"Trừng phạt?" Thẩm Vân Cương không hiểu, "Tôi làm chuyện gì xấu sao?"
"Cô thật sự cho là cô chết là bởi vì chuyện ngoài ý muốn sao?"
"Không phải vậy à?"
"Tôi mang cô đi xem chân tướng."
Một tia sáng bắn vào đầu óc của cô, Thẩm Vân Cương cảm giác đầu óc của mình giống như bị búa đánh trúng, một giọng nói hơi hoài cổ lại tràn ngập
cảm giác nặng nề vờn quanh bên tai cô.
"Khi còn sống, khinh
rẻ mạng sống của mình, nhưng có tâm ăn năn sám hối, phạt đến dị thế,
cũng là con đường cuối cùng để vãng sinh."
Đây là ý gì? Thẩm Vân Cương cảm thấy mình đầu đau quá, đau đến muốn ngã khụy xuống, nhưng cô không động đậy.
Sau đó có rất nhiều hình ảnh đan xen với nhau, vì sao cô lại ở sân thượng hơn nữa còn sắp nhảy xuống?
Đừng nhảy xuống! Trở về! Trở về! Đáy lòng Thẩm Vân Cương hò hét.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhảy xuống.
"A!!!"
"Cô nhớ ra rồi sao?"
Cô đã nhớ toàn bộ, cô không phải là chết vì ngoài ý muốn, căn bản chính là tự sát.
Cô tập luyện tác phẩm dự thi bị đồng nghiệp tố là đạo nhái, từng người
dưới khán đài không quan tâm đúng sai chất vấn cô, ngược lại bị trả đũa. Cô bị mọi người trong công ty chỉ trích nói cô điên dại không để ý đến
đại cục, làm hỏng hình tượng của công ty, sau đó bị sa thải. Đây là tâm
huyết cô chuẩn bị gần nửa năm, sự phẫn nộ và bất lực vì bị ngàn người
chỉ trỏ, cô nhất thời hồ đồ, lập tức nhảy xuống từ sân thượng của công
ty. Nhưng trong nháy mắt khi đang nhảy xuống liền hối hận.
"Cho nên, không phải tôi khống chế cô, mà là nội tâm của cô chân thành sám
hối kêu gọi tôi, cô tuổi nhỏ như thế lại không trân quý sinh mệnh của
mình, nể tình cô có ăn năn, mới quyết định cho cô cơ hội lần này, hoàn
thành nhiệm vụ, mới có thể trở về."
"Thì ra là vậy." Thẩm Vân Cương cười khổ nói, "Tôi quả nhiên không có một chút tiến bộ nào, làm việc vẫn xúc động như vậy."
"Sau này hệ thống sẽ không áp chế tâm tình của cô, cô phải biết nắm rõ thiệt hơn, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, xóa đi một thân tội nghiệt."
"Tôi biết rồi." Thẩm Vân Cương trịnh trọng nói, "Ở nơi này, nhiều người chỉ là vì có thể sống đã dốc hết sức mình, tôi lại bởi vì nhất thời xúc động liền nhảy lầu, thực sự là buồn cười. Tôi sẽ
không như vậy nữa, tôi không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ, còn phải trở
về đoạt lại thứ thuộc về mình!"
Hệ thống rất vui mừng, "Cô nhất định phải tỉnh lại, thân thể cô có dị dạng sẽ bị phát hiện."
Hệ thống đánh xong câu này, Thẩm Vân Cương lập tức cảm giác áp lực vô
hình, cô vừa mở mắt, liền thấy Fritz đã đi tới chuẩn bị kiểm tra cho cô.
Sau khi biết rõ đầu đuôi, cô cảm thấy mình thật quá may mắn,
còn có thể sống cũng thực sự quá tốt, thấy Fritz tới cũng không có chán ghét như vậy nữa. Cô cười toét miệng, vội vàng đẩy ống tai nghe: "Bác sĩ, tôi không sao."
Fritz liếc cô một chút, "Lúc nào thì đến lượt cô nói chuyện?"
Nhìn gã còn muốn kiểm tra cho cô, Thẩm Vân Cương tranh thủ thời gian ngồi
dậy, nhảy xuống giường, dù sao ai mà biết gã làm qua thí nghiệm gì trên
bàn giải phẫu. Cô nhảy hai cái, sau đó gồng cơ bắp lên, nói: "Ngài nhìn đi, tôi bây giờ mạnh như con trâu."
"..." Fritz liếc mắt, "Tôi thấy cô là đầu óc xảy ra vấn đề."
"Ha ha." Thẩm Vân Cương gãi đầu cười ngốc.
"Cười thật là xấu, không có việc gì thì cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt." Fritz cũng lười truy cứu, gã cũng không muốn khám cho cô.
"Vâng, bác sĩ!" Thẩm Vân Cương thấy rốt cuộc cũng lừa được, co cẳng liền chạy.
Đợi sau khi cô đi, Fritz đi đến một cánh cửa ở đằng sau nói với Molders đang ngồi hút thuốc bên trong: "Chỉ huy, thoạt nhìn là không có vấn đề, về phần ngài nói không cảm giác
được nhịp tim, trái tim ngừng đập dưới sự sợ hãi cũng không phải là
không thể được."
Molders khẽ phất tay biểu thị mình đã biết, hắn gạt tàn thuốc sau đó đứng lên, chỉnh sửa quần áo vì ngồi nên có một chút nếp nhăn, "Thí nghiệm Zyklon B* thế nào rồi?"
*Zyklon B: Để tìm kiếm các phương pháp giết người hiệu quả hơn, Đức quốc xã đã thử
nghiệm sử dụng chất khử trùng Zyklon B dựa trên hydro cyanide tại trại
tập trung Auschwitz. Phương pháp này đã được áp dụng cho các vụ giết
người hàng loạt tại các trại ở Auschwitz và Majdanek. Có tới 6000 nạn
nhân bị giết bằng Zyklon B mỗi ngày tại Auschwitz.
"Trước đó chúng ta mất 4 giờ, nhưng bây giờ chỉ cần 1 - 5 phút là có thể giải
quyết được tất cả người Do Thái bên trong phòng hơi ngạt."
"Rất tốt."
"Chỉ huy, thí nghiệm liên quan đến phương diện vô sinh ở phụ nữ, tôi còn cần những phụ nữ khỏe mạnh tới làm thí nghiệm."
"Nhóm người Do Thái được đưa tới cậu cứ tùy ý chọn."
"Vâng!"
Người Do Thái được đưa đến liên tục, Molders cảm thấy bực bội, vì sao lại có
nhiều như vậy? Sao lại giống như diệt chuột đen, làm thế nào cũng giết
không hết.
Hắn đứng trên ban công biệt thự dùng kính viễn vọng
thị sát tình huống một chút, cảm thấy chán ghét với những khuôn mặt bi
thương hoặc đau đớn như chết lặng, nếu sống thống khổ như vậy vì sao
không tự mình chết đi?
Nhưng trong một đám người đó lại xuất hiện một khuôn mặt hoàn toàn khác biệt, lại làm hắn cảm thấy bực bội hơn.
Người phụ nữ kia đến tột cùng là có cái ma lực gì, vì sao điều cô đến vị trí
nào cũng phá lệ có sức sống hơn? Cô nói cái gì với tên chuột đen kia? Vì sao cô còn có thể cười?
Thẩm Vân Cương đỡ cậu bé bị ngã vì
quần quá dài, cậu nhìn qua chỉ mười một mười hai tuổi, lại gánh đầy một
giỏ gạch, trọng lượng trên lưng ép cậu căn bản không đứng dậy nổi, mà
bởi vì ngã sấp xuống nên bị gạch nện vào cánh tay, chảy máu.
"Em không sao chứ." Cô cởi khăn trùm đầu băng bó vết thương cho cậu, sau đó nhặt gạch bị rơi ra.
"Cảm ơn chị." Cậu bé vô cùng có lễ phép nói cám ơn, sau đó nhìn xung quanh không có binh sĩ nào chú ý tới nơi này, hít mũi một cái nói, "Chị thật giống như mẹ của em."
Thẩm Vân Cương cười cười sờ sờ đầu của cậu bé, nói: "Sau này em sẽ gặp lại mẹ mình."
Cậu bé trai lắc đầu nói: "Em biết mẹ đi đâu." Cậu bé chỉ chỉ căn phòng có khói đen bốc lên nghi ngút, "Người khác đều nói, tụi em sớm muộn gì cũng sẽ đến đó, ai cũng trốn không thoát."
Thẩm Vân Cương nghe cậu bé nói, cảm giác mắt có chút cay xè, cái tuổi này
của cô đang làm nũng trong lòng cha mẹ. Cô ôm lấy cậu nói: "Sẽ không
đâu, em phải tin tưởng, chính nghĩa cuối cùng rồi sẽ chiến thắng tà ác,
các em đều là những đứa bé ngoan, Thượng Đế sẽ bảo vệ các em."
"Đương nhiên, chị còn nói cho em một bí mật nhỏ, đây là bí mật của hai người chúng ta, em phải giữ bí mật đó."
"Là cái gì?" Cậu bé có vẻ hơi hưng phấn, dù sao cũng là mười mấy tuổi.
Thẩm Vân Cương tiến đến nói bên tai cậu: "Ba năm, nếu như em có thể kiên trì đến ba năm sau, sẽ có thể sống mà đi ra nơi này, sau này sẽ không đói bụng nữa, cũng sẽ có áo quần ấm áp để
mặc, còn có thật nhiều bánh kẹo ngọt ngào." Nói xong, cô làm như ảo thuật, móc ra một viên bánh kẹo nhét vào trong miệng cậu, sau đó nháy nháy mắt.
"Dạ!" Cậu bé vui vẻ gật gật đầu, sau đó lưu luyến không rời đi.
Sau đó, thỉnh thoảng cậu bé sẽ đặc biệt đi đường xa đến chơi với cô, hai
người nhìn nhau cười một tiếng, liền tách ra ai làm việc nấy.
Thẩm Vân Cương thỉnh thoảng sẽ ném cho cậu vài gói bánh kẹo, nhưng rất nhanh, mấy gói kẹo liền hết.
"Joseph, chị đã hết kẹo rồi, làm sao bây giờ?"
Joseph nháy nháy mắt, từ trong ngực móc ra một củ khoai tây, "Đây là em nhặt được, cho chị."
Thẩm Vân Cương nhìn bàn tay nhỏ khô gầy cầm củ khoai tây dính bùn đất, nước
mắt suýt chút nữa chảy xuống, ở nơi này, đồ ăn sao mà trân quý, "Đứa bé ngoan, em ăn đi, chị không đói."
Joseph lắc đầu, "Mẹ em cũng thường xuyên nói như vậy, nhưng em biết, mẹ chỉ là muốn để em ăn nhiều một chút."
Thẩm Vân Cương còn có thể nói gì nữa, Joseph nhét khoai tây cho cô sau đó
khoác áo lảo đảo chạy xa. Cô đành phải thu lại trước, chuẩn bị qua mấy
ngày nữa tự mình đút cho cậu ăn.
Cô biết ở đây vận mệnh vô
thường, nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, lần tiếp theo gặp lại,
cậu vậy mà bị xe đẩy chở tới đây.
Ngày này, Thẩm Vân Cương làm
việc rất nhiều, bởi vì kế hoạch diệt chủng, lò đốt xác ngày đêm không
ngừng đốt cũng không đủ dùng.
Khuôn mặt Joseph phát xanh sưng
vù, tứ chi gầy như củi lửa, bụng lại sưng rất cao. Thẩm Vân Cương không
dám tin vào hai mắt của mình, cô đi qua lung lay người cậu nhỏ giọng
gọi: "Joseph, Joseph..."
"Đừng gọi, đã chết rồi." Người Do Thái làm việc cùng cô nói, "Xem ra lại là uống nước ở đầm lầy kia, bị độc chết."
"Cái gì?"
"Chúng ta làm cái này sẽ tốt hơn so với bọn họ một chút, mặc dù cũng là ăn
không đủ no, nhưng tốt xấu cũng có thể có một ly nước uống, những
người bên ngoài nếu khát sẽ uống nước ở bên đầm lầy kia, nước ở đó đều
là có kịch độc, nhưng mà không có cách nào, chết vì khát và chết vì độc, luôn luôn chết."
Thẩm Vân Cương nhắm hai mắt lại, nắm chặt
nắm đấm. Một đoạn thời gian này cô tận lực khắc chế, nhẫn nại, lạc quan. Nhưng bây giờ, khi cô nhìn thấy những thi thể còn nhỏ xíu kia, cô cảm
giác mình sắp điên.
"Để tôi làm cho, cô đi ra bên ngoài hít thở đi, ban đêm sẽ không ai đến nơi này."
"Cảm ơn..."
Thẩm Vân Cương cũng không thể tận mắt nhìn xác bọn trẻ được đưa vào lò đốt,
cô bụm mặt đi ra ngoài, nhớ tới những lời cô đã từng nói với cậu bé, quả thực buồn cười.
Ba năm? Ở nơi ăn thịt người này, ba ngày cũng rất khó khăn.
Cô khom người, che cảm giác nghèn nghẹn nơi lồng ngực, một đồ vật thô sáp rơi ra.
Đây là củ khoai tây mốc meo mà lúc trước Joseph đã cho cô.
Thẩm Vân Cương cảm thấy mình nhất định phải tìm một chút chuyện để làm, cảm
giác tuyệt vọng tràn ngậy khắp tâm trí này chỉ sợ thật sự muốn cô bức
điên.
Cô thấp giọng ngâm nga một giai điệu, chầm chậm xoay tròn
trên mặt đất không người, cô dùng khăn trùm đầu cho Joseph, cố tỏ vẻ
bình thường, lúc này tóc dài màu đen theo động tác của cô xõa tung
xuống, dập dờn bên hông cô, vạch ra đường cong duyên dáng.
Cho đến khi kiệt sức, cô nằm rạp trên mặt đất rốt cuộc cũng khóc thành tiếng.
Lúc Molders xử lý công việc xong đã rất muộn, hắn xoa xoa thái dương, cảm
giác có chút mỏi mệt, đứng dậy đi tới cửa sổ hút một điếu thuốc.
Auschwitz về đêm càng thêm tịch mịch. Ánh trăng bị khói đen làm nhiễm bẩn, xấu xí không chịu nổi.
Hắn tới đây vẻn vẹn hơn một năm, thế nhưng sinh hoạt khắc khổ nhiều năm
trước đó thật giống như đã là chuyện của một thế kỷ trước.
Sau
khi thế chiến thứ nhất kết thúc, quốc gia của hắn bị ép ký « Hòa ước
Versailles* » ép nước Đức về phía tuyệt lộ, loại chuyện cực đoan này
nghiền ép bóc lột làm toàn bộ nhân dân nước Đức lâm vào khốn cảnh. Cho
dù là một quý tộc, thời kỳ thiếu niên của hắn cũng thường xuyên phải
chịu đói.
*Hòa ước Versailles năm 1919: là hòa ước
chính thức chấm dứt cuộc Chiến tranh thế giới thứ nhất (1914 – 1918)
được ký giữa Đức và các quốc gia phe Hiệp Ước. Nội dung Hòa ước được
soạn thảo bởi Georges Clemenceau, Thủ tướng Pháp, cùng với Hoa Kỳ và
Vương quốc Anh – là ba nước thắng trận.
Bọn họ mua một cái bánh mì cần tiêu tốn hơn 1000 Mark, một ly sữa bò tiêu
tốn 3000 Mark. Lạm phát nghiêm trọng khiến cả nhà hắn thất nghiệp, mỗi
tuần lễ chỉ có thể nhận 7 Mark cứu tế từ chính phủ.
Cả nhà hắn
không thể mua nổi đồ ăn, cũng chỉ có khoai tây, bột mì, hơn nữa còn rất
ít ỏi. Toàn bộ nhân dân nước Đức đều không sống nổi, thế nhưng những
thương nhân tham lam người Do Thái kia lại dựa vào bóc lột nông dân mà
sống xa xỉ giàu có.
Lúc này, Thủ tướng lên nắm quyền làm nước
Đức quả thực giống như là mở ra một thời đại mới. Dân chúng có thể ăn
no, có việc làm. Cho nên, trong lòng của hắn khi còn nhỏ, Thủ tướng tồn
tại không thua gì đấng cứu thế. Sau đó hắn dứt khoát quyết gia nhập
trường học Tinh Anh mà Thủ lập ra.
Cho đến ngày nay, hắn hoàn
toàn không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, hắn kiên quyết tán thành với
mọi quyết định của lấy Thủ tướng, vì lớn đế quốc Đức diệt trừ những
chướng vật cản đường, đây là trách nhiệm mà Sigmund Von Molders hắn
không thể thoái trừ.
Thế nhưng là vì cái gì? List cũng bắt đầu chất vấn hắn.
Giơ đêm lạnh lẽo thổi tới, hắn nghe được một giọng ca như có như không truyền đến từ hướng đông nam, lại thấy không chân thật.
Hắn dúi tàn thuốc, nhìn về hướng bên kia. Đêm khuya ca hát, hơn nữa còn là
từ nơi lò đốt xác truyền đến, quỷ dị không nói lên lời.
Molders
khẽ hừ một tiếng, hắn không tin quỷ thần, hắn chỉ tin tưởng con mắt của
mình. Tiện tay rút khẩu súng Luger đặt ở trong ngăn kéo ra, đeo ở hông,
đi xuống lầu.
Hai binh sĩ gác cổng thấy hắn ra, lập tức chào hắn theo quân lễ tiêu chuẩn, hắn gật đầu, sau đó trực tiếp đi về hướng đông nam.
Hắn đến gần, rốt cuộc cũng tìm ra nơi phát ra giọng hát kia, hắn tiện tay
móc khẩu Luger bên hông ra, chuẩn bị nhìn xem là tên to gan nào, vậy mà
giả thần giả quỷ ở loại nơi này.
Thế nhưng là không nghĩ tới chính là, hắn ở chỗ góc cua âm u kia trông thấy một cô gái đẹp tựa gió trăng.
Dưới ánh trăng ảm đạm, một dáng người nhẹ nhàng múa, dù hắn thường xuyên
tham gia các loại vũ hội, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua khúc múa này. Tứ chi nhìn qua cực kỳ mềm mại bên trong lại ẩn chứa sức mạnh to lớn,
mà từ nhất cử nhất động của cô có thể nhìn rõ nỗi bi thương trong
lòng. Cô rõ ràng là dùng loại chuyện này để phát tiết nỗi thống khổ của
mình.
Cô gái kia ngồi trên đất nghẹn ngào khóc, đêm khuya ở nước Đức rất lạnh, nước tóc dài của cô khoác trên lưng, bởi vì không dám lên tiếng khóc lớn, bả vai đều đang run rẩy.
Molders đứng ở sau lưng cô, nhắm hai mắt lại một chút, eo của cô thật là nhỏ.
Thẩm Vân Cương dần dần ngừng khóc, đến đây đã lâu lắm rồi, đây là lần thứ
đầu tiên cô khóc nhiều như vậy, trước đó có hệ thống áp chế cảm xúc của
cô, để cô không chấn động lớn, nhưng hôm nay, bởi vì Joseph chết, cảm
xúc trước đó để bị áp chế cảm xúc bộc phát hết tất cả.
Nước mắt
quả nhiên là thứ tốt nhất để phát tiết, cô cảm giác mình hơi tốt một
chút, lau lau nước mắt, từ dưới đất bò dậy, quay người lại đụng phải một lồng ngực cứng rắn, trước ngực hắn đeo huân chương Thập Tự Sắt, cấn đau cái mũi của cô.
Thẩm Vân Cương ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là hắn.
Molders lần đầu tiên thấy được dáng vẻ cô mất khống chế như vậy, hắn nhìn đôi
con ngươi sau khi khóc càng tinh khiết hơn và cái mũi hồng hồng của cô,
hứng thú hỏi: "Vì sao cô khóc?"
Thẩm Vân Cương chân sau một bước, tránh xa lồng ngực của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười một cái nói: "Khóc ở nơi này, đương nhiên là bởi vì có người chết đi."
"Nơi này người chết nhiều hơn so với người sống."
"Tôi tôn trọng sinh mệnh của mỗi người."
"Mạng sống của đám người Do Thái là thấp hèn nhất, cần gì phải tôn trọng." Molders trào phúng.
"Mỗi con người sinh ra đều bình đẳng." Thẩm Vân Cương bình tĩnh nhìn hắn, "Các người cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị người người đuổi giết, đây gọi là báo ứng."
"Thật sao." Molders cũng không thèm để ý, chỉ coi đó là câu nói oán hận của cô,
cũng có thể là là đêm nay ánh trăng quá đẹp, hắn cũng không muốn gắt
gỏng với cô, lại hỏi, "Vừa rồi cô múa gì vậy?"
"Khúc múa cầu hồn, giúp vong linh được siêu thoát."
"Rất tốt." Molders nói hai chữ không rõ ý vị rồi quay người rời đi.
Sau khi hắn đi, Thẩm Vân Cương trở lại chỗ làm việc. Cô nhìn những xác chết đưa tới liên tục, khuôn mặt trầm tĩnh.