Cửa lớn trước mặt đóng chặt, Lê Hôn tiến lên gõ
cửa, không có người đáp lại, hắn chém ra một kiếm, đệ tử bên trong chạy
tới sững sờ tại chỗ.
"Chưởng môn nhân đâu!" Lê Hôn trên mặt lần
đầu tiên lộ rõ sự tức giận như vậy, đáy mắt toàn là tơ máu, vẻ mặt tái
nhợt dị thường quỷ quyệt.
"Chưởng môn, chưởng môn…" Đệ tử sợ tới mức chân mềm nhũn, lập tức quỳ trên mặt đất, "Ông ấy đi Thiên Linh Tông."
"Đi Thiên Linh Tông? Đang êm đẹp đi Thiên Linh Tông làm gì?" Lê Hôn tiến
lên, bắt lấy cổ áo gã, "Ta hỏi ngươi, mấy ngày qua Lê Hương đều sống ở
nơi nào? Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều là do ai phụ trách?"
"Đều, đều là chưởng môn tự mình phụ trách, bọn ta không biết mà."
Lê Hôn một phen ném người này đi, thân hình thật nhanh mà lao đến chỗ
chưởng môn ở. Lục soát một vòng, phát hiện không có chỗ nào kỳ quái, ra
khỏi phòng một lần nữa, một đám người đi tới.
"Lê sư huynh, chưởng môn phân phó, phòng của ông không thể tùy ý tới gần."
"Không thể tới gần?" Lê Hôn nhìn về phía một ngôi nhà hẻo lánh che khuất, nơi
đó là nơi Lê Hương thường ở, vậy mà còn có hai người canh, hắn bước đi
qua, "Tránh ra!"
"Lê sư huynh, chưởng môn…" Lời còn chưa dứt, hai người này đã bị ném sang một bên.
"Lê sư huynh…"
"Lê sư huynh…"
Lê Hôn đứng ở cửa, bên trong không khác gì với lúc hắn rời đi, nhưng hắn
nhạy bén mà ngửi được một mùi máu tươi còn sót lại. Hắn ngơ ngác mà nhìn mọi thứ, rồi sau đó đi đến một cái bàn dựa vào, trong ngăn kéo có một
hộp đậy kín, hắn thử vài lần đều không mở ra được.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Lê Hương từng nói với hắn một thứ, hắn liền thử thử, lần này
thành công. Hộp mở ra, bên trong có một mảnh giấy.
Ngón tay hắn run rẩy, mấy chữ trên giấy là dùng máu viết.
Chữ viết này, hắn nhận ra, là chữ của Lê Hương.
Trên đó nói không nhiều lắm, nhưng hắn sau khi xem xong, hai mắt đã trở nên
đỏ thẫm, mặc dù hắn nghĩ như thế nào, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chưởng môn đối xử với bọn họ như cha lại súc sinh như vậy.
Hắn xếp tờ
giấy thành mảnh nhỏ xong bỏ vào trong lòng ngực, thời gian không còn kịp rồi, hắn cần phải gấp rút chạy về Thành Thủy Tức.
Nước mưa cuốn
hơi thở bùn đất ẩm ướt ập vào trước mặt, Lê Hôn bình tĩnh đến không ngờ, hắn đã hai ngày rồi vẫn chưa chợp mắt, nhưng hắn không cảm giác mỏi mệt chút nào, thân thể giống như đã không thuộc về chính mình.
Trời
vẫn mưa thì thôi đi, cố tình lại vô cùng oi bức, ánh mắt hắn chậm rãi
nhìn quanh bầu trời ảm đạm, làm người cảm thấy dơ bẩn cực kì.
Khi đến Thành Thủy Tức, đúng lúc đuổi kịp mặt trời lặn ngày thứ ba, ba ngày qua đi, cả tòa thành vẫn an tĩnh đến đáng sợ, hắn chần chờ một chút,
cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng mặt trời dần lặn về phía
chân trời, hắn không có thời gian nghĩ lại, lập tức đi trước khách điếm
Lê Hương đang ở. Hắn nghĩ, có bức huyết thư này trong tay, có lẽ Lê
Hương có thể được buông tha, thật sự không được, hắn sẽ liều mạng mang
Lê Hương chạy trốn tới một thế giới này không có người biết đến.
Đẩy cửa ra, trong phòng im ắng, sau bình phong hình như có bóng người.
"Lê Hương…"
"Thôn Trần?"
Không có người đáp lại, hắn nhìn thân ảnh sau bình phong, tiến lên một bước, bình phong trước mặt đột nhiên ngã trên đất.
Cùng lúc đó, những cái xác chết cứng còng đó cũng bại lộ ở trước mặt hắn.
Không chỉ có một.
Mà là đầy phòng, nhưng quỷ dị đến mức không có một tia huyết tinh.
Tuy là Lê Hôn, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ghê tởm, hắn cau mày tìm tòi thân ảnh Lê Hương.
Cuối cùng, hắn thấy Lê Hương trên giường. Trên mặt đất toàn là thi thể, hắn
không còn sức lực sử dụng linh lực, liền bước từng bước một đi qua.
"Lê Hương…" Lê Hôn bế y lên, "Ca ca mang đệ rời khỏi nơi này."
Bên ngoài đột nhiên một trận ồn ào náo động, giống như có người đang kêu ma đầu.
Cái gì ma đầu? Lê Hôn thất thần mà nghĩ, hắn cảm thấy hơi buồn cười, liền cười một cái.
"Lê Hôn, ngươi tàn sát nhân mạng mà còn cười được."
Tàn sát nhân mạng? Hắn quả thực sắp cười chết rồi.
Lê Hôn đỏ ngầu mắt quay đầu, mái tóc đen che khuất hơn nữa khuôn mặt của
hắn, hắn nhìn mọi người trước mặt, trong đó có người quen biết, còn có
rất nhiều người không quen biết.
"Thật là náo nhiệt quá, hơn nửa
tiên môn đều tới, từng người một mực cho ta tàn sát nhân mạng, từng có
người nhìn thấy ta ra tay không?"
"Ngươi chẳng lẽ còn muốn bọn
ta nhìn ngươi giết người?" Bạch chưởng môn của Chung Linh Môn lòng đầy
căm phẫn, "Nhìn xem người chết đó đi, ngươi còn có chút lương tâm
không?”
"Hai chữ lương tâm từ trong miệng ngươi nói ra," Lê Hôn tươi cười dần dần biến mất, "Làm ta ghê tởm đến muốn nôn."
Hắn lấy ra một bức huyết thư, đem huyết thư này bày ra cho người ở đây xem: "Đây là những gì Bạch chưởng môn làm với Lê Hương, là hắn buộc Lê Hương trở thành ma tu."
Trong nháy mắt Bạch chưởng môn thần sắc mất
tự nhiên, rất nhanh nói: "Ai biết ngươi có giả tạo hay không? Chỉ dựa
vào một tờ giấy, thì cho rằng bọn ta quá dễ bị lừa."
Khóe môi Lê Hôn nhếch một chút, nói: "Vậy mời đệ tử Chung Linh Môn ngươi tới thì sẽ biết, bọn họ tận mắt nhìn thấy ta lấy ra từ trong phòng Lê Hương, nơi
đó ngươi còn đặt rất nhiều hình cụ."
Rất nhiều người bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Nhưng Lê Hôn nhìn Bạch chưởng môn này thần sắc trấn tĩnh như thường, lông mày hơi trầm xuống, không biết lão khốn kiếp này đang dở trò quỷ gì, chẳng
lẽ còn có thủ đoạn khác?
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên một để tử
Chung Linh Môn trên người mang đầy máu bên ngoài xông tới, sau khi thấy
Bạch chưởng môn, khóc lớn một tiếng, quỳ trên đất: "Chưởng môn, Chung
Linh Môn bị diệt môn rồi!" Vừa chuyển đầu, gã thấy Lê Hôn, run rẩy bò
qua chưởng môn: "Chính là người này, chính là người này, hắn giết chết
mọi người!"
"Ngươi nói bậy!" Lê Hôn nhìn gã, giọng nói như băng, "Ta không thương tổn bất cứ một người nào."
"Hắn chính là ma tu!" Tên đệ tử kia tiếp tục khóc lóc hô to.
Dù sao cũng là địa giới Lan Lăng, những người khác liền hướng Lan Lăng tôn chủ hỏi ý kiến, Lăng Li kéo tay áo tôn chủ một cái, tôn chủ thấy cảnh
này, nhàn nhạt nói: "Giết cái tên ma tu kia, còn lại cái này, trước đưa
tới một chỗ thẩm vấn, nếu thật là hắn làm, giết cùng nhau."
Đệ
tử Lan Lăng dũng mãnh tràn vào như cá bơi, bao vay Lê Hôn ở giữa, nhưng
Lê Hôn trước sau vẫn gắt gao che chở Lê Hương, nhưng một mình hắn thì
làm sao đánh thắng được nhiều người như vậy, nếu là ba ngày trước hắn
còn có thể mang Lê Hương đi, nhưng hôm nay hắn thật sự làm không được.
Hắn nhìn về phía Lan Lăng tôn chủ, chưa bao giờ hắn tỏa ra yếu thế quỳ
xuống, lệ như máu, trong tay cầm huyết thư: "Tôn chủ, Lê Hương nó không
có hại một người nào, tu sĩ cấp thấp nhất nó cũng đánh không lại."
"Vậy thì sao, không phải thì thế nào? Phàm là người nhập ma, giết chết bất
luận tội, đây là pháp lệnh điều thứ nhất khi bước vào tiên môn." Tôn chủ đạm mạc mà nhìn Lê Hôn, cũng không nhìn bức huyết thư kia. (quá
đáng!!!!)
Lúc này, có người ở bên cạnh tôn chủ nói một câu, tôn
chủ hơi nhíu mi, rất tức giận mà phất tay áo một cái rồi rời đi: "Vậy
thì nhốt lại trước."
Lê Hôn nhìn đệ tử Lan Lăng vốn chuẩn bị động thủ buông trong kiếm tay, dùng Phược Tiên Thằng trói hai người mang đi.
Đi phía trước, Lê Hôn nhìn đối diện với Thôn Trần đang đi đến, hắn không
muốn để cho người khác thấy mình chật vật, đặc biệt là Thôn Trần, liền
thu liễm mọi cảm xúc, mắt nhìn phía trước lập tức đi qua.
Thời điểm đi ngang qua, hắn nghe thấy Thôn Trần nói hai chữ.
"Bảo trọng."
Hai chữ này giờ phút này phảng phất như giọt mưa nhỏ mái hiên, nhẹ nhàng mà rơi trên mặt đất, thật nhanh dung hợp vào vũng nước trên đất.
Lê Hôn hơi dừng bước chân, suy nghĩ một chút, cảm thấy Thôn Trần vẫn là
không nên dính líu với người như mình, liền không nói gì mà bước đi.
Hắn và Lê Hương bị tách ra nhốt ở địa lao, nơi này vừa âm u vừa rét lạnh.
Hắn thì không sao, chỉ là Lê Hương sợ tối lại sợ lạnh, trên người còn
trọng thương, không biết có sợ hãi hay không.
Địa lao không có
thời gian, cũng không biết qua mấy ngày, Lê Hôn dựa vào tường ngồi dưới
đất, hơi híp mắt ngửa đầu nhìn đỉnh đầu.
"Nhìn cái gì?"
Tuy rằng không nhìn thấy người đến là ai, nhưng âm thanh này Lê Hôn sẽ
không quên, hắn chịu đựng ghê tởm nói: "Bạch chưởng môn, địa lao đen
đủi, ngài đừng để bị nhiễm thứ không sạch sẽ."
Bạch chưởng môn cười cười, nói: "Ta đến tất nhiên là có chuyện muốn nói với ngươi."
"Nó thế nào?" Lê Hôn mở mắt ra, mặc dù là trong bóng tối, hai mắt cũng sáng đến đáng sợ vô cùng.
Bạch chưởng môn lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh lộ ra nụ cười vừa
lòng: "Ta có thể cứu hắn, không chỉ có như thế, ta còn có thể đảm bảo
hắn cả đời không lo không nghĩ."
Lê Hôn trầm mặc chốc lát, qua hồi lâu, âm thanh hắn mới vang lên lần nữa.
"Điều kiện của ngươi."
"Ngươi." Bạch chưởng môn đôi tay bắt lấy song sắt, trong ánh mắt toát ra hưng
phấn cùng tham lam, "Mãi mãi thần phục ta, tùy ta sử dụng."
Tiên đồ của gã đã sắp kết thúc, nhưng Lê Hôn trước mắt này không giống, gã
thấy được khả năng thành tựu tiên duyên trên người Lê Hôn.
Nếu
thân thể này có thể dùng cho chính mình, gã nhịn không được lộ ra nụ
cười, trù tính nhiều năm, hiện giờ sắp đại công cáo thành.
"Không vội, ngày mai ta sẽ lại đến. Ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời ta, lúc trước Lê Hương chính vì ngươi mà ăn không ít khổ, ta vẫn là lần đầu tiên thấy
một người có thể chịu đựng như vậy, có điều… Ta có thể chờ, nhưng Lê
Hương chỉ sợ là trụ không được bao lâu." Bạch chưởng môn cười buông tay
ra, chậm rãi lui về phía sau vài bước, lại xoay người rời đi.
"Ngươi từng nói! Muốn nhận chúng ta làm nghĩa tử."
Lê Hôn nhìn bóng dáng người đó rời đi, hắn và Lê Hương từ khi ra đời thì
đã không có cha mẹ, là Bạch chưởng môn thu nhận bọn họ, hơn nữa đối đãi
với bọn họ giống như cha ruột, cho nên hắn mới yên tâm để chưởng môn
chiếu cố Lê Hương.
Một đường đi, âm thanh bên cạnh hắn phủ định
chưa từng gián đoạn, hắn không tin tình yêu của thế gian, nhưng trước
khi sự kiện này xảy ra hắn chưa bao giờ hoài nghi Bạch chưởng môn.
"Đúng vậy, nếu không phải ngươi đồng ý trở thành đệ tử Thiên Linh Tông của họ, các ngươi cũng sẽ là nghĩa tử ngoan của ta."
Trở về với yên tĩnh, lẳng lặng lặng lẽ, Lê Hôn lại ngửa đầu nhìn phía trên.
Đang nhìn cái gì đây? Rõ ràng chỉ có một mảnh tối đen, hắn cũng không biết,
chỉ là khi cúi đầu thì sẽ khổ sở. (tự nhiên khóc luôn)
Hắn không muốn khổ sở, cũng không thể khổ sở.
Thế giới này, hắn chỉ có Lê Hương.
Thế nhưng đợi hồi lâu, hắn không chờ được Bạch chưởng môn đến, lại nghe đến bên ngoài sinh ra một trận nháo loạn.
Ngay sau đó, cánh cửa đóng lại của hắn được mở ra.
Một chùm ánh sáng chiếu vào.
Mặc dù chói mắt, hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh ngược sáng mà đi tới, hai mắt từ từ trợn to.
Là Lê Hương.
Đám tu sĩ theo phía sau muốn vọt vào tới, bị một thanh kiếm chắn ngang, Thôn Trần đứng ở cửa, cầm vỏ kiếm trong tay.
"Thôn Trần, ngươi đây là muốn bao che ma tu sao?" Tu sĩ cầm đầu nói, "Nếu mà
để cho bọn họ chạy thoát, Thiên Linh Tông lấy cái gì giải thích?"
Thôn Trần không nói một lời, chỉ lấy vỏ kiếm cản bọn họ.
Y đã đồng ý, cho Lê Hương thời gian một khắc cáo biệt.
"Lê Hương… Trên người sao lại nhiều máu như vậy?" Lê Hôn nhìn vết máu loang lổ trên người y, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Ca ca…" Lê Hương hơi hoảng hốt, thân hình lung lay một chút, đột nhiên ngã trên đất.
"Lê Hương… Lê Hương đệ đừng tới đây, đừng nhúc nhích, một lát sẽ có người tới cứu đệ."
Lê Hương cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy Lê Hôn nói không đúng, y sẽ chết, sẽ không có người tới cứu y.
Nhưng y không muốn lẻ loi một mình mà chết đi, cho nên y làm một việc lớn
nhất cuộc đời, y ra tay đả thương vài người, mới có thể đến đây gặp ca
ca.
Y lần đầu tiên biết, hóa ra mình có thể lợi hại như vậy,
nhưng y hy vọng bản thân vĩnh viễn không nên biến thành bộ dạng này,
vĩnh viễn không cần lợi hại như vậy. (đau lòng)
"Ca ca, đệ đả thương vài người, nhưng bọn họ không cho đệ đến đây, huynh có trách đệ không?"
Lê Hương nhìn ca ca bị nhốt trong phòng, từng chút từng chút bò qua, vết máu loang lổ phía sau trải dài trên đường.
"Sẽ không… Ca ca sẽ không trách đệ, Lê Hương ngoan nhất." Lê Hôn cảm thấy
dường như có thứ gì đó lạnh lẽo theo gương mặt chảy xuống.
Là nước mắt sao?
Hắn cả đời mạnh mẽ, ngay cả khi cận kề bên cái chết cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Hóa ra rơi lệ là loại cảm giác này, nhưng hắn một chút cũng không muốn.
Lê Hương rốt cuộc có thể đụng tới lồng sắt này, đầu ngón tay chạm phải sắt lạnh lẽo, sau đó bị một đôi tay gắt gao nắm lấy.
Chỉ là Lê Hôn tay vốn đã lạnh lẽo, cho dù có ấm thế nào cũng không thể làm ấm tay Lê Hương
"Ca ca…" Lê Hương cảm giác trong tay hình như hứng được giọt nước lạnh lẽo
gì đó, y ngây thơ mà giương mắt, đôi môi hé mở một chút, lông mi hơi
cong run một cái, "Là trời mưa?"
"Ừm, trời mưa." Lê Hôn nỗ lực bình tĩnh nói.
"Lúc ca ca đi vắng đệ có trồng rất nhiều hoa sen, hiện giờ chắc là nở rồi… Ca ca... cần phải thay đệ ngắm thật kỹ nha."
"...Được."
Lê Hôn vươn tay lau đi vết máu trên mặt Lê Hương, nhưng càng lau càng
nhiều, cuối cùng trên gò má trắng như tuyết của Lê Hương dính đầy máu,
khóe môi hắn hơi cong, có chút khổ sở nói: "Giống một con mèo con, không xinh đẹp."
Tuy rằng Lê Hôn gần ngay trước mắt, nhưng Lê Hương
lại cảm thấy giống như nhìn không thấy gì cả, y đột nhiên nghĩ tới khi
còn nhỏ, Lê Hôn vì y mà ăn cấp đồ ăn luôn bị người ta đánh, sau đó Lê
Hôn được tiên môn nhìn trúng, lại bởi vì khăng khăng mang theo mình chỉ
là một trói buộc cái gì cũng không biết, mà luôn là bị người xem thường.
Từ trước y luôn trốn phía sau ca ca, hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, mấy năm
nay, ca ca nếu không có mình, định có thể có một tương lai tốt, mà không phải luôn bị mình vướng tay vướng chân.
Y đem Lê Hôn tay đặt lên gương mặt, nhẹ nhàng mà cọ cọ, mang theo không nở cuối cùng, nói:
"Ca ca, huynh muốn tự do mà bay lượn, về sau, đệ sẽ không trở thành liên lụy huynh."
Bạch chưởng môn là một người xảo trá, nhưng Bạch chưởng môn không biết, nhà
lao y ở cũng không xa, đoạn đối thoại kia bị mình thân là ma tu nghe
được, y còn nghe được quyết định của ca ca. Nhưng… y làm sao có thể nhẫn tâm biến ca ca thành như vậy.
Còn có, Thôn Trần là người rất
tốt, nguyện ý giúp một người xa lạ như mình, nếu có kiếp sau, y nhất
định phải báo đáp đối phương thật tốt mới được.
Cuối cùng, kiếp sau cũng không cần gặp lại ca ca, y là quỷ xui xẻo, không có y, ca ca sẽ càng tốt hơn.
_______
Lan: ầy mọi người biết vì sao tui thích Lê Hôn rồi chưa… cái gì mà danh môn
chính phái hừ, thua cả ma quỷ, thật đáng sợ phải ép người ta đến đường
cùng mới hả dạ. Thôi nói nhiêu hoi, hì hì trên tức quá có chen vào đôi
lời nên mấy thím thông cảm.