Quy Tự Dao
Khoảng sân giữa rộng rãi thoáng đãng, ngẩng đầu lên thấy ngói xanh tường trắng, hàng cổ thụ ngả bóng theo dãy hành lang ngoằn ngoèo dẫn vào nơi
hậu viện muôn hồng nghìn tía đủ mọi loại hoa cỏ sắc màu.
Lục Hòa
bước xuống từ xe ngựa của Trì Lương Tuấn, lúc này mỗi một bước chân đặt
lên lối đi là những phiến đá phủ rêu xanh, mỗi khi lướt qua một thị tỳ
áo lục đứng túc trực hai bên, ấy là khi nghi hoặc trong lòng càng sâu
hơn một phần. Cho đến khi nhìn thấy ở nơi xa xa trong hậu viện kia, ở
trong một góc vườn rau, có một bóng người đàn ông trung niên quen thuộc, lúc ấy khó hiểu trong lòng mới bay biến đi hết, bị thay thế bằng sự
kinh hoảng, đến mức dù là gió ấm phất qua mà cả người chỉ thấy có lạnh
lẽo.
Cũng may tính tình Lục Hòa vốn ôn hòa, trải qua biến cố lại
rèn được khả năng che giấu tâm tư, không để mình thất thố đến độ hỉ nộ
ái ố đều trên lên trên mặt. Thật dồn hết sức khôi phục sự trấn định
trong lòng, Trì Lương Tái liếc mắt nhìn sang cũng chưa phát hiện ra được điểm gì dị thường.
"A cha!" Lục Hòa gọi một tiếng, bước chân tang tốc, chạy lại ôm lấy Lục Thập Bát.
Lục Thập Bát, ngày hôm qua vừa được người hộ tống với Đế kinh, hôm nay đã
được Trì Lương Tuấn đến đưa tới đây, cũng lại theo lời Nghi Dương đã dặn dò, chỉ yên ắng đứng quan sát từ xa. Đánh giá một chút, thấy trên đầu
Lục Thập Bát quấn một vòng khăn, mặc một kiện giao lĩnh vải thô màu nâu
xám, tay áo xắn lên đến gần khuỷu tay, nhìn trang phục và dáng vẻ là
biết đây là một nông phu. Nhìn diện mạo hắn thấy nước da ngăm đen thô
ráp, ngũ quan không có gì đặc biệt, cũng chẳng hề có chút liên quan đến
gương mặt của Lục Hòa.
Trì Lương Tuấn nhìn hai khuôn mặt khác xa nhau, càng nhìn càng thấy nghi hoặc trong lòng.
Lục Thập Bát như thể vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Hòa, đánh cái giật mình, cuốc đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất.
"Ôi, bây giờ đã làm quan rồi, con còn khóc cái gì chứ...' Lục Thập Bát nhìn
thấy Lục Hòa sắp rơi nước mắt đến nơi, bỗng nhiên lại thấy cũng xúc
động, rất tự nhiên vỗ vỗ lưng nàng, vừa vỗ về vừa nhìn về phía Trì Lương Tuấn: "Như thế người ta lại chê cười!"
Trì Lương Tuấn vội xua
xua tay: "Không ngại, không ngại! Không dối gạt gì, ta cũng xuất thân từ nhà nông mà ra, người nơi thôn dã chân chất tự nhiên lắm, chứ đâu có
giống ở nơi châu phủ trọng quy củ khuôn phép, cho nên cũng không có gì
cố kỵ. Người nhà cả, ở cạnh nhau thấy thoải mái đấy chứ."
Lục
Thập Bát cười hào sảng mấy tiếng, rồi nói vọng vào gian sương phòng sau
viện: "A nương nó đâu rồi, mau ra đây nhìn xem ai đến!"
Trong
sương phòng có tiếng đáp vọng ra, rồi sau đó là một bóng người đang kéo
góc váy lục tục đi ra, tới gần đây bước chân mới dừng lại, lặng người
nhìn Lục Hòa.
"Mẫu thân..." Lục Hòa trịnh trọng nghiêm cẩn nâng
tà áo, đầu gối quỳ xuống trên đất, cúi người sát đến mức đầu chạm trên
sàn. Nguyễn nương vội vàng chạy lại nâng đỡ nàng đứa dậy, nhìn trên nhìn dưới từ đầu xuống chân, một lúc sau mới ôm lấy Lục Hòa, vỗ vỗ gáy,
không ngừng than thở: "Con của ta, ôi, nương mong con muốn chết!"
Lục Hòa cũng nghẹn ngào: "Nữ nhi cũng nhớ mẫu thân." Chợt có ý nghĩ thay vì giấu giấu giếm giếm, không bằng liều một phen trước mặt Trì Lương Tuấn
đây, xem đến tột cùng thì Nghi Dương đang muốn làm gì. Áy thế mà Trì
Lương Tuấn còn chưa có phản ứng gì, đã thấy phu phụ Lục gia hoảng hốt cả kinh, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch cả đi: "Đại nhân... Đại
nhân, thảo... thảo dân..."
Cả hai run rẩy cả vừa quỳ bò vừa đưa mắt nhìn nhau, lắp bắp không thành tiếng.
"A cha, mẫu thân, hai người đang làm gì vậy?" Lục Hòa lúc này đưa lưng về
phía Trì Lương Tuấn, đỡ Lục Thập Bát và Nguyễn Nương dậy, thấy hai người ngơ ngơ ngác ngác bèn chỉ vào chỗ đất trồng rau phía sau kia, cười nói: "Kinh sư là nơi của ngon vật lạ tứ phương đổ về, muốn ăn cái gì cứ ra
chợ chọn mua, sao còn phải vất vả như vậy chứ?"
Trì Lương Tuấn
vẫn chỉ đứng yên lắng nghe, khóe miệng kéo kéo – nha đầu này cũng nhanh
nhẹn quá, lời mới nói đấy mà đã làm như chưa từng nói gì? Nếu biết là
chỉ định nhử mồi, đáng lẽ ra nên phối hợp một phen mới được.
Lục
Thập Bát cười đôn hậu, giọng nói đậm khẩu âm vùng Vân Châu: "Đúng là cái gì trong kinh cũng đều tốt cả! Một cái sân lớn như thế này mà có mỗi ta với a nương con ở, nhìn quanh chẳng có gà vịt cũng không có dê bò, chỉ
đoán là bàn là ghế là hoa là cỏ..." Nói đến đây cũng tự cảm thấy có mấy
phần châm chọc chê bai, bèn cười ngượng nghịu với Trì Lương Tuấn, rồi
lại nói tiếp với Lục Hòa, "Chiều qua chúng ta đi mua gạo, gạo quá là đắt đi, tên tiểu thương cũng chẳng có lương tâm! Khinh ta với a nương con
người vùng thôn quê không tinh tường, lúc đong gạo còn đong thiếu. Mà
nhìn quay chỉ toàn thấy người đứng canh như hung thần ác sát nên cũng
chỉ đành bực tức im lặng quay về. A nương con đau lòng vì tiền bạc, hôm
nay ta đã quyết định cải tạo lại chỗ đất này, trồng ở đây mấy luống rau
dưa, để ăn hay là để bán cũng đều lợi cả, không lãng phí chút nào. Con
bảo có đúng không?"
"Tiền thì có gì mà đáng để phải đau lòng?
Cũng là vật ngoại thân mà hôi, rồi cũng như mây bay." Lục Hòa nói khẽ,
rồi nhoẻn miệng cười, "Nếu hai người thích vậy thì cứ làm, dù sao cũng
có thời gian. Còn tiền gạo, tiền thức ăn, đều không cần phải lo lắng."
Lục Thập Bát và Nguyễn nương gật gù cười tươi. Cảnh tượng phụ từ tử hiếu
như thế, người đứng ngoài xem cũng khó lòng mà nhặt ra được điểm nào để
chê trách. Ánh nhìn của Trì Lương Tuấn âm thầm đảo qua đảo lại giữa
gương mặt của Lục Hòa và gương mặt của Nguyễn nương, quan sát thật kĩ
ngũ quan trên gương mặt, thầm nghĩ... có lẽ khi còn trẻ dung mạo của
Nguyễn nương cũng không khác xa Lục Hòa lúc này là bao?
Mắt thấy
mặt trời cũng sắp lặn về Tây, hắn tiến bước lại gần, chắp tay thi lễ,
cười nói: "Lục Hòa đại nhân nay đã là tiên sinh hầu giảng của Nghi Dương công chúa, căn nhà này cũng là do Điện hạ ban ân, coi như phủ đệ. Đây
là phúc phận của hai vị, hạ nhân trong phủ cũng tính là lễ bái sư dâng
lên cho đại nhân, kẻ nào chậm chạp lười nhác hai vị cứ khiển trách. Củi
gạo mắm muối nếu có thiếu sót gì là do ta giao hạ nhân chuẩn bị chưa chu toàn, đợi ngày sau sẽ cho người về Vân Châu mua rau dưa đưa tới đây,
hai vị chớ có nhọc lòng."
- --
Khi bốn bề đã dần chìm vào
yên ắng, Lục Hòa đang muốn mở lời hỏi chuyện Lục Thập Bát và Nguyễn
nương, vọng theo ánh trắng nhìn ra cửa sổ lại thấy có một bóng người
đang lẩn khuất bên ngoài. Phải tới khi ấy nàng mới nhớ ra ở đây còn có
một người khác nữa – thời điểm khi đi vào, chính Lục Hòa cũng đã được
Trì Lương Tuấn giới thiệu với lão quản gia, Lưu Ngải. Nghĩ đến đây tâm
tư cũng chẳng thể buông lỏng thoải mái được nữa, mà đôi tay dưới ống áo
đã nắm chặt lại – Hay cho một Nghi Dương công chúa!
Lục Hòa quau
đầu trở về, khuôn mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, cố ý đè cho thấp giọng nói:
"Tiên sinh nàng có nhắn hai người chuyển cho ta dặn dò gì không?"
Trao đổi thư tay giữa thành Vân Châu và thành Ký Châu, ước tính ra cũng phải mất đến một tháng, chưa kể tới nay đường thủy đã bị triều đình phong
tỏa để vận chuyển đá từ Thái Hồ vào cung tu sửa, vả lại vì thân phận đặc thù mà Lục Hòa cũng hạn chế viết thư tay về cho Mộng Bạch đường. Nay
được dịp này vẫn là hỏi một câu như vậy mà thôi, Lục Hòa cũng hiểu được
hai vợ chồng Lục Thập Bát chỉ như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
"Không có lời nhắn, nhưng có một phong thư tay!" Quả nhiên, Lục Thập Bát rút ra từ trong ống tay áo một trong thư.
Lục Hòa vội vàng đỡ lấy phong thư, nhìn trước nhìn sau đỡ Lục Thập Bát bước lên bậc tam cấp, thấp giọng: "Có chuyện gì vào phòng rồi nói, ở nơi nay không thể tin ai được."
Dáng vẻ đọc thư xong mà lại mặt ủ mày
chau, Lục Thập Bát ở bên cạnh quan sát cũng thấy nóng lòng, bèn đứng
phắt dậy đi đi lại lại quanh bàn tròn. Rốt cuộc vẫn là nóng lòng quá, gõ gõ xuống mặt bàn: "Vậy trong thư viết cái gì, sao ngươi đọc rồi im như
thế!"
Lục Hòa hơi mím môi, lại đọc lướt lại bức thư thêm một lần
nữa, khi mở lời cảm thấy giọng nói cũng run run: "Phong thư này... vì
sao không phải do tiên sinh tự viết? Thị lực của nàng kém đến mức ấy rồi sao?"
Lục Thập Bát đợi nửa ngày không thấy người này nói thẳng
vào vấn đề, hấp tấp đến mức thiếu chút nữa đã nói ra hết sự tình, mà lời chưa đến miệng Nguyễn nương đã kịp ngăn lại, kéo hắn ngồi xuống. Lúc
này mới nhớ tới lời Cúc Mộng Bạch đã dặn dò, bèn hòa hoãn, nói lại với
Lục Hòa: "Không có gì đáng lo, lang trung trong trấn đã kê thuốc thang
đầy đủ hết rồi, thuốc tốt lắm, chỉ là đêm xuống mắt sẽ kém một chút.
Ngày đó viết thư là Đường chủ viết trong đêm, nên mới phải nhờ lão bá
viết giúp."
Lục Hòa lúc này mới yên tâm một chút, khẽ khàng thở
dài một hơi. Đoạn, đưa mắt nhin quanh những vật dụng đẹp đẽ bày quanh
căn phòng, cảm giác như tâm tình cũng khá hơn: "Được tới đâu tính tới
đó, để rồi xem sẽ ra sao."