chứng đầu tiên cơ mà." Người đầu tiên lên tiếng trả lời là Vitamin BB, anh ta nói chuyện với vẻ mặt hớn hở, rõ
đắc ý, là một cậu trai mập mạp đáng yêu.
"Tôi ở xa đến thành phố
Lâm, sao đấy, còn không chịu đến gặp tôi?" Tháng Hai Đen Tối lập tức
tiếp lời, cũng rất đúng lý hợp tình.
Tiết Diệc Sâm bất lực gật đầu: "Đúng đúng đúng, tôi phải đến để giải quyết, nhưng nhà trường... quản lý rất nghiêm ngặt.
Sau đó, Tháng Hai Đen Tối giải thích tình hình một cách chi tiết, hoàn toàn không khác bao nhiêu so với mấy điều mà Tiết Diệc Sâm đã được biết
trước đó.
Cái thằng hợm hĩnh kia lợi dụng lòng tin của Nguyệt
Phong và Thỏ Hồng Phấn, sau đó sử dụng danh tiếng của streamer "Bác Sĩ
Tiết" để lừa tình và lừa tiền người khác, có một lần thiếu chút nữa đã
quay vào ô mất lượt, bởi vì có người thấy "Bác Sĩ Tiết" thật sự quá xấu
xí nên đăng ảnh lên weibo.
Ngờ đâu Tiết Diệc Sâm chỉ nghĩ có
người bôi đen mình, không nhận ra người kia giả mạo cậu nên cười cho
qua, trong livestream cũng không giải thích nhiều lời, hẳn gã xấu xí kia cũng thở phào nhẹ nhõm. Mém tí là bị phát hiện ra, gã cũng đành thu tay lại, có điều đã nếm được ngon ngọt thì sao có thể dễ dàng từ bỏ, đúng
là thiếu đòn mà.
Đến phiên Mũ Xanh phát hiện ra chuyện này, lúc
cô và gã xấu xí này ở cạnh nhau thì Tiết Diệc Sâm cũng đang livestream,
có phải bị lừa hay không chỉ cần nhìn là biết ngay.
Nhóm người
này ngồi lại với nhau, phát hiện vẫn còn tới hai cô bé khác cũng bị lừa. Nhờ mấy người này tụ tập lại, cùng nhau xem xét từng cái bình luận một
trên weibo Tiết Diệc Sâm, phân tích xem ai có thể bị lừa, sau đó bấm vào weibo của người đó và thấy ảnh chụp chung mới có thể xác nhận được.
Điều tra kỹ càng như thể đi soi wall của bạn trai về dấu vết xót lại của người yêu cũ vậy, một khi đã máu lên thì đừng hỏi bố cháu là ai.
Để không rút dây động rừng, trước hết bọn họ không liên lạc với hai cô gái kia, chỉ biết tuổi tác cả hai không lớn.
Tiết Diệc Sâm chống cằm, uống một ngụm nước trái cây rồi nói với bạn của Mũ
Xanh: "Nói với Mũ Xanh không cần vội vàng đòi tiền lại đâu, nếu thằng
kia còn muốn mượn tiền thì cứ thỏa mãn hắn ta."
"Không phải chứ?
Sao có thể để tên này chiếm lợi?! Làm người ai lại làm thế bao giờ!" Vận Mệnh Kyoko cảm thấy khó hiểu, kinh ngạc hỏi, nãy giờ cô đang cảm thấy
tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Số tiền quá nhỏ khó lập hồ
sơ khởi kiện." Cậu nói, nhếch khóe miệng cười cười, sau đó lại hỏi, "Ba
bạn này đều đủ tuổi rồi sao?"
"Mũ Xanh năm nay 17 tuổi." Bạn thân của Mũ Xanh đáp lời ngay.
"Tụi tôi chỉ biết cũng không lớn lắm, xem ảnh thì thấy giống học sinh cấp
ba, nếu hẹn hò với nam sinh ở độ tuổi như ông thì chắc cũng tầm đấy
cả... Khá ngây thơ nên mới dễ bị lừa." Tháng Hai Đen Tối trả lời.
"Nếu có người dưới mười bốn tuổi thì phải ba năm đổ lên... chỉ hi vọng hắn
ta không táng tận lương tâm như vậy." Tiết Diệc Sâm không nhịn được mà
lẩm bẩm, tự dưng lại nhớ tới cô em gái mười tuổi của Tô Hoan Trạch,
không khỏi sa mạc lời...
Hiện trường lặng im không tiếng động,
cuối cùng vẫn là Tháng Hai Đen Tối lên tiếng: "Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên nghĩ cách để xé mặt trên mạng, dù sao Bác Sĩ cũng bị bôi đen."
Tiết Diệc Sâm là người bị tổn hại cũng không tức giận mà còn nhướng mày với
Tháng Hai Đen Tối, bộ dáng không chút liêm sỉ y chang trong phòng phát
sóng trực tiếp.
Mọi người bắt tay lên mạng tra thử việc này phải xử lý như thế nào, mồm năm miệng mười cùng nhau thảo luận.
"Thật ra tôi cảm thấy chúng ta nên bác bỏ tin đồn trước. Bây giờ Bác Sĩ Tiết
đang ngồi đây, để cậu ấy lộ mặt là phương pháp nhanh gọn lẹ nhất, cứ che che giấu giấu lại khiến người ta cảm thấy nghi ngờ. Do trước đây Bác Sĩ không công khai vẻ bề ngoài của mình nên mấy cô bé kia mới bị lừa." Dưa Hấu Vị Chocolate nói, có thể thấy được cô nàng là một cô gái rất thẳng
thắn, nói chuyện vào đúng ngay trọng tâm.
"Tôi vẫn đang là học sinh, nếu công khai sẽ gặp rất nhiều phiền phức." Tiết Diệc Sâm tỏ vẻ mình cũng vô cùng bất lực.
"Bởi vì cậu không công khai nên chuyện này mới xảy ra đó. Đã vậy việc cậu livestream cũng không hề trái với nội quy nhà trường."
Cậu suy nghĩ rồi thỏa hiệp, hỏi: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
"Xem như hôm nay Tháng Hai Đen Tối và Bác Sĩ Tiết cùng fan tổ chức một buổi
gặp mặt offline, đăng một tấm ảnh chụp chung, không phải như vậy sẽ ổn
ư? Không làm quá lên nhưng vẫn có thể công khai cậu."
"Mặc đồng phục học sinh chụp ảnh?"
"Vậy mới phù hợp với thân phận học sinh cấp ba của cậu! Cậu có biết đám chị
gái chúng tôi thích nhất là nhìn tiểu thịt tươi mặc đồng phục như cậu
vậy không?"
(Tiểu thịt tươi: những cậu trai trẻ trung sở hữu ngoại hình thanh tú, vẻ đẹp hơi hướng unisex.)
"... Không biết."
Tiết Diệc Sâm tự suy ngẫm, cũng thấy hơi dao động.
Theo những gì họ biết thì áng chừng có ba cô bé bị lừa, nhỡ đâu vẫn còn thì
sao? Hơn nữa những người từng tụ tập với Nguyệt Phong có lẽ đều nghĩ tên xấu xí kia là cậu, cậu chỉ cần đăng một tấm ảnh hay mở video, nói không chừng sẽ trực tiếp phá vỡ lời đồn, đây là phương pháp gọn ghẽ nhất.
Cậu đưa mắt nhìn tất cả mọi người, chợt phát hiện một cô gái vẫn luôn lặng
thinh nãy giờ, cậu nghĩ cô nàng này hẳn là một người rất điềm đạm ha? Vì vậy cậu thử hỏi ý kiến của cô ấy: "Bạn là... Ngụy Tấn Nam Bắc Triều
đúng không? Bạn có ý kiến gì không?"
Ngụy Tấn Nam Bắc Triều sửng
sốt, sau đó bưng kín mặt bày ra dáng vẻ hoa si lí nhí đáp lại: "Không có ý kiến gì... chỉ thấy cậu đẹp trai quá đi mất."
"Ặc." Lúc nãy cậu nghĩ sao vậy? Điềm đạm?
Quên đi, nước đi này cho cậu đi lại. Đây chính là cái người vừa mở miệng ra
là hỏi cậu có muốn ch*ch fan không ở trong phòng phát sóng trực tiếp đây mà...
"Giọng hay đã không nói, tay đẹp cũng bỏ qua luôn đi, thế mà còn đẹp trai như vậy!" Ngụy Tấn Nam Bắc Triều liên tục cảm thán.
Mấy cô nàng bên cạnh lập tức hùa theo, nhất trí đồng ý. Tháng Hai Đen Tối
và Vitamin BB hận không thể bỏ đi ngay lập tức, khiến Tiết Diệc Sâm thấy ngượng chín mặt nhưng cũng không nhịn được mà phụt cười.
"Hóa ra lúc Bác Sĩ cười lên thì trông thế này, đẹp quá đi mất..." Ngụy Tấn Nam Bắc Triều tiếp tục mê mẩn.
"Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa." Tiết Diệc Sâm xua tay, "Chúng ta quay về chủ đề chính đi."
Mọi người lại cùng nhau bàn bạc, sau đó đưa ra kế hoạch. Lúc này chủ cửa
hàng bỗng nhiên tươi cười bước đến, tốt bụng bưng lên cho họ bốn đĩa
trái cây và một phần bỏng ngô, để chúng trên bàn khiến đám người được
quan tâm mà lo sợ.
"Ông chủ khách sáo quá!" Tháng Hai Đen Tối cảm thán.
"Đâu nào đâu nào, lúc nãy không biết mọi người là bạn của cậu hai, là lỗi
của tôi, hôm nay không tính tiền bàn này, mọi người cứ thoải mái chơi
đến mấy giờ cũng được, lúc về nhớ bảo tôi trả lại tiền cọc cho mọi người nhé." Ông chủ trả lời rất khách sáo, quay sang tỏ vẻ nịnh nọt với Tô
Hoan Trạch.
"Tôi ngồi đây chút thôi, chú không cần để ý đâu." Tô
Hoan Trạch từ nãy đến giờ vẫn luôn tồn tại như không khí lần đầu tiên mở miệng nói với chủ quán, ông chủ cũng không ở lại lâu, sợ quấy rầy bọn
họ nói chuyện với nhau nên biết điều rời đi.
Tiết Diệc Sâm không khỏi kinh ngạc, hỏi Tô Hoan Trạch: "Sao đấy, quán này của nhà cậu à?"
"Không phải."
"Tôi còn tưởng trùng hợp đến mức vào đúng cửa hàng nhà cậu cơ đấy, không phải cửa hàng nhà cậu sao ông chủ nhiệt tình vậy nhỉ?"
Anh Vương ngồi trong góc uống nước trái cây, ăn bắp rang cười ha hả trả lời: "Bởi vì cả cái Long Hâm Plaza là của nhà cậu hai."
Tiết Diệc Sâm lập tức bái phục Tô Hoan Trạch, cúi đầu chân thành nói với cậu ta: "Bỗng nhiên tôi lại bằng lòng chờ em gái cậu trưởng thành rồi, bao
nhiêu năm cũng được."
"Tôi sẽ chú ý cậu." Tô Hoan Trạch bình thản trả lời.
"Bạn học này là cậu ấm sao?" Ngụy Tấn Nam Bắc Triều lại mở miệng, lần này cô nàng bắt chuyện với Tô Hoan Trạch, "Anh đẹp trai có muốn yêu đương
không, thích kiểu chị gái như này không?"
Tô Hoan Trạch nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, "Không thích."
Ngụy Tấn Nam Bắc Triều ôm mặt vờ khóc.
Lúc bọn họ chuẩn bị tan cuộc thì tụ tập chụp chung một tấm, Tô Hoan Trạch
và anh Vương không tham gia mà đứng bên cạnh nhìn. Chụp ảnh xong xuôi,
mấy cô nàng ríu rít xúm lại chỉnh ảnh, Tháng Hai Đen Tối đứng bên không
ngừng lẩm bẩm: "Chỉnh tôi đẹp trai chút, nhìn như Ngô Ngạn Tổ ấy."
"Khó quá bỏ qua đi, không bằng cậu gắn mặt Ngô Ngạn Tổ vào rồi chụp lại một tấm khác cho lẹ." Vận Mệnh Kyoko cười hì hì trả lời.
Tháng Hai Đen Tối tức giận đến mức đấm ngực giậm chân.
Đến chín giờ mọi người mới đứng dậy giải tán, bởi vì Tiết Diệc Sâm nói rằng nếu họ về trễ hơn sẽ không thể vào phòng ngủ, bọn họ mới lưu luyến chia tay nhau. Ngồi trên xe trở về, Tiết Diệc Sâm bắt đầu bấm điện thoại,
vừa mở weibo lên đã thấy không ít thông báo tag mình, cậu bấm vào bài
gốc, là weibo do Tháng Hai Đen Tối đăng tải, trực tiếp share lại bài đó
lên weibo của mình.
[Hôm nay gặp mặt @Bác Sĩ Tiết, tên nhóc này
đúng là đẹp trai quá mà, mỗi giây đều ghen tị. Cảm ơn người hâm mộ và
quản phòng đã đến: @Vận Mệnh Kyoko @Dưa Hấu Vị Chocolate @ Ngụy Tấn Nam
Bắc Triều @Mặc Đồng Nhi @*Thu Bảo*]
Trong bài đăng đính kèm sáu
tấm ảnh, trong đó có hai tấm hình riêng của Tiết Diệc Sâm, bức ảnh này
do mấy cô nàng một hai đòi chụp, còn quyết phải chụp tay của cậu, trong
ảnh cậu đang hơi ngượng ngùng và lấy tay che mặt, chỉ để lộ ra non nửa
gương mặt, ngược lại càng thêm quyến rũ.
Cậu nhìn lướt qua các bình luận:
Dư Võng: Bác Sĩ Tiết đây sao? Non nớt quá đi mất, muốn nhéo nhéo.
Mộc Mộc Mộc Hề: Mặc đồng phục học sinh nữa chứ, đáng yêu quá đi mất, đẹp trai vãi má ưi!
Cáo Xanh: Bắt được một tiểu thịt tươi, u là trời, còn đẹp trai hơn mấy streamer nhan sắc nữa!
Về Nơi Bắt Đầu, Cậu Đã Đi Từ Khước: Tại sao không thông báo cho chúng
tôi?! Tôi cũng ở thành phố này mà! Bao giờ lại gặp mặt tiếp vậy?! A a a, tui bỏ lỡ rồi buồn quá đi thôi.
H.: Trước đây ai bảo Bác Sĩ Tiết xấu đâu? Sao bây giờ không hó hé tiếng nào nữa?
Tiết Diệc Sâm cũng biết những người bình luận sớm thế này đều là fans của
cậu và Tháng Hai Đen Tối, còn cái bọn lắm miệng lắm mồm kia phải nghe
được tin tức mới có thể đuổi đến chiến trường, cho nên bình thường fans
chân chính chiếm vị trí chủ lực trước, phải một thời gian mới thấy hiệu
quả thật sự.
Cậu tắt điện thoại di động, quay sang cảm ơn Tô Hoan Trạch và anh Vương: "Hôm nay làm phiền hai người rồi, tụi em chỉ lo nói chuyện phiếm nên không mời hai người một bữa hẳn hoi."
"Chuyện nhỏ thôi!" Anh Vương khoát tay bày tỏ không thành vấn đề.
Tô Hoan Trạch dứt khoát không nói một lời, chỉ gật đầu.
Xuống xe, Tiết Diệc Sâm chạy lon ton vào trường, muốn xem trong căng tin còn
bán hay không, cậu và Tô Hoan Trạch đều chưa ăn tối. Tô Hoan Trạch đi
phía sau, xuống xe quay đầu lại nói với Vương Túc: "Anh để ý chuyện này
tiếp đi."
"Muốn đổ dầu vào lửa hay nhốt mấy đứa nhóc kia lại? Thực ra tôi thích đập gãy chân hơn."
"Anh cứ xem rồi làm."
"Được." Anh Vương cười cười, không mấy để bụng, "Phòng đã dọn dẹp sạch sẽ cả rồi, bao giờ cho nhóc đẹp trai kia thuê?"
"Để tôi nói với cậu ấy."
"Được!" Vương Túc thấy Tô Hoan Trạch vào trường thì xoay người lên xe, bây giờ
anh ta đang ở một chỗ rất gần trường, chỉ cần một cú điện thoại hay tin
nhắn của Tô Hoan Trạch là có thể đến ngay trong vòng năm phút, đều vì
nhu cầu công việc cả mà...
*
Lúc Tô Hoan Trạch quay lại kí túc xá thì Tiết Diệc Sâm còn chưa về đến, cậu ta đứng chờ ở ngoài cửa,
sau đó thấy Tiết Diệc Sâm xách theo một túi nilon trở lại: "Căng tin
không còn bán đồ ăn nên tôi mua mấy gói mì ăn liền và xúc xích giăm
bông, anh đây xuống bếp nấu cho cậu ăn nhá."
Dứt lời lấy chìa
khóa mở cửa, bỏ đồ vào trong phòng ngủ rồi sang phòng bên cạnh mượn nồi, sau đó về phòng nấu mì ăn liền, miệng vẫn cứ lẩm bẩm: "Tôi còn chưa làm xong bài tập về nhà nữa, cũng chả mang cặp về, đành bổ sung trong tiết
tự học sáng mai thôi."
Tô Hoan Trạch ngồi xổm trong phòng cho mèo ăn, lâu lâu mới đáp lại một tiếng.
Tiết Diệc Sâm ăn mì gói quanh năm, cho nên trình độ nấu mì cũng không tệ
lắm, sau khi nấu hai phần mì thì hai người ngồi vào bàn học ăn, cậu thấy cuộn giấy mình đặt trên bàn đã lạc trôi đâu mất, tìm cả buổi mới thấy
nó ở trong góc, cái cuộn giấy nọ đã bị chà đạp tanh bành.