Tư Cảnh lại trả lời: "Tôi chỉ đang nghĩ, lớp chúng ta có nhiều người tài năng như vậy, nói không chừng sẽ có một số người muốn đi thôi."
Điền Thiên không nói nên lời, "Cậu cư nhiên lại ôm cái tâm tư này, vậy chính cậu nhìn xung quang một cái xem, có ai trông giống muốn tự mình lên
không chứ." Suy cho cùng, độ tuổi bọn họ bây giờ nếu mà đi biểu diễn
thông thường, nói không chừng còn bị bạn học khác chê cười, ai sẽ rảnh
rỗi đi làm cái loại chuyện tốn công vô ích này chứ.
"Vậy thì ai biết được."
Điền Thiên còn muốn nói thêm, nhưng chính lúc này chuông vào học lại vang
lên, không còn cách nào khác, cậu ta chỉ có thể về chỗ ngồi của mình
trước, "Chuyện này chúng ta tan học lại bàn nhé!"
Nhưng mà căn bản không thể chờ được đến khi tan học, Ôn Hi đã nhịn không nổi tìm trúc mã nhà mình thảo luận chuyện này.
"Cậu có ý tưởng gì về chuyện này sao?"
Tư Cảnh lắc đầu, thấp giọng đáp: "Không có, chỉ là nghe nói có vài học
trưởng học tỷ đều muốn dùng màn sân khấu này để tỏ tình, nên tôi nghĩ
nói không chừng lớp chúng ta cũng có."
Nghe được câu này vẻ mặt
Ôn Hi trở nên vô cùng khó coi, nhưng không có vẻ gì là tức giận, "Cậu
thấy gia hỏa Kỷ Vọng sẽ đi lên thổ lộ sao?"
"Không phải vậy, nếu mà so thì tôi thấy Tống Mão càng có khả năng hơn nhiều."
Ôn Hi lại xua xua tay, "Đùa cái gì vậy chứ, đại thiếu gia như Tống Mão sao lại có thể dùng loại phương thức thiếu tế nhị, cũ kỹ vậy được."
"Dù sao thì cậu ta cũng là người thẳng thắn mà." Khi Tư Cảnh nói lời này,
gật gật đầu trầm ngâm như suy tư gì đó, ánh mắt nhìn thiếu niên mang
thêm vài phần nghiền ngẫm.
Ôn Hi bị hắn nhìn có chút không được
tự nhiên, rụt rụt cổ đề phòng bị giáo viên phát hiện, sau đó mới thấp
giọng nói: "Hazz, những lời này của cậu là có ý gì đây? Còn nữa cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Suy cho cùng thì về cái loại chuyện này, cậu đáng ra là phải hiểu rất rõ mới đúng."
Ôn Hi không còn gì để nói trước câu khẳng định của hắn.
Này đang nói chuyện bình thường sao lại đột nhiên cáu kỉnh vậy chứ.
Không còn cách nào, cậu chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, sau đó lấy ra
một viên thạch trái cây trong gầm bàn đưa qua, cũng may, lại đúng là vị
nho mà hắn thích.
"Tôi cho cậu vị mà tôi thích nhất, đừng để bụng nữa."
"Đâu để bụng đâu."
Không để bụng sao mà mặt cậu lại trông nghiêm túc, giọng điệu còn âm dương quái khí như vậy chứ, Ôn Hi nói ở trong lòng.
Cẩn thận vươn ngón tay nhẹ nhàng ra, khẽ động vào ống tay áo đối phương, Ôn Hi chớp mắt, "Cậu không để ý, vậy cậu cười một cái xem."
Tư Cảnh thế mà lại thực sự bật cười khi nghe điều này, chỉ là nụ cười vẫn chưa dạt vào trong mắt.
Ôn Hi tặc lưỡi một tiếng, "Cậu xem cậu đã thành cái dạng gì rồi mà còn nói không tức giận, chỗ nào không tức giận vậy hả."
Tư Cảnh giải thích ngắn gọn, "Đúng là không tức giận thật, chỉ là suy nghĩ một chút chuyện thôi."
"Vẫn là cái chuyện biểu diễn gì đó sao? Cũng đâu có liên quan đến chúng ta, không cần nghĩ nữa."
"Không, tôi suy nghĩ cái khác."
Mặt Ôn Hi lộ vẻ hoang mang.
Tư Cảnh nhắc nhở nói: "Hôm nay đã là ngày 11."
"Ngày 17 thì làm sao?"
"Sau đó 6 ngày sẽ đến sinh nhật của người nào đó."
Nghe đến đây Ôn Hi mới đột nhiên phản ứng lại, giật mình nói: "Đúng vậy, 23 chính là sinh nhật tôi!"
Tư Cảnh bật cười, "Cậu lại có thể quên sao?"
Ôn Hi bẹp miệng liếm liếm môi.
Không còn cách nào, ai bảo gần đây nhiều chuyện như vậy, một mình Kỷ Vọng là
đã đủ làm đầu cậu to ra rồi, cộng thêm việc chuyển nhà, cậu nhất thời
quên đi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cũng vì nguyên nhân
chính là vì sinh nhật của cậu, sự tự tin Ôn Hi tự tin ngay lập tức đầy
như pin sạc 100%, từ tâm lý đến biểu tình đều đã xoay chuyển 180 độ.
"Hắc hắc, Tiểu Cảnh sắp đến sinh nhật tôi rồi." Hai hàng lông mày và đôi mắt của cậu đắc ý, như thể cậu có thể nhảy một điệu free style street
dance.
Tư Cảnh ấn đầu cậu một phen, "Đúng vậy, cậu sắp đến sinh nhật, vậy thì làm sao đây? Chúc mừng sinh nhật cậu trước sao?"
Khuôn mặt Ôn Hi vặn vẹo như cái bao tử nhỏ, đếm số trên đầu ngón tay, "Này
này này, cậu thái độ kiểu gì thế, lúc sinh nhật cậu, tôi đã tốn bao
nhiêu tâm tư, thời gian, tiền bạc và sức lực chứ, quả thực đã cho cậu
một cái sinh nhật hoàn mỹ, có thể lưu làm kỷ niệm cả đời đó! Tới sinh
nhật của tôi, cậu lại nói một câu qua loa vậy thôi à?!"
Tư Cảnh
bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, "Đúng đúng đúng, cảm ơn tiểu thiếu gia nhà chúng ta đã cho ta một cái sinh nhật cả đời khó quên, quả thực tôi
không có gì báo đáp, nếu không lần này tôi cũng tìm một chỗ làm thêm để
mua quà cho cậu?"
"Đừng tranh luận về chỗ đó, thứ tôi đang nói
căn bản không phải là món quà gì cả, tâm ý, quan trọng là tâm ý, hiểu
không?!" Ôn Hi vừa nói vừa duỗi ngón trỏ chọc vào đùi thiếu niên hết lần này đến lần khác.
Đầu ngón tay Tư Cảnh lướt qua trái tim thiếu
niên, cảm khái mà mở miệng: "Trái tim của tôi đều ở trên người của cậu
rồi, làm thế nào để đưa tâm ý cho cậu xem được đây nhỉ."
Ôn Hi chỉ nghĩ là hắn là đang trêu chọc mình, cắt một tiếng, "Cậu nói cái gì vậy chứ."
Tư Cảnh lắc đầu, "Không có gì."
"Cái sinh nhật này của cậu, tôi tuyệt đối sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cậu, cậu chỉ cần đặt tâm ý vào trong bụng mà thôi."
"Tôi, tôi cũng không phải là cố ý nói muốn cậu làm cho tôi một cái sinh nhật
nghiêm túc." Ôn Hi vuốt vành tai nhắc mãi, dù sao chủ động yêu cầu cũng
hoàn toàn khác với tự có người tặng mình.
Tư Cảnh cúi đầu xuống,
giọng nói trong miệng mang theo ý cười, "Đúng đúng đúng, là tôi tự
nguyện, sinh nhật tiểu thiếu gia nhà chúng ta, sao có thể có lệ được."
Ôn Hi ngây ngô cười, đột nhiên một đầu phấn vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung, cuối cùng dừng ở trên đầu cậu.
"Ai u!"
"Còn biết đau à, Ôn Hi tôi nhẫn nhịn trò lâu lắm rồi đó nhé, từ đầu tiết học đến bây giờ vẫn cứ luôn nói chuyện, là tôi đang giảng bài, hay là trò
giảng bài hả, không thích nghe như vậy, trò ra ngoài hành lang đứng cho
tỉnh lại cho tôi!"
Ôn Hi sắc mặt đỏ bừng đứng, vội vàng chuẩn bị phải đi ra ngoài.
Bị đứng ngoài hành lang cũng không phải là chuyện gì to tát, chủ yếu là bị giáo viên nêu tên phê bình trước lớp, đúng là mất mặt quá.
Trái
tim nhỏ bé mỏng manh của cậu có chút chịu không nổi, các bạn học bây giờ đều dang cười không ngớt, trên mặt cậu màu đỏ đều đã tràn lan từ má đến tận mang tai và cổ.
Nhưng mà cậu ngồi bên trong, Tư Cảnh ngồi ở
bên ngoài, đối phương không đứng lên nhường chỗ cho cậu, dù có cố gắng
thế nào thì cậu cũng sẽ không thể ra ngoài..
Hít sâu một hơi, Ôn
Hi nhịn không được đẩy đẩy bả vai thiếu niên, "Tiểu Cảnh, cậu để tôi ra
ngoài đi!" Giọng nói cậu Hắn mang theo vài phần xấu hổ và giận dữ khác
hẳn lúc trước.
Tư Cảnh nghe được lời này, đứng lên, nhưng là lại
trở tay cầm lấy tay Ôn Hi, sau đó lớn tiếng nói: "Cô à, cậu ấy nói
chuyện với em, em cảm thấy em cũng nên đi ra ngoài đứng cho tỉnh lại."
Giáo viên nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tư Cảnh, mũi nhếch lên vì tức giận,
"Trò nhìn cái thái độ của trò là cái dạng gì vậy hả, hai đứa đi ra ngoài đứng ngay cho tôi, nhanh!"
Tư Cảnh lúc này mới buông tay ra, cầm lấy sách vở lập tức đi ra ngoài, Ôn Hi thấy thế vội vàng đuổi kịp.
Dù gì lúc này cũng là đang trong giờ học, hành lang trống trãi an tĩnh đến tiêng kim rơi cũng có thể nghe.
Chống vào tưởng phía sau lưng, Ôn Hi nhịn không được nói: "Cậu đòi đi ra đây
làm gì chứ, bộ dáng giáo viên vừa thấy chính là muốn buông tha cho cậu,
kết quả cậu còn cư nhiên tự mình nhận sai, có phải đầu cậu chứa trà sữa
hay không vậy."
Suy cho cùng sau kì thi tuyển cấp 3, Tư Cảnh bây
giờ đã là thủ khoa toàn thành phố, việc giáo viên khách khí, chiếu cố
hắn một chút cũng rất bình thường, nhưng không biết làm thế nào mà chính hắn được tạo điều kiện mà lại không thèm được tạo điều kiện, cứ một hai nhất quyết phải ra đây chịu khổ cùng mình, thật sự không khác gì một
tên ngốc cả.
"Ngồi lâu rồi, ra ngoài đứng lấy chút không khí mới
mẻ cũng khá tốt." Tư Cảnh duỗi người, giọng nói xoay chuyển, "Quan trọng nhất là, tôi không nỡ để thiếu gia nhà ta đứng ở đây một mình, không có ai bên cạnh, vừa thê lương vừa hiu quạnh, tôi sợ đến lúc đó cậu nhịn
không được lại khóc mất."
"Cậu mới có thể khóc đó!" Ấm áp đánh nhẹ lên cánh tay hắn một chút.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trên hành lang trải một tầng kim sa lên người hai người.
Tuy rằng bọn họ ra tỏ ra rất cứng rắn, nhưng sau giờ học vẫn ngoan ngoãn đi xin lỗi giáo viên, hơn nữa còn tỏ vẻ đã tự mình biết sai, lần sau nhất
định sẽ không tái phạm nữa.
Đối với người có thành tích tốt, các
giáo viên luôn rất bao dung, thấy thái độ thái độ đoạn chính như vậy
cũng không làm khó cái gì nữa, chỉ để lại một câu lần sau chú ý rồi để
cho bọn họ trở về lớp.
Một khi người ta có hy vọng, họ sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất, rất chậm.
Và cuối cùng, đến khi Ôn Hi cảm thấy rằng 10.000 năm đã trôi qua, ngày sinh nhật của cậu cũng đã đến.
"Tiểu Cảnh Tiểu Cảnh Tiểu Cảnh, sinh nhật của tôi!!" Cậu kích động kêu lên,
như một con hải cậu nhỏ nhỏ dùng tay vỗ mạnh vào phần còn lại của chiếc
giường.
"Còn 32 phút nữa, thiếu gia à." Tư Cảnh nhắc nhở, đồng
thời không nhịn được nhướng mày, "Còn nữa thời điểm như bày đáng ra cậu
phải ở trên giường trong phòng mình chứ, sao lại nằm ở trên giường của
tôi."
"Không thể sao?" Ôn Hi trừng hai mắt, trở tay chỉ chỉ vào
mình, "Hôm nay chính là sinh nhật của tôi, tôi là thọ tinh, tôi là lớn
nhất, đừng nói nằm ở trên giường cậu, tôi có muốn lộn nhào ở trên giường cậu, cậu cũng không thể nói cái gì."
Tư Cảnh lập tức dung túng sửa miệng, "Đúng đúng đúng đúng đúng, tôi đã biết rồi, ngài tùy tiện lăn lộn, có được chưa."
Hắn nói cho có lệ làm cho Ôn Hi có chút buồn bực, nhưng cũng không nói gì
thêm, chỉ nắm gối đầu bên cạnh, ôm vào trong ngực rầu rĩ nói: "Tiểu
Cảnh, trước kia tôi chưa chờ mong sinh nhật mình nhiều đến như vậy."
Đó là lần đầu tiên anh mong chờ sinh nhật của mình thế này, có lẽ là bởi vì có người quan tâm.
Con người mà, quả nhiên chỉ là một loại sinh vật tham lam, trước kia không
có người tặng quà sinh nhật cho cậu, vào ngày sinh nhật chính cậu tự
mình mua một chiếc bánh kem nhỏ, ăn một chén mì, cũng đã cảm thấy vô
cùng thỏa mãn rồi, chỉ là hiện tại, cậu lại rất muốn biết Tư Cảnh vì
mình mà chuẩn bị cái gì.
"Cậu có thể chờ mong, thậm chí mỗi lần
sau này đều có thể phi thường chờ mong." Tư Cảnh ôn nhu vuốt ve đầu cạu, "Có tôi ở đây, tiểu thiếu gia còn có thể vĩnh viễn mỗi một ngày đều
tràn đầy chờ mong."
"Tiểu Cảnh cậu thật là tốt bụn!" Ôn Hi bị cảm động đến rối tinh rối mù, ném cái gối ôm trên tay ra rồi nhào tới chỗ
thiếu niên, hai tay gắt gao ôm lấy cổ đối phương.
Tư Cảnh nhẹ
nhàng vỗ phía sau lưng cậu, sau đó nhìn đồng hồ trên tay mình, ấm giọng
đếm ngược: "5, 4, 3, 2, sinh nhật vui vẻ, Tiểu Hi."
Nghe được lời này, Ôn Hi lập tức buông đối phương ra, cười cong mắt, la lớn: "Sinh nhật của tôi!"
Sau đó duỗi hai tay ra, "Quà sinh nhật của tôi đâu?"
=====
"Ngàn vì sao trên bầu trời đêm cũng không lấp lánh bằng ánh mắt anh"
"Gặp được em là điều tuyệt vời nhất cuộc đời anh"
Mận: Tuần này nếu được Mận sẽ cố hết chính truyện, ngoại truyện sẽ sang tuần sau nhé mn!!!