Quy Tự Dao
"Đã nghe nói Đường đại nhân nho nhã thích yên tĩnh, không ngờ tới còn có nhã hứng ngắm hoa lúc sáng sớm, làm cho nô tài đi tìm ngài một hồi
đấy!"
Đường Từ nghe tiếng nói cũng quay lại nhìn, thấy một người
mặc quan phục nội thị đang đứng sau, bên hông đeo kim bài Hoàng đế ban.
Nàng chắp tay thi lễ, hơi cúi: "Thời tiết giao mùa từ hè sang thu, ngồi lâu
Đường mỗ cũng cảm thấy khó chịu, mới ra ngoài thư giãn đầu óc một lát.
Làm phiền đến trung quan rồi."
Nội thị đưa ống tay áo lên che
ngang mặt, cười khẽ: "Đường đại nhân khách khí quá, Hàn Lâm Viện các
ngài có khi nào không bận trăm công ngàn việc đâu. Phục vụ mệnh quan
triều đình là bổn phận của nô tài, sao có thể kể công." Hắn thấm mồ hôi
trên trán, chỉnh lại dây mũ, lúc này mới nói tiếp, "Nô tài chẳng qua là
một thái giám Ngự tiền tới truyền khẩu dụ của Bệ hạ mà thôi, hai chữ
trung quan này nô tài không đảm đương nổi. Nếu tiện danh không hợp tai,
ngài cứ gọi Trương Cát là được rồi."
Từ đời Thái Tổ hoàng đế, để
tránh lặp lại sai lầm của tiền triều, hoạn quan trong cung bị cấm đọc
sách, học chữ. Đến đời Tuyên Tông, triều chính bị ngoại thích thao túng, Hoàng đế hữu danh vô thực, quan lại chỉ lo tư lợi cá nhân, mệnh nước
đứng bên bờ nguy cấp. Khi ấy Lăng Châu vương đang trấn thủ biên cảnh,
liên thủ với các võ tướng trong triều, lại nội ứng ngoại hợp với các nội thị thân cận bên Tuyên Tông mà nắm được nhiều mật báo. Tuyên Tông bệnh
nặng, truyền ngôi cho Thành Tổ, cũng chính là nội thị đã tiếp tay trộm
trát chứa di chiếu này đi, không để rơi vào tay ngoại thích. Ngoại thích rục rịch soán vị, nhưng vừa lúc quân của Lăng Châu phủ đánh tới kinh
thành nhận lại di chiếu, rốt cuộc trừ khử được thế lực ngoại thích,
tránh được một hồi hậu họa. Từ đó đến nay, thiên hạ đã thái bình được
gần trăm năm.
Cũng là từ ấy, tuy rằng Thành Tổ vẫn tuân theo quy
tắc của Thái Tổ, nhưng một mặt vẫn cho lập Nội Thư đường, tuyển thầy từ
Hàn Lâm viện, mỗi đợt sẽ chọn ra một nhóm mười nội thị còn đang nhỏ
tuổi, cho học chữ và dạy dỗ để trung thành tuyệt đối với Hoàng thất. Tuy không được can dự chính sự, nhưng trong những lúc cấp bách, nhóm người
này sẽ có đóng góp không nhỏ.
Người tên Trương Cát này đây, tóc
mai đen nhánh, dáng người dong dỏng, đoán rằng mới mười tám đôi mươi, mà hành vi lời nói đều không thô thiển như nội thị thông thường, chắc chắn là từ nhỏ đã vào cung làm Nội thư tử.
Đường Từ thu lại ánh mắt
đánh giá, chớp mắt một cái rồi khẽ cười: "Trương công công nói đùa, Thập Tứ nha môn trong nội cung, e là mỏi mắt mới tìm được một người còn đang trẻ tuổi mà đã lên đến Ngự tiền. Hai chữ trung quan này ngài gánh nổi
chứ, sao lại không?"
Trương Cát đã nghe nhiều lời nịnh nọt, cũng
quen nghe lời nói mà đoán tâm tư người khác, qua một câu nói cũng đoán
được trong đó có mấy phần chân thành. Con người sẽ thiên vị cái đẹp,
thái giám cũng chẳng phải ngoại lệ, khi nãy từ xa nhìn lại đã thấy dáng
dấp Đường Từ người này đẹp đẽ thanh cao, lúc này nhìn mặt lại càng sinh ý muốn làm thân. Hắn chắp tay, cười tươi như hoa: "Thật đúng không hổ
Đường đại nhân, nói lời khen ngợi mà vẫn thong thả điềm đạm như thế.
Cũng vì như thế... khó trách vừa vào Hàn Lâm Viện non nửa năm mà đã được Bệ hạ đích thân giao việc!"
"Giao việc?" Miệng luôn nhanh hơn
đầu một bước, Đường Từ thầm nghĩ mình còn chưa kịp xem công văn từ Nội
Các gửi đến, vậy mà đã có người đến truyền khẩu dụ rồi.
Thẩm Dật
là Trạng nguyên vẫn phải ở lại Hàn Lâm Viện lo chính vụ, vậy mà một Thám hoa lại được Hoàng đế đích thân giao việc. Trương Cát thầm nghĩ, đây
hẳn là một chuyện vui lớn bằng trời mới phải: "Ngày mười ba tháng sau là sinh thần của Trưởng công chúa An Bình, Bệ hạ khâm định ngài đề bút
viết lời chúc mừng đấy, đại nhân."
An Bình công chúa... An Bình trưởng công chúa?
Đường Từ khẽ giật lùi về phía sau một bước, hít vào một ngụm khí lạnh, bàn
tay giấu sau ống tay quan phục thùng thình đã nắm chặt thành quyền. Nàng khẽ lắc đầu xua đi cảm giác choáng váng, bèn khẽ cười:"Xin hỏi công
công, Trưởng công chúa An Bình là vị nào vậy, tại sao Đường mỗ chưa bao
giờ nghe qua?"
Chưa từng nghe qua? Trương Cát há miệng lại không biết nên trả lời ra sao, thầm nghĩ hẳn là người này cũng không cố ý khơi lại chuyện xưa để làm khó mình, vì thế khom người giải thích:
"An Bình điện hạ quanh năm chỉ ở trong cung dưỡng bệnh, rất ít xuất
hiện, đại nhân không biết cũng là..."
"Dưỡng bệnh? Nàng... Điện
hạ bị bệnh? Bệnh gì?" Trương Cát chưa nói xong, Đường Từ đã tiến lên mấy bước, khiến cho hắn không kịp phản ứng.
Giọng nói của Trương Cát mất tự nhiên: "Bệnh này... thần trí Điện hạ mơ hồ không rõ, bị bệnh ước chừng đã hơn mười năm nay rồi. Cũng may mắn Bệ hạ nhân hậu từ ái, từ
truyền ngự y cho đến mời danh y trên giang hồ đều đã làm, nhưng Điện hạ
vẫn không tốt hơn được."
"Thần trí mơ hồ không rõ, vậy là bệnh
điên?" Chân mày nhíu lại, vẻ điềm tĩnh đã bay mấy phần, thậm chí ánh mắt cũng mất linh khí. Nàng tử lẩm bẩm với mình: "Nhân hậu từ ái? Hay cho
cái nhân hậu từ ái!"
Trương Cát đứng trân ra nhìn, nhất thời không biết người đối diện tại sao đột nhiên lại quan tâm đến trưởng công chúa như vậy.
Một hồi sau, Đường Từ thở hắt ra một hơi, phẩy tay áo rồi khom người cúi
đầu: "Đường mỗ tạ ân điển của bệ hạ, mỗ tuổi trẻ khí thịnh khó kìm vui
mừng, có hành động đường đột thất lễ, mong trung quan không để bụng."
Nàng lại dừng một chút, lúc này mới đứng thẳng lên, nhàn nhạt nói thêm,
"Đường mỗ chắc chắn sẽ không để phụ kỳ vọng của bệ hạ, hy vọng ngài có
thể nói tốt cho ta vài câu trước Ngự tiền."
Trương Cát còn chưa
kịp hoàn hồn, nhìn người kia lại tưởng như là do bản thân mình bị ảo
giác. Lại thấy có thỏi bạc ném đén đây, hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía
mới cất thỏi bạc vào ngực áo, trên mặt lại chất đầy ý cười: "Đương nhiên đương nhiên, chuyện này là đương nhiên! Vậy hiện giờ nô tài cũng nên
trở về bẩm báo lại."
Đường Từ đưa bàn tay, hơi cúi người: "Trung quan đi thong thả."
Nhìn theo cho đến khi thân ảnh thanh bào đi khuất, Đường Từ mới thở hắt một
hơi. Bước chân lảo đảo không vững, nàng lui mấy bước tựa lưng vào cây
ngô đồng, gắng sức đè lại nhịp thở không đều.
"Mẫu hậu, không
phải người nói hôm nay con có thể gặp tiểu muội muội sao? Muội muội đâu
rồi?" Bé gái ba bổn tuổi đứng đến đầu gối người trưởng thành níu lấy tà
váy của người phụ nữ trẻ tuổi một thân trang dung hoa quý, thanh âm non
nớt mà tràn đầy phấn khích, chọc cho mọi người không nhịn được cười.
Đứa trẻ kéo tay người phụ nữ kia chạy tới bên giường, chen vào đám người
đông đúc đang tất bật tay chân, nhìn vào màn che thấy có một đứa bé sơ
sinh vừa lọt lòng mẹ. Nữ hài kêu lên, "Ôi, thật chẳng xinh đẹp gì cả!"
Trẻ sơ sinh kỵ nhất những lời như thế, nhất là lại nói những lời như thế trước mặt thân mẫu của đứa trẻ.
"Chớ có nói bậy!" Người phụ nữ trẻ kéo đứa bé gái ra, vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, ngữ điệu nghiêm khắc dạy dỗ.
Người nằm trong trướng tuy vừa trải qua một cuộc sinh nở thập tử nhất sinh,
dù là sắc mặt trắng như tờ giấy cũng vẫn nhìn ra được tư dung mỹ mạo.
Nàng nói, lời nói sủng nịch vô cùng: "Không sao, Vĩnh Gia còn trẻ người
non dạ, tỷ tỷ đừng quá nghiêm khắc khiến con bé sợ hãi."
Thời gian trôi như bóng mây lướt qua cung thành, năm tháng êm đềm cứ thế băng qua.
Vào cuối hè một năm nọ, sứ thần Phiên Quốc tiến cống kỳ trân dị bảo.
Bé gái ba bốn tuổi ngồi trong lòng mẫu thân, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn những thứ đồ chơi tinh xảo trên bàn, lại nhìn sang chuỗi trân châu
trong tay người tỷ tỷ cao hơn mình một cái đầu.
"Vĩnh Gia, con là tỷ tỷ, An Bình là muội muội. Tỷ tỷ phải nhường muội muội mới
phải." Người phụ nữ ngồi chính giữa vẫn giữ được tư dung mỹ mạo của quá
khứ, trên gương mặt không có chút dấu vết của thời gian, nhưng phong
thái đã ngày càng thuần thục.
Vĩnh Gia liền lấy tới hai
chuỗi trân châu đưa tới trước mặt An Bình, nét mặt phảng phất vẻ kiêu
ngạo: "Muội muốn một chiếc không?"
An Bình gật đầu, tay
nhỏ vừa đưa tới muốn nhận lấy, Vĩnh Gia đột nhiên thu tay lại, nhíu mày
mà ánh mắt lấp lánh: "Vậy phải gọi tỷ tỷ."
An Bình đã đến tuổi này rồi, trừ phụ hoàng và mẫu phi ra, không chịu mở miệng gọi ai khác.
An Bình có chút ngây ngốc không hiểu. Chốc lát, nghe được tiếng gọi khe khẽ nhưng lưu loát: "Tỷ tỷ."
Lại thấy Vĩnh Gia ghé sát bên tai đứa trẻ: "Hàm Sơn đang bị bệnh rồi, ngủ
dậy còn phải uống thuốc, khi nào Hàm Sơn dậy muội nhớ không được kể lại
chuyện này đấy nhé. Nếu không... ta sẽ lấy trân châu lại!"
Hai người lớn nhìn nhau cười, thầm nghĩ, đứa trẻ này còn nhỏ, ấy thế đã
hiểu được đạo lý dùng lợi ích mà ràng buộc thao túng người khác như vậy
rồi.
Thấy An Bình gật đầu, Vĩnh Gia mới cẩn thận để hai
chuỗi trân châu lại trên bàn, ánh mắt tinh nghịch lấp lánh tia hài lòng
vui vẻ.
Chuyện xưa như mây khói, bao quanh che lấp mồt hồi mộng.
Sương khói tản bay lượn lờ, cảnh tượng trong hồi ức cũng dần mờ nhạt. Chợt,
mũi đao lướt qua, biến giấc mộng lành trở thành ác mộng.
Đường
Tử chầm chậm mở mắt ra, nhìn lên tầng tầng lớp lớp mái ngói xám xịt,
nhìn những khung xà to lớn ngang dọc. Nàng vươn bàn tay hứng lấy giọt
mưa lăn xuống từ mái hiên, cảm nhận xúc cảm mát lạnh từ đầu ngón tay
truyền tới tận tim, hóa thành một hồi đau nhói.
——
Hội Tiên lâu.
Đã gần tới đêm muộn, khách nhân thưởng rượu uống trà ngày càng thưa thớt, lầu Hội Tiên này cũng đã vãn khách đi nhiều.
Chưởng quỹ đứng sau quầy nhàn nhã cắn hột dưa, ánh mắt dõi về phía xa kia,
nhìn Đường Từ ngồi một mình bên bàn, trên bàn lăn lóc những bình rượu,
nhìn tấm lưng không còn thẳng kia đoán chừng đã say.
"Đường Từ
người này... hôm nay làm sao vậy? Uống rượu thì uống rượu, tốt nhất đừng có sinh sự ở đây, thời gian này trong kinh thành không lúc nào yên ổn,
rắc rối gì tránh được nhất định phải tránh."
Nghĩ thế, hắn cho tiểu nhị một ánh mắt.
Chợt, có một nữ tử ôm đàn tỳ bà bước tới, ánh mắt nàng kia nửa e thẹn nửa lả
lướt. Thấy chưởng quầy không xua đuổi mà khách nhân cũng lấy làm thích
thú, lúc này nàng mới bắt đầu đàn hát. Thời đại thái bình thịnh thế,
oanh oanh yến yến quanh năm, đàn một khúc "Hoa gian tập" trợ hứng là hợp nhất. Tiếng đàn réo rắt uyển chuyển, giọng hát mềm mỏng như dải lụa,
khiến người ta nghe vào không say vì rượu cũng say vì tình.
Loại
ca xướng này không hiếm gặp ở kinh thành, là các nữ tử bán nghệ không
bán thân. Ban ngày, các tửu lâu lớn ở sẽ đuổi không cho vào, Hội Tiên
lầu cũng không phải là ngoại lệ, nhưng khi đêm buông sẽ mắt nhắm mắt mở, coi như là hai bên đều được lợi.
Xem ra kỹ nghệ của nữ tử này
không tồi, vừa mới một lát đã được không ít bạc thưởng. Có thiếu gia
phong lưu vung tay rộng rãi, ném tới đây một chiết phiến ngà voi. Qua
chừng gần một giờ đồng hồ đàn hát như thế, nữ tử khom người cảm tạ, quay người rời khỏi.
Bỗng dưng lại có một túi bạc từ đâu bay về phía
nàng, trọng lượng không nặng không nhẹ. Nàng ta lập tức bắt được, ánh
mắt quét quanh muốn tìm ra là vị khách quan nào đã ra tay rộng rãi với
mình như thế.
Nhìn thấy có người ngồi phía kia, dường như đã ngà
ngà say mà y phục vẫn chỉnh tề không vết nhăn, ngũ quan trên gương mặt
đường hoàng đoan chính lại có vẻ ôn nhu. Nàng ôm tì bà bước tới, khẽ
khuỵu gối, thấp giọng bên tai: "Tiểu nữ không quen biết Từ chưởng quầy,
tối nay cũng đã nhận đủ bạc rồi, hiện tại phải về nhà chăm sóc gia phụ
ốm nặng."
Đường Từ lẩm bẩm gì đó khó mà nghe ra, tay lại mò vào
trong ngực áo lấy quan ấn ra, ném qua cho đào hát: "Đàn cho ta nghe thêm một bài nữa... rồi đi cũng chưa muộn."
Nữ tử nhìn túi bạc, lại
nhìn sang quan ấn, nhất thời bối rối khó xử. Lại nghĩ người này hẳn là
đã say rồi mới như thế, đột nhiên lại thấy hành động tuỳ hứng này có
chút đáng yêu. Nàng đặt quan ấn xuống bàn, ôm tì bà tới ngồi đối diện
Đường Từ, cười cười: "Vậy không biết đại nhân muốn nghe bài gì?"
"Ô dạ đề."