Thời điểm bọn họ đến Thiên Linh Tông, dọc theo đường đi không nhìn thấy
người nào. Trần Ám Hương còn cố ý quan sát xung quanh, tuy rằng là buổi
tối, nhưng ngọn đèn dầu đều rất ít.
So với Lê viên sáng suốt cả đêm, thì Thiên Linh Tông hơi quạnh quẽ.
Tống Xuân Đường đưa y tới một cái sân, y đứng ở cửa, muốn đi vào, rồi lại chần chừ.
"Họ sẽ không bắt ta lại chứ… Hay là, ta nên trở về thì hơn."
"Chúng ta lén trở về, không ai biết, nơi này cũng sẽ không có người tới." Tống Xuân Đường nắm tay y đi vào bên trong, "Có cảm thấy rất quen thuộc hay
không?"
Bọn họ đi trên hành lang dài, giữa khoảng trống ở đình
có rất nhiều loại hoa mai, dưới hành lang rất nhiều nhánh cây xanh um
tươi tốt nhô ra.
"Huynh xem." Tống Xuân Đường dẫn y ngồi xuống
một chiếc ghế mỹ nhân, chỉ vào cây cột nói: "Đây là chữ mà chúng ta cùng nhau viết."
Trần Ám Hương chăm chú nhìn, trên đó có hai chữ nhỏ xinh đẹp.
Một là Đường, một là Hương.
Y đặt tay lên, đầu ngón tay lướt qua vết có hơi thô ráp gồ ghề, một hình
ảnh nhanh chóng hiện lên, y còn chưa tới kịp bắt lấy thì phút chốc đã
lướt qua.
"Sư huynh, huynh làm sao vậy?"
Trần Ám Hương đỡ lấy trán: "Có hơi đau đầu, không sao…" Y muốn đứng lên, lại đột nhiên té ngã.
"Sư huynh…"
"Sư huynh…"
Chuyện cũ như đèn kéo quân hiện lên trong mảnh u tối, Trần Ám Hương đứng trong bóng đen, y nhìn hình ảnh đó, từng cảnh từng cảnh, từ lúc đầu đến bây
giờ. Y thấy Tống Xuân Đường sau khi ra khỏi bí cảnh, suốt hai năm ở Vọng Niệm Hải, nghiêng trời lệch đất mà tìm, vết thương cũ và vết thương mới đè lên nhau, mắt thường có thể thấy được thân thể đang sụp đổ từng chút một.
"Tiểu sư đệ, chúng ta trở về đi." Chiết Liễu ở phía sau
giữ chặt hắn. Nhưng Tống Xuân Đường lại lãnh đạm mà gỡ tay ra, tiếp tục
đi.
Cảnh cuối cùng, là Tống Xuân Đường hai mắt trống rỗng mà
đứng trong nước biển, bầu trời xanh như băng bao phủ cơ thể ướt đẫm, đã
là mùa đông, trên mặt biển còn có tuyết rơi, nhưng hắn phảng phất như
không cảm giác lạnh, hết lần này đến lần khác tìm khắp Vọng Niệm Hải vô
số lần.
Có lẽ là thật sự cảm thấy không còn hy vọng, Tống Xuân
Đường dừng lại quay đầu, ánh mắt vừa lúc soi vào mắt Trần Ám Hương đứng
phía sau.
Đầu tiên là cảm giác đau lòng nảy lên, ngay sau đó áy
náy vô tận gần như bao trùm lấy y, nước mắt chảy xuống mặt đất, y không
thể hô hấp mà ngồi xổm trên đất.
Tại sao, tiểu sư đệ, tại sao…
Hình ảnh như pha lê vỡ nát, ánh sáng trở về.
Khi mở mắt, thì thấy khuôn mặt Tống Xuân Đường lo lắng.
"Sư huynh…"
Giọng Tống Xuân Đường đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc mà chớp chớp mắt, hàng
mi dài đảo qua hai mắt nhắm chặt của Trần Ám Hương. Màu đen trong mắt
hắn càng sâu, giơ tay đè gáy Trần Ám Hương, tiếp tục tiến vào sâu hơn.
Nửa canh giờ sau, hai người ban đầu thì ngồi, lúc sau thì lăn đến giường.
Thế nhưng không gian trên giường quá nhỏ, Tống Xuân Đường ba năm nay cao lên không ít. Hai người chen chúc trên một cái giường, Trần Ám Hương
nằm ở phía trong, mà Tống Xuân Đường ôm y, hai chân thon dài không chỗ
để, đành phải chen vào giữa hai chân Trần Ám Hương.
Tuy nói sau
khi vào thu thời tiết mát mẻ hơn, nhưng hai người ôm nhau hồi lâu, đều
ra rất nhiều mồ hôi. Trần Ám Hương giật giật, lông mi run loạn: "Đệ
xuống đi."
"Nhưng mà, sư huynh, ta khó chịu…" Tống Xuân Đường rũ mắt nhìn đôi môi đỏ thắm của Trần Ám Hương, hơi sưng sưng, còn long
lanh ánh nước, yết hầu giật giật, hai tay của hắn liền ôm chặt hơn.
"Cái gì khó…" Trần Ám Hương tức khắc im tiếng, cảm giác được trên bụng nhỏ hình như có thứ gì cộm cộm.
"Đệ." Trần Ám Hương hai má đỏ bừng, liếc Tống Xuân Đường một cái, hơi tức
giận, nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Vậy, vậy làm sao bây giờ? Nếu không ta
giúp đệ xoa nha?"
Tống Xuân Đường vốn định nhịn một chút, nhưng
nghe thấy Trần Ám Hương nói như vậy, hô hấp lại dồn dập hơn. Hắn bắt lấy tay Trần Ám Hương để xuống, một bên lại cúi đầu nhẹ nhàng phủ lên Trần
Ám Hương.
Tại sao lại nóng như vậy? Trần Ám Hương cảm thấy khóe
mắt dường như có lệ trào ra, tay y đều mỏi nhừ, Tống Xuân Đường lại còn
chưa xuất ra. Không chỉ có như thế, Tống Xuân Đường còn hôn đến càng
ngày càng hăng, làm y có cảm giác sắp bị đối phương nuốt vào bụng.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Trần Ám Hương yên lặng nhìn lại chính mình một chút, có hơi chột dạ nuốt nước miếng.
"Đệ, đệ làm sao mà nhận ra ta?" Trần Ám Hương vẫn hoài nghi, thở hổn hển một hơi, y nhớ rõ trước đây Lê Hôn vẫn luôn bắt y mang mũ che.
Tống Xuân Đường nắm lấy cổ tay y đặt lên một bên má, vươn đầu lưỡi liếm một
cái, đôi mắt nhìn chằm chằm y: "Vòng tay ta tặng cho sư huynh, sư huynh
vẫn luôn đeo rất tốt."
Gió nhẹ thổi động lá cây trong sân, Trần Ám Hương ngồi trên bậc thang, ngửa đầu nhìn mây trên bầu trời.
"Sư huynh sao lại dậy sớm như vậy?" Tống Xuân Đường ngồi bên cạnh y, ánh
mắt dừng lên vệt đỏ lộ ra trên cổ y, ngọt ngào mà cười, dựa vào vai Trần Ám Hương.
"Ta đang nghĩ Bạch Ngọc Hồ tại sao còn chưa đến, nó
rõ ràng nói rất nhanh sẽ tới tìm ta mà." Trần Ám Hương có chút phiền
muộn, đong đưa lục lạc trong tay, nhưng lục lạc không có tiếng vang.
"Sư huynh không cần lo lắng, sư tôn rất nhanh sẽ xuất quan, tông chủ cũng
đã cùng mấy vị tiên môn khác thương lượng chuyện thảo phạt Lê Hôn rồi."
Trần Ám Hương nghe vậy gật gật đầu, cất lục lạc vào. Khi đứng dậy, một trận
gió thu bỗng nhiên thổi qua, y nắm thật chặt áo ngoài trên người.
Tống Xuân Đường cũng bước lên ôm chặt y, nhìn lá rụng bay tán loạn trong viện, nói: "Gió thu lạnh, sư huynh vào phòng thôi."
Thiên Linh Tông sau khi biết được tin tức Trần Ám Hương trở về đều vô cùng
vui sướng, làm Thiên Linh Tông quạnh quẽ cũng náo nhiệt một trận, nhưng
rất nhanh tông chủ lại hạ lệnh phong tỏa tin tức, bảo bất kì kẻ nào cũng không được lộ ra hành tung của Trần Ám Hương.
Trần Ám Hương đến Mai Hương Uyển một chuyến, nhưng cuối cùng vẫn là bị Tống Xuân Đường kéo trở về Dẫn Phong Viên.
Thời gian này Trần Ám Hương thấy rất nhiều người, nhưng vẫn không nhìn thấy
Mạc Hà. Y hỏi Chiết Liễu, Chiết Liễu cũng chỉ là cười khổ một chút, nói: "Mạc Hà hắn bế quan tu luyện, hơn nữa giữa hắn và Tống Xuân Đường…
àii…"
Khi Thôn Trần xuất quan, bọn họ đều đến thỉnh an, Trần Ám
Hương gặp Mạc Hà, đối phương thấy y, ánh mắt lập lòe một chút, cuối cùng lại quay sang một bên.
Y tiến lên thỉnh an Thôn Trần, hành lễ xong, Thôn Trần nhìn y thật lâu không nói gì.
Tống Xuân Đường thấy thế, cũng tiến lên hành lễ.
Thôn Trần lúc này mới thu hồi ánh mắt xuất thần, bảo tất cả mọi người về trước, chỉ ngoại trừ Trần Ám Hương.
"Sư tôn." Trần Ám Hương nhẹ nhàng gọi một tiếng, an tĩnh mà cúi đầu ngồi ở phía dưới.
"Lại đây, ngồi ở chỗ ta." Thôn Trần nói.
Cái vị trí kia ngày thường không có người ngồi, là vị trí gần Thôn Trần
nhất, thông thường chỉ có người rất quan trọng mới có thể ngồi ở chỗ đó. Y do dự một chút, mới chậm rãi đi qua.
Y ngồi ở kia, Thôn Trần lại trầm mặc hồi lâu, trong phòng đốt huân hương ôn hòa, bên ngoài là tiếng gió thổi lá cây rào rạt.
"Đã trở về thì tốt." Thôn Trần nhìn về phía y, thần sắc trong mắt phức tạp khó hiểu, "Là vi sư bảo vệ ngươi không tốt.
"Chuyện không liên quan đến sư tôn, là đệ tử học nghệ không tinh."
Thôn Trần nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Không, nếu vi sư năm đó không mềm lòng với hắn, thì sẽ không có tai họa hôm nay."
"Sư tôn nói chính là…"
"Lê Hôn."
Thôn Trần mở mắt ra, hai mắt nhìn làn khói phía trên lư hương, dường như rất nhiều chuyện cũ đang mở ra trước mắt, từng tấc từng tấc vén lên nơi đau đớn nhất sâu trong xương thịt.
.
Thôn Trần lúc ấy là đệ
tử kiệt xuất nhất Thiên Linh Tông, thiếu niên lang mới 18 tuổi đã nổi
danh khắp thiên hạ, có điều khi mọi người nhắc tới y còn bàn luận đến
một người khác, Lê Hôn.
Lê Hôn đến từ một tiên môn nhỏ không chút tiếng tăm gì, lại bởi vì ở trong bí cảnh, một chiêu đánh bại sư huynh
Thương Tùng của Thôn Trần mà thanh danh vang dội.
Có điều thủ
đoạn của Lê Hôn có chút tàn nhẫn, cho dù có rất nhiều phê bình, nhưng ở
thế giới lấy thực lực vi tôn này, hắn vẫn được tôn sùng, về sau lời đồn
đãi càng truyền càng thịnh, thậm chí có người còn nói đương kim thiên hạ đệ nhất Nhân Tiên Tôn và Thôn Trần cũng không bằng hắn.
Thôn
Trần lúc ấy đang bế quan, không ngờ khi ra ngoài thiên hạ đã thay đổi
thành bộ dạng này, dọc theo đường đi, y gặp ai cũng đều đàm luận về Lê
Hôn.
Vân Hải phe phẩy cây quạt, tấm tắc hai tiếng: "Con khỉ! Thôn Trần nhà ta bế quan nên không đi, sao lại thành sợ hãi Lê Hôn mới không đi? Nực cười! Nếu Thôn Trần đi, còn không phải sẽ đánh hắn đến răng rơi đầy đất sao."
Hắn vừa quay đầu, liền thấy Thôn Trần an tĩnh mà đứng phía sau hắn.
"Thôn Trần, sao đệ lại xuất quan?" Vân Hải chột dạ mà cười một cái.
“Thương Tùng sư huynh đâu?" Thôn Trần nhìn một vòng không nhìn thấy Thương Tùng.
Vân Hải thở dài một hơi, nói: "Thương Tùng hắn sau khi từ bí cảnh trở về,
thì vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng tu luyện, tính tình hắn đệ cũng
biết, ai khuyên cũng vô dụng."
"Tại sao?"
"Còn không phải tại cái tên Lê Hôn kia sao." Vân Hải nói, "Thương Tùng là một người
kiêu ngạo như vậy, kết quả bại bởi một người vô danh, haiz…"
"Lại là Lê Hôn." Thôn Trần lẩm bẩm, y xoay người ra sau núi, nơi đó là nơi thanh u nhất Thiên Linh Tông.
Bởi vì mai táng rất nhiều vong hồn tiền bối, ngày thường cũng không có người dám tới gần.
Lúc Thôn Trần phiền lòng thì sẽ tới nơi này giải sầu, đi dưới bóng cây trong rừng, cỏ dại trên mặt đất cao chưa đến đầu gối.
Y đột nhiên dừng bước chân, từ trên trời rơi xuống một bầu rượu, vì tránh cho bầu rượu vỡ làm bẩn mảnh đất này, y liền nhíu mày tiếp lấy.
Vừa ngửa đầu, liền thấy một thiếu niên sắc mặt tái nhợt dựa trên nhánh cây, quầng sáng trong rừng phủ lên mặt mày nhợt nhạt, tựa như tranh thủy
mặc.
"Ngươi là ai?" Thôn Trần cầm bầu rượu, trong ánh mắt mang theo dò xét, "Ngươi không phải người Thiên Linh Tông."
"Ta quả thật không phải người Thiên Linh Tông."
"Vậy ngươi là người tiên môn nào?"
Thiếu niên nhắm mắt lại: "Môn phái nhỏ, đạo hữu khả năng cũng chưa nghe nói qua, thì nói làm gì."
"Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"
"Ta tới nơi này là muốn tìm một người." Trong giọng nói thiếu niên mang
theo chút nhảy nhót, "Vị đạo hữu kia, ta nghe người ta nói hắn thích tới nơi này, cho nên ta liền ở đây chờ hắn."
Thôn Trần đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt.
"Ngươi biết Thôn Trần không?" Thiếu niên tò mò hỏi.
Thôn Trần đem bầu rượu đặt trên mặt đất, trong lòng có một đáp án, hiện giờ
trên đời này nếu có một người dám chạy đến nơi đây tìm y, thì chỉ có một người.
Mặc dù bọn họ còn chưa gặp mặt, y chậm rãi nói ra một cái tên: "Ngươi là Lê Hôn."
"Ngươi biết ta?" Lê Hôn mở mắt ra, xoay người nhảy xuống, mang theo rất nhiều cành lá tung bay.
"Hay ngươi chính là… Thôn Trần?" Hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm đối phương.
______
Lan: Lê Hôn là một thiếu niên lang chuẩn câu tuổi trẻ ngông cuồng thêm kiêu
ngạo nữa, đáng ra đây mới là Lê Hôn, chứ không phải đại ma đầu Lê Hôn
bây giờ… Phải chi lúc ấy Ám Hương vào Thiên Linh Tông thì đã không có Lê Hôn của hiện tại… haiz, mọi người không biết tui thích Lê Hôn cởi nào
đâu… Nhưng cuối thì… ầy. Tui bảo tác giả là cp Lê Hôn và Thôn Trần không thì bã trả lời "Họ chỉ là tình bằng hữu tình tri kỷ" tui khóc tám dòng
sông ಥ_ಥ