"Đường Phong Hành, gọi điện thoại anh không nghe máy, nhắn tin cũng
không thèm trả lời, không ngờ là lại đang ở đây chăm sóc người ta cơ
đấy. Ra đây nói chuyện chút đi."
Tôi hơi sợ lùi về sau trốn, ánh mắt cô ấy đảo đến giống như một mũi tên đâm xuyên qua người tôi.
Tôi đẩy đẩy tay cậu rồi co rụt người lại: "Tìm cậu đấy, cậu mau đi đi, trông cô ấy tức giận quá."
"Đường Mộng Như, em đúng là không biết lớn nhỏ, đã lớn tiếng rồi còn đá cửa
phòng người ta, lại muốn anh đi đền cho em à? Em đến ký túc xá nam làm
gì, sao quản lý lại cho em lên đây?" Đường Phong Hành đặt bát xuống,
ngăn không cho tôi co người lại nữa, "Cậu đừng sợ, đây là em gái tôi."
Em gái?
Tôi nhìn lại thì thật sự là có vài nét giống nhau, cô có đôi mắt sáng giống với Đường Phong Hành nhưng đuôi mắt lại bén hơn một chút. Cô ấy liếc
tôi rồi lên tiếng: "Anh chỉ sinh sớm hơn em có vài giây thôi, em không
thèm gọi là 'anh trai' đâu nhé. Trong đó có người ngoài, ra đây nói
chuyện đi."
(anh-em ở đây là nhân xưng Tiếng Việt mình để vậy
thôi, ở bản gốc chỉ là /wǒ/ và /nǐ/, còn 'anh trai' /gēgē/ mà Mộng Như
nói là xưng hô trong gia đình.)
"Biết rồi." Hiếm khi Đường
Phong Hành lại nói với giọng hờ hững như vậy, sau đó cậu ấy quay đầu dặn dò tôi: "Đợi một lát là tôi về liền nhé."
Tôi ngồi dựa vào
tường, cửa được đóng lại, cả căn phòng lại trở về yên tĩnh, tôi cũng
không nhàm chán đến mức muốn nghe chuyện riêng của anh em bọn họ.
Tôi gõ gõ ngón tay rồi thử cử động chân, trong bụng ấm áp, đầu lưỡi còn
vương hương vị chua chua ngọt ngọt của canh cà chua, tâm trạng cũng tốt
hơn rất nhiều. Tôi ngửa đầu nhìn bức tường màu xám trắng, trên tường
không còn những vết máu đáng sợ như rạng sáng lúc tôi tỉnh lại nữa.
Là mơ nhỉ, may mà là mơ.
Tường ở chỗ đầu giường còn có chữ viết, chắc là mấy câu linh tinh lộn xộn tôi viết trong lúc không tỉnh táo, những chút xíu hy vọng và mong đợi trong lòng tôi đều viết ra đây hết sao?
Căn bệnh này còn khiến tôi trở nên đa sầu đa cảm nữa à, phiền phức thật.
Tôi sờ lên những câu chữ đã phai nhạt, suy nghĩ trong đầu lại bay đến những lời mà Đường Phong Hành vừa nói. Cậu ấy thực sự rất lo lắng cho tôi
nhưng tôi lại làm cho cậu thất vọng. Cậu ấy không nên sợ hãi như vậy,
cần gì phải hy sinh bản thân chạy đến chăm sóc cho tôi thế này chứ.
Bây giờ tôi đang nghĩ nên làm sao để cậu không còn mệt mỏi nữa.
Tôi xoay người lấy bút viết mấy chữ vào lòng bàn tay, chỉnh chỉnh sửa sửa rồi mới mỉm cười hài lòng.
Cậu ấy quay lại mang theo hơi lạnh trên người, thổi phù phù mấy hơi làm ấm
tay rồi mới giúp tôi lấy quần áo từ trong tủ ra, nói: "Lát nữa có lớp,
chúng mình ra ngoài đi dạo đi, thời tiết bên ngoài không tồi đâu. Dạo
xong rồi cậu đi học với tôi, tiện thể ôn bài một chút."
Tôi nắm
chặt bàn tay, gật gật đầu. Cậu ấy kiên nhẫn giúp tôi tránh những nơi bị
thương để mặc quần áo, lúc nghiêm túc làm việc đôi mắt của cậu vẫn sáng
trong như chứa đựng những tia sáng nho nhỏ. Cậu ấy đỡ tôi ngồi lên xe
lăn, tôi hỏi cậu đã ăn cơm chưa, cậu bảo ăn rồi, tôi vươn tay sờ bụng
cậu, cậu giật mình hơi lùi lại nhưng vẫn để cho tôi sờ.
Xẹp lép chẳng phồng lên tí nào, tôi ngẩng đầu nói, cậu gạt tôi.
Cậu ấy vò đầu ngượng ngùng đáp: "Vậy thì cậu đi ăn chung với tôi đi."
Cậu ấy biết tôi đã uống hơn nửa bát canh, ăn thêm nữa thì dễ là sẽ nôn ra
hết nên cũng không bắt tôi phải ăn cơm nữa, thế nhưng nếu có thể ăn thêm chút quà vặt gì đó thì cũng tốt.
Tôi muốn đi vệ sinh nên bảo cậu đưa gậy chống cho tôi, tôi chống gậy vẫn còn chưa thạo, vừa đứng lên
thì đã đầu váng mắt hoa, trước mắt như bị trùm một tấm vải đen tuyền,
tôi lắc lắc đầu, lại là tác dụng phụ của thuốc sao?
Tôi thở dài,
tuy là cầm không vững lắm nhưng tay tôi bị thương cũng không nặng, chỉ
bị bong gân mà thôi, đến giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Cậu ấy muốn đỡ tôi đi nhưng tôi đẩy cậu ra bảo cậu đứng bên ngoài chờ tôi.
Tôi vào WC, trước mắt lại là tấm màn màu đen khó chịu ấy, cả người nóng
lên, hai chân tôi không chịu nghe lời mà trượt ngã về sau, tôi vô thức
dùng tay bám lấy vách tường, cơ thể đụng vào tường tạo nên một tiếng
vang trầm đục.
Đường Phong Hành lập tức chạy vào ôm lấy lưng tôi, tầm nhìn không rõ ràng, cả người không còn sức, cậu ấy hỏi có phải tôi
không thể đi vệ sinh được không.
Xấu hổ lại ùa vào lòng tôi, tình hình này thì chỉ có thể để cậu làm giúp tôi. Cậu ấy thấy tôi nghiêng
đầu đi thì cũng biết là tôi đang vô cùng thẹn thùng, thế nhưng vẫn duỗi
tay giúp tôi cởi quần xuống.
Hầy, miếng xốp lại được lên sân khấu.
Bàn tay hơi lạnh của cậu cầm lấy miếng xốp của tôi, tôi hoảng lên mà tóm
lấy tay cậu, cả người run run không dám tiểu ra. Cậu ấy cười nhẹ bên tai tôi: "Đã vào đây rồi còn không đi hả, tôi không nhìn đâu, cậu tiểu đi."
Thôi thì cũng nhìn hai lần rồi, còn làm sao được nữa, giương cờ đầu hàng thôi.
Tôi thả lỏng dựa cả người vào trong lồng ngực cậu, xoay đầu giấu gương mặt
đỏ bừng vào cần cổ người ta, hơi thở của tôi phả vào cổ cậu rồi dội
ngược lại trên mặt tôi nóng bỏng.
Cậu nghiêng đầu dùng cằm ấn nhẹ lên xoáy tóc của tôi, cơ thể tôi lại càng nóng hơn tỉ lệ thuận với
nhiệt độ nơi bàn tay đang nắm lấy miếng xốp, cậu nói đừng xấu hổ, không
sao đâu.
Sau khi tôi 'giải quyết' xong thì cậu ấy giúp tôi mặc
lại quần, đỡ tôi ngồi lên xe lăn rồi đắp cho tôi một tấm chăn mỏng. Mặt
cậu ấy đỏ bừng, mặt tôi cũng đỏ, tim đập như sắp sửa vọt lên tận cổ
họng, không biết vì xấu hổ hay còn vì nguyên nhân nào khác nữa.
Tôi không nói câu gì, cậu ấy cũng không nhìn thẳng tôi, ánh mắt hai đứa
trốn tránh một hồi. Tôi muốn đẩy bay bầu không khí ngượng ngùng này nên
nói đùa: "Nhìn tôi thảm cứ như một cụ ông bảy mươi tuổi ấy nhỉ, chưa già đã yếu."
Cậu ấy mới rửa tay nên hai tay đông lạnh đến đỏ lên,
vậy mà vẫn đưa đôi găng tay trong cặp cho tôi đeo. Găng tay bằng len
mềm, trên mu bàn tay là họa tiết một con vật kỳ quái, rõ ràng là nhím mà lại có tai thỏ rồi còn cả mũi heo. Tôi thấy vậy liền hỏi cậu, đây là
nhân vật hoạt hình à, tên là gì thế.
Cậu ấy đeo găng tay cho tôi, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tên là Ninh Tử."
Tôi nhìn đi nhìn lại: "Sao tôi lại không biết nhân vật này nhỉ?"
Cậu cười cười: "Cái cậu chưa từng xem còn nhiều lắm, sao mà biết hết được."
Tôi nói cũng đúng.
Tôi lại cởi găng tay ra, tóm lấy đôi tay lạnh lẽo của cậu, da tay hình như
bị lạnh đến nứt nẻ, các khớp cũng đỏ cả lên, tôi xoa xoa tay cậu rồi đeo găng vào cho cậu ấy: "Cậu đeo đi, tôi có thể nhét tay trong túi mà.
Trong cặp tôi có kem dưỡng tay đó, đợi lát nữa cậu bôi lên nhé, tôi
không thích da tay bị khô đâu."
Cậu dùng bàn tay đeo găng mềm mịn vuốt ve má tôi, nói được.
Ăn cơm xong chúng tôi rảnh rỗi nên bắt đầu đi dạo, ánh mặt trời giữa trưa
ấm áp nên tôi phơi nắng đến cả người khoan khoái dễ chịu, đuổi đi cảm
giác ẩm mốc của mùa đông.
Đường Phong Hành hỏi nhỏ bên tai tôi: "Muốn hóng gió không?"
"Hóng gió thế nào?" Tôi nghiêng đầu nhìn cậu.
"Ngồi vững nhé." Cậu ấy nhướn mày, trong mắt là nắng, con ngươi màu nâu nhạt sáng ngời hấp dẫn mọi sự chú ý của tôi.
Tôi nắm chặt tay vịn đón nhận lực đẩy thật lớn từ phía sau, Đường Phong
Hành đưa tôi bay nhanh trên con đường đầy nắng, cảm giác vui sướng như
trang giấy tự do tung bay theo gió trời, tôi nghe thấy giọng cười sang
sảng của Đường Phong Hành nói chạy thôi.
Những âm thanh ồn ào
xung quanh đều không thể chạm đến tôi, tôi chỉ nghe thấy giấu trong gió
đông là tiếng cười vui vẻ của Đường Phong Hành.
Tiếng cười của
cậu nhuộm đẫm vị nắng và mùi hương tươi mát của rừng cây, màng nhĩ của
tôi như một mặt trống không ngừng rung động vì tiếng cười ấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, tóc cậu ấy bị gió thổi tung bay, trên mặt là tia
nắng chiếu rọi, thỉnh thoảng điểm xuyết bóng râm của những chiếc lá cây.
Tôi nhớ đến câu viết trong bàn tay mình, bỗng nhiên tôi rất muốn hỏi cậu, bây giờ cảm xúc của cậu có giống với tôi không?
Chúng tôi lướt qua rừng cây nhỏ, Đường Phong Hành chuẩn xác mà tránh người đi đường, mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh, có vô số bóng người và cây cối
đan xen in dấu dưới chân chúng tôi.
Chạy một lúc là đến khu dạy
học, Đường Phong Hành thở hồng hộc đẩy tôi đến góc khuất trên hành lang, cậu nói mình muốn đi vệ sinh, tôi ở đây đợi cậu một lát.
Tôi kéo lại cậu còn đang thở hổn hển.
"Chắc là giờ tôi sẽ làm cậu còn thấy khó thở hơn, tha thứ cho tôi nhé, tôi không thể kiểm soát suy nghĩ này được nữa."
Tôi nắm lấy cổ áo cậu rồi kéo mạnh xuống, dễ dàng cướp đi không khí trong
miệng cậu. Vừa mới chạy nên trên má dường như truyền đến tiếng mạch đập, đầu ngón tay tôi cảm nhận được sức nóng cháy bỏng từ gương mặt cậu, đến cả hơi thở cũng nóng rực lên. Cậu ấy nắm chặt cổ tay tôi, dù đang khó
thở nhưng vẫn cố chấp đưa đầu lưỡi quấn quýt cùng tôi, nụ hôn dài ướt át khiến tôi cảm thấy lâng lâng như thể bản thân đang trôi nhẹ như mây.
Lồng ngực cậu phập phồng, mũi chúng tôi đè ép lên nhau, tôi ngậm lấy cánh
môi trên của cậu, cậu ấy dường như dùng tất cả sức lực để rời khỏi môi
tôi kéo theo một sợi chỉ bạc đầy mờ ám, sau đó cuống quýt lấy ngón tay
nhẹ lau nó đi mất. Khóe mắt cậu đỏ lên, thầm thì bên tai tôi rằng cậu ấy không thở nổi, rằng bản thân cần bình tĩnh một chút rồi hít sâu một
hơi, lùi lại rồi luống cuống chạy vào WC.
Tôi cũng thừa dịp điều
chỉnh lại nhịp thở của mình, ngắm nhìn từng mảng nắng xuyên qua những
tán cây thật sự mang đến cho tôi cảm giác bình yên như đang dưỡng sinh
vậy.
Lúc cậu đi ra thì trên mặt trên tóc đều dính nước ướt rượt,
chúng tôi câu được câu không nói chuyện phiếm trên quãng đường đi tới
phòng học. Buổi học bắt đầu lúc một rưỡi chiều, liên tục có từng tốp
sinh viên đi vào lớp học. Học phòng này phải tự đi lấy ghế, cậu ấy xếp
giúp tôi rồi đỡ tôi ngồi lên, vị trí này là chỗ mà tôi luôn luôn ngồi,
từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.
Cậu ấy ngồi cạnh tôi. Tôi
nhìn màn hình trước mặt, bỗng nhiên nhớ lại cảm giác lo âu hoảng loạn
của một tuần trước và những cơn ác mộng tưởng như chẳng bao giờ chấm
dứt. Tôi như bị thiêu đến tàn tro rồi lại được tái sinh lần nữa, nhưng
những cảm xúc này cho dù có thoát thai hoán cốt thì cũng phải trải qua
mấy vòng luân hồi mới có thể biến mất.
Phòng học khiến tôi cảm thấy bình tĩnh hơn, giống như bản thân đã trở lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường vậy.
Tôi cúi nhìn ngăn kéo, quả nhiên có vài thứ trong đó. Tôi thở dài rồi lôi mấy bức thư đó ra, đều là giấy kraft hồng có trắng có.
Chu Minh vừa vào lớp là đã đi tới đây, giật lấy lá thư trên tay tôi từ đằng sau: "Ôi trời lại thư tình nữa hả? Thế kỷ 21 rồi đấy, di động đã phổ
biến vậy rồi mà vẫn có người viết thư tình nữa sao?"
Anh giả vờ định mở ra, Triệu Tuấn và Lý Cảnh Nguyên lập tức thò đầu sang hóng chuyện.
"Các cậu làm vậy là thô lỗ với người gửi thư đấy." Đường Phong Hành nói với bọn họ.
"Ầy cậu không biết đâu, mấy thứ này lần nào Trần Thư Ninh cũng vứt đi luôn
ấy, đến một lần cũng không thèm mở ra xem, cả tí xíu tình cảm cũng không có. Trần Thư Ninh, tôi chưa bao giờ được người ta tỏ tình như này đâu,
lúc nào cũng là cậu nhận được, đúng là sức hấp dẫn không bao giờ giảm
mà."
Tại sao lại muốn viết thứ này cho tôi chứ, nếu những người
đó biết tôi có bệnh thì liệu còn viết những câu như 'Tớ thích cậu, chúng ta có thể ở bên nhau chứ?' nữa không?
Đó sẽ là trò đùa hay vẫn là lời bày tỏ chân thành?
Tôi không biết tâm tư của những cô gái ấy, tôi mắng bọn họ nhiều chuyện rồi dọa về sau sẽ không giúp họ ôn tập nữa. Mấy người cũng chỉ là đùa giỡn
chứ không phải là thực sự muốn đọc, lập tức để tôi lấy lá thư rồi nhét
lại vào ngăn bàn.
Đường Phong Hành vẫn không nói thêm lời nào mà
bắt đầu mở vở ra học, tôi liếc sang nhưng không thấy rõ đề mục, thế
nhưng Đường Phong Hành mang tiếng là cúi đầu viết bài mà một chữ cũng
chưa viết xuống được.
Tôi xé một tờ giấy viết rồi đẩy qua chỗ cậu.
– Cậu sao thế, sao lại không viết bài vậy?
– Không sao.
Càng ngày càng có nhiều sinh viên vào lớp, không khí trở nên huyên náo dẫn
theo tâm trạng tôi cũng dần dần thay đổi, bình lặng như nước bắt đầu
chuyển sang sóng gió bập bùng, tôi muốn nói chuyện, không muốn ngồi im
yên lặng.
Tôi tiếp tục viết cho cậu.
– Có chuyện gì thì phải nói, cậu không nói tôi không đoán được.
Cậu nhìn rồi viết trả lời tôi.
– Cậu nhận được rất nhiều thư tình à?
– Ừ. Không phải cậu cũng nhận được à?
– Thì cũng có, nhưng tôi không thích con gái, cậu biết mà. Đây là bí mật đấy, cậu phải giữ giúp tôi.
Đương nhiên là tôi biết rồi. Tôi nhìn cậu vẫn đang gục mặt xuống, nhíu mày, tôi muốn chọc cho cậu vui lên.
– Tại sao cậu lại biết tôi ngồi chỗ này?
Cậu ấy ngẩn người một lát rồi trả tờ giấy cho tôi mà không viết lại gì, tiếp tục chăm chú nhìn đề mục.
Tôi cười cười viết tiếp.
– Có phải cậu thường xuyên ngồi ở phía sau nhìn tôi không?
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn thoáng qua nhưng vẫn không để ý tới tôi, tôi không nhụt chí tiếp tục viết.
– Cậu còn biết tôi thích ăn cà chua nên lần trước ăn cơm mới gọi cho tôi món trứng chưng cà chua.
– Cậu cũng biết tôi hay nhận được thư tình, mỗi lần tôi ném đi thì cậu đều xé nát rồi lại quẳng chúng nó đi lần nữa đúng không?
– Thế mà vừa nãy có ai đó còn bảo đọc thư của người khác là thô lỗ cơ đấy.
Cậu đọc đến dòng này thì mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu chầm chậm viết cho tôi hai chữ.
– Xin lỗi.
Tôi chống cằm thích thú nhìn cậu, bút trong tay bởi vì dừng lâu trên mặt
giấy mà loang ra một vòng mực nhỏ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Tôi kéo tai cậu sang rồi cắn nhẹ lên vành tai, thì thầm: "Không cần phải
xin lỗi. Tôi muốn hỏi một chuyện nữa, tại sao cậu lại biết sau cổ tôi có một nốt ruồi son?"
"Cậu đã viết vậy trong 'Ngày thứ 965 yêu thầm Trần Thư Ninh' đấy."
Đường Phong Hành lập tức bịt miệng tôi lại, tôi cười đắc ý nhìn gương mặt đỏ
bừng của cậu, cậu cụp mắt tức tối nói: "Trần Thư Ninh, cậu đọc rồi nhưng đừng có nói ra được không, thẹn quá đi mất, tôi..."
Đợi nửa ngày cậu cũng không nói nốt, tôi liền vươn lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cậu,
cậu như bị điện giật mà rút vội tay về, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn
tôi.
Giáo viên vào lớp rồi, tôi cúi người viết tiếp cho cậu một
mảnh giấy nhỏ rồi truyền qua ngăn bàn đặt vào trong tay cậu, lòng bàn
tay cậu ấy hình như đổ mồ hôi, mang một cảm giác ẩm ướt nóng rực.
Sau khi cậu ấy mở ra xem thì há miệng sững sờ, tôi nằm nghiêng trên bàn
nhìn cậu rồi xòe tay ra cho cậu đọc cả những con chữ đang nằm trong tay
tôi.
Điều mà tôi viết trên giấy là:
– Cũng nói với cậu một bí mật, thật ra tôi cũng không thích con gái, chúng ta hãy giữ bí mật
cho nhau nhé. Ở đây không thể hôn cậu được, tiếc quá đi. Học bài thôi.